Trên chiếc xe ngựa lắc lư, tôi đang nhìn lên bầu trời.
Một màu xanh trải dài và thoáng mát. Tuy có chút chói mắt nhưng lại không khiến tâm trạng khó chịu.
Sau khi ra khỏi con đường mòn trong rừng cũng như địa phận Turize, chúng tôi hiện đang di chuyển trên lãnh thổ bình nguyên vô cùng rộng lớn của Garne.
Lúc thông qua biên cảnh, tôi còn tưởng phải làm thủ tục gì đó, nhưng ngạc nhiên là chẳng có gì xảy ra. Chúng tôi chỉ giải thích với binh lính canh gác rồi đi một mạch tới giờ.
Tôi đã đoán kẻ hoạt động mờ ám tại nhiều nơi như Larheit có lẽ liên quan đến Phi Ma Vương. Vậy nên, tôi đã đến Garne – nơi mà vị Ma Vương đó từng xuất hiện ngày xưa – để thu thập thông tin. Song, tôi vẫn chưa nhìn thấy thứ gì giống như tư liệu cần tìm tại nơi này cả.
Nghiêm khắc mà nói thì so với lịch sử ở thế giới này, sự tiến triển vô cùng nhanh chóng và mang tính cải cách trong thời kỳ trị vì của tân vương Garne chính là một điểm rất dị thường.
Do đó, tôi cũng sẽ tiện đường thị sát Garne với thân phận Thượng Thư dự bị của Turize.
Và những thành viên đi theo thì gồm mấy người này.
Đầu tiên là Illias đã được cho phép tiếp tục trách chức hộ vệ. Không có gì để nói thêm về cô ấy cả.
Tiếp theo là Ulffe, tuy có thể bỏ lại, nhưng tôi cũng chẳng thể để em ấy một mình.
Tức là tôi cũng dẫn cái con Lacra theo.
Người đứng đầu danh sách không nên dắt theo và cũng là lý do cần cho Ulffe ở lại để giám thị. Thật đáng tiếc là lại phát sinh một chuyện cần đến cô ta.
Đó chính là công việc duy trì phép Nhập Hồn Tinh Linh – thứ sở hữu chức năng thông dịch tự động mà tôi hiện vẫn cần sự trợ giúp.
Maya-san là người phát triển và bổ sung ma lực duy trì phép Nhập Hồn giúp tôi. Song, cô ấy là Đại Giám Mục của Turize nên tôi không thể dẫn cô ấy đi Garne.
Dù đã nghĩ đến việc bổ sung ma lực của cả tháng trong một lần. Tuy nhiên, với một cơ thể không chứa chút xíu ma lực nào thì việc truyền ma lực nhiều hơn mức nhất định sẽ gây ra rất nhiều nguy hiểm.
Tôi cũng định cho Illias học cách thực hiện, chỉ là nó quá khó để điều chỉnh. Người có thể tiếp thu hoàn toàn trước khi xuất phát chỉ có Lacra mà thôi.
Tuy Illias đã học được cách bổ sung, nhưng cô ta lại là một con khỉ đột không biết điều chỉnh liều lượng. Lỡ mà cô ấy lơ đễnh một chút thì tôi có thể sẽ bị nổ tung như bong bóng nên đành phải từ bỏ.
Ulffe cũng đã gần như học thành tài, tiếc là em ấy vẫn chưa đạt đến điểm chuẩn.
Chính vì thế, tôi phải dẫn Illias và Lacra theo. Bỏ lại Ulffe một mình thì tội nên kết quả là em ấy cũng đồng hành cùng chúng tôi.
Rốt cuộc thì chúng tôi vẫn hướng đến Garne với nhóm bốn người ở nhà Illias.
Tuy nhiên, chuyến hành trình này lại có thêm sự xuất hiện của một người.
“Này, chúng ta sắp đến thành phố chính của Garne rồi! Anh có nghe thấy không, người bằng hữu!”
Cô gái cùng mái tóc ngắn rất hợp với khuôn mặt đang gào thật to dù đang ở sát bên, Mix Turize.
Đúng vậy, chính là quý cô cựu vương nữ, em gái của Quốc Vương Turize – Marito.
