CHƯƠNG 37: Lợi ích quốc gia và những nô lệ mồ côi
Khi tôi nhìn theo hướng mà giọng nói đó phát ra, tôi thấy hình dáng một người phụ nữ mặc giáp đang đứng ở đó và mỉm cười. Cổ đã chạy một mạch đến đây sao? Cổ thở vài hơi. Cô ấy khoảng 20 tuổi với mái tóc vàng khá dài. Vũ khí của cổ chắc chắn là thanh kiếm mảnh cạnh sắc mà cô ấy đang dắt bên hông.
[Đ-đoàn trưởng. Sao cô lại ở đây?!]
Tên hiệp sĩ tự cao kinh ngạc thốt lên.
[Quá hiển nhiên, cũng cùng với lý do mà ngươi đến ngôi làng này thôi.]
[Err, vâng. Có lẽ vậy, nhưng không phải là cô sẽ đến đây sau khi chuẩn bị đồ cứu viện như trong kế hoạch sao?]
[Ta đã định vậy. Nhưng ta nghe rằng ngươi đã rời đi trước, nên là ta đã phóng đi đuổi theo ngươi. Nhờ vậy mà ta đã không thể tích trữ nhiều vật phẩm lại được. Thật là phí phạm mà.]
Tuy rằng giọng của người phụ nữ đó rất nhỏ nhẹ, nhưng khi tôi nhìn ra chỗ của tên hiệp sĩ tự cao kia thì thấy hắn đang đổ đầy mồ hôi.
[Vì vậy, ta muốn hỏi ngươi. Tại sao người lại đưa ra mệnh lệnh như vậy đối với những mạo hiểm giả đã đến giải cứu cho ngôi làng này?]
[Đó-đó là để thu thập lại xác quái vật cho mục đích điều tra…]
[Vậy tại sao, tại sao ngươi lại cố bóp giá họ mà không trả đúng theo giá tiền?]
[C-cái đó ….]
Tên hiệp sĩ tự cao kia câm nín. Hành động mà hắn đã làm là quá phi lý dù cho bạn có suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa, bởi vâỵ mà tên đó không thốt ra được từ nào.
[Còn một vấn đề khác mà ta muốn hỏi. Tại sao những thuộc hạ mà ngươi mang theo lại toàn những hiệp sĩ chuyên lấy ma thạch?]
[…]
Giờ thì tôi hiểu được lý do mà chúng cố đuổi tụi tôi đi rồi. Vậy là lý do mà hắn cố tịch thu những cái xác kia giờ đã quy lại một mối. Nói cách khác, chắc chắn là hắn đang lên kế hoạch biển thủ chỗ ma thạch và đẩy hết tội trạng biển thủ lại cho bọn tôi. Nhưng đây lại là một kế hoạch quá ngu ngốc.
[Haiz, rất dễ đọc được những gì mà ngươi đang suy nghĩ, nhưng kế hoạch đó chắc chắn sẽ không thành công đâu. Kế hoạch đó của ngươi…]
Người phụ nữ nói như vậy với giọng đầy tự tin.
[C-cái gì…]
[Ngươi sẽ hiểu thôi nếu chịu động não một chút. Những mạo hiểm giả này đến đây theo như nhiệm vụ của Kastal.]
[Err, vâng.]
[Sao họ làm được vậy?]
[Eh?]
Tên hiệp sĩ tự cao đó làm bộ mặt ngu ngốc.
[Phái mất hai tuần xe ngựa để đi từ vương đô của Kastal đến nơi đây. Với một khoảng cách lớn như vậy, mà họ vẫn nhận nhiệm vụ. TỪ. VƯƠNG. QUỐC. Trừ khi là họ có cách di chuyển tốc độ cao hay phương tiện liên lạc tầm xa như đá liên lạc của vương quốc ta, không thì họ sẽ không thể làm nhiệm vụ này.]
[Ah…]
Oh, đá liên lạc mà họ đang nói đến là ma cụ thông tin từ xa mà chúng tôi đã được giải thích rằng nó khó sử dụng được trừ khi là ở Estia.
[Trên hết, liên lạc khẩn cấp đến Kastal được dẫn thẳng đến hoàng tộc. Nói cách khác, những mạo hiểm giả này có mối quan hệ không bình thường với hoàng tộc Kastal.]
[Ahh…]
Được nói nhiều như vậy đến giờ, tên hiệp sĩ tự cao kia tái mét.
[Được rồi, xin thứ lỗi cho tôi vì đã để các bạn phải đợi. Mạo hiểm giả-san, các bạn có thể cho tôi biết tên các bạn được không?]
[Jin.]
[Tôi là Maria.]
[Cảm ơn rất nhiều. Jin-san, Maria-san. Từ giờ, tôi, Elincia, xin được nói tiếp.]
Sau khi nói như vậy, Elincia đến gần tụi tôi. Giữa chừng, tên hiệp sĩ tự cao kia vội đứng dậy, chĩa kiếm của hắn về phía cô ấy. Ê ê, nóng nảy là không tốt đâu.
