NGOẠI TRUYỆN 4: Nữ thánh kiếm (Dưới chính truyện)
Cô gái tên Mizuhara Saki, một trong các anh hùng được triệu hồi đến thế giới này, hiện đang được tôn là 'Kiếm thánh nữ' ở khắp các thành phố và vương quốc phía Bắc Eludia.
Mizuhara Saki hiện giờ đang hoạt động ở vương quốc Sanokia tọa tại phía Bắc Eludia.
Khoảng cách giàu - nghèo ở Vương quốc Sanokia rất lớn, cả hoàng tộc và quý tộc đều nắm trong tay rất nhiều quyền lực. Người dân của những ngôi làng nghèo đều trong tình trạng rất cơ cực, họ chỉ có 2 lựa chọn là hoặc trở thành nô lệ, hoặc chết đói, còn trong khi đó thì lũ quý tộc, chỉ vì hư danh mà chúng ăn những món ăn xa hoa, và nếu không ăn được hết, chúng sẽ vứt bỏ nó mà chẳng do dự chút nào hết.
Ở phía Tây của vương quốc Eludia, ở bên phía kia dãy núi là lãnh địa của quỷ tộc, nơi được đồn đại là nơi mà quỷ vương đang cư ngụ. Nói cách khác, điều này có nghĩa là vương quốc Sanokia ở gần vương quốc Eludia cũng đồng nghĩa với ở gần lãnh địa của quỷ tộc. Vậy nên, vì lo sợ rằng một lúc nào đó họ sẽ trở thành mục tiêu của quỷ tộc, mà họ đã trở thành một trong những vương quốc hỗ trợ cho anh hùng.
Những vương quốc hỗ trợ anh hùng là những vương quốc đã tuyên bố rằng sẽ hỗ trợ cho các anh hùng được vương quốc Eludia triệu hồi, và lỡ như họ có rơi vào trường hợp bị quỷ tộc đe dọa thì một cuộc giải cứu của các anh hùng sẽ được vương quốc Eludia đưa đến.
Nữ vương quốc Kastal tọa tại phía Đông của Eludia, nơi đây cũng ở vị trí tương tự như vương quốc Sanokia, thế nhưng họ lại quyết định không trở thành vương quốc viện trợ cho anh hùng, tuy nhiên, lý do họ đưa ra quyết định như vậy là vì họ có nhiều mạo hiểm giả hạng S và các hiệp sĩ của nữ hoàng, họ tự tin rằng mình có thể chiến đấu với quân đoàn qủy vương với lực lượng quân sự của riêng mình, đây là những gì mà các vương quốc láng giềng đã kết luận.
Nhưng trên thực tế, không một vương quốc láng giềng nào biết được rằng còn có một lý do hoàn toàn khác của việc này nữa.
Quay trở lại với chủ đề chính thôi.
Sự đối đãi với các anh hùng ở những nước viện trợ anh hùng vô cùng thân thiện. Về cơ bản, các anh hùng được cho rằng thuộc về vương quốc Eludia. Tuy nhiên, mối quan hệ này, thực ra, không phải là tuyệt đối.
Nếu các anh hùng thực sự muốn, thì cũng không phải là họ không thể thuộc về một vương quốc khác. Vậy nên, để lôi kéo các anh hùng về phía mình, mỗi một quốc gia trong khối các nước viện trợ anh hùng đều thể hiện rằng họ có chế độ đãi ngộ hơn cả mức cần thiết.
Và nghiễm nhiên, Mizuhara cũng đã nhận được sự tiếp đãi vô cùng nồng ấm khi cô đến Sanokia, nhưng cô đã từ chối chúng.
"Thay vì chi tiền cho một buổi tiếp đón nồng nhiệt, xin hãy chia sẻ chút thức ăn đến những ngôi làng nghèo đói."
Vì đến cả vương quốc cũng không thể lơ đi ý kiến của anh hùng, vậy nên họ đành miễn cưỡng phân phát tiếp tế đến các ngôi làng nghèo đói. Tất nhiên, là đã có một số kẻ ăn chặn hàng tiếp tế, nhưng một phần của chúng vẫn đến được các ngôi làng. Và cùng với những món hàng tiếp tế, tên của Mizuhara Saki đã được biết đến rộng rãi.
Tất nhiên, đó vẫn chưa phải là sự kiện lớn đủ để cô được tôn làm "Kiếm thánh nữ". Mà đây chỉ là sự khởi đầu. Cô được tôn thành "Kiếm thánh nữ" là vì hành động sau đó của Mizuhara Saki.
[Như vậy là được rồi. Ông có thể đi lại được rồi.]
Mizuhara Saki ngừng sử dụng ma thuật hồi phục cho một cụ già.
[Ôi, thánh nữ-sama. Tạ ơn người rất nhiều…]
[Nhưng con muốn thôi gọi con là thánh nữ đi…]
[A, xin lỗi. Thánh nữ-sama….]
Cô đã nói rằng cô không xứng với danh hiệu thánh nữ đó, nhưng không ai nghe theo cả, vậy nên dường như là gần đây, cô đã có chút bỏ cuộc.
[…..Haiz, nếu ông thấy cơn đau thắt lưng của mình trở nên tồi tệ hơn thì nói cho con nhé, được chứ? Dù gì thì con cũng định ở lại ngôi làng này thêm vài ngày nữa mà.]
[Thật sự tạ ơn người rất nhiều.]
Nói xong, cụ già, người đã không thể đi lại bởi cơn đau thắt lưng của mình, đứng dậy và tự mình đi về nhà.
Mizuhara Saki đi du hành qua nhiều thị trấn và ngôi làng của vương quốc Sanokia, làm việc thiện như chữa trị miễn phí hay giảm số lượng quái vật. Vì cô là một anh hùng, vậy nên năng lực chiến đấu của cô không hề thấp, và giờ thì cô vẫn đang điều trị trong bộ giáp nhẹ mặc bên ngoài bộ đồng phục của mình.
