Isekai Kakusei Chouzetsu Create Skill

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Tập 1 - 101 - Tập 86: Cuộc Phiêu Lưu Nhỏ và Gặp Gỡ của Takaya

Dưới chân cảm nhận hơi lạnh luồn qua, Takaya cẩn trọng bước từng bước lên cầu thang.

Phía trên lối cầu thang là một khoảng tối đen như mực, trông hệt như một cái miệng khổng lồ đang há to nuốt chửng mọi thứ. Tất cả những gì ở phía trước đều là ẩn số đối với Takaya.

“Thôi được… đi thôi nào, mình!”

Nhưng lạ thay, vào khoảnh khắc ấy, đối mặt với thứ vô định đang chờ phía trước, lòng Takaya không hề tràn ngập nỗi sợ hãi, mà thay vào đó, sự tò mò lại chiếm trọn tâm trí chàng.

Tòa ma thành này được bố trí vô vàn cạm bẫy phức tạp, chỉ cần sơ sẩy một ly, có khi chàng đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm, hoặc bị ném thẳng vào cái hố nơi lũ đen sì phát ra tiếng cánh khua khó chịu đang lúc nhúc bò.

“Thám hiểm là điều cơ bản nhất của một cuộc phiêu lưu… đúng không nhỉ, chắc là thế rồi.”

Hơn tất thảy, Takaya đang khao khát được dấn thân vào những cuộc phiêu lưu.

Ngẫm lại, từ ngày gia nhập Hải Thử Sea Rat, chàng chưa từng hoàn thành nhiệm vụ nào một cách đàng hoàng với cái bộ ba ngốc xít kia cả (theo lời cô nhân viên tiếp tân Mitha).

Từ khi đặt chân đến thế giới này, chẳng biết là may mắn hay xui xẻo, Takaya luôn bị cuốn vào đủ thứ chuyện.

Bắt đầu từ việc bị khai trừ khỏi lớp học cũ, rồi tình cờ được Meylil nhặt về làm đồng đội, chàng vừa tu luyện ở Dinh thự Hiền giả, vừa kết giao thân thiết với Akane, Mike, sau đó là Mumuru và Letty. Và giờ đây, chàng đang ở Ma giới.

Tất nhiên, quãng thời gian đó cũng có những chuyện không vui, nhưng tất cả đã là quá khứ. Giờ đây, chàng được những người bạn mới trân trọng, được giao phó những công việc mà chỉ Takaya mới có thể làm được.

Thế nhưng, ban đầu Takaya gia nhập hội mạo hiểm giả là để cùng Meylil và mọi người phiêu lưu. Pha chế thuốc, sửa chữa ma thương, giúp đỡ người khác… tất cả đều là những công việc quan trọng, nhưng có lẽ, sâu thẳm trong lòng chàng vẫn luôn khao khát một cuộc phiêu lưu thực sự.

Chắc chắn là từ khi chàng đặt chân đến thế giới này rồi.

………

Tường, trần, rồi cầu thang… Takaya chăm chú nhìn khắp nơi, kiểm tra xem liệu có cạm bẫy nào được bố trí không. Vì có cả thuộc hạ như Verug và Michael thường xuyên tuần tra vào ban đêm, nên chắc chắn sẽ không có những cái bẫy kiểu như vô số ngọn giáo từ tường lao ra đâu… nhưng mà bọn họ cũng chẳng ngại gì mấy cái bẫy chết người đó, nên cứ cẩn thận vẫn hơn.

“Đúng là chẳng có gì thật… Mình mà cứ vui sướng như con nít thế này, đúng là ngốc nghếch hết sức.”

Takaya thở phào nhẹ nhõm khi leo hết cầu thang mà chẳng thấy bất kỳ cái bẫy nào được kích hoạt.

