Isekai Ryouridou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Tập 04 - Chương 4.1

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.

Bên trong cái nồi sắt đã chất đầy các nguyên liệu và một tấm vải được dùng để đậy lên bên trên thay cho cái nắp. Bên dưới lớp vải còn có một lớp lá cao su giả được gắn vào để chống thấm, và cuối cùng tất cả được gia cố lại bằng dây leo fuibaha.

Phần poitan nướng được tôi bọc riêng trong một miếng vải sạch, còn tino và aria thì ở trong bao tải rau như thường.

Trong một cái bao khác, tôi cho tất cả các loại dụng cụ bao gồm: một cái spatula lớn chuyên dùng để đảo, cái thìa nhỏ để múc nguyên liệu, một cái thớt làm từ thân cây krilee, hai cái đĩa và cuối cùng là con dao Santoku.

Phần củi đốt, cỏ rana để nhóm lửa và một con dao dựa nhỏ cũng được cho vào một túi khác.

Ngoài ra những miếng đồng đỏ dùng như tiền lẻ và đồng trắng cho Milano Mast thì tôi đựng trong một cái túi nhỏ treo bên hông.

Tất cả đã đâu vào đấy.

Tôi cũng đã hoàn thành những công việc thường ngày như vệ sinh đồ dùng trong bữa tối hôm qua, đi hái thảo dược, nhặt củi, và tất cả các công việc nhà khác. Hiện tại cũng đã giữa buổi sáng rồi.

Và giờ chỉ còn chờ Vena Wu đến nhà Fa là chúng tôi có thể lên đường.

- Ngày này cuối cùng cũng đến.

Ai Fa nói.

- Un, thời khắc cuối cùng.

Tôi đáp lại.

- Chúng ta cần phải vượt qua mười ngày này trước.

- Un, tôi sẽ cố gắng hết sức.

- Chúng ta sẽ phải sống như thế này trong mười ngày liên tiếp.

- Nếu cuộc sống kiểu này kết thúc sau mười ngày, thế có nghĩa là công sức của chúng ta đã bị bỏ phí đấy.

- Cậu sẽ ở cùng với con gái lớn nhà Wu mỗi nửa ngày trong mười ngày tới.

- Huh?

- Dù sao thì, cố gắng lên.

- Un, tôi sẽ làm hết sức mình!

- Dù sao thì cô ấy cũng là hôn thê của cậu.

- Không hề! Làm gì có chuyện đó!

Tôi quay sang nhìn Ai Fa, sốc toàn tập.

- S-Sao đột nhiên giờ cô lại nói chuyện này vậy? Biểu cảm của cô có thay đổi gì đâu khi Donda Wu chỉ định Vena Wu làm người giúp đỡ tôi, đúng không?

Ai Fa hờ hững đặt tay lên vai tôi.

- Đừng hoảng, tôi đùa thôi.

- Ughhh…

- Làm thật tốt những việc của cậu, tôi cũng sẽ như vậy.

Biểu cảm của Ai Fa vẫn rất bình tĩnh và tự chủ, đôi mắt của cô tỏa ra một tia sáng dịu dàng.

- … Tôi sẽ đợi cậu bình an trở về.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Đúng giờ hẹn, Vena Wu xuất hiện. Chúng tôi dùng một cành cây Krilee để mang cái nồi và băng qua con vực đáng sợ, tiến đến Trấn giao thương.

Điểm dừng đầu tiên là [nhà trọ Kimyusu’tail].

Milano dẫn chúng tôi ra phía sau nhà trọ, và ở đó là cái xe đẩy sẽ chiến đấu cùng chúng tôi trong mười ngày tới.

Một sạp hàng di động.

Cao 2m, rộng 1.5m và sâu 80cm. Tất cả đều làm bằng gỗ và có một cái mái che bằng da. Phần trước mặt được chắn bằng một tấm ván cao đến ngang hông. Mặt bên trong là một cánh cửa có thể mở ra được.

Bên trong cánh cửa đó là một khoảng trống và được phủ đều một lớp đất sét.

