Muốn tiến vào căn hầm do Zdwari bố trí thì cần phải mang theo chìa khoá chuyên dụng mà Zdwari làm ra để tiếp cận. Chìa khoá được chuẩn bị gồm hai cái. Một cái cho Solide, còn một cái là tôi đang nắm giữ.
Nếu không có chìa khoá này thì cho dù đến vị trí lối vào căn hầm, đối phương sẽ chẳng thể nào ý thức được điều đó. Ngược lại mà nói, nếu có chìa khoá thì đó chỉ đơn giản là một lối vào đường hầm mà thôi.
Cánh cửa trên sàn liên kết với căn hầm đã bị cháy đen bởi cơn hoả hoạn lúnhưc nãy, vì không muốn chạm vào nên tôi dùng giày giậm lên vài lần. Sau một lúc thì tiếng mở chốt cửa vang lên, kế đó thì Solide bò ra ngoài.
“Cậu trông khá chật vật nhỉ, Solide.”
“Cùng lắm chỉ là dinh thự bị phóng hoả thôi. Vậy Lytial, ông nắm được bao nhiêu động tĩnh bên ngoài?”
Solide liếc xung quanh một cái rồi thở dài ngán ngẩm. Nơi mà mình sống từ trước đến nay lại bị thiêu rụi hoàn toàn thì hẳn cậu ấy cũng sẽ có chút cảm thán rồi.
“Quân Trine đã rút lui. Smites thì bị bắt giữ, mấy người Randosle thì đang bị quản thúc dưới danh nghĩa hỏi cung.”
“Smites lộ tẩy rồi sao? Tôi không nghĩ cô ta ngốc đến vậy đâu.”
“Là kẻ thuộc hành tinh Yugura. Hắn ta có thể nắm giữ chuyện đối phương có mang địch ý với mình không bằng cảm giác về khoảng cách với người khác. Nếu hắn đột nhiên xuất hiện thì chúng ta phản ứng là chuyện không tránh khỏi.”
“Tức là gã đàn ông đó trực tiếp tiến vào phóng hoả à. Quyết đoán ghê đấy.”
Tuy Solide đang cười, nhưng hiện bên kia lại có được thành quả tốt hơn. Tình huống này có thể xem rằng chúng tôi đang thua cuộc cũng được. Trên hết, chuyện cần phải quan tâm là…
“Không phải kẻ thuộc hành tinh Yugura đã bị ảnh hưởng bởi năng lực của cậu ư?”
“Chuyện đó không nhầm đâu. Tuy chỉ là tiện tay, nhưng chuyện chôn chiếc nêm nguyền rủa vào vẫn là sự thật. Cho dù nông thì nó vẫn có thể gây ra hiện tượng tinh thần trẻ lại. Tức là hắn đã như thế từ ngày xưa rồi.”
Xét tính cách của gã đàn ông ấy thì hẳn sẽ không dùng thủ đoạn như lần này, chỉ là chuyện đó lại vừa xảy ra. Thậm chí tôi còn cảm thấy bản chất của hắn giữa hiện tại với quá khứ là hoàn toàn khác nhau.
“Nếu Smites đã bị bắt giữ thì không lâu nữa, thông tin về nơi này sẽ bị bại lộ. Kể cả không sợ bị phát hiện thì xung quanh cũng sẽ bị chúng đặt dưới sự giám sát.”
“Dựa trên số lượng con rơi bên trong và lương thực thì duy trì một tháng là tốt lắm rồi. Cơ mà tôi vẫn sẽ ra ngoài trước.”
“Tôi sẽ quay về Serend một lần để mang Zdwari tới. Khi mất đi chỗ ở thì chúng ta cũng không thể bảo hộ các con rơi được. Vì không thể dùng như chiến lực nên đành phải nhờ họ sống trong ấy một thời gian vậy.”
Chỉ cần có Zdwari thì giống như lần của Ceraes, chúng tôi có thể vừa khiến truy binh bị rối loạn vừa di chuyển về căn cứ Serend. Mặc dù không muốn dẫn những người chưa dấn sâu vào tổ chức đến trụ sở chính, nhưng với tình trạng này thì đành chịu rồi.
“Con rơi có thể chiến đấu cũng chỉ còn mỗi Komiha… Mà tôi nghĩ sẽ xoay xở được thôi.”
“Người phụ trách khu vực này là cậu, thế nên tôi sẽ không nói gì về chuyện dùng người của cậu. Tuy nhiên, tôi mong cậu tránh sử dụng những kẻ không thể chiến đấu vào chuyện này.”
