Sau đó, chúng tôi lại mời đám người Giáo Hoàng Eupalo vào và giải thích về Vô Sắc Ma Vương.
Đúng như dự đoán, ai cũng đều lộ vẻ mặt khó xử.
“Ta muốn hỏi cho chắc… Tất cả đều là sự thật chứ?”
“Là thật. Nếu mọi người không thể tin tưởng thì lại xác nhận vào lần gọi một tháng sau cũng được.”
Tôi nói thế rồi chìa ra chiếc nút bấm do Vô Sắc Ma Vương vừa đưa, tôi thử nhấn xuống nhưng nó chẳng có chút phản ứng.
Đằng sau có cả dòng ghi chú “Chỉ bấm được một lần mỗi tháng thôi đấy!” nữa.
Tiện thể thì trong mắt những giáo sĩ có thể nhìn thấu bản chất ma lực, chiếc nút bấm này dường như tồn tại ma lực đặc thù gì đó.
“Ma lực đặc biệt này bao hàm cả ma lực biến dị từ ma pháp bí truyền mà Yugura đã để lại trong Yugura giáo. Bọn ta chỉ có thể thừa nhận rằng anh hùng Yugura thật sự có liên quan đến hắn ta.”
Có vẻ như họ chỉ còn cách tin tưởng, mà tôi cũng chẳng rõ lắm.
“Nói chung là chuyện liên quan đến vị Ma Vương mới tinh kia xem như có thể bảo lưu lại rồi nhỉ?”
“Ừm. Nhưng nếu chuyện này là sự thật thì trong lần tiếp theo gọi kẻ này, mong rằng các cậu hãy thực hiện sau khi đã tập trung vài người từ bọn ta. Tốt nhất thì ta muốn cậu đến Methys làm điều đó… Chỉ là nếu gặp khó thì chúng ta buộc phải chọn nơi này. Hỡi vua Turize, liệu điều đó có thể không?”
“Đương nhiên rồi. Một khi đã tiếp xúc với kẻ có dính líu đến Yugura thì người thuộc Yugura giáo cũng có quyền được biết. Chỉ là bọn ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Theo tình trạng của nhóm người Giáo Hoàng thì ấn tượng của họ đối với Vô Sắc Ma Vương có chút dung túng hơn so với hai người Kim Ma Vương.
Còn theo góc nhìn của tôi thì tên Vô Sắc Ma Vương rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều. Lịch sử có sức ảnh hưởng thật quá lớn.
“À, không biết trong danh sách đó được viết những gì vậy?”
“Chuyện đó thì… tôi không thể nói ra.”
Đây là danh sách những thứ không được phép dạy cho người thuộc thế giới này. Trên tiêu đề hiện thời là “Hạng mục liên quan đến Cấm Kị cần được giữ bí mật”.
Không cần nói đến những thông tin không nên truyền đạt, trong này còn có cả những thông tin mà tôi không thể nào lý giải được tại sao lại cần giữ bí mật.
Khoảng 60% là nằm ngoài chuyên môn, 40% còn lại thì tôi đều sở hữu tri thức hoặc lý giải được nguyên lý của chúng.
“Vậy sao? Thế thì đành chịu vậy. Nhưng nếu đã là danh sách do Yugura định ra thì chắc hẳn những tri thức ấy sẽ giúp người đạt được chạm tay đến Cấm Kị. Bọn ta thì không có ý định đấy, chỉ là ta cần phải cẩn thận yêu cầu cậu không truyền đạt cho người khác.”
Chuẩn không cần chỉnh. Mục tiêu của Yugura giáo chính là ngăn chặn những thứ liên quan đến Cấm Kị.
Và hiện tại, thứ người Trái Đất có thể cung cấp chính là con đường dẫn đến Cấm Kị.
Ắt hẳn chỉ cần đụng vào đống tri thức ấy thì sẽ có khả năng chạm đến mấy thứ như ma pháp Tái Sinh.
Vừa rồi, Đại Ác Ma đã dồn ép đến mức phải gọi ra cả Vô Sắc Ma Vương.
