Khác với đội Ekdoic và Ulffe, ngoài tôi ra thì thành viên trong đội đều che giấu thân mình bằng áo choàng. Nếu hỏi điều này ý nghĩa gì thì đó chính là tôi phải đột phá cái hành lang đầy bẫy rập này một mình.
“… Anh có sao không, Harkdoc?”
“… Ờ, cũng xoay sở được.”
Nhờ ngài bản năng nên tôi không bị vướng phải mấy cái bẫy có lực sát thương, nhưng tôi cũng không thể sớm tìm ra yếu tố khiến bẫy khởi động.
Vừa rồi chính là ví dụ tốt nhất. Dường như có một công tắc nào đó trên mặt đất của hành lang này, và thế là ngài bản năng đột nhiên thúc tôi bảo gạt chân sang phải thật xa. Đương nhiên là vị trí giẫm chân của tôi cũng theo đó mà miễn cưỡng thay đổi… Ừ thì đúng là vẫn né bẫy được, nhưng sẽ rất vất vả để tiếp tục duy trì tư thế này nên tôi mới lộn một vòng như hiện tại.
Macetta đang nhìn xuống tôi vừa lộn vòng với vẻ mặt phức tạp không biết nói gì. Nè nè, tôi đã giải thích về ngài bản năng rồi nên cũng hiểu chuyện giùm tôi chứ. Cơ mà cô ấy đúng là người cực kỳ tốt khi không lộ vẻ ngán ngẩm đó. Chỉ là khung cảnh này đã diễn ra bốn lần nên thần kinh của tôi không chịu nổi đâu. Mấy người lợi dụng di tích dưới lòng đất cũng được, nhưng mà sao không dọn dẹp sạch sẽ một tí đi hả. Tại vậy mà thân thể tôi mới lấm lem bùn đất này!
“Họ… họ đặt bẫy đúng chỗ thật nhỉ!”
“Có khen kẻ địch cũng không xoa dịu nỗi buồn xấu mặt của tôi đâu. Cơ mà không phải đây đã là tầng giữa rồi sao! Người anh em chẳng phải bảo tới tầng giữa thì sẽ bớt bẫy đi à!?”
“Anh ấy đã bảo là chỉ hai trong số ba con đường mà. Nếu đã như vậy thì phía trước sẽ là… Lytial-s… Lytial rồi.”
À, đúng rồi nhờ. Là cái tên bẩn thỉu đó sao. Phải chi là Ceraes thì quá khoẻ vì tôi từng thắng lão một lần rồi.
“Cô vừa định thêm hậu tố kìa.”
“Ông ta vốn là thượng cấp của tôi tại Morgana mà. Làm sao tôi có thể nhanh chóng thay đổi thói quen như vậy được. Anh không cần phải lo, tôi sẽ không nương tay khi chiến đấu với ông ấy.”
“À, là vậy sao. Cũng đúng nhỉ, nếu lỡ người anh em hay chị đại chuyển thành địch nhân thì tôi tin là mình vẫn dùng cách gọi cũ. Nhưng mà đại ca Jestaff chắc sẽ không chọn con đường đối địch với họ đâu.”
Cơ mà Lytial sao… Nói chung thì đó là gã từng muốn lợi dụng đại ca Jestaff. Cánh tay phải này vốn cũng có nguyên nhân từ Lytial nữa. Đi đáp lễ ông ta cũng không tệ lắm.
“Ở đây có vẻ là tầng giữa rồi, nhưng chỗ này không có cơ sở quy mô lớn như mấy con đường khác. Vậy nên nơi này cũng có nhiều căn phòng nhỏ giống như tầng trên, không còn nơi nào thích hợp để ẩn nấp và tập kích hơn đâu.”
“Nếu thuận lợi thì chúng ta sẽ đặt chân tới giáo hội mới đúng nhỉ?”
“Anh nhớ con đường bị sụp nên không thể đi qua ở tầng trên không? E rằng đối phương đã làm rối loạn thông tin vị trí bằng mấy cách đấy.”
