Isekai Ryouridou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 04 - Chương 3.3

Sau rất nhiều chuyện khác nhau, tôi có chuyến đi thứ ba đến Trấn giao thương.

Mới một lúc trước tôi đã nói chuyện với Donda Wu tại nhà chính tộc Wu.

Sau khi rời khỏi nhà Fa vào ngày hôm qua, chúng tôi đã thăm nhà Lutim, đến thị trấn, về lại nhà Lutim và nghỉ qua đêm ở đó. Ngày hôm sau, tôi lại đến thị trấn sau khi thăm nhà Wu—cuộc hành trình của tôi được gói gọn trong hai ngày.

Hai ngày liên tiếp đến thị trấn, và tôi đã dần quen với sự náo động của con phố.

Hôm nay Ai Fa không đi cùng với tôi.

Lễ cưới của nhà Lutim là ba ngày trước, nên hôm nay Ai Fa sẽ phải đi săn, và cô ấy một mình mang cái chảo sắt về nhà.

Và thay thế cho cô ấy là—Vena Wu và Ludo Wu.

Bộ ba không tưởng.

- Hee hee, cũng đã rất lâu rồi tôi mới đến Trấn giao thương đấy! Nơi này thật là ngột ngạt!

Ludo Wu thích thú.

- Tôi thích Trấn giao thương… Nhưng, tôi không thích mọi người nhìn chằm chằm vào mình, có chút hơi lo lắng…

Vena Wu cũng đang mỉm cười.

Buổi tối hôm lễ cưới, khi chúng tôi ở trong căn bếp nhà Shin Wu, Vena Wu đã khóc lóc cầu xin tôi đừng đến với Leina Wu. Hình ảnh của cô ngày hôm đó vẫn còn y nguyên trong tâm trí của tôi—và hiện giờ Vena Wu đang bước đi bên cạnh cậu em trai của mình, trông cô có vẻ vui tươi và cười tự nhiên hơn thường ngày.

Ngược lại tôi thì có chút mệt mỏi.

Để bắt đầu triển khai kế hoạch trong đầu mình, tôi phải đến Trấn giao thương một lần nữa. Vì Ai Fa không thể đi cùng, Donda Wu cho tôi mượn hai người từ nhà Wu. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ này, nhưng ông ta cũng có điều kiện, đó là giới thiệu Kamyua Yost cho hai người họ.

Vì Kamyua Yost quá khó hiểu nên Donda Wu chắc hẳn muốn hai người này cố hết sức tìm hiểu ý định của ông ta.

Liệu cuộc gặp có diễn ra thuận lợi không đây? Tôi cảm thấy chút lo lắng.

- L-Ludo Wu, cậu không cần đi săn sao?

Sau đó cậu ta nói hôm nay nhà Wu không có vào rừng.

Nguyên nhân rất đơn giản—trong rừng giờ đâu đâu cũng có kiba.

Với sự tăng lên về số lượng kiba, nhà Wu đã săn đủ cho cả hai ngày trong chuyến đi hôm qua. Một vài người đàn ông trong nhà nhánh và Darum Wu đã chịu vài vết thương nhẹ.

Họ đã mất Ryada Wu, nên không thể liều lĩnh để mất thêm người nữa. Vì vậy, mọi người quyết định nghỉ trong hôm nay—chúng tôi chỉ đến vừa đúng lúc nhà Wu quyết định như vậy.

Tình hình của nhà Wu còn thảm khốc hơn nhà Lutim.

Tôi rất lo cho Ai Fa, khi cô ấy vào rừng hôm nay, cơ mà nữ thợ săn quả cảm của nhà chúng tôi vẫn không hề nao núng chút nào.

- Như vậy chắc chắn là các nhóm kiba đã từ từ di chuyển về phía nam. Chỉ có vài gia đình nhỏ ở quanh khu nhà chúng ta, nên chẳng thể săn hết kiba được. Sau khi ăn hết thức ăn trong khu này, chúng sẽ lại tiếp tục di chuyển sâu hơn về phía nam.

- Hou…

- Khi chúng ăn hết thức ăn ở phía nam, tiếp theo sẽ là ngôi làng và những cánh đồng. Đây có thể sẽ là thảm kịch tệ hơn bình thường nhiều.

