Toàn thân không còn cảm giác. Dường như [tôi] đã bị cuốn vào dư chấn tràn tới và mất đi ý thức trong một chốc. Thứ duy nhất bản thân có thể cố chuyển động là mi mắt. Tầm mắt mơ hồ truyền đến não, [tôi] tái xác nhận tình huống hiện tại và những ký ức từ đầu đến giờ như cố hút lấy những giọt nước cuối cùng. Xung quanh không còn gì cả, tất cả đã bị thổi bay không còn vết tích. Đúng rồi, đó là công kích ma lực mà Phi Ma Vương đã phát ra. [Tôi] đã bị liên luỵ bởi nó.
(Giọng nói… không thể… Kutou, tình huống…)
Dù thử truyền ý chí cho Kutou, nhưng nó vẫn không hề phản ứng. Kutou đã được nhận lệnh rằng phải ưu tiên bảo hộ [tôi] trong trường hợp bị trọng thương như thế này, và nếu nó đã không phản ứng thì tức là nó đã dùng phần lớn sức mạnh để bảo vệ [tôi]. Một đòn vừa rồi mang uy lực kinh khủng đến như thế sao. Vậy thì người trúng đòn trực tiếp như Illias… Đúng rồi, Illias như thế nào rồi!?
(Illi… as… đây rồi)
Tuy tầm nhìn bị thảm trạng xung quanh thu hút, nhưng sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng thì [tôi] nhận ra Illias đang khuỵu một gối ở trước bản thân. Từ việc thiệt hại trên mặt đất ở sau lưng Illias ít hơn những chỗ khác, có lẽ cô ấy đã bảo vệ [tôi] khỏi công kích đó. Bản thân có thể nhận thấy từ xa rằng cô ấy vẫn còn sống nhờ đôi vai đang khẽ động vì hô hấp. Phía xa hơn nữa là bóng dáng Phi Ma Vương đang điềm nhiên đứng vững, cho dù sử dụng công kích mạnh như vậy mà hắn vẫn không tạo cảm giác mệt mỏi. Ngoài ra, sau lưng hắn là Ulffe đang nằm trên mặt đất, người đang cố đứng dậy nhưng vẫn không thể cử động. Một đòn vừa rồi dường như chỉ là công kích về phía trước nên em ấy không bị cuốn vào.
(Đây cũng… không phải lúc… để an tâm nhỉ)
[Tôi] đã từng nhìn thấy bóng dáng Illias chiến đấu rất nhiều lần. Song, [tôi] chưa từng chứng kiến khung cảnh Illias bị áp đảo đến mức này. Sức mạnh thật sự của Phi Ma Vương không phải là cơ thể đỉnh điểm do năng lực Đấu Tranh, mà là kinh nghiệm chiến đấu phong phú có thể phát huy toàn bộ và không hề lãng phí sức mạnh ấy. Cho dù thể hiện thái độ như ngạo mạn, nhưng hắn vẫn nhìn kỹ đặc trưng vũ khí của hai người, dùng kỹ thuật đánh chuẩn xác vào công kích của đối phương. Tên khốn Vô Sắc, cái gì mà hai người cùng lên thì sẽ có một trận đấu hay ho chứ.
Đây hoàn toàn là thất sách của [tôi], bản thân đã tính lầm sức mạnh của Phi Ma Vương. Bởi vì hắn phòng ngự công kích của Illias cùng Ulffe, [tôi] đã kỳ vọng rằng họ có thể gây sát thương nếu đánh trúng hắn nên mới cố tìm kiếm phương pháp tận dụng sơ hở của Phi Ma Vương. Nhưng điều đó là sai lầm ngay từ đầu. [Tôi] đáng lẽ nên dồn toàn lực vào tìm kiếm phương pháp chạy trốn ngay khi hội hợp với Ulffe. Nếu lời của Phi Ma Vương là chính xác thì gã mạnh hơn bất cứ con người nào vẫn còn đang nằm trong quy tắc tồn tại ở thế giới này. Nếu muốn đánh bại hắn thì chúng [tôi] cần phải dùng những phương pháp ngoại đạo như lợi dụng sức mạnh siêu việt của Ma Vương mà Kim sở hữu. Hay là thương lượng mà chỉ giao bản thân… Không, đây không phải đối tượng có thể làm vậy. Giao dịch phải được thành lập dựa trên lập trường bình đẳng. Với hắn, tình huống có diễn ra thế nào thì cũng chỉ có cùng một kết quả.
