Lâu đài Garne – nơi chưa từng có người ngoại quốc nào đặt chân kể từ khi vị tân vương lên ngôi – dần mở ra cánh cổng.
Tuy có mấy binh lính gác cổng trang bị kín mít, nhưng bọn họ lại không hề cử động.
Ludfein-san chỉ vươn tay một cái thì cánh cổng đã tự động mở ra.
Có lẽ là nó chuyển động dựa vào sức mạnh của ma pháp. Thật là một yếu tố đầy kỳ ảo.
Chúng tôi được gọi đến lâu đài của Quốc Vương Garne vô cùng khả nghi. Illias và Mix bên cạnh tôi không hề thả lỏng một chút nào.
Lacra nhìn ngắm xung quanh với vẻ hiếu kỳ, còn Ulffe thì lại tràn đầy tinh thần và tỏ vẻ đường đường chính chính gấp mấy lần bình thường.
Tôi có thể trông thấy cảm xúc nghi hoặc trên khuôn mặt của Ludfein-san đang đi phía trước.
Hẳn là vì chưa từng xảy ra chuyện này trong quá khứ nên cô ấy đang dao động rằng không biết hành động hiện tại của mình có chính xác hay không.
Dẫn người thuộc quốc gia khác đến trước mặt đức vua, hơn nữa còn cho phép vũ trang đầy đủ.
Mệnh lệnh mà Ludfein-san nhận được đó là mời chúng tôi đến trước ngai vàng.
Toàn bộ năm người, có thể đáp ứng bất cứ điều kiện nào.
Chuyện chỉ như thế là đã đủ dị thường, nhưng việc hai chiến binh Illias và Mix đang run rẩy càng khiến độ dị thường ấy trở nên nổi bật.
Nếu là đánh thẳng mặt thì còn có thể lựa chọn chạy trốn, chỉ là nếu được sắp đặt một cuộc trò chuyện thì chúng tôi không thể cứ sợ hãi mà chạy trốn được.
Đối với riêng tôi, nếu muốn an toàn thì chạy luôn vẫn được, nhưng thế thì mục đích đến Garne cũng trở nên vô nghĩa rồi.
“Cơ mà trong đây không có ai hết nhỉ, Ludfein-san.”
“Đúng vậy, ngoài những người có thể trực tiếp diện kiến bệ hạ như tướng quân hay quan đại thần như tôi thì không ai được phép bước vào nơi ở của ngài ấy. Song, không rõ lý do vì sao mà lâu đài này lại rất sạch sẽ, không khí không hề có một chút hạt bụi nào.”
Nhắc mới nhớ, đúng là không khí nơi này cực kỳ trong lành.
Nhìn khắp các góc tường cũng không thấy có chỗ nào trông bẩn thỉu cả.
Độ sạch sẽ của lâu đài cứ như vừa mới được xây dựng hôm qua vậy.
“…Tôi xin phép nói lời thật. Tuy tôi không có ý muốn làm loạn gì cả… chỉ là hai người hộ vệ…”
“Tôi hiểu tại sao anh lại cảnh giác chúng tôi. Tôi cũng khuyên bệ hạ hãy đợi đến ngày hôm sau, nhưng ngài ấy lại muốn mọi người đến ngay lúc này…”
Ludfein-san thở dài. Tôi nghĩ cô ấy có thể cảm nhận khá rõ thực lực của Illias và Mix nên mới tò mò vì sao cô ấy lại thong dong như vậy.
“Chắc không phải là vì cô_____ tin tưởng chúng tôi đâu nhỉ? Ấy vậy mà cô lại không đề cập gì đến chuyện vũ khí, không lẽ Quốc Vương Garne cũng là một người vô cùng mạnh mẽ?”
“___Chuyện đó thì tôi không rõ, nhưng sự thật là có rất nhiều âm thanh phản đối khi bệ hạ quyết định hình thức như vậy tại nơi này. Đừng nói người giúp việc hằng ngày, ngay cả chuyện không có một hộ vệ bên người cũng là điều tôi chưa từng nghe nói.”
“Điều đó cũng phải. Kể cả khi tôi nói không muốn hộ vệ thì cũng bị người khác om sòm khiển trách.”
Hình như Illias đang lườm tôi thì phải, nhưng giờ cứ kệ đi.
“Song, bệ hạ đã từng gọi các tướng quân đến trò chuyện, ngay sau đó thì họ đều từ bỏ chuyện hộ vệ. Quan đại thần chúng tôi cũng khuyên bảo về người chăm sóc cuộc sống hằng ngày, nhưng bệ hạ vẫn một mực không cần. Rốt cuộc thì làm thế nào mà ngài ấy có thể duy trì lâu đài này… Tôi nghĩ ngài ấy thông thạo ma pháp, chỉ là vẫn có rất nhiều điều quái lạ.”
“Kỳ quái đến vậy mà không ngờ ngài ấy vẫn có thể trở thành Quốc Vương nhỉ.”