Elincia liếc qua tên hiệp sĩ tự cao đó và trước cả khi hắn kịp vung kiếm xuống, thanh kiếm mảnh cạnh sắc của cô đã đâm xuyên qua mắt hắn (Hz: bị một thanh kiếm đâm xuyên qua mắt… đáng sợ vl). Tên hiệp sĩ tự cao đó cứ thế mà đổ xuống. Maa, đây hẳn là các chết tức khắc rồi.
Trong 1 khoảnh khắc, Elincia tước đoạt mạng sống của tên hiệp sĩ tự cao kia rồi lại đến gần tụi tôi như chưa có gì xảy ra hết.
[Tôi vô cùng xin lỗi về chuyện này. Người của hiệp sĩ đoàn đã gây ra một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Tôi đã xử lý hắn như các bạn vừa thấy đấy, nên xin hãy nguôi giận và thứ lỗi cho chúng tôi.]
Elincia lịch thiệp cúi xuống. Thành thực mà nói thì bọn tôi đã bị cổ cùng với hành động của cổ làm cụt hứng rồi. Cô ấy làm khuôn mặt điềm đạm cứ như chưa có gì xảy ra vậy…
[Có sao không? Chuyện cô vừa làm…]
[Vâng, hắn đã tự ý hành động cho đến giờ. Kể cả là hắn có không bắt đầu tấn công đi nữa tôi vẫn sẽ cho hắn chết để xin lỗi.]
[T-tôi hiểu rồi…]
Người phụ nữ này, thật tàn nhẫn.
[Tôi sẽ rất hạnh phúc nếu các cậu quên mọi điều mà tên hiệp sĩ đã chết kia đã nói với các cậu.]
[Tôi hiểu. Tôi bị đuổi khỏi ngôi làng này, nên chúng tôi đang nghĩ đến việc chuẩn bị rời đi…]
[Thật lố bịch khi đuổi các cậu đi. Xin hãy dành thời gian ở đây đi.]
[Được rồi. Chúng tôi sẽ làm theo lời cô.]
[Vậy thì, tôi sẽ đưa các cậu đến làng. Cậu thì sao, Jin-san?]
[Tôi mất đi lý do để đến xe ngựa rồi, nên hãy để tôi đi cùng với cô đi.]
Chúng tôi cùng nhau quay về làng. Những hiệp sĩ đến sau đó đang khiển trách những hiệp sĩ đang ở đây. Có vẻ là mấy tên đó đang cố thó đi những viên ma thạch của những con quái vật không được bọn tôi hạ.
[Xin hãy yên tâm. Lát nữa, chúng sẽ bị trừng phạt.]
Iya, tôi đâu có bảo cô đi xa đến vậy đâu. Nhưng tôi cũng không có nghĩa vụ gì để ngăn cản hết.
[Vậy thì, tôi nhượng việc này lại cho cô được chứ?]
[Vâng, xin hãy để lại cho tôi. Có lẽ tôi không mang theo nhiều hàng tiếp tế do vội vàng đến đây, nhưng những hiệp sĩ đi sau hẳn đã chuẩn bị kỹ càng rồi.]
[Vậy thì thật tuyệt. Thành thật mà nói, tôi không an tâm khi để lại cho những tên đó.]
A: Bởi vì chúng cật lực dò tìm ma thạch trước tiên trước khi tiếp quản bổn phận canh gác, ngài hiểu đấy.
Chúng đã không cứu được rồi.
[Sự thật là. Tôi đã cố gấp rút đưa một số người làm nhiệm vụ canh gác và phân phát tiếp tế rồi,, nhưng nghĩ rằng chúng sẽ đến đây để làm nhiệm vụ canh gác thì… Không, đây là do sự bất cẩn trong khả năng nhìn người của tôi. Tôi thực sự đã gây ra vô số rắc rồi cho cậu rồi.]
[Maa, kể cả là cô có nói vậy đi nữa, thì những gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Quan trọng hơn là hãy nói về tương lai đi.]
[Vâng, hiện giờ, tôi đã để những người khác dựng một trại chỉ huy khẩn cấp tạm thời, nên chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện ở đó…]
Các hiệp sĩ mới đến đã làm một cái lều tạm thời. Cũng có một cái bàn được chuẩn bị bên trong đó nữa. tôi ngồi vào cái ghế được chuẩn bị cho bọn tôi.
[Được rồi, chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện nữa nhỉ?]
[Vâng.]
[Đầu tiên, xin hãy giải thích về tình hình. Oh, không nói về cách di chuyển tốc độ cao hay thiết bị liên lạc tầm xa mà tôi đã đề cập khi nãy cũng được. xét cho cùng thì đó không phải là chủ đề mà chúng ta có thể thẳn thắn nói chuyện được và đó là một chủ đề liên quan đến vị thế của một vương quốc nữa.]
