“Ồ, quả nhiên là anh đang ở đây sao, Larheit.”
Kho sách, một trong những nơi hiếm hoi có thể nghỉ ngơi. Sự xuất hiện của Arkryal với tiếng ồn hoàn toàn không chút liên quan nào đến sách khiến tôi chợt muốn tặc lưỡi.
“Có chuyện gì sao?”
“Haha, khuôn mặt anh khó chịu ghê luôn. Bộ anh thích đọc sách một mình đến vậy à? Người gì u ám quá đi.”
“Tôi cũng không phải thích đọc sách gì cả. Nhân tiện mà nói thì tôi chỉ cảm thấy khó chịu vì anh xuất hiện tại nơi này thôi.”
“Gì vậy trời. Dù không đọc thì tôi cũng biết sách là thứ để đọc đó chớ?”
“Thế thì thật bất ngờ. Tôi cần phải sửa đổi một phiến diện về anh rồi.”
Tôi thích nơi này không phải vì có sách, mà là do nơi đây không có người. Và trên hết là để kẻ như Arkryal không đến gần.
“Tôi có hơi tò mò anh mang phiến diện tôi nhiều đến mức nào đó. Mà Lytial sang Trine vừa mới liên lạc đó. Có vẻ Solide đã chết rồi.”
“… Vậy sao.”
Khi Lytial quay về đây một lần thì tôi đã được nghe kể sự tình đại khái, và quả nhiên mọi chuyện diễn ra đúng như vậy. Nếu hợp tác với Lytial thì không chừng anh ta đã có cơ hội thắng rồi, cái bọn thích thoả mãn bản thân toàn như vậy cả…
“Anh không bất ngờ gì nhể?”
“Khi kẻ thuộc hành tinh Yugura lộ dạng thì tôi đã đoán Solide sẽ không thể địch lại rồi.”
“Tên đó nguy hiểm tới vậy sao? Thậm chí cả Lytial cũng cảnh giác nữa, chẳng phải hẳn không có chút năng lực chiến đấu nào ư?”
“Anh có thể thắng Lytial bằng đầu khẩu hay đấu trí không?”
“Cái đó thì không được thật, nhưng mấy kiểu như vậy chẳng phải cứ lờ đi rồi chém thẳng mặt là được sao?”
“Cả thích khách tôi gửi đi có lẽ cũng đã làm trò giống như Solide đấy.”
Hoặc có lẽ Arkryal thật sự sẽ đạp đổ toàn bộ mấy kế sách khôn vặt đó mà chạm được đến gã đàn ông ấy. Chỉ là để thử thì giờ đã quá trễ rồi.
“Anh không nghĩ tới tôi hả?”
“Có chứ. Nhưng trong trường hợp cả cậu cũng không thành công thì chúng ta buộc phải chấp nhận thất bại toàn diện ở phương diện chiến đấu. Như thế thì kế hoạch của Nekthaal cũng sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn.”
“Đừng có lườm tôi vậy chứ. Tôi hiểu mà, bản thân sẽ không tự tiện chạy đi chém người đâu.”
Tuy không muốn tin tưởng, nhưng tôi biết anh ta có thể tự khống chế mình ở mức tối thiểu. Nếu anh ta là một con thú hoang chẳng biết kiềm chế thì đã bị Lytial cùng Nekthaal vứt bỏ và xử lý rồi.
“Anh có nghe ngóng chuyện những con rơi có thể dùng làm chiến lực như Komiha và Smites ra sao rồi không?”
“Cả hai bọn họ hình như cũng không được luôn. Tuy vẫn chưa xác nhận tử vong, chỉ là căn hầm của Zdwari đã bị áp chế toàn bộ rồi.”
Xét tính cách của Solide thì anh ta vẫn có thể dùng Komiha hay Smites như con tốt thí. Thế mà Solide lại tử vong, các con rơi ẩn nấp trong hầm cũng bị bắt giữ. Vậy thì hoặc là họ đã chết, hoặc là đang làm tù nhân rồi.
“Chiến lực bên Trine đã bị diệt sạch rồi sao. Nếu tài liệu dưới hầm cũng bị điều tra thì thông tin của mấy chỗ ẩn nấp trên lãnh thổ Trine cũng sẽ bị bại lộ. Có vẻ đường lui của chúng ta đã bị chặt đứt rồi.”