Ai Fa vẫn rất bình tĩnh nhưng trong đôi mắt xanh của cô thì lại là một ngọn lửa cuồng nộ.

- Tôi chỉ có thể làm tròn bổn phận của mình là săn kiba thôi… Asuta đi và làm tốt công việc của cậu nhé.

- Tôi hiểu rồi.

Như vậy Ai Fa và tôi tách nhau ra hành động.

Tôi đi đến thị trấn với con gái lớn và con trai út nhà Wu—

- Uwah, đó là một con Totos, Totos kìa! Trông nó vẫn thích như thường lệ! Asuta, Totos có mùi vị thế nào vậy?

- L-Ludo Wu đừng có làm ầm lên như vậy.

- Asuta… Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể làm việc với cậu trong mười ngày liền, đây cứ như một giấc mơ vậy… Cảm ơn vì đã cho tôi một công việc tuyệt vời như thế này…

- Đ-Đây là công việc được không? Cô sẽ phải tập trung làm việc đó? Làm ơn hãy để công tư phân minh!

Chúng tôi chỉ vừa mới đến Trấn giao thương thôi và hai người bọn họ đã bắt đầu to tiếng trò chuyện rồi.

Những ánh nhìn về chúng tôi khác hẳn hai lần trước.

Mà Ludo Wu hiện đang mang bộ đồ thợ săn như bình thường. Vena Wu thì mặc có chút khác biệt. Cô ấy mang một tấm voan mỏng trên đầu, một tấm khăn quàng trên vai và một mảnh vải lớn quấn từ eo đến tận mắt cá chân.

- Những cô gái cần phải cẩn thận. Người thành phố không phải là đối tượng của chúng tôi, nên không thể để lộ da thịt trước bọn họ được…

Cố gắng của cô cũng đáng khen đấy, nhưng buồn thay, mấy mảnh vải mỏng tang đó làm sao có thể che đi những đường cong lồ lộ kia được.

Đặc biệt là mảnh vải bó sát từ eo đến mắt cá càng làm lộ ra những đường cong gợi cảm của đôi chân, và chắc chắn là sức hấp dẫn tăng lên theo cấp số mũ so với khi để trần—những ánh mắt mãnh liệt của cánh đàn ông đều tập trung về phía cô ấy, không hề có sự sợ hãi, hay khinh miệt.

- Tôi không biết là chúng ta có gặp mấy thằng ngu nhà Tsun không nữa, nhưng nếu chúng nó dám rút kiếm ra trước mặt tôi, tôi đảm bảo sẽ bẻ gãy tay chúng!

- Đừng! Ludo Wu, xin cậu đừng có làm như vậy!

- Hả? Cậu nghĩ tôi là thằng ngu sẽ đi gây sự khi không bị khiêu khích sao?

Cậu ta không ngu, nhưng cậu ta cũng hội tụ đầy đủ những tố chất của một ngôi sao gây rối.

Ludo Wu ồn ào, bước đi mạnh mẽ và thu hút rất nhiều sự chú ý. Và Vena Wu thì cũng chẳng kém cậu ta.

Tuy nhiên—tôi rất vui vì phẩm chất của Ludo Wu..

ở Forest’s Edge, Ludo Wu là một cậu nhóc vô tư lự. Cậu ta gây cho tôi một ấn tượng khá tốt, và tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ta ồn ào hay không đáng tin cậy. Ngược lại tôi nghĩ cậu ta có khá nhiều điểm tốt, năng động và thuần khiết.

Những tòa nhà và người dân ở đây ngày càng dày đặc hơn, nên với Ludo Wu chỗ này thật tù túng.

Cậu ta cần một khoảng không rộng lớn để thoải mái vung chân vung tay.

- Wah, Đó là người từ Semu! Họ trông vẫn đen xì như vậy! Tôi thắc mắc liệu ông ta có biết dùng ma thuật không.

Nhưng, tôi thật sự hy vọng cậu ta thôi chỉ tay vào người qua đường và làm ầm lên.

- Đ-Đi thôi! Đến gặp Kamyua Yost trước đã!