“Ngài ấy là do tiên vương đột ngột tiến cử. Dĩ nhiên ban đầu cũng có âm thanh phản đối, nhưng tiên vương đã ra vương lệnh rằng hãy nhắc lại điều đó sau khi chứng kiến thành tích trong một năm của vị vua mới…”
“Và cuối cùng nơi này phát triển đến mức không ai có thể phàn nàn gì và đi đến bây giờ?”
“Đúng vậy. Với năng lực ấy, ai cũng đành phải chấp nhận rằng đó là người đủ khả năng để tiên vương mở lời tiến cử.”
Giảm thiểu phạm nhân trong lãnh thổ, gia tăng nhân khẩu và lợi ích quốc gia. Bước nhảy vọt của Quốc Vương Garne hiện tại khiến cả hiền vương trẻ tuổi Marito của Turize cũng phải tán thưởng.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy năng lực của người kiệt xuất như Marito, thú thật thì thỉnh thoảng vẫn có lúc tôi nghĩ đó không phải thành tích mà con người có thể đạt được.
Còn chuyện có kẻ vượt trội hơn cả mức độ đấy thì liệu đó có thực sự là con người hay không…
“Chúng ta đã đến nơi, phía trước chính là vương toạ. Tôi không được phép vào cùng mọi người nên xin phép được lui ra tại đây.”
Chúng tôi bước đến trước một cánh cửa khổng lồ hình chữ nhật đứng.
Một lối vào khủng bố, nếu gần đây có một cái Save Point thì tôi cũng không bất ngờ đâu.
Ludfein-san cúi chào rồi rời khỏi nơi này.
Hẳn là trong lòng cô ấy còn đang nghĩ ngợi nhiều thứ. Quả là một con người chuyên nghiệp.
“…Rồi mở cái này thế nào đây?”
Một cánh cửa có độ cao hơn 3m, chính giữa là một đường thẳng đứng.
Không có nắm cửa nào ở hai bên nên chắc là loại đẩy vào rồi.
Trước tiên thì tôi thử đẩy vào.
Một cánh cửa bằng đá khổng lồ đến thế này thì đương nhiên sẽ không chút lay chuyển.
Nhìn thấy thế, Illias cũng thử đẩy vào nhưng có vẻ vẫn không được.
“Phá luôn thì sao?”
“Dừng lại đi.”
Tôi giữ lại Illias đang muốn cầm kiếm lên và nghĩ ra một thứ.
“Vừng ơi mở ra.”
Tôi nói câu chú mở cổng huyền thoại bằng tiếng Nhật, nhưng nó chẳng phản ứng tí nào.
“…Rồi, quay về thôi.”
Ai da, nếu không mở được thì đành chịu vậy.
Thế này thì có thể biện hộ được rồi, giờ cứ quay gót rồi rời___
“A, kéo ngang qua là mở được này.”
Lacra kéo cánh cửa ra hai bên và thành công mở ra.
Có vẻ như cái đường thẳng đứng mới chính là thứ thay thế nắm cửa.
Đúng là không nên giữ định kiến cũ rồi.
Bên trong là một căn phòng hẹp đứng với trần nhà cao. Ở bức tường hai bên, cứ mỗi một khoảng lại được lắp đá chiếu sáng.
Tuy vẫn còn bóng tối, nhưng chúng vẫn đủ sáng để đọc tài liệu sách vở.
Trước tầm mắt tôi là một tấm màn trên bậc thang dùng để che giấu bóng dáng vị vua. Tôi có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của chiếc ngai vàng khổng lồ.
Nếu đức vua đang ngồi sẵn trên đó thì chắc là đã nhìn thấy bộ dạng của tôi rồi.
Đã đến đây thì không thể rút lui được. Trong tình huống này thì chắc không lập tức chiến đấu đâu nhỉ.
Tôi hạ quyết tâm rồi tiến về phía trước, đến gần ngai vàng với cự ly có thể nghe nói bình thường.
Khi bước đến gần, tôi có thể nhận ra ai đó đang ngồi trên ngai vàng phía sau màn che.
Tuy không nhìn thấy rõ ràng, nhưng có vẻ như đức vua đang mặc một trang phục rất hoa lệ.
“Hỡi người lữ hành, cậu rất giỏi khi đã lặn lội đường xa từ Turize___ không, phải là từ thế giới khác đến đây.”
Giọng nói phát ra từ bên kia màn che là thanh âm của phụ nữ.
Quốc Vương Garne là Nữ Vương sao? Hình như tôi chưa từng hỏi chuyện này bao giờ.
“Thật vô cùng thú vị khi cậu sở hữu sự thông thái khi có thể nhìn thấu thân phận thật sự của ta chỉ bằng việc đó. Hãy để ta nhìn ngắm thật kỹ diện mạo của cậu nào.”
Tấm màn dần dần cuốn lên. Đương nhiên là không hề có ai khác ở đây.
Nếu chỉ như thế thì tôi cũng chẳng cần bất ngờ gì. Nhưng hiện tại, do lòng cảnh giác đang tăng cao nên phản ứng của bản thân cũng trở nên nhạy cảm.
