Sau khi mất đi Komiha, khác biệt chiến lực giữa đôi bên đã nới rộng đến mức không thể khoả lấp. Điều tôi có thể làm chỉ là cố gắng tạo ra sơ hở và sử dụng năng lực này lên một hai người với tinh thần ôm nhau chết chung… Chỉ là nếu tôi chết đi thì nguyền rủa sẽ mất đi tác dụng nên việc đổi mạng cũng không có ý nghĩa. Bản thân đã hiểu rằng mình không còn cơ hội chiến thắng, thế mà sao tôi vẫn thật nông cạn.
“Cơ mà thế mới hay. Ngươi chính là kẻ địch lý tưởng của ta đấy.”
Không có nguy cơ đến từ sức mạnh phi lý như Arkryal, cảm giác nguy hiểm khi bị dồn ép chỉ bằng so đấu trí tuệ đơn thuần. Chính là như thế này đây. Một khi đã sở hữu năng lực này thì tôi phải tiếp tục sử dụng nó lên đối tượng cần thiết. Bản thân phải suy nghĩ nên tiếp tục sử dụng nó như thế nào.
“Cơ mà làm sao đây ta… Cứ thế này thì mình sẽ chỉ là cô công chúa chờ đợi Lytial đến cứu thôi. Thế thì không tốt, không có ý nghĩa.”
Tôi nhớ lại chuyện ngày xưa. Sở hữu tài năng liên quan đến ký ức, tôi có thể tự do điều khiển ký ức của mình nhằm lưu trữ hoặc xoá bỏ. Song, tôi chưa từng nghĩ rằng mình muốn lưu giữ ký ức nào cả. Tôi đã dùng tài năng này chỉ để xoá bỏ các ký ức khó chịu như những hình phạt trên thân thể, hành vi do bố mẹ cảm thấy ghê tởm vì tôi là kẻ dị biệt.
Cho dù gặp chuyện khổ sở đến thế nào, tôi vẫn có thể đối mặt bố mẹ với nụ cười vào ngày hôm sau. Bản thân đã xoá ký ức với suy nghĩ ngu ngốc rằng làm thế thì họ sẽ dịu dàng với mình. Đến khi tôi biết rằng điều đó càng tạo ra khoảng cách với bố mẹ thì mọi chuyện đã quá trễ.
“Dù có thể xoá bỏ ký ức, nhưng sự thật vẫn không hề thay đổi.”
Con tim vẫn yên ổn, thế nhưng nỗi đau từ vết thương trên cơ thể vẫn cứ tiếp tục tăng. Cơn đau này là yếu tố đủ để chuyển sự trốn tránh của bản thân sang hành vi phòng ngự. Và rồi tôi đã dùng năng lực lên bố mẹ. Trái tim còn trẻ nhưng cơ thể đã già lão, trước mặt là một đứa trẻ mà mình không hề nhận ra. Vẻ hoảng loạn của bố mẹ lúc ấy thật là nực cười.
“Mâu thuẫn trong ký ức chỉ sinh ra nỗi sợ hãi. Nó tuyệt đối sẽ không tạo ra kết quả tốt đẹp.”
Khi bố mẹ chọn cách giải toả bất mãn với tình huống phi lý này với tôi thì bản thân càng sử dụng năng lực nhiều hơn. Kết cục, họ đã biến thành loài sinh vật xấu xí còn không thể nói chuyện và chỉ biết gào khóc.
“Ôi, thật là một sức mạnh tồi tệ. Ghê rợn, và kinh tởm.”
Tôi muốn sử dụng sức mạnh này nhiều hơn nữa. Tôi mang sức mạnh có thể huỷ hoại nhân sinh đối phương. Tôi đã được ban tặng sức mạnh này và ra đời. Một khi đã sở hữu thì tôi cần phải sử dụng nó. Bằng không thì tôi sẽ chẳng thể hiểu được tại sao mình lại sinh ra với sức mạnh này.
“Có đối tượng mình cần dùng năng lực. Vì vậy mà mình vẫn có ý nghĩa sống sót. Ý nghĩa khi nắm giữ tài năng này mà xuất hiện trên cõi đời.”
Tôi chỉ sử dụng năng lực này bằng ý chí của mình. Tôi cần phải làm vậy. Cho dù có bị kẻ khác căm ghét, nhưng chỉ cần tôi nghĩ rằng điều đó cần thiết là đủ. Nếu không sử dụng năng lực của mình vì bản thân thì tôi chẳng còn ý nghĩa nào để sống nữa. Tôi xin kiếu cuộc đời bị sử dụng vì người khác như một công cụ.