Tôi cần nhanh chóng đưa hai người này đến [Nhà trọ Kimyusu’s Tail]

- Này… Ludo, em ồn ào quá rồi đấy, chúng ta lại càng bị nổi bật hơn…

- Chị đang nói cái gì vậy Vena-nee! Đó là vì cái cách di chuyển gợi tình của chị đấy!

- Đừng có nói như thế, Asuta sẽ nghe thấy…

Đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi nghe bọn họ trò chuyện trực tiếp thế này.

Cảnh tượng này có làm tôi bình tĩnh lại một chút.

- Chào mừng… Oh, lại là cậu sao.

Chủ [nhà trọ Kimyusu’s tail]—tôi nhớ tên ông ta là Milano Mast—chào đón chúng tôi với gương mặt chua ngoa.

- Oh~ vậy đây là nhà trọ.

Ludo Wu tò mò nhìn xung quanh căn phòng. Hành động của cậu ta làm tôi lo lắng và hỏi ông chủ.

- Kamyua Yost có ở đây không?

- Không. Cậu ta đã rời đi từ sáng sớm rồi. Tôi không biết liệu cậu ta đi có việc hay đi chơi nữa.

Ông ta không có ở đây.

Tôi cảm thấy an tâm, nhưng cũng tiến thoái lưỡng nan. Giờ thì không thể hoàn thành lời hứa với Donda Wu.

Và ngay lúc đó, chú nhóc Leito lại từ trong cửa hàng chạy ra.

- Asuta, cậu lại đến lần nữa sao…! Và họ là?

- Họ là người Forest’s Edge, Vena Wu và Ludo Wu từ nhà Wu.

- Oh, họ đến từ nhà Wu.

Leito mỉm cười.

Có vẻ như Kamyua đã từng nói tên của họ cho cậu rồi.

- …Và cậu là ai?

Ludo Wu hỏi lại.

- Ah, tôi là Leito, học trò của Kamyua. Rất vui được gặp hai người.

- Học cái gì vậy?

- Tất nhiên là học để trở thành một [vệ sĩ] rồi.

Tôi vẫn chưa thể hiểu hết được phạm vi nghề nghiệp của Kamyua Yost, nhưng vì ông ta cần đảm bảo an toàn cho các đoàn lữ hành, nên chắc chắn sẽ dính dáng đến đánh nhau kha khá.

- Kamyua đã ra ngoài để thảo luận chi tiết về công việc trong tháng tới. Ông ấy rời đi từ sáng sớm, và sẽ không về sớm đâu.

- Vậy sao. Thế thì tôi sẽ quay lại tìm ông ta sau khi mua một vài thứ đồ.

Sau khi đáp lại như vậy, tôi quay sang Milano Mast, ông ta đã quay mặt vào trong rồi.

Hôm nay tôi có chút chuyện với ông ta.

- Xin lỗi, Kamyua nói với tôi rằng chỗ này cho thuê đất trong chợ và cho thuê xe đẩy. Tôi có thể thuê một xe không?

- Hả?

Milano Mast quay lại đối mặt với tôi.

- Nếu cậu chịu trả tiền, tôi sẽ cho cậu thuê. Cậu định sẽ bán cái gì?

- Tôi muốn bán thức ăn làm từ thịt kiba.

Ngay sau đó, gã đàn ông lầm bầm khó chịu.

- Tôi không quan tâm cậu bán cái gì, nhưng đừng có làm cái xe của tôi bị ám mùi hôi thối. hoặc là tôi sẽ bắt cậu phải mua nó. Đồng ý không?

- Tôi sẽ bán đồ ăn, nên sẽ có chút mùi ám vào. Cái này cũng áp dụng cho những khách thuê khác sao?

- Sẽ chẳng sao nếu cậu bán Kimyusu hay karon. Nhưng nếu mùi hôi của kiba ám vào đó, thì sẽ không thể dùng lần nữa.

Ông ta đã nhắc đến một cụm từ mới lạ.

Karon là cái chi z?

- Ông thật sự mè nheo đó ông chú! Ông không biết thịt kiba ngon như thế nào, thì đừng có nói nhiều được chứ? Nếu có vấn đề gì thì ăn một chút thịt kiba trước đi.

