Sau khi nhận ra vẻ ủ rũ của mình, tôi lại càng cảm thấy nặng nề bởi sự nữ tính không ra dáng hiệp sĩ chút nào ở bản thân.
Nhận được nhiệm vụ hộ vệ đầu tiên. Tôi đã tự phụ rằng mình sẽ không hề thua kém thực lực của bất kỳ tên bất lương nào. Thực tế, xét về chiến lực đơn thuần thì tôi có đầy đủ khả năng chiến thắng Girista, Ekdoic và kể cả Parshro.
Nhưng kết quả thì thế nào? Tôi đã không thể bảo vệ được mục tiêu của mình. Tuy đánh bại Girista trong trận chiến một đối một, nhưng tôi lại khổ chiến với Parshro và phải chờ Ulffe quyết định trận đấu nhờ trí tuệ của anh ấy.
Và lúc tính mạng anh ấy một lần nữa gặp nguy hiểm thì tôi vẫn không thể làm được gì. Trong khi đó, anh ấy lại tự mình kết thúc nguy cơ. Dù anh ta cho rằng mọi thứ đều ổn thoả, nhưng chuyện không hề đơn giản như vậy. Vì để đột phá tình huống đó, anh ấy đã bước chân vào trong cảm xúc của đám người Parshro.
Độ nghiêm trọng khi ấy khác với hồi trò chuyện cùng Docora. Tôi tưởng như anh ấy đã hoàn toàn biến thành người khác. Nếu lỡ như tôi gặp anh ấy trong bộ dạng đó thì tôi có thể khẳng định mình sẽ không bao giờ đón anh ấy vào thành đô.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy lúc nói chuyện với Parshro đang trên bờ vực cái chết, tôi tưởng rằng mọi chuyện đã quá trễ. Thế nhưng anh ấy lại tự mình trở về. Trong lúc nhìn vào mắt tôi, sắc màu đục ngầu trong ấy đã quay trở về ánh sáng ban đầu.
Chắc chắn anh ấy đã dùng tư tưởng sống của tôi làm mốc để quay về từ những luồng suy nghĩ sâu thẳm trong màn đêm. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc nếu không có tôi thì anh ấy đã chìm sâu đến mức không thể tự trở về.
Tôi biết rằng khi bị bắt giữ bởi những kẻ cuồng sát giết người không gớm tay thì anh ấy chỉ có thể không từ thủ đoạn mà làm những gì có thể. Thế nhưng, tôi đã không thể hoàn thành trách nhiệm của một hộ vệ lẫn quyết tâm tuyệt đối không để anh ấy lầm đường lỡ bước.
Và tôi cũng đã được xác nhận sự thật chưa từng nghĩ đến từ chính miệng anh ấy. Cơn giận của bệ hạ lúc ấy là hàng thật giá thật. Kể cả người tiến xa trong vũ lực như tôi cũng phải chùn bước trước sự phẫn nộ đó. Lúc anh ấy đi Garne, không có gì đảm bảo rằng ngài ấy lại giao nhiệm vụ hộ vệ cho tôi. Cho dù tạm thời tôi vẫn còn đương nhiệm, nhưng hẳn điều này sẽ không kéo dài lâu. Hiện tại, bằng một cách nào đó mà tôi đã hoàn thành bữa ăn trong lúc còn đang tự phiền não. Dường như anh ấy vừa nói chuyện với ai đấy, nhưng là ai ấy nhỉ…
“___Đi về thôi.”
“A… ừ…”
Anh ấy có vẻ cũng không còn hứng làm gì giống như tôi bây giờ. Tôi càng lúc càng cảm thấy có lỗi. Khi bước đến cổng lâu đài thì chúng tôi gặp mặt khuôn mặt quen thuộc.
“Ồ? Đó không phải là Sir Ratzel sao?”
“…Sir Leanor.”
Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn có nhiều thành viên nhất, Sir Leanor. Người đứng đầu trong danh sách không nghĩ tốt về tôi.
“Còn người bên cạnh___ hoá ra là cậu sao!”
Biểu cảm của Sir Leanor đột ngột thay đổi. Vẻ mặt đầy khó chịu với tôi đã biến đi đâu mất, thay vào đó là cảm xúc giống như gặp được người bạn thân thiết.
