In a world without life

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Oneshot - Chương kết - Trong một thế giới không tồn tại sự sống

… Đó là tất cả những gì con đã trải nghiệm cho tới ngày hôm nay.

Con không biết liệu mọi người có tin hay không, nhưng chí ít thì, chẳng cần phải lo lắng cho con đâu.

Dù có mất bao lâu, con cũng xin hứa là mình sẽ quay trở lại.

Gửi kèm với lá thư, con có bỏ vào vài hạt giống của thế giới này.

Theo những gì con biết cho tới lúc này, chắc hẳn chúng là những giống cây không hề tồn tại ở thế giới bên kia.

Cuối cùng thì, mẹ à, con xin lỗi vì đã không thể làm bữa tối cho mẹ.

Chắc chắn con sẽ đền bù cho mẹ khi trở về.

Cuối cùng thì, chúc mọi người sống thật hạnh phúc nhé.

Tới:

Kagiya Sachiko

Kagiya Hiroshi

Tsukishiro Yuuji

Hi vọng lá thư này sẽ đến được tay cả ba người,

-Kagiya Mizuki

Viết xong lá thư, tôi gập nó thành một chiếc máy bay giấy.

Chiếc máy bay được làm bằng vài mảnh giấy trung gian còn sót lại, những miếng giấy da cháy xém màu xanh lá với những họa tiết hình học khắc bên trên… Một chiếc máy bay giấy được cung cấp năng lượng bởi ma thuật gió.

"Mizuki, oph chichno?"

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi quyết định lên đường để kiếm tìm sự sống.

Vì không còn viên kẹo nào để vượt qua rào cản ngôn ngữ, nên chúng tôi đã trở về trạng thái không thể giao tiếp với nhau lúc ban đầu.

Song, bằng cách nào đó, tôi vẫn có thể hiểu Sherry đang nói gì.

"Ừ. Tôi chỉ muốn gửi cái này đi thôi. Cảm ơn vì đã sắp đặt lại lần nữa."

Tôi cầm cái máy bay giấy đến trước căn phòng dẫn tới thế giới của mình.

Với những ký ức của tôi cho đến bây giờ, và những cảm xúc mà tôi dành cho mọi người.

Tôi chẳng biết nó có đến được với họ hay không.

Nhưng Sherry đã nói với tôi rằng, miễn là cảm xúc của tôi đủ mãnh liệt, thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Vậy nên tôi tin tưởng. Rằng lá thư này sẽ tới được tay của tất cả mọi người.

"Làm ơn hãy thành công đi mà…"

Tôi cầu nguyện trong khi thả chiếc máy bay đi.

Phong thuật yểm trên những tờ giấy trung gian tạo ra một luồng gió đẩy nó bay lên.

Tôi nhìn chiếc máy bay rời đi, trong khi chúc nó có một chuyến hành trình an toàn.

Dù cho chiếc máy bay giấy chẳng hề có mắt, nhưng tôi vẫn chắp hai tay lại và dõi theo nó.

"Chúng ta đi chứ?"

Tôi đưa một tay ra để truyền đạt ý muốn.

"Rele, Chnikhi yoph."

Cô nắm lấy tay tôi, và mỉm cười gật đầu.

Kể cả lúc này, chúng tôi vẫn không thể hiểu lời nói của nhau.

Nhưng tôi có cảm giác rằng chúng tôi được liên kết bởi một cách hoàn toàn khác.

Chúng tôi tiếp tục bước đi với những chiếc túi du lịch lớn trên vai.

Chúng đã được chuẩn bị trước, với quần áo, đồ ăn, dụng cụ dùng bữa, cùng một đống giấy trung gian.

Chắc chắn đó sẽ là một chuyến hành trình dài đằng đẵng, và chúng tôi có thể tự tiếp tế tại những ngôi làng và đất nước mình đi qua. Nhưng vì chẳng có lựa chọn tốt nào về phương tiện di chuyển, chúng tôi đành phải cuốc bộ. Giá mà bọn tôi có thêm những công cụ cần thiết thì tốt biết mấy.

Kể cả lúc này… tôi nghi ngờ rằng mình có thể chịu đựng thêm thay đổi bất ngờ nào nữa, nhưng tôi muốn rèn luyện thêm sức bền của mình.

Tôi chắc rằng nó sẽ tự tăng lên khi tôi chu du cùng Sherry thôi.

"Chúng ta nên đi đâu trước đây?"

Khi chúng tôi rời khỏi thị trấn, bước qua cánh cổng và dừng lại ở một con cầu bắt ngang qua sông, tôi hỏi.

“Mahr suhna. Chimmohor sohchsana.”

Cô trả lời trong khi trỏ tay về một phía.

Tôi nghĩ cô đang nói rằng mình chưa từng đi về hướng ấy.

"Tôi hiểu rồi. Ra là đường đó."

Tôi xoay người về hướng mà cô chỉ.

"Mizuki."

"Ừ?"

"Nuôn nuôn…" (Luôn luôn…)

Cô ngượng ngùng lấy mũ áo choàng che mặt trong khi đang cố nói gì đó.

Những phần không bị che đi nhuộm đỏ.

"Ể?"

"Nuôn nuôn ở bên nau nhé. H-h… hứa đấy."

(Luôn luôn ở bên nhau nhé. Hứa đấy.)

… Chúng tôi có một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đợi ở phía trước.

Tôi đã xác nhận được điều đó khi nghe những từ tiếng Nhật phát ra từ đôi môi của cô.

Ngày hôm nay, trong thế giới này, tôi chỉ có thể nghe thấy thanh âm của gió, và tiếng xào xạc của lá cây.

Hai bước chân.

Hai bóng người.

Hai nhịp đập.

Không con người, không côn trùng, không dã thú, không cả chim chóc, một thế giới trống vắng đến tĩnh lặng.

Tôi chắc rằng đó sẽ là một vòng lặp của khổ đau và tuyệt vọng.

Song…

Trong một thế giới không tồn tại sự sống, chúng tôi tiếp tục kiếm tìm.

… Để chạm tay tới những sự sống đang đợi chờ ngoài kia.