CHƯƠNG 46: Trục xuất và con dao của sát thủ
[Vậy, những thám hiểm giả đã cứu Cattleya và mang thi hài của Julius về đâu rồi?]
[Bệ hạ! Họ đang chờ trong phòng kế bên!]
[Ta hiểu rồi, vậy thì ta cũng nên đến và cảm tạ họ trước mới được!]
Hoàng đế đến căn phòng bên cạnh ngay sau khi biết được chỗ của bọn tôi.
Khi người lính mở cửa ra, một người đàn ông ở tuổi 40 bước vào. Ông là một ông chú trung niên điển trai mặc bộ đồ xanh đen cao cấp.
Thấy được bọn tôi, hoàng đế bước đến. Công chúa cũng theo ngay sau ông ấy.
[Các cậu là người đã cứu Cattleya đúng không? Không chỉ vậy, dường như các cậu còn giúp đem thi hài của Julius về đây nữa. Ta thật lòng cảm tạ các cậu. Ta tin rằng Cattleya đã nói với cậu điều này rồi, nhưng, chúng ta sẽ trao thưởng cho các cậu, vậy nên, sao các cậu không chờ trong lâu đài một thời gian nhỉ?]
[Được, thần không sao đâu. Có được không nếu thần hỏi ngài một câu hỏi?]
[Đó là?]
Các binh lính coi bộ cũng không ngờ rằng tôi sẽ hỏi một câu hỏi. Chắc họ đang nghĩ rằng ông ấy không phải người mà một tên thám hiểm giả bình thường có thể nói chuyện. Mà, tôi cũng đâu phải người bận tâm đến chuyện đấy đâu. Oh, ít nhiều gì thì ông ấy cũng là vua, nên nên dùng kính ngữ thôi. Mà, cho chắc thôi.
[Thần được công chúa Cattleya nói rằng một anh hùng được gửi đến từ Eludia chính là kẻ đã gây nên chuyện này.]
[Đúng vậy, đây là một sự kiện đáng buồn. Chạy trốn bằng cách bỏ rơi những người đồng đội của mình, ta không thể gọi một kẻ như thế là một dũng giả được.]
Đúng thật. Anh hùng là những người bình thường được công nhận bởi những thành tựu mà họ đã tạo ra, vậy nên tôi tin rằng bản thân hành động triệu hồi hắn làm anh hùng đã là một sự mâu thuẫn lớn rồi.
[Vậy, ngài có thể nói cho tôi biết ngài sẽ làm gì với những tên anh hùng đó từ giờ trở đi không?]
[Tên khốn kia, ngươi chỉ là một tên thám hiểm giả tầm thường mà dám xen vào chuyện chính trị sao!?]
Tên binh lính, không, trang bị của hắn phô trương quá, nên chắc hắn là một hiệp sĩ. Một tên hiệp sĩ gầm lên.
[Không sao.]
[Nhưng….]
[Ta nói là không sao.]
[Vâng…]
Giờ thì nhà vua đã cho phép bọn tôi rồi. Tên hiệp sĩ kia lúc thì lại lườm bọn tôi.
[Chúng ta sẽ làm gì với những tên anh hùng sao? Đầu tiên, chúng ta sẽ rút lại lời tuyên bố là vương quốc hỗ trợ cho anh hùng. Eludia đã tuyên bố rằng "bảo vệ khỏi các mối đe dọa bao gồm của quỷ tộc", nhưng rồi chúng lại gửi đến một kẻ sẽ chạy trốn và bỏ rơi đồng đội của mình. Nên chúng không thể tin tưởng được.]
Sự kiện này đã làm tổn hại đến hoàng tộc, vậy nên giờ anh hùng lại trở thành một mối đe đọa rồi.
[Sau đó, sẽ là việc trục xuất anh hùng. Nếu có thể thì ta muốn hắn phải chịu tội và bị hành hình, nhưng nếu làm đến mức đó sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta với Eludia bị phá vỡ hoàn toàn.]
Sau khi nói đến mức này, một binh lính vào phòng.
[Anh hùng đã được triệu hồi đến điện yết kiến. Bệ hạ, xin hãy nhanh lên.]
[Ta hiểu rồi. Giờ thì chúng ta đến đó thôi. Hãy để chúng ta trao thưởng cho các cậu sau khi tống cổ tên anh hùng đi. Hãy đợi đến lúc đó.]
Nhà vua nói câu đó và cố rời đi. Nhưng công chúa dường như là đang suy nghĩ về việc gì đó và cố không theo sau nhà vua.
[Cattleya? Đi thôi?]
[Đúng rồi! Mọi người sẽ không xem cảnh tên anh hùng bị trục xuất cùng chúng tôi sao?]
Công chúa đột nhiên đề nghị một việc như thế. Tôi ngừng triển khai Tamo-san.
[Oh Cattleya, con đột nhiên đề xuất chuyện gì vậy? Đấy không phải là thứ có thể để người khác chứng kiến đâu.]
[Không đâu, Otou-sama, đây là thứ nên để người khác xem. Một tên anh hùng kiêu ngạo bị trục xuất là thứ mà chúng ta không nên cho người khác xem sao?]