“Đã lâu không gặp, Sir Leanor. Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt ở lâu đài nhỉ?”
“Thiệt tình. Ta đã bảo lúc nào đến cũng được mà cậu chẳng hề ló mặt một lần nào cả.”
“Chuyện đó thì… nếu đã đến lâu đài thì vẫn phải ưu tiên bệ hạ trước nhất ấy mà.”
“Cậu nói vậy thì ta không thể trách gì rồi. Ta đã nghĩ sẽ trọng dụng nếu cậu không có nơi để về, thế mà giờ cậu đã chui đến bên cạnh bệ hạ rồi. Thật là một tên đàn ông không thể lơ đễnh được. Nhưng càng vậy thì càng chứng minh ta không hề nhìn nhầm cậu.”
Sir Leanor cười nói với anh ấy. Tôi không thể theo kịp chuyện bất ngờ diễn ra này. Lần đầu anh ấy và Sir Leanor gặp nhau chính là hội nghị về cuộc thảo phạt sơn tặc trong doanh trại. Lúc đó, ông ta còn dùng ánh mắt và giọng điệu khinh thường anh ấy mà…
“Cái bản mặt đưa đám vậy là sao đấy, Sir Ratzel? Ta nghe nói cô được bệ hạ giao nhiệm vụ hộ vệ nhưng lại trơ mắt nhìn cậu ta bị đám ác ôn kia bắt cóc đấy.”
“…..!”
Đúng rồi, quả nhiên là ông ấy phải biết được chuyện này. Đám người Girista đã gây náo loạn ở nơi đông người. Chắc hẳn chuyện ấy cũng đã được truyền đến tai các hiệp sĩ đoàn khác.
Với đám người ghét bỏ tôi thì làm sao mà họ có thể cho qua chuyện như vậy được chứ.
“Quá nhàm chán. Cho dù thất bại là thật, nhưng không phải cô cũng đã bình yên cứu thoát cậu ta sao? Cô chú tâm vào mấy cái ô danh đấy để làm gì? Không lẽ cô còn định làm một hiệp sĩ hoàn hảo ư?”
“….Ơ?”
“Ta cũng đã nghe chuyện cô chiến đấu để bảo vệ người đân. Chẵng lẽ cô đang hối hận rằng nên để bọn họ chết đi à?”
“Kh…không có chuyện đó!”
“Thế thì ưỡn ngực lên đi. Cô không những hoàn thành chức trách bảo vệ người dân của hiệp sĩ mà lại còn xoá bỏ thất bại. Với lập trường của cô mà còn đòi hỏi hơn nữa thì quá nực cười rồi!”
Sir Leanor đó… đang khích lệ tôi sao? Nhưng nghe thế nào cũng không giống như ông ấy đang vũ nhục tôi. Ngược lại còn giống như một hiệp sĩ đang chỉ dạy cho người trẻ tuổi vậy.
“Thật là, có một hộ vệ sầu thảm thế này thì không phải ta khó mà mời cậu dùng bữa tối sao? Thế thì đợi dịp khác rồi chúng ta lại trò chuyện tiếp. Tạm biệt nhá.”
Sir Leanor cười với anh ấy rồi rời đi. Anh ấy nhìn theo, thở dài một cái rồi quay sang tôi.
“Bất ngờ lắm phải không?”
“A… ừ. Cả chuyện anh thân thiết với Sir Leanor lẫn những lời vừa nãy…”
“Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu. Sir Leanor vốn là một người như vậy.”
“Nhưng mà anh không nhớ lúc đó sao?”
Không thể nào anh ấy lại quên được. Chính anh ta đã lên kế hoạch khi nghe chuyện tôi bị xem thường bởi các hiệp sĩ đoàn khác.
“Thì sự thật đúng là Sir Leanor không hề nghĩ tốt về Illias.”
“Vậy thì tại sao___ Không, nếu anh đã thân thiết với ông ấy thì tôi cũng không nên hỏi mấy chuyện này…”
“Illias, việc cô bị các hiệp sĩ thuộc hiệp sĩ đoàn khác khinh thường là sự thật rõ ràng. Nhưng mà cô nghĩ tất cả đều có cùng lý do sao?”
“…Ý anh là sao?”