“Giải phóng ma lực thuần tuý sẽ không bị phong ấn bởi Phong Ma Thạch. Tuy nhiên, trước một đòn liên luỵ của kẻ thuộc hành tinh Yugura của ta, ngươi lại có thể mạo hiểm thân mình để bảo hộ và thành công sao. Ta sẽ cho ngươi đạt điểm chuẩn.”
“Ta… vẫn chưa…”
Chiếc rìu khổng lồ quét tới Illias đang định đứng dậy. Cơ thể của cô ấy lăn trên mặt đất như một quả bóng. Từ tiếng kim loại phát ra thì có lẽ cô ấy đã kịp phòng ngự, nhưng Illias rõ ràng đã không còn sức để ngăn cản hoàn toàn công kích của Phi Ma Vương. Cho dù hiểu rõ hai người họ vẫn còn khả năng sống sót, Phi Ma Vương vẫn chỉ bước về phía tôi như đã đánh mất toàn bộ hứng thú.
“Ác ma bao quanh cơ thể ngươi đã mất đi phần lớn ma lực vì dư chấn vừa rồi sao? Tuy mang ngươi về rất đơn giản, nhưng ta cũng không thể bỏ ngươi tại đây cho đến khi hoàn thành mục đích của mình.”
Xin lỗi, [ta] không có hứng thú để bị lôi đi và phải nhìn thấy hành vi phá hoại của ngươi đâu. Tuy nhiên, [tôi] cũng không có cách nào để chống cự. Ngược lại, có khi bản thân sẽ bị hắn xử sự mạnh bạo mà chết đi giữa đường cơ.
“…..”
Trên hết là… [tôi] không ưa cái bản mặt thản nhiên đó. Một gã đàn ông gây tổn thương, xem thường Illias và Ulffe, rồi nghĩ đó là điều hiển nhiên. Ngoài ra còn chính lý do mà bản thân hắn chiến đấu.
“___ Đừng lộ đôi mắt kỳ dị như thế. Một kẻ không sở hữu sức mạnh chiến đấu mà lại có thể nhìn ta với ánh mắt ấy sao? Bóng dáng của ta phản chiếu trong mắt ngươi như thế nào? Lâu rồi ta mới lại cảm thấy hứng thú đến những chuyện như vậy đấy.”
Bàn tay khổng lồ vươn về phía đầu [tôi], chỉ cần như thế cũng khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống. Tuy có lườm đến thế nào cũng không thể lung lạc trái tim của hắn, dù vậy, [tôi] vẫn không hề ngoảnh đi. Dĩ nhiên là bản thân rất sợ hãi. Song, cảm xúc vượt lên nỗi sợ hãi ấy đang từng chút tràn ra từ bên trong___
“Dừng tay tại đó thôi.”
Ngay khi Phi Ma Vương nhận ra gì đó mà lùi về sau nửa bước, một thanh thương cắm xuống trước mặt [tôi]. Một thanh thương có kiểu dáng quen thuộc, nó là của ai…
-------------------------------------------------------------------
“___Lại có thêm viện quân sao. Nhưng lại mất hứng quá đấy.”
“Đừng có nói như vậy chứ.”
Ta xen vào giữa cậu nhóc và Phi Ma Vương rồi thu hồi thanh thương đã ném ra. Không biết nên nói rằng ta đã kịp hay không kịp đây. Illias và Ulffe thì còn sống, nhưng họ lại bị hạ quá thảm. Còn cậu nhóc thì… tạm thời thì chắc là không thể đứng dậy rồi.
“Lão binh một mình đối đầu ta sao. Hành vi không tiếc mạng sống ấy rất tương xứng với một chiếc binh, nhưng để đối chiến thì có chút không đủ.”
“Ít nhất thì hãy đợi đến khi hạ được ta rồi hẵng nói mấy lời đó chứ.”
“Thế thì hãy để ta làm vậy.”
