Isekai Ryouridou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7151

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 109

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 142

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 228

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 371

Tập 04 - Chương 3.5

Một giờ sau, cuối cùng tôi cũng về đến nhà Fa.

Đã hơn hai mươi tư tiếng kể từ khi tôi rời đi vào hôm qua.

Hai chị em nhà Wu cũng đi cùng tôi. Để đảm bảo công việc ở thị trấn của mình, Vena Wu cần nhớ được vị trí tôi ở. Quan trọng hơn, họ sợ nhà Tsun có thể sẽ làm chuyện gì đó bất chính.

- Hmmp, có vẻ như chúng ta sẽ không gặp phải bất kỳ một thằng ngu say xỉn giữa ban ngày nào.

Ludo Wu đang mang cái túi to nhất trong số ba chúng tôi. Cậu ta nhìn ngó xung quanh bằng cặp mắt sắc bén của mình.

- …Mà cậu cần phải băng qua một con hẻm sâu như vậy để đi từ nhà Fa đến Trấn giao thương. Cần có người giúp đỡ cũng là điều dễ hiểu.

- Đúng vậy. Nếu tôi đến thị trấn từ nhà Wu, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Forest’s Edge có rất nhiều đường khác nhau để đi đến Trấn giao thương. Con đường ngắn nhất là từ nhà Wu, nó chỉ tốn khoảng 40 đến 50 phút, đường đi cũng rất thoải mái, không hề có cây cầu nào.

Tuy nhiên, để đi từ nhà Fa đến nhà Wu sẽ mất một tiếng, khoảng cách đó có làm tôi hơi ngần ngại. Ngược lại thì mang đồ đạc và băng qua cây cầu nghe có vẻ dễ dàng hơn.

Trên đường về nhà, chúng tôi đã dùng những bao tải rau để thay thế cho cái nồi sắt và chạy thử. Nếu tôi gom góp hết dũng khí thì hoàn toàn có thể băng qua cây cầu cùng với cái nồi sắt.

Đây mới chỉ là lần thử đầu tiên, và tôi cần kha khá thời gian để gom đủ dũng khí và đưa ra quyết định—nếu Vena Wu dừng không để ý đến tôi nữa thì sau này sẽ dễ sống hơn, nhưng cùng lúc tôi cũng sợ rằng mình sẽ mất hết sự kính trọng khi trở thành một ông chủ.

Cơ mà cũng chẳng biết có được gọi là vui mừng không, nhưng cuối cùng sau khi thấy tôi hoảng sợ và xấu xí như vậy, Vena Wu vẫn tiếp tục ve vãn không thôi.

- Chúng tôi đi đây… tôi rất mong chờ mười ngày làm việc sắp tới đó…

- Gửi lời chào của chúng tôi cho Ai Fa… Asuta, thi thoảng hãy nấu cho chúng tôi nữa, đừng có chỉ làm cho đám người thành phố ăn.

Sau khi nói như vậy, hai chị em nhà nọ ra về.

Dù cho Ludo Wu đang mang 70% trọng lượng, Vena Wu vẫn còn đến một trăm củ aria trên vai. Thế nhưng, những bước chân của cô vẫn rất nhanh nhẹn và không hề lạc nhịp lấy một lần. Đúng như mong đợi từ một người phụ nữ Forest’s Edge.

Ai Fa nói đúng, tôi không nên coi thường năng lực của những người phụ nữ Forest’s Edge. Khung xương và những thớ cơ của họ chắc chắn rất khác so với tôi. Bất cứ người phụ nữ nào cao như Vena Wu cũng sẽ mạnh hơn tôi.

Với sự khác biệt về môi trường sống, chuyện này cũng không thể tránh được—cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chẳng thể kìm được một cái thở dài.

Nếu ngày nào tôi cũng ăn thịt kiba, liệu cơ thể tôi cũng thay đổi chứ?

Tôi bước về phía nhà Fa, trong khi đầu óc vẫn đang rối bời.

Hiện giờ, mặt trời đang nằm giữa đỉnh và đường ranh giới phía tây, vậy nên có vẻ như tôi vẫn còn kha khá thời gian để nướng poitan.

Ai Fa vẫn đang săn kiba trong rừng. Tôi cần phải chuẩn bị một bữa tối xa hoa cho cô ấy. Sau khi lấy lại cảm hứng, tôi cầm chắc lại túi tarapa và tino, cũng như cây ngưu bàng gigo khổng lồ mà người chủ sạp đã giúp tôi cắt từng khúc dài một mét, sau đó đẩy cửa bước vào nhà.

Và—tôi nhìn thấy áo khoác của Ai Fa treo trên tường.

- Hmm?

Vẫn còn rất sớm, nhưng cô ấy đã về rồi.

Cũng chẳng có gì lạ khi cô ấy săn được một con kiba sớm như vậy. Cơ mà cô ấy đâu rồi?

- Ai Fa, cô ở đó không?

Tôi gọi to trong khi bước tới kho thực phẩm.

Tôi mở cửa ra nhưng Ai Fa không có trong đó.