Và bộ dạng của Quốc Vương Garne đã lộ ra sau tấm màn.
“Ta là Quốc Vương Garne, và cũng chính là [Kim Ma Vương].”
Trước mắt chúng tôi là một Á nhân đang khoác trên mình bộ trang phục có thiết kế xa hoa kiểu Nhật giống như Juunihitoe.
Làn da trắng muốt. Tóc, tai cùng với chiếc đuôi lớn sau lưng toả ra màu vàng rực rỡ đến chói lọi.
Nếu Ulffe là sói thì chắc người này chính là cáo nhỉ?
“Hửm? Mọi người sao vậy? Ma Vương ta đã lộ ra bộ dạng của mình rồi đó. Phải run rẩy vì mừng rỡ hơn đi___”
Cho đến khoảnh khắc ấy, hình ảnh hiện lên trong tầm mắt tôi là Kim Ma Vương giơ hai tay như muốn chào đón.
Nhưng ngay sau đó, nó đã biến thành khung cảnh Illias rút kiếm và chém vào cô ta.
Kể cả ở khoảng cách này, tôi có thể hiểu được Illias đã nghiêm túc vung kiếm.
Tuy nhiên, thanh kiếm đã bị ngăn lại ở vị trí cách vài cm trước mặt Kim Ma Vương.
“…Thật là một hiệp sĩ mang đầy nhiệt huyết, cả sát khí ngùn ngụt thú vị này nữa.”
Kim Ma Vương hoàn toàn không chạm vào thanh kiếm. Cảnh tượng ấy trông giống như Illias ngừng lại ngay tại đó vậy.
Có lẽ do cảnh giác với nụ cười đầy vui vẻ đó, Illias nhanh chóng giãn cự ly, đạp một bước quay lại bên này.
“Illias, cô chưa nghiêm túc à?”
“Không hề, tôi thật sự đã dốc hết sức chém ả ta. Đừng nói là cắt đôi, lượng ma lực tôi dồn vào đủ để thổi bay cơ thể đó đến mức không còn một mảnh.”
“Hộ vệ của cậu làm gì khiếp vậy!?”
Có vẻ đến giờ thì Kim Ma Vương mới nhận ra sự kinh khủng của đòn tấn công hướng về phía mình.
Tức là đòn đánh vừa rồi không phải bị Kim Ma Vương cố ý ngăn cản.
Cơ mà sao tự dưng tôi thấy uy vọng của cô ta tụt nhanh dữ vậy.
“___E hèm, cứ bình tĩnh đi nào. Ta chẳng phải gọi mọi người đến đây để ăn sống gì đâu. Nên trước tiên thì hãy___”
Trong lúc Kim Ma Vương nói chuyện thì Illias một lần nữa chém đến, thế nhưng thanh kiếm lại dừng giữa đường.
“Không được sao!”
“Này, nghe ta nói một chút nào? Nhé”
“Illias, trước tiên ngừng cái việc chém cô ta chỉ vì người ta toàn sơ hở đi. Có lẽ những đòn tấn công đã bị ngăn chặn bởi ảnh hưởng từ toà kiến trúc này chứ không phải do ý chí của chính Kim Ma Vương đâu.”
“Thật vậy sao?”
Illias lại một lần nữa giãn cự ly rồi vung vẩy thanh kiếm vài lần để thử cảm giác.
“Cậu quan sát tốt đấy. Đúng thế, bản thân toà lâu đài này là một kết giới thủ hộ ta. Nó sẽ hạn chế sức mạnh của kẻ muốn gây tổn hại đến ta và triệt tiêu đòn tấn công đó.”
“Vì vậy nên mình mới tiêu tốn gần gấp đôi ma lực khi đánh vào sao… Nhưng nếu phá huỷ hoàn toàn toà lâu đài này thì___”
“Xin lỗi nhưng cậu có thể bảo kẻ đó ngồi yên chút được không!?”
“Illias, bình tĩnh nào.”
Sau khi khuyên giải một hồi thì Illias mới hạ kiếm xuống, nhưng vẫn không tra vào bao.
Tôi còn tưởng Mix cũng sẽ lao đến như vậy, nhưng cô ấy vẫn không hề rời khỏi bên cạnh tôi.
Có vẻ cô ấy ưu tiên việc hộ vệ cho tôi hơn là loại trừ nguy cơ.
Nhưng sát khí cứ từng chút tràn ra ấy khiến tôi ngứa ngáy quá.
“Không ngờ cậu có thể hiểu rõ như vậy, ta chẳng cảm nhận được cậu dùng ma pháp dạng tìm kiếm nào cơ mà.”
“Tôi đã nghe Ludfein-san kể về chuyện cô khiến các tướng quân từ bỏ việc hộ vệ. Ngoài ra thì còn phản ứng của cô trong tình huống này nên tôi mới nghĩ như vậy.”
“Ồ, vậy là cậu lượm lặt mấy điểm nhỏ nhặt và tự suy diễn ra à. Tiện thể thì có công kích toà lâu đài cũng vô dụng, cơ mà đối với tinh thần của ta thì không tốt chút nào nên đừng làm vậy nhé.”