Phi Ma Vương vung rìu. Ta biết rõ là nếu ngu ngốc ngăn cản thì sẽ không thể nào bình an nên bản thân dùng một cú quét thương nhẹ để chuyển hướng công kích. Đồng thời, ta giải phóng ma lực dồn trong thương và ngăn ngừa ảnh hưởng từ năng lực Đấu Tranh.
“…Hành động của ngươi giống như đã nhìn cuộc chiến của ta từ xa nhỉ.”
“Hai người mà ngươi vừa đánh bại giống như con cháu của ta vậy. Ta không thể nào lại đi mút ngón tay mà ngắm nghía được. Tuy nhiên, về bí mật trong năng lực của ngươi thì mọi người đều đã biết cả rồi. Đó là nhờ vào trí tuệ của cậu nhóc cả.”
Ta lấy ra quả cầu dùng để truyền tin của Yugura giáo từ trong lòng. Hiện tại, quả cầu này đang ở trong trạng thái truyền tất cả âm thanh ở xung quanh quả cầu của Illias. Mỗi khi khoảng cách giữa Illias và cậu nhóc lên tới một phạm vi nhất định hoặc xung quanh xảy ra nguy hiểm, Ác ma bao phủ thanh kiếm gỗ của cậu nhóc sẽ tự động phát tín hiệu đi xung quanh. Ngay sau khi nơi này phát ra tiếng nổ, tín hiệu đã được gửi đến những kẻ đang ở xung quanh như bọn ta, và tình huống cuộc chiến cũng được truyền đạt đầy đủ. Ulffe và Illias không chỉ đơn giản là thất bại. Hai đứa đã moi ra năng lực của Phi Ma Vương và lưu lại thời gian để bọn ta suy nghĩ đối sách.
“Ra là thế. Vậy thì tất cả cuộc trò chuyện của ta với nữ hiệp sĩ đã được truyền đạt cả sao. Nhưng thế thì sao chứ? Nó vẫn không thay đổi việc chuyển động hay lượng ma lực của ngươi vẫn kém hơn đối thủ vừa nãy.”
Chiếc rìu một lần nữa lao tới. Tuy nhiên, không chỉ có ngươi mới có thể đo lường lượng ma lực của đối phương trong lần giao chiến vừa rồi. Ta một lần nữa dùng thương đánh bật đi và nhắm vào mắt hắn bằng đòn đánh trả. Phi Ma Vương chỉ nghiêng đầu đi một chút trước cú đâm ấy.
“Chuyển động không tệ, nhưng____”
“Né còn không hết mà ngươi nói lắm nhỉ.”
Một dòng máu tươi chảy xuống từ má của Phi Ma Vương. Tuy hắn nhìn thấy động tác đầu và tự cho rằng có thể né tránh hoàn toàn, nhưng chỉ cần tăng tốc cú đâm giữa chừng là được thôi.
“…Ngươi có thể thương tổn đến cơ thể ta sao.”
“Kỹ năng của lão binh cũng đâu phải để vứt đi phải không?”
“…Hãy để ta nghe tên của ngươi.”
“Ố chà, ra là vậy sao. Không ngờ lại có ngày ta được xưng tên trước Ma Vương, đúng là sống thọ cũng có cái giá của nó.”
Ta chống thương lên mặt đất và từ từ hít vào. Nếu không vận dụng những thành quả đã luyện tập mỗi sáng tại Turize vào lúc này thì còn đợi tới bao giờ chứ.
“Tên của ta là Karagyugjesta Domitrucovcon! Thành viên trong đội Ragdo, hiệp sĩ đoàn Turize!”
Ngon lành, không bị cắn lưỡi phát nào. Thế này thì ta không còn nuối tiếc gì nữa. À không, cũng không phải ta định chết đi hay gì đâu.
“Karagyugjesta… Ta sẽ nhớ cái tên ấy, nhân loại đầu tiên có thể tổn thương thân thể của Phi Ma Vương này.”
“Thật đáng vinh hạnh. Nhưng mà ngươi cũng không có thừa thời gian để nói chuyện phiếm nhỉ.”
“Đúng vậy.”
Người đến kịp nơi này chỉ có mỗi một mình ta, nhưng hẳn là nhiều người khác cũng đang chạy đến nơi này. Trong đó còn có hai vị ấy. Nhiệm vụ của ta chính là không được chết và tiếp tục bảo hộ cậu nhóc cho đến lúc đó. Tuy nhiên, ta cũng không phải loại người lạnh lùng có thể triệt để phòng ngự khi những người thân yêu bị tổn thương đâu.