Cô ấy được tán tụng là nhân vật kiệt xuất không thua kém một Marito văn võ song toàn. Thậm chí vào lúc tiên vương có ý định lựa chọn Marito làm người thừa kế, đã có đông đảo người thuộc phe phái Mix lên tiếng kháng nghị.
Tuy nhiên, Mix lại mang lòng kính yêu vĩ đại với Marito nên dứt khoát từ bỏ địa vị của mình khiến phe phái của cô phải im lặng.
Mặc dù sở hữu năng lực đứng ngay sau Marito, nhưng khi anh ta lên ngôi thì cô ấy lại lập tức ly khai đất nước. Sau đó thì danh tiếng của cô vang dội trong thân phận mạo hiểm giả.
Nhờ vậy mà ngôi vương của Marito cũng trở nên vững như bàn thạch.
Dù là người hay lang thang với hành tung không rõ ràng, nhưng cô ấy vừa mới bị bắt lại gần đây và cùng đồng hành với tôi như hộ vệ thứ hai.
Tiện thể thì khi nghe được lời nhờ cậy của Marito, chính chủ đã đáp ứng ngay lập tức với tinh thần “Đã là người bạn độc nhất vô nhị của huynh trưởng thì dù phải đánh đổi sinh mạng, em cũng sẽ bảo vệ anh ta!”
“Tôi nghe được mà Mix, cơ mà giọng cô lớn quá lại khó nghe thấy hơn đấy.”
“Anh lại vậy nữa rồi!”
Mix vỗ lưng tôi bùm bụp với vẻ sảng khoái, đau quá.
Đây là lần đầu tiên tôi phải giao lưu với một nhân vật thuộc dạng luôn cao hứng ở thế giới này… Thật sự rất là mệt.
Hơn nữa, Mix là dạng người hay lang thang, hoàn toàn không để ý thân phận mà tiếp xúc với mọi người một cách bình đẳng.
Lacra đã gục sau chặng đường luôn bị Mix hỏi thăm.
Với Ulffe thì cô ấy khá hợp tính, nhưng trong lập trường của Illias thì Mix lại là cựu vương nữ.
Illias hoàn toàn không thể ngẩng mặt và bị nuốt chửng bởi những cuộc trò chuyện đầy hưng phấn.
Chính vì vậy nên trên xe ngựa đang có hai người… à không, tính cả tôi thì là ba người mệt mỏi rã rời đang nhìn vào vô định và tự hỏi khi nào mới đến đích.
“Bằng hữu ngại đi xe ngựa lắm hả? Sir Ratzel với Lacra-dono cũng uống thuốc chống say xe đi này!”
“Cô mới là người khiến bọn tôi say đấy, làm ơn ngồi yên chút đi.”
“Ôi chao! Thiệt là, bằng hữu cũng biết tán tỉnh con gái ghê!”
Mix vừa thẹn thùng cười với vẻ mặt xấu hổ vừa vỗ lưng tôi bùm bụp, đau quá đi.
Tuy không có sức mạnh khỉ đột như Illias, nhưng danh tiếng vang dội của cô ấy cũng không phải giả dối.
Tôi nghĩ chắc lực tay cô ấy còn khoẻ hơn Gozz ấy chứ.
Nếu thêm cả yếu tố ồn ào để diễn đạt thì chắc là loại tinh tinh tăng động nhỉ?
Vốn tôi đã tự tin về độ cá tính của các thành viên trong nhà, nhưng thật không ngờ đến rằng lại có một nhân vật khác như vậy gia nhập.
Bỏ chuyện đó qua một bên. Đồng bằng quả nhiên là đồng bằng, ngay từ cự ly rất xa thì thành đô của Garne đã hiện lên trong tầm mắt.
Nếu dùng một lời để diễn tả thì đó chính là “khổng lồ”. Thành đô Turize được bao bọc bởi bức tường thành to lớn, nhưng ở Garne thì không.
Dù có thể nhìn thấy tường chắn sừng sững xung quanh lâu đài nằm ở vị trí trung tâm, nhưng bên ngoài thì cứ cách một khoảng là lại thấy những bức tường rào nhỏ được dựng lên như vách ngăn.
Tại sao không xây dựng tường thành để bảo vệ lãnh địa khỏi ngoại địch? Lý do là vì bản thân thành phố vẫn đang khuếch trương địa vực trên vùng bình nguyên rộng lớn này.