“A ưm, Ulffe có thể thử không?”
Ulffe giơ tay lên. Kim Ma Vương ngẩn ra một chút rồi lập tức gật đầu cười.
“Ừm, chỉ một lần thì được thôi. Quả nhiên là mọi người không thể kìm lại cảm xúc muốn thử___”
Nắm đấm của Ulffe dừng lại trước mặt Kim Ma Vương.
Uy lực trong một quyền được vận dụng chức năng giải phóng ma lực của gauntlet với công suất tối đa đã bị xoá bỏ hoàn toàn.
“Ồ…”
“Đừng làm vậy khi ta đang nói chuyện, được chứ?”
Việc tôi thấy cô ta đang có chút rưng rưng chắc là do tưởng tượng thôi nhỉ?
Nếu có lớp bảo hộ mạnh mẽ đến thế này thì hẳn là sức chiến đấu của bản thân Kim Ma Vương cũng không quá cao.
Hơn nữa, cô ta cũng sẽ cảm nhận được sự sợ hãi từ đòn công kích có khả năng giết chết mình khi nó bị ngừng lại ngay trước mắt.
“Ta muốn bắt đầu cuộc trò chuyện sớm đây, còn có ai muốn thử không? Không có sau đó nữa đâu đấy?”
“Phiền phức lắm nên tôi xin thôi.”
“Tôi cũng muốn chuyên tâm bảo vệ cho người bằng hữu nên xin phép được miễn.”
“Vậy là xong rồi nhé?”
“Khoan đã, tôi muốn thử chút nữa. Tôi sẽ càng ra sức hơn vào lần tiếp theo.”
“Cô thử hết hai lần còn gì!?”
Nếu Ludfein-san ở đây thì sẽ lộ vẻ mặt thế nào nhỉ…
Cơ mà tôi có chút hứng thú với sự tuyệt vời của kết giới đó.
Tuy đã nhiều lần tận mắt chứng kiến khung cảnh kỳ ảo ở đây, nhưng được tự thân trải nghiệm thì còn rất là ít.
“Xin lỗi, tôi có thể thử không? Hiếm khi có mấy cơ hội như thế này lắm.”
“Cậu nữa sao… Mà được thôi, ta không nhường đâu đấy.”
Kim Ma Vương lạch bạch bước về phía tôi.
Chiều cao thì còn thấp hơn Ulffe một chút. Đây là cái người được gọi là Ma Vương sao?
Trừ việc là Á nhân thì cô ta chỉ trông như một cô gái xinh đẹp mà thôi.
Với đối tượng thế này mà dùng hết sức đập kiếm gỗ cũng khiến tôi thấy ngại.
“Nè, không cần phải nhường nhịn gì đâu.”
Dùng hết sức mà vẫn không làm được gì thì xấu hổ lắm. Cứ chọc nhẹ là được.
Tôi cầm kiếm gỗ lên rồi nhẹ gõ vào đầu cô ta.
“Đau!”
“A, xin lỗi. Đau lắm hả?”
“Ư… ưm… cậu phải dịu dàng chút chứ!... Hửm?”
….Hử?
Tôi nghiêng đầu.
Rồi lại tiếp tục chọc nhẹ vào phần hông.
“Đau! Khoan! Chờ chút đã!?”
“Sao lại trúng cơ chứ!?”
“Ta mới là người phải nói câu đó!”
Có vẻ như kết giới không hề hoạt động.
Tôi có kinh nghiệm một chút với mấy hiện tượng thế này.
Chắc là do vậy rồi.
“…Nơi này hạn chế ma lực của đối tượng, tức là với người không có ma lực thì nó sẽ không hoạt động và kẻ đó có thể tấn công sao?”
“…Chắc là vậy rồi. Đúng là một điểm mù khó ngờ.”
Sự trầm mặc đầy khó xử trôi qua.
Kim Ma Vương tự hào với kết giới phòng ngự tuyệt đối.
Do đó mà cô ta mới cho phép chúng tôi vũ trang và không thiết lập hộ vệ bên mình.
Vậy mà vừa mới gặp nhau một lúc thì tôi đã phát hiện ra điểm yếu của nó.
“Được, anh cầm lấy kiếm của tôi! Trước hết thì cứ nhắm vào cổ họng đi!”
“Khoan… khoan đã! Ta không phải Ma Vương xấu đâu!?”
“Ma Vương thì thiện ác gì chứ!”
“Bình tĩnh đi Illias, đúng là kết giới không có tác dụng với tôi. Nhưng Kim Ma Vương cũng không phải không có ma lực. Chỉ cần chống cự một chút thì tôi cũng gặp nguy hiểm đấy?”
“….A!”
“….A!”
Cả Kim Ma Vương và Illias đều a một tiếng.
“Đúng… đúng rồi đó. Ma lực của ta nhiều lắm đấy!”
“___Không vấn đề, tôi sẽ làm khiên chắn cho anh.”
“Hộ vệ thì đừng có bảo khách hàng đi liều mạng!”
