Mặc dù đã vội chuyển từ xe ngựa sang cưỡi ngựa và đặt chân đến biên giới giữa Methys cùng Serend, nhưng chúng [tôi] cũng không thể lập tức tiến vào lãnh thổ của họ. Dường như nhờ Đại Giám Mục Omsam thu xếp nên thánh hiệp sĩ đoàn mới có thể nhập cảnh một cách suôn sẻ, chỉ là bên này thì không có hẹn trước. Nếu như cưỡng ép xông vào trong khi dẫn theo hiệp sĩ đoàn thì đối phương có thể xem đây là hành vi xâm lược. Kể cả khi muốn xác nhận tình trạng của Yokus, nhưng [tôi] chưa thể nắm thông tin từ đội quân quản gia vì đã nhờ Tử xuất phát chậm một chút.
Tạm thời thì [tôi] đã cho Ekdoic nhanh chân đi trước và mà nhờ bên Serend làm thủ tục trước khi chúng [tôi] đến nơi. Hẳn không lâu nữa thì sẽ có người từ Serend đến hỏi thăm sự tình thôi.
“Làm sao đây, huynh đệ? Hay là tôi ẩn mình tiến đến khu di tích đó trước?”
“Chúng ta không chắc sẽ có nhân vật tài giỏi đến mức nào ở Serend, và trên hết là chúng ta không thể dùng chiến lực bình thường để tiếp xúc bọn Arkryal. Cho dù có nôn nóng thế nào đi nữa, chúng ta vẫn chỉ có thể dùng phương pháp chính quy mà thôi.”
Công chiếm di tích cũng không phải là cách giải quyết toàn bộ. Sau khi vô hiệu hoá Nekthaal và Lytial, [tôi] không chắc sẽ không có kẻ chạy trốn khỏi quốc gia này. Đặc biệt là tên Larheit. Muốn chặt đứt hoàn toàn ưu phiền sau này thì [tôi] không thể thiếu sự hợp tác của Serend.
Vì vậy, [tôi] bắt buộc phải tránh việc hành động tuỳ tiện mà không phối hợp với quốc gia như lần này. Cả [tôi] cũng có lỗi khi không cảnh báo kỹ càng vì nghĩ rằng đại biểu các nước sẽ hiểu chuyện, thế nên bản thân cần phải khiến chuyện này không lặp lại lần nữa.
“Shishou, có ngựa từ xa đến!”
[Tôi] nhìn sang phía biên giới Serend vì giọng nói của Ulffe. Một đội hình quy mô không phải lớn, nhưng vẫn có khoảng mười mấy con ngựa được trang bị chính quy. Những người bên Serend dừng ngựa ở gần đó và bước xuống. Ai cũng là Á nhân được phân vào loại Elf, nếu không vì tình huống hiện tại thì [tôi] đã muốn cất tiếng cảm thán rồi.
[Tôi] từng nhìn thấy người đi đầu. Đó là Vương Tử Washect, người từng góp mặt trong cuộc hội nghị giữa những người đứng đầu các nước nhằm chuẩn bị cho cuộc xâm lược của Phi Ma Vương.
“Ta tưởng là tên nào không biết lễ nghĩa mà tới, hoá ra chính là cậu sao. Thế thì ta hiểu rồi. Đột nhiên dẫn quân đến biên giới thì rốt cuộc bên hành tinh Yugura có bao nhiêu khác biệt trong thường thức vậy?”
“Muốn mỉa mai thì hãy nói với cái bọn không thể nhận ra đây là hành vi độc đoán của thánh hiệp sĩ Methys mà cho họ nhập cảnh đi.”
Bầu không khí cũng không phải quá căng thẳng dù [tôi] cũng đáp lại bằng lời mỉa mai. Tuy bọn Illias lộ vẻ có chút phức tạp, nhưng Vương Tử Washect cũng chẳng hề để ý gì. Đây có lẽ chỉ là một tên thích lắm lời mà thôi.