Ở chính giữa trung tâm là một cái bếp củi.

Cái bếp sẽ đốt nóng nồi sắt được đặt trên tấm ván khoét lỗ ngay phía trên.

Ở bên phải còn có một cái lỗ để xả khói.

Một cái xe đẩy rất đỗi bình thường.

Không có gì khó khi vận hành nó cả.

- …Làm ơn đừng có gây hư hỏng gì cho nó.

Tôi gật đầu thân thiện với Milano Mast, người đang làm bộ mặt chua ngoa.

Vena Wu hờ hững quay người đi.

- Được rồi, giờ đi theo tôi.

Milano Mast dẫn đường và chúng tôi bước đi trên phố.

Đây là lần đầu tiên tôi đến thị trấn vào trước buổi trưa, số lượng người qua lại có vẻ giảm đi đến 30%.

Khi tôi và Vena Wu cùng nhau đẩy xe hàng trên đường rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Bọn họ hoàn toàn sốc và bối rối, có lẽ họ không thể hiểu tại sao người Forest’s Edge lại đi đẩy một cái xe.

Những người da vàng.

Một đám đông với da màu ngà.

Một người đàn ông da đen.

Những cư dân thành phố da trắng.

Người người từ mọi chủng tộc vùng miền đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Một gã ngoại tộc đang mặc đồ Forest’s Edge và một người phụ nữ bản địa, hiện thân của sự quyến rũ. Vena Wu và tôi vốn đã là cặp đôi nổi bật nhất. Và giờ chúng tôi thì đang cắm đầu vào đẩy xe hàng, hiển nhiên họ không thể cứ thế mà lờ đi được.

- Thật khó chịu… Chúng ta còn nổi bật hơn bình thường…

- Không sao, như thế này cũng coi như là đang quảng cáo rồi.

Lúc này, thông tin về việc “người Forest’s Edge đang mở một sạp hàng” sẽ lan tỏa ra khắp thành phố. Họ có nghĩ đó là một trò đùa cũng chẳng sao, dù là tò mò hay sợ hãi đi chăng nữa. Chỉ cần càng nhiều người biết đến càng tốt.

Chúng tôi băng qua khu dân cư và cuối cùng cũng đến khu chợ, hầu hết các sạp hàng đã bắt đầu công việc của mình.

Ánh nhìn của tất cả các chủ sạp đều hướng về chúng tôi.

Hiện giờ ở Trấn giao thương này thì chỉ có mỗi mấy con Totos Moa là không bận tâm đến chúng tôi mà thôi.

- Chào, vậy là cậu đã thật sự mở một sạp hàng ở đây.

Ông chú Dora chào chúng tôi dọc trên đường đi.

- Đúng vậy. Nhờ chú giúp đỡ trong mười ngày tới.

Vì Milano không hề dừng lại, tôi phải vừa đẩy xe vừa chào chú ấy.

Nụ cười của chú Dora đã trở nên tự nhiên hơn nhiều. Ông ấy nhìn theo khi chúng tôi tiếp tục đi về phía bắc.

Milano Mast đưa chúng tôi đến điểm xa nhất của khu chợ.

Cái chợ này được hình thành vì Trấn giao thương đã mở đường xuyên qua khu rừng. Và sạp hàng của chúng tôi đang ở tận cùng cực bắc.

Nếu có thêm vài hàng nữa được mở, họ sẽ gần như nằm sát ngay bìa rừng. Khi đó có lẽ thị trấn sẽ cần dọn thêm một khoảng rừng nữa. Dù sao thì, sạp của chúng tôi cũng ở cuối của cuối rồi.

Người qua lại ở đây rất thưa thớt.

Và đối diện chúng tôi chẳng có bất cứ sạp hàng nào khác.

Hàng xóm duy nhất của chúng tôi là một ông già với những phụ kiện đáng ngờ được bày bán trên một tấm vải. Khi nhìn thấy chúng tôi, ông ta chết lặng đi như một đứa trẻ.