“Đúng rồi đó, Sir Ratzel. Ưu tiên số một của chúng ta là an toàn của anh ấy!”
“Hừ! Mình muốn giết cô ta quá!”
Tôi không cần mấy cái hô hào chỉ có sát ý đó đâu.
Cha mẹ của Illias đã bỏ mạng trong cuộc chiến với ma vật.
Cô ấy có nỗi căm hận rất lớn với Ma Vương – nhân tố chính trong việc tạo ra ma vật.
Song, thế thì mục đích của tôi sẽ không thể hoàn thành. Tôi lại một lần nữa thực hiện công tác vỗ về Illias.
“Nghe này, chúng ta đến đây để nói chuyện. Thí dụ như có diệt trừ được Kim Ma Vương bây giờ thì sao có thể giải thích với dân chúng Garne chứ?”
“Chuyện đó…”
“Đúng rồi đúng rồi. Kẻ biết được thân phận của ta không có trong Garne này đâu! Nếu giết ta thì chắc chắn sẽ gây ra chiến tranh với Turize đấy!”
“Hừ hừ….”
“Thiệt tình, tự dưng lại đến gần một kẻ yếu đuối như ta rồi đòi chém đòi giết. Thật là một lũ man rợ… nhỉ?”
“Đúng thật, cô ấy lúc nào cũng vậy hết.”
“Này, anh đang ôm ai đấy, đừng có mà nắm tay!”
Xin lỗi vì đùa quá trớn.
“Tiện thể thì đây là lần đầu tôi nghe cái tên Kim Ma Vương đấy. Cứ tưởng phải là Phi Ma Vương cơ.”
“Đúng là Phi đã sáng tạo Ma Giới tiếp giáp lãnh thổ Garne, nhưng hắn cũng đâu phải tên quái dị muốn thống nhất quốc gia con người?”
Cô còn biết nói vậy hả?
Cơ mà đúng là tôi từng nghe Ma Vương xâm chiếm lãnh thổ con người trong quá khứ chứ chưa từng nghe ai đi thống nhất cả.
“Tôi cũng chưa từng nghe về sự tồn tại của Kim Ma Vương…”
“Illias cũng không biết sao? Mix thì?”
“Tôi cũng không biết.”
Người biết rõ về lịch sử như Illias và người đi đây đi đó như Mix cũng không biết.
Một loại Ma Vương mới sao?
Nhưng tôi cũng không rõ Ma Vương có kiểu đấy không.
“Lacra thì sao?”
“Cũng không hẳn___ A, chẳng lẽ cô là Hoàng Ma Vương?”
Hoàng Ma Vương. Đúng là tôi từng được học từ Maya-san.
Là Ma Vương bị Yugura huỷ diệt ngay khi chuẩn bị sáng tạo Ma Giới ở đâu đó.
Ma Giới ở đó đã bị thanh tẩy hoàn toàn và không còn vết tích.
“Ngươi đừng có mà nói cái tên đó ra!”
“Híc!?”
Kim Ma Vương bỗng dưng phẫn nộ như hoàn toàn biến thành người khác.
Tuy không đặc biệt cảm nhận được sát khí, nhưng lông tơ trên người tôi đều dựng đứng cả lên.
Tôi có thể nhận ra cô ta đang vô cùng tức giận.
“Hừ, cái tên Yugura thích đùa cợt người khác! Chỉ tại ngươi đi truyền bá sai tên cho đám con người! Nếu ta nâng cao danh tiếng hơn rồi mới bị huỷ diệt thì cái tên đó đã khắc sâu trên các vùng đất rồi!”
___Hoàng với Kim ư… À, ra là vậy.
Có vẻ như chính chủ tự xưng là Kim, nhưng anh hùng Yugura đã viết xuống lịch sử rằng mình đã thảo phạt Hoàng Ma Vương.
Hẳn là cô ta yêu thích màu vàng sặc sỡ này hơn.
Cơ mà trong mấy hiệp sĩ đoàn Turize, Sir Fowl có tông màu dựa trên màu vàng sẫm thì lại thích màu đó hơn nhiều.
“À, trước mắt thì cứ gọi Kim Ma Vương là được phải không? Đúng là cách gọi đó sẽ phù hợp với bộ lông màu vàng diễm lệ đó.”
“___Ừm, ừm! Cậu đúng là biết hiểu chuyện đó! Ta thích cậu rồi đó! Ta có thể biến cậu thành Ma Tộc của mình đấy!”
Tâm trạng cô ta lập tức vui vẻ lên. Cơ mà Ma Tộc á?
Không ổn lắm nếu tôi hoàn thành mục đích của Larheit trước cả hắn.
Với cả Illias đang kịch liệt lườm tôi. Mong mọi người hạn chế mấy phát ngôn đó lại nhé.
“Tôi thì muốn nghiêm túc nói chuyện hơn đấy.”
“A, đúng rồi nhỉ. Thế thì cứ đứng đó đi, để ta quay lại chỗ này đã.”
Kim Ma Vương quay về vị trí đứng ban đầu rồi ngồi trở lại vương toạ.