[Saki-sama, nếu người kêu tôi, thì tôi có thể mang người bệnh đến mà người không cần phải hao tâm tổn sức đích thân đi đến nhà họ, người biết chứ?]
Người nói câu đó là một cô gái mặc giáp, cô đang đứng bên cạnh Mizuhara Saki. Cô hơn Mizuhara Saki một tuổi và cũng cao hơn cô, nhưng khi nhìn vào ánh mắt cô dành cho cô ấy, ta có thể thấy được cảm xúc kính trọng ở trong đó. Bề ngoài của cô trông hệt như một hiệp sĩ đang thề trung thành đến chủ của mình vậy.
[Nhưng, tốc độ của em nhanh hơn chị mà đúng chứ? Em muốn đẩy lùi căn bệnh và nỗi đau của họ càng nhanh càng tốt, dù có nhanh hơn 1s đi nữa.]
Cô gái kia thì trang bị giáp đến tận răng, còn Mizuhara Saki thì đã nâng cao sức mạnh thể chất của mình khi trở thành anh hùng, cộng thêm cả trang bị nhẹ của cô, gồm giáp nhẹ mặc bên ngoài bộ đồng phục nữa. Vậy nên có thể thấy rõ rằng ai trong họ mới là người di chuyển nhanh hơn.
[Tôi xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã không để ý đến con tim giàu lòng nhân ái của người, Saki-sama.]
[Jeez. Vẫn trịnh trọng như mọi khi…]
Mặc dù đang làm một nụ cười cay đắng, nhưng vẫn có thể thấy được rằng Mizuhara Saki đã quen với cách nói chuyện với cô. Điều này ắt hẳn là vì cô gái mặc giáp kia là người ở cùng cô lâu nhất trong số các thành viên trong tổ đội hiện tại của Mizuhara Saki.
Ban đầu, cô là một hiệp sĩ của Eludia, nhưng cô đã được Mizuhara cứu khi cô sắp bị xử tử vì chịu án oan. Sau đó, cô đã nghỉ làm hiệp sĩ, thề trung thành đến chỉ mình Mizuhara Saki và chọn phục vụ cho cô cho đến tận bây giờ. Đó là một chuỗi các sự kiện kịch tính, nhưng kể ra thì dài quá nên ngừng tại đây thôi.
[Tôi xin lỗi…]
[Đừng bận tâm. Bởi vì đó cũng là một trong những điểm tốt của chị mà. Quan trọng hơn thì, không biết họ đã thu thập được tin tức gì về đám cướp chưa nhỉ?]
[Đúng thế nhỉ. Cũng gần đến lúc gặp mặt rồi, nên hẳn họ đã có được thông tin bằng cách nào đó rồi. Trinh sát của nhóm chúng ta là người rất xuất sắc mà.]
Hiện giờ, tổ đội mà Mizuhara Saki làm trưởng nhóm gồm có 5 thành viên không kể Mizuhara Saki. Một trong số họ chính là cô gái mặc giáp đã được đề cập đến lúc nãy. Ý tưởng này có chút cổ điển, nhưng nếu như cô gái kia là 'Hiệp sĩ', thì những thành viên khác sẽ đóng vai trò là 'Trinh sát', 'Ma thuật sư', 'Thần quan' và 'Thợ săn'.
Và, trong khi Mizuhara Saki, 'hiệp sĩ' và 'thần quan' đang chữa trị trong làng thì 3 người còn lại: 'trinh sát', 'ma thuật sư' và 'thợ săn' đang thu thập thông tin về một nhóm cướp đang hoành hành ở khu vực này.
Vì không còn bệnh nhân nào và chẳng còn việc gì để làm nữa, Mizuhara Saki và 'Hiệp sĩ' quyết định quay về nhà trọ, nơi tập kết của họ, sớm hơn chút.
[Tớ về rồi đây. Saki…. Tớ muốn thấy cậu.]
[Ohohohoho, tớ về rồi đây! Saki-san, tớ đã làm hết sức mình đấy, khen tớ đi!]
[Saki-oneesama! Em về rồi đây!]
[Tớ vừa về đây –be. Thấy Sacchi khỏe mạnh là điều tuyệt nhất -be.]
'Trinh thám', 'Ma thuật sư', 'Thần quan' và 'Thợ săn' quay trở về nhà trọ theo thứ tự trên. Rồi các cô gái đó từng người một tập trung xung quanh Mizuhara Saki.
Cũng đã có nhiều sự kiện xảy đến với những cô gái này, và họ đều yêu mến Saki như một người mẹ, một người tình, một người chị hay một người cháu, nhưng kể ra thì dài dòng lắm nên ngừng tại đây thôi.
[Vậy, chuyện lũ cướp tiến triển đến đâu rồi?]
[Hmm….]
Khi Mizuhara chủ trì cuộc họp, 'Trinh thám' bắt đầu nói.
Ngôi làng này, thực ra, đã từng bị bọn cướp tấn công nhiều lần và Mizuhara Saki đã được dân làng nhờ tiêu diệt bọn chúng.
[Bắt đầu từ kết luận của tớ đã. Có một tên gián điệp đã trà trộn vào ngôi làng này.]
[Là thật sao?! Chuyện gì đã xảy đến với tên gián điệp đó?!]
'Hiệp sĩ' tỏ ra sốc. Nhân tiện, thái độ của cô đối với những thành viên trong tổ đội của mình tương đối thẳng thẳn, không câu nệ gì hết ngoại trừ với Mizuhara Saki.
[Tớ đã theo dõi hắn và tìm ra hang ổ của chúng. Chúng đã biết được rằng chúng ta đang ở trong ngôi làng này và có vẻ như chúng đang cân nhắc đến việc tấn công một ngôi làng khác. Nếu chúng ta định tiêu diệt chúng thì tớ đề nghị là giờ làm đi.]
