— Tôi thực sự chẳng hề thích thú gì với hai chữ "căm ghét".
†
Tôi ghét mưa…
Nó gợi nhớ lại cho tôi về những ký ức của ngày ấy.
Cái ngày mà cha mẹ ra đi, cũng là một ngày trời mưa tầm tã.
Người ta nói rằng ở Nhật Bản, mỗi ngày có khoảng 10 người chết. Số liệu thống kê thay đổi theo từng năm, nhưng cái chết dường như vẫn luôn kề bên tôi.
Một vụ tai nạn giao thông.
Nó xảy ra một khoảng thời gian ngắn sau khi tôi bước vào tiểu học.
Cha mẹ tôi đã trở thành một trong số mười người đó.
Xe hơi là một công cụ tiện lợi và thân thuộc, nhưng chúng cũng là mối hiểm nguy gần gũi nhất.
Đó là điều mà tôi đã học được khi còn nhỏ.
Tôi thấy buồn. Thật đau đớn. Tới mức tan nát cõi lòng.
Ngực tôi đau nhói, như thể trái tim đã bị khoét ra.
Dù tôi có ở đây, nhưng những người đáng ra phải ở bên tôi đã đi rồi… sự thật giản đơn đó khiến tôi rơi lệ.
Và khi ý thức của tôi trở nên mơ hồ, như thể linh hồn đã bị tách ra khỏi cơ thể, tang lễ kết thúc. Những cuộc nói chuyện ngay lập tức chuyển về hướng xem liệu có ai muốn nhận nuôi tôi không.
Vào lúc đó, nước mắt tôi đã cạn khô. Với ánh mắt xa xăm, tôi cứ vậy mà nhìn xuống nền đất.
"___________"
"___________"
Một người đàn ông và một người phụ nữ nói gì đó với tôi, nhưng những lời đó chẳng bao giờ lọt nổi vào đôi tai này.
Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được những lời nói tràn ngập thiện ý đang hướng tới bản thân, nhưng kể cả vậy, tôi vẫn chỉ có thể phản hồi một cách yếu ớt.
Và cuối cùng, hai người đó đã nhận nuôi tôi.
Một người bà con của cha mẹ tôi, và một người bạn của họ hồi còn trẻ. Một người phụ nữ có chút lạnh lùng, và một người đàn ông dịu dàng ấm áp.
Cả hai đều đối tốt với tôi, và kể cả khi lẽ ra họ phải đi làm, họ vẫn sẽ chờ mỗi sáng để nói với tôi rằng, 『Gặp con sau』khi tôi đi học, và『Mừng con về nhà』khi tôi trở về.
Vào cuối tuần và những kỳ nghỉ, họ lại kéo tôi đi chơi đâu đó.
"Mẹ là cô giáo của những loài hoa. Nếu là về hoa cỏ, thì mẹ là người hiểu biết nhất trên thế gian này."
Có lẽ bà đã để ý rằng tôi chỉ cúi sầm mặt xuống trong suốt chuyến đi tới công viên giải trí tuần trước, nên lần này, bà lại đưa tôi đến một ngọn núi với khung cảnh tuyệt đẹp ở một tỉnh khác.
Vô số loài hoa đua nở xung quanh; một cánh đồng hoa thật xinh đẹp.
Nhưng không một bông hoa nào trong số chúng có thể lọt vào tầm mắt tôi.
Tôi không thể phản ứng gì với người phụ nữ… mà kể cả tôi có cố đi nữa, những gì phát ra chỉ là một cụm từ duy nhất, 『Tôi xin lỗi...』, thế nhưng, bà vẫn cứ tiếp tục dịu dàng giảng giải về các loài hoa với một kẻ như tôi.
Người đàn ông cố làm cho tôi vui lên bằng cách thức tương tự, nhưng tôi chẳng thể đáp lại những nỗ lực của ông.