“Cơ mà tự dưng thấy mệt quá, hay là để mai đi?”
“Cô nghĩ là lỗi của ai chứ? À không, đúng là người khởi đầu là hộ vệ bên này…”
“E hèm, thế thì bắt đầu nào. Lý do ta gọi cậu đến đây đơn thuần là vì cảm thấy hứng thú nên mới muốn trò chuyện với cậu mà thôi. Cậu cũng truyền lời như vậy vì có ý định nói chuyện phải không nào?”
“Đúng là vậy. Nếu cô đã đáp ứng thì tôi rất biết ơn. Điều tôi muốn biết chính là thân phận và mục đích của các Ma Vương được cho là sẽ phục sinh.”
“Quả nhiên là chuyện đó được viết trong quyển sách ấy.”
Trông cô ta không có vẻ gì bất ngờ. Dù sao thì đối phương cũng đã phục sinh, còn tôi thì chỉ xác nhận lại sự thật đã quá rõ ràng mà thôi.
Giờ thì chẳng cần phải nhắc đến chuyện xác nhận gì nữa.
“Xét theo tính cách đó, tôi có thể nhìn ra việc Larheit không phải thuộc hạ của cô. Nếu được thì tôi muốn biết về thông tin liên quan đến hắn ta.”
“Nfufu. Nhưng ta là Kim Ma Vương đấy. Cậu cứ biết là không thể dễ dàng moi thông tin từ ta đi.”
Nếu không có ký ức vừa nãy thì tôi có thể trông thấy một Kim Ma Vương với nụ cười tràn đầy toan tính của một vị mưu sĩ.
Tóm lại là từ biểu cảm đó của Kim Ma Vương, tôi không nghĩ cô ta sẽ thành thật nói ra mọi chuyện.
“Trong một cuộc trò chuyện, nếu ta không trả lời câu hỏi của cậu thì nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng chắc cậu không nghĩ mình không cần phải trả cái giá gì mà bảo ta bán đi thông tin của các Ma Vương khác đâu nhỉ?”
“Nếu cô muốn bày trò gì thì tôi cũng có thể chấp nhận, nên là nhanh giải thích dùm.”
“Ta không ghét kẻ nhạy bén đâu. Nhưng việc đôi vợ chồng có thể vui vẻ tận hưởng tuần trăng mật chính là bí quyết giữ cho hôn nhân dài lâu đó? Mà kệ đi, về chuyện đó thì để chúng ta thân thiết hơn đã. Giờ thì mọi người có thể lùi lại năm bước không?”
Chúng tôi lui ra khỏi chỗ theo như cô ta bảo.
Ngay lập tức, từ vị trí chúng tôi vừa đứng liền xuất hiện một chiếc bàn tròn từ dưới sàn nhà.
Trên chiếc bàn bố trí một tiêu bản khổng lồ, dường như nó là bản đồ lập thể với Garne làm trung tâm.
Nó được tái hiện vô cùng chi tiết. Bên ngoài các ngôi nhà còn thiết lập những con người nhỏ hơn hạt gạo.
Kim Ma Vương đứng lên rồi bước đến phía đối diện của chiếc bàn.
Và rồi cô ta chạm tay vào tiêu bản.
Thế là tiêu bản trước mắt chúng tôi bỗng bắt đầu vận chuyển.
Tôi có thể nhìn thấy các cơ sở vật chất đang chuyển động từng chút một.
Thậm chí cả đám mây trôi trên bầu trời cũng xuất hiện.
Những con người cực nhỏ di chuyển lẫn lộn bên trong Garne và vận hành đất nước.
Tôi có cảm giác như đang nhìn vào màn hình của một trò chơi điều khiển thành phố hay lập quốc gì đó, dù cho không thể so sánh với cái này về độ thực tế.
“Để ta giải thích trước vậy. Ta là [Kim Thống Trị], cứ xem như ta là Ma Vương có sở trường về việc cai trị là được. Đây chính là thế giới cần thiết cho việc thống trị mà ta đã tạo ra.”
“Thế giới? Không phải tiêu bản sao?”
“Nfufu. Sức mạnh của ta chính là sáng tạo ra thế giới giả tưởng và có thể nhìn vào tương lai.”
Từ tiêu bản nổi lên những Hologram nửa trong suốt có cùng quy mô và lơ lửng hai bên không trung.
Mỗi cái đều chuyển động giống hệt nhau.
“Ta có thể kiểm chứng đồng thời nhiều thế giới giả tưởng, xác nhận kết quả và biết được hướng đi tốt nhất. Sau đó thì thực thi trong thế giới này là sẽ có thể thống trị mà không gây ra vấn đề gì.”
“…Độ chính xác là bao nhiêu?”
“Chưa từng xuất hiện kết quả khác với những thứ đã kiểm chứng, tuyệt lắm phải không? Cả tính năng tua nhanh cũng có đầy đủ nữa.”
“Ừ, vô cùng tuyệt vời.”
Sức mạnh của Kim Ma Vương rõ ràng là thứ vượt ngoài tầm với của con người. Vô cùng xứng đáng với cái danh Ma Vương.
