In a world without life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Oneshot - Chương 02 - Niềm an ủi

Ba ngày đã trôi qua, và bất cứ khi nào ánh sáng mặt trời còn chiếu rọi, chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi.

Dù có đi xa tới đâu, tất cả những gì chúng tôi tìm được là những căn nhà trống rỗng, và những cánh đồng um tùm cỏ dại.

Đôi khi, sẽ có những ngôi biệt thự to lớn và vững chãi khác hẳn với bình thường, nhưng kể cả chúng cũng không được chăm sóc tử tế.

Cỏ dại mọc lên lấn ra khỏi lằn ranh.

Chúng tôi đang bước đi trên con đường rộng thênh thang. Tôi đoán đây là đường cao tốc hay thứ gì đó tương tự.

Tôi đã từng nghe kể rằng ở miền quê của những đất nước rộng lớn, những con đường thường không được bảo trì, và cứ giữ nguyên hiện trạng hàng năm trời.

Nhưng trước kia, có lẽ đây từng là một nẻo đường rộng lớn. Nền đất cứng khá dễ đi, và có vẻ như chưa từng có con người hay xe cộ nào đi qua trong hàng tháng. Cỏ dại mọc ra từ những vết nứt trên đường.

Tôi nhớ rằng những cây cỏ đuôi ngựa thường nảy mầm từ trong khe hở của bê tông vào đầu xuân.

Vào lúc đó, tôi đã thực sự bị ấn tượng bởi sự bền bỉ của chúng, có thể lớn lên được ở một nơi như thế, nhưng tôi cảm thấy có cái gì đó thật khác lạ từ những loài thực vật trên con đường này.

Chính xác thì có gì khác biệt chứ? Nếu được hỏi, tôi không chắc rằng mình có thể trả lời.

Nhưng, tôi vẫn cảm thấy… có một điều gì đó không đúng.

Vùng đất này quá tĩnh lặng.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi được nghe tiếng hót của chim muông, hay âm thanh ngân nga của lũ côn trùng?

Khi tôi cố lần tìm trong ký ức của bản thân, tất cả đã biến mất vào khoảnh khắc tôi bị mắc kẹt trên ngọn núi đó.

Chỉ còn tiếng xào xạc của cây cối và thanh âm của gió vang vọng trên thế gian này… Tôi không thể cảm nhận được hơi thở của sự sống.

Sinh mệnh duy nhất mà tôi có thể cảm thấy được…

"Mizuki, tarte nimyaku!"

Celeilia nói bằng một giọng đầy phấn khích khi cô chỉ về phía trước. Những ngày qua, tôi chưa từng hiểu được lời nói của cô, nhưng ít nhất thì chúng tôi cũng có thể giao tiếp với nhau thông qua cử chỉ.

"Một tòa lâu đài…"

Những gì chúng tôi thấy khi lên tới đỉnh của ngọn đồi nhỏ, là một tòa lâu đài khổng lồ.

So với những khu vui chơi giải trí và công viên chủ đề mà tôi từng ghé thăm, nó được làm bằng đá… và mang nét gì đó rất cổ kính.

Nhắc tới một tòa lâu đài của phương Tây, tôi thường tưởng tượng đến cái ở công viên giải trí tại quê nhà, nhưng tòa lâu đài này lại khá khác biệt. Nó được xây lên từ những viên đá với độc một màu trắng xám. Trải qua sự mài mòn của thời gian, những bức tường thành đã bị cháy xém bởi ánh nắng mặt trời.

Như thể để bảo vệ phần bên trong, bốn ngọn tháp được xây lên tạo thành một hình vuông bao quanh tòa lâu đài. 

Và ở phía trong, những viên đá giống hệt cũng được xếp chồng lên để tạo thành nền tảng. Một tòa lâu đài vững chãi.

Đó là điểm khác biệt so với toà lâu đài mà tôi đã tưởng tượng ra trong tâm trí. Và tỏa ra từ toà lâu đài một cách tự nhiên, là những căn nhà tương tự với màu đá xám xếp thành hàng thẳng thớm.

Tôi không biết toà lâu đài này được xây dựng vào thời kỳ nào, nhưng trong giờ Xã hội học, tôi đã được nghe rằng cần phải mất nhiều năm để xây lên một tòa lâu đài bằng đá.

Nhưng nó vẫn đẹp tới mức có thể sánh ngang với một Di sản thế giới.

Những nơi thế này thường là điểm du lịch hút khách, nên theo lẽ tự nhiên, đám đông thường hay tụ tập lại đây.

"Chnika hyoph, Mizuki."

"Ừ, đi thôi."

