Thế giới không chút màu sắc sẽ được biểu hiện như thế nào?
Phong cảnh nơi ấy sẽ trắng xoá giống như một bức tranh chưa được đặt bút, hay nó sẽ là một màu đen sâu thẳm?
Cả hai đều không đúng, vì nếu đã dùng màu sắc để miêu tả thì thế giới ấy đã không còn là vô sắc nữa.
Nhưng nên thể hiện một thứ không có màu sắc như thế nào?
Rất đơn giản, hãy đặt một đồ vật tại đấy.
Chỉ cần một thứ mang màu sắc xuất hiện thì sắc màu sẽ được sinh ra từ đó. Một thế giới vô sắc sẽ không cản trở sắc màu ấy.
Tức là thế giới sẽ liên tục phản chiếu lại những màu sắc giống với đồ vật ấy.
Hiện tại, trong thế giới này đang tồn tại một chiếc ghế sofa được bọc lớp da bò màu nâu. Vào khoảnh khắc nhìn thấy chiếc sofa này, thế giới đã được lấp đầy bởi màu sắc của nó.
Bên cạnh đó là một chiếc bàn màu trắng, vào khoảnh khắc quan sát chiếc bàn, thế giới liền trở nên trắng xoá.
Mỗi khi quan sát một món đồ thì thế giới vô sắc sẽ hoá thành màu của vật ấy.
Thế thì kẻ quan sát sẽ trông như thế nào? Đương nhiên là vì kẻ ấy cũng mang màu sắc giống thế nên sẽ hoàn toàn hoà vào thế giới xung quanh.
Như vậy thì sẽ không còn có thể quan sát được đồ vật nữa.
Thế giới vô sắc là thế giới khiêm nhường luôn nhuộm đẫm màu sắc khác, cũng là thế giới ngang ngược che đậy sự tồn tại của vạn vật.
Một thế giới mà sắc màu không ngừng biến đổi. Nếu người có thần kinh bình thường ở đây thì khả năng nhận thức màu sắc sẽ dần bị ảnh hưởng khôn cùng.
Ấy vậy mà trong thế giới vô sắc này, có rất nhiều vật dụng tạp nham đa dạng màu sắc.
Không chỉ thế, nơi này còn có những cơ sở thiết bị. Chẳng hạn như phòng tắm chẳng biết lấy nước từ đâu, chẳng hạn như nhà vệ sinh mà chẳng biết nước sẽ trôi về nơi nào.
Từ phòng tắm ấy xuất hiện một gã đàn ông để nửa thân trần.
Mái tóc cùng đôi mắt đen, làn da hơi ngăm. Trên cơ thể là cơ bắp cuồn cuộn không chút thịt thừa.
Người đàn ông sống tại thế giới vô sắc. Tuy có tên gọi, nhưng vì không còn đối tượng để xưng tên nên kẻ ấy tự xưng bản thân bằng chức vụ hiện tại.
“Vô Sắc Ma Vương”, người đàn ông từng sống cùng thời đại với Yugura Nariya, kẻ sáng tạo ra Ma Vương ở thế giới này.
Người đàn ông ấy cũng từng là con người và đã chuyển sang thân phận Ma Tộc, trở thành quyến thuộc của người đã hoá thành Ma Vương, Yugura.
Trong thế giới điên cuồng bởi sắc màu, kẻ ấy vẫn sinh hoạt hằng ngày mà không gặp vấn đề gì.
“Phù, sướng tê người.”
Mỗi khi hắn ta di chuyển tầm mắt, màu sắc trong thế giới lại biến hoá kịch liệt.
Thế mà hắn ta vẫn hoạt động cứ như đó là lẽ hiển nhiên.
Hắn nhận thức chiếc cốc màu xanh lá, thế là cả thế giới nhuộm một màu xanh.
Nhưng hắn vẫn có thể cầm lên chiếc cốc đã không thể nhìn thấy và uống cà phê bên trong.