“Thượng Thư-sama , cái này tuyệt lắm hả?”
“Trị vì đất nước không phải thứ thực hiện trên bàn giấy sao?”
Illias và Lacra đều không thể hiểu được thứ này có gì hay.
Nhưng Mix thì… hiểu được. Quả nhiên là người thuộc vương tộc, cô ấy có thể cảm thụ sự tuyệt vời của hành vi đang diễn ra trước mặt.
“Này, ta muốn cậu giải thích sự tuyệt vời của ta cho mấy đứa trẻ tuổi này đấy.”
“Để xem… Illias, Lacra, có hai người đàn ông ở trước mặt các cô. Một người thì giàu có, một người thì nghèo khổ. Nếu được lựa chọn thì các cô sẽ kết hôn với ai?”
“Chuyện này… bắt buộc phải lựa chọn một trong hai hả?”
“Đây là đang giải thích, phải chọn một trong hai cái đó.”
Tôi nói trước vì bây giờ không cần mấy cái trò đùa kiểu “Tôi muốn chọn anh!”
“Vậy thì quả nhiên phải là người giàu có rồi.”
“Lacra kết hôn với người đàn ông giàu có. Nhưng thực tế, hắn ta lại là một tên sát nhân máu lạnh. Thế là Lacra bị giết mà không ai biết đến. Chọn sai rồi.”
“Tàn nhẫn quá đi!?”
“Vậy thì tôi chọn người nghèo khổ. Cuộc sống mộc mạc giản dị cũng không tệ lắm.”
“Illias chọn người nghèo khổ. Nhưng người đàn ông này lại mang cảm giác mặc cảm vì sự cách biệt với giai cấp thượng lưu. Anh ta càng về sau lại càng thấp hèn, không thể xây dựng một gia đình hạnh phúc và kết thúc cuộc đời. Chọn sai rồi.”
“Này!?”
Hai người nhìn tôi với ánh mắt thù hận.
“Không phải cái nào cũng trật cả sao!”
“Chờ chút đã, thế thì tôi hỏi lại một lần nữa. Hai người sẽ kết hôn với ai?”
“Kết quả đã giống nhau thì tôi chẳng kết hôn với ai hết!”
“Đúng thế, các cô có thể làm vậy. Các cô vừa lựa chọn và biết được kết quả, biết được quá trình của mỗi cái diễn ra như thế nào. Tức là các cô có thể đi đến lựa chọn thứ ba và cải thiện tương lai đó. Sau khi kết hôn với người đàn ông giàu có rồi lập tức giết hắn ta thì vẫn còn di sản. Nếu kết hôn với người đàn ông nghèo khổ thì có thể giúp anh ta thăng quan tiến chức hoặc thay đổi giá trị quan thì kết cục sẽ thay đổi thôi.”
“Chuyện đó…”
“Sức mạnh của Kim Ma Vương chính là như thế. Biết được kết quả của nhiều sự lựa chọn, sau khi biết được thì có thể chọn lại hoặc tìm ra phương pháp mới. Trong việc trị nước, không có câu trả lời nào là chính xác tuyệt đối cả. Có thể biết được kết quả chính là thứ to tát nhất.”
Chỉ cần biết trước kết quả thì có thể đi theo lựa chọn đỡ hơn, ngoài ra còn có khả năng giải quyết trước vấn đề phát sinh để nâng cao chất lượng của lựa chọn đó.
Và Kim Ma Vương đã nói rồi. Từ trước đến nay chưa từng tồn tại khác biệt nào giữa hiện thực và kết quả đã kiểm chứng trong thế giới giả tưởng.
“Ừm, cảm ơn vì đã giải thích dễ hiểu. Kẻ có thể lý giải được sự vĩ đại của ta thì thật đáng thưởng thức, ta có lời khen cho cậu.”
“Vì thời gian ở thế giới hiện thực bị hạn chế nên thời gian phân bổ cho việc kiểm chứng, lựa chọn và suy nghĩ cũng có giới hạn. Dù vậy, có thể xem đây là sức mạnh vô cùng đặc biệt đối với một người thống trị.”
“Ư… ừm... Không ngờ cậu có thể nhìn ra được cả điểm yếu của nó đấy.”
“Từ việc từng bị Yugura đánh bại trong quá khứ thì có thể xem như kì hạn nhìn thấu tương lai cũng có giới hạn. Chắc hẳn vẫn có khuyết điểm là không thể dự đoán hành động của đối tượng sở hữu sức mạnh cường đại, nhưng nó vẫn rất khủng bố!”
“Làm ơn đừng có phun hết bí mật của ta ra như vậy được không!?”
Bảo người ta giải thích nên tôi mới giải thích mà, cô đòi hỏi nhiều quá đấy.
Nhưng sự thật thì đối với một người thống trị, cô ta đang sở hữu sức mạnh gần như vạn năng. Chỉ là tôi không hiểu được lý do tại sao cô ta dùng nó để khiến Garne phồn vinh hơn.