Ngôi nhà đó… không phải là ngôi nhà của tôi. Kể cả sau khi tôi chuyển đến ngôi nhà của hai người họ, điều đó vẫn chẳng hề đổi thay.
"Hôm nay mẹ sẽ nấu cơm. Đồ ăn luôn ngon hơn khi được làm bởi một người phụ nữ."
Người đàn ông luôn luôn đảm nhận việc nấu nướng, nhưng hôm nay người phụ nữ lại thử sức với điều đó.
Nói thẳng thừng thì, nó thật tệ.
Không nói gì cả, tôi lặng lẽ xúc thức ăn vào miệng, và khi bữa ăn kết thúc, tôi ngồi yên trên ghế nhìn chằm chằm ra ngoài ô cửa sổ.
Dĩ nhiên, không phải là tôi thực sự nhìn thấy cái gì ở ngoài đó. Trái lại, tôi không muốn thấy gì cả.
Khi buổi sáng tới, hai người họ tiễn tôi đi, và tôi đến trường.
"Chào buổi sáng, Mizuki-kun."
"..."
Người giáo viên dịu dàng gọi tên tôi, nhưng điệu bộ của tôi vẫn chẳng hề thay đổi. Tôi ngồi xuống ghế.
Tôi không bị bắt nạt, và những đứa trẻ trong lớp còn lo lắng cố gắng bắt chuyện với tôi vô số lần.
"Cảm ơn… và xin lỗi…"
Tôi không thể trả lời những người bạn học của mình. Tôi dành cả ngày trời cứ thế nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Chẳng phải là tôi đang thực sự suy ngẫm về điều gì đó.
Chỉ là tôi không muốn nghĩ gì cả.
Tôi không muốn quên đi cha mẹ.
Nhưng từng chút, từng chút một, thời gian cứ trôi qua, và khuôn mặt của cha mẹ cứ trôi đi thật xa, thật xa, xa mãi… Tôi cảm thấy buồn biết bao.
Đó là lý do tôi căm ghét tất cả mọi người.
Tôi ghê tởm họ.
Tôi chưa từng nói ra thành lời, nhưng tôi chỉ đơn giản là giận dữ với tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Đừng có giả vờ làm cha. Đừng có cố gắng làm mẹ.
Đừng có tước những điều quý giá của tôi đi.
Về hai người đó, về giáo viên, về đám bạn học, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ về họ.
"Mizuki-kun, hôm nay chúng ta được nghỉ, nhưng con có muốn đi đâu không?"
"Không… không có nơi nào cả…"
"Vậy hôm nay, chúng ta sẽ –"
Khi tôi lặng lẽ lẩm bẩm, người phụ nữ chuẩn bị nói gì đó, nhưng người đàn ông cản bà lại bằng cái lắc đầu. Hai người họ nhiều lần cố gắng nói gì đó để làm tôi vui lên, nhưng cuối cùng họ lại rời khỏi căn phòng mà tôi đang ở trong đó. Họ bắt đầu thảo luận về cái gì đấy.
Dù tôi chỉ là một đứa trẻ, tôi vẫn nhận thức được rằng bản thân đã làm một điều thật không phải. Sau đó, số lần họ bàn luận với nhau cứ thế mà tăng dần.
Thời gian mà tôi được ở một mình cũng theo đó mà tăng lên, nên tôi thậm chí còn cảm thấy biết ơn.
Tuần tiếp theo.
Hôm đó là thứ sáu, và ngày hôm sau sẽ là ngày nghỉ. Ngày hôm ấy, ngay khoảnh khắc bước vào căn nhà, tôi thực sự không nói nên lời.
Cả căn nhà ngập tràn những đóa hoa.
"Cái gì…"
Vào khoảnh khắc đó, trái tim tôi bị nhấn chìm bởi những bông hoa. Từ sân vườn cho tới lối ra, hành lang và khắp cả các căn phòng, vô số những bông hoa được treo lên. Một khung cảnh thật ngoạn mục.