“Không cần để ý mấy trò hơn thua vặt vãnh làm gì… Ừm, phóng hoả nơi này vậy.”
Tôi có chút bất mãn khi bắt chước độ dứt khoát của kẻ thuộc hành tinh Yugura. Nếu được thì tôi muốn làm chuyện chỉ mình có thể làm. Dù vậy, thứ tôi còn sót lại chỉ là năng lực này cùng đám côn đồ cắc ké. Tôi chỉ có thể nghĩ ra hành động gây hỗn loạn mà ai cũng có thể làm và không thể nào vãn hồi.
“Hẳn là hành động của mình sẽ bị hắn nhận ra… Cơ mà mình không nghĩ hắn sẽ có thể đối phó tỉ mỉ hành động của toàn bộ đám côn đồ. Kiểu hỗn tạp thế này không khéo lại tốt hơn ấy chứ.”
Đốt được bao nhiêu thì đốt, sau đó thì… cứ hành động tuỳ theo tâm trạng lúc đó vậy. Suy nghĩ sâu vào cũng chỉ để hắn đọc suy nghĩ của mình. Đã vậy thì cứ thay đổi chuyện cần làm dựa theo thứ mình thấy và tâm trạng vào lúc đó.
Thế thì trước tiên tôi cần phải quay lại căn cứ. Đã trôi qua không ít thời gian kể từ khi tôi chạy trốn khỏi Ekdoic, nhưng vẫn có khả năng truy binh đang đuổi theo. Có lẽ chúng sẽ để tôi tự bơi và suy nghĩ ra kế hoạch tiêu diệt từng căn cứ. Tôi sử dụng ma pháp Truy Tìm và thăm dò tình huống xung quanh.
“___ Haha, đọc được đến cả chuyện này sao.”
Trong khu phố này, tôi đã bố trí Phong Ma Thạch tại các căn nhà trống để kẻ địch không thể tự do sử dụng ma pháp Truy Tìm. Tuy nhiên, vì để chỉ mình tôi phân biệt những vị trí nào của ngôi nhà nào được bố trí Phong Ma Thạch, bản thân đã chọn dấu mốc khác nhau ở từng kiến trúc tương ứng. Do đó, khi sử dụng ma pháp Truy Tìm, tôi có thể tìm kiếm một cách an toàn nhờ việc kiểm tra các dấu mốc và tránh những địa điểm đó… Mọi chuyện đáng lẽ là như vậy.
“Vị trí của Phong Ma Thạch đang bị dịch đi một cách có chủ đích… Theo tình trạng này thì những nơi khác cũng thế sao.”
Khả năng có thể nghĩ tới chính là dấu mốc bị nhận ra và đối phương đã phân biệt được giống như tôi… Tôi đã nghĩ rằng hắn sẽ không thể phân biệt các dấu mốc với những đặc trưng chỉ khác với nhà dân một chút như thiếu ống khói, hay là cỏ dại bị cắt nham nhở…
“Nhưng nếu bày trò như vậy thì đối phương cũng chẳng thể dùng ma pháp Truy Tìm như bình thường. Đã vậy thì bên này chỉ cần tìm kiếm thôi.”
Tôi đâm trượng xuống mặt đất, hướng tai về phía âm thanh phản lại, gia tăng thính lực của bản thân và lắng nghe. Nhờ làm như thế này, tôi có thể nắm giữ không gian của cấu trúc xung quanh. Khuyết điểm là tôi chỉ có thể sử dụng tại khu vực yên lặng và phải đóng lại những giác quan khác. Nếu mà bị tấn công vào lúc này thì tôi chắc chắn sẽ không kịp phản ứng.
“… Đúng là hắn cũng không thể đọc đến cả thời điểm này.”
Tôi đã định lập tức hành động nếu cảm nhận được gì đó, chỉ là bản thân lo lắng thừa rồi. Xung quanh không có một bóng người, người dân trong nhà vẫn đang nằm ngủ như thường. Chỉ là lại có vài phát hiện không tốt.
Những nơi tôi có thể sẽ đi qua đang tồn tại bẫy rập. Những vị trí mà không ai bước qua, cũng không ai để mắt đến. Nếu tôi không nghĩ gì mà quay về thì e rằng đã bị mắc bẫy rồi.
Sau khi xác nhận dây thừng được giăng tại một phần con hẻm, tôi hướng mắt nhìn xung quanh. Đây là bẫy báo động, nếu mắc chân vào thì tiếng động sẽ vang lên khá lớn.