[Đúng thế –be. Vì chúng ta đã tìm ra được hang ổ của chúng, vậy nên việc tấn công chúng sẽ nhanh hơn và an toàn hơn cho ta –be.]
[Ohohohoho, cậu nói đúng. Tớ sẽ thổi bay hang ổ của chúng thành cát bụi bằng ma thuật của mình!]
[Cậu không được làm thế! Có thể có người bị bắt cóc ở trong đó nữa! Saki-oneesama, xin hãy nói điều gì đó với tên ma thuật sự ngốc này đi!]
Được 'Thần quan' nói, Mizuhara Saki nhìn 'Ma thuật sư' và cười nói.
[Geez, cậu không được làm thế. Nếu cậu làm thế… cậu có thể bị ghét đó.]
[Ohoho, tớ tuyệt đối sẽ không làm thế đâu! Vậy nên Saki-san! Xin đừng ghét tớ!]
'Ma thuật sư' bám vào Mizuhara Saki với con mắt đẫm nước. Điều này đã cho thấy sự gắn bó quá mức của cô với Mizuhara Saki.
[Cậu là đồng đội quan trọng của tớ, vậy nên tớ sẽ không ghét cậu thật đâu. Thế nhưng, làm nhiều thứ quá mức là không tốt, hiểu chứ?]
[Ohoho, tớ hiểu rồi!]
Vì 'Ma thuật sư' đã trở nên ngoan ngoãn, cô tiếp tục buổi thảo luận.
[Nhân tiện, Saki-sama. Khi nào thì chúng ta sẽ khởi hành? Tôi tin rằng càng sớm thì càng tốt.]
'Hiệp sĩ' giao việc quyết định cho Mizuhara Saki.
[Được rồi. Vậy khởi hành sớm nhất có thể đi. Từ đây đến hang ổ của lũ cướp là bao xa?]
[2h đi bộ. Nếu dùng xe ngựa thì sẽ mất chưa đầy 1h. Tớ nghĩ vậy.]
[Một chiếc xe ngựa được đấy. Saki-oneesama!]
Người đầu tiên phản ứng lại với câu trả lời của 'Trinh thám' là 'Thần quan'. Cô vốn là một cô gái được nuôi dạy và sống trong nhung lụa, vậy nên dường như cô không tự tin lắm vào thể lực của mình.
[Ohohohoho, không phải là cậu không thể tham gia chuyến hành trình của Saki-san với chút thể lực đó chứ?]
[Mumumu… cậu cũng thế thôi, không phải cậu chỉ toàn gây ra rắc rối thôi sao? Tớ nghĩ bất cứ ai gây cản trở cho Saki-oneesama thì không nên tham gia chuyến hành trình của chị ấy!]
[Ohohohoho, cậu vừa nói đấy nhé!]
[Xem ai đang nói kìa.]
'Ma thuật sư' khiêu khích lại 'Thần quan' đơn giản là để trả đũa mối thù khi nãy. Nhưng rồi, 'Thần quan' lại khiêu khích lại. 2 người họ là cặp đôi duy nhất không hòa hợp với nhau trong đội của Mizuhara Saki, họ tranh cãi với nhau bất cứ khi nào có cơ hội.
[2 người thôi đi được chứ?]
[[Vâng…]]
Khi Mizuhara Saki quở trách họ, cả 'Thần quan' và 'Ma thuật sư' đều trùng vai xuống. Cả 2 người họ luôn trùng vai xuống mỗi khi bị Mizuhara Saki mắng.
[2h đi bộ thì có hơi lâu, vậy nên mình nghĩ chúng ta nên thuê một chiếc xe ngựa. Nhưng, không phải sẽ rất nguy hiểm khi đi xe ngựa đến gần quá sao?]
[Ngay từ đầu thì đã là chuyện không thể rồi. Hang ổ của chúng ở bên trong một khu rừng.]
'Trinh sát' trả lời câu hỏi của Mizuhara Saki. Rất khó để theo dõi mà tránh không bị lộ ở bên trong rừng. Riêng điều này thôi đã cho thấy năng lực của 'Trinh thám' rồi.
[Nếu vậy thì chúng ta thuê một chiếc xe ngựa đến rìa rừng và đi bộ sau đó thì sao -be?]
[Đúng rồi. Hẳn thế là an toàn rồi. Được chứ Saki-sama?]
Là trưởng nhóm, Mizuhara Saki là người đưa ra quyết định cuối cùng cho đội. Nếu cô nói "KHÔNG" thì những thành viên khác cũng sẽ "KHÔNG", bất kể cuộc thảo luận từ trước đến giờ có như thế nào đi chẳng nữa.
[Được, thế thì được. Vậy thì, chúng ta sẽ khởi hành ngay khi hoàn tất việc chuẩn bị.]
[Vâng ma'am.]
[[Vâng!]]
[Được –be.]
[Mhm…]
Và rồi, 1h sau, Mizuhara Saki cùng với tổ đội của cô hiện đang di chuyển đến hang ổ của bọn cướp ở trong rừng.
[Chúng ta sẽ sớm đến nơi thôi. Chuẩn bị chiến đấu đi.]
Khi "Trinh sát" đưa ra lời cảnh báo, những người còn lại đều chuẩn bị vũ khí của mình.
[Thấy rồi. Có 2 tên đang canh gác. Một trong số chúng là tên gián điệp mà chúng ta đã thấy khi nãy. Mức độ đe dọa thấp.]
[Nghĩa là chúng chỉ là lũ tôm tép thôi.]
[Ohoho, với pháp … bỏ đi.]
"Ma thuật sự" nhận ra rằng cô đã nói quá nhiều và ngậm miệng lại. Cô thường hay lỡ lời.
[Vậy thì như mọi khi đi.]
Khi Mizuhara Saki nói, cả 5 thành viên đều gật đầu.