Ma Vương tạo ra Ma Giới, thế thì không phải sức mạnh đó nên dùng để thống trị Ma Giới sao?
Còn nếu muốn trả lời cho câu hỏi này thì___ chắc là chuyện đó rồi.
“E hèm, giờ thì ta sẽ giải thích. Ta muốn thử xem tố chất của các cậu có xứng để nói chuyện với ta không. Do đó nên ta mới định sử dụng thế giới giả tưởng này.”
“Không phải anh ấy đã cho cô thấy rồi sao?”
“Ta muốn làm một trận đấu thật rõ ràng. Vả lại, cho dù chỉ kẻ đó thành công thì ta cũng muốn đo lường tố chất của những người khác. Ta đang rất bất mãn vì bị chém đây này.”
“Gừ gừ….”
Giờ không phải lúc để “gừ gừ” đâu Illias-san.
Thông thường thì thì ai lại muốn trò chuyện với một tên mọi rợ không chào hỏi gì mà lao đến chém mình cơ chứ?
“Vậy thì ta sẽ giải thích luật chơi. Ta sẽ để các cậu điều hành Garne. Dĩ nhiên là Garne trong thế giới giả tưởng rồi. Các cậu hãy vào bên trong và thay ta trị vì đất nước này.”
Hừm, tức là đi chứng minh khả năng chính trị sao?
Nhưng ngoài Mix ra thì ai cũng là tân binh cả.
Lacra thì chắc chỉ sống xa hoa thác loạn như Đát Kỷ thôi. Mà tôi không nghĩ cô ta sẽ biết xấu hổ đâu.
“Ta sẽ giao cho mỗi người công việc điều hành đất nước và quyết định thắng thua. Điều kiện chiến thắng là thoả mãn điều kiện ta đưa ra. Điều kiện thất bại thì… mười lần đi. Nếu các cậu huỷ diệt Garne mười lần thì sẽ thua.”
“Nhiều thật đấy, cũng xem như là cảm ơn cô rồi.”
“Giao việc điều hành đất nước cho người mới mà chỉ có một lần thì thiếu công bằng quá phải không? Sau khi huỷ diệt một lần thì lại bắt đầu với mục đích đầu tiên. Nhưng ta chỉ chấp nhận chơi lại mười lần thôi. Sau đó thì không có quay lại đâu nên nhớ chú ý đấy?”
Điều hành Garne và thoả mãn điều kiện chiến thắng.
Garne bị huỷ diệt thì chơi lại, sau mười lần thì thua cuộc.
Đây là một trò chơi xuyên suốt không có điểm lưu cho đến khi thoả mãn điều kiện hoặc huỷ diệt.
Thật giống như game vậy.
“Vị trí của ta sẽ dựa vào kết quả của các cậu. Nếu hơn một nửa chiến thắng thì có thể tuyên bố ta là đồng minh của các cậu cũng được, còn ngược lại thì ta sẽ không hợp tác. Tuy không định đối địch, nhưng cứ xem như sẽ có khả năng đó đi.”
“Cô vậy mà thích uỷ thác mọi chuyện cho kết quả trong trò chơi nhỉ?”
“Tính cách ta là vậy đấy. À, Cho dù có thua thì cậu trở thành người của ta cũng được đó?”
“Cảm ơn nhưng tôi xin kiếu.”
Nhưng giờ thì cái điều kiện chiến thắng lại ám muội quá.
Tôi có thể lý giải kha khá cuộc trò chuyện với Kim Ma Vương.
Thể hiện sức mạnh của mình, mang ra cuộc đánh cược công bình, tuỳ vào thắng thua mà có thể trở thành đồng minh.
Nhưng nghĩ đến tính cách ẩn sau đó thì… tôi có thể đi đến một câu trả lời.
“Sân khấu thì… để xem, bắt đầu từ Garne nửa năm trước đi. Đây là thời kỳ đất nước đã phát triển đến trạng thái tuyệt hảo nhờ ta, chỉ cần không làm ra mấy quyết định quá tệ hại thì sẽ không khơi dậy nội loạn gì đâu. Cứ chuyên tâm vào việc hoàn thành điều kiện, và điều kiện chiến thắng chính là___”
“Tiêu diệt Turize, phải không?”
Kim Ma Vương lộ vẻ mặt ngẩn ngơ trước phát ngôn của tôi.
Nhưng khuôn mặt ấy lập tức cong lên như một yêu hồ đang thèm khát niềm vui.
Một kẻ thống trị hào hứng điên cuồng với sự khoái lạc. Đó chính là bản chất của Ma Vương này.
“Nfufu. Đúng như thế. Từ lúc này, ta cần các cậu huỷ diệt đất nước của chính mình.”
Juunihitoe: Tức “mười hai lớp áo”, là một loại trang phục dành cho phụ nữ hoàng gia và quý tộc Nhật Bản thời đại Heian. Hologram: Công nghệ trình chiếu hình ảnh ở không gian ba chiều. Có vẻ theo cách nhìn của tác giả thì màu “Hoàng” có màu sẫm hơn “Kim”.