“Người đặt bẫy là Mix sao? Nhưng kiểu bẫy này lại quá ngây thơ đấy?”
Vì vẫn có khả năng người thường vô tình vướng phải nên chắc bọn chúng không sử dụng bẫy có sức sát thương… Nhưng tôi thật sự bất ngờ khi bị đối phương cho rằng mình sẽ vướng phải loại bẫy ngu ngốc này.
Tôi sử dụng ma pháp Dạ Nhãn và thận trọng tiến tới trong phố đêm. Tôi cũng sử dụng ma pháp Truy Tìm vài lần giữa đường, nhưng quả nhiên là khi vị trí của Phong Ma Thạch được bố trí bị di chuyển thì tôi vẫn không thể sử dụng được như bình thường. Vì vậy mà tôi tốn nhiều thời gian hơn mình tưởng, đến khi đặt chân vào hang ổ của bọn côn đồ thì lại chậm hơn dự định khá nhiều.
“So… Solide-san! Rốt cuộc có chuyện gì vào tối muộn thế này!?”
“Chẳng có gì cả, Komiha bị hạ rồi. Phải thay đổi kế hoạch. Từ giờ, bọn mày sẽ làm loạn tại Trine nhiều hơn nữa.”
“Chúng tôi ư…?”
Biểu cảm của bọn côn đồ trở nên u ám. Tôi có thể hiểu cảm xúc của chúng, dù sao thì Komiha, người sở hữu thực lực vượt trội bọn chúng cũng đã bị hạ.
“Tao cũng không kỳ vọng dùng bọn mày như chiến lực đâu. Chuyện bọn mày sẽ làm chính là hành động rải rác và phóng hoả khắp nơi thôi.”
“Phóng hoả…”
“Bọn mày cũng có kinh nghiệm phóng hoả rồi nhỉ? Giờ chỉ cần làm ở quy mô lớn hơn là được. Sau khi đốt nơi này đến một mức độ thì cứ tuỳ tiện chạy đi rồi ẩn nấp cho đến khi mọi chuyện lắng xuống. Bọn mày cứ cầm cái này mà chia nhau.”
Tôi lấy ra túi tiền ra và ném xuống chân bọn chúng. Với chừng ấy, cho dù bọn chúng có thể tạo nên kỳ tích khi toàn bộ thành công chạy trốn mà không ai bị bắt, bọn chúng cũng sẽ không chịu thiếu thốn trong một khoảng thời gian.
“Ch… chúng tôi hiểu rồi… Vậy thì chúng tôi sẽ thực hiện vào lúc nào?”
“Sau khi chia tiền ra thì hãy lập tức chuẩn bị. Một khi Komiha bị bắt thì không lâu nữa, nơi này sẽ bị đánh hơi. Phải làm cho nhanh. Tao sẽ ra ngoài xem một chút.”
Tôi một lần nữa dùng trượng ở bên ngoài hang ổ và tiến hành tìm kiếm. Bên ngoài không có bóng dáng bất ổn nào, có vẻ như không bị bám đuôi rồi. Tuy vậy, tôi cũng đã phát hiện bẫy báo động gần hang ổ này. Nhất định vị trí này cũng đã bị đối phương đưa vào phạm vi suy xét. Tôi cần phải suy nghĩ đến việc ẩn nấp ở đâu sau khi phóng hoả.
Trước tiên thì hãy chuẩn bị cho việc phóng hoả và chờ hiệu lệnh tập hợp của Lytial. Khi có dấu hiệu thì để cho bọn côn đồ phóng hoả và khiến quân Trine thả lỏng cảnh giác xung quanh thương quán. Nếu có Zdwari thì dương đông kích tây như thế chắc đủ rồi. Sau đó thì… đặt cược hết vào chuyện ám sát trực tiếp kẻ thuộc hành tinh Yugura cũng không tệ. Gã đàn ông đó đã trở thành địch nhân của tôi. Vậy thì bản thân cần phải giết hắn. Đó chính là hành vi có ý nghĩa đủ để tôi sẵn sàng vứt bỏ sinh mệnh này.
“Ừm, làm vậy đi. Mặc dù có lẽ mình sẽ bị Mix hay Ekdoic giết ngay sau đó, nhưng chuyện đó nhất định vẫn có ý nghĩa.”