“Trước khi đối đầu mà suy nghĩ đến đường chạy thì có thắng cũng không thắng được đâu~?”
“Vốn tỉ lệ thắng của tôi đã thấp rồi. Thận trọng quá mức cũng là vừa đủ.”
Tôi cũng nên suy tính cả việc bắt buộc phải tạm biệt cơ thể này và chuẩn bị trước vật chủ tiếp theo. Nếu nhập vào đám con gái mà ám sát thành công thì dễ nói rồi, nhưng lỡ gặp phải gã đàn ông ấy thì tỉ lệ cao là tôi sẽ bị phát hiện.
“Chết như kiểu Solide cũng không được đâu. Tôi ghét Solide thật, nhưng ít nhất tôi vẫn xem anh ta là đồng đội. Bản thân phải trả thù cho anh ta mới được.”
“Thế thì trả thù cho phần của Smites hay Komiha cũng được mà?”
“Ưm… Mấy người đó thì… hầu như chẳng tiếp xúc nên nghĩ không ra~”
Người tiếp xúc Nekthaal đầu tiên chính là Lytial, sau đó là tôi. Arkryal và Solide là đối tượng được phát hiện cùng lúc trong đợt tìm kiếm con rơi đầu tiên. Xét theo nghĩa đó thì họ cũng có chút thân cận hơn.
“Đừng có chết đi đấy. Tôi tuyệt đối sẽ không trả thù cho anh đâu.”
“Ồ, tôi cũng định nói vậy đó. Cho dù anh chết thì cũng không chết nổi mà.”
“Lúc chết thì tôi vẫn có thể chết đấy.”
Việc phụ thể có hai loại. Một là sử dụng công cụ chuyên dụng để tự sát, sau đó thì đưa linh hồn đến vật chủ đã chuẩn bị sẵn. Đây là cách an toàn nhất và cũng giúp linh hồn không chịu gánh nặng. Cái thứ hai… là thủ đoạn bắt buộc phải tránh, trong trường hợp tệ nhất thì linh hồn bản thân sẽ không thể dùng được nữa. Thế thì tôi sẽ thực sự chết đi theo nghĩa đen.
Dù sao thì qua chuyện này, kẻ thuộc hành tinh Yugura sẽ chuyển mục tiêu sang Serend. Dựa trên chiến lực thì ưu thế sức mạnh đến từ Arkryal của bên này vẫn không thay đổi. Tuy vậy, cho dù sở hữu con cờ tuyệt đối không thể bị cướp đi trên bàn cờ, đối phương cũng không có nghĩa vụ phải chú ý đến con cờ đó hay tuân theo quy tắc. Chính vì thế, kể cả khi con cờ Arkryal vẫn khoẻ mạnh, chúng tôi vẫn có khả năng bị bại trận.
“Đừng háo hức như vậy chứ, Larheit. Anh đã đủ tuyệt rồi, bên này cũng còn Lytial có thể sử dụng tôi một cách vẹn toàn. Cả Nekthaal cũng không yếu phải không? Thế thì không sao cả đâu!”
“Anh lạc quan thật đấy. Không chừng anh vẫn có khả năng thua khi đấu kiếm đấy?”
“Không có chuyện đó. Chỉ cần đối phương vẫn là con người thì tôi sẽ không thua ai đâu.”
Lời khẳng định ấy không chút do dự. Hẳn sự tự tin vì mình là cường giả tuyệt đối đã khiến anh ta nói vậy. Thậm chí, có lẽ người đàn ông này còn có khả năng đánh bại cả Phi Ma Vương từ chính diện. Và tài năng ấy có thể được sử dụng thành thục bởi bộ não của Lytial… Đúng là có thể nói rằng đây là con bài tẩy vô cùng tuyệt vọng với đối phương.
Dù vậy, tôi vẫn nghĩ rằng điều này vẫn chưa phải là kế sách vẹn toàn khi đối đầu gã đàn ông ấy.
