Sau một thời gian ngắn, chúng tôi đã tới nơi đức vua đang đợi.
Cánh cửa có vô số những đồ trang trí đắt tiền trên nó, đúng với sự kỳ vọng dành cho khán phòng của nhà vua.
“Như đã giải thích trước đó, mọi người sẽ được diện kiến đức vua, thưa các anh hùng. Khi gặp ngài ấy, hãy quỳ một chân xuống dưới đất và cúi đầu chào.”
“Chúng tôi đã hiểu.”
Mọi người cùng gật đầu sau câu trả lời của Tendo.
Sau đó Mariana gõ lên cánh cửa xa hoa một vài lần.
Rất nhanh sau đó, một giọng nói vang lên phía sau cánh cửa ra lệnh cho chúng tôi tiến vào.
Cùng thời điểm đó, cánh cửa mở ra và chúng tôi đi theo Mariana vào khán phòng.
Căn phòng rộng hơn cái phòng lúc nãy của chúng tôi khá nhiều và có rất đông các hiệp sĩ đứng thành hàng ở cả hai bên. Ở cuối phòng, có một ông già, vào khoảng gần 60 tuổi đang ngồi trên ngai vàng,
...tuy vậy tôi nghĩ rằng gọi bằng “ông già” sẽ là bất kính vì ông ấy có khả năng cao là nhà vua.
Mariana bước lên phía trước 1 chút, rồi quỳ 1 chân xuống dưới sàn và cúi đầu chào.
Phải mất một lúc sau, chúng tôi mới làm theo cô ấy được do sự thiếu quen thuộc với những phong tục như vậy.
“Hãy ngẩng đầu lên.”
Chúng tôi tuân theo và nhìn thấy đức vua đang nhìn về phía này với một biểu cảm rất nghiêm túc.
“Cảm ơn các ngươi vì đã chấp nhận sự triệu hồi này của vương quốc chúng ta, hỡi những anh hùng. Ta là nhà vua của vương quốc Glicente, Geil Forla Glicente. Ta triệu hồi các ngươi tới đây với mục đích nhờ các ngươi làm một số việc.”
Những từ ngữ của nhà vua nghe khá là chuẩn mực.
Do đó tôi đoán rằng công việc mà ngài ấy muốn chúng tôi giúp sẽ cực kỳ cổ điển: ”Đánh bại quỷ vương”.
“Trong thế giới này, những vương quốc của con người đang bị đe dọa bởi kẻ dẫn đầu của quân đoàn quỷ, có cách gọi là quỷ vương. Do vậy ta muốn các ngươi hãy giúp chúng ta đánh quỷ vương và những tay sai của hắn. Tất nhiên, các ngươi sẽ được tập luyện để nâng cao trình độ qua những chuyến thám hiểm và chinh phục những ngục tối, để kết thúc bằng việc đối đầu với quỷ vương. Các ngươi sẽ chấp nhận lời cầu xin của chúng ta chứ?”
Quá chuẩn, đúng như mong đợi.
Tôi bắt đầu cảm thấy phiền phức về cách mà chúng tôi bị buộc phải triệu hồi, khi một người bạn của Tendo, Orihara Shoya, lên tiếng.
“Thưa đức vua, trước khi chúng tôi đưa ra câu trả lời, liệu thần có thể hỏi ngài một câu?”
“Đó là gì?”
“Liệu chúng tôi có thể trở về với thế giới của chính mình chứ?”
Sau khi Orihara đưa ra câu hỏi, tất cả mọi người đều nhìn về hướng của đức vua một cách rất nghiêm trọng.
Việc có thể quay lại được hay không là một câu hỏi rất quan trọng: chắc chắn là chúng tôi muốn quay lại chứ.
Tuy nhiên, đức vua đã trả lời một giọng điệu hối lỗi.
“...Tôi rất xin lỗi, nhưng hiện tại, không có bất kỳ cách nào để các bạn có thể quay lại.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
Orihara nhấn mạnh ngay lập tức, một chút lo lắng hiện ra trong giọng nói của cậu ấy. Đức vua gật đầu một cách nghiêm túc và trả lời.
