Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 301

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 667

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2966

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Korean Web Novel - 147. Sinh tồn trong ngục tối (2)

Cuộc sống thường ngày ở hiện thực của tôi chẳng có gì đặc biệt.

Sáng dậy, rửa mặt qua loa rồi ăn sáng. Dạo này tôi không tự nấu nữa, mà vào thế giới ‘Bạch Hoàn’, lấy đồ ăn do Yuria nấu mang về hiện thực để ăn.

Đồ ăn không có sức mạnh đặc biệt gì, nên không lo bị mất vị.

Rồi tôi đến trường. Những ngày thật sự không muốn đi, hoặc đang học mà chán hay bực mình, tôi bỏ về luôn.

Hết giờ học, tôi đến võ đường Linh Thiên Kiếm. Tập luyện hăng say cùng Jin Seyoung.

Cơ thể tôi vẫn được rèn luyện đều đặn. Vấn đề là hiệu quả không còn rõ rệt như trước. Hồi đầu, tập nặng một chút là sức mạnh, thể lực, nhanh nhẹn tăng lên, nhưng giờ dù tập đến chết cả ngày cũng chẳng tăng nổi.

Vì thế, động lực rèn luyện thể chất hơi giảm. Gần đây tôi chỉ dành khoảng 2 tiếng ở võ đường Linh Thiên Kiếm.

Thời gian còn lại tôi đi săn quái trong ngục tối. Dù sao tôi cũng là thợ săn cấp E. Và tôi có tham vọng lên cấp cao hơn.

Để thành thợ săn cấp cao, quan trọng nhất là thực lực, sau đó là thành tích, nên tôi đều đặn “đi làm” ở ngục tối.

Không có ngày nghỉ.

Muốn nghỉ thì vào thế giới ‘Thám tử Ma cà rồng’ hoặc ‘Bạch Hoàn’ là xong. Nghỉ ngơi ở đó thôi.

Mệt mỏi thể chất ở hiện thực? Dùng Hồi phục hoàn toàn là hết ngay. Dù sao 12 tiếng dùng được một lần, nên tôi tận dụng triệt để kiểu này.

‘Na A Yeon thì chẳng liên lạc gì…’

Na A Yeon, nữ diễn viên tôi từng dùng video và ảnh để ép và làm tình, đã một tháng trôi qua mà không có tin tức. Tôi kỳ vọng cô ta không quên được “hàng” của tôi mà liên lạc lại, nhưng có vẻ cô ta tự chủ hơn tôi nghĩ.

‘Mà, cũng chẳng sao.’

Tôi sẽ không chủ động liên lạc với Na A Yeon trước. Cô ta là diễn viên thật, nhưng không phải kiểu mỹ nhân tuyệt sắc đến mức phải níu kéo quan hệ. Nói thẳng ra, ngoại hình cô ta kém Jin Seyoung một chút.

‘Quan trọng hơn, tôi có thể làm tình với Na A Yeon trong thế giới ‘Thám tử Ma cà rồng’.’

Reika trong ‘Thám tử Ma cà rồng’ và Na A Yeon là cùng một người. “Hàng họ” cũng y chang. Muốn ôm Na A Yeon thì ôm Reika là được. Dù ở hiện thực có hơi kích thích hơn, nhưng không khác biệt lắm.

Hiện tại đang giữa giờ học.

Tôi và Oh Jun Hyeok ngồi ở góc lớp, chẳng tập trung nghe giảng mà mải làm việc riêng. Tôi ngồi thẫn thờ nghĩ lung tung, còn Oh Jun Hyeok thì bận nghịch smartphone.

Giáo sư thấy chúng tôi nhưng chẳng nói gì. Ông ấy cũng biết. Với những kẻ đã hoạt động như thợ săn như chúng tôi, bị đuổi học cũng chẳng sao. Và không chỉ chúng tôi, đây là cảnh thường thấy ở khoa thợ săn.

“Này, này. Nhìn này. Cô gái đang thả thính với tao đây. Nhỏ hơn tao một tuổi, nhan sắc không đùa được đâu?”

“Để tao xem nào.”

Tôi thò cổ ra nhìn ảnh Oh Jun Hyeok đưa. Là một cô gái tóc ngắn chụp selfie cùng Oh Jun Hyeok. Chắc chụp ở quán ăn nào đó, nhưng mặt cô ta bình thường.