“Không cần phải lo. Giá trị của bọn không thể chiến đấu cũng chỉ giống như người thường sống tại Trine phải không? Vậy thì tôi sẽ chỉ sử dụng loại người sau thôi.”
Căn cứ bị thiêu rụi ngược lại còn giúp Solide được giải phóng khỏi chiếc lồng. Trong cuộc chiến không từ thủ đoạn thì những người xung quanh cũng sẽ bị liên luỵ. Trong lúc đưa Zdwari đến, chỉ cần Solide làm loạn thì kẻ địch sẽ hướng sự chú ý về phía bên cậu ta.
“Tôi nghĩ nói cũng vô ích, nhưng cậu đừng quá miễn cưỡng cho đến lúc tôi quay lại. Sau khi nhờ Zdwari di tản các con rơi thì tôi sẽ có thể cùng cậu chiến đấu.”
“Nếu bắt tay với ông thì cơ hội chiến thắng nhất định sẽ gia tăng rất nhiều. Điều đó thật đáng mừng. Nhưng Lytial này, đó lại là lời nhắc nhở mà tôi không thể nghe theo. Tôi không định chờ đợi, cũng không định nới lỏng. Dĩ nhiên rồi, nếu bỏ qua lúc này thì ai sẽ lại trở thành kẻ địch của tôi nữa đây?”
Khác với tôi, Solide chẳng hành động vì mục đích nào cả. Chính bản chất của việc hành động mới là mục đích của cậu ta. Hiện tại đang tồn tại kẻ địch mà cậu ấy cần sử dụng sức mạnh. Cùng là người đạt được năng lực của con rơi, làm sao tôi có thể ngăn cản người đang muốn hoàn thành trách nhiệm ấy chứ?
“___ Hành động của kẻ thuộc hành tinh Yugura khác hẳn từ trước đến nay. Cậu phải phân tích điều đó mà hành động.”
“Chỉ chừng ấy thì ờ, tôi nghe theo cũng được. Mặc dù chắc sẽ là lần cuối cùng rồi.”
Kết quả khi giao trách nhiệm cho Solide là đây sao? Bản thân buộc phải trù tính việc từ bỏ cậu ấy ư? Đúng, tôi chỉ còn cách như vậy. Tôi sẽ không khuất phục ý chí của cậu ấy, vì vậy nên tôi cần phải quán triệt điều đó cho đến thời khắc cuối cùng.
-------------------------------------------------------------------
Từ trước đến nay, người bằng hữu luôn thận trọng tiến tới từng bước, nhưng diễn biến lần này lại tiến triển vô cùng nhanh chóng.
Trước hết, anh ấy nhờ tướng quân Odysse hợp tác, tập hợp binh sĩ Trine nhằm vây bắt Solide làm loạn giữa phố và tiến đến thương hội Holsteal. Theo nội dung nghe được ban đầu, tôi, Ekdoic-dono cùng người bằng hữu sẽ nhân dịp này mà điều tra một mạch mọi thứ bên trong.
Tuy nhiên, tôi và Ekdoic-dono đã nói rằng trong quá khứ, thương hội Holsteal từng tránh được sự điều tra của quân Trine nên hẳn là họ đang có đối sách gì đó. Và rồi người bằng hữu nói rằng…
“Quân Trine lúc ấy không bị thiệt hại gì phải không? Thế thì không vấn đề gì đâu.”
Rồi tiếp tục chuẩn bị cho đến ngày hôm ấy. Do tôi phải bảo vệ người bằng hữu nên không thể hành động quá xa, còn Ekdoic-dono thì điều tra đến từng ngóc ngách trong phạm vi có thể. Kết quả là chúng tôi không thể tìm ra Solide hay con rơi nào khác.
Tuy vậy, mục đích của người bằng hữu nằm ở việc khác. Bên trong chiếc thùng chứa đầy mảnh Phong Ma Thạch đã được trộn lẫn với lượng lớn mảnh Ma Thạch có khả năng đốt cháy. Đối với binh sĩ, vì thật sự không thể dùng ma pháp vì Phong Ma Thạch nên họ chỉ có thể tin rằng toàn bộ đều là Phong Ma Thạch. Cho dù trong đó có những mảnh khác màu một chút thì họ cũng chỉ tưởng rằng chúng bị dơ mà thôi.