Tôi biết ơn về chuyện đó đấy. Hay có lẽ tôi nên nói rằng cô ấy rất giỏi trong việc ứng phó với những tình huống kiểu này.
[Vâng, ngay khi chúng tôi đến thị trấn này, có khoảng 10 con quái vật hạng B và 30 con có hạng thấp hơn. Cô có cần phân tích chính xác từng loại quái vật không?]
[Không, thế cũng được rồi.]
[Được rồi. Nhóm của chúng tôi có 14 người và chúng tôi di chuyển theo cặp trong khi tiêu diệt. Chúng tôi chia làm hai nhóm; một nhóm đi đến trung tâm từ phía bên ngoài, nhóm còn lại thì đi từ trung tâm ra bên ngoài; hẳn chúng tôi không bỏ sót cái gì đâu. chúng tôi đã thu thập những quái vật mà bọn tôi đã hạ tại chỗ, những con còn lại thì để đấy.]
[Được rồi.]
Elincia viết lời khai của tôi lên giấy.
[Sau khi tiêu diệt, chúng tôi lo liệu việc dập lửa và chữa thương. Bọn quái vật cấp B sở hữu thuộc tính lửa nên chúng đã gây ra vụ cháy. Còn về công việc chữa thương, chúng tôi sử dụng ma thuật hồi phục cho những người bị thương nghiêm trọng. Có vẻ như không có thương vong nào kể từ khi chúng tôi đến.]
[Là bởi cậu đã sử dụng ma thuật hồi phục, đúng không?]
[Sau đó, chúng tôi canh gác cẩn thận để tránh lũ quái vật xuất hiện nữa. Ngoài ra những người dân làng còn sống đã đi ra và thu hồi lại xác của những người đã khuất.]
[Hết rồi sao?]
[Ừ.]
Như vậy, Elincia ngừng tay lại.
[Tôi mừng là đã giết tên hiệp sĩ ban nãy.]
Cổ lại nói thứ gì đó nguy hiểm nữa rồi.
[Tôi không có phàn nàn nào với việc xử trí đó. Các cậu là các mạo hiểm giả mạnh và có quan hệ với các cấp cao của Kastal. Biểu hiện bất cứ hành động không phải nào đến những mạo hiểm giả như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia của chúng tôi.]
Haa, thở dài. Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của cổ thôi thì cổ là một cô gái hiền dịu, nhưng tiếc thay, hành động của cổ vượt quá cả nguy hiểm rồi.
[Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi. Bên chúng tôi sẽ tiếp nhận nhiệm vụ canh gác. Và, liên quan đến xác quái vật, chúng tôi sẽ mua chúng với giá hợp lý, không chúng tôi sẽ trả thêm tiền xin lỗi nữa. Tuy là tôi nói vậy, nhưng chúng tôi không thể chi trả với số tiền mà chúng tôi hiện có, nên chúng tôi sẽ trả tiền ở trong thị trấn. Còn giờ, chúng tôi sẽ nhận một vài con quái vật.]
Ít nhất thì đây là một câu trả lời thành thật hơn tên hiệp sĩ đã chết kia.
[Cô không cần phải trả thêm đâu. Mà thay vào đó, tôi có thể trao đổi bằng giấy phép vào trong địa cung của vương quốc này chứ?]
[Thật sự là ổn với vậy thôi sao? Sẽ thật…. Không thế nếu ở ngôi làng này, nhưng cậu thường có thể lấy được chúng ở bất cứ thị trấn nào.]
[Đúng, nhưng thẻ được cấp cho theo lời giới thiệu của hiệp sĩ thì cao cấp hơn, đúng không?]
Alta đã đưa thông tin này cho tôi. "Thẻ Dungeon" là một văn bằng khác với thẻ mạo hiểm giả, nó là giấy tờ cần thiết để đi vào trong địa cung. Tôi có thể có được một cái ở một thị trấn bình thường nhưng nếu bạn có được giấy giới thiệu của một hiệp sĩ, bạn có thể có được một thẻ dungeon cao cấp hơn chút.
Nếu bạn có thẻ dungeon cao cấp, bạn không cần phải trả phí vào dungeon. Sẽ phiền phức lắm khi phải trả tiền mỗi khi ra vào đó, nên nhờ có cái này mà chúng tôi không phải lo đến vấn đề đó nữa.
[Vâng, đúng vậy. Tôi hiểu rồi, xin hãy để tôi viết thư giới thiệu cấp thẻ dungeon cho vài người.]
Nói xong, Elincia lấy ra một bao thư chất lượng cao từ hành lý của cô ấy và viết thứ gì đó trong khi thì thầm. Tôi nghĩ chắc đấy là thư giới thiệu.
[Xin hãy giữ cái này bên người. hẳn cái này sẽ đủ nếu cậu đến thị trấn gần đây. Nhưng vẫn sẽ mất thêm chút thời gian để thẩm định nếu cậu đi đến thị trấn xa hơn…]
[Không, thế này là được rồi. Cảm ơn.]