Từ đây đến tòa lâu đài còn một quãng đường dài, nhưng chỉ cần có một điểm đến ở phía trước đã làm cho tôi cảm thấy thật thích thú. Tôi nhanh chóng theo kịp nhịp độ của Celeilia và hướng thẳng tới thị trấn lâu đài. Dù tôi nghĩ mình đi cũng tương đối nhanh, Celeila vẫn luôn đi trước tôi vài bước, mặc cho đống hành lý trên lưng. Là một đứa con trai, tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Cân nhắc về sự khác biệt giữa sức mạnh của chúng tôi, tôi đoán là không còn cách nào khác, nhưng có lẽ tôi nên rèn luyện đôi chân của mình.

Nếu tôi có thể trở về thì, một cuộc marathon… có hơi khó nhỉ, nên ít ra tôi cũng sẽ đi bộ để cải thiện sức bền.

Cuối cùng, chúng tôi đã đến được cổng vào của thành phố, những cánh cổng lớn tới mức tôi phải ngước lên nhìn.

Từ đằng xa, trông nó giống như một thành phố thu nhỏ, nhưng khi chúng tôi lại gần, tôi phát hiện ra nó cực kỳ rộng lớn.

Ở vài nơi, sau khi trải qua nhiều năm tháng, những công trình bằng đá xám đã ngả sang một màu đen sẫm hay nâu đỏ.

Và dây leo lan rộng ra trên những bức tường đồ sộ.

Cây cầu dẫn vào thành phố... cũng được làm từ đá và khá dễ đi.

Ngơ ngác một lúc, tôi để ý rằng Celeilia đang đứng ở chân cầu, và vẫy tay với tôi. Tôi chạy theo để bắt kịp cô ấy.

Sau khi bước qua cánh cổng trống không, khung cảnh của thị trấn lâu đài mở rộng ra trước mắt tôi.

"..."

Cũng như tòa lâu đài, những dãy nhà cũng được xây dựng bằng cách xếp chồng đá lên nhau.

Một vài đám cỏ dại mọc lên ở đây đó, và những con đường lát đá là một sự cải tiến khá lớn so với nền đất cứng. Những căn nhà được trang bị khung cửa sổ hình chữ thập bằng gỗ.

Nhưng…

"Cứ như một thị trấn ma vậy…"

Một thị trấn im lặng như thể đã chết. Một con phố tĩnh lặng. Một thành phố tĩnh lặng… Một thế giới tĩnh lặng.

Ở đây cũng không có sự sống.

Theo những gì tôi thấy, đã nhiều năm trôi qua kể từ khi những ngôi nhà này được xây lên.

Thật kỳ lạ khi những công trình bằng đá này lại được bảo tồn tốt đến vậy.

Nên nói thế nào nhỉ… sẽ chẳng lạ lùng gì nếu chúng bị phong hoá hay vỡ vụn, nhưng cứ như thể chỉ một vài tháng trước, con người vẫn còn đang sống ở nơi đây.

"Mizuki, horriki nit!"

"Ư-ừ."

Giữa lúc lòng tôi đang chất chồng những lo âu, Celeilia lên tiếng gọi.

Nghe thì khá xấu hổ, nhưng tôi mừng vì có cô ở bên. Celeilia dường như có một mục tiêu trong tâm trí, và mỗi khi tôi dừng bước, cô lại nắm tay tôi và kéo đi.

Đây từng là một thị trấn rộng lớn, tôi nghĩ vậy. Nơi đây thực sự rất lớn, và đường xá phức tạp tới nỗi tôi nghĩ mình sẽ bị lạc.

Có khả năng là hồi trước Celeilia từng sống trong thị trấn này. Chuyển động của cô mượt mà đến nỗi suy nghĩ đó chợt nảy ra trong tâm trí tôi.

"Tòa lâu đài sao?"

Chúng tôi đang từ từ tiến tới tòa lâu đài vừa trông thấy khi ở trên đồi.

“Roph, Hitkima mezmo hottechyo sokchenma kezo…”

Nói bằng một giọng có chút hối tiếc, Celeila bắt đầu bước đi nhanh hơn.

Khi chúng tôi đi qua cánh cổng của lâu đài, tôi nhìn lên phía trên ba công trình tách biệt.

Đầu tiên là toà lâu đài lớn. Hai cái còn lại thì tôi không biết là gì.

Celeilia bước vào tòa lâu đài mà không chút do dự.

Bên trong khá tối tăm và ẩm ướt. Hệ thống thông gió cũng tương đối tệ.

Nhô ra từ bức tường là những chỗ thắp đuốc, dường như được sử dụng để chiếu sáng nơi này.