“Bình thường mà.”

“Hả? Này, bình thường cái gì? Thế này là đỉnh cao rồi nhé!”

Oh Jun Hyeok nói đúng. Khách quan mà nhìn, ngoại hình cô ta trên mức trung bình. Nhưng không phải gu của tôi.

“À. Ừ nhỉ. Dạo này tao xem TV nhiều quá. Toàn thấy đám người nổi tiếng trên TV nên mắt tao cao rồi.”

Do ứng dụng cuộc sống trò chơi, gu nhìn phụ nữ của tôi tăng vọt. Giờ những cô gái trên trung bình cũng chẳng khiến tôi thấy đẹp nữa.

“Thằng khốn. Ở nhà hoài nên mất cảm giác thực tế rồi. Vậy nên tối nay đi club với tao không?”

Tôi cười khẩy.

“Mày bớt đi club đi. Đang thả thính với nhỏ này mà? Nhỏ đó biết mày là dân cuồng club không?”

“Tao gặp nó ở club luôn. Với lại mới chỉ là thả thính thôi. Chính thức hẹn hò thì tao bỏ club.”

“Tin nổi không.”

Tôi dám cá. Oh Jun Hyeok không bỏ được club. Lần trước cũng vì club mà chia tay bạn gái cũ đấy.

Tôi liếc smartphone của Oh Jun Hyeok, nói.

“Dù sao ngực cũng to đấy. Chắc cúp C.”

“Đúng chứ? Người nhỏ nhắn mà ngực bự. Mặt cũng thế này là đỉnh cao rồi… Dạo này tao nghĩ đến chuyện cưới nó luôn.”

“Điên à.”

Cưới cái khỉ gì.

Chúng tôi mới đầu 20. Kết hôn thì còn quá sớm. Hơn nữa, thợ săn càng cấp cao càng được trọng dụng. Chỉ cần lên cấp C là có thể gặp và cưới mỹ nhân xuất sắc hơn.

‘Người ta bảo thợ săn nên kết hôn khi nghỉ hưu.’

Thợ săn thu nhập cao nhưng cũng nguy hiểm. So với nghề lương cao khác, tỷ lệ tử vong cao hơn nhiều. Lơ là một chút, ngay cả thợ săn kỳ cựu cũng chết.

‘Bạn cùng khóa của tôi chết mất 2 đứa rồi.’

Chết trong ngục tối vì quái vật. Một đứa còn vớt được xác, đứa kia bị quái vật xé xác ăn sống, chẳng tìm nổi thi thể.

Tôi không thân với chúng, nên chẳng buồn. Điều tôi biết về chúng chỉ là tên thôi.

‘Tôi không được chết. Có ứng dụng cuộc sống trò chơi mà chết thì phí quá.’

Tôi đi ngục tối rất cẩn thận. Tuyệt đối không liều lĩnh.

Tiền thì muốn bao nhiêu cũng kiếm được, không cần phải liều.

“Sung Yujin. Gặp tôi chút.”

Ai đó gọi tôi.

Tôi rời mắt khỏi cửa sổ, thấy giáo sư Park đứng cạnh.

Park Cheon Woo. Giáo sư trẻ nhất khoa thợ săn. Gọi tắt là giáo sư Park. Có lẽ vì trẻ, ông ta quan tâm học sinh hơn các giáo sư khác. Dù giọng điệu và biểu cảm cộc lốc, ông ta lại rất hay lo chuyện bao đồng.

“Tôi ạ?”

“Ừ. Đến phòng nghiên cứu của tôi.”

“Bây giờ ạ?”

“Đi vệ sinh gấp à? 10 phút nữa đến.”

Giáo sư Park nói xong rồi rời đi.

Cốc cốc. Oh Jun Hyeok vỗ vai tôi, cười đểu.

“Yujin nhà ta tiêu rồi? Làm gì mà bị gọi thế? Hử?”

Thay vì lo cho tôi, nó lại thích thú. Tôi chậc lưỡi ngắn.

“Tiêu cái gì… Tao chẳng làm gì cả.”

Điểm số thì tệ thật, nhưng không chỉ mình tôi. Oh Jun Hyeok ngồi cạnh đây cũng ngang ngửa tôi. Trong đám học sinh còn có đứa tệ hơn tôi nhiều.