Ngay khoảnh khắc tầm mắt hướng vào nước cà phê đen, thế giới liền hoá thành đêm tối.
“Oẹ, mình có bỏ sữa vào chưa ấy nhỉ?”
Thế giới biến thành màu bạc khi hắn hướng ánh mắt về phía cốc đựng sữa. Vô Sắc Ma Vương cầm lên và đổ sữa vào cà phê.
Đôi mắt hắn lại nhìn vào cà phê, thế giới hoá đen. Sau khi cà phê hoà tan cùng sữa thì xung quanh cũng kéo theo nhuộm thành màu nâu.
“Không ngọt thì éo muốn uống tí nào luôn ấy…”
Vô Sắc Ma Vương ngồi xuống ghế sofa. Ngay lúc ấy, chiếc bàn, cốc cà phê cùng sữa liền biến mất.
Không, là do thế giới đã điều chỉnh rằng chúng không tồn tại từ đầu.
Thậm chí ngay cả lúc hắn ta ra khỏi phòng tắm, chiếc cốc chứa cà phê trên bàn cũng chưa từng tồn tại. Cho đến khi hắn uống cà phê trong cốc thì ly sữa cũng chẳng có ở đó.
Phòng tắm lẫn phòng vệ sinh đều đã biến mất.
Hiện tại, thế giới này đang là một màu nâu từ chiếc ghế sofa mà hắn đang nhận thức. Nhìn từ bên ngoài thì giống như Vô Sắc Ma Vương đang ngồi lên một nơi trống rỗng tại thế giới màu nâu vậy.
“Được rồi, giờ thì [người Trái Đất] đang làm gì ta…”
Vô Sắc Ma Vương búng ngón tay. Ngay sau đó, thế giới không màu đột nhiên biến thành một rạp chiếu phim cũ.
Trong tay hắn là một cái xô lớn bằng gỗ, bên trong thì chứa đầy bỏng ngô.
Một rạp chiếu phim đáng lẽ chỉ có một người, nhưng những ánh đèn trong phòng dần tối đi, màn ảnh bắt đầu hoạt động lại giống như đang có ai đấy làm việc tại nơi này.
Thứ được chiếu lên là quang cảnh thành đô Turize, dinh thự mà Tử Ma Vương đang chiếm cứ.
Ngay đúng lúc người Trái Đất và tuỳ tùng của cô ấy, Duvleori, đang bắt đầu nói chuyện.
Nhưng dường như vì quay hình từ độ cao khoảng 5m nên không thể nghe rõ họ nói gì.
“Tới gần chút coi, có nghe được tiếng méo đâu.”
Màn hình phản ứng với lời chế giễu của Vô Sắc Ma Vương bằng việc biến đổi.
Hình ảnh tiến đến gần hai người kia giống như được phóng to lên, cả âm thanh cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Tôi đến đây để quyết chiến. Anh hãy truyền lời cho cô ấy rằng [Hãy tiến hành trận đấu cuối cùng nào.] đi nhé.”
“Ố chà, vậy là kiểu hạ quyết tâm sao? Xung quanh là___ những gương mặt này hử? Không tệ đâu. Mà Á nhân này mạnh gớm nhỉ.”
Vô Sắc Ma Vương quẳng bỏng ngô vào miệng, vừa nhai ngồm ngoàm vừa lẩm bẩm.
Dưới sàn đã vương vãi rất nhiều vụn thức ăn, nhưng chẳng có ai để chỉ trích điều đó cả.
“Cái này ngon thật đấy. [Người Trái Đất] đều có thể ăn thứ này hàng ngày sao.”
Kẻ Vô Sắc Ma Vương đang nhìn chính là người đàn ông đến từ Trái Đất.
Gã đàn ông mà ngay cả cơ quan sản sinh ma lực cũng chưa xuất hiện, là kẻ đang đứng trên khe hở giữa hai thế giới.