-------------------------------------------------------------------
Sau khi bị tấn công bởi Solide và tỉnh dậy thì đã trôi qua không ít ngày. Theo lời Ekdoic kể thì có vẻ [tôi] đã bị đưa về trạng thái tinh thần của vài năm trước. Không chỉ thế, “tên nào đó” lại còn quay về thời điểm nguy hiểm nhất. Cái gã Solide đấy thật sự phiền toái ghê.
Dù vậy, nhờ sự hợp tác của [tôi] trong trạng thái đó, Solide đã tử vong, những con rơi ở Trine cũng đã bị bắt giữ toàn bộ. Vì có lẽ gánh nặng tinh thần rất lớn nên Balastos đã bảo [tôi] hãy an tĩnh vài ngày. Hiện tại, bản thân đang nghỉ ngơi tại dinh thự của Balastos.
Chỉ là cơ thể hầu như chả gặp vấn đề gì. Cả Melia chịu tổn hại giống [tôi] hình như cũng đã trở lại bình thường nên chắc là vẫn ổn…
“Nhìn…”
“Này, cô định lườm ở đấy đến bao giờ hả?”
Người đáng lẽ đưa đồ ăn đến là Lacra lại đang hướng ánh mắt trách móc về phía này từ sau cánh cửa. Dường như [tôi] trong quá khứ đã xua đuổi Mix cùng Lacra rất dữ dội, và bản thân Lacra vẫn còn đang cảm thấy như vậy.
“Có thật anh là Thượng Thư-sama như mọi khi không?”
“Hay là để [tôi] nói không phải đi nhỉ? Thế thì cô cũng sẽ không làm nũng quá mức nữa.”
“Hừm… Kiểu nói móc này, vậy là anh đã quay về như cũ rồi… Phù…”
“Phù cái gì hả… Nhanh mang cơm sang đây đi. [Tôi] hiện chỉ có mỗi thú vui là ăn thôi đấy.”
Lúc này, mấy người Ekdoic đang điều tra tàn tích thương quán Holsteal. Dường như sau khi mang chìa khoá cướp được từ Solide thì họ đã có thể nhận thức được căn hầm mà trước nay không thấy. Mặc dù không có chút năng lực chiến đấu, nhưng bên trong đang có vài đứa trẻ được cho là con rơi.
Vì chúng cũng không có dấu hiệu phản kháng nên hiện đang được bảo hộ tại lâu đài Trine. Trên hết, bên trong căn hầm có bản đồ tổng hợp thông tin về các cơ sở di tản tạm thời của chúng trên toàn lãnh thổ Trine và Quama bên cạnh. Bọn Ekdoic đang cố gắng để đạt được nhiều thông tin hơn nữa.
“Tại vì… khuôn mặt và giọng nói của Thượng Thư-sama rất là lạnh lùng luôn đó!?”
“Nếu cơm bị nguội thì [tôi] cũng không phải không nghĩ đến chuyện làm vậy đâu.”
“Ác quá đi!?... Nhưng chỉ trẻ lại một chút mà anh khá là khác nhỉ.”
Đại từ xưng hô <tôi>, thú thật thì có lẽ bản thân không muốn dùng đến nó khi đã trở thành người khoảng 30 tuổi, nhưng thực tế thì đây lại là vị thế dần biến mất vì lý do khác.
“Tại vì đó là khoảng thời gian [tôi] dùng ác ý để chống lại ác ý từ người khác, và nó cũng là thời kỳ hoang tàn nhất. Với vị thế của [tôi] hay tôi thì kiểu gì cũng chịu gánh nặng tinh thần rất lớn. Sau khi nghĩ rằng mình cần phải làm gì đó thì <tôi> chính là vị thế được sinh ra. Một nhân cách có thể tận hưởng việc sử dụng ác ý để tinh thần không bị hao mòn… Ừ thì dự định là thế…”
“Dự định?”
“Rốt cuộc thì cái này vẫn khác với kiểu người đa nhân cách. Dù là vị thế nào làm thì chuyện ấy vẫn sẽ lưu lại trong ký ức. Bản thân chỉ biết rằng mình đã tận hưởng nó, chứ kết quả của việc bản thân đã làm vẫn chẳng hề thay đổi.”