Như thể đã cháy hết từ lâu, những mảnh than vụn rải rác dưới chân tôi.

Hơn cả một tòa lâu đài, bầu không khí của một pháo đài đang xâm chiếm cả khu vực.

Trên đường đi, chúng tôi bước xuống một cầu thang, những khoảng giữa các bậc thang khá kỳ lạ và bất thường, nên tôi gần như đã trượt chân nhiều lần.

Và cuối cùng Celeilia dừng lại tại một cánh cửa chất đầy những kim loại quý cùng các mảnh đồ trang trí đẹp đẽ bằng bảo thạch.

"Mizuki, hohok."

"Có gì ở đó sao?"

Gật đầu kiên quyết, cô đẩy mạnh cánh cửa. Nó không mở ra.

"Zoph hitte?"

Celeilia nghiêng đầu một cách hiếu kỳ.

"Có lẽ nào…"

Tôi thử đẩy nó.

Cánh cửa, cực kỳ nặng với những phần trang trí bên trên, trượt trên mặt sàn và bắt đầu mở ra.

Khi tôi nhìn Celeilia, khuôn mặt cô nhuốm một màu hồng nhạt.

Cô ấy thấy xấu hổ sao?

Thì ra kể cả cô cũng mắc sai lầm.

Tôi đã tùy tiện áp đặt hình ảnh của cô như một con người hoàn hảo có thể làm bất cứ thứ gì.

Ý tôi là, cô cho tôi thấy sự kỳ diệu phép thuật mỗi ngày. Tôi cũng có những kỳ vọng dành cho cô, hay có lẽ, là những khát khao của chính bản thân tôi.

Nhưng dường như thế này cũng có chút nhẹ nhõm.

Cho tới bây giờ… không. Kể cả bây giờ, tôi vẫn thấy nơi thiếu sức sống này trông thật đáng sợ, nhưng một ánh sáng mờ nhạt thoát ra từ ô cửa sổ đã đóng lại từ phía bên kia. 

Khi Celeilia mở cánh cửa sổ ra, bên trong căn phòng được chiếu rọi.

Tất cả đều được trang trí một cách tỉ mỉ… có rất nhiều thứ, nhưng bố cục cơ bản của căn phòng bao gồm một tấm thảm, một chiếc giường, một cái bàn và một kệ sách.

Mặt sàn và mặt bàn được phủ một lớp bụi.

Nếu phải diễn tả bằng một câu, thì nó trông giống phòng ngủ của hoàng tộc… Có lẽ nào…

"Hừmm?"

Nhìn kỹ hơn, thì ở khu vực bên phải của kệ sách lớp bụi có mỏng hơn một chút so với những nơi còn lại.

"Roph, hohoki maymo."

Khi tôi để ý, Celeilia lên tiếng, và bắt đầu kéo cái kệ sách. Tôi không biết ở đó có gì, nhưng tôi sẽ giúp.

Kệ sách nhẹ hơn vẻ bề ngoài của nó, và có thể được dễ dàng di chuyển với hai người.

"Đây có phải thứ mà người ta gọi là mật đạo không?"

Đằng sau kệ sách là một cái lỗ hẹp tới nỗi chỉ một người có thể chui qua.

Ở phía bên kia của cái lỗ là một cầu thang dẫn xuống phía dưới, nhưng phía xa hơn thì quá tối tăm để có thể xác định.

"Horrik, Mizuki."

Celeilia bỏ lại hành lý trong căn phòng. Cô lấy vài tờ giấy màu đỏ ra bằng một tay.

Dù tôi có được chứng kiến bao nhiêu lần đi nữa, những mảnh giấy của cô vẫn thật kỳ diệu. Khi chúng tôi cắm trại bên ngoài, chúng có hiệu suất rất lớn, nhưng bây giờ lại chỉ tỏa ra một ánh sáng ấm áp vừa đủ để soi sáng tầm nhìn.

Còn tay kia, cô nắm lấy tay tôi, và bắt đầu bước xuống những bậc thang.

Nhịp tim truyền qua đôi bàn tay đã được gắn kết của chúng tôi dường như lớn tới bất thường.

Chúng tôi đi xuống vài tầng, và bầu không khí đã nói lên rằng nơi đây là ở dưới lòng đất. Trước mắt chúng tôi là một căn phòng lớn, và những thứ bên trong khiến tôi phải lặng thinh.

Đó là một núi kho báu.

Phản chiếu trong đôi mắt tôi là vàng bạc, những phụ kiện trang trí bằng đá quý, những thứ đồ trang sức lớn, những quyển sách cũ quý giá, vương miện, quyền trượng, và những thứ khác có vẻ có giá trị.