Và sau khi hoàn thành điều tra căn phòng cuối cùng, chúng tôi đã chồng sách lên trên giường của một căn phòng, đặt Ma Thạch có thể đốt lên trên, đợi một lúc rồi phóng hoả. Những mảnh Ma Thạch dần dần bắt lửa và chẳng mấy chốc đã đốt trụi dinh thự.
“Không ngờ anh ấy lại bày trò cháy nhà lòi mặt chuột đấy.”
“Nhưng kẻ bắt giữ được chỉ có một con rơi trà trộn bên trong thương hội Holsteal. Chúng ta chẳng phát hiện Solide ở bất cứ đâu cả…”
Solide đã chạy trốn trước đó. Có lẽ hắn đã sớm nhận ra hành động của quân Trine rồi. Chỉ là chúng tôi hoàn toàn không biết được đối phương đã chạy đi đâu. Thế thì không phải vẫn nên cẩn thận điều tra một chút và nhắm vào thời điểm Solide chắc chắn có mặt ở đấy sao?
“Cô bất mãn với cách làm của huynh đệ ư?”
“… Sẽ là nói dối nếu bảo rằng không. Nghĩ đến chuyện anh ấy đã hoàn toàn phá huỷ kế hoạch mà người bằng hữu từ trước đến nay tỉ mỉ chuẩn bị lại khiến tôi có hơi phiền não…”
“Tôi có thể đồng ý với chuyện đó, nhưng huynh đệ vẫn tạo ra thành quả rõ ràng. Tôi không cảm thấy anh ta đang lo lắng gì cả.”
Trong lúc đang nói chuyện thế này, chúng tôi vẫn đang chuẩn bị để tra khảo con rơi tên Smites bị giam giữ tại khu vực đóng quân của Trine. Smites đang bị trói chặt hai tay bởi sợi xích gắn trên tường, miệng thì phải ngậm công cụ giữ đối phương không tự sát. Và đương nhiên người thực hiện tra khảo sẽ là____
“Được rồi, Smites, trước tiên thì hãy làm rõ mục đích của cuộc nói chuyện lần này. Điều <tôi> muốn biết chính là vị trí của Solide và những con rơi khác có lẽ cũng đang ở đây. <Tôi> không biết hắn đã chạy trốn hay ẩn nấp kỹ, nhưng nhất định cô biết được gì đó. Cô sẽ nói ra chứ?”
“Ngươi bị ngu ư? Tại sao ta phải trả lời ngươi?”
“Hửm? Thì rõ ràng là cô đã được Solide hay Lytial kể về <tôi> phải không? Thế thì người như cô sẽ không thể bảo vệ toàn bộ bí mật, và <tôi> cho rằng sớm nôn thông tin ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp hơn đó.”
“Đúng là ta đã nghe bảo rằng ngươi là kẻ rất nguy hiểm, nhưng thế cũng không có nghĩa ta sẽ một lời giao ra toàn bộ thông tin như vậy.”
Người bằng hữu đang nói chuyện với vẻ mặt rất rạng rỡ. Những người biết rõ anh ấy lúc bình thường nhất định sẽ cảm thấy lạnh sống lưng. Chỉ là với Smites, chuyện này chỉ giống như một màn tra khảo không chút bá khí của dân nghiệp dư.
“Vậy thì <tôi> sẽ bày trò giống như tra khảo nhẹ… Chỉ là chuyện này cần phải điều chỉnh nên <tôi> không thích lắm. Mà kệ đi.”
“Tra khảo thì nhẹ với nặng____”
“Hãy nói chuyện theo từng giai đoạn đã. Trước hết là nội dung phân tích từ cô. Cánh tay trái của cô là tay độc nhỉ? Nhưng chỉ vì vậy mà độc do người khác chuẩn bị lại không có hiệu quả thì cũng không đúng cho lắm. Tức tài năng con rơi của cô là sức miễn dịch với độc tố nhỉ?”
“…..”
“Tính cách của cô khá là hiếu chiến. Nói cụ thể thì chắc là hư trương thanh thế thôi, và kiểu người như thế thường có khuynh hướng từng trải qua những ngày tháng sợ hãi trong quá khứ. Cô bị mấy kẻ như quý tộc để mắt đến tài năng ấy và làm gì đó phải không? Nếu dùng cô thì chắc sẽ thí nghiệm được mấy liều thuốc mạnh đấy nhỉ?”
Smites đang cố gắng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ là người đứng sau nhìn như tôi cũng hiểu rõ cô ta đang run rẩy.