“Không đoán được gì à? Thật luôn? Giáo sư Park không gọi vô cớ đâu mà?”

Đúng vậy. Trễ học hay trốn tiết thì bị mắng chút thôi, chứ không gọi riêng ra chửi bao giờ.

“Không biết. Đi thì biết. Tao đi đây.”

Tôi nói qua loa rồi đứng dậy.

••

Tôi lần đầu vào phòng nghiên cứu của giáo sư Park. Phòng được sắp xếp gọn gàng. Kệ sách đầy sách chuyên môn về quái vật.

‘Lịch sử thợ săn không dài lắm.’

Thợ săn trở thành hiện tượng phổ biến chỉ mới gần đây. Siêu năng lực và quái vật tăng đột biến từ thời cận đại. Trước khi hiệp hội thợ săn được thành lập, công khai sự tồn tại của siêu năng lực, pháp sư, võ nhân, dân thường hoàn toàn không biết gì.

Quái vật từng được ngụy trang thành yêu quái. Những con quái trong truyền thuyết thực ra là có thật, chuyện hiển nhiên.

‘Có cả sản phẩm phụ từ quái vật nữa.’

Không biết của quái gì. Và tôi cũng chẳng quan tâm giáo sư Park nghiên cứu quái nào.

“Sung Yujin. Bên này.”

Tiếng gọi từ căn phòng bên phải. Tôi bước đến đó.

Không chỉ có giáo sư Park, Han Harin cũng ở đó, ngồi vắt chéo chân trên sofa. Lúc nào cũng kiêu kỳ thế này.

‘Han Harin sao lại ở đây… Chẳng lẽ với giáo sư Park?!’

Chắc không phải vậy. Biểu cảm lạnh lùng và khí chất của Han Harin không thay đổi dù đối phương là giáo sư.

Tôi ngồi cạnh Han Harin. Vì giáo sư Park ngồi đối diện.

“Hôm nay gọi hai đứa vì… tôi muốn giới thiệu cái này.”

Giáo sư Park đặt vài tờ giấy lên bàn. Ánh mắt tôi và Han Harin hướng đến. Nhìn kỹ thì có một tờ giống tờ rơi sặc sỡ xen vào.

“Dungeon Survival Reforged?”

“Ừ. Sung Yujin. Cậu biết gì về Dungeon Survival không?”

“Chương trình cách đây vài năm đúng không ạ. Lúc đó nổi lắm nên em biết. Nhưng em nhớ là nó thất bại thảm hại.”

Dungeon Survival.

Cách đây 5 năm, đài truyền hình SOX đã tham vọng chuẩn bị chương trình này.

Nội dung là thợ săn sống vài ngày trong ngục tối, cạnh tranh với các thợ săn khác. Đúng như tên gọi survival, phải sống sót trong ngục tối.

“Cái này… giờ lại làm nữa ạ?”

“Ừ. Lần này họ chuẩn bị kỹ lắm. Hiệp hội thợ săn cũng tích cực tham gia, và gửi cả thông tin đến chúng ta.”

Hiệp hội thợ săn tham gia thì dễ hiểu. Nhiều người thường sợ thợ săn. Hiệp hội muốn thay đổi nhận thức của họ, nên tích cực hợp tác với truyền thông để cải thiện hình ảnh thợ săn.

“…Dù sao thì lần này cũng thất bại như trước thôi, đúng không?”

“Đọc kỹ đi. Đài truyền hình cũng dùng đầu óc rồi. Chắc không lặp lại chuyện lần trước đâu.”

Dungeon Survival trước đây kết thúc ngay tập 1. Lý do chẳng có gì to tát. Vì có quá nhiều thợ săn cấp A tham gia.

Đài truyền hình đánh giá thấp sức mạnh của thợ săn cấp A. Họ quét sạch ngục tối trong một ngày rồi quay ra đánh nhau. Chẳng có cốt truyện hay gì cả. Chỉ toàn cảnh chiến đấu hoành tráng.

Nhưng ngay cả cảnh đó cũng không quay được tử tế. Người thường xem cảnh chiến đấu mà chẳng hiểu gì. Vì mắt thường không theo kịp trận đấu của thợ săn cấp A.

