Vài phút sau khi Ever – cô phù thủy tự xưng Takaya là đệ tử của mình – bất ngờ xuất hiện.
“Chào Takaya, buổi sáng tốt lành. Hôm qua trông cậu uống khá nhiều, không biết có bị say không… ơ?”
Rudra, người vừa đến công ty cùng Phó giám đốc Failia, thoáng thấy một gương mặt quen thuộc bên cạnh Takaya, liền cau mày. Nhìn vẻ Takaya đang cầu cứu và xin giải thích từ giám đốc, Rudra dường như đã đoán được kha khá chuyện.
“À, Hiền giả đại nhân… sao người lại ở đây giờ này ạ?”
“Gì mà sao? Ta chỉ đến đón đệ tử của mình thôi, đúng như đã hẹn hôm qua mà?”
Quả nhiên, hôm qua Rudra ra ngoài là để gặp Ever. Với danh xưng "Hiền giả đại nhân" như vậy, hẳn bà ấy là một nhân vật rất có địa vị trong giới pháp sư. Cách Rudra đối đãi cũng như tiếp đón một vị khách quan trọng vậy.
“Không, đúng là chúng ta có nói chuyện đó, nhưng đó là chuyện sau khi Takaya quen việc ở chỗ chúng tôi cơ mà—”
“Ta có nghe việc đó, đúng vậy. Nhưng số phận của Takaya trở thành đệ tử của ta đã định sẵn rồi, nên việc diễn ra vào lúc này cũng có vấn đề gì đâu chứ?”
“Hả—?”
Nói đoạn, Ever ôm chặt Takaya vào lòng, như để khẳng định chủ quyền của mình. Cả khuôn mặt cậu bị che lấp bởi cảm giác mềm mại, khiến cậu hơi khó thở.
“Miệng thì nói thế chứ thật ra cậu vui lắm đúng không? Này, bằng chứng đây nè—”
“Híc…!”
“Cái chỗ này đây, tuy mới sáng sớm thôi mà sao lại sung sức thế này cơ chứ?”
Tay Ever bất ngờ luồn vào trong áo Takaya. Với cảm giác mềm mại như lụa, Takaya vô thức rên lên một tiếng yếu ớt. Tại sao lại chạm vào? Và tại sao chỉ tập trung vào hạ bộ cậu chứ? Đồ dâm nữ! Nếu để Maeriel nhìn thấy cảnh này thì sao—Takaya vừa theo phản xạ nghĩ thế, thì—
“Takaya, chào buổi sáng~! Chà chà, hôm qua vui ơi là vui ha. Lần sau nếu có gì thì lại cùng mọi người vui vẻ như thế này... mà, hai người đang làm cái trò gì từ sáng sớm thế hả!?? ”
Xem ra, mọi chuyện đã quá muộn.
“Thật là, mới sáng sớm đã ồn ào ĩ ôi, cái đồ đanh đá này. Ngươi không biết từ 'làm phiền hàng xóm' là gì sao?”
“Chẳng phải tại ngươi đang giở trò đồi bại với Takaya ngay từ sáng sớm hay sao?! Mà, ngươi là ai vậy hả??”
Nếu Maeriel không biết Ever, có vẻ Ever không thường xuyên xuất hiện ở hội quán.
“…Chào Ever tiền bối. Vẫn như mọi khi nhỉ.”
“Cô cũng vậy thôi, Failia. Vẫn cứ bé tí tẹo như ngày nào thì còn gì bằng.”
“Cái từ 'bé tí' đó thừa rồi.”
Dường như Failia quen biết Ever. Mà thôi, cô ấy thực tế đã hơn hai trăm tuổi rồi, nên có mối quan hệ rộng cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là, điều đáng bận tâm là Ever lại là ‘tiền bối’ của Failia. Gọi là tiền bối, vậy thì Ever phải lớn tuổi hơn Failia. Failia là tinh linh nên việc ngoại hình không tương xứng với tuổi tác là điều dễ hiểu, nhưng Ever thì, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy là người bình thường.
Takaya lại nhìn Ever một lần nữa. Quả nhiên, nhìn thế nào cũng chỉ thấy cô ấy có dáng vẻ và thân hình tuyệt đẹp, trông chỉ như một cô gái đôi mươi. Đúng là một người phụ nữ càng lúc càng bí ẩn.
“Takaya và Maeriel, đây là lần đầu tiên hai người gặp người này đúng không? Vậy thì, để ta giới thiệu. Vị này tên là Ever. Là bạn cũ của ta, và là một trong số ít người trên thế giới sở hữu danh hiệu ‘Hiền giả’, có thể sử dụng ma thuật cấp IX (Level Nine), cấp bậc Sư phụ.”
“Hiền giả…”
Takaya dù chỉ mới biết chút kiến thức sơ lược về kỹ năng nhưng chỉ cần nghe thôi cũng đủ hiểu người này sở hữu một sức mạnh không tưởng. Và Takaya, dường như, đã trở thành đệ tử của một nữ hiền giả có khả năng điều khiển những loại ma thuật mà cả thế giới cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.