Cuối cùng thì [tôi] lại mong muốn được sống bình an, nếu đã vậy thì vị thế tận hưởng mà làm ác cũng không cần thiết nữa. Do đó, sự tồn tại của <tôi> cũng dần tan biến như một thứ tạm bợ sớm nở tối tàn.
“Nhưng nhờ vị thế đó nên kể cả Thượng Thư-sama trong thời kỳ hoang dại cũng đã hợp tác giúp chúng tôi nhỉ?”
“… Mà cũng đúng.”
Nếu như bị đưa về thời điểm ngay trước khi bị triệu hồi đến dị giới thì không chừng bản thân đã xử sự giống như Saburou, kẻ từng dồn ép Illias trong thế giới của Kim. Chỉ là giá trị quan của việc tồn tại trong thế giới giả tưởng và giá trị quan của trạng thái trong quá khứ rất khác nhau nên chắc sẽ xoay sở được thôi.
“Cả Ekdoic-nii-san hay bệ hạ cũng bảo là không sao và chẳng đưa ra lời khuyên nào tốt cả đó!?”
“Marito thì bản thân đã từng kể với anh ta về <tôi> rồi. Còn Ekdoic… nhìn chung thì anh ta cũng thường xuyên quan sát [tôi] rất kỹ.”
Nếu chọn ra bảng xếp hạng nhân vật tôn trọng [tôi] như một con người thì hẳn vị trí đứng đầu sẽ do Ekdoic và Ulffe tranh chấp với nhau. Mặc dù về độ lý giải thì Marito lại đứng đầu cơ…
“Hừm… A, nhưng mà chuyện anh cảm thấy đau khổ khi chia tay nên dùng thái độ lạnh lùng thì dễ thương lắm đó~”
“Hahaha…”
Khốn khổ nhất chính là [tôi] không thể phủ nhận hoàn toàn. Dĩ nhiên là Lacra hay Mix mà im lặng thì cũng là mỹ nhân đấy. Nếu thân thiết với mấy đứa này thì chuyện cảm thấy tiếc nuối khi chia tay là điều rất dễ hiểu. Vả lại, nếu đọc thông tin do [tôi] viết thì bản thân cũng hiểu rằng họ là đối tượng đáng để tin tưởng nữa.
“Nhưng thế thì Thượng Thư-sama cũng không phải ghét việc tôi làm nũng đâu nhỉ!”
“[Tôi] không phủ nhận toàn bộ, nhưng đừng có lên mặt đấy?”
“A, vâng. Cả lúc này mà anh cũng làm được đôi mắt như vậy nhỉ…”
Được rồi, đã đến lúc phải ăn. Ăn cơm nóng đương nhiên là sẽ ngon hơn cơm nguội rồi. Chuyện về Lacra thì để sau cũng được. Thế nên là xin____
“Người bằng hữu! Thể trạng anh thế nào rồi!?”
“… Cũng không tệ.”
Lần này là Mix sao… Tuy muốn bảo để sau vì đang ăn, nhưng [tôi] trong quá khứ cũng gây không ít khổ sở cho cô ấy…
“Ừm ừm, quả nhiên là khuôn mặt lờ đờ như thế này mới là tuyệt nhất!”
“Cái đó không phải khen đâu nhỉ? Thời gian [tôi] làm mặt nghiêm nhiều hơn đó.”
“Thôi đi mà! So với người bằng hữu trong quá khứ thì nói là khác biệt như ngày với đêm cũng không quá đâu!”
“Đau nhe.”
Cái con này vậy mà cứ vỗ bình bịch người mới khỏi bệnh kìa.
Người mà [tôi] trong quá khứ đã chọn trong vai trò phá huỷ thanh trượng của Solide, điều kiện để giúp [tôi] và Melia trở lại như cũ, chính là Mix. Lý do hẳn là vì cô ấy thường sẽ không rời đi vì là hộ vệ, hơn nữa còn dễ để tạo khoảng cách nhất.
Người dự bị khác là Ekdoic, nhưng vì [tôi] trong quá khứ cũng đánh giá cao anh ta, và Ekdoic cũng không dễ để chia tách. Lacra thì cũng có trực giác nhạy bén của riêng mình. Trước khi tạo ra khoảng cách ở phương diện tinh thần thì vẫn có khả năng cô ta sẽ giữ khoảng cách về phương diện vật lý trước.