“Năng lực cơ thể: không bàn. Tố chất ma lực: không bàn. Trí lực: như người thường___ hoặc tốt hơn một chút. Thần kinh thì… không ổn định.”
Đánh giá tổng thể về người Trái Đất qua phân tích của Vô Sắc Ma Vương là rất thấp.
Đúng là so sánh với cơ năng của một Ma Vương thì hiển nhiển kết quả sẽ là như thế.
“Một kẻ luôn phải để người xung quanh kích thích mới có thể hạ quyết tâm. Về năng lực giao tiếp thì____vô cùng tốt. Xét theo nhân quả từ nhân vật đã triệu hoán thì trông tên này hoàn toàn chẳng giống tí nào, cùng lắm là màu tóc với mắt thôi.”
Vô Sắc Ma Vương lật tài liệu cứ như đã cầm trong tay từ đầu. Chúng không phải là những mảnh giấy da cừu mà là những tờ giấy in khổ A4.
Thứ được viết trên đó là thông tin của người Trái Đất, thậm chí trong đấy còn ghi chép chi tiết người này đã sinh hoạt như thế nào tại Trái Đất.
“Chất liệu giấy tốt thật đấy, kích cỡ vừa phải, văn tự cũng dễ đọc. Hừm hừm, ra là vậy sao? Mặc dù bên ngoài không giống nhau, nhưng hoàn cảnh và hành động lại khá giống. Quý ngài nhân quả cũng biết làm việc đấy nhờ.”
Vô Sắc Ma Vương lại một lần nữa vươn tay lấy bỏng ngô, chiếc xô vừa biến mất thay cho tài liệu cũng quay trở về. Những giấy tờ kia lại biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này, người ấy nhất định sẽ có ảo giác như đây là hai khung hình hoàn toàn khác nhau vậy.
“Nghĩ lại thì đúng là giống đấy, trừ mỗi việc yếu đến phát khóc thôi… Cỡ như Kim Nữ cũng phải nhìn ra được chứ… Khoan đã, có khi nào con cáo ấy nhận ra rồi không? Tử Cơ thì____ hầu như chẳng ở chung mấy nên cũng đành chịu.”
Hắn lại hướng ánh mắt về phía màn ảnh, trên đó đang trình chiếu hình ảnh đám người kia đã được Duvleori dẫn vào dinh thự.
“Có thể từ từ tận hưởng xem gã giống đến thế nào cũng được. Nhưng mà Hắc Tỷ xui xẻo thật đấy, biến thành Ma Vương rồi mà điểm này vẫn chẳng thay đổi gì. Phải chi kéo được tên thích hợp hơn thì tốt rồi.”
Vô Sắc Ma Vương nhắm mắt lại rong ruổi theo miền ký ức. Nhìn thấy khung cảnh trước mắt khiến hắn nhớ lại quá khứ.
Và rồi hắn lẩm bẩm lời của một ai đó chứ không phải của bản thân.
___Hãy khóc than đi, hãy gào thét đi. Sự tuyệt vọng khắc sâu trong linh hồn ta, sự phẫn nộ sinh ra từ kết cục của chúng ta nhất định phải chấn động khắp thế giới tàn ác này.
“___Chị đúng là… yêu thương thế giới này thật đấy.”
-------------------------------------------------------------------
“Anh bảo rằng muốn quyết đấu vào giữa đêm khuya thế này ư?”
Tôi được Duvleori đưa vào trong và ngồi đối diện với Tử Ma Vương tại phòng tiếp khách.
Có vẻ như đối phương vẫn chưa thể tiêu hoá hết nội dung câu chuyện.
“Cô còn nhớ luật của trận đấu này không?”
“Ưm, nếu tôi đạt được anh mà không dùng đến năng lực [Cám Dỗ] thì tôi thắng, còn nếu tôi muốn trông cậy vào nó thì tôi sẽ thua cuộc, phải không?”
“Đúng thế. Và tình huống hiện tại là cô dùng Đại Ác Ma, tôi dùng bản thân làm vật đặt cược cho trò chơi này.”