Với Yugura giáo, có khả năng họ sẽ phải giam lỏng cả những người đến từ Trái Đất.
“Cậu ta đang thuộc quyền sở hữu của bên này. Nếu các vị nghĩ rằng không thể tin tưởng Turize thì ta sẽ sẵn sàng tranh luận bất cứ lúc nào.”
“Hiền Vương nói như vậy thì ta cũng không còn lời nào để đáp trả. Điều bọn ta có thể nói hiện giờ chính là nhắc nhở ngài đừng đánh mất cậu ta nữa. Trong trường hợp cho rằng các vị không thể làm được thì bọn ta sẽ hành động.”
“Đúng vậy nhỉ. Chắc hẳn vào lúc ấy thì các vị cũng đã dọn dẹp sạch sẽ nội bộ rồi.”
Marito bị giễu cợt về chuyện để tôi bị bắt làm con tin tận hai lần ngay tại Turize, anh ta thì đáp trả về việc kẻ dính líu đến Ma Vương trà trộn vào bên trong Yugura giáo.
Hiện giờ mà có quan đại thần hay quản lý trung khu thì chắc họ sẽ đau khổ lắm.
Tôi được lệnh lưu lại lâu đài hôm nay. Sau khi sự tín nhiệm đối với Tử Ma Vương đã rớt xuống đáy thì Giáo Hoàng Eupalo cho rằng việc ngủ lại nhà dân cũng không phải là cách hay nữa.
Marito cũng thoải mái đáp ứng. Hẳn là anh ta đã không còn tin tưởng cô ấy vì không thể khống chế hoàn toàn thuộc hạ của mình.
Về đám người Illias thì tôi đã nhờ Ekdoic liên lạc hộ rồi.
Có vẻ như tôi sẽ phải sống tại lâu đài cho tới khi cuộc đấu kết thúc.
Ngày hôm sau, cả hai trận doanh đều tập hợp bên ngoài tường thành để tiến hành trận chiến tay đôi với Đại Ác Ma.
Người đảm nhiệm bên này sẽ là Yokus, còn Lylissa-san thì đi theo cổ vũ.
Ngoài ra, những thành viên khác là Ekdoic, Mix, ông Kara, Lacra, và Kim Ma Vương.
Ngược lại, trận doanh bên kia chỉ có Tử Ma Vương và Duvleori. Chắc là các Đại Ác Ma khác hoặc đang lặn trong bóng cô ấy hoặc là đang chờ ở nhà trọ rồi.
Sau khi trình diện, Yokus bước ra trước và rút kiếm.
“Tên của ta là Yokus Shethferard, đoàn trưởng Thánh Kỵ Sĩ đoàn Methys. Ta sẽ làm đối thủ của các ngươi trong cuộc chiến lần này, cho dù có giở trò nham hiểm gì thì ta cũng sẽ chính diện đối mặt!”
“Vậy sao… Duvleori, nhờ ngươi đấy?”
“___Tuân lệnh.”
Duvleori vươn tay về phía bóng mình rồi thọc cánh tay sâu vào bên trong.
Sau đó, anh ta lấy ra một Đại Ác Ma, đó chính là Hatcharyukdeht.
Hiện tại thì hắn đang bị trói toàn thân bằng một tấm vải bố nhơ nhuốc.
“Đó là đối thủ trong trận chiến lần này của ta sao?”
“Không phải đâu?”
Cùng với lúc lời của Tử Ma Vương phát ra, Duvleori giơ tay thành đao và chém xuống cổ Hatcharyukdeht.
Một âm thanh sống động vang lên, sau đó thì cơ thể của hắn yên lặng ngã xuống mặt đất.
“…Các ngươi làm trò gì đấy?”
“Hatcharyukdeht đã chõ mũi vào trận đấu của chủ nhân. Do đó, ngài ấy cho rằng xử tử hắn trước mặt hai bên sẽ là điều hợp lý.”
