Ngày thứ hai sạp hàng của nhà Fa bắt đầu hoạt động.
Mặc dù tất cả đã được bán hết trong ngày đầu tiên, nhưng cảm giác bất lực mà tôi cảm nhận được còn lớn hơn cả niềm tự hào và thành tựu. Nhưng đó cũng là một cú hích lớn và sáng nay tinh thần tôi đang vô cùng sảng khoái.
- Hôm nay tôi đã chuẩn bị đến hai mươi cái! Sẽ là kỳ tích nếu chúng ta lại bán cháy hàng đó! Vena Wu, cùng cố hết sức nào!
- Um… Asuta, cậu làm tất cả chỗ này sao…? Chẳng phải còn những công việc nhà khác sao…?
- Tôi đã làm tất cả đấy, và tôi cũng nhận ra làm hai mươi cái bơ gơ cũng không quá khó. Làm thế này mỗi ngày cũng chẳng sao hết.
Tôi không hề gượng ép bản thân.
Ngày hôm qua, tôi đã làm xong phần sốt tarapa và cả thịt trước thời gian.
Tôi cũng vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa làm bữa tối luôn, và sau đó là hoàn thành nốt những công việc còn lại. Ngày trước, tôi luôn luôn nói chuyện phiếm với Ai Fa sau bữa tối, nhưng từ giờ chúng tôi phải làm chuyện đó trong khi chuẩn bị nguyên liệu.
Sau những khổ cực ở bữa tiệc nhà Wu và đám cưới nhà Lutim, tôi đã có được rất nhiều kinh nghiệm trong việc chuẩn bị một lượng lớn thức ăn. Giờ đây, tôi có thể làm xong hai mươi cái bơ gơ trong nháy mắt. Dù cho tôi có đẩy bản thân đến cực đại thì—bốn mươi cái bơ gơ, tôi vẫn có thể làm tốt mà không hề phải hy sinh giấc ngủ hay ảnh hưởng đến giờ bán hàng.
- Không có vấn đề gì hết! Cùng làm việc chăm chỉ nào!
- …Nhưng tầm này đâu có nhiều khách hàng…
Không hề có cơn mưa bất chợt nào, nhưng hôm nay vẫn không có người đi ngang phố.
Sạp hàng của chúng tôi nằm ở phía cực bắc của Trấn giao thương. Ngoài thành phố Genos, thì đi đến đây chỉ thấy được con đường đá và khu rừng, nên người qua lại chủ yếu là các khách lữ hành.
Phía nam của thì trấn là các cánh đồng, nên sẽ có rất nhiều nông dân. Vì vậy, các sạp hàng đều tập trung về hướng đó. Các nhà trọ cũng tập trung ở phía nam, vậy nên các khách hàng có thể ngay lập tức hòa vào dòng người ở đó và mua những món đồ cần thiết. Chẳng ngạc nhiên khi khu phía nam lại đông người như vậy.
Trước khi số lượng người qua lại tăng lên vào giữa trưa, chúng tôi sẽ phải tập trung vào những khách lữ hành thưa thớt này.
- Oh, ngoài cái lâu đài ở phía tây. con đường này còn dẫn đi đâu nữa vậy?
- Tôi không biết…? Chắc là vương quốc phía bắc Mahildra…?
- Vương quốc Mahildra nằm ở phía cực bắc của lục địa đúng không? Genos thì nằm ở phía nam của vương quốc phía tây. Vậy có nghĩa là sẽ có rất nhiều thành phố nằm trên đường đi đúng không?
- Tôi không biết… Nếu tôi tiếp tục nghĩ về nó, trước khi kịp nhận ra có khi tôi đã đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình rồi, vậy nên tôi luôn không cố nghĩ về nó…
- …Vậy sao.
- Đúng thế… Vậy là có rất nhiều thành phố trong vương quốc phía tây…. Nếu chúng ta đi đến đó, sẽ không bị mọi người sẽ không còn bị gọi là [kẻ ăn kiba] nữa…
Vena Wu nhìn về phương bắc với gương mặt sầu muộn.
- Vena Wu, cô muốn đi đên nơi xa vì không muốn người trong thành phố gọi cô là [kẻ ăn kiba] sao?