Nên giết hắn như thế nào đây? Nếu dùng thủ đoạn huỷ hoại ký ức chứ không phải kéo về quá khứ thì tôi cần phải phá huỷ tinh thần hắn. Tuy vậy, so với việc chỉ chôn chiếc nêm, thủ đoạn gây tổn thương đến mức không thể vãn hồi sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, vì thế mà nó sẽ vô ích trong trường hợp này. Công kích từ ma pháp… Nếu bị hắn đoán được thì một viên Phong Ma Thạch cũng đủ để ngăn chặn… Vốn hắn cũng mềm yếu và có thể giết chết một cách đơn giản nên công kích bằng Cường Hoá Ma Lực đơn thuần sẽ tốt nhất… Chỉ là thế thì chẳng thú vị chút nào.
“Solide-san, tôi có thể nói chút chuyện không?”
“Cái gì? Tao đang suy nghĩ nên không muốn nói mấy chuyện thừa___”
Sự bực bội vì luồng suy nghĩ bị cản trở bởi tạp âm đã biến mất. Tại sao cơ thể tôi lại trở nên cứng lại như thế này? À, là thằng này sao. Thằng này vừa mới đâm dao vào hông của tôi.
“___ Hả?”
Tôi ngã ập xuống. Chỉ một cú đâm dao… Không, nhìn kỹ lại thì con dao này… khác với loại mà chúng hay dùng. Theo hình dạng thì nó là loại tẩm độc. À, hèn gì mà cơ thể mới dần không thể cử động được.
“Đây… đây là tại anh! Tại anh muốn dùng bọn tôi như con tốt thí đó!”
Cái tên này đang nói cái quái gì vậy? Tôi đã chuẩn bị cả tiền cho chúng chạy trốn mà. Tuy không quan tâm cái bọn tự làm bậy rồi bị bắt giữ, nhưng tôi vẫn đang hỗ trợ tối thiểu cho chúng đấy chứ?
Cơ thể hầu như không thể cử động. Dù muốn chống trượng đứng dậy, nhưng tôi lại trượt chân bởi máu chảy ra từ hông mà té ngã một lần nữa.
“Hi… Hícc! Bọn mày, chạy mau!”
Bọn côn đồ chạy tán loạn. Đâm người khác rồi quýnh quáng chạy đi, bộ bọn mày là trẻ con chưa dứt sữa hay sao? Sau một lúc, tiếng leng keng giữa không trung vang đến bên tai.
___ Đây là tiếng động gì? À, là bẫy báo động. Vì ít khi nghe thấy nên tôi phải tốn một lúc để nghĩ ra đó là tiếng gì.
“Ưm… Vết thương… không nặng đến vậy, chỉ là…”
Chỉ cần dùng Cường Hoá Ma Lực thì máu sẽ ngừng chảy. Thế nhưng, dường như độc đã ngấm ra toàn thân nên tôi chẳng thể dùng sức được. Rắc rối rồi. Tôi có cảm giác thân thể đang dần hoá thành tảng đá.
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ. Tình trạng thế nào rồi, Solide?”
Tôi nghe thấy một giọng nói. Mắt tôi vẫn còn cử động được. Là ai vậy nhỉ? À, là hắn… Mái tóc đen cùng đôi mắt đen… Là kẻ thuộc hành tinh Yugura. Bên cạnh hắn đang có bóng dáng của Mix. Hai người đang lộ ra biểu cảm vô cùng khác biệt.
“… Trông ôn hoà ngoài dự đoán đấy. Thậm chí còn có cảm giác hơi bất ngờ nữa?”
“Có khả năng là do độc tê liệt mang tính chí tử. Trông vậy chứ cơn đau có lẽ cũng bị tê dại luôn rồi.”
Kẻ thuộc hành tinh Yugura cầm thanh trượng của tôi lên với vẻ mặt đầy hứng thú. Không có nó thì tôi sẽ không thể đứng dậy đâu. À, cho dù có thì chắc cũng không thể rồi.
“___ Bọn chúng là do ngươi dùng thủ đoạn ư?”
“Ừm. Đồng đội bên này, hai người tên Harkdoc và Kayl đã điều tra thân phận của đám côn đồ ở trong phố. Sau đó thì họ tham chiếu những nhân vật ra vào thương hội Holsteal bằng bản phác thảo chân dung rồi xác định được nơi này. Nhân tiện thì họ cũng nắm giữ cả đống Phong Ma Thạch được rải trong khu phố luôn.”