Cũng có cách gọi là 'vàng bạc châu báu', tôi nghĩ đó chính là cụm từ hoàn hảo cho trường hợp này.

"Mizuki."

"Celeilia?"

Từ trên ngọn núi của những kho báu vô giá, cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ, và cho tôi xem những gì bên trong.

Quan trọng hơn, chúng được đặt ở một nơi có nhiệt độ và độ ẩm không phù hợp với quy chuẩn. Một vài viên dường như đã hơi chảy ra.

Tôi có chút do dự nếu phải đặt một trong số những thứ đó vào miệng mình…

Trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, cô đã ngay lập tức ném một viên vào trong miệng.

"Rach, Mizuki, o minette."

Cô cầm một viên kẹo lên, và đưa lại gần miệng tôi. Tôi nghĩ 'minette' có nghĩa là ăn đi. Đó là từ ngữ mà cô thường nhắc đi nhắc lại mỗi khi gần tới giờ ăn, nên chắc hẳn nó có liên quan gì đến hành động đó. Tôi nhìn vào viên kẹo đang tới gần.

Thực sự thì trông nó hơi bẩn một chút. Muốn ăn thứ này đòi hỏi phải có kha khá lòng can đảm.

"Nếu tôi ăn nó thì sẽ đau bụng mất, nên là…"

"Yazka kachya hachime!"

Đây là lần đầu tiên mà Celeilia lớn tiếng với tôi.

Cô ấy đang giận chăng?

Dường như cô đang khẳng định rằng mình đang rất quyết tâm.

Ừ~... Khá đáng sợ, nhưng vì cô ấy đã dẫn đường cho tôi tới tận đây, có lẽ tôi cũng phải thu thập cho mình chút lòng can đảm.

Tôi cầm lấy viên kẹo, và rụt rè bỏ vào miệng.

Thứ đang bắt đầu lăn tròn và lan tỏa ra trong lưỡi tôi có một hương vị khá kỳ lạ.

Nó không ngọt, và cũng chẳng có mùi bạc hà.

Tôi thực sự không thể tìm ra bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả nó.

Ít nhất thì, trong suốt cuộc đời, tôi chưa từng được nếm thử thứ gì tương tự như thế.

Nếu buộc phải miêu tả, thì có lẽ đó là hương vị của một quả cầu thủy tinh tan ra trong miệng khi tôi chạm lưỡi vào… là một hương vị như thế.

"Mizuki, anh có hiểu lời tôi nói không?"

"Ể!?"

Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, và quay xung quanh. Và dĩ nhiên, chỉ có mỗi Celeilia ở đó.

Trên hết, giọng nói đó đã gọi tôi là Mizuki một cách rõ ràng.

Điều này nghĩa là sao? Phải chăng Celeilia đã học tiếng Nhật?

Không, điều đó sẽ không xảy ra.

Kể cả nếu cô có hiểu đi nữa, thì chắc hẳn cô đã nói với tôi từ trước rồi. Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của tôi, Celeilia nở một nụ cười mềm mại.

"Tôi có thể gọi cô là Celeilia… được không?"

"Ừ, tôi là Celeilia Flamell."

Khi cô trả lời câu hỏi của tôi, đôi mắt Celeilia hơi rơm rớm nước, như cái cách cô thi thoảng làm trên chuyến hành trình của chúng tôi, và cô mỉm cười.

"Mizuki… tôi đã luôn muốn nói chuyện với anh…"

"Với tôi sao? Đợi đã, Celeilia, cô là ai thế?"

"Chỉ đơn giản là Celeilia thôi. Là… của đất nước này, không, Mizuki, chỉ là một công dân của một thế giới khác với thế giới của anh."

"Một thế giới khác ư?"

Với một biểu cảm cô độc, cô gật đầu.

"Anh có thể không tin tôi, nhưng thế giới mà Mizuki và tôi sinh ra là khác nhau… Tôi nghĩ vậy."

"Ừm~... ý cô là sự khác biệt trong ngôn ngữ, quốc tịch, hay thứ gì đó tương tự sao?"

"Mizuki này, tôi rất chắc chắn về việc này. Ý tôi là, trong thế giới nơi tôi sống, không tồn tại những thứ như công cụ mà anh để trong túi trái."

Tôi lập tức đút tay vào cái túi.

Bên trong là một cái điện thoại di động lỗi mốt mà tôi đã dùng được nhiều năm.