“Ta không có ý định câu giờ. Ta sẽ dùng thanh thương này mà đoạt lấy thủ cấp của ngươi!”
“Tinh thần rất tốt. Nhưng ngươi không nên mang nguyện vọng không tương xứng như vậy.”
Ta tiến công trước Phi Ma Vương. Sau khi đón đỡ hai lần công kích, Ma Vương này rõ ràng sở hữu sức mạnh cơ bắp hơn hẳn Illias. Nếu cứ phòng thủ thì cơ thể của ta bị suy sụp lúc nào cũng không rõ. Đã vậy thì ta cần phải tấn công để giảm đi lượt đánh của hắn.
“Hừ!”
Công kích nương tay sẽ không thể đâm thủng lớp da dày ấy. Ta dồn hết linh hồn vào từng đòn mà đâm tới. Song, quả nhiên đối phương là Ma Vương, hắn đã hoàn toàn nhìn thấu chuyển động trong thanh thương của ta. Hắn đã không còn lơ đễnh mà bắt đầu cẩn thận phòng ngự.
“Ngươi sẽ không chỉ ở mức độ này chứ.”
“Đương nhiên rồi. Tuy không phải tự xưng, nhưng ta sẽ cho ngươi thấy biệt danh Thần Thương của ta cũng không phải để trưng… Hây!”
Cú đâm của ta bỗng trở nên nhanh hơn phòng ngự của Phi Ma Vương và đâm vào vai hắn. Tuy định thử truy kích, nhưng Phi Ma Vương nhanh chóng lùi về sau và tạo khoảng cách. Một kỹ thuật mà ta không dùng với đồng đội, thật tốt khi nó có tác dụng với cả Ma Vương.
“Không phải ma pháp… Một đòn có thể xuyên qua sự phòng thủ của ta… Đây cũng là kỹ thuật sao. Ra là vậy, ngươi có thể phát ra những cú đâm với tốc độ khác biệt từ động tác giống hệt sao.”
“Ây chà, cách thức đã bị lộ rồi sao. Chính xác, đây là trò tiểu xảo của ta sau khi vung thương liên tục mấy chục năm đó.”
“Một kỹ thuật kỳ quái không tệ.”
“Kỹ năng mà ta đã luôn rèn luyện để phòng ngừa nguy cơ ập đến thế giới rốt cuộc cũng được hiển lộ trước mặt Ma Vương. Thật đáng công đã luyện tập mà.”
Các cường giả sẽ không nhìn vào công kích rồi mới né tránh hay phòng ngự. Họ sẽ nắm bắt điềm báo công kích của đối phương thông qua hô hấp, mạch đập và khí tức rồi thực hiện hành động thích hợp nhất theo phản xạ. Nhằm để gây rối loạn dự đoán của đối phương, ta đã rèn luyện kỹ thuật này bằng cách đối mặt với gương mà liên tục tung ra những cú đâm với nhiều tốc độ khác nhau. Nếu nhanh hơn tốc độ đối phương nhận thức thì chúng sẽ không kịp phòng ngự hay né tránh, còn chậm hơn thì sẽ khiến hơi thở của đối phương rối loạn. Ta liên tục tăng giảm tốc độ mà đâm tới. Phi Ma Vương từ bỏ chuyện phòng ngự ở thời điểm chính xác và sớm đưa rìu phòng ngự về phía thương sẽ đâm đến. Song, đó là thứ ta đã nghĩ đến.
“Quá ngây thơ!”
Thanh thương đâm vào bộ phận không được rìu bảo vệ. Cho dù không thể nhắm vào điểm yếu do chiếc rìu khổng lồ, nhưng hắn vẫn không thể phòng ngự toàn bộ thân thể khổng lồ ấy. Phi Ma Vương quét thanh thương vừa cắm vào với vẻ phiền toái và bước ra ngoài tầm với của mình.
“Không chỉ tốc độ, ngươi còn có thể thay đổi góc độ sao?”
“Đúng đấy. Nếu ngươi phòng ngự trước thì thanh thương của ta sẽ có thể đâm vào những vị trí khác nữa.”