Vậy là giống như chuyện tôi lợi dụng những nhân vật xung quanh kẻ thuộc hành tinh Yugura, hắn cũng đã lợi dụng thuộc hạ của tôi sao. Thế thì tôi cũng không cần phải khó chịu vì dùng cùng thủ đoạn rồi. Cả hai chẳng phải đều đang bắt chước nhau à.
“Về lý do lớn nhất khi di chuyển vị trí Phong Ma Thạch trong phố, đó là vì để câu thời gian từ lúc ngươi dẫn Komiha đi tập kích Ekdoic cho đến lúc ngươi quay về nơi này. Vì không thể sử dụng ma pháp Truy Tìm như thường, hơn nữa còn có một đống bẫy đánh lừa trẻ con nên ngươi tốn thời gian không ít phải không?”
Lấy trận chiến với Ekdoic làm mốc, kẻ thuộc hành tinh Yugura đã tiếp xúc và dùng thủ đoạn để bọn chúng phản bội tôi sao. Nhưng chỉ trong vài tiếng thì hắn làm sao có thể khiến chúng phản bội người đã trở thành biểu tượng sợ hãi như tôi chứ?
“Vốn dĩ, bọn chúng đã bị ngươi chi phối bởi nỗi sợ hãi. Mấy chuyện đe doạ một chút rồi khiến đối phương nghe theo cũng dễ thôi. Lúc <ta> nói rằng ngươi sẽ ra lệnh chúng phóng hoả rồi chạy trốn nhân lúc ấy thì đám đó cũng chẳng chịu tin đâu. Sau đó thì <ta> đã tặng con dao ấy cho chúng và bảo rằng ‘Không cần tin cũng được. Các người cứ nghe chuyện Solide nói là được thôi’ rồi rời đi. Sau đó thì bọn ta lại gắn bẫy báo động ở địa điểm mà chúng có thể sẽ chạy qua sau khi làm bậy.”
Ra là vậy ư… Đối với bọn côn đồ, tôi đã hành động theo dự đoán của địch nên chúng hiểu nhầm rằng tôi định dùng chúng làm con tốt thí. Cơ mà thế thì cũng thẳng tay quá rồi… Song, so sánh giữa việc bản thân sẽ bị thí khi hành động theo lời tôi, cùng với liều mạng để đạt được tự do thì… Hẳn chúng sẽ làm theo cách sau rồi.
“Cách kết thúc thật tệ nhỉ… Không có chút hay ho nào. Ta chỉ thấy bất mãn ở chuyện này thôi…”
“Vậy sao? Chính vì ngươi sử dụng năng lực đó lên <ta> nên mới rơi vào kết cục này. Không phải điều đó cũng có ý nghĩa ư?”
“… Nguỵ biện nghe thật tồi tệ.”
Mấy thứ như vậy chẳng phải chỉ là nhân quả tuần hoàn sao. À, như thế cũng được nhỉ? Ra là vậy, chuyện đấy cũng có ý nghĩa ư?
“Có vui không, Solide?”
“Quá trình thì không nói, nhưng cuối cùng thì chắc là cũng vui đấy…”
“Vậy sao, thế thì tốt rồi. Cả <ta> cũng vui lắm.”
Gã đàn ông này cười với vẻ mặt rất mãn nguyện. Chỉ là nụ cười này… Không, đây không phải điều tôi cần lo lắng. Vốn dĩ thì tương lai của gã đàn ông này…
“Đáng lẽ chúng ta sẽ có thể trở thành bạn… Thật là khó nghĩ nhỉ…”
“Cũng phải. Nhưng cách kết thúc như thế này cũng không tệ phải không?”
“___ Haha, không sai.”
Tuy tưởng như không có chút thú vị nào, nhưng chẳng phải người đàn ông này cũng lý giải tôi đấy sao. Nếu có thể chết đi trước đối tượng lý giải mình thì chẳng còn gì tốt đẹp hơn nữa.
-------------------------------------------------------------------
“___ Đã xác nhận Solide tử vong.”
Tôi kiểm tra mạch và tròng mắt của Solide rồi nói với người bằng hữu. Tôi vừa khép lại đôi mắt đang mở của Solide vừa nhìn chằm chằm hắn. Dù mất đi tự do thân thể, vừa trở nên lạnh lẽo như băng giá vừa chết dần chết mòn bởi độc tố mãnh liệt, thế nhưng khuôn mặt của Solide vẫn rất an tường cứ như đang ngủ say vậy.