[Không, tôi rất vui vì đã được giúp.]
Tôi đã lo là làm sao để lấy được cái này. Nếu lấy chúng thông qua Sakuya thì lại làm quá mất… Iya, phí vào cổng cao cũng không cao lắm đâu, chỉ có điều, bạn biết đấy, bạn đều muốn có món đặc biệt (nếu có) mà, đúng không? Và nó cũng không có nhược điểm như thẻ hạng S của hội….
[Oh, đúng rồi. Tôi cũng nên đưa những con quái vật đó ra nhỉ… nơi này được chứ?]
[Vâng, xin hãy đặt chúng vào chỗ đó.]
[Được rồi.]
Có một thứ như tấm bạt màu xanh ở gần đó và xác quái vật được thu thập lại ở đó. Tôi để xác con Fire Fang vào một góc.
[Vậy ra đây là Fire Fang theo như báo cáo sao….]
[Oh, có cả Flare Tail nữa.]
[Không còn nghi ngờ gì, chúng là quái vật địa cung cao cấp.]
Cô có thể thực sự biết được điều đó với đôi mắt đã qua đào tạo sao?
A: Coi bộ là cô ấy biết. Bảng trạng thái của cổ hẳn đã cho thấy rồi, ngài có nghĩ vậy không?
Elincia
LV 52
<Kiếm kỹ LV5> <Khiên kỹ LV2> <Phong ma pháp LV2> <Cường hóa cơ thể LV4> <Thích nghi địa cung LV2>
Lẽ nào là từ kỹ năng <Thích nghi địa cung> sao? Vậy là con người cũng có thể nhận được sao….. đợi đã, uhh? Nhưng không có vẻ gì là mình đã nhận được nó?
A: Có một điều kiện để nhận được kỹ năng đó.
Đó là?
A: Gợi ý 1, nó đã được quyết định từ khi sinh ra rằng một người có thể có được <Thích nghi địa cung> hay là không và nó sẽ gắn bó với họ vào khoảnh khắc mà họ sinh ra. Gợi ý 2, <Thích nghi địa cung> được gắn vào với những gì được sinh ra trong dungeon. Gợi ý 3, địa cung đầy những nơi âm u và cả quái vật nữa, nên có cảm giác căng thẳng.
Oh, ok. Ta hiểu rồi….. nhưng đó là chủ đề khá xấu đấy.
A: Vì thế mà tôi sử dụng những gợi ý đó.
Vậy là Elincia cũng thế sao?
A: Mà, là thế đấy.
[Có chuyện gì sao?]
[Không, không có gì.]
[Tôi hiểu rồi. Đây là tiền phí.]
[Ok.]
Tôi nhận cái túi và kiểm tra bên trong.
[Jin-san, công việc của cậu ở đây ít nhiều gì cũng đã xong rồi, nhưng giờ thì cậu định làm gì?]
[Xem nào. Vẫn còn thời gian nên chúng tôi định sẽ ở lại ngôi làng này một đêm và mai thì đến một thị trấn gần đây.]
[Tôi hiểu rồi. Nếu là vậy, xin hãy đến thị trấn Lilia, trụ sở của bọn tôi. Nó là một thị trấn lớn trong vùng, nên tôi xin đề xuất đến đó.]
[Ok, để tôi xem.]
Tôi ra khỏi lều tạm và quay trở lại xe ngựa. Vì xe ngựa mang theo đồ dự trữ của bọn tôi đã đến trước đêm, nên tôi phụ giúp Mio và những người khác nấu ăn, nấu và phân phát cơm cho các dân làng.
Ngày hôm sau, khi tôi đang nghĩ về việc chào Elincia và Lona trước khi khởi hành thì may là họ lại ở trong lều và nói chuyện.
[….Vậy cô không thể làm được gì sao?]
[Đó là chuyện không thể. Thị trấn cũng không có đủ khả năng.]
Thế nào đó mà bầu không khí trông có vẻ không tốt lắm.
[Chào buổi sáng. Sao vậy?]
[Oh, Jin-san. Chào buổi sáng.]
[Chào buổi sáng. Err, chúng tôi đang thảo luận một chút về tương lai của ngôi làng này.]
[Là về cái gì vậy?]
[Đơn giản mà nói thì, có quá nhiều trẻ mồ côi.]
[Ah……]
Như đã đề cập đến từ trước, nhiều người có sức chiến đấu như mạo hiểm giả, vân vân và mây mây đều hoặc chết hoặc chịu thương vì để kìm chân lũ quái vật lại. Mặt khác, phụ nữ và trẻ em ít bị gì hơn. Vậy nên đã dẫn đến hệ quả là có nhiều trẻ em bị mồ côi.
[Có trại trẻ mồ côi hay gì đó ở đây mà, đúng không?]