Ta không thần tốc như Sir Ragdo, cũng không có sức lực như Illias hay Bolv. Điều ta có thể làm chỉ là đâm thương. Đã vậy thì ta sẽ đưa nó đến đỉnh cao để đứng ngang hàng cùng bọn họ.
“Thần Thương sao… Đúng là trong quá khứ, ta cũng chưa từng nhìn thấy kẻ dùng thương thuần thục đến mức như vậy.”
“Thật đáng vui mừng khi được Ma Vương sống lâu hơn ta công nhận đấy.”
“Tuy nhiên, nếu ngươi là Thần Thương thì chiếc rìu của ta chính mà [Ma Phủ]. Cực hạn đấu tranh có thể quét sạch toàn bộ kỹ thuật được tẩy luyện chỉ bằng một kích.”
“Tự dùng biệt danh cho mình thì có hơi khó coi đó?”
Dù vậy, lời nói ấy không phải giả dối. Chỉ cần để hắn trực tiếp đánh trúng một đòn thì tình huống sẽ bị lật ngược hoàn toàn. Áp lực ấy còn đáng sợ hơn tất cả những cường giả mà ta từng so tài trước đây… Ta hướng tầm mắt sang cậu nhóc trong một chốc.
“….”
___ Đừng lộ ánh mắt lo lắng như vậy. Cho dù không nói thì ta cũng hiểu. Nếu có thể mở miệng thì cậu nhất định sẽ bảo “Hãy dẫn Illias và Ulffe đi.” Cậu nhóc chắc hẳn có thể dùng công phu miệng lưỡi để dẫn dụ và kéo Phi Ma Vương về phía mình. Vốn Phi Ma Vương đã mất đi hứng thú với hai đứa nó, vì vậy mà ta sẽ có khả năng mang chúng đi mà chạy trối chết. Nhưng cậu nhóc này, cậu cũng là người quan trọng mà ta cần bảo vệ đấy.
Illias chính là hậu bối trẻ tuổi luôn cố gắng vì quốc gia, là kỷ vật mà Sir Ratzel cao quý lưu lại. Ta thật lòng tôn trọng ý chí của tên đó và cô ấy mà muốn hỗ trợ con bé. Tuy nhiên, ta lại không thể bảo hộ Illias toàn vẹn. Con bé bị khinh thường bởi quý tộc và các hiệp sĩ khác, phải bước trên cuộc đời đầy nhục mạ. Và cậu lại có thể dễ dàng cứu rỗi Illias ấy, điều mà ta luôn muốn hoàn thành dù phải đánh cược cả cuộc đời. Nhờ cậu mà Illias mới có thể trưởng thành như một hiệp sĩ tuyệt vời, cho dù đi đến đâu cũng không hề xấu hổ.
Cả Ulffe cũng vậy. Đến từng tuổi này, ta thậm chí còn không biết đến sự thật rằng từng có một thiếu nữ ngây thơ trong sáng bị ngược đãi đến như vậy ngay trong đất nước mình bảo hộ. Cậu đã cho ta cơ hội được vung lên chiếc thương đã thề ước rằng sẽ bảo hộ người dân này.
Cậu đã lấp đầy sự cô độc của bệ hạ cao ngạo mang danh hiền vương, cậu đã giúp gia cảnh trở nên náo nhiệt. Chỉ với những cuộc gặp gỡ trong chưa đầy một năm mà cậu đã để lại không biết bao nhiêu thứ. Chính cậu đã trao tặng bọn ta rất nhiều ân huệ lớn lao cho đến lúc này.
“Trên hết, người có ơn lớn như cậu đã bảo rằng ta là hiệp sĩ đang tin cậy nhất, vậy thì ta không thể để lộ bộ dạng khó coi của mình rồi!”
Vì để bảo vệ con dân hay đất nước, vì để bảo vệ sự tự hào của hiệp sĩ, vì để báo đáp lại ân nghĩa. Cho dù nêu lên bao nhiêu lý do thì cuộc chiến này vẫn là vinh quang của cá nhân ta. Một lão già ích kỷ đang khoa trương, muốn thể hiện bóng dáng hùng vĩ của bản thân cho người thanh niên trẻ tuổi ngưỡng mộ mình. Tuy cảm thấy không đúng lắm trong thân phận hiệp sĩ, nhưng nó chỉ là một trong những sự ích kỷ đã xuyên suốt cuộc đời hiệp sĩ đạo của ta. Đã vậy thì ta chỉ còn cách bước đi cùng với thanh thương này.