Là thủ thuật của Zdwari gì đó à. Vì có chìa khoá do người anh em chuẩn bị nên tôi tưởng không có vấn đề chứ. Không lẽ chỗ đó được làm cấp tốc để khiến cả đồng minh lẫn địch nhân đều không nhận thức được sao? Ngài bản năng cũng chẳng phản ứng gì nếu không có nguy hiểm nữa.
“Nào nào, căn phòng này có hai cửa ra nhỉ. Cả trái lẫn phải đều không có cạm bẫy nguy hiểm nào… Trước tiên thì điều tra từ bên phải xem.”
Tôi mở cánh cửa bên phải và bước vào. Có một hành lang phía trước nên cũng không rõ là trúng hay trật. Hay là tạm thời kiểm tra bên trái luôn r___!?
“Mọi người tránh xa cánh cửa ngay! Có gì đó đang đến!”
Tôi đột nhiên cảm nhận được sát ý từ cánh cửa. Bọn Macetta lập tức lùi về phía sau, tôi cũng nhảy về phía hành lang mà giữ khoảng cách. Ngay sau đó, trần nhà ở vị trí cánh cửa phát nổ, đống đổ nát rơi xuống và lấp đầy con đường.
“Này, Macetta! Cô có sao không!?”
Tôi không nghe thấy câu trả lời, nhưng quy mô của vụ nổ gần bên này hơn nên chắc là họ không bị cuốn vào đâu.
“Trước hết thì đánh bay đống đổ nát này… Mà lại sát ý nữa á!?”
Trần nhà lại tiếp tục phát nổ và gạch đá rơi xuống liên tục. Cái này giống như có ai đó chủ động kích nổ chứ không phải bẫy phát động đâu nha!? Tôi đang liên tục lùi về phía trong cùng hành lang, đối phương đang muốn phân tách bọn tôi sao!?
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt và lao vào trong. Vụ nổ liên tiếp rốt cuộc chỉ dừng lại ở hành lang, còn trần nhà trong phòng thì không có vấn đề gì. Lỡ như cứ phát nổ đến đường cùng thì mình phải làm sao nhờ.
“Nhưng mà lấp hẳn một hành lang luôn cơ… Thế này thì có thể hội hợp không nhỉ…”
Theo lời của Macetta, con đường ở tầng giữa này được chia thành nhiều đường và liên tục giao với đường phân nhánh. Bản đồ chi tiết thì Macetta vẫn nhớ, và đương nhiên là tôi không nhớ gì… Vậy thì chúng tôi sẽ không thể hội hợp trong thời gian ngắn nhất rồi.
“Đành chịu vậy, chỉ còn cách tuỳ tiện đi xuống rồi chờ xem có thể gặp nhau không____ Mà này, đừng có hướng sát khí nồng nhiệt về phía tôi như vậy chớ. Ngượng chết đi ấy.”
Căn phòng tôi vừa lao vào là một nơi giống như nhà kho với vài chiếc thùng gỗ chất chồng bên trong. Và sát khí không thèm che giấu đang toả ra từ phía sau đống ấy.
“___ Hark, doc. Kẻ địch của Lytial-sama, một kẻ là con rơi nhưng lại… Tại sao ngươi muốn ngáng đường Lytial-sama?”
Giọng nói vang vọng trong phòng. Một chất giọng của nữ giới nhưng có cảm giác khàn khàn. Đây không phải nói lắp, mà có cảm giác như cô ta không thể nói rõ ràng vì lý do nào đó. Xét đống bẫy vừa rồi thì hẳn đây chính là Zdwari.
“Cô là Zdwari hả? Lại còn bày một đống bẫy ngoài kia, tại vậy mà quần áo của ta bị dính bùn hết rồi này!”
“Trả lời câu hỏi của ta.”
“Thế thì trả lời câu của ta đi chứ.”
“… Đúng vậy, ta là, Zdwari.”