Nếu xét về diện tích thì hẳn là rộng gấp năm lần thành đô Turize.
Cuối tầm mắt là những căn nhà và đồng ruộng trải rộng không thấy biên giới.
Ngoài ra, ở trung tâm có một con sông lớn chảy qua. Tôi có thể trông thấy mấy cây cầu đồ sộ và những con thuyền xuôi theo dòng nước.
Cảnh tượng tôi có thể nhìn thấy gần nhất chính là bóng dáng của các cư dân đang thi công đường xá.
“Tuyệt thật đấy. Trông có vẻ như nơi này mở rộng lãnh địa theo từng cấp bậc, rốt cuộc ở đây có mấy tầng vậy?”
“Trừ bức tường bao bọc lâu đài thì có tổng cộng bảy tầng. Ở thời đại của vị vua trước là năm tầng, bây giờ thì họ đã tăng thêm hai tầng nữa.”
Tức là chỉ dùng vài năm để mở rộng thêm 40% lãnh thổ được xây dựng xuyên suốt lịch sử sao? Thế thì khiếp thật.
Chiếc xe ngựa tiến thẳng tới và đến một trạm chốt đơn giản làm bằng gỗ. Chúng tôi hoàn thành thủ tục nhập cảnh tại đây.
Về cơ bản, bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào từ tầng một – nơi chưa có nổi tường chắn – cho đến tầng thứ tư.
Chỉ trong khu vực này thì đã có khá nhiều cơ sở vật chất. Những người lữ hành sẽ lui tới và lưu trú tại đây.
Tầng thứ năm là khu vực thương nghiệp theo chế độ cấp phép, một đặc khu đáng tin tưởng để thực hiện những thương vụ lớn.
Ngoài ra thì còn có nhiều loại hình cơ sở sản xuất tập trung tại đây. Có thể gọi nơi này là khu vực trọng yếu cho các ngành kinh tế của Garne.
Tầng thứ sáu là khu vực cơ sở quân sự như kho vũ khí hay trang trại nuôi ngựa.
Tầng thứ bảy bao gồm cả lâu đài là nơi dành cho tầng lớp thượng lưu.
Tuy trông giống như nơi này phân biệt cấp bậc bằng các khu vực, nhưng thực tế, trải dài từ tầng một đến tầng bốn đều là các khu phố khá giống nhau.
Nghiêm khắc mà nói thì từ tầng thứ ba trở đi sẽ xuất hiện nhiều kiến trúc mang phong cách riêng. Tôi có thể nhìn thấy khung cảnh cải tạo công trình đang liên tục diễn ra.
Có rất nhiều đường dẫn nước kéo dài từ con sông ở trung ương và cung cấp cho toàn bộ địa vực.
Tuy chưa đạt đến trình độ cơ sở hạ tầng thời hiện đại, nhưng có thể nói quy mô này đã rất tuyệt vời rồi.
Trong tình trạng còn chưa quá phát triển, việc đảm bảo nguồn nước chính là yếu tố quan trọng đối với sự phồn vinh của một nền văn minh.
Hoàn thành thủ tục và đi đến tầng năm. Khi đi ngang qua đây, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự quê mùa của Turize.
Các kiến trúc to lớn giống như thương hội của Ban-san xếp thành hàng dài. Những thương nhân trong trang phục đẹp đẽ đang bận rộn đi tới đi lui.
Nếu họ mà mặc đồ vest thì chắc tôi sẽ tưởng rằng mình vừa quay lại thế giới hiện đại không chừng.
Khung cảnh ấy cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Lớn quá!”
“Có nhiều thương hội lớn liên tiếp nhau thế này thì liệu có xảy ra cạnh tranh mua bán không?”
“Dĩ nhiên là có rồi, Garne là nơi theo chủ nghĩa thực lực tối cao. Một đất nước mà chỉ có kẻ buôn bán thông minh hơn mới có thể sống sót. Ở Turize thì bọn họ có lãnh vực riêng nên được đảm bảo ở một mức độ nhất định, nhưng ở đây thì các thương nhân phải cấu xé lẫn nhau.”
Ừm, bầu không khí gần giống như xã hội hiện đại vậy.