Milano nhướn cái lông mày rậm lên khi nghe thấy Ludo Wu nói vậy.

- Vậy cậu đã từng ăn karon hay kimyusu chưa? Cậu nghĩ mùi hôi thối của kiba là ngon tại vì cậu chưa từng thử chúng bao giờ. Nếu cậu không muốn nghe tôi càu nhàu, vậy thì đừng có mang cái thứ thịt đó vào thị trấn!

Mặc dù Ludo Wu không có vẻ gì là bực mình, nhưng tôi vẫn nên xen vào.

- Tôi xin lỗi, nhưng mọi người đều có khẩu vị riêng mà, chẳng có nghĩa lý gì khi cãi nhau chỉ vì những món ăn mà mình chưa từng thử qua. Tôi đã thử kimyusu vài lần rồi và tôi nghĩ là thịt kiba cũng không kém cạnh đâu.

- …Cậu đã từng ở thành phố đúng không?

- Đúng vậy, nhưng tôi không phải người của Genos.

- Tôi cũng có thể đoán được từ gương mặt trắng bệch của cậu. Cậu cho rằng thịt kiba ngon sao?

- Tất nhiên rồi. Nếu không, tôi mở sạp hàng làm gì. Tôi đã thử tất cả các loại thịt ở quê nhà rồi. Tôi nghĩ thịt kiba phải đứng top.

- …Làm sao có thể như thế. Chẳng lẽ cậu ăn Monta hay Gizu sao?

Thoát khỏi ông chú này thật khó.

Trong khi tôi đang mải ngẫm nghĩ, Leito bất ngờ chen vào.

- Xin thứ lỗi, Kamyua đã nhờ tôi giữ hộ chỗ thịt kiba xông khói ngày hôm qua. Sau khi thử nó, tôi thấy thịt kiba khác với karon và vị cũng rất đặc biệt.

Tất nhiên chỗ đó được làm từ thịt đã cắt tiết. Thật tốt khi cậu ta thích nó.

Milano cau mày nghi ngờ.

Sau đó ông ta lắc đầu và từ bỏ cuộc tranh luận.

- …Dù sao thì, tôi cũng làm kinh doanh. Nếu cậu không làm hôi cái xe của tôi, tôi có thể cho cậu thuê bao nhiêu cũng được. Đất và xe đẩy tổng cộng là hai miếng đồng trắng.

- Chỗ đó là cho mười ngày đúng không? Mà nhân tiện thì kích thước của cái xe đẩy thế nào?

- Tự đi và nhìn ở chợ ấy, có một vài cái xe của tôi ở đó. Trên mỗi cái đều có tên của nhà trọ.

- Hiểu rồi. Tôi sẽ quay lại trong vài ngày nữa.

Tôi nên rời đi bây giờ.

- Làm ơn hãy báo tin cho Kamyua khi ông ta về nhé.

Tôi nói với Leito và cùng với hai người đồng hành rời khỏi nhà trọ.

- Asuta… cậu thật tuyệt vời. Cậu thật sự là người đến từ thành phố…

Vena Wu dí sát vào người tôi.

- Tôi không thể nào ở gần một người như vậy được… có thể tôi sẽ mất tự chủ như Ludo và đấm ông ta mất…

- Vena Wu, tôi thuê cô là để lo cho sạp hàng nhớ không?

- Um… tôi có thể sẵn lòng chịu đựng tất cả các loại nhục nhã vì cậu, biết không…? (omg trước tưởng chị S + Yan, giờ lại chơi cả M nữa omg ~~)

Cái gì nhục cơ?

Liệu tôi thật sự có thể làm việc cùng cô ta trong mười ngày không đây? Tương lai thật đáng lo ngại mà.

- Đi mua chút đồ thôi… Hmm? Có chuyện gì vậy Ludo Wu?

- Không có gì… Đứa trẻ vừa nãy…

- Ah, ý cậu là Leitp. Cậu ta là một đứa nhóc kì lạ.

- Không phải thế-- tôi nghĩ cậu ta thật đáng thương.

- Đáng thương? Tại sao?