“Trong huyền thoại, khi quỷ vương bị đánh bại, một lời tiên tri của thần sẽ được tiếp nhận, trong đó chứa cách để trả một ai đó về thế giới của họ. Tuy vậy, chúng tôi vẫn không biết đó được đó là cách gì tại thời điểm này...”
Tôi đang cảm thấy rất nghi ngờ về chuyện này.
Mặc cho những điều đức vua vừa nói, chuyện không có bất kỳ cách nào để trở về là một điều rất cổ điển trong những câu chuyện về “thế giới khác” kiểu thế này.
Trong trường hợp đó, các anh hùng thường sẽ bị đối xử rất tệ sau khi quỷ vương bị đánh bại, hoặc họ sẽ nghe những lời đe dọa kiểu “Nếu các ngươi muốn biết cách để quay về, làm như những điều chúng ta nói” và bị buộc phải làm theo lời của nhà vua.
Tất nhiên, vẫn có thể có cách để quay về...nhưng nếu chúng tôi không thể quay về ngay, chúng tôi vẫn sẽ phải tham gia trong công cuộc tiêu diệt quỷ vương.
Có lẽ vì điều này, một bạn học của tôi đã hét lên.
“Đủ với chuyện tào lao này rồi!! Ngươi triệu hồi bọn ta tới đây và thậm chí còn ép chúng ta phải chiến đấu!?”
Cậu ấy nhận được sự ủng hộ của rất nhiều giọng nói khác.
“Cậu ấy nói đúng.”
“Đừng có quyết định mọi việc theo ý ngươi chứ!!”
“Đây là thế giới của các ngươi, hãy tự đi mà làm gì với nó!!”
“Đừng kéo người từ thế giới khác vào mớ hỗn độn của mấy người!!”
Những lời phản đối ngày càng lớn hơn và lớn hơn cho tới khi Tendo kiềm chế họ lại.
“Mọi người, xin hãy lắng nghe tôi nói.”
Khán phòng trở nên im lặng trong chốc lát, khi tất cả cùng quay về phía Tendo.
Tôi đã đoán được cậu ấy định nói gì rồi, nên tôi cau mày.
Chắc cậu ta định thuyết phục chúng tôi chấp nhận lời cầu khẩn của gã vua kia và đánh bại quỷ vương.
Tendo thực sự là một người tốt, một người sẽ không bao giờ bỏ mặc ai đó đang gặp rắc rối một mình. Đó là lý do tại sao cậu ấy được yêu quý và tôn trọng bởi những thành viên khác của lớp, các giáo viên cũng đánh giá cậu ấy rất cao nữa. Cậu ấy có sức lôi cuốn rất tuyệt vời.
Lý do để giải thích tại sao tên Mitsurugi và lũ đáng ghét kia không leo thang trong việc bắt nạt người khác cũng gần như là nhờ công của Tendo.
Tuy nhiên, thực sự mà nói...tôi không thể nói xấu cậu ấy vì cậu ta đã giúp tôi quá nhiều lần, nhưng Tendo nhiều khi cũng quá tốt so với quy định.
Lời đề nghị đầy sự đáng ngờ của tên vua kia tốt hơn hết là nên từ chối, nếu bạn nghĩ về nó một chút.
Tôi định ngắt lời Tendo nói, nhưng ---
“Mình đang nghĩ đến chuyện chiến đấu với quỷ vương, để có thể cứu giúp loài người của thế giới này.”
Muộn rồi.
Bực thật. Cậu ấy đã thực sự nói như vậy.
Lẽ ra cậu nên nghĩ về nó nhiều hơn...là điều mà tôi đang nghĩ về lời nói của Tendo.
“Nếu việc này cứu được ít nhất một người, tôi sẽ chiến đấu vì nó. Nếu chúng ta là anh hùng, giúp đỡ họ là điều chính đáng. Mọi người sẽ chiến đấu với tôi chứ? Tôi biết điều này nghe khá ích kỷ, nhưng làm ơn đi mà!!”