Ồ, coi vậy mà thành thật ghê. Không, có lẽ cô ta chỉ trả lời vì muốn nghe đáp án của tôi thôi. Sẵn dịp thì cố tìm tòi thêm nữa vậy. Lý do đối địch Lytial dù là con rơi nhề…
“Ta chỉ đang chiến đấu vì người đã cứu ta. Mấy cô hẳn là được Lytial cứu rỗi và dẫn lối gì gì, nhưng Lytial lại không xuất hiện ở chỗ của ta. Nếu muốn phàn nàn thì nói với gã Lytial để lọt mất ta đi.”
Sau khi bị cha mẹ vứt bỏ và phải sống một mình, người đã cứu vớt tôi chính là đại ca Jestaff. Do đó mà tôi mới ở đây. Đúng là nếu bản thân được Lytial cứu thì hẳn tôi đã cùng Zdwari hay ai đó mà đối địch người anh em rồi.
“Lytial-sama, đang chiến đấu cho những con rơi không thể thích ứng với thế giới này. Ngài ấy đang cố gắng để không xuất hiện những kẻ như ngươi hay ta.”
“Vậy sao, thế thì hay đó. Mà ta cũng không phải giễu cợt đâu? Ta thật lòng nghĩ ông ta rất tuyệt. Nhưng đó cũng không phải chuyện phải là con rơi mới làm được. Hiện tại, người đã cứu ta cũng lý giải con rơi. Kể cả người đàn ông đang đối địch với Lytial-sama của cô cũng vậy đấy.”
Tôi không biết chuyện hoàn thiện ma pháp Tái Sinh và tạo ra Ma Vương mới có liên quan gì đến chuyện cứu rỗi con rơi. Nếu giải thích kỹ càng thì không chừng cả tôi cũng sẽ đồng ý với chuyện đó.
“Ngươi nghĩ rằng Lytial-sama đúng đắn, không phủ nhận khả năng ấy, và vẫn làm kẻ địch sao.”
“Ai đúng ai sai không liên quan gì đến ta hết. Ta chỉ sống vì để trả ơn được cứu vớt mà thôi. Cho đến khi hoàn trả toàn bộ công ơn cho đại ca Jestaff, cho dù đó là con đường độc ác hay sai trái thì ta cũng sẽ sánh bước cùng ông ấy.”
Dĩ nhiên là nếu đi trên con đường đúng đắn thì sẽ tốt nhất. Tuy nhiên, đại ca hay người anh em cũng hiểu rõ mấy chuyện ấy hơn kẻ không có đầu óc như tôi. Bản thân đã sẵn sàng mà tiến tới, vậy thì kẻ nào xen vào cách sống ấy mới là kẻ thô lỗ.
“Thật ngu ngốc…”
“Ờ, trong mấy thành viên đột nhập lần này thì ta là người ngốc nhất đó? A, khoan đã, mình ngốc hơn cả Lacra ư? Không không, nhưng mà…”
Nếu chỉ xét lượng tri thức đơn thuần thì có lẽ tôi đứng bét, nhưng về khoản không biết điều độ thì Lacra sẽ hơn ấy chứ? Khoan, cái này nên nói là kém chứ nhỉ? Thấy mẹ rồi, tự dưng không còn tự tin nữa luôn. Lần tới phải hỏi người anh em vậy.
“Nói chuyện vô ích. Lúc nghe về nơi ngươi sinh ra, ta đã nghĩ là không chừng có thể...”
“Có thể phản sang các cô à? Haha, cô còn ngốc hơn ta nữa đó? Thực tế thì ta biết là Lytial đang sai đó, vậy cô có phản bội Lytial không?”
“___ Ra là vậy. Ngươi, thông minh.”
A, đây là kiểu người không biết mỉa mai rồi. Tuy nhiên, cho dù là đồng minh hay kẻ địch, nếu đối phương là người có lòng trung thành thì tôi đều thích cả đấy? Bởi vì tôi sẽ có thể cạnh tranh xem ai có cảm xúc mạnh mẽ hơn đó!
Bản thân hít thở sâu, xoay tonfa giao nhau một vòng. Nhờ đống bẫy ở tầng trên nên cơ thể đã được làm ấm đủ rồi.
“Lần đầu tiên ta được bảo thông minh kể từ khi sinh ra đấy. Vì quá mừng nên suýt nữa ta đổ luôn rồi. Mà, trước hết thì phải nhẹ chém giết nhau đã nhỉ?”