Trong quá khứ, hồi tôi còn nghĩ là quá sớm để có một chiếc điện thoại, cha mẹ đã mua nó cho tôi. Lý do mà nó cũ kĩ đến thế là do liên quan tới vấn đề kỷ niệm. Để nạp điện cho nó, tôi phải tới cửa hàng để mua năm cục pin. Hiệu suất của nó khá thấp, và cũng nặng nề hơn so với những mẫu hiện hành. 

Nhưng đối tôi, đó là một vật rất quan trọng.

"Chỉ là một chiếc điện thoại di động bình thường thôi mà, phải không?"

"Đúng vậy… với anh, nó là bình thường. Vậy đây có phải là một thứ mà anh thường thấy quanh mình không, Mizuki?"

Những tờ giấy ấm áp có hoa văn được nhuộm một màu đỏ đang hoạt động như nguồn sáng của chúng tôi.

Xung quanh tôi… đúng là không có công cụ ma thuật nào như thế. Ngay từ ban đầu, có thể hiểu được lời nói của nhau sau khi đặt một viên kẹo vào miệng đã thật khác thường rồi. Một thứ gì đó tựa như ma thuật.

Điều kỳ lạ nhất là những lời nói tôi nghe được từ Celeilia vẫn là ngôn ngữ của một vùng đất xa lạ, nhưng ngay sau khi được não tôi xử lý, chúng lại biến thành tiếng Nhật. Nếu không phải là ma thuật, thì đó là gì?

"Bây giờ có thể tôi đang sử dụng chúng như thế này, nhưng thông thường thì người ta có thể sống sót một tuần chỉ với một tờ, anh biết đấy."

"Vậy viên kẹo đó cũng giống thế sao?"

"Ừ, nó được chế tạo bằng những nguyên liệu rất quý, nên vị vua của đất nước này cũng chỉ sở hữu sáu viên như thế, nhưng khi một người đặt cái này vào miệng thì có thể tạm thời hiểu ngôn ngữ của người khác. Một thứ vô cùng tiện lợi."

"Cho tôi sử dụng một thứ quý giá tới vậy, liệu có ổn không?"

"Không sao cả. Ý tôi là, chủ nhân của nó, những người sẽ ở đây để kết tội anh, những người sẽ ở đây để phán xét anh; đều đã biến mất rồi."

"Ể…?"

Tôi cố hỏi xem ý của cô là gì, nhưng chẳng thể nói ra một lời nào, chúng đã tan ra trong cổ họng tôi cùng với viên kẹo.

— Là bởi Celeilia trông thật buồn bã khi cô hướng ánh mắt nhìn xuống mặt đất…

Tôi chỉ muốn biết nguyên do đã khiến cho cô có vẻ mặt như thế. Chỉ là không phải hôm nay.

Ngày hôm qua, và ngày kia, và thậm chí cả ngày kìa, tôi chỉ muốn khích lệ Celeilia khi cô mỉm cười với tôi đầy buồn bã.

"Hiểu rồi. Tôi tin cô, Celeilia."

"Thật sao?"

"Ừ. Thế giới này hoàn toàn khác biệt với nơi mà tôi sinh sống. Một thế giới khác. Là lẽ tự nhiên khi ngôn ngữ của chúng ta khác biệt, và nơi tôi đang đứng hiện giờ là một trong vô số những quốc gia của vùng đất này."

"Cảm ơn anh… Mizuki…"

"Tôi mới là người phải nói điều đó. Cảm ơn vì đã dẫn đường cho tôi tới tận bây giờ. Tôi thực sự sẽ gặp rắc rối nếu chỉ có một mình."

"Có lẽ là vậy. Trông anh có vẻ không quen với việc ngủ ở bên ngoài… à, nhưng món snack giòn giòn ngọt ngọt kia đúng là ngon lắm đấy. Là anh tự làm sao, Mizuki?"

"Ừ, đó là món ăn của một đất nước khác ở thế giới của tôi…"

Trong ba ngày chúng tôi dùng để tới đây, tôi lo rằng combo bánh mì ngắn bổ sung của mình (vị sô cô la) sẽ bị hỏng, nên tôi đã chia cho Celeilia một ít.

Ngay từ ban đầu, có lẽ vì đó là thức ăn của nước ngoài, nên cô ấy cũng do dự giống tôi. Nhưng sau khi cắn một miếng, trông cô ấy có vẻ thực sự thích nó.

"Bạn thân nhất của tôi thích đồ ngọt, nhưng vì tôi khá băn khoăn vì cân bằng dinh dưỡng của cậu ấy, nên tôi đã xoay sở để học cách làm chúng. Miễn đó là đồ ngọt thì cậu ấy sẽ ăn."