“Được rồi, chắc là ở chỗ này___”
Người bằng hữu đổi chỗ với tôi rồi bắt đầu sờ mó thân thể Solide. Nhìn thấy bộ dạng người bằng hữu vừa huýt sao vừa lục lọi thi thể của kẻ đã mất mạng vì kế sách của mình, tôi bất giác siết chặt nắm tay lại.
“Người bằng hữu đang làm gì…”
“Đây đây. Nhìn nè, là chìa khoá đó. Thế này thì chúng ta sẽ có thể bắt giữ mấy con rơi ở dưới căn hầm của thương quán rồi.”
“… Ra là… vậy sao…”
Tôi bắt lấy chìa khoá do người bằng hữu ném tới rồi bỏ vào túi. Đây là vật mà chúng tôi phải khổ cực để đạt được, thế mà bản thân lại chẳng thấy chút cảm khái nào. Người bằng hữu từ tốn đứng dậy và chìa thanh trượng đã cướp từ Solide về phía tôi.
“Sau khi Solide chết đi thì kẻ cung cấp ma lực cho thanh trượng này cũng không còn. Cứ để mặc thì lời nguyền cũng sẽ bị giải trừ, nhưng cô___”
Không đợi anh ấy nói hết lời, tôi lập tức dùng Enbu cắt đôi chiếc trượng của Solide. Cho đến khi thanh trượng bị chém đôi rơi xuống mặt đất, người bằng hữu vẫn giữ vẻ mặt như ngơ ngẩn, chỉ là anh ấy lập tức quay về khuôn mặt đầy vui vẻ.
“Cô muốn đằng này quay lại sớm như vậy sao? Có vẻ <tôi> bị ghét lắm nhỉ.”
“___ Tôi không thể đứng nhìn bộ dạng này của người bằng hữu nữa. Cho dù anh có thể lý giải trái tim đối phương, có thể dùng điều ấy để đẩy đối phương đến cái chết, nhưng anh tuyệt đối không phải người sẽ thích thú với điều đó.”
“Mà cũng đúng. [Tôi] hay tôi đều hành động với quan điểm như vậy. Còn <tôi> thì lại khác.”
Người bằng hữu nhặt lên hai mảnh của thanh trượng vừa rơi xuống đất và quan sát mặt cắt với vẻ đầy hứng thú. Anh ấy lúc này có lẽ cũng không có chút hứng thú nào với cảm xúc của tôi. Song, rốt cuộc thì mọi chuyện cũng kết thúc. Tuy bản thân đã nghi ngờ không biết anh ấy có âm mưu gì, chỉ là khi đã phá huỷ thanh trượng thì người bằng hữu cũng sẽ trở lại bình thường thôi.
“Tôi hiểu rõ người bằng hữu lúc này và người bằng hữu tôi biết là hai người khác nhau. Tôi xin phép tạ lỗi về chuyện vẫn đối xử với anh như cùng một người dù đã hiểu điều ấy.”
“À, hoá ra cô để ý đến chuyện đó sao? Cũng chẳng có gì đáng quan tâm mà.”
Trước cả khi suy nghĩ về ý nghĩa trong lời ấy, cơ thể tôi đã nắm lấy cổ áo của người bằng hữu theo phản xạ. Cảm xúc vừa mới an tâm lại bị dao động một cách dễ dàng như thế này. Thế nhưng, tôi bắt buộc phải nói ra lời của mình.
“Thế thì… tại sao… tại sao người bằng hữu lại làm chuyện như thế…!”
“___ Xin lỗi, cô có thể buông ra được không?”
Tôi đã nghĩ nhất định anh ấy sẽ lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Ấy vậy mà người bằng hữu lại nói với khuôn mặt khó xử. Kinh ngạc trước điều đó, tôi buông tay mà lùi lại vài bước.
“Ưm… Nếu thanh trượng đã bị phá huỷ thì trách nhiệm mà <tôi> muốn trông cậy ở cô cũng kết thúc rồi… Thế thì trò chuyện một chút nào. Kiểu gì thì <tôi> trong tương lai cũng sẽ giải thích cả thôi.”
“Trách nhiệm… của tôi?”
Bầu không khí tôi cảm nhận được từ người bằng hữu trở nên giống hệt từ trước đến nay. Không những thế, anh ấy còn có chút thoát lực như thế nào đó.
“Về <tôi> ở khoảng thời gian này, mà chắc cũng không cần phải nói rằng <tôi> đang nắm giữ vị trí chính nhỉ. Sau khi đối mặt rất nhiều ác ý thì con tim nhất định sẽ cảm thấy đau khổ. Đã vậy thì tại sao bản thân lại không tận hưởng mọi thứ đi? Và <tôi> chính là vị thế được điều chỉnh cho việc ấy.”