Sau đó Tendo cúi thấp đầu cậu ấy trước mặt tất cả. Một trong những người bạn của cậu ta, Mogami Shinya, là người đầu tiên trả lời câu nói đó.
“Cậu lúc nào cũng nghĩ cho lợi ích của người khác, phải không...tớ sẽ giúp cậu.”
Tôi đã kỳ vọng Mogami, một đứa ít dùng não của bản thân nói thế, nhưng vẫn thở dài và thì thầm với bản thân “Cậu cũng như vậy ư...?”
Tuy nhiên, sự ủng hộ đầu tiên đó đã kéo theo hàng loạt cái khác.
“Nếu cậu muốn đi, tớ sẽ tham gia cùng!”
“Tớ cũng sẽ chiến đấu.”
“Với tư cách là giáo viên của các em, cô cũng chấp thuận việc này!”
Không chỉ còn là học sinh nữa, đến cô Usami cũng đồng tình với chuyện này. Chắc không còn gì có thể cứu vãn tình thế được nữa rồi, tôi nghĩ vậy.
Tôi không có đủ sự can đảm hay chứng cứ để chống lại việc này, do vậy tôi giữ im lặng, thể hiện thái độ đồng tình với họ.
Tôi nghĩ nhà vua vừa cười với chúng tôi, nhưng không chắc đó có phải là một nụ cười chân thật hay giả dối.
Sau một lúc, khi tất cả đều đã bình tĩnh, nhà vua đã nói.
“Ta rất biết ơn vì sự hợp tác của mọi người. Bây giờ việc cần làm là kiểm tra những năng lực mà mọi người đã nhận được...Mariana, những công việc còn lại, ta để con làm.”
“Con đã hiểu, thưa cha.”
Mariana nhìn về phía nhà vua khi hắn đi khỏi khán phòng, sau đó cô ấy quay về phía chúng tôi và giải thích.
“Thưa các anh hùng cao quý, bây giờ chúng tôi sẽ kiểm tra bảng trạng thái và năng lực của từng người. Năng lực là thứ được thần linh ban cho các bạn trong lần triệu hồi. Theo sử sách, năng lực cũng là một minh chứng cho trạng thái Anh hùng.”
Trong khi Mariana nói, các hiệp sĩ mang một cái bài và một quả cầu pha lê đến bên cạnh cô ấy, chuẩn bị làm một việc gì đó.
Khi họ làm xong, cô nói tiếp.
“Quả cầu này sẽ hiển thị bảng trạng thái của các bạn. Xin hãy đến đây lần lượt từng người một, đặt lòng bàn tay vào đây, rồi nghĩ về từ ‘Mở bảng trạng thái’ và nó sẽ được hiển thị...ai sẽ lên đầu tiên đây?”
“Tôi sẽ lên.”
“Rất tốt, xin mời.”
Tendo làm theo sự chỉ dẫn của Mariana và đặt một tay lên quả cầu ở trên bàn.
Trong một khoảnh khắc, 1 cửa số quen thuộc bạn hay thấy trong các trò chơi điện tử hiện lên trước mặt Tendo. Nó đủ to để tôi nhìn được cho dù từ một khoảng cách xa.
TÊN: Tendo Koji
CẤP: 1
TUỔI: 17
CHỦNG TỘC: Con người (đến từ thế giới khác)
NĂNG LỰC: Người sử dụng thánh kiếm (Có thể sử dụng tất cả các thánh kiếm, kiếm kĩ và cấp của quang ma pháp tăng dễ hơn)
KỸ NĂNG: Kiếm kĩ LV 1, Hỏa ma thuật LV 1, Thủy ma thuật LV 1, Phong ma thuật LV 1, Thổ ma thuật LV 1, Quang ma thuật LV 1, Tăng trưởng, Thẩm định, Dịch thuật
DANH HIỆU: Người từ thế giới khác, Anh hùng
Nhìn vào bảng trạng thái của Tendo, Mariana và các hiệp sĩ phản ứng với sự kinh ngạc.