- Không… Không phải vậy…. Thì, có lẽ… Dù sao tôi chỉ muốn được sống mà không cần dấu diếm…
- K-Không dấu diếm sao?
- Đúng vậy… Ở Forest’s Edge, tôi là con gái lớn nhà Wu… Ở thị trấn, tôi là [kẻ ăn kiba]… chỉ có gia đình mới chấp nhận con người thật của tôi… Tôi muốn nhiều người hiểu được mình hơn…. Đó là tại sao tôi muốn đi đến một nơi xa…
Cô ấy liếc mắt đưa tình với tôi.
- Đó là tại sao tôi lại bị thu hút bởi cậu… Cậu không hề bị giới hạn bởi những thứ cảm xúc thông thường của Forest’s Edge hay Trấn giao thương… Cậu có thể nhìn thấy con người thật của tôi…
- K-Khi mà cô làm cái hành động dã man lần trước, cô đã thật sự nghĩ đến tận thế này rồi sao? Từ đó tôi không có nói chuyện nhiều với cô.
- Đúng vậy… Tôi đã bị thu hút bởi cậu ngay từ đầu vì cậu đến từ nơi xa và không hề biết chút gì về lục địa này… Tuy nhiên, tôi sẽ không hành động như vậy nếu cá nhân cậu không có chút sức hút nào…
Vena Wu luôn làm việc chăm chỉ, nhưng khi cô ta trở nên lạc đề thì sẽ rất tai hại.
Tôi thật sự mong ước Tara đến gặp chúng tôi vào những lúc như thế này. Tôi vừa im lặng suy nghĩ vừa quan sát con đường trước mặt.
Và ngay lúc đó, con mồi lý tưởng xuất hiện.
- Ah! Người đó trông có vẻ giống từ nước khác, anh ta có phải người Genos không?
Mục tiêu là một người đàn ông không hề mang nước da nâu hay ngà vàng, mà là da trắng hơi đỏ.
Ông ta có một có một cơ thể tròn vo với tứ chi ngắn ngủn và mái tóc màu nâu đậm. Tôi không thể nhìn rõ mặt ông ta vì khoảng cách là tương đối xa, nhưng tôi có thể thấy rằng người đó có râu.
Người đàn ông mặc áo sát nách và quần dài. Bộ trang phục phương tây này rất giống với của Leito, và ông ta tiếp tục đi về hướng bắc trong khi quan sát các sạp hàng hai bên đường.
- Những người da trắng đến từ nước nào vậy?
- Ehh…? Họ là người từ vương quốc phương nam Jaguar…
Tôi đoán đúng rồi.
Vương quốc phương tây và vương quốc phương bắc là kẻ thù của nhau, nên người phương bắc không thể nào ở trong thị trấn được. Bằng phương pháp loại trừ thì người này chắc chắn là đến từ phương nam rồi. Những người Forest’s Edge cũng đến từ phương nam và có nước da màu nâu sáng, nên tôi nghĩ họ có cùng tông màu da với những người đó.
- Người bản địa Genos có màu da vàng nâu. Ở đây cũng có nhiều người da vàng ngà, họ đến từ đâu vậy?
- Cả hai đều là người của vương quốc phương tây… Khi tôi còn bé, bà Jiba đã kể với tôi rằng, Genos là vùng đặc biệt phồn thịnh của vương quốc phương tây, vậy nên rất nhiều người di cư đến vùng đất này để tìm kiếm các cơ hội việc làm.
Ra vậy.
Nghĩa là những người da vàng ngà đã đến đây từ vài thập kỷ trước, và cũng có một số được sinh ra ở đây nữa. Họ không hề xa lánh như những người phương nam hay phương đông mỗi khi gặp dân Forest’s Edge, và họ cũng không tỏ ra sợ hãi và khinh miệt như người Genos bản địa.
Vì vậy, tôi nên nhắm đến nhóm khách hàng là những người da màu ngà. Và thông qua đó tiếp cận được với người bản địa.
Tạm bỏ qua đã, việc cấp thiết bây giờ là tiếp tục kinh doanh.
Người đàn ông nọ từ từ tiến đến chỗ chúng tôi từ hướng nam.