“Đây chỉ là vì nhận trách nhiệm thôi? Đương nhiên là chúng ta vẫn sẽ tiến hành trận chiến đó? Mọi người tự chọn đối thủ cũng được đấy?”
Duvleori phất một ngọn lửa lên thi thể Hatcharyukdeht. Xác chết không còn động đậy ấy nhanh chóng hoá thành tro bụi.
Tôi nghĩ đến Phoebushas, có lẽ Hatcharyukdeht cũng không cảm thấy thoải mái với cuộc đấu này rồi.
Và vì một hy vọng nhỏ nhoi, bọn chúng đã định lấy tôi làm con tin.
Mặc dù cũng muốn đồng tình một chút, chỉ là ở đây chẳng ai thèm tỏ ra thương cảm với đám Đại Ác Ma cả.
Yokus chĩa mũi kiếm về phía Tử Ma Vương.
“Vậy sao? Thế thì ta chọn ngươi.”
“Thật đáng tiếc, tôi là người đang tiếp nhận cuộc đấu với anh ấy, nhưng nếu anh vẫn muốn thì… Cứ đánh bại Duvleori trước đi, nếu thành công thì tôi sẽ chấp nhận đấy?”
Duvleori xen vào giữa hai người. Kể cả người thường cũng nhận ra địch ý mãnh liệt đang toát ra từ anh ta đối với Yokus, kẻ đang chĩa mũi kiếm về phía chủ nhân của mình.
“Thế ư? Vậy thì cứ làm như thế.”
Và thế là cuộc chiến giữa hiệp sĩ mạnh nhất Methys và Đại Ác Ma mạnh nhất trong các thuộc hạ của Ma Vương đã bắt đầu.
-------------------------------------------------------------------
Gã đàn ông tự xưng là Yokus, sức mạnh của hắn cũng tương đương với hai người ra trận lúc trước. Nếu là Đại Ác Ma khác thì chúng đã bị giết một cách dễ dàng rồi.
Chỉ là trận chiến đã kết thúc một cách nhàm chán. Gã đàn ông nằm trên mặt đất với toàn thân bê bết máu.
Vì tôi đã ra lệnh Duvleori không được lấy mạng hắn nên gã vẫn còn chút hơi thở.
Nguyên nhân thất bại của hắn chính là nghĩ Duvleori giống như các Đại Ác Ma khác.
“Mặt nạ quân cờ” chỉ là công cụ nhằm để hạn chế và ban tặng ma lực của chính tôi.
Đúng là bằng việc trực tiếp ban tặng ma lực của bản thân, cơ năng của đám Đại Ác Ma sẽ được gia tăng lên vài bậc.
Song, Duvleori hoàn toàn không nằm trong phạm vi ấy. Chính tôi đã trực tiếp sử dụng ma lực và “gia công” cho hắn.
Đối với các Đại Ác Ma vừa sở hữu ý chí vừa không biết thân biết phận, tôi đã tính đến khả năng chúng sẽ càng trở nên ngạo mạn sau khi đạt được mặt nạ.
Không thể nào tôi lại ban toàn bộ ân huệ cho những kẻ như thế.
Mặc dù vậy, tôi không ngờ sau khi cảm nhận được sự khác biệt sức mạnh so với Duvleori mà chúng vẫn làm ra hành động ngu ngốc đó.
Bản thân thật ngán ngẩm với những Đại Ác Ma còn đần độn hơn cả dự đoán.
Vì vậy_____tên của thứ đó là gì nhỉ? Mà cũng không cần phải nhớ nữa.
Tôi đã ra lệnh Duvleori hành quyết hắn để làm gương cho các Đại Ác Ma khác.
Thế này thì hẳn là sẽ không còn Đại Ác Ma nào lại ngu ngốc âm mưu một lần nữa.
So với chuyện đó thì điều tôi cần chú ý nhất chính là anh ấy.
Khi nhận báo cáo, anh ấy không hề hướng địch ý về phía bên này. Anh ấy không phải loại người nông cạn không thèm nghĩ đến khả năng đó là kế hoạch của tôi.