“Cậu ấy mới LV 1, vậy mà đã...!”
Tôi không thể đoán được điều đó nghĩa là Tendo mạnh hay yếu, nên tôi nhìn một cách đầy tò mò.
“Bình thường, một người LV1 không thể có nhiều kĩ năng như vậy, hầu hết đều chỉ có thể sử dụng một nguyên tố ma thuật, hai là đã hiếm rồi, còn ba thì là cực kì hiếm..có thể nói là sở hữu tiềm năng để đạt được sức mạnh to lớn...nói cách khác, bảng trạng thái này vô cùng hứa hẹn.”
Sau câu nói đó, Mariana giải thích về các khái niệm theo một cách đơn giản nhất.
“LV” thể hiện kinh nghiệm đạt được của một cá nhân, đồng nghĩa với việc nó càng cao thì sức mạnh vật lý càng cao và cá nhân đó có thể học được nhiều kĩ năng mạnh. Lượng mana cũng sẽ được gia tăng nữa.
“Năng lực”, như cách Mariana giải thích, là điều chỉ Anh hùng mới có.
“Kỹ năng” là cách gọi chung cho những khả năng mà một người có thể làm, từ võ thuật, ma thuật, và những kĩ thuật như Thẩm định và Dịch thuật. LV của kỹ năng cao nhất có thể đạt được là 10.
Ma thuật nguyên tố như lửa và nước là phổ thông với hầu hết mọi người.
Ngoài ra còn có “Kĩ năng độc nhất”, mặc dù Tendo không có cái nào. Những kỹ năng này cực mạnh, chúng không có xếp loại và rất khó để đạt được.
Cuối cùng, “Danh hiệu”, như tên của nó, giống kiểu mô tả về một ai đó.
Kết thúc phần giải thích của bản thân, Mariana tiếp tục kiểm tra bảng trạng thái của chúng tôi, từng người một.
Tôi không quá hứng thú về chuyện này, nên lùi lại phía sau và theo dõi, với hi vọng sẽ lên cuối.
Tất cả các học sinh và cả cô Usami đều có Thẩm định và Dịch thuật, ngoài ra họ cũng có nhiều ma thuật nguyên tố và các kỹ năng khác. Nhân tiện, Thẩm định là kĩ năng giúp bạn nhìn được thông tin về đối tượng.
Cuối cùng, đã đến lượt tôi, nên tôi đặt một tay lên quả cầu như cách mọi người làm trước đó.
Trong thoáng chốc, các hiệp sĩ quanh tôi phản ứng một cách kinh ngạc.
“Sao-sao có thể như vậy!?”
“Chuyện...chuyện gì vừa xảy ra vậy!?”
Mariana cũng nhìn trông rất ngạc nhiên.
Lý do là vì bảng trạng thái của tôi.
“Tất cả các Anh hùng được triệu hồi đều được cho là có một Năng lực...nhưng ở đây chả có gì...thậm chí còn chả có danh hiệu Anh hùng cơ!!”
Như lời của Mariana, bảng trạng thái của tôi là thế này.
TÊN: Yuki Haruto
CẤP: 1
TUỔI: 17
CHỦNG TỘC: Con người (đến từ thế giới khác)
KỸ NĂNG: Thẩm định, Dịch thuật
Danh hiệu: Người đến từ thế giới khác
Không những tôi thiếu một Năng lực hoặc danh hiệu Anh hùng, tôi thậm chí còn chả có nổi một kỹ năng về ma thuật nguyên tố. Những gì tôi có ở đây chỉ là Thẩm định và Dịch thuật.
“Sao chuyện này có thể xảy ra...? Nếu vậy thì, trong mọi trường hợp...tôi sẽ báo cáo lại cho đức vua. Các anh hùng, xin hãy đợi ở đây.”
Ngay khi Mariana rời khỏi đây, Mitsurugi và hai tên chuyên gây rắc rối cùng hắn ta đến cạnh tôi, với nụ cười bẩn thỉu trên mặt chúng.
“Chà chà, mọi người đã thấy sự vô dụng của anh chàng này chưa?”