- Tôi đã nói với cậu luật này vào ngày hôm qua rồi. Ghi nhớ hai điểm cốt lõi: cậu không được chào mời khách quá ồn ào, và chỉ được đốt lửa trong bếp lò thôi… Còn nữa cậu phải báo cáo lại cho tôi khi trông thấy ai đó phá luật.

- Tôi hiểu rồi. Cảm ơn rất nhiều.

- Hmmp…tiếp theo là biển hiệu. Này, cậu muốn viết gì lên đó?

- Ehh? Biển hiệu?

Có một cái biển hiệu trên xe đẩy, nhưng nó đang để trống. Chỉ có một dòng chữ hay logo ở góc dưới cùng bên phải nghĩa là [nhà trọ Kimyusu’s tail].

- Cậu sẽ cần phải viết những gì mà mình sẽ bán trên tấm bảng, nếu không khách hàng của cậu đâu thể biết được. Cậu sẽ viết gì nào?

Milano Mast lấy ra một cái túi da nhỏ ở bên hông và mở nó ra.

Bên trong cái túi là thứ chất lỏng màu xanh và một cái que nhỏ. Nó phát ra thứ mùi hăng hắc, gần giống mùi cỏ. Tôi đoán nó là thuốc nhuộm chế từ thực vật.

- Vậy, hãy… giúp tôi viết chữ “kiba”.

- …Tôi cũng đoán vậy.

Milano Mast thở dài và bắt đầu viết những ký hiệu lớn.

Đó là những hình tròn và bốn đường cong kéo dài lên trên. Trông có vẻ giống răng nanh và sừng của kiba.

- Trông tuyệt đấy, rất kiba.

- …Cậu sẽ phải đẩy xe về nhà trọ mỗi ngày. Tôi muốn kiểm tra tình trạng của nó.

- Được thôi. Chúng tôi cũng có kế hoạch đóng cửa trước hoàng hôn.

Milano Mast cằn nhằn thêm một lần nữa rồi rời đi.

- Bắt đầu phần chuẩn bị thôi.

Tôi nhờ Vena Wu hóa giải phong ấn bằng dây leo fuihaba cho cái nồi sắt.

Khi tôi bỏ cái nắp làm bằng lá cao su giả và mảnh vải ra, Vena Wu trở nên vui vẻ.

- Đây không còn nghi ngờ gì chính là mùi tarapa rồi… đó là rau củ hầm sao…?

- Không, chúng ta không có đủ thời gian hay kinh phí. Đây chỉ là súp tarapa thôi.

Vì tôi đã dùng cả hai quả tarapa, nên cái nồi đã đầy lên tới 60% một thứ nước sốt màu đỏ.

Tarapa có vị đặc trưng của cà chua. Sau khi nấu chung với aria băm và rượu hoa quả, tôi nêm nếm bằng muối và lá pico, như vậy nước sốt tarapa đặc biệt đã hoàn thành.

- Tôi nhóm lửa đây. Vena Wu, cô giúp tôi mở mấy cái túi ra được không?

- Okay.

Sau khi liếc thấy Vena Wu gật đầu, tôi bắt đầu nhóm lửa trong cái bếp lò bằng cỏ rana.

Chỗ nước sốt đã hoàn toàn nguội rồi, vậy nên tôi sẽ cần một ngọn lửa lớn.

Dựa vào kích cỡ của cái lò và khoảng cách từ nó đến cái nồi, ngọn lửa sẽ nhỏ hơn cả cái lò dựng tạm trong đám cưới. Để có thể làm nóng cả cái nồi, tôi sẽ cần một ngọn lửa cực lớn.

Tôi đã mang theo tất cả chỗ củi ở nhà đi, và chắc chắn chúng sẽ được dùng hết trước khi chúng tôi đóng cửa. Sau đó thì tôi sẽ phải tự mình đi lượm thêm củi, cũng vì thế mà tôi mới mang theo một con dao dựa nhỏ.

Tôi đã ước lượng khoảng thời gian mở cửa sẽ là năm tiếng.