“Ưm, phải rồi nhỉ? Không lẽ bây giờ anh lại muốn đổi luật sao?”
“Không hề, tôi chỉ muốn giải quyết mọi việc theo luật chơi mà thôi. Lần này, tôi sẽ đề xuất trò chơi, nội dung thì bên cô quyết định cũng không sao. Nhưng về nội dung đặt cược thì tôi sẽ chỉ định.”
Nghe thấy đề xuất của tôi, Tử Ma Vương híp mắt lại và suy nghĩ.
“….Ra là vậy sao? Bởi vì tôi chỉ đặt cược từng Đại Ác Ma nên anh muốn tôi đặt cược một lần nhiều hơn?”
“Không phải, tôi không làm mấy trò khôn vặt đó đâu. Lý do của tôi đơn giản hơn nhiều.”
“…Anh có thể nói cho tôi nghe không?”
“Tôi muốn nghiêm túc đáp lại sự nghiêm túc của cô, chỉ như vậy thôi. Từ khi bắt đầu cuộc đấu đến giờ, mục đích của tôi chính là chơi một cách bình đẳng, khiến cô tiêu hao quân cờ của mình và bỏ cuộc vào thời điểm cuối cùng. Chỉ là khi đã biết rằng cô thật sự nghiêm túc thì tôi sẽ không thể chiến thắng nếu cứ tiếp tục thế này.”
Nếu Tử Ma Vương muốn có tôi để tiêu khiển hay vì hứng thú nhất thời, vậy chỉ cần khiến cô ta trở nên mất kiên nhẫn thì Tử Ma Vương sẽ dùng đến năng lực “Cám Dỗ”.
Khi ấy, tôi có thể sử dụng biện pháp phòng chống để tránh né điều ấy và khiến cô ta nhận thất bại.
Cho dù Tử Ma Vương có muốn phản bội lời hứa, tôi cũng đã tính toán để mọi người hoàn thiện vòng vây trong khi cuộc đấu diễn ra để thêm phần an toàn.
Nhưng nếu Tử Ma Vương lại thật lòng mong muốn có [tôi] và giữ gìn giá trị ấy thì phương pháp này là vô nghĩa.
Dẫu có tiêu hao toàn bộ Đại Ác Ma thì Tử Ma Vương vẫn còn vô số Ác ma để đặt cược.
Có thể vào một ngày nào đó, số lượng ấy cũng đi đến tận cùng, nhưng hẳn tôi sẽ là người thua cuộc trước.
“Vậy ư, trong lòng tôi cảm thấy rất vui… nhưng nếu anh muốn kết thúc cuộc đấu này thì tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy đâu.”
“Đương nhiên là cô từ chối cũng không sao, nhưng trò chơi mà [tôi] đề xuất sẽ chỉ xảy ra một lần. Vật đặt cược cũng chỉ dùng được một lần mà thôi.”
“Theo cách nói của anh thì có vẻ là vật rất quý trọng, nhưng anh có thể cung cấp cho tôi một thứ có giá trị hơn cả anh sao?”
“Chỉ để giải quyết một lần thì đâu cần phải lựa chọn gì. Đây gọi là all in đấy.”
“All in?”
Có thể thông dịch từ “trò chơi (game)” nhưng “all in” thì lại không thể.
Đúng là nhận thức theo nghĩa chung “trò chơi” thì được, nhưng những cụm từ chi tiết sẽ không thể giống nhau.
“___Nó có nghĩa là đặt cược toàn bộ, [tôi] sẽ đặt cược toàn bộ những gì mình sở hữu.”
“Vậy thì sẽ có gì thêm vào ngoài bản thân anh chứ?”
“Vật đặt cược không chỉ thân thể mà là cả trái tim [tôi] nữa.”
“Nghĩa là sao?”