“Mix-chan cũng khoẻ lại rồi nhỉ.”
“Bởi vì đúng là tôi đã gặp nhiều chuyện không vui, nhưng tôi lại có được thứ tốt hơn nữa!”
Vì có thể nắm giữ chính xác về khoảng cách nên [tôi] có thể nhận ra khoảng cách giữa mình với Mix đang gần hơn chút xíu. Hệt như là vừa lỡ mồm tán tỉnh vậy.
“Mà [tôi] cũng đã làm phiền cô rồi. Vị thế ấy sẽ không xuất hiện nữa nên hãy an tâm đi.”
“Không hề không hề. Không chỉ thế, tôi còn muốn nói chuyện với <Tôi>-dono nữa cơ!”
À ừm. Kiểu này thì nhất định là bản thân đã nói gì đó rồi. Chắc là mấy lời ngon ngọt như kiểu người mình thích gì đó. [Tôi] trong quá khứ đến cuối cùng cũng dễ dãi với Mix thật nhỉ.
“Đáng tiếc là [tôi] hiện tại còn không thể chuyển sang tôi cơ.”
“Đó là vấn đề về phương diện tinh thần ư?”
“Là vì để bản thân không nhận thức được chuyện đã khiến [tôi] gần chết đi theo nghĩa đen. [Tôi] thì nghĩ rằng nếu nhớ lại ký ức lúc đó thì mọi thứ có lẽ trở nên ổn định… Chỉ là chắc bản thân sẽ cảm thấy nặng nề lắm.”
Vì để phong ấn ký ức thảm khốc vào lúc bị bắt giữ bởi Đại Giám Mục Ceraes, một vị thế khác là tôi đã mang theo ký ức đó mà cách ly. Tuy vậy, vì cảm giác về việc ấy vẫn nằm trong ký ức nên sau khi dần nhớ nhiều chi tiết hơn thì chắc sẽ quay lại như cũ thôi.
Song, nếu lập tức lấy lại ký ức đã chịu tra tấn đến mức không còn hình người thì nhất định [tôi] sẽ trở thành phế nhân. Bản thân không hề có dũng khí như vậy.
“Không cần phải miễn cưỡng đâu! Người bằng hữu cứ như lúc này là đủ ưu tú rồi! Ngược lại thì quý ông như vậy mới là tốt nhất!”
“Đau nhe.”
Tuy đó là bản thân trong quá khứ, nhưng chuyện dùng thái độ tệ hại với Mix vẫn là sự thật. [Tôi] đúng là cũng muốn bù đắp ở khoảng đó, chỉ là nếu không thận trọng trong hành động thì cự ly sẽ còn trở nên gần hơn lúc này nữa.
“___ Anh thật sự không cần miễn cưỡng đâu. Chỉ cần là người bằng hữu như hiện tại thì tôi đã thoả mãn rồi.”
Chính là nó đó. Thỉnh thoảng đôi mắt khi nhìn [tôi] của Mix lại tạo nên cảm giác rất quyến rũ. Nếu bàn với Marito thì chắc chắn anh ta sẽ mang chuyện hôn sự ra liền.
“… Bản thân hèn nhát khiến cô phải lao tâm rồi.”
“Đó cũng là một trong những mị lực của người bằng hữu mà!”
“Hừm… Sao có cảm giác như Mix-chan đã trở thành người lớn hơn một chút… Nhưng cả tôi cũng đã chu đáo cố gắng chuẩn bị cơm nước đó!”
“Đừng có tự mình nói.”
“Sụt sịt.”
Mà kiểu này thì chắc không cần phải dốc sức bù lại rồi. Chỉ là dạo này xảy ra nhiều chuyện quá làm tinh thần [tôi] không còn thoải mái như trước nữa. Sau này, chúng [tôi] sẽ chuyển sang mục tiêu chính là Serend. Có lẽ cần phải có một sự kiện để bổ sung lại năng lượng mới được. Ngoài ra thì cơm cũng nguội luôn rồi.