"Con thấy thế nào, Mizuki? Mẹ đã nói mẹ là một giáo viên dạy cắm hoa siêu cấp mà, phải không nào?"
Khi tôi bị bao phủ bởi những loài hoa, người phụ nữ nói vậy.
Như thể trái tim trẻ thơ của người phụ nữ đang cháy rực lên, bà nở nụ cười đầy tinh nghịch và bắt đầu khoe khoang.
"Mizuki-kun à, cha nghĩ sẽ thật tuyệt nếu con biết thêm về hai chúng ta."
Bằng một giọng điệu tử tế và lịch sự, người đàn ông nói với tôi.
"..."
"Mẹ và người đàn ông này chỉ biết về những loài hoa. Chúng ta không biết cách sống nào khác ngoài một cuộc sống gắn liền với chúng. Thật là khó chịu, nhưng mẹ không thể làm gì để giúp con vui lên. Mẹ không biết phải làm sao. Nên mẹ quyết định dạy cho con biết về điều làm mẹ thấy hạnh phúc. Con hiểu ý mẹ chứ?"
Tôi không biết những điều bà ấy đang nói có ý nghĩa gì.
Tất cả là một mớ hỗn độn… nhưng biểu cảm của tôi đã thay đổi so với lúc trước, và…
"V-vâng…"
"Tốt lắm, cuối cùng con cũng đã gật đầu rồi. Từ giờ trở đi mọi thứ sẽ tuyệt vời lắm đây!"
Như một đứa trẻ bị đe dọa, tôi yếu ớt gật đầu. Rồi người phụ nữ nở với tôi một nụ cười thật tươi..
Và sau đó, đúng là mọi thứ đã trở nên thật tuyệt vời.
Mỗi ngày tôi trở về nhà, tôi sẽ thấy những đóa hoa tuyệt đẹp bung nở ở khắp nơi, như những thứ đồ trang trí tô điểm cho nơi đây.
Còn nữa, có vẻ như, những bông hoa ấy được chính tay người đàn ông gieo trồng, và người phụ nữ cắm lên.
Tôi nghĩ điều đó thật ngu ngốc, nhưng mỗi khi sự nghi ngờ của tôi giảm xuống một chút, người đàn ông sẽ lại kể cho tôi cách ông đã nuôi chúng lớn lên, còn người phụ nữ thì lại chỉ cho tôi cách bà đã cắm hoa từ đầu tới cuối.
Những cảm xúc của họ về cách mà họ trân trọng những bông hoa tới nhường nào cứ vậy mà tuôn chảy cho tới khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Và tôi đã chịu thua trước những cảm xúc ấy. Dù tôi không thể ép bản thân mình lắng nghe bất cứ thứ gì khác, nhưng vì lý do nào đó, chỉ có những cảm xúc ấy là lọt vào trong tai tôi.
Dù cho tôi có cố quên đi, họ vẫn tiếp tục nhồi những thông tin về các loài hoa vào đầu tôi, hết cái này tới cái khác, tựa như một dòng thác vô tận. Tôi chẳng quan tâm chút nào về hoa cỏ, nhưng tôi có thể hiểu được họ yêu chúng tới nhường nào. Cũng như những tình cảm mà họ dành cho tôi…
Từ lúc ấy, tôi cố để không nghĩ về nó. Nếu tôi hiểu được tình cảm của họ, thì tôi sẽ bắt đầu quên đi.
Mẹ ruột và cha ruột của tôi…
Nên tôi đã quyết định đóng chặt trái tim mình lại nhiều nhất có thể.
Tôi biết mình không bao giờ có thể thắng được người lớn, nhưng nếu chỉ là trái tim thôi, thì tôi không thể nào thua được.
"Tôi… ra ngoài chơi đây."
"Ồ!? Mizuki, con có bạn rồi sao?"