“… Tôi biết điều đó.”
Người bằng hữu hiện tại đang tận hưởng việc lý giải, dao động và thao túng trái tim người khác. Đó không phải là chuyện về nhân cách, mà anh ấy chỉ đang thể hiện như vậy.
“Tuy nhiên, thực tế thì bản thân vẫn có thể chuyển sang [tôi] hoặc tôi đó. Hồi lúc mới tỉnh dậy thì là bản thân đang là <tôi>, và <tôi> đã lập tức hiểu rằng mình có tương thích xấu với các cô. Tuy vậy, <tôi> đã không chuyển đổi, bởi vì <tôi> nhận định rằng cứ như thế này là tốt nhất.”
“___ Không thể nào…”
Nếu vậy thì người bằng hữu sẽ có thể cư xử như bình thường bất cứ lúc nào, ấy vậy mà anh ấy lại cố tình không làm vậy ư!? Anh ấy không ngần ngại duy trì nhân cách dao động trái tim chúng tôi và tận hưởng điều đó… Không… không thể nào…!
“Tại vì nếu không làm vậy thì <tôi> làm sao có thể đẩy các cô ra chứ? Nếu không làm vậy thì các cô sẽ không nghĩ đến chuyện muốn loại trừ <tôi> phải không?”
“… Loại… trừ?”
“Thì kìa, cô đã không do dự mà phá huỷ thanh trượng. <Tôi> đã muốn một người như vậy đấy. Người đóng vai trò không chịu lắng nghe và giúp <tôi> loại trừ bản thân.”
“Anh đang… anh đang nói gì vậy?”
Tôi lúc này không thể suy nghĩ đến chuyện kế tiếp. Người bằng hữu vừa khó xử cười vừa tiếp tục nói.
“Lúc nãy cô cũng nói rồi, <tôi> và <tôi> mà cô biết là hai người khác nhau. Và từ tài liệu được lưu lại, <tôi> hiểu rằng trong tương lai không hề tồn tại <tôi>. Lý do thì <tôi> biết chứ, dù sao thì đây cũng là bản thân. Rốt cuộc, cho dù muốn tận hưởng thì đến cuối cùng, <tôi> vẫn sẽ không thể chịu nổi.”
Tôi từng nghe rằng khi còn ở thế giới cũ, người bằng hữu đã phát ngán với cách sống cảm tính, sau đó thì anh ấy giữ khoảng cách với người khác mà sống. Người bằng hữu hiện tại nhất định là đang ở trong trạng thái ký ức trước khoảng thời gian đó.
“Chắc là vì lý do đó rồi. Vốn <tôi> cũng không ngại chọc thẳng vào nơi nguy hiểm, nhưng bản thân đã trở nên khinh rẻ tính mạng của mình hơn nhiều. Mà chắc cũng không khác biệt lắm đâu nhỉ? Do vậy, <tôi> nhận định rằng cứ biến mất trong khi vẫn là <tôi> thì tốt hơn.”
“Anh nói vậy chứ… tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của chuyện này lắm…”
“Nếu <tôi> mà nói như thế này thì cô sẽ nghĩ sao?”
Người bằng hữu nắm sao cho thanh trượng vẫn giống như ban đầu và xoay lưng để tôi không nhìn thấy. Hệt như là anh ấy đang bảo vệ thanh trượng khỏi tôi____
“<Tôi> không muốn biến mất. Hãy cứu <tôi> với, Mix.”
“___ !?”
Nước mắt chảy ra trên khuôn mặt của người bằng hữu, biểu cảm vô cùng yếu đuối mà bình thường tôi không thể nghĩ đến. Tôi có ảo giác như đây không phải là diễn xuất, và thanh trượng vẫn đang giữ nguyên trạng thái ban đầu. Cảm giác lồng ngực bị siết chặt đến mức đau đớn…
“<Tôi> tuyệt đối không hề mạnh mẽ. Bản thân chỉ là một con người nhát gan, yếu đuối, và thảm hại. <Tôi> sợ hãi chuyện biến mất như thế này, sợ hãi đến mức không chịu được, thậm chí còn không dám tự kết thúc bằng chính tay mình. Vì vậy, <tôi> không thể chuyển sang [tôi] hay tôi. Bởi vì nếu là những vị thế ấy, <tôi> biết bản thân sẽ có thể làm ra chuyện nhơ bẩn đến mức nào để tiếp tục tồn tại.”