Thầy giáo của Leito là một người đáng ngờ, vậy nên tôi có thể thông cảm với vị trí của cậu ta. Nhưng Ludo Wu không biết con người của Kamyua Yost như thế nào.

- Không sao, tôi không có chuyện gì đâu. Chúng ta nên đi nhanh thôi. Đã một thời gian dài tôi chưa đến Trấn giao thương, tôi muốn được đi mua vũ khí mới.

Chúng tôi lại bắt đầu cuộc hành trình kỳ dị của mình.

Tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi hai người này có thể đi lại thật tự nhiên trong thị trấn như vậy.

- Chúng ta sẽ đi đổi những miếng đồng trước. Asuta, cậu đã cướp những lời cầu chúc đó từ chúng tôi đúng không? Cậu có ý định dùng chúng chưa?

- Ai cướp của cậu…? Mà tôi đã lên kế hoạch cho chúng rồi. Nhưng chỗ răng và sừng các người cho tôi không có trên cái vòng này.

Trên cái vòng này có mười cái răng và sừng.

Khi Ai Fa và tôi chia tay nhau ở nhà Wu, cô ấy đã đưa cho tôi.

Tôi đã định dùng chỗ nanh và sừng mà mình nhận được để mua nguyên liệu cần thiết, nhưng khi nghe thấy vậy Ai Fa đã rất không vui.

- …Cậu lại định một mình gánh vác hết tất cả sao?

- Tôi đang định làm vậy đấy! Chỉ cẩn mười cái răng và sừng là đủ để trả phí ban đầu rồi đúng chưa? Tôi không muốn cô phải chịu chi trả tất cả các khoản phí.

- …Tôi là trưởng tộc.

- Tôi biết… nhưng… Nếu tôi không chịu một chút phí tổn nào, tôi sẽ cảm thấy như mình dồn hết gánh nặng lên cô vậy.

Ai Fa suy nghĩ rất lâu.

Sau đó cô ấy lấy ra một cái vòng cổ từ trong áo khoác. Sau khi đếm đủ mười cái cô ấy đưa cho tôi.

- Cầm lấy cái này, và đưa tôi cái của cậu.

- Okay… Cô muốn làm gì vậy?

- Nếu việc kinh doanh ở thị trấn thất bại, chúng ta sẽ mất hết những miếng đồng của mình. Khi đó tôi sẽ dùng cái vòng cổ của cậu để mua aria và poitan.

Ai Fa cẩn thận cất đi cái vòng cổ tôi đưa cho cô.

- Nếu như mọi chuyện thành công, chúng ta sẽ có thêm nhiều đồng hơn. Khi đó tôi sẽ trả lại cho cậu cái vòng này.

- Được rồi… tôi thì không sao. Nhưng cô—

- Tôi thật sự cảm thấy rất khủng khiếp khi một ai đó phải gánh chịu tất cả trách nhiệm. Cậu đã làm cho tôi nhận ra vào đêm hôm qua.

Gương mặt của Ai Fa trông thật sự đáng sợ.

- Cậu không còn gì phàn nàn nữa huh… Bên cạnh đó, cậu cũng đâu muốn đổi món quà của bà Jiba để lấy những miếng đồng đâu đúng không?

- Ah, um, cô biết sao. Tôi không nhớ là có nói chuyện đó.

- Nhìn mặt cậu là tôi biết rồi. Tôi không biết tại sao cậu lại nghĩ như vậy—nhưng nếu nó không làm phiền ai thì đừng có cố kìm lại những suy nghĩ của mình.

Ai Fa nói với tôi và đôi mắt của cô đã bình tĩnh lại một chút.

- …Cậu đang nghĩ cái gì vậy…

Thứ gì đó ấm áp quấn lấy cánh tay phải của tôi.

- Cậu cảm thấy cô đơn khi bị tách ra khỏi cô chủ đáng yêu của mình sao…?

Trong khi chúng tôi đang bước đi giữa thị trấn, Vena Wu bám dính lấy cánh tay phải của tôi.

Dù muốn gạt ra, nhưng đúng như mong đợi từ một người Forest’s Edge, tôi không thể làm cô ta lay chuyển.