Có cảm giác như Garne đang đi trước thời đại rất nhiều.
Và tôi có ấn tượng rằng vì đi quá xa nên nơi này lại rơi vào trong tình trạng giậm chân tại chỗ.
Nhưng với tình trạng đó, Garne hẳn sẽ giữ được địa vị trong nền thương mại thế giới.
Sau đó thì chúng tôi thực hiện những thủ tục nghiêm khắc hơn để tiến vào tầng thứ sáu.
“Nơi này… thật áp đảo.”
Xung quanh lâu đài Turize cũng có doanh trại của từng hiệp sĩ đoàn, phần lớn bọn họ đều luyện tập tại đó.
Nhưng ở đây là một đội quân đúng nghĩa.
Những hàng ngũ ngay hàng thẳng lối, những tiếng hiệu lệnh vang vọng.
Vô số quân lính đang tập luyện, mài giũa kỹ năng và sự liên kết.
“Đừng quên rằng những người đang được tập huấn hiện tại chỉ là các thanh niên trẻ tuổi đến tuổi nghĩa vụ quân sự. Trong những tầng chúng ta đi qua đều có các binh sĩ thuộc nhóm tuổi nhất định đã trải qua khoảng thời gian này!”
“Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì toàn dân Garne sẽ có thể cầm lấy vũ khí và đối đầu kẻ địch với năng lực và độ thống nhất trên mức cơ bản nhỉ. Thật là đáng sợ.”
Đúng là nếu chỉ xét trình độ cá nhân thì kể cả người thường cũng biết các hiệp sĩ đều vượt trội bọn họ.
Thực tế thì tôi nghĩ trong trường hợp đấu một với một, các hiệp sĩ đều sẽ giành chiến thắng.
Song, tôi không được phép quên một chuyện. Đối với con người hiện đại, kẻ “trông có thể thắng” vẫn là người vượt trội hơn chính bản thân. Vì thế, chúng ta không được tự phụ như vậy.
Mấy người xem thi đấu đấm bốc trên tivi rồi phàn nàn rằng “Đấm như vậy thì tới dân nghiệp dư cũng né được!” thì cứ thử trực tiếp nhìn cú đấm của dân chuyên nghiệp đi.
Nếu thử kiêm luôn vai trò bạn tập thì họ sẽ trực tiếp lý giải được phát ngôn của mình nông cạn đến cỡ nào bằng cơ thể.
Dù vậy, khi so sánh với hiệp sĩ thì rõ ràng là cấp độ của họ đều thua kém.
Tuy nhiên, khi phải đối đầu với số lượng thế này thì đa số hiệp sĩ đều sẽ không thể phát huy thực lực đầy đủ và bị nuốt chửng bởi biển người.
“Một ngàn người thì chắc là mình đấu được?”
Và không tính tới con khỉ đột đang lẩm bẩm bên cạnh.
Illias chắc sẽ chiến đấu như những hào kiệt thiên hạ vô song trong trò chơi thôi.
Lúc ấy đã không còn có thể xem đấy là chiến lực cá nhân nữa, mà đó chính là tai hoạ rồi.
Tôi vừa đi vừa nhìn bọn họ nghiêm chỉnh chia tách từng đội dùng kiếm, thương và cung để tập luyện. Rốt cuộc thì chúng tôi cũng đi đến phía trước mục tiêu lần này, tầng thứ bảy.
Xe ngựa dừng lại, Mix đưa lá thư cho lính canh.
Sau khi người đó bảo đợi một lát, chúng tôi được mời xuống xe và chờ khoảng mười phút.
Tiếp theo thì cánh cổng dẫn đến tầng bảy mở ra, từ bên trong xuất hiện một người phụ nữ cưỡi ngựa.
Đó là một người sở hữu vẻ đẹp lạnh lùng và mang chút sắc bén. Cô ấy xuống ngựa và tiến về phía chúng tôi mở lời chào hỏi.
“Chào mừng các vị đến với Garne từ Turize xa xôi. Tên của tôi là Ludfein, quan đại thần của Garne. Tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm giới thiệu mọi người trong lần viếng thăm này.”
“Tuy còn thiếu kinh nghiệm, nhưng mong được cô giúp đỡ, Ludfein-san.”