“Ôôô!”
Ta hét lên mà liên tục đâm thương. Phòng ngự của Phi Ma Vương càng vững chắc và chính xác hơn. Tuy nhiên, nếu phải phân tán ý thức cho phòng hộ thì hắn sẽ giảm đi tần suất tấn công. Thế thì ta sẽ dễ dàng nắm bắt thời điểm hắn tấn công hơn. Ta cố tình tạo khoảng trống giữa các đòn công kích và khiến hắn phản công.
“Là đây!”
Ta đọc trước đòn công kích, thay đổi tư thế mà né tránh. Kế đó, thông qua kẽ hở sau khi chiếc rìu cắt qua không khí, ta đâm thương về phía bụng hắn và cắm vào thật sâu. Không phải má hay vai, mà ta đã gây thương tích cho bụng hắn. Tuy nhiên, ta không hề nghĩ đến chuyện hắn sẽ gục ngã bởi điều này. Ta cần phải mở rộng vết thương___
“Karagyugjesta, kỹ năng dùng thương của ngươi rất tuyệt, nhưng quả nhiên vẫn thật đáng tiếc. Nếu như ngươi có sức mạnh như nữ hiệp sĩ vừa rồi, nếu ngươi sở hữu ma lực tương đương với đứa con rơi, vậy thì ngươi đã có thể khiến ta phải khổ chiến hơn nữa.”
“Thương… không rút ra được!?”
Tên này lại dùng cơ thịt ở bụng để giữ chặt lấy thương ư! Hắn cố tình để ta công kích vì để làm thế này sao!?
Chiếc rìu trực tiếp giáng xuống khiến thân thể ta bị đánh bay như tên bắn.
“Ngươi lách người để cán xen vào giữa và tránh thân thể bị cắt đi sao. Tuy nhiên, với công kích vừa nãy, xương ngươi đã vỡ tan, cơ bị xé rách, thịt đã dập nát. Nội tạng nhất định cũng sẽ không bình an rồi.”
“Ặ… ặc…”
Máu trào ra từ miệng cùng cơn ho. Khung cảnh chao đảo, bóng tối bắt đầu bao phủ tầm nhìn. Tuy xung kích bị ngăn trở bởi thương, nhưng cán của nó đã bị cong vòng, xương tại vị trí nhận phải công kích bị gãy nát. Phi Ma Vương không vội vàng mà chỉ đường hoàng bước chân về phía này.
“Nhưng hãy tự hào đi. Thanh thương của ngươi đúng là đã chạm đến cơ thể ta. Ngươi đã biến cơ thể già lão không đáng để chém ấy trở thành thứ mà ta buộc phải diệt trừ bằng chính tay mình. Cuộc đời của ngươi cũng trở nên có ý nghĩa rồi.”
“… Ngươi… đẩy chuyện… hơi nhanh quá nhỉ?”
Ta chống thanh thương đã bị cong vẹo mà đứng dậy. Tuy đầu gối không thể đứng thẳng, nhưng với thanh thương bị cong thì nó lại vừa đủ. Ta phun hết máu ứ đọng trong cổ họng rồi điều chỉnh hô hấp. Ma pháp hồi phục… hẳn là hắn sẽ không cho ta thời gian để hồi phục rồi. Đã vậy thì ta cũng không rảnh để dùng ma lực cho chuyện đó.
“Ngươi vẫn đứng được sao. Nhưng cơ thể ấy đã không thể vung thương như bình thường nữa.”
“Cơ thể của lão già… đã được ngươi khen ngợi… Cho dù bị thương… thì ta vẫn có thể duy trì.”
“___ Cũng phải. Hãy để ta thưởng thức tuyệt kỹ của thanh thương ấy, hãy để ta không quên rằng con thú bị thương vẫn sẽ vung lên nanh vuốt của mình. “
Phi Ma Vương một lần nữa cầm rìu thủ thế. Nếu ngươi lơ đễnh một chút thì tốt rồi… mà quả nhiên là không được nhỉ.