“Kế tiếp, hãy nói đến chuyện mà <tôi> đang nghĩ về cục diện sau này. Điều <tôi> muốn làm là loại trừ kẻ địch, sau đó là ngăn chặn âm mưu không tốt mà mấy người như Lytial đang suy tính. Ừ nhiêu đó thôi. Loại sau thì tạm bỏ qua một bên, còn chuyện loại trừ kẻ địch thì có nhiều nghĩa. Chẳng hạn như nếu cô phản bội Lytial và cung cấp thông tin thì cô sẽ không còn là kẻ địch nữa. Mặc dù sau này vẫn sẽ bị người giám sát, nhưng chỉ thế mà thôi. Đương nhiên là cứ tiếp tục như hiện tại thì <tôi> buộc phải loại bỏ cô như là kẻ địch.”
“… Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“<Tôi> cũng không hận cô đến mức muốn giết chết, mặc dù cũng có thể xem như <tôi> không quan tâm cá nhân cô đến vậy. Thế nên chuyện thích thú tra khảo hay dùng cô làm tiêu khiển cũng khiến <tôi> hơi ngại.”
“Ara, ngươi coi vậy mà dịu dàng nhỉ.”
“Vì vậy, <tôi> sẽ đối xử cô như công cụ.”
“___Hực!?”
Người bằng hữu nhét túi nước vừa lấy ra vào miệng Smites và rót toàn bộ vào trong. Tuy Smites lập tức nôn ra, nhưng cô ta vẫn nôn mửa như rất khổ sở.
“Ặc, khụ.. Đây… đây là loại độc gì!? Ực… Oẹ!”
“Oa, cô thực sự kháng độc nhỉ. Tuyệt quá đi. Nhưng quả nhiên là đúng như <tôi> đã nghĩ. Cho dù không thể chết vì độc thì cô vẫn bị hành hạ bởi nó. Thật là một chuyện vô cùng thuận tiện.”
“… Ý… ý ngươi là sao?”
“Đây không phải loại độc dùng để giết người. Nó là loại độc nhằm khiến người khác đau khổ, là phát minh được dùng để tra tấn tù nhân mà không cần phải giết. Mặc dù đối phương chết đi cũng được, nhưng chuyện hành hạ để khiến họ tự thú thì vẫn cần thiết phải không nào? Tuy nhiên, việc liên tục thử trên tù nhân cũng có giới hạn. <Tôi> không nghĩ đến mấy cái sở thích gớm ghiếc kiểu tận hưởng xem cô đau khổ như thế nào. Cô chỉ cần cảm thấy khổ sở như những gì mình cảm thấy là được. Làm vậy cũng đủ để có được kết quả điều tra rồi.”
Người bằng hữu vừa cười vừa đặt túi nước và mảnh giấy da cừu trên bàn, kế tiếp thì ngâm nga viết gì đó lên mảnh giấy.
“Lần này thì <tôi> đã chuẩn bị vài loại độc thúc đẩy cảm giác buồn nôn. Hình như cô vừa mới dùng bữa nhỉ? <Tôi> sẽ cho người chuẩn bị sau nhé?”
“___ Chờ… chờ đã. Giao dịch, ta đồng ý giao dịch!”
“Ừm, tốt lắm. Vậy thì ngày mai, <tôi> sẽ đến đặt câu hỏi vào cùng khoảng thời gian. Hôm nay thì <tôi> đã quyết định dùng cô làm công cụ thí nghiệm nên sẽ không nghe cô nói gì cho đến ngày mai.”
“Cái___”
“À, Ekdoic, hình như trong nơi đóng quân này có công cụ tra khảo ép đối phương uống nước nhỉ? Nếu có thì anh mang tới giúp <tôi> được không? Nếu được thì <tôi> muốn cho cô ta muốn từng ngụm như lúc nãy.”
Người bằng hữu vừa cười vừa quay về phía chúng tôi. Từ đầu đến cuối, anh ấy vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, hệt như đang tận hưởng tình huống này vậy…
“Tôi hiểu rồi, bản thân sẽ đi xem một chút. Cho đến khi chúng tôi quay lại thì anh đừng đến gần tù nhân.”
“Hãy quay về trước khi <tôi> viết xong ghi chép quan sát đầu tiên nhé~.”
Ekdoic dặn dò vệ binh gần đó để họ ngăn cản khi người bằng hữu đến gần tù nhân rồi cùng tôi đi tìm xem có công cụ như anh ta vừa bảo không.