Tôi bắt tay đáp lễ và chào hỏi lại.
Tôi đã nghe là một người có thân phận không nhỏ sẽ đi theo, nhưng không ngờ đó lại là quý ngài với chức quan đại thần.
Quan đại thần chính là người đứng đầu trong bộ phận vận hành chính trị của đất nước.
“Hôm nay, tôi xin phép giới thiệu chỗ ở và xác nhận lịch trình lưu trú của mọi người sau này. Giờ thì tôi sẽ dẫn đường nên mong mọi người hãy đi theo tôi.”
Vì thế, chiếc xe ngựa của chúng tôi vừa đi song song với Ludfein-san vừa tiến tới.
Tầng thứ bảy là tầng thượng lưu. Đúng như tên gọi, nơi này là một thế giới của các quý tộc hào hoa.
Kiến trúc, cầu và cả con đường đều có diện mạo xứng đáng với cụm từ xa hoa lộng lẫy.
Vốn dĩ, sự hoa lệ này nên phân bố từng chút ở các khu vực. Nhưng không ngờ tại Garne, họ lại tập trung dày đặc đến như thế.
Tôi cảm thấy có chút sốc văn hoá khi dần cảm thấy quý tộc ở Turize đều là quý tộc nhà quê cả.
“Ludfein-san, những người thuộc tầng lớp thượng lưu sống ở khu vực này phải trải qua quá trình như thế nào mới có thể được sinh sống tại đây vậy?”
“Có thể sống ở đây đều là những người đã lưu lại các thành tích vĩ đại giúp đất nước phát triển như các thương nhân quản lý thương hội hàng đầu Garne, những quý tộc nắm quyền sở hữu đất đai ở tầng khác và các quân nhân đã để lại thành tích ưu tú trong quân sự. Quý tộc thì cũng có nhiều danh gia vọng tộc truyền qua nhiều đời, nhưng thương nhân và quân nhân thì đều là những vị vừa nổi lên trong một thế hệ.”
Trường hợp của quý tộc thì thường mang ấn tượng là sống riêng biệt theo lãnh địa, nhưng ở đây thì lại quản lý vùng đất của cả một tầng sao.
Cứ như kinh doanh chung cư vậy.
“Tiêu chuẩn sẽ được các đại thần như Ludfein-san lựa chọn sao?”
“Không phải. Muốn đạt được tư cách sống tại tầng bảy thì không thể thiếu đi sự chấp thuận của Quốc Vương Garne. Ngoài ra vẫn tồn tại các gia tộc bị tước đoạt tư cách theo phán quyết của Quốc Vương.”
Người tạo ra thành tích đủ lọt vào mắt xanh của đức vua thì được cho phép sống tại khu vực này. Ngược lại, nếu dựa dẫm vào địa vị và truỵ lạc thì sẽ bị tước đi chỗ ở.
Thật là một quốc gia yêu thích cạnh tranh nhỉ.
Nhưng bởi vì có những người mang tinh thần muốn trỗi dậy hay duy trì địa vị thì đất nước mới hưng thịnh.
Kể cả cuộc sống của những người sống ở tầng chót cũng không tệ đến thế.
So với các ngôi làng xung quanh thì họ đã đạt mức độ cao rồi.
Sau khi tiến tới một lúc, chúng tôi đến trước bức tường thành bao bọc lâu đài Garne mà mình đã thấy khi còn ở rất xa.
Quốc gia rộng lớn nên di chuyển cũng mệt mỏi thật.
“Chỗ ở của mọi người sẽ là dinh thự dành cho khách ở bên cạnh cổng lâu đài. Các vị hãy cứ tuỳ tiện như nhà của mình.”
Dinh thự chúng tôi được đưa đến quả nhiên rất hào nhoáng. Đi qua cổng, lướt qua khu vườn và cuối cùng cũng đến được đích.
Nội thất mang phong cách quý tộc khiến mắt tôi khá mỏi.
Không thể nào tôi có thể xem đây là nhà của mình được.
Thế nhưng Illias và Mix vẫn tỏ ra bình thường. Nhìn vậy thì tôi mới nhớ, họ là cựu quý tộc và cựu vương nữ mà.
Ngược lại thì Ulffe bối rối vì sự rộng lớn khủng khiếp.