-------------------------------------------------------------------
“Tên ngốc đó chắc chưa chết đâu ha…”
Tiếng đất vang động liên tục. Kiểu này thì hành lang phía trước đã bị lấp đầy rồi… Nếu là Harkdoc thì có lẽ anh ta sẽ né được trước khi bị dính phải chúng…
“Zdwari đang đối đầu cậu ta rồi. Thế nên dù không bình an vô sự, nhưng hẳn cậu ấy sẽ không lập tức chết đi đâu.”
“___ Lytial!”
Khi nhìn sang phía giọng nói thì Lytial Zentry đang dựa vào cánh cửa bên trái được mở ra. Ông ta ở đó từ lúc nào… Zdwari đã che giấu ông ta ư?
“Đã lâu không gặp, Macetta. Không gặp một thời gian mà cô thả lỏng hơn nhiều rồi nhỉ. Có vẻ sự cố chấp đối với Lacra Salf đã được cô cởi bỏ rồi.”
Tuy vì bất ngờ nên chiếc mũ trùm đầu của tôi bị lệch, nhưng theo tình trạng này thì có lẽ ông ta đã biết rõ tôi sẽ ở đội này. Không được cảm thán, Macetta. Đây là người mà mình phải đánh bại từ lúc này, không được để bản thân bị cuốn theo đối phương.
“Nếu được thì tôi cũng không muốn đối địch với ông. Kể cả lúc này, tôi vẫn nghĩ không ai có thể phù hợp vị trí Bang Hội Trưởng Morgana hơn ông.”
“Xin cảm ơn. Tôi không định phủ nhận sự đánh giá của cô đâu. Chỉ là tôi vẫn có điều mà mình cần làm. Lý do chỉ đơn giản như thế thôi.”
“Hoàn thiện ma pháp Tái Sinh và sinh ra Ma Vương mới lại có gì cần thiết chứ!?”
Lytial suy nghĩ một chút rồi chợt gật đầu. Có vẻ như ông ta nhận định rằng trò chuyện như thế này cũng sẽ câu kéo thời gian của chúng tôi.
“Trong tương lai sau này, con rơi vẫn sẽ tiếp tục được sinh ra. Tuy tỷ lệ sinh hiện tại vẫn chưa đủ để có người mang tài năng giống nhau, nhưng mật độ của con rơi sẽ càng gia tăng. Bởi vì Yugura đã thiết lập như thế cho nhân loại hiện giờ.”
“Con rơi… sẽ tiếp tục gia tăng ư?”
“Đối với Yugura, con rơi là hệ thống thay dũng sĩ gánh vác nhân loại trong thế giới này. Đó là lời nguyền dần biến đổi kết cấu cơ thể nhằm giúp nhân loại có thể sở hữu tài năng tương đương Yugura qua năm dài tháng rộng.”
Tôi đã được nghe chuyện này từ Đại Biểu-san. Vì để chống lại các Ma Vương vẫn tiếp tục phục sinh dù chết đi, Yugura đã dùng biện pháp nào đó để thế giới liên tục xuất hiện những người mang tài năng đặc biệt. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe được chuyện họ sẽ tiếp tục gia tăng.
“Thế thì chuyện đó có liên quan gì đến việc gia tăng Ma Vương…?”
“Con người là sinh vật ghét bỏ dị vật. Điều đó không liên quan đến con rơi, bất cứ ai cũng đều tự nhận thức điều đó một cách tự nhiên. Hẳn cô cũng tự nhận thức được nhỉ.”
Điều xuất hiện trong đầu chính là bản thân trong quá khứ, là ký ức về khoảng thời gian tôi ghét bỏ một Lacra tách biệt với xung quanh. Cho dù là theo nghĩa tốt hay xấu, con người vẫn rất dễ mang ý thức ghét bỏ những kẻ khác thường. Tôi có thể lý giải điều ấy.