Cho dù anh ấy hoàn toàn mất đi tín nhiệm với tôi như tên đàn ông vừa bị hạ gục cũng không có gì lạ.
Anh ấy không kể quá nhiều và cũng không biểu lộ hay nói cho tôi biết cảm xúc của mình.
Trong lòng anh ấy nghĩ như thế nào? Ừm, có lẽ anh ấy đã hoàn toàn vỡ mộng về tôi từ vụ việc lần này. Không, có thể ngay từ ban đầu, anh ấy đã tràn đầy địch ý đối với tôi rồi.
Phải hàn gắn, phải hàn gắn lại. Tôi không muốn đánh mất thời khắc này.
Cho dù trong lòng nghĩ gì, anh ấy vẫn luôn đáp ứng kỳ vọng của tôi. Ấy vậy mà tôi lại chẳng hề nghĩ ra chuyện gì có thể làm cho anh ấy.
Phải làm sao… phải làm sao đây? Nên đề xuất trận đấu đơn giản hơn để anh ấy thắng một cách thoải mái? Tôi không biết phải làm sao để anh ấy vui cả.
Hay là hiến tế nhiều Đại Ác Ma hơn nữa? Nhưng nếu cứ tiếp tục thì thời gian còn lại với anh ấy sẽ___
“Trận chiến lần này là thất bại của bọn tôi. Giờ thì quyết định trận đấu tiếp theo nào.”
Anh ấy bước về phía bên này. Ôi, phải làm sao đây? Đúng rồi, trước tiên phải quyết định nội dung trận đấu đã.
“___Ừm, phải rồi nhỉ?”
Tôi lấy ra thẻ bài, cảm giác như bàn tay bản thân đang run rẩy vậy. Sau trận thắng của Duvleori thì anh ấy rốt cuộc nghĩ gì?
Chúng tôi đã dồn ép đồng đội của anh ấy đến gần chết, nhất định anh ấy đang nghĩ ngợi gì rồi. Nhưng nếu không làm thế thì thời gian giữa mình và anh ấy sẽ kết thúc mất.
Liệu có phương pháp nào tốt hơn không? A, không, không phải. Mình không có thời gian để nghĩ ra biện pháp khác cho những việc đã xảy ra. Bản thân cần phải nghĩ đến chuyện tương lai.
“Duvleori đã thắng trận chiến và trở nên tự do phải không? Cô định để anh ta làm gì từ bây giờ?”
Anh ấy đặt câu hỏi với tôi. Bản thân phải trả lời, trả lời... Đúng là ban đầu, tôi đã nói rằng Đại Ác Ma thắng trận chiến sẽ được giải phóng khỏi sự chi phối của mình.
Vậy thì tôi phải làm như thế với Duvleori sao? Hắn thì___
“Thuộc hạ chỉ mong có thể phục vụ dưới trướng chủ nhân, mong muốn được thống trị ngay từ đầu. Nếu được ngài ban tự do thì thuộc hạ sẽ lại dâng hiến sự tự do đó cho chủ nhân.”
“___Là vậy đó?”
“Vậy sao? Nếu không phải ẩn giấu hành tung rồi ra tay với người xung quanh thì việc giải quyết có thể để lần tới rồi.”
“Đúng là thế. Ta sẽ không chạy cũng không lẩn trốn. Cho nên ngươi cứ chuyên tâm vào trận chiến với chủ nhân đi.”
Lời vừa rồi của Duvleori có thất lễ với anh ấy không? Liệu nó có ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy không?
___Không sao, chắc chắn là không sao đâu.
Anh ấy cũng vừa đáp lại như lộ vẻ an tâm. Chỉ là rốt cuộc có thật vậy không? Tôi không biết, tôi không thể biết được gì chỉ bằng lời nói của anh ấy.
Đúng rồi, mình phải trải thẻ bài ra. Bàn tay đang cầm thẻ bài của mình sắp run lên rồi.
Hãy xào một lần để tĩnh tâm rồi trải ra nào. Trận đấu tiếp theo đã được quyết định nên không sao đâu.