Vì cảm nhận được sự gần gũi nên tôi nhẹ xoa đầu em ấy.
Dù không hiểu được ý đồ của tôi, em ấy vẫy đuôi đáp lại.
Đồ đạc được đưa đến từng phòng bởi những người giúp việc chờ sẵn bên trong. Chúng tôi thì được giới thiệu đến phòng tiếp khách.
Việc điều chỉnh lịch trình hầu như không khác gì với bàn bạc trước đó.
Tôi sẽ dùng vài ngày để thị sát từ tầng một đến tầng sáu. Sau đó thì hỏi chuyện những người phụ trách của từng tầng.
Vì tầng thứ bảy chỉ là vùng đất cho giới thượng lưu sinh sống nên việc thị sát được lược bỏ.
Tôi có thể tự do dạo quanh cho đến tầng bốn, nếu có thể nhân lúc đó mà đi điều tra thì tốt.
Nói về điểm tôi tò mò thì quả nhiên là chỉ còn vị tân vương thống trị một quốc gia lớn thế này rồi.
“Liệu tôi có thể được phép diện kiến Quốc Vương bệ hạ không?”
“Thật lòng xin lỗi, Quốc Vương bệ hạ có rất nhiều sự vụ trong người. Ngoài ra thì cũng còn lý do khác, nhưng chỉ có quan chức trong nước mới được phép gặp mặt ngài ấy.”
Khác với Marito, độ bảo an của người này vô cùng cao.
À không, bởi vì an ninh xung quanh Marito được đảm bảo đến tầng thứ vô cùng khó hiểu nên cũng khó mà bảo ai hơn ai kém.
Trong những điểm dị biệt ở Garne mà tôi được báo trước, việc đáng ngờ nhất chính là không ai biết được bộ dạng của Quốc Vương Garne.
Mặc dù vị vua đời trước vẫn công khai xuất hiện, nhưng không hề có ai từng diện kiến Quốc Vương Garne hiện tại cả.
Kể cả trong nghi thức hay lễ hội cũng vậy, bình thường thì ngài ta không bao giờ di chuyển khỏi lâu đài Garne.
Thật sự vô cùng khác lạ.
“Tôi rất muốn nói lời cảm tạ ngài ấy vì đã chấp thuận nguyện vọng của Quốc Vương bệ hạ Turize, nhưng thế thì thật đáng tiếc.”
“Xin mọi người hãy an tâm, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại lời của các vị đến bệ hạ.”
Quả nhiên là người thuộc cấp bậc đại thần như Ludfein-san sẽ có thể gặp được.
Mà đúng là nếu quan đại thần không thể gặp được thì còn ai có thể nữa chứ. Đức vua cũng chẳng phải Himiko chỉ gặp mỗi em trai.
“Hôm nay hẳn các vị cũng đã mệt mỏi vì chuyến hành trình dài rồi. Vậy thì mọi người hãy thong thả nghỉ ngơi một ngày. Trong trường hợp có việc cần tôi thì xin hãy truyền lời cho người giúp việc, khi ấy thì tôi sẽ nhanh chóng chạy đến ngay.”
Sau khi nói chuyện xong, Ludfein-san đã bỏ lại dinh thự sau lưng.
Chúng tôi cũng mệt mỏi vì chuyến hành trình đến Garne, lý do lớn nhất là tại vì Mix.
Nghỉ ngơi thôi nào. Ngày mai tôi còn phải tìm những thứ mà mình không biết liệu có thể tìm ra không.
“Được rồi, thế thì chúng ta nghỉ thôi.”
Quay lại thì tôi không thấy Lacra.
Hình như từ khi đến dinh thự, tôi không nhớ mình từng nhìn thấy bóng dáng cô ta.
“Nếu là Lacra thì trước khi bàn bạc, cô ấy bảo là buồn ngủ nên về phòng trước rồi.”
“…Ừ thì không gây ra vấn đề là được rồi.”
Ngay lúc tôi an lòng như vậy thì những người giúp việc lại có chút náo động.
Tập trung nghe ngóng thử nào.
“Kho lương thực bị xới tung, còn rượu thì bị trộm mất vài chai rồi!?”
…Được rồi, nhanh chóng bàn giao cô ta thôi.