Bánh mì ngắn là đồ ngọt truyền thống của Scotland, mặc dù có thể sẽ có chút hiểu lầm giữa các ngôn ngữ, nhưng nếu bạn nói là CalorieMate, hầu hết mọi người sẽ hiểu.

Bạn tôi cũng thấy thế, nên khi tôi thử trộn sô cô la vào cùng để thử nghiệm, cậu ấy đã vui vẻ ăn nó, nên tôi đã bắt đầu tìm cách để thêm vào yếu tố dinh dưỡng, rồi kết hợp tất cả cùng với nhau.

"Tôi hiểu rồi. Mizuki, anh thích người đó, nhỉ?"

"Ừ, cậu ấy là bạn thân suốt đời của tôi."

"Tôi hiểu…"

Celeilia làm một biểu cảm trông thật buồn bã.

Tôi định hỏi lý do, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một nụ cười đã thay thế lên khuôn mặt của cô.

Là tôi nhìn nhầm chăng?

"Nhưng Mizuki này, chất lỏng màu nâu cực ngọt đó không tốt đâu. Thứ đó đã vượt xa những giới hạn thông thường rồi."

Món cà phê sữa đặc đúng là có hơi quá so với một người bình thường.

Nhưng cậu ấy lại lấy chất lỏng bất thường này, rồi trộn mật ong và si rô phong vào trước khi uống. Khung cảnh đó quá đáng sợ để diễn tả.

Tôi nghĩ thi thoảng uống thì chắc cũng không sao, nhưng nạp thứ đó vào người thường xuyên lại quá sức nguy hiểm.

"Celeilia, tại sao cô lại ở trong căn nhà đó?"

"Vì đó là nơi mà tôi đã sinh ra."

"Tôi hiểu rồi. Nơi đó khá tốt và yên tĩnh, và không khí cũng thật trong lành."

"... Đúng vậy."

Lại lần nữa.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng đen bao phủ khuôn mặt cô, để lộ ra một biểu cảm tăm tối, nhưng cô lại cưỡng ép che chắn nó lại bằng một nụ cười.

"Này, Mizuki. Tôi muốn biết thêm về anh."

"Thật sao? Chà, tôi không thấy phiền đâu, nhưng…"

Tôi không muốn làm cô ấy kích động. Nhưng cứ mỗi khi cuộc nói chuyện hướng về cô, Celeila lại cúi đầu đầy đau khổ.

Tôi cố che giấu những câu hỏi mà mình thực lòng muốn được giải đáp, rồi kể cho cô không về cái gì khác ngoài bản thân mình.

"Mẹ tôi là một người giảng dạy nghệ thuật cắm hoa, còn cha tôi thì bán chúng, và…"

Trước khi kịp để ý, tôi đã bắt đầu kể về những điều quý giá với bản thân, bạn bè, gia đình, trường học, cuộc sống, và cả những chuyện hàng ngày của tôi. Dường như những thông tin vô nghĩa đó đã đủ để thoả mãn cô. Cuối cùng, tôi cũng hết chuyện để nói, và số lượng những từ ngữ phát ra từ miệng tôi cứ vậy mà giảm dần.

"Mizuki, tôi đã quyết định rồi."

"Celeilia?"

Cô nắm lấy cả hai tay tôi, và siết chặt chúng.

Không như biểu cảm đã cho tôi thấy lúc trước, những biểu cảm mềm mại dường như sẵn sàng đón nhận tất cả những gì đến với bản thân, cô làm một vẻ mặt nghiêm túc và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Cảm giác như thể tôi sắp bị hút vào đôi đồng tử màu hoàng kim đó.

Và rồi tôi để ý.

Đôi bàn tay cô bắt đầu run rẩy.

Trước khi tôi kịp hỏi lý do, cô đã bắt đầu liên tục tuôn ra những từ ngữ.

"Mizuki, hãy đảm bảo con tim anh đã sẵn sàng đi. Kể từ bây giờ, tôi sẽ kể cho anh tất cả những gì tôi biết, tất cả những gì về thế giới này."

"Đ-được rồi."

Một lần. Rồi hai lần. Celeilia thở vài hơi thật sâu, trước khi trưng ra một vẻ mặt nghiêm nghị. Cô lên tiếng.

"Không có sự sống ở thế giới này."

"Ể?"

"Cụ thể hơn, ba tháng trước, vào một ngày nọ, bắt đầu với con người, tất cả các hình thái của sự sống đều đã tan biến."

"Sự sống tan biến ư…?"

"Mizuki, anh không thấy gì lạ trên con đường mà chúng ta đã dùng để tới đây sao?"