“… Chuyện đó…”
“Nếu như <tôi> gặp gỡ cô đầu tiên khi đến dị giới này thì… Cô đã từng nghĩ như vậy phải không?”
Lời nói ấy thật ăn gian. Không thể nào mà tôi không nghĩ đến chuyện ấy. Nếu như người anh ấy gặp mặt đầu tiên không phải là Sir Ratzel mà là tôi thì… Cho dù không thể hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng tôi nhất định sẽ trở nên thân thiết với người bằng hữu, và sau đó…
“<Tôi> là kiểu người có thể thản nhiên lợi dụng trái tim của cô như thế này để tiếp tục sinh tồn đấy. Bởi vì bản thân có khả năng không cần phải biến mất mà.”
“Nếu vậy thì… tại sao người bằng hữu lúc này lại…”
“<Tôi> nói rồi phải không? <Tôi> chính là kẻ sẽ biến mất vì trong tương lai không xa, bản thân đã không còn cần thiết. Vì vậy, <tôi> mới có thể đặt bản thân lúc này và bản thân trong tương lai lên bàn cân. Dù chọn bên nào thì <tôi> cũng không có tương lai. Điều <tôi> ưu tiên chính là bản thân, tiếp đến là những người xung quanh. Nếu đối tượng so sánh giống nhau thì <tôi> chỉ cần chọn kết quả mà mọi người xung quanh mong muốn mà thôi.”
Người bằng hữu dùng tay áo lau nước mắt rồi một lần nữa quay lại nụ cười như giả tạo. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy lại có chút đỏ lên. Đối với người bằng hữu lúc này, anh ấy có thể không phá huỷ thanh trượng, có thể giữ cho Solide tiếp tục sống mà duy trì sự tồn tại của mình lâu hơn. Thậm chí có lẽ anh ấy còn có phương pháp giữ bản thân không bao giờ trở lại như cũ nữa.
“Mà về lý do nông cạn thì <tôi> cũng không muốn làm thân với cá nhân cô lắm.”
“Tạ… tại sao…”
“Ừ thì làm sao <tôi> lại muốn xác nhận kết quả khi đã biết rằng dù khiến người phụ nữ có hảo ý với mình phải ra quyết định khó khăn, nhưng kết cục thì bản thân vẫn chẳng được lựa chọn chứ?”
Người bằng hữu nói vậy rồi cười, một nụ cười từ tận con tim mà tôi từng nhìn thấy tại Garne khi xưa. Song, chẳng phải trưng ra nụ cười ấy lúc này là tồi tệ lắm sao. Tôi đã không do dự mà loại trừ anh mà.
“Tôi…”
“Cố gắng lên nhé, Mix. Nếu sở thích <tôi> không thay đổi thì cô vẫn có đầy đủ cơ hội kết đôi đấy. <Tôi> sẽ ủng hộ cô, mặc dù <tôi> cũng không biết liệu mình có thể đi đến thế giới sau khi chết không nữa.”
Sau khi nói vậy, người bằng hữu đột nhiên mất ý thức mà ngã xuống. Nhất định là vì nguyền rủa của Solide đã bị giải trừ, ký ức vốn có trở về và gây hỗn loạn nên ý thức của anh ấy tạm thời ngừng hoạt động. Tôi ôm người bằng hữu lên, trước hết thì phải đưa anh ấy đến nơi an toàn trước.
“… Xin cảm ơn anh, <Tôi>-dono. Tôi sẽ cố gắng để đáp lại sự ủng hộ của anh.”
Những lời này đã không còn có thể chạm đến anh ấy. Thế nhưng, khi nhìn thấy thanh trượng nằm trên mặt đất, tôi lại bất giác không nhịn được mà nói vậy.
==================================
Nếu như ba vị trí có thể đối thoại thì có lẽ họ sẽ thân thiết lắm.
Tôi: “Cho dù thế đi nữa thì cũng không thay đổi chuyện khiến Mix khó chịu. Cái tính cách xấu xa đó cũng chẳng thể nào chối bỏ được nhỉ.”
<Tôi>: “Sao không tự phàn nàn với chính bản thân mấy người khi khiến cô gái mình thích biến thành một đứa trẻ muốn bị bắt nạt đi?”
[Tôi]: “A~ ả~ không nghe gì hết. Cơ mà nghĩ cho cái người phải thu xếp mọi chuyện sau đó đi chứ. Bụng dạ đau quá đi.”