Ông ta không mang hành lý, nên không thể nào có chuyện ông ta đang đi về phương bắc. Tôi im lặng cắt miếng mini bơ gơ ra và thầm cầu nguyện cho ông ta đi lại gần, để tôi có thể bắt chuyện.
- Asuta… sẽ tốt hơn nếu cậu từ chối những người phương nam…
- Ehh? Tại sao?
- Rất nhiều người phương nam vẫn còn giữ mối thù với dân Forest’s Edge… Bọn họ nghĩ chúng tôi là những người phản bội của vị thần phương nam Jaguar…
Không phải khinh miệt hay sợ hãi, mà là thù địch.
Ở Trấn giao thương này, những người da trắng phương nam và da đen phương đông có số lượng cũng tương đương nhau, nhưng tôi chưa bao giờ gặp một người phương nam nào có thái độ thù địch cả.
- Ah thì… Phía đông và nam là kẻ thù của nhau, và cậu lại vừa gây sự chú ý với người phương đông nữa…
- Ehh? Vương quốc phía đông và nam có quan hệ không tốt đẹp sao?
- …Asuta, cậu thật sự không biết một cái gì cả…
Vena Wu mỉm cười, nghe giọng thì cô có vè vừa sốc lại vừa vui thích nữa.
- Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, hai quốc gia phía nam và đông đã là kẻ thù, cũng giống như phía tây và bắc vậy… Vì phía tây duy trì quan hệ thân thiết với cả hai vùng đất nên, người dân của họ bị cấm gây hấn trên vùng đất này… Những kẻ phá luật sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi vương quốc phương tây, vậy nên những vụ ẩu đả cũng rất hiếm khi xảy ra…
Vì nhà Fa có rất ít họ hàng nên Ai Fa cũng không có cơ hội để nắm bắt được những thông tin này. Ngược lại, nhà Wu thì rất thông thạo vì những mối quan hệ rộng rãi của mình.
Lam man đủ rồi, giờ cần tập trung lại vào công việc.
Gã người phương nam này có vẻ dư thừa thời gian, nhưng ông ta cũng không có vẻ đang đặc biệt tìm một thứ gì đó, chỉ đơn giản là quan sát cẩn thận các sạp hàng mà thôi.
Khi ông ta cuối cùng cũng đến hàng phụ kiện của ông lão bên cạnh, tôi siết chặt nắm đấm ăn mừng từ sâu trong tim.
Tuyệt vời!
Ngay khắc đó—tôi và ông ta chạm mắt nhau.
Trông ông ta có vẻ già hơn tôi tưởng, chắc là khoảng hơn năm mươi tuổi, với một cái đầu to và mặt chất phác. Mặc dù có chiều cao khá khiêm tốn, nhưng cơ thể lão thì to hơn hẳn người Genos, và miệng thì đầy lông, à râu.
Ẩn dưới hai hàng lông mày sâu róm là cặp mắt màu xanh lá phát ra những ánh nhìn sắc kinh khủng.
Ông ta đi qua quầy phụ kiện và bước những bước lớn đến chỗ chúng tôi.
- Kiba…? Cậu đang bán kiba sao?
Tôi muốn đáp lại với một nụ cười nhưng ông ta không cho tôi cơ hội để làm vậy.
- Các người bị ngu hả? Ai lại đi ăn cái thứ thịt kiba cứng và hôi thối đó chứ? Chỉ có những kẻ như các người mới tiêu hóa được chúng thôi. Lại còn dùng cả tarapa nữa, thật là ngạo mạn. Các người còn không biết món ăn là như thế nào, vậy nên cứ ăn poitan và aria là đủ rồi. Tôi khuyên hai người nên đóng cửa và về nhà trước khi lãng phí hết chỗ nanh và sừng của mình.
Những lời của ông ta bắn ra như súng máy, và không để hở bất cứ một cơ hội nào để xen vào.
Tôi chỉ kịp nghĩ như vậy thì ông ta đã bắt đầu quay đi.
- Xin thứ lỗi, nhưng tôi có thể đảm bảo với ông rằng thịt kiba rất ngon! Ông có muốn thử một chút không?