“Những kẻ mà mình ghét bỏ đang tiếp tục gia tăng. Vậy thì nhân loại sẽ thực hiện hành động như thế nào? Câu trả lời ấy đã được tiền nhân, những người từng trực tiếp chứng kiến quân đoàn Ma Vương trong quá khứ đưa ra ví dụ rất dễ hiểu. Đó là nỗi sợ hãi đối với chủng tộc mới, những kẻ cuối cùng sẽ nuốt chửng bản thân.”
“…..”
“Từ kết luận mà nói thì nhân loại sẽ phủ nhận con rơi. Con người sẽ xem con rơi là quái vật nhân tạo và hành động để trừ khử bọn họ. Cho dù hiện tại có thể lý giải thì đó cũng chỉ là vì số lượng của con rơi quá ít mà thôi.”
“Làm sao lại…”
“Dĩ nhiên là có thể. Cô nghĩ từ trước và sau khi trở thành Bang Hội Trưởng, tôi đã phải chịu bao nhiêu tổn hại từ những kẻ ganh ghét tài năng? Lúc làm mạo hiểm giả cũng như vậy, chúng tôi vẫn thường xuyên bị người xung quanh thờ ơ xa lánh.”
Tôi không thể khẳng định điều đó không xảy ra. Một khi đã trở thành mạo hiểm giả có tiếng, người đó nhất định sẽ bị ganh ghét bởi những mạo hiểm giả khác. Thậm chí ở trong Morgana, người có địa vị tương đối như tôi cũng từng trải nghiệm điều ấy.
“Khi con rơi được thế giới nhận biết, chuyện đó sẽ xảy ra vào một ngày nào đó. Nếu bắt đầu từ lúc ấy thì lại quá chậm trễ. Cho dù muốn vươn tay giúp đỡ thì hoặc là không kịp, hoặc là bản thân lực bất tòng tâm. Mặc dù vẫn có khả năng họ sẽ được cứu giúp bởi người ngẫu nhiên lý giải họ như Harkdoc hay Ulffe, nhưng phần lớn đều sẽ bị con người loại trừ. Tôi chỉ đang muốn gieo xuống một giá trị quan mới cho thế giới để các con rơi không bị dồn ép đến tình cảnh ấy.”
“Giá trị quan mới…?”
“Đúng vậy, tôi sẽ khắc ghi mối đe doạ rõ ràng hơn cho thế giới để họ không cần phải sợ hãi sự gia tăng của con rơi. Nếu tồn tại kẻ địch của nhân loại như Ma Vương, con người sẽ kinh sợ họ hơn các con rơi. Điều tôi đang muốn làm chỉ là tiếp nối sự điều chỉnh của Yugura mà thôi. Yugura đã tạo ra con rơi nhằm chống cự sự đe doạ mang tên Ma Vương. Vậy thì tôi sẽ gia tăng Ma Vương để chống chọi mối đe doạ từ con rơi ấy.”
“Thế thì chẳng phải chỉ đang lặp lại lịch sử thôi sao!?”
Nhân loại từng bị Ma Vương bức đến con đường suýt diệt vong. Cho dù khó có thể phân biệt đúng sai trong việc tạo ra con rơi, nhưng tôi có thể hiểu rằng nhân loại sẽ gặp phải nguy cơ diệt vong một lần nữa khi số lượng Ma Vương gia tăng.
“Dĩ nhiên là chuyện đó sẽ không lặp lại. Tôi đang có đôi mắt này. Nếu biến kẻ có thể lý giải và hoàn thành ý chí của tôi thành Ma Vương, cho dù ngoài mặt là thế giới tàn khốc thì tôi vẫn có thể ngầm điều chỉnh tình huống ấy.”
“Chuyện đó làm sao lại có thể chắc chắn thuận lợi…”
“Những kẻ do Yugura lựa chọn làm Ma Vương là sai lầm. Ai cũng đều là kẻ tự tư tự lợi, kết quả là chính kẻ tạo ra Ma Vương như Yugura phải đi tiêu diệt bọn họ. Tuy rằng chỉ có duy nhất Phi Ma Vương là muốn trở thành kẻ địch đúng đắn của nhân loại.”