Theo như tôi thấy trên bản đồ, dường như là không có cái nào trong làng này hết…
[Ngôi làng này không có cái nào hết. Tôi có thể nuôi vài đứa trong nhà mình, nhà của trưởng làng, nhưng không thể nuôi hết chúng được.]
[Cũng không còn chỗ nào trong trại trẻ mồ côi của thành phố kể cả chúng ta có đến đó đi nữa. tốt xấu gì, địa cung cũng là trụ cột chính của vương quốc này. Vấn đề về việc các thám hiểm giả chết đi và đề lại trẻ những đứa trẻ mồ côi cũng sẽ không chấm dứt. Hẳn cũng không có thị trấn nào có trại trẻ mồ côi có đủ khả năng nhận chúng vào.]
Nếu chúng không được nuôi lớn trong làng hay nhà trẻ, vậy thì… tôi thực sự không thể thấy được tương lai sáng lạng gì cho chúng hết.
[Đó là tình huống mà tôi sẽ đồng tình cho việc đàn ông đặt mạng sống của họ lên hàng đầu vì lợi ích quốc gia kể cả họ có dùng trẻ em làm mồi nhử đi nữa.]
[C-cô không cần phải đi xa đến độ nói như vậy đâu!]
Lona lên tiếng.
[Nhìn vào kết quả thì không phải ngôi làng này đã rơi vào tình thế có chút khó khăn bởi cân bằng dân làng đã sụp đổ sao?]
[Có thể là vậy, nhưng những người có thể chiến đấu dù chỉ một ít đi nữa đã cố để bảo vệ cho phụ nữ và trẻ em! Tôi không nghĩ rằng hành động của họ là sai!]
Elincia cho thấy rằng cô ấy đã suy nghĩ một chút về nó.
[Cô nói đúng. Có lẽ tôi đã đi hơi quá xa. Tôi xin lỗi. Thật không tốt khi chỉ nhìn vào mỗi kết quả không thôi. Nếu Jin-san không đến sớm như vậy thì tôi đã kết luận vội vàng rồi. Giả định như đây là một ngoại lệ, thì sẽ thật vô lý khi làm một việc như chỉ trích dưới ngữ cảnh bình thường.]
Eh? Ý cô là lỗi của tôi sao? Đọc được nét mặt đó của tôi, Elincia thêm vào.
[Oh, đó không phải là lỗi của Jin-san. Nếu Jin-san mà không đến thì chắc chắn rằng thiệt hại sẽ còn lớn hơn nữa. trong trường hợp đó, tôi nghĩ chỉ có một số ít những người giỏi lẩn trốn là có thể sống sót thôi.]
[Vâng, bình thường thì đó đã là toàn diệt rồi…]
Um, tôi không nghĩ rằng những dân làng còn lại có thể giải quyết được đâu.
[Dù cho cậu có chiến đấu hay không, thì điều đó vẫn sẽ không làm thay đổi tình trạng của ngôi làng này vào lúc này được đâu. Mối nguy lớn nhất đã đi, nhưng chúng ta vẫn cần rất nhiều nhân lực để phục hưng lại ngôi làng. Thế nhưng, hiện giờ thì ngôi làng gần như là không có nhân lực.]
Cái cách mà Elincia nói có hơi quá tàn nhẫn, nhưng sự thật là, sự mất cân bằng trong tỷ lệ người chết đã khiến cho ngôi làng rơi vào tình trạng nghiêm trọng.
[Mặc dù tiền viện trở từ vương quốc sẽ đến, nhưng chúng không thể giúp cho toàn bộ trẻ mồ côi sống được. những đứa con trai có thể làm việc dù chỉ là một chút đi nữa thì theo cách nào đó mà vẫn không sao, nhưng tôi nghĩ chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bán những đứa con gái không có sức khỏe làm nô lệ.]
[Quả thực, đó là cách duy nhất mà chúng tôi có thể làm…]
[Ít nhất thì, theo tôi nghĩ, đó là biện pháp mà ngôi làng này có thể thực hiện với thị trấn gần đây. Hiệp sĩ đoàn không thể ở đây mãi được, và sẽ rắc rối lắm nếu ngôi làng vẫn chưa hồi phục lại đến mức tối thiểu nhanh nhất có thể. Dù có nhìn vào thế nào đi chăng nữa, thì chúng tôi cũng lực bất tòng tâm với vấn đề trẻ mồ côi.]
Xem ra Elincia có phương châm là tàn nhẫn hy sinh thiểu số và những người vô dụng để giữ cho đa số còn sống. Giống như tên hiệp sĩ tự cao và những đứa trẻ mồ côi đó… Mặt khác, cô ấy dường như không quên chú ý đến những người có ích như tôi, hay theo như lời Elincia, thì là tổ đội có thể trở thành lợi ích quốc gia.