Tất nhiên là nó kỳ lạ rồi.

Từ lúc tôi thấy bản thân ở trên ngọn núi đó, cho tới khoảng khắc mà tôi được gặp Celeilia, tôi không thấy bất kỳ một con côn trùng hay chim chóc nào cả.

Điều đó vẫn không thay đổi trong ba ngày mà tôi ở cùng cô ấy. 

Tất cả những gì tôi nghe thấy được là thanh âm của gió, và tiếng bước chân của chính chúng tôi.

Tiếng lá cọ vào nhau xào xạc, và âm thanh của dòng nước trôi chảy vẫn còn ở đó, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì khác.

Kể cả cô ấy có không hỏi đi nữa, đây cũng không phải chỉ là lần đầu hay lần hai mà tôi thấy chuyện này thật kỳ lạ.

Nhưng… tôi đã vô thức ngăn bản thân nghĩ về việc đó.

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

"Ba tháng trước, cái ngày mà sự sống tan biến khỏi những toà nhà xung quanh,... tại ký túc xá của lữ đoàn ma thuật hoàng gia - 'Học viện Nir', tôi đã tỉnh dậy, nhưng không còn ai ở đó."

"... Và cô chắc chắn rằng không phải họ chỉ đi đâu đó sao?"

Cố gắng phủ nhận thực tại, tôi hỏi một câu mà tôi vốn đã biết câu trả lời.

Kể cả khi, qua cách hành xử của Celeilia và tình huống hiện tại, tôi biết cô chẳng hề nói dối.

"Hoàng tộc, hiệp sĩ, binh lính, hiệp hội Ma thuật sư, dân thường của đất nước này, họ không thể nào cùng lúc chuyển đi được. Không, dù cho họ có thể đi nữa, thì cũng chẳng có lý do gì để làm vậy."

Hai từ hiệp sĩ và ma thuật sư làm rối loạn cảm giác của tôi về thực tại, nhưng kể cả khi cô không nói cho tôi biết sự thật rằng một số lượng người không thể tin nổi đã biến mất, thì tôi cũng có thể hiểu được điều đó.

Tuy nhiên, dẫu cho đó có là sự thật, tại sao Celeilia vẫn ở đây và hoàn toàn bình thường? Từ cách cư xử của cô, tôi có cảm giác rằng dường như chính cô ấy cũng chẳng biết tại sao.

Và… người đang cảm thấy đau đớn nhất trong cuộc đàm đạo này là Celeilia…

"Lúc đầu, tôi cứ nghĩ mình đang ngủ mơ. Những căn phòng luôn tràn ngập sức sống bỗng dưng trở nên trống rỗng… nhưng tôi ngay lập tức để ý rằng có gì đó thật kỳ lạ. Trên hết, những binh sĩ thường bắt đầu tập luyện mỗi sáng sớm không hề xuất hiện ở đó, và trong thị trấn lâu đài cũng chẳng có bất kỳ ai."

Hãy cố tưởng tượng ra nào.

Một ngày khi tôi tỉnh dậy trên chiếc giường của mình, cha và mẹ không còn ở đó.

Sau khi đi ra ngoài, tôi vẫn không thể thấy bất kỳ ai, và khi tôi tới trường, bạn thân tôi cũng không có ở đó.

Dù có tới nhà ga, vẫn chẳng có lấy một bóng người… chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây?

Tôi sẽ sợ hãi. Chỉ đơn giản là sợ hãi.

Tôi đã từng nghe kể về những câu chuyện tương tự với câu chuyện của cô trong manga và tiểu thuyết, nhưng nó vẫn thật là đáng sợ.

Tất cả những người mà cô hằng trân quý đột ngột biến mất vào một ngày nọ, những suy nghĩ giản đơn đó khiến cơ thể tôi run lên.

"Tôi sợ… tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Tôi sợ rằng có lẽ mọi người ghét bỏ tôi, nhưng tôi thậm chí còn đột nhập vào nhà người khác một cách bất hợp pháp. Sau một tuần, dù cho tôi biết điều đó thật sai lầm, tôi bắt đầu coi tất cả những thứ trong tòa lâu đài này như tài sản của bản thân…"

Tôi không biết tình huống đó là như thế nào, nhưng tôi không nghĩ còn cách nào khác.

Dù cho có trở nên đơn độc, bạn vẫn phải sống tiếp.

Bạn vẫn phải ăn cơm, và tìm một nơi để chợp mắt. Nên kể cả khi tôi gặp phải một tình huống như thế, sẽ chẳng có gì kỳ lạ nếu tôi đi ăn trộm từ các siêu thị và cửa hàng tiện lợi.