[Nhưng…]
[Hơn nữa, cơn giận của con vẫn chưa hề nguôi đi. Chuyện về Onii-sama và các hiệp sĩ là điều hiển nhiên rồi, nhưng cả con cũng ở trong tình trạng khủng khiếp nữa.]
[Con nói mới để ý, từ đầu đến giờ ta đều thấy con khoác cái áo choàng đó, nhưng…]
Nói đến đó, Cattleya bỏ áo choàng ra. Người xuất hiện là một cô gái tràn đầy thương tích. Chắc cổ không thay trang phục của mình sau khi quay về lâu đài rồi. Các vết bỏng trên toàn thân cổ cùng với bộ giáp tả tơi nổi bật lên. Mái tóc xanh dương của cô bị cháy và quăn lại. Cánh tay phải của cô bị gãy, đu đưa lủng lẳng.
[Cái…]
[Toàn thân con đầy vết bỏng, còn cánh tay phải của con thì bị gãy. Giờ thì con không thể cử động được nó chút nào hết.]
[A,aaaaa….]
Hoàng đế lặng người.
[Con không muốn nghĩ về tình trạng hiện giờ của mình nhiều nhất có thể. Nhưng đó là điều không thể. Không chỉ Onii-sama, mà cả tương lai của con cũng đã tan vỡ hoàn toàn. Con tuyệt đối không thể tha thứ cho anh hùng. Để làm nguôi đi dù chỉ là một chút cơn giận đang kìm nèn này trong con, con muốn cho người ngoài chứng kiến chuyện này và dồn hắn vào chân tường nhiều nhất có thể.]
Tôi đã nghĩ rằng cô ấy cực kỳ bình tĩnh, nhưng xem ra cổ chỉ đang kiềm chế cơn giận của mình lại thôi. Nếu cổ không giết được hắn, vậy thi ít nhất, cổ cũng muốn hắn phải nến trải đau khổ dù chỉ một chút đi nữa.
[…Được rồi, Cattleya. Con đã nói đến mức này, thì ta chấp thuận cho con. Tất cả các bạn, hãy đi cùng ta.]
Với cảm giác như chết đuối vớ được cọc, chúng tôi cũng có thể được xem anh hùng bị trục xuất nữa. Nhưng Sakura lại không muốn trực tiếp gặp anh hùng. Mà tôi cũng là người quen của hắn nữa, nên tôi không định chủ ý lộ diện mình.
[Thần thật lòng xin lỗi. Liệu 2 người chúng thần chờ ở đây được không?]
[Mà, ta sẽ không yêu cầu điều vô lý đâu.]
[Thật đáng tiếc.]
Công chúa thất vọng nói. Cô muốn bọn tôi xem cảnh "anh hùng nhận cái kết cho những việc làm của mình" đến vậy sao?
[Vậy thì, những người khác đến gặp anh hùng thôi.]
[Được.]
[Hiểu rồi.]
<<Xin hãy để cho em.>>
<<Được~>>
Chúng tôi tiễn các bé trả lời theo ý thích của mình, chỉ còn lại mỗi Sakura và tôi là còn lại trong phòng. Một chốc sau…
A: Nhóm của hoàng đế và anh hùng đang ở trong điện yết kiến.
Vậy làm đi.
A: Đã hiểu. Xin hãy nhắm mắt lại.
Tôi nhắm mắt lại như được bảo. Vào khoảnh khắc đó, một tầm nhìn khác trải ra xung quanh tôi. điểm nhìn của tôi có hơi cao hơn, đây chắc chắn là của Sera rồi.
[Tớ là Mio-chan.]
[Còn tớ là Sera.]
Alta đã cất công cho bọn tôi những góc nhìn khác nhau. Cẩn thận thật đấy.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, còn bên cạnh ông là công chúa trong chiếc áo choàng. Tên anh hùng thì đứng trước mặt họ. Nhân tiện, những đồng đội của tôi, như Sera và Mio xếp hàng ở bên phải nhà vua.
Tôi thấy được mặt của tên anh hùng, hắn chính là Kusakabe mà tôi biết. Xung quanh hắn là các binh lính của Eludia. Đúng như tôi nghĩ, chúng sẽ không để hắn đi làm đặc sứ một mình.
[Anh hùng. Ngươi có biết tại sao ta gọi ngươi đến đây không?]
[Biết, là về việc liên quan đến lời hứa viện trợ. Cam kết là các anh hùng sẽ bảo vệ vương quốc Estia khỏi các mối nguy hại bao gồm cả quỷ tộc, và để đổi lại là tiền bạc, tài nguyên và nhân tài.]
[Chuyện này cũng liên quan đến vấn đề đó nữa. Nhưng, có một chuyện mà ta muốn hỏi trước đó. Là vụ việc trong mê cung.]
[A…]
Chỉ là một khắc thôi, nhưng khi nghe câu đó, Kusakabe làm một vẻ mặt phức tạp.
[Anh hùng, ngươi đã nói rằng lũ Golem núi lửa mà đáng ra không có ở đó đã xuất hiện, hoàng tử và công chúa đã hy sinh mạng mình để bảo vệ cho ngươi, đúng không?]