Không phải lý do họ khinh thường bởi vì tôi là nữ giới sao? Không, chuyện đó không hề sai được. Thực tế, những lời khi mở miệng của họ luôn là “phụ nữ mà còn” mà. Anh ấy vừa gãi đầu vừa nói.
“Lý do Sir Leanor khinh thường cô là vì một người phụ nữ lại ở trong đội có cung cách trang trọng như đội Ragdo.”
“…Không phải vẫn do tôi là nữ sao?”
“Ý tôi là cho dù không phải Illias thì Sir Leanor vẫn sẽ hành xử giống như vậy. Đối với ông ấy, đội Ragdo là hiệp sĩ đoàn lý tưởng tồn tại từ khi ông ấy hướng đến chức nghiệp hiệp sĩ. Sir Leanor là kiểu người tôn kính hiệp sĩ đoàn tồn tại từ ngày xưa, nói theo hướng xấu thì ông ấy bị trói buộc bởi mấy suy nghĩ cổ hủ.”
“…Ra là vậy ư.”
Chỉ có chính Sir Leanor mới có thể biết được điều đó. Anh ấy đã hỏi ra cả những việc đấy ư?
“Trong lòng Sir Leanor không hề tồn tại ý niệm trọng nam khinh nữ, ông ấy chỉ muốn chú trọng tính truyền thống và đúng người đúng việc. Việc một tân binh mới xuất hiện lại là nữ giới như Illias chỉ khiến ông ấy cảm thấy khó chịu mà thôi. Trong lúc diễn ra hội nghị, chính vì Illias không thèm đếm xỉa các đoàn trưởng khác mà muốn nắm quyền chỉ huy nên mới khiến ông ấy muốn tước đi vị trí của cô. Cứ như ông ấy muốn nói rằng [Nữ nhân mà muốn tập hợp và chỉ huy hiệp sĩ đoàn truyền thống sao! Thật nực cười!]”
“Nhưng không phải mấy người khác cũng vậy sao?”
“Sir Fowl chỉ là tư tình mà thôi. Hình như cô từng đánh bại ông ấy trước mặt thuộc hạ của mình nhỉ?”
Dường như đúng là có chuyện như vậy. Ông ấy từng mời tôi so tài một trận. Tôi vẫn chiến đấu toàn lực như mọi khi… Hình như đúng là tôi chỉ dùng một đòn.
“Ngay sau khi định uốn nắn người mới thì lại bị xấu hổ trước mặt thuộc hạ. Trước khi nhắc đến việc nam nữ thì cô đã gây thù với ông ấy rồi.”
“Nhưng mà đó là cuộc đấu chính thức mà, sao tôi có thể nương tay…”
“Tôi không hy vọng Illias sẽ hiểu được mấy cái đấy. Nhưng ít nhất thì cô nên nghĩ đến hậu quả mình gây ra. Đàn ông là loài sinh vật vô cùng cố chấp đó.”
“Hừm…”
“Ngoài ra còn nhiều cái nữa. Có người thì bị đánh gãy thanh kiếm yêu quý khi quyết đấu. Có người yêu thương em gái hết mực nhưng hiệp sĩ em ấy tôn kính lại không phải mình mà là Sir Ratzel. Có người bị cô gọi nhầm tên nên bị dính luôn cái biệt danh đấy. Còn có người thì không dính dáng gì đến cô, nhưng vì cô có liên quan đến Sir Russel nên ghét lây___”
Anh ấy cẩn thận nêu từng lý do. Tôi bị ghét vì nhiều nguyên nhân như vậy ư? Thật sốc quá đi. Cơ mà hình như có chuyện còn chẳng liên quan tới mình thì phải?
“Chuyện của cô khác với việc Ulffe bị người trong tộc cùng nhau bức hại. Có rất nhiều lý do để ghét đối phương. Tuy phần nhiều hay dùng lý do [là phụ nữ], nhưng không phải ai cũng khăng khăng với chuyện đấy. Bởi vì số người như vậy tăng lên quá nhiều nên Illias mới trông thấy mọi thứ giống nhau.”
“Từ lúc nào mà anh hỏi ra nhiều thứ như vậy…”
“Trong ngày diễn ra nghi thức thì có gã tặc lưỡi lúc đến lượt Illias. Khi điều tra thân phận kẻ đó thì tôi cũng tiện tay tìm hiểu thêm mấy người khác.”