Tôi xào bài và trải chúng ra.
Số thẻ bài được dàn ngang là 6 tấm. Do mất đi hai Đại Ác Ma nên số trận đấu còn lại cũng đã giảm đi gần một nửa.
Anh ấy tuỳ ý lật lên một tấm trên bàn, giờ thì anh ấy hẳn đã biết nội dung trận đấu tiếp theo rồi.
A, tại sao, tại sao lại trở nên như thế… Tại sao thời gian có thể ở cùng với anh ấy lại ngắn như vậy.
Đây cũng là tại tên Đại Ác Ma đáng hận… Không, là vậy sao… Tôi đã không thể nhớ nổi hình dáng lẫn tên của Đại Ác Ma vừa biến thành tro bụi.
“Ra là vậy sao…”
“___Có chuyện gì vậy?”
Anh ấy lật một tấm thẻ bài khác như đáp lại câu hỏi của tôi.
___A, không được…
Sau khi đọc dòng chữ trên tấm thẻ thứ hai, anh ấy liên tục lật lên những tấm còn lại. Cảm giác ấy cứ như thời gian còn lại đột ngột biến mất trong khoảnh khắc vậy.
“Quả nhiên là toàn bộ đều giống nhau.”
“Tại sao… anh lại biết được?”
Từ khi lật tấm thẻ thứ hai thì anh ấy đã xác định, có nghĩa là anh ấy đã hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của tôi sao? Không biết, tôi không thể biết được.
Anh ấy trầm mặc một chút. Sau một tiếng thở dài ngắn, anh ấy bắt đầu buông lời.
“Nội dung các trận đấu từ đầu đến giờ đều là những thứ Tử Ma Vương muốn làm với [tôi], hoặc là muốn [tôi] làm cho cô. Trận nấu ăn đầu tiên là để tôi ăn món do cô tự làm, trận tìm kẻ giả mạo tiếp theo là muốn tôi đến thăm nhà của cô. Và trận trốn tìm vừa rồi là để tôi tìm ra cô. Tôi có thể nhìn ra những ý đồ như vậy từ các trận đấu đó.”
Nội dung trận đấu viết trong tấm thẻ đã lật lên là “Đoán lời dối trá”, thứ mà con người thỉnh thoảng vẫn hay chơi.
Người chơi sẽ nói ra năm sự thật và xen lẫn một lời nói dối vào trong.
Đôi bên sẽ đặt câu hỏi cho nhau và đoán xem đâu là lời nói dối.
Đúng như anh ấy đã nói, tôi muốn được biết thêm về anh ấy, muốn được anh ấy biết thêm về mình thông qua trận đấu này___
“Tử Ma Vương, cô vừa xào bài trước khi trải ra nhỉ? Cô chưa từng làm vậy từ trước đến giờ, thế nhưng cô vẫn xào bài dù biết tôi luôn tuỳ ý lựa chọn. Đó vốn là hành vi không cần thiết, việc cô làm như vậy chính là vì tinh thần cô đang bị dao động. E rằng cô đang suy nghĩ về thứ gì đó liên quan đến chuyện số trận đấu đã bị giảm đi.”
“___Vẫn tồn tại khả năng tôi muốn tránh trận đấu nào đó mà?”
“Thế thì khi tôi lựa chọn và lật bài, tại sao cô lại không chăm chú nhìn? Bởi vì cô không cần, bởi vì toàn bộ nội dung của chúng đều giống nhau.”
Ôi không, hành vi lén lút và giả dối của tôi đã bị vạch trần. Tôi phải làm sao đây…? Tôi phải làm sao mới đúng? Tôi____
“Tôi___”
“Cơ mà có bảo vậy thì cũng chỉ như thế mà thôi. Muốn diễn kịch thì cũng phải ráng làm cho tới chứ.”
“…Anh không giận sao?”