“Quả nhiên là huynh đệ. Chưa gì đã khiến Smites đồng ý giao dịch rồi. Giờ thì chuyện hỏi ra thông tin sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
“Ekdoic-dono!? Anh đang nghiêm túc hả!? Người bằng hữu đang làm trò như thế đó!?”
Ekdoic-dono lộ vẻ ngơ ngác rồi dường như nhận ra gì đó và bắt đầu giải thích.
“Đó chỉ là thuốc thôi. Do nghiền ấu trùng bướm Itoella rồi hoà tan nên nó còn khó uống hơn cả đám độc tố nửa mùa nữa.”
“… Hở? Thuốc?”
“Tôi đã giúp anh ta điều chế sáng nay nên có thể đảm bảo. Mấy loại thuốc đó đều không gây hại cho cơ thể. Tuy nhiên, anh ta lại không do dự bỏ những nguyên liệu thuốc nổi tiếng với độ đắng và vô cùng dở của mình. Với Smites từng làm vật thí nghiệm cho thuốc liều mạnh và độc tố thì đây hẳn là trải nghiệm rất mới mẻ. Cho dù kháng độc bao nhiêu thì cũng chẳng thể nào làm gì với độ dở của chúng được.”
“Tại… tại sao anh ấy lại làm chuyện đó…”
“Là vì tra khảo Smites chứ gì nữa? Huynh đệ đã nhìn ra Smites là con rơi sở hữu năng lực miễn dịch mạnh với độc tố nên đột nhiên muốn thử đe doạ thôi.”
“Đột nhiên á…?”
Nói vậy thì tôi mới nhận ra. Đúng là người bằng hữu không thể nào điều chế loại độc có thể hành hạ người khác trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng nếu nhìn thấy khung cảnh đó thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi___
“Chuyện nói đến quá khứ của Smites trước là diễn xuất nhằm gia tăng sự ác cảm đối với độc tố. Quả nhiên là khi trực tiếp nhìn thì cách làm của người huynh đệ rất đáng để tham khảo.”
“… Ekdoic-dono không cảm thấy người bằng hữu lúc này rất dị thường ư?”
“Hửm? Dĩ nhiên là dị thường rồi? Huynh đệ lúc này đang ở trong trạng thái của vài năm trước mà.”
“Ý tôi không phải như vậy… Kiểu như… anh ấy là một người hoàn toàn khác vậy…”
“Xét về mặt tính cách thì hẳn là thế. Chỉ là về cách làm thì tôi không cảm thấy khác biệt lớn với huynh đệ lúc bình thường đâu?”
Làm sao mà… Ủa? Nghĩ lại thì đúng là người bằng hữu bình thường cũng làm chuyện khá là tồi tệ… Vậy thì tại sao mình lại…?
“Không chỉ tôi cảm thấy bất an với người bằng hữu, mà cả Lacra-dono hay Harkdoc-dono cũng vậy.”
“… Vậy sao, nhưng Harkdoc… Hừm…”
Ngược lại, không chừng Ekdoic-dono mới chính là người kỳ quặc ở đây ấy chứ? Cảm giác như chỉ có anh ấy đang chậm tiêu với sự thay đổi của người bằng hữu.
“Không lẽ anh đã nghĩ ra chuyện gì ư?”
“Có thì cũng có… Nhưng xin lỗi, tôi có cảm giác mình không nên nói ra chuyện này.”
“Hả!?”
Ekdoic-dono ấy lại đang lẩn tránh ư!? Một Ekdoic-dono lúc nào cũng thẳng thắn nói ra điều mình muốn nói và khiến Thương-dono đỏ mặt sao lại làm vậy sao!?
“Cô đang lộ vẻ rất bất ngờ đấy… Chỉ là thật xin lỗi, tôi nghĩ đây là điều các cô nên tự mình nhận ra hơn.”
“Nh… nhưng mà nè!? Nếu cứ tiếp tục bỏ mặc người bằng hữu thế này thì sẽ khiến huynh trưởng hay Sir Ratzel cảm thấy lo lắng____”
“Không, tôi nghĩ chắc là Marito hay Illias cũng sẽ không lo lắng đến vậy đâu?”
“Hở…”
Chuyện Ekdoic-dono hiểu mà tôi lại không hiểu ư? Từ lời vừa rồi thì không lẽ huynh trưởng và Sir Ratzel cũng sẽ lập tức nhận ra sao?