“Từ hôm ấy sao…?”
“Sao nào? Về tên quý tộc tặc lưỡi kia thì tôi đã khiến gã dần dần hối hận rồi nên Illias cứ xem như không biết đi.”
Anh ấy đã làm nhiều việc sau lưng tôi như vậy ư… Hãy tin tưởng rằng anh ấy chỉ làm trong phạm vi bình thường vậy.
“Anh là người bảo tôi biến sự khó chịu thành phẫn nộ và đưa vào sức mạnh, vậy mà chính anh lại là người ra tay sao… Thật chịu anh luôn đấy.”
“Nếu để Illias tức giận ra tay thì chuyện sẽ chỉ chuyển biến xấu thôi. Nhưng người bạn của tôi đang bị vũ nhục mà. Làm một tí chuyện cũng được phải không?”
Anh ấy nở nụ cười xấu xa. Đúng thật là một người không biết phải nói gì. Nhưng có thể biết anh ấy xem tôi là bạn và hành động vì tôi thì… cũng không tệ.
“Nhưng mà… tôi bị ghét bởi nhiều lý do như vậy sao…”
“Thì cô không thèm kết bạn mà chỉ luôn rèn luyện từ nhỏ, không những không chịu học cách xây dựng quan hệ đàng hoàng mà lại còn không thèm để mắt đến xung quanh. Hơn nữa, thực lực vừa cao lại còn đi cướp việc thì kiểu gì cũng bị người khác để tâm thôi.”
Anh ấy nói khó nghe quá. Đúng là ngay từ đầu thì anh ấy không hề ghét bỏ tôi. Nhưng so với việc xây dựn quan hệ, tôi luôn chuyên tâm vào việc rèn luyện bản thân. Chỉ vì tôi muốn trở thành một hiệp sĩ tốt hơn… Không phải, không thèm nhìn người khác mà chỉ tự tiện hành động thì tôi bị ghét bỏ cũng là điều đương nhiên. Trước khi trở thành một hiệp sĩ tốt thì tôi đã khuyết thiếu thứ cơ bản nhất của con người.
“Cô đã mất cha mẹ từ nhỏ và luôn rèn luyện bản thân đến mức không có tâm tư để nghĩ ngợi. Đến hiện tại thì tôi cũng không trách cô chuyện này. Nhưng giờ thì khác. Cô cũng đã có bạn rồi phải không? Không cần phải hấp tấp, cứ học tập từng thứ là được.”
“___Cũng phải, tôi đã có một người bạn như anh. Có lẽ bản thân cũng nên hướng tầm mắt về người khác."
"....A, không, ý tôi là Saira cơ.”
“…Không phải anh đã nói là xem tôi như người bạn sao!”
“Ủa có hả?”
“Có đó! Chẳng lẽ làm bạn với tôi thì có gì không tiện hay xấu hổ sao!?”
“Nói thẳng mặt như vậy thì tôi cũng phải biết xấu hổ chứ. Cô ý tứ một chút đi.”
Đúng là tôi đã thất bại, nhưng điều đó cũng không có nghĩa toàn bộ mọi thứ đều kết thúc. Cứ bồn chồn thế này thì không những không thể vãn hồi mà nó còn dẫn đến thất bại sau này. Cho dù tâm trạng khó chuyển biến hoàn toàn, nhưng nếu không hướng về phía trước thì tôi sẽ không thể tiến lên được.
“Thật là… Dù sao thì hãy cho tôi nói lời cảm tạ. Cảm___Ực.”
Miệng tôi bị bịt lại. Này, anh làm thế thì tôi không nói chuyện được đâu.
“Không cần đáp lễ. Tôi mới là người được cô trông nom nên tôi chỉ đang trả ơn mà thôi. Tôi vẫn chưa báo đáp toàn bộ. Nếu cô muốn đáp lễ thì hãy để tôi báo ơn xong đã. Cứ mỗi lần làm gì đó mà được cảm ơn thì tôi không trả hết được đâu.”
“…Anh đúng là người để ý tiểu tiết thật nhỉ. Cho dù nói ra thì cũng có mất gì đâu chứ.”