“Tại sao chứ? Vốn người quyết định nội dung trận đấu là cô mà. Bởi vì cô muốn tạo cảm giác khẩn trương khi lựa chọn nhưng diễn xuất lại quá vụng nên tôi mới nhắc nhở thôi. Đây là do cô không thể nghĩ ra nội dung của cả 11 trận đấu ngay từ đầu và phải khoa trương để che đậy đó.”
Khoa trương…. A, ra là vậy sao…
Tôi muốn anh ấy có thể thi đấu một cách nghiêm túc nên mới chuẩn bị thẻ bài để tạo cảm giác khẩn trương dù chỉ một chút.
Nhưng tôi không thể nghĩ ra cả 11 trận đấu đánh cược Đại Ác Ma trong một lần.
Trong đó cũng phải bao hàm cả nội dung trận đấu mà tôi nghiêm túc muốn sở hữu anh ấy.
Nếu anh ấy chọn cái đó ngay từ đầu thì cuộc đấu sẽ lập tức kết thúc.
Và như thế thì giá trị của anh ấy sẽ bị giảm xuống. Đó chính là suy nghĩ của bản thân tôi.
Cho nên tôi mới từng chút, từng chút một…
Ôi… Anh ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, quan sát cử động và nhìn vào tâm can bản thân.
Ấy vậy mà tôi lại chẳng hề biết gì về anh ấy.
“Ưm, đúng là một sự khoa trương nhàm chán nhỉ… Thế thì anh sẽ chấp nhận trận đấu này nhỉ?”
“Không, tôi không đồng ý. Tôi sẽ sử dụng quyền từ chối tại đây.”
Tôi không thể suy nghĩ được gì nữa.
Ý nghĩa của câu nói đó… Anh ấy vừa bảo rằng sẽ không chấp nhận, rằng sẽ từ chối trận đấu.
Anh ấy cơ bản không có quyền từ chối. Chỉ khi nào cả tôi cũng cảm thấy nó quá bất công nên mới dùng lý do đó… Nhưng trận đấu này không hề có chút bất công nào cả.
Có gì không ổn ư? Cái gì đã khiến anh ấy… cái gì… tại sao… tại sao____
“Tại… sao vậy… Tôi sẽ không thừa nhận đâu.”
“Thế thì Tử Ma Vương, lập tức mang ra trận đấu có thể đánh bại [tôi] đi.”
____Ánh mắt này là gì…
Đôi đồng tử đen láy sâu thẳm không lộ chút hỉ nộ ái ố, nó cứ như đang quan sát tôi từ đầu đến chân.
Anh ấy vừa nói gì? Đúng rồi, phải mang ra trận đấu có thể đánh bại anh ấy, phải mang ra… Khoan đã, tôi vẫn chưa nghe lý do anh ấy từ chối trận đấu này. Đúng rồi, nhưng anh ấy bảo tôi phải mang ra… trận đấu có thể đánh bại anh ấy… Tôi phải làm sao… một trận đấu vừa giữ gìn giá trị của vừa có thể đánh bại anh ấy… Suy nghĩ của mình hỗn loạn quá… Cái gì là cái gì____
-------------------------------------------------------------------
“Ch… chủ nhân!?”
Tôi nhanh tay đỡ lấy Tử Ma Vương vừa ngất đi.
Sự dao động của cô ấy lộ ra quá rõ ràng, cả suy nghĩ cũng không thể kiểm soát.
Phản ứng khá tệ với lời nói của tôi, cuộc trò chuyện cũng không ăn khớp.
Tôi sử dụng quyền từ chối là vì với trạng thái tinh thần không hoàn chỉnh như thế thì trận đấu sẽ không công bằng, chỉ là cô ấy còn chẳng nhận ra lý do đó.
Tôi chỉ đặt câu hỏi để thử năng lực suy nghĩ của cô ấy thôi, không ngờ là lại ngất đi luôn…
Do sự việc quá bất ngờ nên Duvleori phản ứng hơi chậm và chạy đến đây.
May mắn là anh ta không xem đó là hành vi đối địch.
“Tên khốn! Ngươi rốt cuộc đã làm gì!?”
“Tôi có làm gì đâu, cô ấy chỉ ngất đi mà thôi.”