Mizuhara cũng gật đầu sau khi thấy cảnh đó, cả thảy 6 người bắt đầu đi đến hang ổ của bọn cướp. Họ chỉ đi bộ như bình thường, chẳng cố ẩn thân hay phát động đòn tấn công phủ đầu nào hết.
Tất nhiên là bọn cướp cũng phát hiện ra khi họ đến được một khoảng nhất định.
[Geh! Không phải cô ta là Kiếm thánh nữ đã đến làng sao!?]
[Mày nói sao?! Đó là Kiếm thánh nữ mà dạo gần đây đã nghiền nát một đống cướp từ xung quanh vương quốc sao!? Kẻ địch tấn công! Chúng ta bị tấn công!]
Đúng như những gì mà 2 tên canh gác đã cẩn thận giải thích, tổ đội của Mizuhara đã tiêu diệt được một số lượng lớn băng cướp.
Tiêu diệt cướp cũng nằm trong những việc thiện của Mizuhara Saki. Đây vốn là công việc của mạo hiểm giả hay hiệp sĩ đoàn chung quanh vương quốc, nhưng khó mà có thể trông mong vào việc đó ở vương quốc thối nát này. Bởi vậy mà, Mizuhara Saki, người đã tiêu diệt bọn cướp với sức mạnh đáng tin đã được tôn lên là ‘Nữ thánh kiếm’.
[Các người là một băng cướp sao ?]
[Đúng thì sao ?]
Mizuhara Saki hỏi những tên cướp canh gác, những kẻ rõ ràng là đang hạ thấp lưng chúng lại. Không thấy được chút căng thẳng nào trong giọng của cô hết, có thể nói rằng cô hoàn toàn đang thoải mái.
[Giờ chúng ta sẽ bắt đầu bắt giữ các người. Các người có thể chống cự hoặc đầu hàng cũng được, nhưng nếu các người đầu hàng thì sẽ dễ dàng hơn đó. Vì chúng ta sẽ kết thúc chuyện này mà không ai phải đau hết.]
Kể cả cổ có khiêm nhường nói câu đó ra đi nữa thì chúng cũng sẽ không coi lời cô là gì khác ngoài lời khiêu khích. Nhưng ánh mắt trên mặt Mizuhara lúc này không phải là ánh mắt coi thường, mà lại là ánh mắt lo lắng. Ngược lại, nếu hỏi cô có đang lơ đễnh hay không thì câu trả lời cũng là không nốt. Bởi trong khi đang thư giãn, thế đứng của cô không có sơ hở nào hết.
[Cái gì!]
Hơn 20 tên trong nhóm cướp ra khỏi hang ổ của bọn cướp gần như cùng lúc với khi Mizuhara Saki dứt lời.
Tất cả những tên trang bị đều bẩn thỉu. Trong số chúng có một tên đàn ông to lớn đến gần trong khi mang theo một thanh đại kiếm bằng một tay.
[Ngay khi tao còn đang nghĩ xem rốt cuộc kẻ thù là kẻ như thế nào khi mày kêu là kẻ địch tấn công, nhưng không phải chỉ có 6 đứa con gái đây sao? Đừng có gọi chiến lợi phẩm đến là kẻ địch tấn công, hiểu chưa?]
[Boss! Anh nhầm rồi! Chúng là tổ đội của “Kiếm thánh nữ” đấy!]
[Sao?]
Một cái nhìn nham hiểm ở bên trong đôi mắt của tên boss.
[Các người là tổ đội của “Kiếm thánh nữ”, những kẻ mà dạo gần đây đi khắp nơi và tiêu diệt “Quân Cách Mạng” sao?]
[Dù không muốn, nhưng tôi là anh hùng Mizuhara Saki, người được gọi là “Kiếm thánh nữ”. Bỏ chuyện đó qua một bên, “Quân Cách Mạng” là sao? Tôi chưa bao giờ nghe đến từ đó hết? Những kẻ mà chúng tôi từng bắt giữ chỉ là những tên cướp mà?]
Có lẽ vì không hiểu được, Mizuhara Saki nghiêng đầu bối rối. Thế nhưng, không có kẽ hở nào trong cô hết.
[Những người bị coi là cướp đó chính là ‘Quân Cách Mạng’. Bao gồm cả chúng ta nữa, “Quân Cách Mạng” không ủng hộ với hoàn cảnh hiện tại của vương quốc này, vậy nên, họ đã lên kế hoạch lật đổ ngai vàng của vương quốc. Có rất nhiều anh em anh dũng của bọn ta đã bị tiêu diệt. Và tất cả đều là tại cô!!!]
Thủ lĩnh của nhóm cướp, hay cựu “Quân Cách Mạng” trưng ra cái nhìn giận dữ.
Thế nhưng, Mizuhara Saki vẫn nghiêng đầu sau khi nghe lời giải thích của hắn.
[Các người không ủng hộ với hoàn cảnh hiện tại của vương quốc này, thế nhưng, các người lại cướp của của người vô tội sao?]
[Đó là sự hy sinh cần thiết!!! Chúng ta sẽ trả lại cho họ gấp nhiều lần một khi chúng ta tiêu diệt được hoàng tộc và "Quân Cách Mạng" nắm được quyền hành tối cao vào một ngày nào đó!!!]
Đó chính là lý tưởng của "Quân Cách Mạng". Nghĩ rằng chúng không thể thay đổi tình hình hiện tại của vương quốc này với sức mạnh của mình chúng, vậy nên chúng đã đi cướp bóc, rồi gọi hành động đó là sự hy sinh cần thiết. Chúng gây dựng sức mạnh của mình bằng cách lặp đi lặp lại những hành động cướp bóc và rồi, cuối cùng thì chúng sẽ lật đổ chế độ quân chủ - quý tộc. Rồi sau đó, chúng sẽ đảm nhận vị trí của một chính phủ tốt, rồi trả lại những gì mà chúng đã cướp đi của người dân.