Sau đó, tôi tóm lấy Lacra đang ở trong phòng uống đống rượu tự tiện “mượn” được, lôi đến trước mặt mấy người giúp việc và bắt cô ta xin lỗi.
Đương sự thì lên tiếng biện hộ mình vô tội rằng “Người ta bảo mình cứ tự do như ở nhà thì có vấn đề gì đâu!” nhưng đã bị tôi bác bỏ.
Thích khách đến từ Methys không chỉ có mỗi ám bộ. Cái con nhỏ tên Lacra hiện đang không ngần ngại kéo phẩm giá của Turize xuống đây này.
-------------------------------------------------------------------
Sau khi chia tay đoàn người, Ludfein cất bước đến trước ngai vàng ở phía trong cùng lâu đài.
“Đoàn thị sát từ Turize đã đến đây vào hôm nay. Hiện tại, họ đang nghỉ ngơi tại dinh thự dùng để tiếp khách.”
“Vậy sao? Trong đó có những gương mặt nào đấy?”
Giọng nói vui vẻ phát ra từ Quốc Vương Garne ngồi trên vương toạ.
Bộ dạng ấy không thể nhìn thấy do tấm màn che, nhưng có thể dễ dàng tưởng tượng ra khuôn mặt vui vẻ của vị Quốc Vương.
“…Gương mặt nào sao? Một người là Illias Ratzel, nữ hiệp sĩ lọt vào nhóm năm người đứng đầu Turize.”
“Ồ, ta từng nghe tin đồn về kẻ đó. Đó có phải là một cô gái xinh đẹp không?”
“A… vâng… cô ấy là một mỹ nhân mang vẻ lãnh đạm.”
“Ừm ừm, thật là chuyện tốt! Vậy còn mấy kẻ khác thì sao?”
Ludfein lần lượt miêu tả dung mạo và thông tin của đoàn thị sát Turize.
Giám Mục Yugura giáo, kẻ diệt trừ Đại Ác Ma – Lacra Salf.
Mạo hiểm giả lang thang kiêm cựu vương nữ - Mix Turize.
Á nhân giống như sói có tóc trắng – Ulffe.
“Chẳng phải đó là một đoàn người được tuyển chọn hay sao? Nhất là á nhân bạch lang kia lại rất hiếm có nữa.”
“Và cuối cùng là người đàn ông Thượng Thư dự bị được giới thiệu cuối cùng. Vì là cái tên thần chưa từng nghe nên mới thử bắt tay và nhìn sức mạnh của anh ta, nhưng có vẻ như người đó chỉ là một người bình thường mà thôi. Nhưng không biết có phải anh ta đang chống cự ma pháp nào không mà lại được một tinh linh cấp thấp nhập hồn.”
“Dù sao thì đó cũng là một nhóm người xa hoa, có trộn lẫn một tên phàm phu chắc cũng là để trung hoà mà thôi."
“Đúng là vậy, chỉ là người đàn ông đó lại khá đặc trưng khi có mắt và tóc màu đen.”
“Ồ… ồ? Hô!!?”
Tuy chỉ thấy được bóng người, nhưng vị Quốc Vương Garne đã đứng dậy như nhảy cẫng lên.
“Bệ… bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
“Ai da, thật là một chuyện trùng hợp quá đi. Hừm, nên làm sao bây giờ?”
Quốc Vương Garne vừa đi lòng vòng trước vương toạ vừa lẩm bẩm một mình.
Dường như trong đầu loé lên được gì đó, vị Quốc Vương chỉ ngón tay vào Ludfein.
“Nfufu, bọn họ ngày mai sẽ đi thị sát phải không? Vậy thì hãy nói câu này với bọn họ sau đó.”
Quốc Vương Garne từ tốn mở miệng và cẩn thận phát âm từng từ một.
“Vâ… vâng. Đây là lời nói bí mật nào đó ạ?”
“Ừm, đó là một lời nguyền rủa rất ấm lòng. Nhớ phải dồn cảm xúc vào mà nói đấy? Nfufu.”
Himiko: Nữ vương của Yamatai, một quốc gia cổ của Nhật Bản ngày xưa. Bà là người vô cùng bí ẩn khi không bao giờ lộ diện trước mặt người khác mà chỉ nhờ người em trai phò tá việc triều chính.