“Mất nhiều đó. Cảm ơn chính là hành vi trả ơn lớn nhất rồi.”
“___Đàn ông đúng là sinh vật cố chấp thật nhỉ.”
Nếu anh ấy đã nói thế thì cứ làm theo vậy. Cứ giữ lại cảm xúc biết ơn này cho đến khi nào anh ấy thoả mãn… Nhưng liệu đến lúc ấy, chỉ một lời cảm ơn là có thể xong chuyện ư? Ngay cả hiện tại thì không phải tôi mới là người được giúp đỡ nhiều hơn sao? Chắc… không sao đâu nhỉ?
-------------------------------------------------------------------
Thật tốt khi nhờ sự xuất hiện của Sir Leanor mà tâm trạng của Illias trở nên tốt hơn một chút. Chỉ là tôi đã khá sốt ruột vì bị cô ấy nhận ra mình có giao thiệp khá thân với các hiệp sĩ đoàn khác. Không phải tôi nghi ngờ nhân cách của Illias, nhưng cũng khá là khó xử khi bị cô ấy nghĩ rằng tôi lại đi làm thân với mấy kẻ không thích và gây khó dễ cho cô ấy.
Illias là loại người đánh đồng tất cả mọi thứ. Nếu cô ấy nghĩ tình bạn của tôi với cô ấy và với Sir Leanor là giống nhau thì không ổn lắm. Vốn dĩ, với người mong muốn những mối quan hệ bạn bè ít nhưng sâu sắc như tôi thì chuyện đi quảng giao là một điều vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa, quen biết nhiều người cũng sẽ dẫn theo nhiều phiền toái. Hiện tại chính là một ví dụ.
“Anh chính là Thượng Thư dự bị thường hay gặp mặt bệ hạ nhỉ?”
“À ừm, đúng là vậy.”
Người đứng trước mặt tôi là một cô gái quý tộc định cư tại thành đô Turize. Tên thì___ nếu sau này có gặp thì ráng nhớ vậy. Tôi được gọi tới dinh thự quý tộc, còn lý do là gì thì___
“Tôi muốn anh sắp đặt để tôi và bệ hạ có thể kết duyên với nhau.”
Ờ thì là một yêu cầu đầy tự tư tự lợi. Dĩ nhiên đó cũng không phải điều mà kẻ lợi dụng mối quan hệ thân thiết với Marito để giao lưu với các hiệp sĩ nên nói.
“Bệ hạ là một người vô cùng ngại ngùng. Cho dù lộ diện trong buổi tiệc thì ngài ấy cũng chưa từng có ý định gặp gỡ riêng cô gái nào từ trước đến nay.”
Tôi thì nghe nói là do anh ta chẳng thấy cô gái nào thú vị cả.
“Tôi là người xuất thân từ danh gia vọng tộc. Bản thân thì luôn mài luyện phẩm chất và giáo dưỡng để có thể tương xứng với bệ hạ. Đúng vậy, chính tôi mới là người nên trở thành vương phi của bệ hạ!”
Thật muốn cô có thể chia sẻ một phần tự tin đó cho Illias đang đứng chờ bên ngoài phòng ghê. Với lại chia cho Lacra nửa phần, như thế thì chắc cô ta sẽ trở thành một cô gái thục nữ đó.
“Với người được bệ hạ yêu thích và có thể trò chuyện hằng ngày như anh thì hẳn sẽ có thể sắp xếp để tôi và bệ hạ ở riêng với nhau.”
“Chuyện đó thì tôi nghĩ là có thể…”
“Thế thì nhờ anh vậy. Mong anh có thể thực hiện càng sớm càng tốt.”
Cô ta còn chẳng thèm hỏi tôi có tiện làm vậy không cơ.
“Nhưng tôi chưa nói là sẽ đồng ý…”
“Không hề, anh không thể từ chối. Anh có một người bạn dân thường đang học may vá quần áo nhỉ?”
“À…ừ thì đúng vậy.”
“Anh có biết cô ấy hiện đang học tập tại tiệm may do nhà tôi che chở không?”
“Chuyện đó thì tôi mới nghe lần đầu.”
“Không lẽ anh lại muốn huỷ hoại tương lai của bạn mình sao?”