Tôi không ghét những người mạnh mẽ như vậy. Cô ấy không nói những lời nịnh hót nửa vời và có cảm giác như cô ấy đang tuyên bố rằng, "Vì cậu có thể có lợi cho chúng tôi, nên tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu". Iya, maa, tôi thấy thế có hơi thô lỗ quá…
…. Ah, tôi lạc đề rồi. Đầu tiên, suy nghĩ của tôi sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ là.
Không phải đây… là một cơ hội sao?
[Giả dụ như nếu cô bán họ làm nô lệ, thì tôi cũng có thể mua chúng đấy, cô biết không?]
[Eh?]
Lona ngạc nhiên kêu lên. Elincia biểu hiện một cái nhìn thích thú trên mặt và nói với tôi.
[Với cậu thì thế có thực là ổn không? Làm như vậy chắc chắn có thể cứu chúng tôi khỏi tình trạng khẩn cấp này, nhưng…]
[Ừ, mặc dù là tôi trông thế này thôi, nhưng rốt cuộc thì tôi có rất nhiều nô lệ. Nên sẽ chẳng khác lắm nếu tôi có nhận thêm vài đứa nữa.]
[… Nếu là vậy, tôi có thể nhờ cậu không? Hiện giờ, có 7 bé gái mồ côi.]
Xem ra Lona cũng đã chuẩn bị bản thân rồi. Tôi nghĩ, cũng chẳng có vấn đều gì hết nếu có khoảng 7 đứa.
Alta, nói cho ta giá chợ của nô lệ ở vương quốc này xem.
A: Trẻ em rất rẻ vì có rất nhiều trẻ mồ côi ở vương quốc này. 5000G là quá đủ để mua 1 đứa rồi.
[Vậy hãy để tôi mua hết bọn chúng. Tôi trả 200,000G cho bọn chúng.]
[Có thật là ổn không vậy? Hinh như số tiền đó lớn hơn nhiều so với giá chợ mà.]
[Ok mà. Xin hãy coi số tiền thừa như quỹ tái thiết lại làng.]
[Hiểu rồi. Hãy để chúng nhận ấn nô lệ ở trong thị trấn.]
[Không, không cần đâu, tôi có thể sử dụng thuật nô lệ. Nên tôi có thể biến những dân làng đó thành nô lệ của mình, vậy nên, Lona và Elincia, tôi có thể nhờ hai người giới thiệu tôi với chúng được không?]
Dường như là có một luật ngầm, không, quy tắc ứng xử thì đúng hơn, nói rằng cần có một người có địa vị tham dự vào, trừ khi là bạn bắt ép nô lệ khi mà họ không muốn như là đi săn nô lệ. Điều này như muốn nói rằng bạn không hề ép buộc họ hay gì hết.
[Cậu khá là đa tài đấy Jin-san. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đưa chúng đến sau khi thuyết phục chúng, nên xin hãy đợi chút.]
Nói rồi, Lona rời khỏi lều. Nét mặt cổ không tốt lắm. Cũng hiển nhiên thôi vì cô ấy sắp nói với những đứa trẻ vừa mới mất cha mẹ trở thành nô lệ mà. Còn tôi thì hệt như một kẻ ác vì đã mua họ. Tuy vậy nhưng, tôi có thể sử dụng bất cứ giải pháp nào mà tôi có trong đầu, như đưa chúng tới trại trẻ mồ côi ở Kastal hay cho chúng một công việc thay vì biến chúng thành nô lệ vân vân…
Ah, đúng rồi, tôi cũng nên nói với mọi người rằng tôi sẽ tới muộn.
<<Tớ sẽ đến muộn một chút.>>
<<Đã có gì xảy ra sao?>>
<<Tớ vừa quyết định mua những đứa trẻ mồ côi làm nô lệ. Tớ sẽ làm nhiều thứ như đặt ấn nô lệ lên chúng, nên việc đó sẽ mất thêm khá nhiều thời gian.>>
<<Vậy là cậu lại lấy thêm sao. Tớ hiểu rồi. Cứ thoải mái đi.>>
<<Về sớm nhé~>>
Sakura-san. Cậu lại chấp nhận mà không cần chút lời giải thích nào sao. (Hz: Vợ cả là phải rộng lượng như này)
Sớm sau đó, Lona dẫn theo những đứa trẻ ở các độ tuổi khác nhau đến. Đứa lớn nhất 11 tuổi và đứa bé nhất thì 5 tuổi. Ờ, đúng như dự đoán.
[Mấy đứa, đây là Jin-san, người sẽ trở thành chủ nhân của mấy đứa. Chào anh ấy đi.]
Khi Lona nói như vậy, đứa trẻ lớn nhất bước lên trước. những đứa trẻ khác đều có vẻ mặt u ám như nhau. Maa, hiển nhiên là thế rồi.
[Danna-sama. Chúng em sẽ trở thành nô lệ của anh. Chúng em sẽ chăm chỉ, nên xin hãy chiếu cố cho chúng em.] (Hz: 旦那: danna có nghĩa là chồng, bé này gọi vậy có nghĩa là … :)))
Cô bé nói và cúi đầu xuống. Theo sau đó, những đứa trẻ khác cũng cúi đầu theo.