"V-vâng."
"Vậy thì đi đi con! Trẻ con ra ngoài chơi với bạn là chuyện bình thường mà."
Tôi đã nói dối.
Tôi luôn luôn cô độc ở trường, và kể cả họ có bắt chuyện với tôi, tôi cũng sẽ chối từ.
Nhưng dẫu vậy, hai người kia vẫn vui vẻ chúc mừng tôi với những giọt lệ rơm rớm nơi khoé mắt.
Tôi cảm thấy thật tội lỗi.
Họ luôn đặt tôi làm ưu tiên lớn nhất, và đối xử với tôi vô cùng tử tế.
Thế mà, tôi lại nói dối.
Chỉ vậy thôi cũng đủ làm cho lòng tôi đau đớn, như thể có những cây kim đang đục khoét từ bên trong.
Tôi ngồi trong công viên, ở một nơi khó thấy, và chờ đợi màn đêm buông xuống.
Sự kiện thường nhật đó cứ lặp đi lặp lại hàng tuần. Rồi hàng tháng.
Trước khi tôi kịp để ý, suy nghĩ của tôi về hai người họ đã dần thay đổi.
Người phụ nữ với vẻ ngoài nghiêm khắc… thực chất lại là một là một con người tử tế nhưng cũng có đôi chút ngại ngùng.
Người đàn ông dễ mến…là một con người dịu dàng và thực sự quan tâm tới người khác từ tận đáy lòng.
Nhưng tôi không muốn gọi hai người đó là cha mẹ của mình.
Nếu tôi làm thế, tôi có cảm giác rằng mọi thứ sẽ thay đổi… một linh cảm thật tồi tệ.
Và như thế, tôi đã vô thức chôn chặt những cảm xúc ấy vào sâu thẳm trong trái tim mình.
Sau khi nửa năm trôi qua, đám bạn học đã từ bỏ tôi, và tự lập thành những nhóm riêng của mình.
Vì tôi chẳng làm gì ngoài nhìn ra cửa sổ mỗi khi không có tiết học, chuyện đó là không thể tránh khỏi.
Những ngày như thế cứ tiếp diễn, kể cả khi năm học trôi qua, và tôi lên lớp, mọi chuyện vẫn giữ nguyên như cũ.
Tháng tư.
Mùa hoa anh đào đua nở khoe sắc.
Không chỉ có hoa anh đào, đây là mùa của trăm hoa sinh sôi nảy nở.
Và cũng là mùa mà những đóa hoa hai người kia đã gieo trồng tỏa ra vầng hào quang rực rỡ nhất.
Tôi lên một lớp, có vài người tôi quen biết, và cũng có những người tôi không, đã trở thành bạn học của tôi.
Giáo viên vẫn là cùng một người so với lúc trước, và từ những gì tôi nghe được sau đó, chính ông đã tình nguyện làm thế.
Nhưng tôi vẫn chẳng hề đổi thay. Tôi đối xử với những người bạn cùng lớp mới y hệt như cách tôi đã từng.
"Ể? Cậu ấy không có cha mẹ sao?"
Khi tôi quay xung quanh, tôi thấy vài đứa con trai đang nhìn về phía tôi và bàn tán to nhỏ.
Để ý rằng tôi đang nhìn, bọn nó tỏ vẻ hối hận rồi nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang.
Thỉnh thoảng việc đó lại xảy ra.
Trong hầu hết trường hợp, bọn nó thậm chí còn không thử tiếp cận tôi.
Ngay từ ban đầu, tôi đã không mở lòng với bất cứ ai, nên đó là một điều hiển nhiên.
Nhưng đứa trẻ đó thì khác.
"Này, không có cha mẹ thì cảm giác thế nào thế?"
Cậu ta thực sự là một đứa trẻ đáng ghét.