“Không ngờ tốt bụng cho người tự do nhập cảnh mà lại thành ra như vậy. Ba ngày trước là cảm tạ, hôm nay thì lại là phê phán. Ngoại giao thật sự phiền toái quá đi.”
“[Tôi] cũng đồng ý kiến. Bên này muốn nhanh chóng hội hợp với các thánh hiệp sĩ đi trước. [Tôi] muốn các anh cho phép chúng [tôi] di chuyển trong Serend.”
“Là Yokus nhỉ, Đoàn trưởng thánh hiệp sĩ đã bảo rằng chuyện này sẽ xảy ra. Nè, đây là giấy phép.”
Vương Tử Washect đưa cuộn giấy da cừu. [Tôi] mở ra mà kiểm tra văn tự bên trong.
“Quả nhiên là Yokus.”
“Ta thì mong lời ấy sẽ dành cho người đã thu xếp như ta cơ. Ta sẽ dẫn đường đến đó, trong lúc ấy thì phải nhờ cậu kể chi tiết mọi chuyện vậy.”
[Tôi] chia sẻ quá trình từ đầu đến giờ cho Vương Tử Washect trong lúc đang di chuyển. Vì lời giải thích đột ngột nên có vẻ bên Serend cũng có chút hỗn loạn, nhưng nhờ Đại Giám Mục Omsam trả giá tương ứng nên các thánh hiệp sĩ mới có thể thuận lợi nhập cảnh. Có lẽ đó là vì chính nghĩa của Yugura giáo, chỉ là sự nghiêm túc ấy lại đang chuyển sang hướng xấu rồi…
Dường như trong ba ngày này, Serend cũng tổng hợp lại những gì muốn hỏi nên [tôi] trả lời từng câu một. Thật tốt khi không cần phải giải thích quá nhiều.
“Lại còn mang chuyện nguy hiểm vào Serend sao. Không ngờ bọn họ còn cố tán dương Yugura như vậy.”
“Vương Tử phát ngôn như thế thì coi sao được. Tạm thời thì bên cạnh còn có người liên quan đến Yugura giáo đấy.”
“Chuyện hắn tạo ra nguy hiểm cho hậu thế cũng vẫn không thay đổi. Ai lại đi che chở chứ.”
[Tôi] nghe bảo rằng dù là nước tiếp giáp vùng đất khởi nguồn của Yugura giáo, nhưng Serend lại chịu ảnh hưởng rất ít từ tôn giáo ấy. Theo tình trạng này thì đừng nói là sức ảnh hưởng, mà Yugura giáo còn bị họ ghét bỏ nữa. Nếu làm không khéo thì họ còn có thể cự tuyệt ngoại giao với Methys, chỉ là nếu không thông qua Methys thì họ sẽ không thể thiết lập ngoại giao với những quốc gia khác. Về quyết định ở khoản này thì rất chính xác.
“[Tôi] đã giải thích toàn bộ những gì có thể rồi. Bên này sẽ bắt giữ bọn chúng, nhưng hiện thời thì mong các anh tăng cường cảnh giới trong lãnh thổ và biên giới. Những kẻ thoát được có khả năng sẽ tự huỷ mà làm bậy đấy.”
“Không cần nói thì bọn ta cũng biết. Không chỉ thành phố có di tích ấy, cả những khu vực xung quanh cũng đang được đề cao cảnh giới. Bọn ta nhất định phải tránh không để con dân bị liên luỵ vào chuyện này.”
Kiểu này thì chắc họ không hợp tác với bọn Yokus rồi. Thậm chí có khi còn không bố trí người giám sát ấy chứ? Có vẻ như khoảng cách giữa Methys và Serend còn xa hơn [tôi] nghĩ. Mà giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ đến chuyện đó.
Tuy muốn thúc ngựa nhanh hơn, nhưng ngựa mà bọn người Vương Tử Washect cưỡi khá là nhỏ so với ngựa của Turize, hơn nữa tốc độ cũng không quá nhanh. Tuy nhiên, ngựa bên này cũng cần nghỉ ngơi một chút sau khi di chuyển cự ly dài. Cố nhịn ở tốc độ này thêm một lúc nữa vậy.