Ký ức xâm lược của Phi Ma Vương vẫn còn rất mới mẻ. Quân đoàn đáng sợ đến mức ấy mà công phá quân đội con người thì sẽ tạo ra thiệt hại lớn đến nhường nào? Và Lytial đang nói rằng chỉ có Phi Ma Vương ấy là đúng.
“Chỉ vì muốn bảo vệ con rơi mà ông định khiến nhân loại gặp nguy hiểm sao!?”
“[Chỉ vì] nghe không tốt lắm đâu. Cô đang bảo hãy loại trừ con rơi chỉ vì không muốn nhân loại gặp nguy hiểm ư?”
Chuyện này không phải vấn đề cực đoan như thế. Tuy nhiên, tôi không thể khẳng định điều Lytial nói sẽ không xảy ra. Tôi đã nhìn vào những người được gọi là con rơi. Dù có thể chấp nhận tính người thì liệu tôi có thể chấp nhận cả tài năng hay năng lực của họ không? Liệu tôi có thể khẳng định bản thân không cảm thấy ghen ghét hay sợ hãi từ đáy lòng không?
Người xuất hiện đầu tiên và cuối cùng trong đầu là… Harkdoc. Tôi biết được quá khứ của anh ta, đồng cảm và chấp nhận anh ấy___
“Tôi không phải con rơi. Thế nhưng, tôi có thể lý giải và đồng cảm với điều ông đang nói. Bởi vì chuyện ghen tị tài năng hay hoàn cảnh là điều thường xuyên xảy ra. Đúng, tôi nghĩ rằng cứ để con rơi ở trong lập trường nguy hiểm là sai.”
“… Thế nhưng cô vẫn phủ định tôi nhỉ.”
Dường như Lytial đã quan sát được tôi sẽ đáp lại thế nào. Tuy vậy, tôi nghĩ mình cần phải truyền đạt bằng lời thật rõ ràng.
“Đúng thế. Tôi biết một người con rơi ngoài ông. Anh ta được cứu rỗi, được dẫn dắt bởi người biết lý giải, và anh ấy cũng đang sánh bước cùng những người không phải con rơi.”
“Đó là vì cậu ta gặp hoàn cảnh đặc biệt___”
“Không phải, ông mới là kẻ đang xem điều đó là đặc biệt, Lytial. Cho dù cuộc đời của anh ấy và ông khác nhau, nhưng đó cũng là điều rất bình thường. Kể cả khi khác biệt thì nó cũng không phải đặc biệt.”
Harkdoc đã khen tôi trong rất nhiều chuyện. Giống như việc được công nhận bởi người không phải con rơi, anh ấy cũng đang công nhận những người không hề giống bản thân.
“Anh ấy có thể tin tưởng những người không phải con rơi. Thế nhưng ông lại không thể tin tưởng người khác. Vì vậy mà ông mới liều lĩnh thực thi kế hoạch này.”
“…..”
“Có lẽ ông có một quá khứ khiến mình trở nên như vậy. Đó là điều tôi không thể biết. Vì vậy, tôi không định phủ nhận tất cả mọi thứ về ông. Song, tôi vẫn xin được tôn trọng cách sống của những người đang sống hạnh phúc hơn ông.”
“Mặc dù kết quả là những người không được cứu rỗi sẽ được sinh ra ư?”
“Đương nhiên là tôi vẫn sẽ tìm kiếm và cứu họ trong khả năng có thể. Tôi sẽ cố gắng để không xuất hiện những người như ông làm những việc như thế này.”
Đại Biểu-san đã nói rằng tuy tôi có tầm nhìn hạn hẹp và không mang tài năng xuất chúng, nhưng tôi lại là một người đơn thuần thẳng thắn, là người nên bước tiếp hơn là đứng lại. Như vậy thì những chuyện chỉ mình tôi có thể làm sẽ xuất hiện trong tương lai, và bản thân sẽ có thể hoàn thành nó.
Tôi không thể biết Lytial đã phải nếm trải tuyệt vọng hay thống khổ đến mức nào trong quá khứ để đứng trên lập trường hiện tại, nhưng tôi lại có thể thẳng thắn đối mặt ông ấy như một người bình thường.