[Đúng thế, chúng ta đã chiến đấu cùng nhau, nhưng cả hoàng tử và công chúa đã che chở cho tôi, và kết quả là họ đã hy sinh. Nhờ vào sơ hở đó mà tôi đã kết liễu được con Golem núi lửa đó. Tôi còn sống đến giờ đều là nhờ cả vào họ.]
[Ta hiểu rồi…]
Chắc nhà vua đang run rẩy vì giận dữ. Tên đấy giỏi thật đấy, vẫn nói dối trôi chảy được đến tận giờ.
[Nếu thế thì đây là sao?!]
Ông ấy nói và công chúa ở bên cạnh ông tiến lên và bỏ mũ trùm của mình ra. Một công chúa đầy vết bỏng hiện ra.
[Cái-!]
Kusakabe kinh ngạc khi thấy cô ấy đó, hiển nhiên hắn là người duy nhất đã từng thấy được tình trạng này của cổ rồi. Những tên binh linh bên cạnh hắn đều khó hiểu.
[Đ-đây là kẻ giả mạo! Tôi chắc chắn rằng công chúa đã bị con Golem núi lửa đó giết! Có kẻ đã giả mạo thành cô ấy! Đúng rồi, chắc chắn là một quỷ tộc đã giả mạo thành cô ấy!]
Yep, đúng là có một quỷ tộc có khả năng đó thật. Sự trùng hợp đúng là đáng sợ thật. Nhưng tôi đã giết ả ta rồi.
[Cattleya đã được cứu bởi những thám hiểm giả tình cờ đi qua ngay khi con bé sắp bị con Golem núi lửa giết. Những gì mà Cattleya đã nói là, ngươi, tên anh hùng đã đối mặt với Golem núi lửa, chính ngươi đã chém Julius và bỏ trốn bằng cách để 2 đứa nó làm thế thân ngay khi nhát chém đầu tiên của ngươi lên con Golem núi lửa không hiệu quả.]
[Xin đừng có nghe theo những lời mà một kẻ giả mạo nói!]
[Anh hùng, ngươi đã nói rằng xác của hoàng tử và công chúa đã bị thiêu rụi bởi lũ Golem núi lửa và không còn sót lại gì hết. Thế nhưng, những thám hiểm giả này đã đem toàn bộ thi hài của hoàng tử và các hiệp sĩ. Có những người bị thương tích nghiêm trọng, nhưng vẫn ở mức độ có thể nhận dạng đặc điểm được. Và có vết kiếm chém ở trên thi hài của Julius!]
[Chúng cũng đều là hàng giả nốt! Bệ hạ, xin đừng để chúng gạt người!]
Lời của Kusakabe mất đi biến tấu của nó.
[Thứ ta thấy chỉ là ngươi, tên anh hùng khốn kiếp đang lừa dối ta thôi! Vậy nên, ta sẽ rút bỏ viện trợ anh hùng của mình và trục xuất tên khốn nhà ngươi! Sẽ không có lần thứ 2 ngươi bước chân vào vương quốc này!]
Khi hoàng đề nói vậy, biểu cảm của Kusakabe sụp đổ.
[Đừng giỡn mặt tao… ngay khi tao nghĩ rằng tao có thể làm mọi thứ mà mình thích sau khi đến thế giới khác, mày nghĩ rằng tao chịu để người khác cản đường mình tại đây sao…?]
[Nhanh tống tên đó ra!]
Hoàng đế ra lệnh cho binh lính của mình. Các binh lính của Eludia cũng bị bối rối, nhưng chúng vẫn bước lên bảo vệ cho anh hùng. Thế nhưng, người ra tay đầu tiên trước khi những người khác hàng động là
[Đừng giỡn mặt tao!]
Kusakabe nói, kích hoạt phước lành <Gia tốc> của mình.
<Gia tốc>
Có thể gia tốc cơ thể và nhận thức. 1s với người thường sẽ là 3s với người sử dụng. Tối đa là 5s. Tương đương 15s với người dùng. Thời gian hồi là 10s.
Nói đơn giản, thì nó là năng lực giúp làm chậm tất cả những người khác ngoại trừ người sử dụng. Vì sức mạnh tấn công không tăng lên đột ngột, nên nó khó mà hiệu quả khi đấu với lũ Golem núi lửa. Nhưng trên hết thì nó rất có ích cho việc chạy trốn.
Kusakabe được gia tốc bắt đầu lao đến nhà vua. Hắn rút kiếm ra trên dọc đường trong Hộp đồ của hắn và đâm vào bụng của nhà vua…. Thủ từ trước rồi à.
[Guha~!]
[Hahaha! Đây chính là hậu quả của việc cản đường tao đấy. Chết đi!]
Hoàng đế phun ra máu và gục xuống. Kusakabe gia tốc, luồn qua những binh lính và chuồn khỏi điện yết kiến.
Mọi người đều bất ngờ bởi bạo lực đột ngột. Tình hình ngay lập tức loạn hết lên. Các binh lính từ Eludia đều bị bắt giữ, các hiệp sĩ thì đuổi theo Kusakabe.