[Cưỡng hiếp phụ nữ trong làng cũng bao gồm trong đó sao?]
[Đó là sự hy sinh cần thiết! Bởi "Quân Cách Mạng" đa số đều là đàn ông hết!]
[Cả bắt cóc phụ nữ và trẻ em rồi bán họ làm nô lệ sao?]
[Đó là sự hy sinh cần thiết Đó là nguồn vốn quý giá!]
[Cả giết người vô tội trong lúc cướp bóc sao?]
[Đó là sự hy sinh cần thiết! Việc đó đem lại kinh nghiệm chiến đấu!]
[Haiz…]
(Chắc hẳn Jin-kun sẽ không có chút hứng thú nào với loại người này. Nhưng, tạm thời cứ làm như mọi khi đi cho chắc ăn.)
Mizuhara Saki thở dài như thể cô đã kiệt sức và từ bỏ thứ gì đó.
[Xem ra các người cũng chỉ là một nhóm cướp thôi. Tôi sẽ nói lại lần nữa. Chúng tôi đến đây để bắt giữ các người, vậy nên nếu các người từ bỏ hay đầu hàng thì nói với bọn tôi nhé, được chứ? Chúng tôi sẽ vui vẻ chấp nhận lời đầu hàng bất cứ lúc nào.]
Khi Mizuhara nói xong, cô hạ thấp lưng và rút thanh bảo kiếm bên hông.
[Đừng có mà chế nhạo bọn ta! Lũ chó của quý tộc! Chúng mày đâu, cho những kẻ như này thấy địa ngục đi!]
Khi tên boss ra hiệu, tất cả đều hét lên "OH!" và lao đến Mizuhara Saki và nhóm của cô.
[Nhận lấy này, nhận lấy này!]
Nhất là tên thủ lĩnh bọn cướp đã thu mục tiêu của hắn lại còn Mizuhara Saki và tấn công cô không ngớt với thanh đại kiếm của mình. Mizuhara Saki liên tục tránh đường kiếm vung xuống của đại kiếm bằng cách di chuyển người qua trái phải.
Chỉ có tên boss và Mizuhara Saki là chiến đấu 1 vs 1, còn nhưng người khác thì đều là 4 vs 1. Vì có thể đồng minh của chúng sẽ bị vạ lấy nếu tham gia vào trận chiến của tên thủ lính.
Phước lành của Mizuhara Saki là <Kiếm thánh (Kiếm sư)>. Phước lành này cho phép người sở hữu trở thành một cao thủ kiếm thuật. Một cao thủ kiếm thuật không phải là một người chỉ giỏi vung kiếm. Một người có thể kỹ thuật chém kẻ khác và kỹ thuật tránh mình khỏi bị chém mới là một 'Kiếm sư(sát thủ)' thực sự.
Phước lành <Kiếm sư> này cho phép người sở hữu trở thành một "Kiếm sư(sát thủ)" thực sự. Nói tóm lại, nhận được phước lành này sẽ khiến bạn trở thành một bậc thầy chiến đấu.
Cô liên tục tránh những đường kiếm của tên boss trong đường tơ kẽ tóc. Hiển nhiên, điều này là để giúp cô tối ưu sức lực phải dùng để tránh đòn. Thế nhưng, tên cướp lại hiểu lầm thành "chỉ suýt soát tránh được" và đi đến suy nghĩ là hắn có thể đánh trúng nếu cứ tiếp tục tấn công như vậy.
[Ăn cái này và cái này đi! Cô chỉ biết trốn tránh thôi sao "Kiếm thánh nữ"! Thanh kiếm đắt tiền vô dụng kia chỉ để trang trí thôi sao?]
Tên boss dần chìm đắm và nói trong khi vung kiếm. Mặt khác, Mizuhara Saki không nói một lời nào kể từ khi trận chiến bắt đầu.
Mizuhara chỉ xác nhận trận chiến của những người đồng đội của cô trong khi bình tĩnh tránh thanh đại kiếm của hắn.
"Hiệp sĩ" hiện không có vấn đề gì hết. Cô đang khéo léo điều khiển kẻ thù của mình bằng khiên và bộ pháp. Cô xoay xở chiến đầu với 4 người mà vẫn có thể đâm vào chân của một tên cướp bằng cây thương kiêu hãnh của mình. Khi kẻ thù của mình giảm đi, cô nhanh chóng kết thúc trận chiến của mình.
"Thợ săn" thì toàn diệt chúng. Cô bắn tên vào chúng trong khi giữ khoảng cách ở trong rừng. Dường như không có đối thủ nào ngang tầm với "Thợ săn" ở khoảng cách xa, cô chỉ liên tục giữ khoảng cách của mình và bắn vào chân hay tay của từng tên một.
"Thần quan" thì ở trong tình thế có hơi bất lợi. Với thanh kiếm (tẩm độc) đã được chuẩn bị từ trước bên trong cây gậy của mình, cô có thể khiến đối thủ không thể tiếp tục chiến đấu, nhưng cô vẫn ở trong tình thế bất lợi. Khi "Thợ săn" đi qua "Thần quan", cô đã bắn vài mũi tên vào những tên cướp đang cố tấn công. Cuối cùng, "Thần quan" đã có thể xoay xở xử lý được 2 tên.
"Trinh thám" thì đã kết thúc trận chiến của mình. "Trinh thám" đã giấu đi hiện diện của bản thân và hạ chúng trước khi chúng nhận ra. Nhưng sau khi kết thúc "phần việc" của mình, "Trinh thám" không giúp đỡ những thành viên khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mizuhara Saki.