“Lý tưởng phi thực tế.”
“Đúng vậy. Bởi vì con người chính là giống loài truy cầu lý tưởng. Cả hai chúng ta đều thế cả.”
“Chủ nghĩa tránh xa rắc rối, lý tưởng nông cạn chỉ muốn sống bình an… Nhưng tôi sẽ không nói cô như vậy. Ít nhất thì cô cũng đang mang lý tưởng ấy mà chống lại ý chí của tôi, và chính là kẻ địch mà tôi cần đánh bại.”
Tôi không biết nội tâm Lytial lúc này đang suy nghĩ gì. Thế nhưng, điều tôi có thể hiểu rằng câu chuyện đã chấm dứt tại đây. Cơ mà tại sao bản thân lại nhiệt tình nói chuyện như vậy chứ?
“Ôi chà, chuyện ta muốn nói đều bị Macemace nói hết rồi. Không phải người lớn tuổi nhất như ta lại không được trông cậy gì sao!”
“Xin ngài hãy ngừng cách gọi ấy lại…”
“___ Cũng phải. Vì không nghe mùi rượu nên tôi còn lo rằng ông không có ở đây, nhưng làm sao mà ông lại không ở đây được nhỉ… Gradna.”
Gradna-san ở phía sau vừa cởi mũ trùm đầu vừa tiến lên trước. Ông ấy là người được gọi bằng cái tên Quyền Thánh, là truyền thuyết sống tiếng tăm vang dội cùng với Lytial ngày xưa. Kể cả lúc này, chuyện bản thân có thể cùng chiến đấu với ông ấy vẫn cứ như một giấc mộng.
“Mà khoan đã, không phải theo kế hoạch thì ngài không được lộ thân phận cho đến cuối sao!?”
“Cô chắc không nhận ra, nhưng mà mấy đội khác đã đến tầng giữa từ lâu rồi đó? Chỉ cần không bị Lytial đối phó là được rồi, nếu chính chủ đang ở trước mặt thì chẳng phải đủ rồi sao?”
“Ơ? A, đúng rồi.”
Do đang tiến tới tầng giữa nên tôi quên mất, nhưng đội Ekdoic và đội Ulffe-chan đã gửi tín hiệu tới. Có vẻ như chúng tôi là nhóm tiếp xúc kẻ địch cuối cùng.
“Macetta-dono, đó là những lời thật sự rất tuyệt vời đó! Vì quá cảm động nên tôi cũng không thể xen vào được luôn!”
“A, à này, Mix-san… Cứ khen như vậy thì tôi sẽ xấu hổ lắm…”
“___ Thật bất ngờ. Mix-san cũng ở đây sao.”
Vì không cần phải tiếp tục che giấu nên Mix-san cũng cởi mũ trùm ra. Nhìn thấy bộ dạng ấy, Lytial đã lộ ra một chút dao động.
“Hưm, quả nhiên là cả Lytial-dono cũng không đọc được diễn biến này nhỉ!”
“Không hẳn là không đọc được, mà là tôi đã đặt khả năng này ra ngoài. Tôi đã đoán rằng khi phải xông qua tầng trên, mỗi đội sẽ cần ít nhất một mạo hiểm giả biết rõ về bẫy rập. Như thế thì ở đội của Ulffe là…”
“Ồ, ông có vẻ đã nhận ra rồi nhỉ. Bọn ta có Mimi mạnh về bẫy mà vẫn tiến vào tầng giữa cuối cùng thì ý tưởng đó của ông cũng không sai đâu.”
“Thế thì… Ma Tộc Neirlyates giống như Nekthaal đã____”
“Lytial này, đừng có quên những người đã nỗ lực chứ. Có một tên chúng ta biết rõ mà rất giỏi trinh thám đấy~?”
Gradna-san nở nụ cười tủm tỉm. Nhìn thấy vậy, Lytial chợt à một tiếng rồi chuyển sang vẻ mặt như ngán ngẩm.
“… Không lẽ mấy người dẫn Ban theo ư?”
“Đoán trúng rồi~! Nếu được thì ta còn muốn rủ cả Salv theo đó? Nhưng thế thì ông sẽ gửi quân vào Turize phải không?”