“Phù… Quốc gia nào cũng đều phải đến để giải quyết vấn đề cả… Thật muốn tham quan ngắm cảnh một cách bình thường ghê.”
“Người thuộc hành tinh Yugura thích du lịch sao? Thế thì có lẽ Serend là địa điểm tốt cho cậu đấy. Dù sao thì đây cũng là đất nước có bề dày lịch sử hơn các quốc gia khác.”
“Bề dày lịch sử… Không phải quốc gia nào cũng đều được Yugura định ra biên giới và thành lập cùng một lúc ư?”
“Ngoài mặt là thế thôi. Serend vẫn được kế thừa bởi Vương tộc từng quản lý vùng đất này khi xưa. Vì vậy nên nơi này mới trân trọng lịch sử nhất.”
[Tôi] nghĩ Vương gia Turize cũng khá là cổ đó, dù sao thì tổ tiên của họ là Bích Ma Vương mà. Nghĩ lại thì [tôi] có cảm giác vị trí của Turize hơi lệch đi so với Ma Giới. Serend thì chắc là giữ nguyên. Hẳn có lẽ do đây là quốc gia không tiếp giáp Ma Giới nên Yugura mới giao cho người bản địa.
“Cũng phải. Tuy quốc gia nào cũng là dị giới đối với [tôi], nhưng nếu có lịch sử từ trước khi Yugura nhúng tay thì trông cũng thú vị thật.”
“Chứ gì nữa! Hoá ra cậu cũng là người hiểu chuyện đấy chớ! Sau khi xong chuyện thì để ta dẫn cậu đi cho!”
“Ờ ờ…”
Tuy tính cách của Vương Tử Washect cũng không đại diện cho cả Serend, chỉ là [tôi] có cảm giác mình đã nắm được khuynh hướng của nơi này. Đây là một quốc gia trân trọng truyền thống trong quá khứ và không thích thay đổi lớn, nhưng họ lại rộng lượng với người ngoại lai. Quan hệ không quá tốt với Methys hẳn cũng là do muốn tránh chịu ảnh hưởng từ Yugura giáo.
Vương Tử Washect trở nên cao hứng và bắt đầu kể về các loại di tích ở Serend. Bầu không khí khẩn trương trở nên quái lạ không ít, nhưng có lẽ thế này lại khiến mọi người thư giãn hơn. Nếu đây là hành động có mục đích thì anh ta cũng không phải hạng thường, nhưng chắc đây chỉ là một Elf yêu thích vùng đất của mình mà thôi. Nói thật là nếu được giới thiệu thì [tôi] muốn được một chị gái Elf xinh đẹp làm hướng dẫn viên hơn.
“Trước mặt chính là Lylan, thành phố có khu di tích mà các thánh hiệp sĩ đã hướng tới.”
Một thành phố không tường thành cũng không phải có đặc trưng gì quá nổi bật, chỉ là kết cấu cũ kỹ của nhà cửa lại tạo nên hương vị độc đáo. Một nơi thoạt nhìn trông như vùng giáp ranh biên giới, nhưng bầu không khí lại rất yên bình. Có lẽ điều đó đến từ việc đây là đất nước cổ xưa chứ không hề nghèo đói.
Nhờ Vương Tử Washect cường hoá cảnh giới từ xung quanh nên không hề có ai ngoài đường, chỉ là [tôi] vẫn nhìn thấy những ánh mắt ngó qua từ cửa sổ của các ngôi nhà hai bên. Những ánh mắt mang đôi chút cảnh giác, nhưng lòng hiếu kỳ lại còn nồng nhiệt hơn hẳn những lần [tôi] cảm nhận khi ở quốc gia khác.
Khi tiếp tục đi tới, một người trông như thuộc hạ của Vương Tử Washect vừa đi trước đã trở về và ghé tai anh ta nói nhỏ. Vương Tử Washect lộ chút đăm chiêu rồi lập tức quay về hướng này mà chia sẻ thông tin.