Tôi vừa nói vừa giao Tử Ma Vương cho Duvleori.
Anh ta xác nhận tình trạng của Tử Ma Vương, sau đó lộ vẻ an tâm vì không có vấn đề gì.
“Giải thích đi, con người.”
“Người cần giải thích là bên anh mới đúng, Tử Ma Vương đã không ngủ mấy ngày rồi?”
Do bình thường ít nói cộng làn da nhợt nhạt nên tôi nhận ra hơi trễ, nhưng rõ ràng là cô ấy có chiều hướng lao lực.
Về phương diện tinh thần thì sự dao động của cô ấy khá là bình thường.
Sau khi suy nghĩ một lát thì tôi cho rằng đó là do thiếu ngủ. Không biết rốt cuộc là thế nào.
“Chuyện đó___”
“Ít nhất thì cô ấy đã không ngủ vào đêm qua. Khẩn trương đến mức ngất đi thì hẳn là trong thời gian suy nghĩ câu đố___Hoặc trường hợp tệ nhất là cô ấy còn chẳng ngủ được bao nhiêu kể từ khi cuộc đấu bắt đầu.”
Từ năng lực và vẻ ngoài thì cô ấy không phải Ma Vương giỏi trong cận chiến.
Nghĩa là giống với Kim Ma Vương, năng lực cơ thể của cô ấy chỉ cỡ như một người bình thường.
Một hiệp sĩ đã trui rèn thời gian dài như Illias sẽ có thể chiến đấu ba ngày ba đêm, nhưng mấy đứa vượt khỏi thường thức như vậy thì bỏ qua một bên đi.
“Lý do của quyền từ chối chính là chỗ đấy. Thi đấu với Tử Ma Vương trong trạng thái này thì quá bất công với bên đó rồi.”
“…Có vẻ là vậy thật… Nhưng như thế có ổn không, con người?”
“Đây là đáp lễ vì anh đã tha Yokus một con đường sống. Tôi sẽ lại tiếp nhận trận đấu vào ngày hôm sau. Hôm nay cứ để cho cô ấy yên tĩnh ngủ say đi.”
Trận chiến giữa Yokus và Duvleori vô cùng một chiều. Tôi từng nghe rằng sức mạnh của Yokus không hề thua kém Illias, nhưng chưa được bao lâu thì trận đấu đã đi đến kết quả.
Duvleori còn chưa sử dụng “Di Sử Thiệt”, chỉ với năng lực cơ bản mà anh ta đã thể hiện sự áp đảo của mình.
Hiện tại, Yokus đang được trị liệu bằng ma pháp Hồi Phục từ Lylissa-san cùng những người khác. Tuy vết thương rất nặng nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Chắc hẳn đây không phải suy nghĩ cá nhân của Duvleori mà là mệnh lệnh của Tử Ma Vương.
Thật lòng thì tôi còn tưởng Yokus đã chết rồi ấy chứ, làm tôi đổ mồ hôi lạnh quá trời.
“___Ta cũng gửi lời cảm tạ đến ngươi.”
“Rồi rồi, nhanh mang cô ấy về đi. Cảm giác bị người khác nhìn lúc ngủ không dễ chịu đâu đấy?”
Duvleori ôm lấy Tử Ma Vương và hoà tan vào chiếc bóng.
Chưa nói đến chuyện dùng trận đấu để thoả mãn nguyện vọng bản thân, Tử Ma Vương lại quên mình đến mức ngất đi vì thiếu ngủ… Dường như mấy vị Ma Vương này đều bị tê liệt cơ năng gì đó của một con người rồi ấy.
Cô ấy nhung nhớ tôi đến vậy sao? Có lẽ là vậy thật, nhưng hẳn đó là do Tử Ma Vương không sở hữu giác quan vốn có của con người mà thôi.
Không, phải là “không thể” sở hữu mới đúng.
Tôi cũng không cảm thấy gớm ghiếc gì, chỉ là nghĩ đến tương lai sau này thì đau đầu quá đi.