Trang phục "Ma thuật sư" thì tả tơi… vì <Hỏa thuật> của chính cô. Hỏa lực của cô cao, nhưng cô lại thiếu khả năng điều khiển vậy nên cô thường mắc lỗi trong việc tính toán phạm vi ảnh hưởng dẫn đến việc cô thường gây hại cho chính mình. Vì đặc trưng của "Ma thuật sư" là khả năng kháng ma pháp cao, vậy nên cô ít khi bị thương tích. Thế nhưng, trang phục của cô thì lại không nằm trong phạm vi đó vậy nên, chúng luôn tả tơi mỗi khi cô kết thúc trận chiến của mình.
Khi Mizuhara Saki nhận định là không còn rắc rối nào nữa, cô quay lại tập trung vào việc kết thúc trận chiến sớm. Khoảnh khắc sau đó, tên thủ lĩnh bị tấn công toàn thân và ngã vật xuống đất.
[Phew~ xong rồi.]
Mizuhara Saki kết thúc trận chiến ngay lập tức và bắt đầu trói tên thủ lĩnh đã ngất xỉu bằng dây thừng.
Không tốn quá nhiều thời gian để toàn bộ tên cướp nằm gục xuống đất.
Sau đó, toàn bộ bọn cướp, bao gồm cả những tên bất tỉnh đều bị trói lại bằng dây thừng. Đúng thế, Mizuhara Saki và những người khác không giết bất cứ tên cướp nào hết. Độc được sử dụng cũng chỉ là độc tê liệt.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Mizuhara Saki được tôn là "Kiếm thánh nữ". Cô chưa từng giết bất cứ thứ gì sau khi được triệu hồi đến thế giới này. Không chỉ người, mà còn cả quái vật nữa.
Mizuhara Saki cùng lắm là chỉ gây thương tích nghiêm trọng cho chúng thôi, còn những người khác sẽ giết chúng. Mizuhara Saki sẽ chỉ gây thương tích cho chúng và rồi để "Thợ săn" hay "Trinh thám" kết liễu chúng sau đó. Tất nhiên là Mizuhara Saki chưa từng ra đòn kết liễu một lần nào hết.
[Geez, cậu lúc nào cũng trở nên tả tơi thế này….]
[Ohoho, tớ thật thảm hại làm sao…]
Mizuhara Saki nói trong khi sử dụng <Ma thuật hồi phục> lên "Ma thuật sư". Nhân tiện, <Ma thuật Hồi phuc> là thứ cô tự học được sau khi đến thế giới này.
[Mặc dù cậu nói rằng da của cậu rất khó bị cháy, thế nhưng chúng vẫn bị cháy đây này. Cậu là một cô gái đó, cậu nên quý trọng làn da của mình hơn đi.]
(Nếu cậu bị thương tích lúc tớ cho cậu cho Jin-kun, giá trị của cậu sẽ bị giảm đi đấy biết chưa.)
[Saki-san…]
"Ma thuật sư" nhìn Mizuhara Saki bằng đôi mắt ẩm nước và quên cả câu nói "ohohohoho" yêu thích của mình. Mặt cô rõ ràng là khuôn mặt của một thiếu nữ đang yêu.
[Mọi người cũng đều bị thương nữa, hãy bảo tớ bất kể chúng có nhỏ đến đâu. Tớ sẽ chữa trị chúng. Mọi người không cần phải ngại đâu vì mọi người đều là những đồng đội quan trọng của tớ.]
(Mọi người đều là món quà quan trọng để Jin-kun tha thứ cho mình, mình phải chữa trị các vết thương của họ và giữ cho họ không bị sứt mẻ gì hết.)
Cả 5 cô gái đều bị cảm động và nhìn Mizuhara Saki với con mắt ẩm ướt khi nghe được câu đó.
Nhiều món đồ quý giá bị cướp được sắp xếp bên trong cái hang chật trội. Không biết là tốt hay xấu, nhưng không có người bị bắt nào bên trong đó cả.
Mizuhara Saki đặt nhiều món đồ bị cướp nhất có thể vào trong Hộp đồ của mình. Trả đồ bị cướp cho chủ của chúng cũng là một phần công việc thiện của cô.
Sau khi mọi thứ đã hoàn tất, họ đưa những tên cướp bị bắt đến chiếc xe ngựa ở bên ngoài khu rừng. 6 xe ngựa đã được chuẩn bị từ trước. Vì họ đã biết trước được quân số của nhóm cướp này, vậy nên họ đã chuẩn bị chúng cho mọi người, bao gồm cả lái xe. Mỗi thành viên sẽ ngồi trên một xe ngựa riêng, phòng hờ trường hợp lũ cướp phản kháng.
[Sao cô không giết bọn ta…?]
Tên thủ lĩnh cướp tỉnh dậy bên trong chiếc xe ngựa đang quay trở về, hỏi. Có vẻ hắn không thể giấu nổi sự kinh ngạc của mình khi thấy toàn bộ đồng đội của hắn đều ở đây.
[Tôi đã quyết rằng sẽ không giết bất cứ sinh vật sống nào của thế giới này. Bất kể chúng có ác đến thế nào đi chăng nữa.]
(Nếu sinh vật mà mình giết là thứ mà Jin-kun thích, vậy thì cậu ấy có thể sẽ ghét mình. Đây không phải là điều mà mình muốn đánh cược. Vậy nên, mình sẽ không giết bất cứ sinh vật sống nào.)
[Thật là một cô gái lương thiện làm sao. Ta không có ý định sẽ cải lương đâu. Một ngày nào đó chúng ta sẽ khiến cô hối hận vì đã không giết chúng ta tại đây.]
Tên thủ lĩnh bọn quắc mắt lườm Mizuhara Saki như thể hắn đang coi thường cô.
[Cứ làm những gì mà các người thích.]
[Tch-, thật là một phản ứng nhàm chán…]
Sau đó, chiếc xe ngựa trở nên yên lặng trên suốt quãng đường về đến khi họ đến được ngôi làng.
Khi họ đến làng, họ nghe được những tiếng hò hét vui mừng của các dân làng.
[Thánh nữ-sama đã bắt được bọn cướp!]