Mỗi ngày, chúng tôi sẽ rời khỏi nhà vào giữa buổi sáng và trở về vào giữa buổi chiều. Tôi cũng đã tính đến cả hai tiếng di chuyển rồi.

Dựa trên đồng hồ sinh học của tôi, bình minh là sáu giờ, buổi trưa là mười hai, và hoàng hôn là bảy giờ. Chúng tôi sẽ mở sạp hàng từ 10am và đóng cửa vào 3pm.

- Hmm… Giờ nghĩ lại thì, chuyện này thật khó tin… tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bán hàng rong ở Trấn giao thương, tôi còn chưa từng mơ đến chuyện này nữa…

- Tôi cũng vậy. Nhưng thời gian của chúng ta ở Forest’s Edge là không thể so sánh, nên có lẽ cô sẽ cảm nhận rõ ràng hơn nhiều.

Có lẽ Donda Wu cử Vena Wu đi giúp đỡ vì ông ta cũng biết cô ấy rất khao khát thế giới bên ngoài.

Không đúng, nếu ông ta mà biết cảm xúc của Vena Wu, chắc chắn sẽ cấm không bao giờ cho cô rời khỏi nhà.

Dù sao thì hôm nay trông Vena Wu có vẻ rất vui. So với lần trước đến đây thì cô ấy có vẻ vui hơn rất nhiều.

- Nhưng liệu thứ này thật sự có thể bán chứ… Có ít người quá…

- Thì đây là góc cuối của khu chợ mà.

Từ sạp hàng này chúng tôi có thể thấy những người vào Trấn giao thương từ hướng bắc và cả những người rời đi nữa. Hiếm có người nào đi cả quãng đường đến đây để mua đồ ăn.

- Đây là ngày đầu tiên, nên cứ thư giãn đi. Mục tiêu trong hai ngày này là để cho bọn họ biết đến sự tồn tại của chúng ta trước đã.

Tin tức về việc người Forest’s Edge bán đồ ăn từ kiba ở Trấn giao thương chắc chắn đã lan ra khắp cả thành phố rồi. Dần dần sẽ có người tò mò đến để kiểm tra. Trong vài ngày đầu tiên, chúng tôi cần nắm chặt lấy lượng khách hàng này.

Tarapa đã bắt đầu sôi, tôi nhận cái Spatula từ Vena Wu và bắt đầu khuấy đều.

- Vena Wu, lát nữa hãy giúp tôi đảo đều chỗ này. Có rất nhiều bơ gơ trong nước sốt, cẩn thận đừng để chúng bị vỡ.

- Tôi hiểu rồi… mùi thơm quá… mới là ban ngày thôi, nhưng tôi đã bắt đầu thấy đói rồi…

- Ah, nếu cô vẫn có thể ăn thì hãy thử một cái đi.

Nghe thấy vậy, cặp mắt của Vena Wu lập tức sáng lóe lên.

- Được sao…? Đây chẳng phải là hàng để bán sao…?

- Đây là hàng để bán, đúng vậy, nhưng chúng ta cũng cần phải nếm trước. Tôi đã làm dư ra vài cái rồi.

Vena Wu đang ngồi bên cạnh sạp hàng để mở nốt các gói đồ ra. Nhưng rồi cô im lặng đứng dậy và bước đến chỗ tôi.

Một dự cảm chẳng lành bất chợt hiện lên trong đầu, và rồi Vena Wu nắm chặt lấy vạt áo của tôi và nói.

- Tôi rất hạnh phúc… cảm ơn, Asuta…

- K-Không có gì. Đây cũng là một phần của công việc mà.

Vena Wu cũng rất nghiêm túc trong suốt quá trình chuẩn bị cho đám cưới nữa, cô ấy sẽ không làm ra những hành động không cần thiết khi làm việc. Về chuyện này thì cô ấy quả là một người Forest’s Edge chuẩn mực.

Nếu vậy thì—tôi có thể làm việc thuận lợi với người bạn đồng nghiệp này rồi.

- Tốt, nó bắt đầu nóng lên rồi. Giúp tôi đảo đều nhé.