[Otou-sama! Hổi phục sư đang đến! Xin người hãy cố gắng đến lúc đó!]
Công chúa ôm lấy hoàng đế và động viên ông. Coi bộ là không có hồi phục sư ở đây, vậy nên các binh lính hoảng loạn gọi họ đến, nhưng tôi gần như chắc kèo là tầm này thì họ sẽ không đến kịp.
<<Mio, sử dụng ma thuật hồi phục cho hoàng đế đi.>>
<<V-vâng.>>
Tôi giao việc chữa trị cho Mio, người ở gần hoàng đế nhất.
[Q-quý cô là?]
[Tôi có thể dùng ma thuật hồi phục!]
[V-vậy sao! xin hãy cứu cha!]
[Cứ giao cho tôi! "Hồi phục cao cấp"!]
HP của hoàng đế được hồi phục lại bởi "Hồi phục cao cấp". Nói thật thì, tôi thấy Kusakabe rất yếu. Bởi hắn không làm HP của ổng bay sạch đi mặc dù đã đâm ổng công khai đến vậy rồi.
[Giờ thì không sao rồi!]
[Uugh…]
Giờ chắc hoàng đề không sao rồi. Giờ thì, chuyện gì sẽ xảy ra với anh hùng đây.
Khi tên anh hùng chạy trốn, tôi đã thả Tamo-san đi làm người đuổi theo. Tôi để Tamo-san biến thành quái vật chim ưng "Mắt diều hâu" và dùng kỹ năng <Bay> đuổi theo hắn.
Bất kể hắn có di chuyển nhanh cỡ nào đi chăng nữa, thì vẫn còn giới hạn thời gian và thời gian hồi. Mà kể cả có quá khó để mà bắt được hắn đi nữa thì vẫn không khó đến mức đó khi đuổi theo hắn từ trên bầu trời. Tất nhiên là mình tôi có thể bắt được hắn nếu như hắn ở trong bản đồ rồi, nhưng đây là để dành khi nào hắn đến khu vực khác đã.
Có vẻ anh hùng đã vào trong nhà trọ. Hắn ngu hay sao vậy? Đáng lẽ hắn phải trốn thoát khỏi vương đô mới phải chứ?
Ừm, hắn đúng là một thằng ngu thật. Không thì hắn đã không làm một việc vô nghĩa như đâm hoàng đế đâu. Bởi dù gì thì hắn cũng không thể bước vào vương quốc này được nữa.
[Tớ đã nghĩ rằng tớ sẽ thấy thỏa mãn khi thấy anh hùng bị trục xuất, nhưng kế hoạch thế nào đó mà lại rẽ sang một hướng khác, nhỉ?]
[Đúng thế. Không phải tên đấy đã biết được rằng hắn vẫn sẽ không thể ở trong vương quốc này nữa bất kể hắn có thiển cận đi đâm nhà vua hay không, và giờ thì hắn chỉ có thể làm tội phạm thôi?]
[Biết được thì hắn đã không làm như thế rồi. Chuyện như thế.]
[Cũng đúng. Tớ đang tò mò về phản ứng của Eludia sau đấy. Đó là một hành động man rợ đối với một hoàng tộc ở nơi triều chính, nên tớ không nghĩ chúng có thể bưng bít được chuyện này….]
[Nói thật thì, chuyện này chẳng có vẻ gì là có ích hay có ý nghĩa gì hết.]
[Đúng thật.]
Nhưng, sao tên ngốc đó lại trở thành một đặc sứ được vậy? Về cơ bản, tôi ghét những tên từng học cùng trường, nhưng chắc phải có vài tên tử tế ở trong đó chứ. Phải cất công đi làm đặc sứ như vậy, thật không hiểu được mà.
Có biến động trong phòng yết kiến. Hoàng đế đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng ổng vẫn không còn chút sức nào, nên có vẻ ổng đang nghỉ ngơi trong một căn phòng và được điều trị rồi.
Các đồng đội của tôi được dẫn đến một phòng khách. "Tôi muốn các bạn ở lâu đài hôm nay" hình như là những gì mà công chúa đã yêu cầu. Giờ thì một binh lính đang đến để liên lạc với bọn tôi.
Một chốc sau, một binh lính đến và dẫn bọn tôi đến phòng khách luôn. Tôi được bảo rằng họ sẽ chuẩn bị phòng riêng cho từng người, nhưng không nhất thiết phải làm vậy làm gì nên tôi bảo họ cứ cho tất cả bọn tôi vào một phòng. Hầu gái đến và đưa ra lời giải thích đơn giản về căn phòng, nhưng cuối cùng thì tôi lại bị nói "Đây là hoàng cung. Nên xin hạn chế làm những việc quá đáng". Tại sao vậy?
A: (Một người con trai ở cùng phòng với nhiều cô gái. Và nếu như hầu hết bọn họ là nô lệ, thì hiển nhiên sẽ dẫn đến hiểu lầm rồi…)
[Nhưng~, em cũng không nghĩ rằng hoàng đế sẽ bị đâm đâu~]
Mio ngồi trên một cái giường lộng lẫy bên trong phòng khách của hoàng cung. Dora thì đã ngủ rồi.