Kết quả, Dungeon Survival thất bại thê thảm. Trong lịch sử truyền hình, hiếm chương trình nào flop hoành tráng đến thế.

“Thợ săn trẻ dưới 24 tuổi tham gia?”

“Lý do Dungeon Survival thất bại là vì mất cân bằng giữa thợ săn và ngục tối. Lần này họ loại hẳn thợ săn mạnh và dày dặn kinh nghiệm, nên chắc không flop như trước.”

Điều kiện là dưới 24 tuổi và đội 3 người.

Đầu 20 tuổi. Đa phần là thợ săn cấp F đến D. Với giới hạn tuổi này, thợ săn cấp C trở lên rất hiếm. Khả năng họ tham gia Dungeon Survival gần như không có.

Giải thưởng chỉ 1 tỷ. Với thợ săn thì chẳng đáng bao nhiêu.

“Giải thưởng có 1 tỷ? Một tuần sống trong ngục tối mà chỉ 1 tỷ thì không đáng đâu.”

“Giải thưởng hơi ít thật.”

“Em không tham gia đâu. Không bắt buộc đúng không?”

Giáo sư Park gật đầu trước câu hỏi của tôi.

“Ý cậu vậy thì đành chịu. Tôi không ép được.”

“Nhưng sao đại học lại giới thiệu cái này ạ? Không tuyển công khai à?”

“Tuyển công khai thì thợ săn nào tham gia chứ?”

Trừ khi là kẻ thích nổi, còn không ai làm đâu.

“Với lại hiệp hội thợ săn yêu cầu hợp tác. Không chỉ trường ta, mà tất cả đại học có khoa thợ săn trên toàn quốc. Đây là chương trình phát sóng toàn quốc, không thể để ai cũng tham gia. Nên họ nhờ trường ta – nơi bảo lãnh được danh tính – hợp tác trước.”

“Hiệp hội thợ săn vất vả thật.”

Tôi nói thờ ơ.

“Han Harin. Cô thì sao?”

“…Em sẽ tham gia.”

“Vậy à? May quá. Có cô là 2 người rồi… giờ tìm thêm một người nữa…”

“Khoan đã. Tiền bối. Sao lại tham gia vậy?”

Tôi thực sự tò mò.

Han Harin là thợ săn cấp D, lại con nhà giàu. 1 tỷ thưởng? Với cô ấy chẳng là gì. Tôi tưởng cô ấy sẽ từ chối ngay. Han Harin đâu phải kẻ thích nổi.

Cô ấy liếc tôi, rồi đáp thản nhiên.

“Hiệp hội thợ săn đã tích cực tham gia, nên chắc an toàn. Cơ hội đấu toàn lực với thợ săn khác ngoài lúc này thì không nhiều.”

“…À.”

Nói ngắn gọn, vì kinh nghiệm chiến đấu.

Tôi thì dùng ứng dụng cuộc sống trò chơi, có thể trải nghiệm chiến đấu sinh tử ở thế giới khác bất cứ lúc nào, nhưng người khác thì không.

“Nghĩ lại thì đúng nhỉ. Em cũng tham gia.”

Tôi đổi ý, tuyên bố tham gia. Không phải vì kinh nghiệm chiến đấu. Mục tiêu là Han Harin. Đây là cơ hội tốt để thân thiết với cô ấy.

‘Để tôi cho cô thấy. Tôi đã khác xưa rồi!’

Tôi không còn là Sung Yujin chỉ mơ làm thợ săn nữa. Tôi muốn cho Han Harin – mối tình đầu của tôi – thấy rõ tôi đã thay đổi thế nào.

“Đột nhiên tham gia sao?”

“Thầy. Em xin thầy. Nghe tiền bối Han Harin nói, em thấy đây là cơ hội ngàn năm có một. Trải nghiệm này kiếm đâu ra ạ.”

“…Cậu tham gia thì tốt rồi. Đây là đơn đăng ký. Điền đi. Chương trình bắt đầu sau nửa tháng tại ngục tối do hiệp hội thợ săn chuẩn bị.”

Giáo sư Park chọn tôi và Han Harin chắc vì chúng tôi thuộc top mạnh trong khoa. Tôi cấp thấp nhưng dùng được mana, còn Han Harin không dùng mana nhưng thực lực đứng đầu khoa.