“Nếu cô chiến thắng thì [tôi] sẽ đáp lại cảm xúc của cô, dành tặng những gì cô mong muốn. Nếu cô bảo [tôi] hãy yêu cô thì [tôi] cũng sẽ dốc toàn lực làm vậy.”
“…Vậy ư, thế thì đúng là rất quý trọng. Nếu được thì tôi cũng muốn chấp nhận đề nghị này… Vậy là tôi sẽ phải đặt cược toàn bộ Đại Ác Ma sao?”
“Không, bên ấy cũng chỉ cần một thôi.”
“Anh muốn tôi đặt cược thứ gì?”
“Thứ [tôi] muốn là bản thân cô, Tử Ma Vương.”
Giao phó cơ thể cho ngọn lửa quyết tâm hừng hực, đối mặt bằng con tim không giả dối.
Dường như do sửng sốt nên Tử Ma Vương không thể thốt nên lời, thay vào đó thì Duvleori lại mở miệng.
“Nhà ngươi nghĩ một con người có thể đặt lên bàn cân với chủ nhân là Ma Vương sao!”
“Đúng thế, đây chính là một cuộc đấu bình đẳng. Ở đây không tồn tại con người hay Ma Vương, nếu đã muốn có trái tim của tôi thì bên đó cũng phải đặt cược một thứ tương đương chứ.”
“Tương đương ư? Ngươi nghĩ bản thân có giá trị đến thế sao!?”
“Im lặng.”
Tử Ma Vương ngăn cản Duvleori đang giận dữ. Hắn ta im lặng rồi lùi về sau một bước.
“Tôi muốn hỏi một điều. Tôi thì cần thân thể và trái tim của anh, nhưng trái lại thì tại sao anh lại chỉ mong muốn thân thể tôi vậy?”
“Bởi vì tôi hiểu rõ trái tim của cô đã hướng về mình rồi.”
“…Phải rồi nhỉ, tôi nghĩ nội dung đặt cược không hề tệ đối với bản thân. Nhưng dù tôi thấy ổn thì Duvleori hay các Đại Ác Ma cũng sẽ không chấp nhận đâu? Nếu anh nghĩ rằng bọn chúng sẽ tuân lệnh sau khi có được tôi thì không thể đâu, đặc biệt là Duvleori đó?”
Duvleori hất hàm như tỏ ý đúng là thế.
Về các Đại Ác Ma, mặc dù cô ấy có thể khiến chúng nghe lời bằng “Mặt nạ quân cờ”, nhưng kẻ mang lòng trung thành đơn thuần như Duvleori thì lại khác.
Nếu muốn khiến Đại Ác Ma đã thoát khỏi sự thống trị của Tử Ma Vương từ trận đấu hôm trước đồng ý thì cần phải có cái giá tương đương.
“Thế thì tôi sẽ đặt cược thêm, những thông tin tôi sắp kể đều được xếp chung thành một bộ. Ý cô là chỉ cần một thứ mang giá trị tương đương một Ma Vương là được phải không?”
“Đúng thế, nhưng anh có thứ gì nhỉ?”
“Trước tiên là vị trí toạ lạc của Phi Ma Vương.”
Tử Ma Vương và Duvleori lộ ra một chút phản ứng.
Địa điểm Ma Vương đang ẩn náu chính là thông tin cần thiết để chiếm cứ ưu thế.
“Ara, anh biết đến cả chuyện đó sao? Nhưng chỉ thế___”
“Vị trí và phương pháp gọi ra Vô Sắc Ma Vương.”
“___!?”
Về chuyện này, ngoài Mix ở phía sau thì toàn bộ đều lộ ra phản ứng. Người biết được thông tin này chỉ có Mairto, Giáo Hoàng Eupalo, cùng với đó là Mix và anh chàng ám bộ ở bên cạnh lúc ấy thôi.
Từ chuyện tôi nghe được từ Kim Ma Vương, Vô Sắc Ma Vương luôn tồn tại nhưng chưa từng lộ diện trước bọn họ.
Như thế thì cả Tử Ma Vương cũng sẽ không biết gì về hắn ta.