[Được rồi. Mong mấy đứa chiếu cố.]
Khi tôi nói thế, mấy đứa con gái cởi quần áo ra và quay lưng về tôi. Tôi khắc ấn nô lệ lên từng đứa một. Và cứ như vậy, tôi nhỏ máu của mình xuống để hoàn thành khế ước.
7 đứa trẻ đó an toàn trở thành nô lệ của tôi.
A: Chúc mừng. Như vậy là 2 anh hùng đã trở thành thuộc hạ của ngài.
Tóm lại là thế đấy. Trong những đứa trẻ mồ côi lần này có một đứa sở hữu danh hiệu anh hùng. Tôi đã nghĩ rằng không thể biến họ thành thuộc hạ được vì cô bé không phải là một nô lệ bình thường. Đây là do tôi may mắn hay do anh hùng không may đây…? Tôi nghĩ chắc do cả hai rồi.
Cynthia
LV 1
Giới tính: Nữ
Tuổi: 11
Chủng tộc: Nhân tộc
Kỹ năng : <Phong ấn LV10> <Thích nghi địa cung LV1 (Không hoạt động)>
Danh hiệu: Nô lệ của Jin, Anh hùng của nhân tộc
Cynthia có mái tóc ponytail đỏ tía dài đến eo.
Cô bé cũng có kỹ năng <Thích nghi địa cung>, đây là một phát hiện tốt hơn tưởng tượng của tôi. Oh, có trên 3 đứa trẻ có <Thích nghi địa cung>, nhưng giờ thì bỏ qua chi tiết đã.
[Được rồi, đây là tiền trả của cô.]
Tôi nói và đứa 300,000G cho Lona.
[Cảm ơn rất nhiều…. Đây rõ ràng là hơn 200,000G mà…]
[Xin cứ coi đó là quỹ tái thiết làng.]
[…. Vâng. Cảm ơn rất nhiều.]
Khi bạn có tâm trạng tốt, bạn phải hào phóng với tiền boa, đúng không?
[Ah, Jin-san. Tôi xin chút thời gian được không?]
[Sao vậy?]
Elincia gọi tôi đến góc lều.
[Nhận lấy cái này.]
[Huh?]
Cô ấy đưa tôi một phong bì giống như cái thẻ dungeon lần đó.
[Đây là thư giới thiệu đến cửa hàng nô lệ của Lilia. Nơi đó được biết đến là một nơi sở hữu các loại sản phẩm chất lượng cao dàng cho nô lệ thú cưng. Tôi nghĩ, nếu cậu có lá thư giới thiệu này, cậu có thể dễ dàng vào trong. Nếu cậu không cần đến nó thì cũng không sao đâu nếu cậu vứt nó đi…]
[…Tôi xin chân thành nhận nó.]
Elincia-san. Có vẻ cô sẵn sàng làm bất cứ thứ gì vì lợi ích. Chuẩn bị thứ như thế này trong một thời gian ngắn…. Hơn nữa, tôi rất ngạc nhiên khi biết Elincia có quen biết với cửa hàng nô lệ, vả lại, cái cửa hàng nô lệ đó. Yep, tôi sẽ không hỏi chi tiết đâu, được chứ.
[Có vấn đề gì sao?]
[Không, không có gì đâu.]
[Đúng thế, không có gì đâu.]
Lona hỏi chúng tôi, chúng tôi đều trả lời lại "không có gì". Ừ, không có gì hết.
[Tôi hiểu rồi. Vậy, cậu sẽ làm gì với những bé gái này?]
Nói rồi, cô ấy trưng ra những cô bé đã trở thành nô lệ.
[Đúng rồi, vài đứa sẽ tham gia cùng chúng tôi thám hiểm địa cung và số còn lại thì sẽ được gửi đến dinh thự của tôi. Theo cách bí mật.]
[Thám hiểm địa cung! Cách bí mật?]
Xem ra Lona có chút bối rối và dường như là không hiểu ý tôi. Những bé gái kia trông cũng hoảng sợ.
[Oh, đừng lo. Tôi không có nói là tôi sẽ dùng chúng là mồi như hay gì đâu. Tôi chỉ nói rằng tôi sẽ cho chúng sức mạnh để chiến đấu. Có sức mạnh để giết quái vật không phải là thứ gì đó đáng phải lo lắng cả, cô biết đấy.]
Khi tôi nói như vậy, tôi thấy lửa cháy lên trong đôi mắt của mấy cô bé. Vậy là cũng có những đứa trẻ không thích bị ăn đánh nhỉ. Chúng chính là những đứa trẻ có <Thích nghi địa cung>. Um, thật tốt rằng dường như chúng đáng để rèn luyện.