“Có vẻ các thánh hiệp sĩ đang nghỉ ngơi tại địa điểm phía trước.”
“___! Vậy sao.”
“Cậu quan sát tốt đấy. Thế thì cứ tự mình xác nhận đi.”
Với mục đích thu hồi Ceraes, trong trường hợp các thánh hiệp sĩ đi trước hoàn thành nhiệm vụ một cách bình an thì họ sẽ không thể nào nghỉ ngơi dài hạn như vậy. Điều này có nghĩa họ đang nằm trong tình trạng buộc phải nghỉ ngơi.
Ở địa điểm chúng [tôi] được dẫn đến, có vài chiếc lều trông như được dựng lên từ những vật liệu mượn từ người dân Serend, và [tôi] trông thấy vài thánh hiệp sĩ đang ở bên ngoài. Thoạt nhìn thì trông không có ai bị thương, chỉ là so với số người khởi hành thì lại ít hơn khá nhiều. Hơn nữa, ai cũng đang lộ vẻ thất thiểu chán chường. Sau khi nói ra thân phận và hỏi chuyện, các thánh hiệp sĩ đã dẫn chúng [tôi] đến một chiếc lều rồi kể lại quá trình.
Có vẻ bọn Nekthaal đã di dời căn cứ và chỉ còn mỗi mình Arkryal chờ đợi tại đó. Các thánh hiệp sĩ bắt đầu chiến đấu với Arkryal, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã thiệt mạng tám người. Kể cả khi Yokus đối đầu với Arkryal, trận đấu vẫn diễn ra quá một chiều để gọi là chiến đấu.
Song, chuyện không chỉ như vậy. Đứng trước Yokus suýt soát tránh được tử vong, Arkryal đã cho anh ta trị liệu và yêu cầu tái chiến. Hắn nói rằng Yokus phải chiến đấu cho đến khi không thể chiến đấu được nữa. Sau đó, kể cả khi chịu vết thương trí mạng vài lần, Yokus vẫn không lập tức chết đi mà bảo thuộc hạ trị liệu và tiếp tục thách thức Arkryal dù đã rất mệt mỏi.
“Cuộc đấu ấy tiếp tục lặp đi lặp lại cho đến khi mặt trời lặn, thời điểm mà Yokus-sama vẫn không tỉnh lại dù đã trị liệu hoàn toàn…”
Arkryal đã tuyên bố sẽ giết tất cả mọi người khi Yokus không thể chiến đấu được nữa, nhưng khi nhận thấy Yokus không thể đứng dậy thì hắn lại bảo đói bụng và quay về. Kết quả là nhiệm vụ của bọn Yokus thất bại, số người còn sống là hai mươi. Mười hai người khác chết đi là vì họ đã tấn công Arkryal do không thể nhịn được khung cảnh ấy.
[Tôi] nhìn thấy Yokus đang nằm trong lều. Vì được đắp chăn nên [tôi] chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên. Bên ngoài đều đang được bao phủ bởi băng gạc, chỗ nào cũng có máu đang rỉ ra. Ma pháp Trị Liệu là thứ sử dụng ma lực của chính chủ, nhưng Yokus lại bị dồn ép đến tình trạng ma lực khô kiệt trong trận đấu với Arkryal. Vì vậy mà cho đến khi ma lực hồi phục, họ không thể thực hiện trị liệu đàng hoàng nào cả. Và do Yokus đang ở trong trạng thái nguy kịch nên ma lực hầu như không hồi phục. Ekdoic cũng khám sơ cho Yokus, nhưng anh ta lập tức lắc đầu bảo rằng không còn cách nào cả.
“Nếu tiến hành trị liệu hoàn chỉnh thì ma lực sẽ lập tức cạn kiệt. Có lẽ Yokus chỉ trị liệu ở mức tối thiểu và liên tục chiến đấu trong suốt khoảng thời gian ấy.”
“Ekdoic, anh hãy chia dược phẩm trong hành lý của [tôi] cho thánh hiệp sĩ. Có lẽ nó sẽ giúp ích cho lúc này.”