“Anh đang bảo rằng mình biết Vô Sắc sao?”
“Ừ, đã ở chỗ này thì tôi sẽ không nói dối đâu.”
“….Ừm, đó đúng là thông tin tôi rất tò mò, nhưng___”
“À, tôi nắm cả thông tin mà Ma Vương muốn biết nhất nữa, thế thêm cả cái này vậy.”
“Là chuyện gì nhỉ?”
“Tình huống hiện tại của Bạch Ma Vương Yugura.”
Phản ứng của bọn họ vô cùng rõ ràng.
Đó là kẻ đã biến họ thành Ma Vương, là người từng tiêu diệt bọn họ, và cũng là kẻ khiến bọn họ phải ẩn thân.
Mặc dù tung tích không rõ ràng, nhưng một khi Yugura đã trở thành Ma Vương thì họ chỉ còn có thể tin rằng hắn đang ở nơi nào đó.
“Làm sao mà cậu lại biết___”
Kim Ma Vương xen vào. Tôi từng nghe chuyện về Yugura từ cô ấy, nhưng chuyện hắn trở thành Ma Vương thì lại không được nhắc đến.
Đấy là thông tin được cô ấy cố tình giấu diếm, dù tôi chẳng biết rõ lý do cho chuyện đó là gì.
“Tôi đã hỏi Vô Sắc Ma Vương về chuyện đó, cũng như việc hắn ta đang làm gì nữa.”
“____Vậy ư… Nếu anh đã biết thông tin ấy thì hẳn chuyện của Vô Sắc cũng là thật nhỉ.”
“Ch… chủ nhân, rốt cuộc chuyện là sao!? Yugura đó lại là____”
“Ừm, đúng vậy đấy? Ma Vương có thể nhận thức đối phương là Ma Vương, cho nên bọn ta đều biết chuyện Yugura đã biến thành Ma Vương vì để giết chết toàn bộ tất cả chúng ta.”
“Tuy hẳn là các cô có cơ hội nói chuyện với gã trong cuộc họp định kỳ, nhưng hắn ta chưa từng mở miệng lần nào phải không? Nếu có tự tin nắm được thông tin thì có hỏi từ [tôi] cũng là vô nghĩa. Giờ thì sao nào? Cô có cần thứ gì tương đương nữa không?”
“Không sao, đã đủ rồi. Tôi sẽ chấp nhận cuộc đấu.”
“Chủ nhân!? Chuyện này không thể quyết định nhanh như thế____”
“Duvleori, ngươi cũng đã nhận thức được giá trị thông tin mà anh ấy sở hữu rồi nhỉ? Tiếp tục truy hỏi thì có lẽ sẽ hỏi được thông tin mình muốn, nhưng nếu nắm giữ được thân thể và trái tim anh ấy thì chúng ta sẽ đạt được toàn bộ đó? Hay ngươi lại muốn ta đi kì kèo lên giá giống như mấy tên thương nhân keo kiệt?”
“Chuyện đó___”
“Vốn dĩ không cần có thông tin gì cả, đây là một cuộc đấu bình đẳng giữa ta và anh ấy đấy? Hơn nữa, anh ấy đã chứng minh giá trị của mình khi ngươi chen vào. Nếu ngươi còn định quậy phá vấy bẩn cuộc đấu này thì ta sẽ cho đầu ngươi rơi xuống đất đó?”
Tóm lại là thế.
Nếu [tôi] đã hiến dâng cả thân thể lẫn trái tim mình thì dĩ nhiên họ sẽ đạt được toàn bộ thông tin.
Chỉ cần bản thân thể hiện được giá trị về phương diện chung là đã đủ rồi.
Nhưng cái kiểu hỏi thẳng giá trị của một con người thì hơi căng đấy.
“Vậy thì___ nội dung trận đấu sẽ do tôi suy nghĩ nhỉ?”
“Ừ, ngoài ra thì nhân chứng sẽ là Kim Ma Vương.”