Tôi đặt cái thớt bằng gỗ krilee lên tấm ván cùng với tino, aria và con dao santoku.

Những bẹ lá của cây tino rất giống với cánh hoa hồng, và nếu nhìn tổng thể thì nó là một cây rau diếp, thế nhưng cuối cùng vị lại là của cải bắp.

Tôi tách lấy một lá và thái thành những sợi nhỏ.

Aria có cấu tạo giống củ hành thì tôi thái thành những lát mỏng.

Sau khi cắt xong, tôi cho cả hai loại vào một cái đĩa và trộn đều lên.

Cuối cùng là lấy ra poitan nướng đặt lên bàn, công việc chuẩn bị đã xong.

- Vena Wu, hãy ghi nhớ thật kỹ các bước thực hiện, cũng không quá khó đâu.

- Ara… một miếng poitan thật nhỏ…

- Đúng vậy. Tôi chỉ dùng một nửa củ poitan cho mỗi phần này thôi.

Nhà Wu thường nướng hai củ một lần và đường kính miếng poitan lên đến 30cm.

Miếng poitan của tôi chỉ có lượng bằng một phần tư và rộng khoảng 14-15cm.

Tôi cũng cho thêm cả gigo nữa nên miếng poitan sẽ mềm xốp, độ dày khoảng 1.5cm.

Trông nó nhỏ bé đáng yêu như một cái bánh nướng xốp màu kem.

- Đầu tiên chúng ta sẽ đặt một lớp tino và aria lên trên miếng mini poitan, nó sẽ mỏng hơn một chút so với poitan bình thường. Tiếp đến là cho một miếng bơ gơ lên trên.

Sau khi tôi múc một cái bơ gơ lên khỏi nồi, Vena Wu lại thở hắt ra ngạc nhiên lần nữa.

Thường thì bơ gơ sẽ được nặn thành hình trái xoan, nhưng cái này có hình tròn.

Nó nặng khoảng 180g.

Đường kính là 12cm và dày 3cm.

Miếng bơ gơ được bao bọc trong nước sốt tarapa đỏ rực. Sau khi cho thêm vài sợi tino lên đỉnh tôi bọc lại bằng một miếng poitan khác.

Sản phẩm của tôi là [bánh mì kẹp kiba] đã hoàn thành.

- Rất đơn giản đúng không? Nào thử đi.

Tôi cầm lấy cái spatula từ Vena Wu và đưa cho cô cái bánh mì kẹp kiba.

- …Nó…

- Hmm?

- Tôi nghĩ, nó trông rất ngon...

- Đúng vậy, tôi rất thích bánh mỳ kẹp thịt đấy.

- …Giờ không phải bữa tối, nên tôi không cần phải cầu nguyện đâu nhỉ…?

- Chắc vậy? Tôi cũng chẳng rõ nữa.

Vena Wu đứng im một chỗ như thể cô ấy không dám ăn cái bánh trên tay mình.

Nhưng rồi cô hạ quyết tâm và mở đôi môi ươn ướt của mình ra—cắn một miếng lớn [bánh mì kẹp kiba].

- Cẩn thận đừng để làm rơi phần nhân. Tốt hơn hết là cầm theo chiều ngang.

Cô ấy gật dầu và cắn thêm một miếng nữa.

Những người phụ nữ Forest’s Edge luôn dùng hai tay để cầm ham bơ gơ. Và cái cách họ nhai cũng rất đáng yêu. Tôi đã nhận ra được chuyện này khi cho Ai Fa ăn thử.

Ai Fa luôn luôn bình tĩnh và tự chủ, nhưng mỗi khi ăn bơ gơ là cô lại trông vô cùng đáng yêu và thuần khiết. Với Vena Wu cũng vậy, người lúc nào đong đầy vẻ quyến rũ, cả hai người bọn họ đều vô cùng đáng yêu.

Sau khi Vena Wu ăn xong cái bánh, cô lại hơi cúi đầu xuống và nắm chặt lấy vạt áo của tôi.

- …Món này thật sự rất ngon…

- V-Vậy sao. Thật tuyệt!