“Loại rác thải vô dụng như ngươi cần biến đi khỏi đi!”
“Với bảng trạng thái như vậy, hắn ta có thể làm được gì chứ?”
Cứ tiếp tục với chuyện tào lao của bọn mày đi...tôi càu nhàu với bản thân, trong lúc đó, Ichinomiya tiếp cận tôi, trừng mắt với Mitsurugi và lũ kia.
“Các cậu không là sai trái khi nói kiểu vậy à?”
Tuy nhiên, nhóm của Mitsurugi trả lời theo cái cách thiếu tôn trọng như thường ngày của chúng.
“Này Ichinomiya, cậu nên tránh xa một kẻ vô dụng như vậy.”
“Chuẩn, chuẩn.”
“Nào Ichinomiya, hãy để tên rác rưởi kia một mình với đến với bọn tôi đi.”
Đáp lại, Ichinomiya , nhòa lệ ở hai khóe mắt cô ấy, khóc với chúng.
“Sao các cậu có thể nói những điều độc ác như vậy!? Cậu ấy là bạn cùng lớp với chúng ta đó!”
Tendo và nhóm của cậu ta, mặc dù đang nói chuyện ở nơi cách xa một chút, đã chú ý đến sự việc.
Tuy nhiên, Mitsurugi và hai tên kia nhún vai.
“Bọn tôi có nói điều gì kì lạ đâu, phải không?”
“Đúng đó...”
Ichinomiya quay về phía tôi và cúi xuống.
“Tớ xin lỗi Haruto, tớ không thể dừng chúng lại...”
“Hãy ngẩng đầu lên đi, làm ơn. Cậu không phải lo về vấn đề này.”
“Nhưng nếu vậy cậu sẽ...”
Ichinomiya nhìn vào tôi một cách đầy ăn năn, nhưng tôi không quan tâm nhiều lắm.
Đúng là trò giễu cợt của nhóm Mitsurugi rất khó chịu, nhưng phản ứng lại sẽ chỉ khiến chúng phấn khích hơn. Chốt lại thì làm ngơ chúng vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Rất nhanh sau đó, Mariana đã trở lại khán phòng.
Ngay khi cô ấy bước vào, cô ta đi thẳng về phía tôi.
“Ngài Yuki, cho tôi gửi lời xin lỗi trân trọng nhất, nhưng liệu chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện trong một căn phòng khác được không? Nhưng người khác, xin vui lòng chờ ở đây.”
Tôi đã đoán được cô ấy sẽ nói gì, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo cô ta.
“Tôi đã hiểu.”
“Haruto...”
Ichinomiya gọi tên tôi, với sự lo âu trong giọng nói của cô ấy. Tôi liếc nhìn các học sinh khác và cũng thấy Tendo nhìn chúng tôi một cách lo lắng.
Tôi trả lời Ichinomiya một cách cẩn thận nhất có thể, để cô ấy an tâm.
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“...Phải.”
“Chắc họ sẽ đuổi tôi đi bây giờ thôi...nhưng chúng ta sẽ gặp lại ở một nơi nào đó.”
Tôi đáp lại giọng yếu ớt của Ichinomiya, rồi đi theo Mariana ra khỏi khán phòng.
~
Tại một căn phòng khác.
“--Đó là tất cả.”
Mariana đã nói đúng với những gì tôi dự đoán.
“Tôi hiểu rồi, có một ai đó mà không sở hữu Năng lực hoặc danh hiệu Anh hùng sẽ phiền toái, nên hãy biến khỏi đây...đúng không?”
Tôi thật sự hiểu quan điểm của cô ấy.
Tôi không muốn ở lại với những người khác nếu nó đồng nghĩa tôi sẽ kéo họ lại.
Vì tôi đang ở một thế giới khác, ý tưởng được nhìn thấy nó phát triển là rất thú vị.
“Tôi cảm thấy biết ơn vì sự thông cảm của anh. Như một lời xin lỗi...xin hãy nhận khoản tiền này. Có nên đủ để hỗ trợ cuộc sống của anh trong ít nhất 3 tháng.”