- Hả?
Gã đàn ông quay đầu lại và bực tức lườm tôi.
- Cậu bị ngu hả? Tại sao ta lại phải ăn thịt kiba chứ? Thành phố này có kimyusu, karon, và tất cả các loại thịt ngon gấp trăm lần kiba. Kiba không bán được, đồ ngu! Da của ta sẽ bị trở nên đen xì như các người nếu ta ăn kiba, và tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào ta.
- Đ-Đó là một quan niệm sai lầm. Tôi cũng đã ăn rất nhiều kiba, nhưng da tôi vẫn luôn như vậy.
Tôi đã dự đoán trước là sẽ phải gặp những khách hàng kinh khủng như ông ta rồi.
Người này không hề sợ hay khinh miệt người Forest’s Edge, vậy nên có thể ông ta là khách hàng tốt nhất trong số những người tệ nhất.
- …Tại sao một thằng nhóc như cậu lại mặc đồ của Forest’s Edge và bán thịt kiba? Cậu đã bị người phụ nữ quyến rũ từ Forest’s Edge này mê hoặc rồi sao? Cậu bị ngu hả? Mà thôi, không cần biết cậu ngu thế nào, đó cũng là cuộc đời mà cậu đã chọn. Nếu cậu thích phụ nữ Forest’s Edge vậy thì cứ ở trong rừng đi và sẽ không một ai phàn nàn cả.
- Không, thịt kiba thật sự rất ngon! Sẽ thật là phí phạm nếu chỉ có người Forest’s Edge được thưởng thức nó, vậy nên tôi đã quyết định mở sạp hàng. Đây là vài mẫu miễn phí, sao ông không thử một chút đi? Nếu ông nghĩ là tôi đang lừa thì cũng chẳng sao.
Nụ cười thương nhân của tôi thật hoàn hảo.
Gã đàn ông thở dài, và đứng lại trước sạp hàng.
Ông ta ngó lại gần cái đĩa trên bàn và nói “Ngay cả bề ngoài cũng không ra gì.”
Ông ta đưa ra lời chê bai ngay từ đầu, nhưng dù vậy giọng vẫn rất bình tĩnh nên tôi không cảm nhận rõ được sự thù địch hay ác ý gì cả.
Tôi không hề tức giận vì thái độ của ông ta, nhưng cũng không thể ngừng rên rỉ trong lòng “Ông ta trông có vẻ quê mùa mà lưỡi cũng dẻo ra phết.”
- Cái này miễn phí đúng không? Ta sẽ không trả một miếng đồng nào cho nó.
- Tất nhiên, nó hoàn toàn miễn phí.
Tôi gật đầu với một nụ cười.
Ông ta nhăn trán và cầm cái tăm lên.
Sau khi ném một phần sáu miếng mini bơ gơ vào miệng, ông ra nhai cẩn thận và nuốt xuống.
Sau đó lại lườm tôi và nói.
- …Vị dở tệ. Cậu đã lừa tôi.
- Ehh?
- Thịt kiba không hôi như ta tưởng, và nó cũng không quá cứng. Nhưng nó bầy nhầy và kết cấu thật kinh khủng. Ta có thể cảm nhận được một mùi vị kỳ lạ xộc lên mũi. Nó không thể so sánh với kimyusu và karon. Tarapa thì tốt, ăn kèm nó với kiba thật phí phạm. Thật sự sẽ có người trả tiền cho cái thứ này sao? Cậu thật sự nghĩ món ăn này là ngon sao, bọn họ mỉa mai các người là [kẻ ăn kiba] cũng không sai.
Chẳng lẽ-- món này thật sự không hợp với ông ta sao?
Vậy là vấn đề nằm ở cả kết cấu của bơ gơ và vị của thịt kiba.
Tôi đã nghĩ sẽ có chuyện như thế này, nhưng không ngờ mọi thứ lại xấu đi nhanh chóng như vậy.
- …Asuta.
Ngay lúc này, Vena Wu kéo vạt áo của tôi.
Dù vẫn còn hơi sốc, tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy—
Nhóm superman trong áo choàng quen thuộc lại tiến đến với những bước chân mạnh mẽ.