Sự tĩnh lặng tuyệt đối cùng bóng tối và chút chướng khí thoang thoảng bao trùm con hành lang hơi hẹp. Takaya nheo mắt, dần quen với bóng đêm, và có thể nhìn rõ được một đoạn phía trước.

Cuối con đường độc đạo là hai cánh cửa.

Hai cánh cửa này rõ ràng là có gì đó đáng ngờ, Takaya nheo mắt lại, vừa định bước tới thì ngay khoảnh khắc đó…

Chàng nhận ra sàn nhà dưới chân bỗng dưng biến mất.

“Á…!?”

Nói đúng hơn, sàn nhà không hẳn là biến mất mà chỉ bị đứt đoạn giữa chừng, nhưng vì Takaya đã bị cái chiêu đánh lạc hướng lộ liễu ấy làm cho mắc bẫy, nên chàng cảm thấy như thế.

Mất đi chỗ đứng vững, Takaya chẳng còn cách nào khác ngoài việc rơi tự do xuống.

Rơi.

Takaya vội vàng vươn tay ra chụp lấy, nhưng tất nhiên đầu ngón tay chàng chẳng thể với tới sàn nhà, và chàng cứ thế rơi thẳng xuống tận cùng…

“――Ái da!?”

Chợt, chàng cảm thấy một cú va chạm mạnh, Takaya ngã sõng soài trên mông.

“Ơ? Sao không sâu lắm nhỉ…?”

Ban nãy còn thót tim không biết sẽ rơi đến đâu, vậy mà hóa ra cái bẫy này trông khá đáng yêu, hệt như một cái hố do trẻ con đào lên để nghịch ngợm vậy.

“…Giờ mình trông thật là thảm hại.”

Thật xấu hổ khi bản thân lại ngớ ngẩn đến mức sập bẫy một cái chiêu trò đơn giản và kém cỏi như vậy. Takaya một mình đỏ mặt vì ngượng. Chàng vừa xoa cái mông đau điếng, vừa thầm nghĩ muốn đấm cho bản thân vài phút trước một trận, cái bản thân đã từng vui sướng, hăm hở về "cuộc phiêu lưu" này.

“Thôi được rồi, may mà chẳng ai nhìn thấy. Chứ nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này thì…”

“Đúng rồi đó. Nếu mà để người mình thích nhìn thấy thì chắc tớ chết mất thôi.”

“Đúng vậy. Chắc chắn Mumuru-san và Letty sẽ cười vào mặt mình, còn Phó Giám đốc thì có khi lại ăn đấm mất… Khoan, cái gì cơ?”

Đến đây, Takaya chợt nhận ra một điều bất thường.

Chẳng phải ban nãy Takaya vừa độc thoại một mình sao? Vừa nói rằng nếu để ai nhìn thấy cảnh này thì xấu hổ chết mất.

Thế nhưng, lời thì thầm tưởng chừng chỉ là độc thoại ấy, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một cuộc đối thoại qua lại, và được đáp lại ngay lập tức.

Trong khi rõ ràng trước đó chàng chỉ có một mình.

“Ài, xin lỗi nhé. Tại thấy có vị khách hiếm lạ quá nên tớ lỡ theo đuôi một chút. Thôi mà, chuyện này cứ xem như là bí mật của chúng ta đi ha.”

“…Ai đấy?”

“Tớ á? Tớ là…”

Vừa hỏi cái sinh vật đang lấp ló nhìn vào mặt chàng từ phía bên kia cái hố, chủ nhân của giọng nói non nớt như trẻ con ấy liền co duỗi cơ thể bán trong suốt của mình một cách tự do, rồi dùng một phần cơ thể ấy quấn lấy cánh tay Takaya và kéo chàng ra khỏi hố.

Khi đã được kéo lên, thứ lọt vào tầm mắt của Takaya, chính là…

“Chỉ là một sinh vật vô định hình tầm thường thôi. Ít nhất là bây giờ thì vậy.”

Một con slime có thể hiểu và nói thành thạo tiếng người!