Thay vì là một Vena Wu ve vãn uốn éo cơ thể, hành động trẻ con này còn làm cô cuốn hút gấp đôi.

Nhưng có phân tích về chuyện đó cũng chẳng được ích lợi gì cả.

- Cô nghĩ sao? Liệu có bán được không?

- Tôi không biết… Nếu người ở thị trấn nghĩ món bánh mì này là không thể ăn được, thì họ không xứng để ăn thịt kiba…

Nhận xét của cô ấy giống hệt với Ai Fa.

Tôi nghĩ họ đã làm quá lên.

Người dân ở thành phố cho rằng thịt kiba cứng và bốc mùi. Để xóa bỏ đi ấn tượng sai lầm đó, tôi muốn dùng [bánh mì kẹp kiba] làm vũ khí đầu tiên. Đây là một cú ném “bóng giả nhanh”. (một cách ném trong bóng chày)

Vì không hề có bất cứ món ăn nào giống như bánh mì trong thị trấn, họ chắc chắn sẽ bị nó làm cho tò mò. Nhưng nếu tôi muốn người thành phố biết được vị ngon thật sự của thịt kiba, tôi sẽ cần phải nhờ đến các món thông thường như món nướng.

Nhân tiện thì với những miếng bơ gơ đã nấu chín sẵn, tôi có thể mang hai mươi miếng như vậy trong nồi. Nếu tôi dùng một thứ khác để chứa bơ gơ nướng sơ qua và làm phần nước sốt tại ngay sạp hàng thì tôi có thể mang theo đến 40 cái. Nhưng đó mới chỉ là cú ném đầu tiên trong đợt tấn công vào Trấn giao thương của tôi thôi.

Cách suy luận cũng rất đơn giản, bánh mì là một món ăn nhẹ. Ở trong thị trấn, bánh bao kimyusu và những bữa ăn nhẹ khác đều bao gồm thịt, rau và carbohydrates, vậy nên tôi cũng làm theo mẫu đó.

Tarapa có mùi hương rất mạnh, và vì chúng tôi không thể lớn tiếng chào mời khách hàng, khi đó “mùi hương” sẽ đặc biệt quan trọng. Nước sốt này làm từ tarapa, rượu hoa quả và aria cũng được cho vào để tăng thêm hương vị, chắc chắn nó sẽ gợi lên cơn thèm ăn của bất cứ ai đi ngang qua.

Khi món bánh mì kẹp kiba đã thu hút đủ khách hàng rồi, tôi sẽ nâng cấp menu lên—mà đúng hơn là quay về với những món đơn giản, qua đó từ từ truyền tải đến người dân thị trấn vị ngon thực sự của kiba.

Mười ngày này sẽ là sự chuẩn bị để quyết định tiến tới bước tiếp theo.

Nếu tôi có thể đạt được một kết quả tốt như là bán được 20 đến 30 phần trước ngày cuối cùng, tôi sẽ mang ra menu mới cho mười ngày tiếp theo.

Hôm nay là ngày khai trương. Để tiết kiệm giá nguyên liệu, tôi chỉ chuẩn bị có mười cái bơ gơ. Nếu có thể bán hết thì tôi sẽ rất hài lòng.

- Rồi, chúng ta nên bắt đầu cuộc chiến sớm thôi!

Ngay lúc tôi tuyên bố như vậy—

“Đụp” một tiếng, cái gì đó đã va vào mái che.

Và như một cái lỗ đục thủng vòm trời, cơn mưa rào đột nhiên đổ ụp xuống.

- Hya.

Vena Wu hét lên và nhanh chóng cất những túi nguyên liệu vào dưới mái che.

Đây là một cơn mưa rào thường thấy ở Forest’s Edge.

Và Forest’s Edge cũng cách đây có một giờ đi bộ, nên thời tiết cũng chẳng khác là bao.

Tuy nhiên—

Khi cơn mưa rào bất chợt dừng lại, thì ngay cả những người qua đường vốn đã thưa thớt giờ cũng đã biến mất không một dấu vết.