Quý cô tràn đầy tự tin. Đây gọi là uy hiếp trắng trợn rồi. Nếu là một cửa hàng may quần áo cao cấp cần kỹ thuật cao thì cũng không lạ khi nơi đó có liên hệ mật thiết với quý tộc.
Giả như Saira có bị đuổi đi thì tôi cũng có thể nhờ Ban-san cung cấp một chỗ mới. Nhưng Saira đã nói rằng cửa hàng hiện tại rất tốt, nếu mà bị chuyện bên trên quấy phá thì sẽ gây phiền hà cho cô ấy. Vả lại tôi không muốn khiến Saira phải có những kỉ niệm xấu.
Tuy diện mạo rất xinh đẹp đáng để cô ta tự phụ, nhưng con đường cùng của những kẻ có tư tưởng quý tộc đều rất thảm khốc. Trước hết thì cô ta quá tệ khi hiểu sai về mối quan hệ giữa tôi và Marito. Chắc hẳn cô ta không thể nào tưởng tượng ra việc một thường dân và vị vua có thể trở thành bằng hữu. Nếu chỉ ra điểm này thì chắc sẽ có hiệu quả một chút… nhưng lỡ cô ta quá khích lên thì cũng phiền.
“Đành chịu vậy. Thế thì tôi sẽ sắp xếp để cô và bệ hạ có thể dùng bữa tối ngày hôm nay.”
Những loại người thế nào thì cứ dùng biện pháp thế đó. Tuy có lỗi với Marito, nhưng tôi đành phải lợi dụng thoả thuận lần trước vậy.
Tối hôm đó, tôi nhanh chóng được gọi đến. Sắc mặt của vị tiểu thư không hề tốt. Dĩ nhiên rồi, đột nhiên bị hẹn dùng bữa thì làm sao Marito có thể làm thân với cô gái mình không thích được. Vừa không thể ương ngạnh với đức vua vừa không lên kế hoạch gì cho buổi xem mắt thì thất bại là điều hiển nhiên.
“Trông có vẻ kết quả không được khả quan nhỉ.”
“Không sao. Vẫn là lần đầu nên bệ hạ thận trọng như thế là lẽ đương nhiên! Từ giờ vẫn cần anh hành động nhiều đấy!”
“___Đáng tiếc là tôi không thể đáp ứng.”
“Cái gì cơ?”
“Tiểu thư không suy ngẫm tại sao một thường dân như tôi lại có thể tiến cử người khác dùng bữa tối với bệ hạ ư?”
“Chuyện đó___ là sao cơ chứ!?”
Có vẻ cô ta vẫn cảm giác được bầu không khí bất ổn. Dù sao cũng rất khổ cực nếu phải khiến một kẻ vô tư không biết gì hiểu ra vấn đề.
“Giữa tôi và bệ hạ có vài thoả thuận lẫn nhau. Điều thứ nhất chính là [Nhất định phải gặp mặt cô gái mà người kia giới thiệu]. Tức là bệ hạ tin tưởng tôi đến mức như thế đấy.”
“Thế thì lần thứ hai và ba cũng được chứ!”
“Chuyện này sẽ được nhiều người biết đến, khi đó thì lại xuất hiện người giống như cô phải không nào? Vì vậy, điều kiện thứ hai chính là [Kẻ muốn lợi dụng thoả thuận này chính là đang đối địch với Marito Turize]. Tức là cô sẽ không có lần tới nữa.”
“Cái…! Ngươi chỉ đang nói nhăng nói cuội chứ gì!”
Tôi lấy ra một mảnh giấy da cừu từ trong túi. Trong đó có đoạn văn ghi lại nội dung thoả thuận trước đó. Và ở chỗ ký tên là danh tự của Marito cùng với con dấu mà giới quý tộc không thể không biết rằng chỉ mình đức vua mới có thể sử dụng.
“Nếu tôi cứ gán ghép cùng một cô gái hoài thì bệ hạ sẽ cảm thấy rất phiền toái. Vì vậy nên mới có thoả thuận như thế này.”
“Không thể nào…”
“Mối quan hệ của tôi và bệ hạ chính là có thể tìm kiếm đối tượng tốt cho cả hai. Nhưng trong lúc chuyện đang diễn ra trơn tru mà lại có một kẻ thứ ba can dự thì sẽ phiền phức lắm.”