Mariana đưa tôi một cái túi da.
Trong đó tôi tìm thấy 3 đồng tiền vàng và một vài đồng bạc nữa.
Không biết gì về chi phí sống ở thế giới này, tôi không dám chắc rằng chừng này là đủ để tôi trụ được 3 tháng...nhưng ít nhất thì nó vẫn tốt hơn là ra đi tay trắng.
“Ngoài ra, nếu anh ở lại lâu đài quá lâu thì điều đó có thể dẫn tới việc gặp mặt nhóm anh hùng, nên tôi muốn anh hãy rời tới thị trấn gần đây, Waxe ngay khi anh đã có được những vật dụng cần thiết tại thành phố này. Khi tới đó, anh có thể bắt đầu làm việc như người thường, hoặc trở thành một thám hiểm giả, một công việc liên quan tới nhận yêu cầu về vận chuyển hoặc tiêu diệt quái vật hay hộ tống người khác...anh hãy sống theo cách mình mong ước.”
“...tôi đã hiểu. Làm ơn báo với mọi người là tôi đã rời đi theo sự lựa chọn của bản thân.”
Dù sao thì tôi cũng có dự định để lên đường rồi, cho nên việc khởi hành của tôi xảy ra sớm hơn theo một cách nào đó.
Trở thành một thám hiểm giả nghe khá thú vị đó. Bảng trạng thái của tôi bây giờ không có nhiều giá trị lắm, nhưng nếu tôi có thể lên cấp thì chắc sẽ mạnh hơn thôi, thậm chí có thể mơ về việc bắt kịp bọn họ một ngày nào đó không xa.
Mariana mỉm cười với những lời nói của tôi.
“Được rồi, xin hãy tự chăm sóc bản thân vậy. Cầu mong phước lành của thần đến với anh.”
Các hiệp sĩ đã hộ tống tôi ra khỏi lâu đài ngay sau đó.
~
Nhìn từ bên ngoài, lâu đài hoàng gia trông khá ấn tượng - và thị trấn ở quanh nó trông cũng khá nhộn nhịp nữa.
Theo những gì các hiệp sĩ hộ tống tôi ra ngoài nói, thị trấn gần nhất nằm ở phía sau khu rừng gần thủ đô hoàng gia. Tôi sẽ chỉ mất gần nửa ngày để vượt qua khu rừng này, do đó, tôi quyết định thu dọn đồ đạc cá nhân và đi luôn.
Bộ đồng phục tôi đang mặc chắc chắn sẽ khiến tôi trở nên nổi bật, nên tôi đã đi đến cửa hàng bán vũ khí và áo giáp gần lâu đài để mua một bộ trang bị của thám hiểm giả, một cái áo choàng đen và một cái kiếm sắt.
Mặc dù tôi chưa bao giờ động tới một thanh kiếm, có vẫn tốt hơn là không.
Trong lúc mua sắm tôi nhìn quanh thị trấn một chút và thu thập thông tin về giá cả cũng như giá trị của những đồng tiền.
Đơn vị tiền ở đây được gọi là Gould(G), 1G gần giống 1 yên tại Nhật Bản vậy.
Có nhiều loại tiền, bao gồm đồng xu, đồng xu lớn, đồng bạc, đồng bạc lớn, đồng vàng, đồng vàng lớn, ứng với lần lượt 10G, 100G, 1000G, 10.000G, 100.000G và 1.000.000G.
Lớn hơn đồng vàng lớn còn có đồng vàng trắng và đồng vàng đen, nhưng tôi không nghĩ tôi sẽ thấy những thứ như vậy quá thường xuyên...
Tôi nhận được 3 đồng vàng và vài đồng bạc từ Mariana, có tổng giá trị vào khoảng 300.000 yên.
Xem xét những gì tôi phải trả để có chỗ ngủ, tôi khá chắc là mình không thể có một cuộc sống xa hoa, nhưng nếu tôi bắt đầu làm việc như một mạo hiểm giả, hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, tôi khỏi thủ đô hoảng gia và tiến về khu rừng.