Người đã che giấu thân phận và hành động ở đội Ekdoic là Lacra, đội Ulffe-chan là Neirlyates và Ban-san. Ban-san là thương nhân ở Turize, nhưng ngày xưa, ông ấy là một mạo hiểm giả từng hoạt động cùng Lytial và Gradna-san. Đại Biểu-san đã tiến cử ông ấy làm một thành viên trong lần đột nhập này.
“Tôi đã nghĩ cậu ta không phải đối tượng sẽ dùng những con bài tốt nhất… nhưng dù có thì cũng phải ở đội này chứ.”
“Chuyện đó là vì chiến lực đấy. Người bằng hữu đã phán đoán rằng Lytial-dono nhất định sẽ làm cách nào đó để tách Harkdoc-dono ra và đối đầu bọn tôi. Hơn nữa, anh ấy có hơi băn khoăn vì làm vậy sẽ chỉ có mỗi Gradna-dono và Macetta-dono mà Lytial-dono biết rõ!”
Nói vậy thì mạo hiểm giả Morgana như Mix-san cũng như vậy mới phải. Nhưng đúng là có thêm một người vẫn tốt hơn nhiều.
“Gì vậy hả Lytial, bộ ông muốn gặp Ban tới vậy à~? Cứ nhẫn nhịn với ta đi nào, hay là để ta ôm ông một cái nhé?”
“Tôi không muốn bị ám mùi rượu nên xin miễn. Gradna, ở với Ban còn đỡ hơn nhiều so với nói chuyện cùng ông.”
“Hừ, ta cũng muốn ôm Macemace và Mimi hơn cơ. Fuhehe…”
Đây là Quyền Thánh… Một người mà bản thân có thể học được rằng thanh danh và tính cách cũng không phải giống nhau…
“Quả nhiên là kẻ thuộc hành tinh Yugura, cậu ta đã khiến tôi đọc sai một chút rồi. Nhưng chỉ chừng này thì cũng không thể gọi là tôi thất bại được. Cho dù hình thức khác nhau, nhưng chuyện Mix-san có ở đây cũng là điều tôi đã tính toán trước.”
Lytial rút ra thanh kiếm giắt bên hông. A, tôi biết rất rõ thanh kiếm ấy. Không mạo hiểm giả Morgana nào mà không biết đến truyền thuyết của Lytial Zentry… Lacra thì ngoại lệ.
Lytial, người được gọi là Chân Nhãn từ xưa và sở hữu tài năng tìm ra nhân tài ưu tú cũng có thiên anh hùng của riêng mình. Và sự tồn tại của thanh kiếm này là thứ không thể thiếu vào những lúc ấy.
“Thánh Kiếm Dioside sao. Thật hoài niệm nhỉ.”
“Kiếm phù phép là thứ đáng mỉa mai. Nếu được tạo ra từ cái ác thì đó là Ma Kiếm, nếu được tạo ra từ cái thiện thì đó là Thánh Kiếm. Rốt cuộc thì liệu thanh kiếm này có xứng đáng được gọi là Thánh Kiếm không?”
Trong truyền thuyết về Lytial, có thể nói rằng Dioside là thanh Thánh Kiếm sẽ luôn xuất hiện khi ông ấy trực tiếp ra tay giải quyết khó khăn. Đối với ông ấy, đây là vũ khí mạnh nhất mang duyên phận không thể tách rời. Đương nhiên là nó đều nằm ở hai con đường chính nghĩa và cái ác.
“Ai mà biết, cơ mà nếu đi cầm đồ thì chắc không thiếu tiền rượu đầu nhể.”
“Thế nên tôi mới muốn ở với Ban hơn là ông đấy. Tuổi tác của cuộc trò chuyện cứ luôn bị giảm xuống.”
“Chúng ta trẻ lại thì chẳng phải tốt à. Cứ tận hưởng như quay lại ngày tháng ấy nào!”
Và như thế, cuộc chiến giữa hai mạo hiểm giả truyền thuyết được kể lại trong lịch sử đã bắt đầu.