Và Elincia không hỏi gì cả. Xem ra là cô ấy biết rằng có nhiều mạo hiểm giả mạnh mẽ không muốn được hỏi. Thật là một biện pháp thích hợp đó.
[Danna-sama, anh thực sự sẽ làm cho em mạnh lên sao nodesu?]
Anh hùng Cynthia hỏi.
[Ừ, nếu đó là điều mà em muốn.]
[Vậy thì, em muốn được mạnh lên nodesu! Như vậy thì em sẽ không bị quái vật, không, bất cứ kẻ địch nào đánh nữa.]
Cô bé đang thỉnh cầu với khuôn mặt nghiêm túc. Cô bé là một anh hùng nữa nên tôi đã quyết định sẽ cho cô bé chiến đấu rồi, nhưng đây lại là một phép tính sai hạnh phúc khi mà bản thân đương sự lại nói vậy với quyết tâm đó.
[Điều đó đều phụ thuộc hoàn toàn vào nỗ lực của em. Những kẻ không làm gì sẽ không được gì hết.]
[Vâng nanodesu!]
Như để hưởng ứng với Cynthia, hai cô bé khác sở hữu <Thích nghi địa cung> cũng bước lên.
[[U-Uhm……, Chúng em cũng sẽ chiến đấu.]]
[Hiểu rồi. Các em cũng muốn mạnh lên, đúng không?]
[[Vâng!]]
Hai ẻm đồng thanh nói. Diện mạo của hai bé đó giống hệt nhau, vậy nên tôi chắc chúng là chị em sinh đôi.
A: đúng thế.
Thấy chưa?
Sora
LV 1
Giới tính: Nữ
Tuổi : 10
Chủng tộc: Nhân tộc
Kỹ năng: <Kiếm kỹ LV1> <Thích nghi địa cung LV1>
Danh hiệu: Nô lệ của Jin
Karen
LV 1
Giới tính: Nữ
Tuổi: 10
Chủng tộc: Nhân tộc
Kỹ năng: <Thương kỹ LV1> <Thích nghi địa cung LV1>
Danh hiệu: Nô lệ của Jin
Cô bé với mái tóc ngắn màu xanh da trời là Sora, còn cô bé với mái tóc đỏ dài là Karen. Chúng tự có một điểm trong kỹ năng chiến đấu, trên hết, là song sinh đó. Nhắc đến sinh đôi thì điều đầu tiên phải nói đến chính là kỹ thuật đồng bộ. Đó là một màn phối hợp teamplay mà không cần phải nói một câu nào hết! …. Với thầm giao cách cảm thì chuyện đó OK. Huh?
[Những đứa còn lại sẽ thành nô lệ học việc ở dinh thự của anh, được chứ?]
[Vâng, mong được chiếu cố.]
Một lần nữa, đứa trẻ lớn nhất cúi đầu xuống và những đứa còn lại theo sau cô bé. Maa, tôi không định ép chúng đâu, sẽ tốt lắm nếu chúng tôi có 3 người thám hiểm địa cung vào lúc đầu.
[Rona, Elincia, tôi xong việc ở đây rồi. Thực ra thì tôi định tới đây để nói lời từ biệt, nhưng cuối cùng thì chúng ta lại có một cuộc trò chuyện dài với nhau…]
[Vậy đây là lý do mà cậu đến đây sao. tôi mừng vì chúng tôi đã bắt đầu nói về vấn đề này trước khi Jin-san rời đi.]
[Vậy sao. Jin-san, cảm ơn vì mọi việc.]
[Iya, đừng để tâm đâu. Quan trọng hơn thì, từ giờ trở đi ngôi làng này sẽ rất khó khăn. Xin hãy cố hết mình.]
[Vâng.]
Vào lúc đó, Elincia giờ tay lên.
[Jin-san, tiếp theo, cậu định đi đâu?]
[Cô còn hỏi câu đó sau khi đã mời chúng tôi nhiều đến vậy sao? tất nhiên là chúng tôi chọn Lilia rồi.]
[Vậy sao. tôi mừng vì nghe vậy đấy.]
Elincia mỉm cười. Không, không phải là vì tôi bị thu hút bởi cửa hàng nô lệ của họ đâu. Tôi đến đó vì đó là một thành phố ở gần đây và nó lớn và nó còn là nơi tôi có thể lấy thẻ dungeon bằng thư giới thiệu của Elincia nữa…. không tốt. Tôi càng bào chữa bao nhiều thì càng không thuyết phục bấy nhiêu.
A: đúng thế.
Iya, ta sẽ gặp rắc rối mất kể cả là ngươi có đưa ra một câu cố định đi nữa…
[Vậy thì, hãy gặp lại nhau ở thị trấn Lilia, nếu có cơ hội.]
[Ừ.]
Nói xong, tôi rời khỏi lều.
Tôi nghĩ chúng tôi có thể chinh phục địa cung dễ dàng với cái này. Eh? bản đồ sao? không, bản đồ và địa cung có chút không tương thích với nhau…