“… Ừ, cũng phải.”
Là một người hầu như không sở hữu chút ma lực nào, [tôi] cũng không thể tiếp nhận ma pháp Trị Liệu giống như Yokus hiện giờ. Vì lý do đó, [tôi] luôn mang dược phẩm dành cho những đứa trẻ vốn có ma lực không ổn định. Tuy chỉ đủ để xoa dịu, nhưng thế này vẫn tốt hơn các thánh hiệp sĩ không hề nghĩ đến trường hợp như hiện tại.
[Tôi] rời khỏi lều và thở một hơi dài. Bản thân vẫn không thể quen với bộ dạng hoàn toàn biến đổi của người mình biết. Thần kinh [tôi] trở nên nhạy cảm và rơi vào trạng thái hưng phấn nhẹ. Illias lộ vẻ lo lắng vì nhìn thấy điều đó và chạm vào lưng [tôi].
“Anh có sao không?”
“Tâm trạng thì không tốt thật, nhưng không đến mức như Illias đang lo lắng đâu. [Tôi] cũng không tức giận đến thế.”
Vì chuyện từng xảy ra với Phi Ma Vương, mọi người đều trở nên nhạy cảm với tử vong của người xung quanh [tôi] hơn cả chính chủ. Nếu [tôi] mất kiểm soát lúc này thì chắc hẳn bản thân sẽ bị họ đặt dưới bảo bọc cả đời. Nói chung là [tôi] vẫn đang đủ bình tĩnh để nghĩ đến lời mỉa mai.
“Vậy sao. Nếu anh đã biết suy nghĩ như thế thì [tôi] an tâm rồi.”
“Nếu Arkryal chỉ là tên rác rưởi thì [tôi] nghĩ mình đã dồn máu lên não hơn một chút ấy chứ.”
Cho dù Yokus có thực lực để không lập tức chết đi sau vài lần, nhưng nhất định hắn vẫn có thể giết anh ta sau đó. Cuộc chiến với Yokus chỉ giống như đùa nghịch côn trùng đối với Arkryal. Hắn không suy nghĩ gì đến đối phương, liên tục bỡn cợt họ trên lòng bàn tay, khi không còn động đậy thì xem như xong. Cho dù côn trùng trở nên bi thảm thì con người cũng không nổi lòng trắc ẩn nào với nó cả.
Thế nhưng, Yokus đã liên tục đáp ứng yêu cầu của Arkryal. Có lẽ hắn chỉ đang tôn trọng Yokus là con người vì hành động ấy. Vì vậy nên hắn mới đáp ứng nguyện vọng của người đã chiến đấu vì bảo vệ thuộc hạ. Dù vậy, từ việc Arkryal giết sạch những thánh hiệp sĩ lao đến trong lúc đó, hắn hẳn cũng không có cảm xúc thương hại gì với đối phương.
“Yokus chính là Đoàn trưởng thánh hiệp sĩ Methys. Nhất định anh ta sẽ vực dậy thôi.”
“Cũng phải. Hiện giờ thì phải vận dụng thông tin mà Yokus đã nhận mới được.”
“___ Với khuôn mặt ấy thì tôi không cần phải lo lắng rồi.”
Từ trước đến nay, chúng [tôi] chỉ nắm giữ thông tin liên quan đến Arkryal vào lúc mấy người Ekdoic tao ngộ hắn. Song, lần này thì hắn ta lại ở một thời gian dài trước mặt bọn Yokus. Vốn dĩ, những thông tin ấy chỉ có thể đạt được trong khoảng thời gian từ lúc bọn Illias đối đầu với hắn cho đến khi kết thúc chiến đấu. Xét theo một mặt, có thể nói rằng Yokus đã tặng cho chúng [tôi] cơ hội từ trên trời rơi xuống. Không, nên nói rằng vai trò của [tôi] chính là lưu lại thành quả để khẳng định điều ấy.
“Illias, [tôi] sẽ dùng nó. Có được không?”
“Ừ, anh cứ thể hiện đi.”