Đặt chỗ đồ mua được trong hôm nay qua một bên, tôi kiểm tra cả hai phòng chứa đồ còn lại.

Ai Fa không có ở đây.

- Hmm?

Cái nồi mới đã được đặt bên cạnh bếp lò.

Chẳng có gì đặc biệt ngoài cái đó.

Không—

Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra thanh gươm không hề có ở đây, mặc dù cho áo khoác đã treo trên tường.

Trừ khi đang ngủ, Ai Fa sẽ luôn luôn mang theo một con dao bên người. Sau khi về nhà, cô ấy thường cởi bỏ áo khoác và để dựa thanh gươm vào tường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô ấy không hề mặc áo khoác và chỉ mang theo thanh kiếm. Ngoài lúc đi giặt đồ ở nguồn nước, tôi chưa từng thấy Ai Fa rời khỏi nhà mà không mang theo áo khoác.

Cô ấy đi đến nguồn nước sao?

Không, nồi và thùng nước vẫn đang ở trong phòng. Chúng tôi không cần thiết phải đến nguồn nước nếu không phải là sáng sớm.

Chỉ cần nghĩ đến đây, nhịp tim của tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi lao ra ngoài nhà.

Cô ấy đang phơi lá pico sao?

Không, không hề có mùi lá pico.

Thay vào đó một mùi hôi xộc vào mũi tôi.

Lẫn vào trong đó còn có cả mùi kim loại nữa—là mùi tanh của máu.

Sống lưng tôi ngay lập tức lạnh toát.

…Cái mùi này đến từ đâu vậy?

Nó phát ra từ đâu?

Là sân sau.

Tôi đánh mạnh vào hai đầu gối đã bắt đầu run lên và bước ra phía sau căn nhà.

Sẽ không sao đâu—tôi bắt đầu tự lừa dối mình. Ngay cả khi đám người nhà Tsun có vô pháp, chúng cũng sẽ không dám làm ra những hành động ngu ngốc thế này ngay giữa ban ngày đâu.

Hành động ngu ngốc—

Không, tôi không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Và khi kịp nhận ra thì tim tôi đã bắt đầu đập dồn dập, hơi thở dần trở nên nặng nhọc.

Không sao đâu.

Ai Fa chắc chắn sẽ không sao đâu.

Không thể nào có chuyện gì xấu xảy ra được.

Tôi vừa tự nhủ vừa bước dọc theo bờ tường—

Gồng mình bước vào khoảng sân sau.

—Tôi nhìn thấy một con kiba đang bị treo ngược lên, với lớp da đã bị lột hoàn toàn.

……

- Asuta, cậu về rồi sao.

Ai Fa đang ngồi dựa lưng vào tường và nhìn lên con kiba.

Tôi bước thật nhanh đến chỗ Ai Fa, cúi người xuống, và nắm chặt lấy đôi vai trần của cô.

- Đừng- Đừng có dọa tôi như thế!

Ai Fa bối rối mở to đôi mắt.

- …Asuta, cậu đang khóc sao?

- Ai khóc chứ!

Tôi đụng đầu với Ai Fa.

- Đau.

Mặc cho cô ấy rên rỉ, tôi vẫn dí sát đầu mình vào Ai Fa.

- Asuta, có chuyện gì à? Sao tự nhiên cậu lại làm loạn lên vậy?

- Im đi! Cô đã làm tôi lo lắm đấy… Tại sao lại lột da kiba chứ!? Tôi đã cảm thấy cực kỳ sợ hãi khi ngửi thấy mùi máu đấy!

- …Lột da cũng là công việc của thợ săn mà đúng không?

Ai Fa giận dỗi đáp lại.

Vì chúng tôi đang rất gần nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy.

- Những người đàn ông nhà Wu và nhà Lutim đều đảm nhiệm việc lột da, nhưng tôi vẫn chưa học được nó. Tôi rất khó chịu, nên đã thực hành với con kiba mới săn được. Dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy cậu lột da rất nhiều lần rồi.

- Nếu là vậy… thì hãy nói với tôi chứ… tôi cứ tưởng tim mình sắp nổ đến nơi rồi…

- Sao cậu lại hoảng sợ như vậy?

- Vì tôi không thấy kiếm của cô, và ngoài nhà lại có mùi máu. Tôi nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, và đầu óc thì tràn ngập dự cảm chẳng lành.

Ghì chặt trán mình vào trán của Ai Fa, tôi hít thở thật sâu.

- Kiếm của tôi ở đây. Đừng có lo, tôi biết mấy thằng trẩu đó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nên sẽ luôn luôn canh chừng xung quanh.

Ai Fa giận dữ lên tiếng.

- Cậu đã tưởng tượng nhà Tsun giết tôi sao? Tôi sẽ không thua mấy kẻ thối nát đó.

- Tôi biết…

- …Giờ thì cậu hiểu cảm xúc của tôi chưa?

Tôi ngạc nhiên lùi trở ra.

Ai Fa bĩu môi và tránh ánh mắt của tôi.