[Đúng thế. Đức vua đã chết chắc rồi nếu không có chúng ta. Rốt cuộc thì tên anh hùng đó đang cố làm điều gì cơ chứ?]
[Anh không nghĩ hắn đã toan tính gì đâu.]
[Hạng người như vậy mà được làm anh hùng thì thật khó tin nhỉ?]
Đúng như Sera đã nói, hoàng đế đã nằm bên bờ vực cái chết rồi. Sự đánh giá của mọi người đối với anh hùng cũng giảm mạnh nữa. Mà, họ đều đã được nghe từ bọn tôi rồi, nên ngay từ ban đầu thì nó đã thấp lắm rồi. Nhưng giờ thì là thấp ở đẳng cấp khác thôi.
<<Em cũng thấy nghi ngờ về việc Cynthia-san có thể được gọi là anh hùng hay không, nhưng…>>
Không phải là tôi không hiểu lời của Kate. Yep, tôi cũng có cảm giác hoài nghi rằng có thể gọi Maria là một anh hùng hay không nữa…
<<Vậy, giờ kế hoạch từ giờ trở đi của chúng ta là gì?>>
[Đúng rồi. Hắn không thể quay lại được nữa rồi. Anh đang định mặc kệ cho số phận đến một mức nào đó xem sao. Chắc cũng sẽ có một vài cuộc trò chuyện nào đó với hoàng đế và công chúa, mà nếu không có thì chúng ta sẽ gặp mặt với Maria và những người khác vào trưa…. Oh, đúng rồi. Chắc cũng nên hỏi Maria về tình hình chứ nhỉ?]
Tôi liên lạc với Maria qua Niệm Thoại.
<<Maria, tình hình ở đó thế nào rồi?>>
<<Oh, Jin-sama. Vừa hay em đang định báo cáo cho anh.>>
Tôi truyền đạt tình hình ở đây cho Maria. Có vẻ Maria cũng có chuyện muốn nói.
<<Đầu tiên, Elinsia đã đến vương đô rồi. Hình như là cô ấy đã sử dụng một viên đá dịch chuyển ngay khi em báo cho cô ấy.>>
<<Elinsia, cổ nhanh chân vậy.>>
Có một bất lợi khi đến thị trấn khác bằng đá dịch chuyển, nói đơn giản là "từ bò chinh phục". Ví dụ như, bất kể bạn đã đi xa đến tầng bao nhiêu đi nữa, bạn vẫn sẽ phải bắt đầu lại từ tầng 1 bởi bạn đã đến cổng vào bằng cách sử dụng đá dịch chuyển ở tầng 1. Đây là phương pháp hữu hiệu với những người di chuyển bình thường, nhưng nó không phải cách mà các thám hiểm giả có thể sử dụng thoải mái. Mà, tôi cũng không biết Elinsia đã đi đến mức nào khi làm thám hiểm giả nữa.
<<Hơn nữa, có vẻ như cô ấy đang thành lập một lực lượng tiêu diệt anh hùng.>>
<<Đáng sợ đấy.>>
Đối với Elinsia, Kusakabe đã là một mục tiêu nên bị tiêu diệt rồi. Mà, khả năng hoàng tộc hưởng ứng cách làm đó cũng không phải là thấp…
Cơ mà, khi Maria báo với cổ thì mới chỉ đến chỗ hắn hãm hại hoàng tử và công chúa thôi. Sau cùng thì, hoàng đế cũng đã giữ vững lập trường là tống cổ hắn đi rồi mà. Nên nghĩa là Elincia không nên có ý định làm quá lên.
Nói thật thì tôi chẳng care tên Kusakabe đó có sống hay chết. Bởi với tôi thì, gần như toàn bộ lũ học sinh cùng trường được triệu hồi thành anh hùng đều đã suy thoái xuống thành thứ vô giá trị rồi. Tôi chẳng có lý do gì để mà ghét chúng đến mức muốn giết chúng cả, nhưng cũng chẳng có lý do gì để mà tha thứ cho những gì mà chúng đã làm. Nếu Elinsia, hoàng đế hay công chúa muốn giết Kusakabe, thì tuy theo phần thưởng mà tôi còn có thể giúp họ nữa.
<<Elinsia có làm gì nữa không?>>
<<Chỉ là mấy thứ tào lao thôi…. Ah, cô ấy còn nói rằng muốn tặng quà cảm ơn nữa.>>
<<Vả lại, anh cũng đang định nhận thưởng từ hoàng đế mà….>>
<<Cô ấy nói là nó khác.>>
<<Nếu Elinsia hiểu thì được….>>
Tôi ngắt liên lạc với Maria và đi ngủ. Bởi Mio và Kate đều đã đi ngủ trước khi tôi nhận ra rồi. Mấy ẻm ngủ do giờ cũng đã khá muộn rồi bởi có rất nhiều chuyện đã xảy ra sau khi hoàn thành chuyến thám hiểm.