~
Khi tôi vừa bước vào khu rừng, mặt trời đã lên rất cao. Với tốc độ này, chắc tôi sẽ đến được thị trấn tiếp tục khi mặt trời đã lặn.
Vài phút sau khi tôi đi vào rừng, tôi nghe thấy tiếng móng guốc của ngựa chạy đến từ phía sau.
Tôi quay lại và nhìn thấy ba hiệp sĩ trên lưng ngựa tiếp cận tôi.
Họ đuổi kịp tôi rất nhanh, xuống ngựa và gọi tôi.
“Yuki, cuối cùng bọn ta cũng tìm thấy ngươi. Bọn ta thông báo cho nhóm Anh hùng rằng ngươi đã rời đi theo ý nguyện của bản thân, nên hãy yên nghỉ nhé.”
“Tôi hiểu rồi...và các anh đã đi quãng đường dài như vậy chỉ để nói với tôi điều này?”
Các hiệp sĩ trả lời câu hỏi của tôi bằng cách cười toe toét và rút kiếm của họ ra.
“Không - như ngươi có thể thấy. Mệnh lệnh đến từ Đức vua và công chúa, nên xin đừng khi xấu cho bọn ta nhé?”
Đợi một chút, đó là ý của họ khi bảo tôi “rời đi”??
“Chết thật! Vậy đây là điều cuối cùng sẽ xảy ra!!”
Tôi cố với lấy thanh kiếm trong thắt lưng, nhưng các hiệp sĩ đã nhanh hơn.
Trong nháy mắt, thanh kiếm của hắn ta đâm xuyên qua ngực tôi.
“Hự...”
Tên hiệp sĩ rút kiếm ra và máu phun ra. Tôi sụp xuống dưới đất như vậy.
Ngực tôi có cảm giác như đang nằm trên đống lửa vậy, trái lại, phần còn lại của cơ thể tôi trở nên lạnh dần đi.
Ý thức của tôi mất đi rất nhanh, nhưng tôi vẫn có thể viết ra vài từ trước mặt lũ hiệp sĩ.
“Các ngươi hãy nhớ đó...! Một ngày, tôi nhất định...sẽ...giết...”
Tôi không còn sức đã nói gì nữa. Ánh sáng mờ nhạt dần khi tôi nằm bất lực trên nền đất, lời nói của lũ hiệp sĩ lọt vào tai tôi.
“Được rồi, chúng ta được phép lấy tiền của hắn khi giết xong đúng không?”
“Hãy nhìn này, hắn rất giàu! Tối nay sẽ là một bữa thịnh soạn đây!”
“Mày nói thế đấy nhé! Ha ha ha!”
Lũ chết tiệt các ngươi...thậm chí còn lấy đi những thứ ít ỏi mà ta có...
Một trong số chúng dường như nhớ lại điều gì đó.
“Này, liệu hắn còn sống không?”
“Hừm, để ta đi kiểm tra.”
Một tên khác đá vào bụng tôi.
Tôi không còn thấy đau nữa, và mắt tôi gần như khép lại, nhưng tôi vẫn cố liếc về phía bọn hiệp sĩ.
Tuy nhiên, tên hiệp sĩ đã đá tôi, chế nhạo tôi.
“Đã quá muộn để nhìn ta như vậy, ngươi sắp chết rồi. Không cần tốn thêm thời gian và công sức ở đây nữa.”
Hai tên còn lại gật đầu.
“Phải, mày nói đúng. Hắn không thể động đậy hoặc cầu cứu ai đó được.”
“Đúng. Chúng ta có thấy ai trên đường đến đây đâu, nên nếu ta đã mặc hắn ở đây thì sớm hay muộn lũ quái vật sẽ bị thu hút bởi mùi máu và sẽ ăn thịt hắn thôi.”
Tôi rất tức giận vì ngôn từ của chúng, nhưng ý thức của tôi đã mất đi hoàn toàn.
-và trước khi tôi nhận ra, tôi thấy bản thân được bao quanh bởi một ánh sáng màu trắng.