Trong thoả thuận với Marito, điều kiện trước nhất chính là gặp gỡ cô gái mà đối phương giới thiệu. Không thể viện cớ bận bịu để tránh đi vì sẽ không công bằng với đối phương. Chỉ là trong trường hợp có kẻ khác biết được phương pháp này thì số người muốn thử tiếp cận Marito sẽ tăng lên nhiều.
Chính vì vậy, những kẻ uy hiếp thường dân yếu đuối giống như lúc này cũng sẽ xuất hiện. Đây chính là phương thức đặc trị. Nói dân dã là “Không tha thứ cho kẻ lợi dụng tình bạn”.
“Vì tiểu thư đã đe doạ trước nên tôi đã lược đi phần giải thích này. Nhưng cô yên tâm, điều này vẫn đang được áp dụng. À, tôi cũng không định lập tức làm gì cô đâu. Đây chỉ là thứ dùng để ngăn chặn lần thứ hai chứ không phải để phán tội lung tung gì cả.”
“…..”
Sau khi biết được chuyện này, những người lợi dụng thoả thuận để tiếp xúc thì hoặc là kẻ tự tin mình chắc chắn sẽ cưa đổ Marito, còn không thì chính là sát thủ. Dĩ nhiên, bên cạnh Marito có một anh chàng ám bộ quá ưu tú nên không cần lo lắng trường hợp sau. Còn với những kẻ tự tin, nếu không thể dứt điểm ngay lần đầu thì hẳn họ sẽ không còn dũng khí để kiên trì nữa.
Còn nếu vẫn đeo bám thì Marito sẽ cảm thấy chướng mắt mà loại trừ kẻ đó thôi.
Tiện thể thì trong đây cũng có đoạn văn nói rằng, nếu Marito định giới thiệu mấy kẻ như thế này thì tôi sẽ tuyệt giao với anh ta. Ngoài ra thì chỉ có thể giới thiệu tối đa một tuần một người, và đó phải là người mà cả hai đều cảm thấy có hứng thú.
Ngoài ra còn có “Dừng mấy trò khôn lỏi như lợi dụng kẽ hở trong thoả thuận giữa hai bên”. Cái này thì hai chúng tôi đều lập tức chấp thuận.
Hẳn là tôi không còn gặp lại tiểu thư trước mặt này nữa. Do đó không cần phải nhớ tên cô ta làm gì.
Ngày hôm sau, chúng tôi trò chuyện tại phòng làm việc của Marito.
“Ai da, lâu rồi mới lại gặp một cô gái tự kiêu đến vậy đấy. Hình như đúng là ta từng thấy cô ta ở mấy buổi tiệc trước.”
“Vì cô ta rất đẹp nên tôi nghĩ anh cũng sẽ nhớ mặt. Cơ mà xin lỗi vì làm phiền anh nhé.”
“Lúc cậu nói [Chắc chắn là lệch rồi nhưng mong anh gặp cô ta.] thì ta buồn cười lắm đấy. Mà cô ta có làm gì thừa thãi với cậu không? Mỗi việc đe doạ bạn của ta thì đã không thể tha thứ rồi.”
“Chỉ là một kẻ coi trời bằng vung làm trò mà thôi, bỏ qua cho cô ta đi. Chắc là cô ta cũng có bài học nhớ đời rồi. À, hôm nay tôi có mang theo cái này.”
Tôi nói rồi sột soạt lấy ra món quà bọc trong vải. Hối lộ____ à không, là cái món đồ hồi trước, không biết anh ta thấy thế nào.
“Ta tò mò từ nãy đến giờ đấy, rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Coi như xin lỗi vì làm phiền ấy mà. Nếu anh không thích thì tôi sẽ mang về, chứ cá nhân tôi thì khá là ưng ý đó.”
“Xem nào…”
Marito gỡ mảnh vải và bật ra tiếng cảm thán. Đó chính là cái cây mà tôi đã nhờ Luco làm cho. So với loại cây trồng trong chậu để ngắm như Pachira thì nó mang vẻ ấm cúng hợp với đồ nội thất hơn.
“Cái này… hiếm lạ đấy.”
“Vậy sao? Đây là món đồ tôi nhờ người quen làm trong một hai ngày thôi mà.”