Ngày hôm sau, chúng tôi được một binh lính của lâu đài gọi, vậy nên bọn tôi đến điện yết kiến, nơi mà hoàng đế và công chúa đang đợi. Theo như những gì tôi được nghe từ người lính đó thì hoàng đế đã bình phục hoàn toàn rồi. Nghe bảo là, pháp sư hồi phục hoàng gia đã liên tục dùng "Chữa lành" và ma thuật hồi phục khác cho ông ấy mà không ngủ gì hết. Tôi chỉ biết nói rằng ông đã làm tốt lắm. Tôi còn định bán cho họ bí dược của Midori nữa cơ nếu như họ nhờ.
Tôi vào điện yết kiến và thấy hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, còn công chúa thì đang ngồi cạnh ông. Bên cạnh cổ có một thằng nhóc khoảng 12 tuổi đang ngồi. Khi tôi kiểm tra bảng trạng thái của nó thì biết được nhóc ấy cũng là một hoàng tử. Thêm vào đó, Elinsia cũng ở trong phòng như thông lệ. Vì không có thời gian nên tôi không chào hỏi cổ gì hết…
Khi bọn tôi đến trước mặt nhà vua, đích thân ổng bảo bọn tôi không phải quỳ. Nhiều hiệp sĩ và những người có chức tước ở quanh tỏ vẻ khó chịu, nhưng xem ra họ đều không thể ý kiến gì được vì họ đều đang trong triều. Đây chắc chắn là vì thành tựu của bọn tôi là quá lớn rồi.
[Đầu tiên, ta muốn cảm ơn cậu vì phản ứng nhanh nhẹn ngày hôm qua.]
[Không đâu, thần chỉ làm những gì nên làm thôi.]
Đề đề phòng, tôi trả lời. Theo lập trường của họ thì Mio là nô lệ của tôi. Về cơ bản, người chủ được nhận hết toàn bộ thành tựu của nô lệ của họ, vậy nên không có vấn đề gì hết (đây là những gì mà Alta và Kate bảo tôi). Tôi nói điều này có hơi muộn, nhưng nếu để một người có địa vị là nô lệ được nói ở trong điện yết kiến thì sẽ gây ra vấn đề. Tôi đã bảo với họ là Mio và những người khác là nô lệ của tôi.
[Bao gồm của chuyện của công chúa, thì bọn ta đã nợ cậu một món nợ lớn. Chúng ta sẽ trao thưởng cho cậu sau vậy nên ta muốn cậu an tâm.]
[Vâng, cảm ơn rất nhiều.]
[Hm.]
Nhà vua gật mạnh đầu rồi bắt đầu nói tiếp.
[Có 3 lý do cho việc cho gọi cậu đến đây, bao gồm cả vấn đề phần thưởng nữa. đầu tiên là vấn đề về anh hùng.]
Đây tất nhiên là một vấn đề đáng được mong chờ và thích hợp rồi.
[Vì chuyện hôm qua mà ta đã quyết định cho tên anh hùng đó vào danh sách truy nã. Rồi sau đó, ta định phản đối Eludia khá kịch liệt, bao gồm cả chuyện này nữa.]
[Thần tin rằng chuyện này cũng hiển nhiên thôi vì tên anh hùng đó đã đâm đức vua mà.]
[Đúng thế. Xét cho cùng thì, chúng như đang nói với bọn ta rằng chúng coi thường vương quốc chúng ta khi cho một kẻ như vậy làm đặc sứ.]
Quả thực là không phải như vậy, đúng không? Nhưng tôi cho rằng có cả đống người phú hợp với vị trí đó hơn hắn ta mà.
[Vậy nên, ta muốn giao nhiệm vụ bắt giữ, hoặc tiêu diệt anh hùng cho cậu.]
[Tiêu diệt…. Ngài vừa nói là?]
Một nhiệm vụ tiêu diệt đột ngột được đưa ra ở đây. Mà theo một nghĩa nào đấy thì chuyện này cũng chẳng bất ngờ lắm.
[Hôm qua, các hiệp sĩ đã tìm kiếm khắp thành phố sau khi ta bị đâm, hóa ra là tên anh hùng đó đã vào trong mê cung.]
Khi tôi tỉnh dậy sáng nay, tôi thấy bất ngờ khi thấy Tamo-san ở trong mê cung. Coi bộ là hiện giờ anh hùng đang ở trong vùng an toàn của tầng 18.
[Đúng hơn thì là tên anh hùng đó, kẻ đã thấy các hiệp sĩ đang tìm kiếm hắn, đã lần trốn vào trong mê cung. Hình như hắn đã sử dụng một viên đá dịch chuyển ngay sau khi vào trong đó, vậy nên, chắc giờ hắn đang ở khoảng tầng 19.]
[Vâng, vậy nghĩa là có khả năng hắn đang gần với vị trí lưu của đá dịch chuyển của chúng thần, đúng không?]
[Đúng thế. Hiện giờ, không có một anh khác trong số những người trong vương quốc này ở trong tổ đội đang hoạt động ở khoảng tầng 19 biết mặt anh hùng và có thể bắt giữ được hắn và cũng biết được tình hình hết.]
Chắc chắn rồi, nếu tôi thỏa mãn toàn bộ tiêu chí trên thì hiển nhiên là họ muốn giao nhiệm vụ cho tôi rồi.