[Tạ ơn người! Sẽ không còn có ai bị chúng giết nữa!]
[Tạ ơn người~ tạ ơn người~]
Các dân làng đã rất cảm kích đối với sự điều trị miễn phí của Mizuhara Saki cùng đồng đội của cô rồi, nhưng sự kiện này còn khiến vị trí của họ trong làng trở nên tuyệt đối.
[Chúng tôi thực sự rất cảm kích. Chừng này không phải là nhiều gì nhưng đây là số tiền mà dân làng chúng tôi đã gom góp lại. Xin hãy nhận nó.]
[Tôi xin hân hạnh được nhận nó.]
Bên trong chiếc túi không quá lớn là một lượng tiền rất nhỏ, chúng trông gần như không là gì hết, nhưng Mizuhara Saki vẫn nhận nó từ trưởng làng.
[Vậy thì, xin hãy nhận lấy cái này. Dùng nó làm tiền tái thiết lại làng, chúng là tấm lòng của tôi.]
Khi Mizuhara Saki nói vậy, cô đưa lại túi tiền mà cô đã nhận lại cho trưởng làng.
[Eh?]
[Trong khi làng còn đang trong thời gian khó khăn, tôi không thể nhận tiền của mọi người được. Tấm lòng của mọi người là quá đủ rồi. Xin hãy dùng số tiền này cho việc tái thiết làng.]
[Nhưng….]
[Nếu ông cứ cố chấp như vậy, vậy thì cứ coi như ông đang mượn tiền tôi đi. Không cần lãi, không cần giấy nợ và không kỳ hạn, vậy nên ông không cần phải lo đâu.]
(Nếu mình đặt lòng tin và tiền bạc lên cán cân, thì lòng tin đáng giá hơn, vậy nên mua được lòng tin của họ với số tiền này thì vẫn lãi hơn, nhỉ?)
[Thánh nữ-sama…. Tạ ơn người rất nhiều….]
Trưởng làng cúi sâu người xuống. Vậy là, một ngôi làng khác đã được Mizuhara Saki cứu.
Vài ngày sau, cuộc điều tra kết thúc và cuộc hành hình của toàn bộ bọn cướp bắt đầu.
Còn với dân làng, họ muốn hành hình chúng ngay ngày chúng bị bắt, thế nhưng một chuyên viên tra tấn điều tra đã xuất hiện từ một thành phố lớn để lần ra những kẻ đứng đằng sau bọn chúng. Và sau khi chúng đã nôn hết mọi thứ thì đến ngày hành hình bọn chúng.
[Ê! Đây không phải là những gì mà cô đã nói! Không phải cô đã nói rằng cô sẽ không giết một ai sao!? Vậy tại sao tất cả lại bị tử hình, hả!?]
Tên thủ lĩnh bọn cướp, kẻ đang bị giam giữ, kêu lên trong khi chờ đến màn hành quyết của mình.
Tất cả bọn cướp cũng đã nghe Mizuhara Saki nói rằng "Tôi sẽ không giết bất cứ sinh vật sống nào hết" và chưa một kẻ nào bị giết trong trận chiến cả, vậy nên chúng đã tin rằng chúng sẽ không bị vương đô trừng phạt. Cả tên thủ lĩnh cũng đã chuẩn bị tinh thần bị tử hình, nhưng hắn không ngờ rằng tất cả bọn chúng, cả những kẻ chỉ có một chút tội hay những kẻ chỉ vừa mới gia nhập, đều bị tử hình.
[Mọi người trong làng này đều muốn các người phải chết. Mặc dù ông chết để đền tội cho những hành vi mà ông đã gây ra, nhưng coi tôi là người đã giết ông làm tôi buồn lắm đấy, biết không?]
Mizuhara Saki sẽ không giết bất cứ sinh vật sống nào hết. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là cô sẽ không làm thế bằng chính đôi tay của cô, và điều đó cũng không có nghĩa là cô sẽ phản đối án tử hình hay không cho báo thù.
[Đây là quả báo mà ông hay gọi là "Sự hi sinh cần thiết". Ông định sẽ trả lại những gì mà ông sẽ cướp đi, đúng không? Trên thế giới này, có nhiều thứ bị mất đi và không thể lấy lại được đâu, biết không?]
(Mình sẽ không tha thứ cho bản thân vì đã nhìn Jin-kun bằng ánh mắt đó. Nếu vì Jin-kun tha thứ cho mình, nếu vì lấy lại niềm tin của Jin-kun dành cho mình, mình sẽ làm mọi thứ. Mình sẽ trao tiền bạc, phụ nữ hay cả một vương quốc cho Jin-kun. Mình không được gặp mặt cậu ấy cho đến khi sự chuẩn bị được hoàn tất, nhưng đây là sự trừng phạt của mình, nên cũng không trách được.)
[Vậy cô định khuyên bọn ta nên làm gì! Bọn ta có thể làm gì khác ngoài cướp bóc và trở nên mạnh hơn để thay đổi vương quốc này!?]
Tên thủ lĩnh cướp hét lên. Tội phạm là tội phạm, nhưng đúng thật là hắn thành tâm nghĩ cho vương quốc này.
[Tôi nghĩ về mặt đó thì ông sai rồi. Bởi vì những người mà ông đã giết và gọi là "sự hy sinh cần thiết" cũng chính là người mà những tên hoàng tộc hay quý tộc ông ghét giết.]
(Nếu ông thực sự muốn thay đổi vương quốc này, vậy thì ông nên liên kết toàn bộ các ngôi làng và thị trấn lại với nhau và khởi nghĩa chống lại hoàng tộc và quý tộc…. Như những gì mà tôi đang làm đây.)
[Ah…]
Tên thủ lĩnh lũ cướp không nói nên lời nào.
Tầm quan trọng của việc coi thường người dân của lũ cướp hay hoàng tộc – quý tộc là đều như nhau. Với người dân, lũ cướp bị coi là kẻ thù vì chúng đã trực tiếp gây tổn hại đến họ.
