Trans: Zard
---------
[Em có thể nghe chị kể về cách mà tin đồn này lan truyền được không? Chuyện này cũng liên quan đến chị nữa…]
Trước câu hỏi của Ryouka, tôi lặng lẽ gật đầu
[Chị từng sống ở nước ngoài cho đến năm ngoái. Khi mà chị đến nhật bản một mình để đăng kí vào một ngôi trường cao trung, đó là cao trung Hirayama bởi vì ông chị là hiệu trưởng ngôi trường này]
Ra Ryouka là cháu gái của hiệu trưởng…tôi đã từng tự hỏi làm sao mà cái câu lạc bộ này có thể tồn tại được khi mà chỉ có 2 thành viên.
[Vào thời gian đó, chị vẫn chưa rành ngôn ngữ ở đây cho lắm, thế nên chị luôn cảm thấy tự ti về mình. Và kết quả của việc đó, chị đã che giấu khuôn mặt mình sau mái tóc dài và một chiếc kiếng lớn, chị đã dành cả ngày để cúi lưng xuống che dấu bộ ngực mình để tránh sự chú ý.]
…Một bóng hình hiện lên trong đầu tôi khi mà cô ấy nói thế.
Một cô nữ sinh trùng khớp với những đặc điểm mà Ryouka đã miêu tả, đúng là có một cô gái như vậy ở lớp khi mà tôi còn là Ikutari.
Ra cô gái đó là Ryouka…Bạn sẽ không thể nói gì khi mà thấy cô ấy hiện giờ đâu. Kể cả tôi cố gắng nhớ lại hình dáng của cô ấy năm xưa, thì tôi cũng chả hình dung nổi.
[Cứ như vậy, chị đã như thế suốt cả học kì đầu cho đến khi chị có thể nói chuyện một chút với những người bạn cùng lớp mình. Một ngày, mọi người đang kể cho nhau nghe về những trải nghiệm khi được tỏ tình của họ. Khi mà chị định nói rằng chị chưa bao giờ được như vậy, thì chị lại không thể nói ra, mà thay vào đó là chị lại vô thức tạo ra một lời nói dối.]
Ryouka rũ vai xuống với biểu hiện đau đớn. Đó là biểu cảm của sự hối hận.
[Mọi người ai cũng nghi ngờ chị, họ cứ giục chị nói ra đó là ai, khi đó, chị không biết phải trả lời thế nào. Và, trong khi chị đang tuyệt vọng suy nghĩ, thì chị lại nói ra cái tên của người đã mất Kisagari Ikutari-san…]
Nếu như cô dùng một cái tên của người đang mất tích, thì sẽ chẳng có ai rảnh mà đi tìm sự thật cả. Kể cả khi người đó có quay lại đi chăng nữa, thì cũng sẽ chẳng ai nhớ đến câu chuyện này và mọi thứ sẽ đi dần vào quên lãng. Thế nên, chẳng lạ gì khi mà cô ấy lại sử dụng tên của tôi.
[Sau chuyện đó, tin đồn bắt đầu lan rộng ra, bắt nguồn từ suy đoán của một ai đó. Họ cho rằng Kisagari-san đã tự ném mình vào lòng biển bởi việc bị từ chối. Và cái suy đoán đó cứ ngày một phát triển, người này cứ truyền miệng người kia, từ một suy đoán vô căn cứ cuối cùng nó lại trở thành thứ mà ai cũng tin vào.]
Ryouka hít một hơi rồi nghẹn ngào nói.
[Đây là sự thật phía sau tin đồn đó. Chị thật sự xin lỗi vì đã biến anh trai nuôi của em trở thành một thứ đáng thất vọng như thế…]
Cô ấy cuối người xuống xin lỗi.
[Em không quan tâm về cái tin đồn đó đâu. Anh trai Kisaragi Ikutari sẽ không bận tâm đến những thứ như thế này đâu. Em đảm bảo luôn đấy.]
[…Thật ư. Cám ơn em.]
[Nhưng em vẫn thắc mắc, tại sao chị lại không nói chuyện này cho anh Souta biết. Tên đó, hắn nghĩ anh trai Ikutari đã một mình gánh chịu nỗi buồn đó và không thể làm gì để giúp anh ấy, hắn ta có vẻ như đã cảm thấy tội lỗi về chuyện này suốt thời gian qua.]
[Bởi, những cảm xúc đấy, anh ấy chưa bao giờ thể hiện chúng ra với chị cả…]
[Có lẽ bởi hắn ta không muốn thấy chị buồn? Em đã nghe điều này từ Souta rồi.]
[Chị không biết, vì chị, mà Souta-san đã phải như vậy…]
Sự thật luôn đau đớn, khuôn mặt của Ryouka đã trở nên trắng bệt.
Giữ lấy miệng của mình bằng tay cô, cô lảo đảo đứng dậy và đá chiếc bàn khi cố chạy ra khỏi phòng.
Tách trà rơi xuống sàn tạo nên âm thanh tan vỡ.
Không quan tâm đến điều đó, Ryouka lao thẳng ra khỏi phòng.
[Ryouka!]
Tôi vội vã đuổi theo cô ấy.
Ryouka hình như đang hướng lên tầng thượng.
Tôi chạy lên cầu thang phía sau cô, ở đó, cánh cửa sân thượng đang bị mở toang ra.
[Chiii…Đừng, dừng lại, đừng làm điều gì đó ngu ngốc!?]
Tôi chạy thẳng lên sân thượng.
Sân thượng được bao bọc bởi những tấm rào bằng sắt cao đến 2m, thật may là đó không phải là thứ mà người bình thường có thể leo qua dễ dàng.
Tôi lập tức tìm thấy Ryouka. Cô ấy đang nắm lấy tấm sắt phía trước cô bằng tay phải, lưng cô quay về phía cửa và đứng đấy như thể một đứa trẻ lạc lối.
[Ryouka, senpai…]
Trong khi cố thở lấy hơi, tôi gọi tên cô.
(Zard: Chuyện này nghe quen quen ấy nhở :V)