[Nếu được thì ta muốn bắt giữ tên anh hùng đó, nhưng nếu không được thì tiêu diệt hắn đi. Tất nhiên là đừng quên mang xác của hắn về đây trong trường hợp cậu tiêu diệt hắn.]
[Nhưng, chúng thần đều chỉ là thám hiểm giả. Dù cho hắn phạm phải tội lớn đến đâu đi nữa thì nếu như việc giết anh hùng trở thành vấn đề thì sao?]
Nói thật thì tôi chỉ muốn thử nói thể này xem sao thôi. Tôi chẳng sợ bọn Eludia đâu, và cùng lắm thì cũng chỉ có cảm giác "Xem ra thứ cản đường trên chuyến hành trình của mình lại tăng lên rồi" thôi. Mặc dù vậy, điều này cũng cho biết hoàng đế đã suy nghĩ kỹ càng về chuyện đó hay chưa.
[…Chắc chắn rồi, cậu sẽ bị coi là kẻ thù của anh hùng đối với Eludia, vậy nên chúng có thể sẽ truy đuổi cậu. Tất nhiên là chúng ta sẽ che đậy bất cứ thứ gì liên quan đến nhân dạng của cậu rồi, và thêm vào đó, ta đang nghĩ đến việc để Cattleya đi cùng với cậu để đề phòng.]
[Công chúa điện hạ Cattleya sao?]
Cái đó…. Chắc chắn là điểm trở lại của công chúa cũng là ở tầng 19. Nhưng, rõ ràng cổ sẽ thành 1 gánh nặng mà, biết không?
[Hm, ta muốn cậu nói rằng cậu chỉ giúp đỡ Cattleya thôi, còn người đã tiêu diệt anh hùng là Cattleya. Tất nhiên là ta sẽ không hỏi sự thật rồi.]
[Bệ hạ định nói rằng người sẽ để công chúa điện hạ Cattleya nhận mọi trách nhiệm hay sao? Ngài có biết rằng chuyện này nguy hiểm lắm không đấy? Bên cạnh đó, ngài không thấy gì khi tin tưởng giao điện hạ cho những kẻ không rõ nguồn gốc sao?]
[Umm, Cattleya đã chấp nhận toàn bộ rồi. Nói đúng hơn là, Cattleya đã chính miệng nói rằng con bé muốn đi, vậy nên ta mới tạo ra một kịch bản như vậy. Tất nhiên, tốt nhất là sự việc chỉ kết thúc với việc bắt giữ hắn thôi, nhưng….]
[Nếu được thì con rất muốn được ra đòn kết liễu. Con chắc chắn sẽ ra được đòn kết liễu nếu như có cơ hội.]
Cattleya nói với đôi mắt bừng lửa giận.
[Tuy điều ta đang nói là tàn nhẫn, nhưng trong trường hợp cậu bắt được hắn, sẽ rất tốt nếu cậu coi chừng để Cattleya không ra đòn kết liễu. Và, hãy bảo vệ cho Cattlerya.]
Hoàng đế đang có những đòi hỏi vô lý. Cho Cattleya đi cùng bọn tôi, bảo vệ cổ, bắt giữ anh hùng hoặc giết hắn, và nếu bắt giữ hắn thì bảo vệ hắn để khỏi bị Cattleya kết liễu. Thông thường thì đây là điều không thể, đúng không?
[Chuyện này cũng liên quan đến việc thứ 2 nữa, nhưng hiển nhiên là, ta sẽ chuẩn bị một phần thưởng thích đáng. Thế nào? Cậu sẽ nhận chứ?]
Giờ thì tôi làm gì đây. Chắc tôi sẽ không là người sai nếu có nói không nhận. Nói thế chứ giờ tôi đã đi quá xa để mà có thể quay trở lại rồi. Đêm qua tôi còn nghĩ rằng tôi sẽ không sao khi nhận nó nếu được giao nữa.
[Hiểu rồi. Vậy thần xin nhận nhiệm vụ đó.]
[Oh, cậu nhận sao. cậu cứu bọn ta rồi đó. Thế nhưng, cả ta cũng chưa từng ra nhiệm vụ kiểu "đánh bại anh hùng", thế nên ta muốn thảo luận thêm về phần thưởng cho nó.]
Tôi nghĩ bình thường thì khi ông ra những nhiệm vụ kiểu đấy thì đối tượng là quỷ tộc.
[Vâng.]
[Việc thứ 2 là về phần thưởng khác với việc tiêu diệt anh hùng. Ta nghe được rằng ngoài cứu chúng ta ra, cậu còn có vai trò quan trọng trong việc phát hiện mê cung độc lập cũng như vụ việc quái thú tràn ra ở biên giới quốc gia của Kastal. Coi bộ cậu vẫn chưa nhận phần thưởng cho mê cung độc lập, vậy nên ta cũng sẽ trao thưởng cho cậu ở nơi này nữa.]
[Ah, về chuyện đó thì, ngài có thể gộp các phần thưởng lại với nhau thành 1 cái lớn được không?]
[Ý cậu là sao?]