[Có thể khẳng định rằng. Kể cả "Quân Cách Mạng" của ông nằm quyền lực tối cao đi nữa, nhưng chắc chắn rằng các người sẽ không thể thành lập nên một chính phủ tốt. Chỉ có kẻ đứng đầu thay đôi thôi và chuyện cũ vẫn sẽ tiếp tục tái diễn. Nếu ông nghĩ đến máu chảy cho đến lúc đó, thì đây có thể lại là điểm trừ rồi, biết không?]
(Mình tự hỏi Jin-kun có thể tạo nên một chính phủ tốt không? Mình nghĩ cậu ấy đã nói rằng cậu ấy không muốn một vương quốc, nhưng mình phải chuẩn bị trao nó cho cậu ấy ngay khi cậu ấy bảo là cậu ấy muốn…)
[Ugh…]
Tên thủ lĩnh cướp thu người lại, hoàn toàn không còn ý chí.
Chưa đến 1h sau, toàn bộ bọn cướp đều bị dàn hàng xử chém.
Mizuhara Saki rời khỏi khu vực hành hình trước khi cuộc hành hình bắt đầu và gấp rút chuẩn bị đến ngôi làng tiếp theo.
[Chúng ta sẽ đến ngôi làng nào đây?]
[Ngôi làng phía Tây Nam gần Kastal thì sao?]
Từ lời của "Hiệp sĩ", Mizuhara Saki làm một bộ mặt hơi phức tạp.
[Tây Nam…., tớ vẫn chưa muốn đến đó.]
[Ohoho, lại là "hắn" sao? Một tên đàn ông độc ác dám để lại người bạn thuở nhỏ đáng yêu này, câu nên…. Ummm]
[Đồ ngốc!]
"Thần quan" cố che miệng "Ma thuật sư" lại khi cô sắp sửa lỡ miệng nói một thứ chết người. Thế nhưng, cô đã muộn mất một khắc.
[…. Cậu nói xấu Jin-kun?]
(Cậu đi cùng với tôi để tôi tặng cậu cho Jin-kun, nhưng nếu cậu đã nói xấu về cậu ấy như vậy, vậy thì chắc "tôi không cần cậu nữa")
"Ma thuật sư" bị lườm bởi cái nhìn ớn lạnh của Mizuhara Saki.
Con người có một số lằn ranh mà họ không nên vượt qua. Nếu họ vượt qua lằn ranh đó, thì sau đó sẽ chỉ còn chiến tranh.
[Tớớớớớớớớớớớớớớớ khôngggggggggggggggggg cóóóóóóóóóóóóó nóiiiiiiiiiiii thếếếếếếếếếếếếếếế]
"Ma thuật sư" trở nên ú ớ không nói nên lời vì cơn rùng mình của cô. Cô run rẩy bởi sát khí áp đảo.
"Thần quan", "Hiệp sĩ", "Trinh thám" ở gần đó cũng bị dính ảnh hưởng và bắt đầu run rẩy.
[Dừng lại. Dừng lại –be! Cô ấy không có ý xấu gì hết –be!!]
"Thợ săn" may mắn là ở hướng khác và đóng mắt Mizuhara Saki lại. Vào lúc đó, cả 4 người rụng rời chân tay và sụp xuống đất.
[Giờ tớ bình tĩnh lại rồi, cậu thả tớ ra được chứ?]
(Mình đã biết là cổ là một cô gái có tật lỡ lời rồi nhỉ? Chắc mình đã có hơi quá kích động. Nhưng sẽ không tốt nếu mình không dạy dỗ cô ấy cẩn thận đến khi mình gặp lại Jin-kun.)
[Được –be.]
Tổ đội của Mizuhara Saki có một luật bất thành văn.
Đó là không nói về "người đó", người mà Mizuhara Saki yêu, nhiểu nhất có thể. Thứ 2 là không bao giờ được nói xấu về "người đó". Nhất là cái thứ 2 rất chết người, những anh hùng (anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác. Không phải là một tên đã thách thức một điều ngu ngốc) đã vượt qua luật bất thành văn đó với toàn bộ sức của chúng, và giờ thì chúng đang được nhận tư vấn tâm lý ở cung điện của Eludia, nhưng việc đưa những anh hùng đó trở lại với đời sống xã hội là điều vô vọng.
Ngày hôm sau, Mizuhara Saki và nhóm của cô bẳt đầu chuyến hàng trình đến ngôi làng Tây Bắc trong sự đưa tiễn của dân làng.
"Kiếm thánh nữ" tiếp tục du hành và làm việc thiện ở khắp nơi. Kết quả là, với việc nhiều nhóm cướp rải rác khắp nơi bị tiêu diệt và tình thế trở thành những kẻ muốn tạo một băng nhóm mới nhưng không thể tạo được do sợ cô, trật tự công cộng được tăng lên. Với việc trật tự công cộng được tăng lên, khu vực sinh sống được mở rộng và người dân có thể thu hoạch được nhiều hoa màu. Cuộc sống khó khăn không thay đổi, nhưng số người chết đói và số người bị quái vật hoặc cướp giết đã được giảm mạnh.
Đây là câu chuyện về một anh hùng trong số 800 anh hùng, người có một số ảnh hưởng tích cực đến thế giới.
(Hz: tôi cũng đã cho thằng bạn mình mượn tiền như cách này, chỉ khác là nó đã nói rằng 1 tuần sau nó sẽ trả, nhưng kể từ đó đến nay đã 4 năm rồi mà 1 tuần của nó vẫn chưa đến :v) (Hz: Nhọ cho mấy đứa ấy) (Hz: Xét theo khía cạnh nào đó thì bé này còn đáng sợ hơn bé Maria, một bé thì tẩy não người khác, một bé thì cho kẻ thù hy vọng rồi cho nó tuyệt vọng)