“Tuy cậu nói vậy nhưng đây không phải thứ dễ dàng tìm thấy ngoài chợ đâu. À, có khả năng sẽ tìm thấy nó trong khu rừng của tộc Hắc Lang. Không biết ta có thể chăm sóc nó không nữa.”
“À, vì cũng nghĩ đến khả năng đó nên người ấy đã chuẩn bị sẵn bản hướng dẫn rồi này.”
Ra là vậy. Lúc nghe Luco nói đã chuẩn bị bản hướng dẫn thì tôi còn nghĩ liệu có cần thiết đến vậy không, nhưng nếu là hàng hiếm thì đúng là phải vậy rồi. Tôi có ngó qua một chút, trong đó được viết vô cùng chi tiết và kỹ lưỡng. Còn trẻ mà tôi còn muốn đeo luôn kính lão vào luôn rồi. Liệu anh ta có hứng để trồng nó không?
“Nhiệt tâm thật đấy… Ta mới đọc lướt qua, có vẻ chỉ cần chú ý môi trường sống và vị trí đặt chậu thì có thể chăm sóc trong thời gian rỗi là được. Chắc ta sẽ đặt nó trong phòng ngủ vậy.”
“Phòng làm việc không được sao?”
“Không. Thứ như thế này thì cần phải đặt tại nơi mình muốn cảm giác bình tĩnh. Một món quà thật tuyệt vời. Ta rất vui đấy!”
Cảm xúc hưng phấn hiện tại của anh ta nếu mà là giả thì tôi sẽ không thể tin tưởng ai nữa mất. Marito trông rất yêu thích nó. Vậy là gu lựa chọn của Luco vô cùng tốt… Ừm.
“Marito, trong vụ lần này thì tôi đã sử dụng lượt giới thiệu của mình rồi. Vậy bên anh có ai để giới thiệu chưa?”
“Tiếc là ta chưa nắm chắc sở thích của cậu. Ta định giới thiệu cô em gái phóng khoáng của mình, nhưng hiện tại thì em ấy không có mặt ở đây. Cậu có thể chờ đến lúc ta tóm về được không?”
“Gặp người cảm thấy mệt mỏi khi ở cùng thì đau đầu thật nhỉ. Vậy để tôi cùng tham gia với anh trong bữa tiệc kế tiếp.”
“Thật sao? Tỉ lệ nữ giới nhiều quá khiến ta khổ lắm luôn. Nếu cậu đến thì tốt quá.”
Vốn tôi đã nói về chuyện bản thân không muốn tham gia mấy buổi tiệc như vậy. Bây giờ tôi mà tham dự thì anh ta hẳn sẽ rất vui mừng rồi. Tuy cả hai đều có thoả thuận, nhưng Marito thì khó mà tránh được chuyện phải tìm kiếm đối tượng kết hôn. Tôi muốn giúp anh ta giải toả căng thẳng một chút.
“Nhưng nếu anh vẫn bị vây quanh thì cũng chả thay đổi gì lắm.”
“Phải rồi. Cậu có thể cho ta mượn Ulffe-chan không?”
Nếu ở cùng với cô gái tôi sắp xếp thì hẳn Marito sẽ thoải mái hơn. Ulffe cũng không tệ. Dù không có cảm xúc yêu đương nhưng cũng xem như quen thuộc. Hơn nữa anh ta còn có thể biện hộ rằng mình đang giao hữu với tộc Hắc Lang. Cơ mà chuyện đó thì để lần tới đi.
“Ulffe vẫn còn sớm lắm. Nhưng tôi có thể đưa đối tượng Marito không cảm thấy mệt mỏi đến đó.”
“Vậy ư? Nếu là người yên phận không ồn ào thì ta chẳng ý kiến gì đâu.”
“Đúng rồi. Nhất định cô ấy sẽ trở nên rất ngoan ngoãn.”
“Bản mặt của cậu đang viết hai chữ âm mưu đấy?”
“Chẳng gì đâu. Tôi chỉ đang nghĩ tới khuôn mặt kinh ngạc của đối phương mà thôi.”
Cứ xem như vẻ mặt nghịch ngợm này chỉ là vì tôi đang ở trước mặt Marito đi. Ừm, mong là vậy.