- Xin lỗi! Tôi đã nói với cô rồi, hy vọng cô có thể hành động phù hợp khi làm việc—

- Tôi biết… Nhưng hôm nay đâu có phải là công việc đúng không…? Chúng ta đang ở thị trấn để mua đồ của chính chúng tôi mà…

Cô ta nói đúng. Donda Wu đã nói rằng tôi không cần trả bất cứ thứ gì cho nhà Wu trong hôm nay.

- N-Nhưng Ludo Wu ở đây mà? Vậy cũng được sao?

Sau khi thì thầm với Vena Wu, cô ta nháy mắt đầy khiêu gợi như thường lệ.

- Không sao, Ludo muốn cậu ở rể nhà chúng tôi mà… Asuta, cậu có thích điệu nhảy của tôi không…?

- Nhảy?

- Điệu nhảy trong bữa tiệc… vì cậu mà tôi đã nhảy rất nhiệt tình đó…

Cô ta đang nói cái gì vậy?

Tôi không nhớ có sự kiện nổi bật đó trong bữa tiệc.

- Sau khi mọi người ăn xong, tất cả những người phụ nữ chưa chồng sẽ cùng nhau thực hiện một điệu nhảy chúc mừng…? Tôi luôn luôn thu hút ánh nhìn từ mấy gã đàn ông, vậy nên tôi thường không tham gia vào mấy cái hoạt động như vậy. Nhưng là vì cậu nên…

Sau khi ăn hết chỗ thịt…

Tôi chắc chắn đã nói chuyện với Ai Fa và Kaslan Lutim vào lúc đó.

Tôi đã nhận cái vòng cổ bao gồm phần công còn lại, nói chuyện với họ một chút rồi ngủ mất, sau đó Ai Fa là người đưa tôi vào căn nhà trống đó.

Sau khi tôi ngủ-- những người phụ nữ chưa chồng đã thực hiện một điệu nhảy chúc phúc.

- Cậu… không xem tôi nhảy sao…?

- Eh, không hẳn. Hôm đó tôi đã rất bận, và lăn ra ngủ ngay sau khi hoàn thành công việc.

Vena Wu choáng váng. Sau khi nhắm mắt lại, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của tôi.

Sức mạnh của cô ấy có thể sánh ngang với con rắn madarama.

Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy một sự mềm mại khó tả.

- Quá lắm… Asuta, cậu thật quá đáng…

- Đau! Đau quá! Tay tôi gãy mất! Vena Wu, đợi chút!

Tôi cảm thấy một cơn đau dữ dội, và có vẻ như mình đã chạm vào chỗ mà không nên động tới.

Chúng tôi đang đi bộ dọc theo con đường và lại giữa ban ngày nữa, vậy nên đây là một hành động không nên có.

- …Cậu không bao giờ được nói cho Leina về chuyện này…

- Đau quá…! Ehh? Leina Wu thì sao?

- Điệu nhảy của con bé như một ngọn lửa rực rỡ… Leina là một đứa trẻ ngoan ngoãn, và tôi không bao giờ biết con bé lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy... Cậu chắc chắn đã hoàn toàn cướp đi trái tim của nó rồi…

Vena Wu nhanh chóng buông tay tôi ra, và thở dài.

- Asuta, tôi đã hoàn toàn chấp nhận sự thật là cậu sẽ không bao giờ muốn đưa tôi đi trốn. Tôi đã nghĩ rằng cho cậu ở rể cũng được… thật là tệ…Leina sẽ ghét tôi.

Cô ấy buồn rầu liếc nhìn tôi từ bên cạnh.

- …gã đàn ông đầy tội lỗi…

Tôi không nhớ là đã phạm tội gì.

Tôi biết rằng Leina Wu có cảm xúc đặc biệt dành cho mình.

Leina Wu hy vọng tôi có thể vào nhà Wu, nhưng tôi không thể làm vậy. Làm thế nào để đối mặt với cô ấy trong tương lai đây, và mối quan hệ nên như thế nào?

Tôi ngửa mặt lên trời tìm kiếm, nhưng chẳng có câu trả lời nào viết trên đó cả. (đi chết đi thằng số hưởng.)