Có thể hỏi một điều như thế mà không thèm nghĩ tới cảm xúc của người khác, tôi tự hỏi cậu ta là cái giống gì.
"..."
Một cách tự nhiên, tôi giả vờ phớt lờ cậu ta, và đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
"Oy, đừng có lờ tớ đi chứ."
Cậu ta nói cái gì đó như thế, nhưng những lời ấy chẳng hề lọt vào tai tôi. Không… tôi thậm chí còn không muốn nghe những lời như thế.
Bọn họ làm cho lồng ngực tôi cảm thấy trống rỗng. Điều đó chẳng có gì tốt đẹp cả.
"Có muốn về nhà chung không?"
"Cứ đi với nhóm của cậu đi…"
"Này, nhà tớ ở gần nhà cậu, nên cậu là nhóm của tớ. Mà đợi đã nào, hôm qua, và hôm kia, chúng ta đã đi cùng nhau, phải không?"
"Tôi hiểu rồi…"
Dường như căn nhà của đứa trẻ này ở cùng hướng với tôi, và cậu ta chào tôi mỗi ngày.
"Cậu thấy đấy, mẹ luôn la mắng tớ mỗi khi tớ cho si rô phong và mật ong vào bánh kếp cùng một lúc. Nên nếu lần này tớ cho cả sô cô la, si rô, và mật ong vào cùng, thì chắc sẽ ổn thôi, đúng không?"
"..."
Cậu ta cứ tiếp tục lải nhải với tôi mà không biết mệt. Tôi không biết cậu ta gặp vấn đề gì, nhưng cậu ta cứ liên tục nói về đủ thứ.
Theo những gì tôi nghe được, cậu ta cực kỳ thích đồ ngọt. Cứ mở mồm ra là cậu ta lại nói về đồ ngọt, và luôn giành giật trong giờ ăn trưa mỗi khi có thức ngọt được phục vụ.
Tôi… thực sự không quan tâm đồ ăn có ngon hay dở, nên là…
"Này, Mizuki, cậu thích gì?"
"..."
"Ít nhất cũng phải có gì đó chứ, phải không nào? Này? Sao lúc nào cậu cũng vậy thế, trông chán đời lắm."
"..., ...da…"
Trúng phóc… tôi tự hỏi nếu có một thứ như thế thì đó là gì.
Vì cha mẹ đã mất, mỗi ngày trôi qua đều khó khăn, đau đớn và u sầu.
Nhưng hơn cả thế, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng nhàm chán.
Những lời đó, tới từ miệng của một thằng bé mà tôi căm ghét, làm tôi tức điên lên lần đầu tiên kể từ khi cha mẹ mất.
"Tôi ghét nó! Tôi ghét tất cả mọi người!"
Cậu ta bị sốc, và tôi chạy trốn khỏi nơi đó. Và rồi, dường như cậu ta làm một vẻ mặt thật phức tạp.
Dĩ nhiên, khoảng thời gian mà cậu ta nói chuyện với tôi đã giảm dần, và cậu ta luôn đắm chìm trong suy nghĩ mỗi khi không đánh chén đồ ngọt.
Cuối cùng cũng yên lặng. Đó là những gì tôi đã nghĩ.
Buổi sáng sau khi tôi có được cảm giác nhẹ nhõm đó, tôi thấy những hạt mưa mà mình luôn căm ghét rơi xuống bên ngoài.
Tôi không thích đến trường vào những ngày như thế này, nhưng tôi không biết hai người đó sẽ nói gì nếu tôi bảo vậy.
Sau khi cân nhắc, tôi vẫn quyết định đến trường.
Ngày hôm đó, cậu ta về nhà sớm hơn, sự vắng mặt của cậu ta làm cho mọi thứ trở nên thật tĩnh lặng.
Tôi đến trường, và bước vào lớp học, nhưng khi tới bàn của mình, tôi nghiêng đầu.
"...?"