“Vậy sao, cho nên anh mới dẫn cô ta tới nhỉ.”
Giữa các Ma Vương bất tử bất lão sống cùng nhau trong thời gian dài thì họ bắt buộc phải thực hiện hứa hẹn trong giao kèo.
Nếu phản lại điều ấy thì kẻ đó sẽ đánh mất tín nhiệm từ toàn bộ Ma Vương. Chỉ cần Kim Ma Vương làm chứng nhân thì cho dù ai thắng cũng sẽ phải giữ lời.
Để thực hiện một trận đấu bình đẳng với đối tượng thuộc đẳng cấp khác biệt thì chúng tôi cần có một nhân vật chủ trì. Kim Ma Vương đứng ở đây là vì mục đích ấy.
“Hử? Chờ chút đã. Cậu bảo rằng cần ta cho nên ta mới tới đây đó! Không phải là cần ta hợp tác như đồng minh sao!?”
“Nhưng lấy Ma Vương làm đồng minh thì chẳng phải ăn gian quá sao?”
“Đúng là với mỹ mạo, tài trí, sự diễm lệ, đáng yêu cùng với chiếc đuôi này thì ta quá chiếm ưu thế rồi.”
“Không vấn đề gì đâu. Chỉ cần khi phân thắng bại mà Kim vẫn còn sống thì đủ để làm nhân chứng rồi? Có cả trò để anh tham gia đấy? Những kẻ đằng sau cũng sẽ chiến đấu vì anh mà phải không?”
Bọn Illias dùng ánh mắt để biểu đạt câu trả lời của mình.
Trước những đáp án đó, Tử Ma Vương nở nụ cười đầy quyến rũ.
“Ừm___Vậy là sẽ không ai bảo tôi có sở thích xấu rồi nhỉ.”
“Tôi thì nghĩ là có đó.”
Kẻ nào kẻ nấy cũng vậy.
“Ara ara? Anh lại nói vậy sao? Sau trận đấu thì anh có thể tự tin vào bản thân hơn một chút không?”
“Cô đã tính mình thắng luôn rồi đó hả? Tiện thể, một trong những lý do tôi đề xuất trận đấu ngay lúc này là vì bản thân đang bị Turize và Methys truy đuổi. Chắc là ngày mai sẽ bị bắt nên mong cô hiểu dùm.”
“___A, cũng phải… dù sao cũng gấp đến mức anh phải đưa ra đề nghị như vậy mà? Hiện anh lại đối địch với tất cả mọi nơi rồi ấy nhỉ?”
“Nhưng vẫn có người chấp nhận tôi làm đồng minh nên cũng chẳng phải toàn việc xấu đâu.”
Mặc dù muốn làm bạn bốn phương đến cùng, nhưng nếu không thể giữ cho lòng bình tĩnh thì đành chịu.
Một khi đã như vậy thì cứ thoải mái gây thù chuốc oán vậy.
“Tôi đã quyết định nội dung rồi, chỉ là cần một chút thời gian chuẩn bị… Một tiếng có được không?”
“Thế thì không sao. Nhưng nếu có thời gian thì chúng ta có thể trò chuyện một lát không?”
“Ara, chuyện này lúc nào cũng do tôi chủ động mà, tâm tình của anh đang biến đổi thế nào vậy?”
“Bản thân [tôi] đã đặt cược toàn bộ rồi, vậy thì chuyện muốn biết thêm thông tin của đối phương dù chỉ một chút để giành chiến thắng lại có gì lạ ư?”
“Vậy anh nghĩ tôi sẽ nói ra thông tin anh mong muốn sao?”
“[Tôi] sẽ đổi lại bằng những chuyện hồi mình còn sống tại Trái Đất. Thú thật thì toàn là mấy chuyện buồn nôn nên bản thân không muốn kể lắm___ nhưng đành chịu vậy.”
“…Được thôi, chúng ta hãy cùng trò chuyện nào.”