- Kể từ lúc tôi mang một gã đàn ông yếu đuối như cậu về nhà Fa, cậu có biết tôi đã lo lắng thế nào không? Nếu biết rồi, thì từ giờ trở đi đừng có mà làm mấy chuyện liều lĩnh nữa.

- …Un.

- Lo lắng thái quá cũng chẳng sao, nhưng cậu lại dám thuyết giáo tôi. Tôi đã tự mình làm xong cái công việc tẻ nhạt này rồi, cậu nên thấy biết ơn đi.

- Không đó là… tôi sai rồi.

- Cái tôi cần không phải là lời xin lỗi của cậu.

- …Cảm ơn?

- Hmmp.

Ai Fa đứng dậy.

Cô ấy kiêu ngạo đứng khoanh tay và nở một nụ cười tự mãn.

Chẳng có lẽ-- cô ấy nghĩ sau khi chứng kiến cô ấy tự mình lột da con kiba, mắt tôi sẽ sáng long lanh và vui vẻ nói với cô rằng “Làm sao mà cô học được vậy? Thật tuyệt vời!”. Giờ sau khi trông thấy gương mặt trẻ con của Ai Fa, tôi chẳng thể làm gì khác mà đành phải dối lòng thôi.

Tôi thở dài lần nữa rồi đứng dậy.

Sau đó đưa tay vỗ nhẹ vào mái tóc vàng óng của cô và nói “tốt lắm tốt lắm”, và những gì tôi nhận lại là một cú đánh chính xác vào vùng bụng. (Thanh niên cậy mình gần chết một lần rồi nên làm liều.)

- Tôi không biết bước tiếp theo là gì. Sau khi mổ bụng rồi thì làm gì nữa?

Trong khi tôi vẫn đang đấu tranh để lấy lại hơi thở, Ai Fa lên tiếng.

Và sau vài giây rơi vào tình trạng thiếu oxy, tôi đã đứng dậy được.

- Đau lắm đấy… Cô hỏi vậy vì muốn làm hết tất cả mọi việc giết mổ sao?

- Những người đàn ông nhà Wu đều đã được học sau bước này rồi.

Ai Fa cau có và làm một bộ mặt đáng sợ. Cũng đã lâu lắm rồi cô ấy mới mang biểu cảm của một miêu nữ.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ dạy cho cô… Nếu cô có thể xẻ thịt thì trong tương lai công việc của tôi đơn giản hơn nhiều. Nhưng chẳng phải thế thì cô sẽ cực nhọc hơn sao?

- Đừng có chọc cười tôi. Nếu cậu đi đến thị trấn thì sao? Liệu cậu còn đủ thời gian để mà lo cho kiba và poitan sau khi về nhà không? Tôi thì không muốn uống cái thứ súp poitan nhàm chán đó nữa đâu.

Tôi lại chìm vào suy nghĩ lần nữa.

Vốn dĩ tôi đã định sẽ dậy sớm để nướng poitan cho bữa tối và cả việc buôn bán nữa. Nhưng nếu vậy thì sẽ cần từ ba đến bốn giờ để làm thịt kiba. Dù có nhiều thời gian đến đâu, thì bữa tối cũng sẽ bị chậm trễ.

Cuối cùng vẫn là Ai Fa luôn luôn để ý mọi chuyện tốt hơn tôi.

Không, mỗi khi hành động, cô ấy thật sự coi chuyện [vận hành sạp hàng] là một công việc chung của cả hai đứa.

Từ sâu trong tim, tôi vẫn còn giữ cái thái độ “Mình không nên quá phụ thuộc vào Ai Fa”. Con người tôi nói với tôi chuyện đó là đúng—Nhưng vì tôi đang ở Forest’s Edge, chứ không phải là thế giới cũ.

Tôi không nên chỉ nghĩ về chuyện này qua góc nhìn của mình.

Cũng không thể cái gì cũng nhờ cô ấy, nhưng có những lúc việc nên làm thì cần phải làm.

Chỉ cần tôi luôn ở bên Ai Fa là được rồi.

- Tôi hiểu rồi. Cô nói rất có lý. Nếu cô đã chịu trách nhiệm về chuyện săn và làm thịt kiba, tôi cũng sẽ thật chăm chỉ với công việc của mình.

- Hmmp.

- Trưởng tộc nhà tôi thật là đáng tin cậy… Nếu không muốn bị bỏ lại, tôi sẽ phải cố hết sức mới được.

- Đừng có đùa. Tôi chỉ làm công việc của một thợ săn thôi.

Ai Fa trông vẫn còn hơi giận và cô rút ra con dao găm của mình.

- Không ai có thể thay thế công việc của cậu. Cậu cần phải thật chăm chỉ để làm ra những món ăn ngon.

- Tôi biết, nhưng—

Không chỉ mình tôi, công việc của Ai Fa cũng là không thể thay thế được.

Cô ấy sẽ phải lo việc nhà của những người phụ nữ Forest’s Edge vào buổi sáng, đến trưa thì lại vào rừng đi săn. Cả cái Forest’s Edge này, làm được như vậy, Ai Fa là duy nhất.