— Những bông hoa màu vàng đựng trong một cái lọ đang ở bên trái chỗ ngồi của tôi.
"Ku… u…"
Khi những bông hoa lọt vào tầm mắt tôi, có cảm giác như cái gì đó mà tôi luôn giữ trong lòng chợt bùng nổ.
Kể từ khi cha mẹ mất, dù tôi có muốn khóc tới nhường nào, tôi cũng không làm thế.
Dù tôi có làm gì đi nữa, tất cả những gì còn lại ở đó chỉ là sự trống rỗng, và tôi chỉ cảm thấy đau buồn mà không rõ lý do.
Thay vào đó, tôi bắt đầu oà khóc.
Kể cả khi những bạn cùng lớp của tôi đang ở trong phòng, tôi vẫn khóc mà không chút do dự trước mặt tất cả.
"Ai đã làm chuyện này, giơ tay lên!"
Chú ý đến tình huống bất ngờ, thầy giáo hỏi trong tiết chủ nhiệm với một khuôn mặt đỏ gay.
Và một người đã giơ tay lên… là cậu ta.
Một cục u lớn lồi ra từ đằng sau đầu cậu bé. Tôi lưỡng lự, không thể tưởng tượng ra điều gì đã khiến cậu ta rơi vào tình trạng đó.
"Tại sao em lại làm một việc như thế!?"
Cậu ta cứ tiếp tục câm lặng, và thầy giáo cứ tiếp tục tuôn ra những lời mắng nhiếc đầy cay nghiệt.
Tôi không thể hiểu tại sao thầy ấy lại tức giận với cậu bé đó.
Ý tôi là, bọn tôi vẫn đang học những năm đầu của cấp tiểu học, nên tôi khá chắc là bọn tôi không thể nào biết được ý nghĩa của việc đặt hoa lên bàn học của ai đó.
Đó là lý do tôi đứng trước mặt cậu ta, và nói.
"Không! Tsukishiro-kun không có ý gì xấu cả!"
Vì tôi, một kẻ luôn ủ rũ, đã lớn giọng tới vậy, nên cả thầy giáo và cậu bé đều ngạc nhiên.
"Bởi vì cậu ấy, Tsukishiro-kun... là bạn của em!"
Những bông hoa màu vàng… những bông Phong lữ.
Trong ngôn ngữ của các loài hoa, là: 「Niềm an ủi」,「Tình bạn chân thành」,「Lòng quyết tâm」,「Lời cầu chúc hạnh phúc」.
Chúng nở từ tháng tư tới tháng mười một, những bông hoa xinh đẹp có nguồn gốc từ Châu Phi.
Cậu ấy, Tsukishiro Yuuji đã biết được rằng nhà tôi là một cửa hàng hoa, và thậm chí còn cố tìm hiểu về ngôn ngữ của các loài hoa, một thứ mà bản thân chẳng hề có chút hứng thú.
Để làm tôi chú ý, cha và mẹ sẽ dạy cho tôi mọi thứ về các loài hoa, và chắc hẳn cậu ấy cũng thực sự lo lắng cho tôi.
Không chỉ mỗi cậu ấy, mà cả mẹ và cha.
Tôi đã được cứu rỗi bởi nhiều người, và giờ tôi đang ở đây, tôi bắt đầu căm ghét chính bản thân mình.
Vậy nên tôi chẳng hề thích thú gì với hai chữ "căm ghét".
Tôi phủ nhận điều gì đó. Một người. Một sự vật. Một cảm xúc. Đó là một từ giẫm đạp lên tất cả chúng.
Tôi thích những ngày mưa.
Chúng gợi nhớ cho tôi đến cái ngày tôi nhận ra cha, mẹ, và cả người bạn thân nhất của tôi, vươn tay tới để nắm lấy tay tôi.
Với tôi, bọn họ, thực tại – là một cái gì đó không thể biến mất… một kho báu vô cùng quý giá.