["Cứu chữa cho đức vua", "Giải cứu công chúa" và "Thông tin về mê cung độc lập" mà được quyết định là thần có thể nhận ngay được ấy. Thần muốn gộp những phần thưởng đó lại với nhau thành một phần thưởng lớn, đó là những gì mà thần muốn nói.]
[Ta cũng chẳng quan trọng vấn đề đó lắm, nhưng có thứ gì có thể ngang bằng với thứ đó làm phần thưởng sao? Nếu là tiền thì bao nhiêu mới đủ chứ…?]
Hoàng đế cân nhắc. Tuy nhiên, thứ tôi muốn không phải là tiền. Suy cho cùng thì tôi đã phải nhọc công để có được vị trí để có thể đàm phán mà. Có một thứ mà tôi muốn có kể cả có phải dùng cả 3 phần thưởng của mình làm quân bài đàm phán đi nữa.
[Thứ thần muốn không phải là tiền.]
[Vậy thì là cái gì? Cậu muốn thành một quý tộc sao?]
[Danh vọng cũng là thứ không cần thiết. Thứ thần muốn chỉ là một thứ. Là "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" đã được sử dụng.]
"Tinh thạch ma thuật khổng lồ" là một viên ma thạch hiếm kiếm được bên trong mê cung. Nó là một vật phẩm có thể vận hành các ma cụ bên trong lâu đài này tận 30 năm chỉ với một viên. 'Đã được sử dụng' nghĩa là toàn bộ ma lực được lưu trữ trong nó đã được sử dụng hết.
Ma thạch bình thường sẽ bị vỡ vụn khi ma lực (MP) bên trong nó bị dùng hết. Thế nhưng, "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" thì lại không như vậy khi MP của nó hết. Hơn nữa, nó còn có thể tái sử dụng khi bổ sung MP từ bên ngoài. Tuy nhiên, việc sạc lại này lại vô ích trong các trường hợp khẩn cấp và kể cả tất cả các pháp sư hoàng gia trong lâu đài này đổ ma lực trong vòng 1 năm bằng tất cả sức mình đi nữa thì cũng chẳng sạc được nổi 1% với tình trạng hiện tại. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó là một vật phẩm hiếm và nó có thể có hữu ích khi một bước đột phá trong công nghệ xuất hiện, nhưng hiện giờ thì chẳng có ích gì khi dùng 1 viên "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" đã qua sử dụng cả, và nó cũng chẳng thể được gọi là một vật phẩm giá trị nữa.
[Đã sử dụng sao…? Cậu định làm gì khi nhận một thứ như thế?]
Tất nhiên là tôi định sạc lại và sử dụng nó rồi. Bởi công dụng dự trữ MP mang đến cảm giác hữu dụng theo nhiều cách mà.
[Không phải là nó sẽ được sử dụng làm gì đó đặc biệt đâu. Hiện giờ, "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" đã được mua sạch bởi vương quốc, vậy nên kể cả có bị dùng hết đi nữa thì nó cũng sẽ không có mặt trên thị trường, đúng không? Đây là một cơ hội hiếm có cho thần, vậy nên thần muốn có thứ mà bình thường thần không thể có được dù là có mơ đi nữa,]
Tôi nhận ra lý do này khi tôi cố nói ra, nhưng chà, cảm giác như nó là một lý do rất hợp với tôi. Những gì tôi ám chỉ đều được truyền tải xuất sắc.
[Đúng thật là, nếu cậu quản lý nó tốt ở bên ngoài, vậy thì bản thân nó cũng sẽ trở nên rất giá trị, và cũng có rất ít người có được nó, vậy nên nó sẽ mang lại cảm giác cao cấp hơn. Mặc dù là rất hiếm, nhưng vương quốc có 7 viên đã được sử dụng, nên cũng không phải là không thể trao thưởng bằng bất cứ giá nào vậy…. Rất tốt, ta sẽ trao một viên "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" được sở hữu bởi vương quốc chúng ta cho cậu.]
[Cảm ơn ngài rất nhiều, bệ hạ.]
Hoàng đế ra lệnh cho các binh lính đem "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" trong kho ra. "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" được lấy ra từ một Hộp đồ to khoảng 1m và rất nặng. Xem ra một người không thể mang được nó nếu không có Hộp đồ. Nhân tiện, nó trong suốt. Theo như tôi được nghe, thì nó sẽ phát sáng 7 màu cầu vồng khi MP của nó được sạc lại.
Khi nhà vua tuyên bố đích thân trao thưởng tận tay, "Tinh thạch ma thuật khổng lồ" được đặt trên sàn được cho vào Hộp đồ của tôi, một tràng pháo tay từ xung quanh nổ lên. Đây hẳn là vì nó ít nhiều gì cũng là một phần thưởng trả công mà. Bình thường thì đích thân nhà vua sẽ trao tận tay, nhưng bởi nó nặng quá mà ổng thì cũng chẳng bê được nên đành chịu thôi.
Buổi nói chuyện về phần thưởng đến hồi kết (thảo luận về phần thưởng tiêu diệt anh hùng sẽ được nói đến phía sau) và nhà vua hắn đầu nói về vấn đề cuối cùng.