"Sau đó, tôi tìm kiếm. Những ngôi làng lân cận, quê nhà của tôi, và thậm chí cả những đất nước láng giềng. Nhưng ở đất nước đó, rồi đất nước sau đó, rồi thậm chí cả đất nước sau đó nữa, vẫn không có bất kỳ một ai…"

"..."

"Tới cuối cùng, tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi quyết định trở về nhà, và sống một cuộc đời trầm lặng."

Tôi chắc rằng cuối cùng Celeilia đã bỏ cuộc.

Không còn một ai khác trên thế gian này ngoại trừ cô, và từ giờ trở đi, sự thật ấy sẽ chẳng bao giờ đổi thay.

Có thừa mứa nhu yếu phẩm để sử dụng nếu cô muốn sống một mình.

Nếu không muốn phải tự sát, dù cho thật đáng sợ, cô vẫn không có lựa chọn nào khác ngoài sống tiếp.

"Và khi tôi đã làm quen với cuộc sống này… Mizuki, anh đã xuất hiện."

"Tôi ư?"

"Ừ. Tôi đã cảm ơn chúa. Cảm ơn vì đã để Mizuki được sinh ra, cảm ơn vì đã để anh ấy được sống… lần nữa, rồi lại lần nữa, tôi đã cảm ơn rất nhiều, suốt một khoảng thời gian tưởng chừng như vô hạn."

Vậy ra đó là lý do tại sao mà cô đã rơi những giọt nước mắt hạnh phúc lúc ấy.

Nếu tôi ở trong một tình huống tương tự, tôi cũng sẽ ôm chặt lấy cô trong nước mắt.

… Ý tôi là, điều cô đã bỏ cuộc từ lâu lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

"Vậy nên tôi đã luôn luôn muốn được ở bên Mizuki. Nếu Mizuki muốn đi chu du, tôi đã lên kế hoạch để theo anh tới tận cùng trời cuối đất."

'Đã' sao? Có nghĩa là bây giờ không còn như thế nữa ư?

"Nhưng sớm thôi, tôi đã để ý. Rằng Mizuki không phải là một cư dân của thế giới này, và anh ấy không biết nơi đây không còn một ai nữa… rằng anh ấy chỉ vô tình tới đây vì vài sự trùng hợp nào đó."

"... Ừ. Tôi đột nhiên thấy mình ở một nơi khác hoàn toàn so với ban đầu, tôi đã đi xuống núi, và gặp cô, Celeilia."

"Tôi rất mừng vì Mizuki là một người tốt bụng. Lúc đó tôi đã bối rối. Dù cho anh có là loại người gì, kể cả khi anh là một kẻ bạo lực, tôi vẫn sẽ theo anh."

Dường như… điều đó chẳng hề kỳ lạ chút nào.

Trên thế giới này không còn sự sống nào khác cho cô ngoài tôi, nên kể cả khi cô không đánh giá tôi là một con người, mà chỉ là một sự sống thuần túy, thì tôi cũng sẽ chẳng cảm thấy tồi tệ chút nào.

Dù tôi là một kẻ xấu thật sự, cô cũng sẽ không chối bỏ tôi. Ý tôi là, cô đã hoàn thành được nguyện ước của mình. Ước nguyện muốn tìm được một sự sống ngoài bản thân. 

"Khi tôi đưa anh tới đây, tôi chỉ đơn giản là muốn có thể trò chuyện với anh. Tôi chưa từng có ý định nói với anh về việc này."

"Tại sao chứ?"

"Tôi đã nghĩ rằng nếu Mizuki biết được sự thật, anh ấy sẽ không còn luôn luôn ở bên tôi nữa."

"... Để xem nào. Không, tôi nghĩ tôi sẽ vẫn ở bên cô."

Có lẽ thật tốt cho Celeilia khi tìm thấy tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy điều tương tự.

Nếu tôi chỉ còn một mình, có lẽ tôi đã ngồi run rẩy trong một góc nào đó, đơn độc, trong cái thế giới xa lạ này.

"Mizuki, để tôi nói lại lần nữa. Anh hãy đảm bảo trái tim mình đã sẵn sàng đi."

"..."

Trong một giọng run run đầy đau đớn, Celeilia tuyên bố.

Những lời của cô về thực tại lạnh lẽo tới nỗi có thể giẫm đạp lên tất cả những gì tôi biết ở thế giới của bản thân.

Không, sự thật còn hơn thế… Tôi đã để ý từ rất lâu, rất lâu về trước rồi.

Nếu tôi cứ giả vờ như mình không biết, nếu tôi cứ tiếp tục dối gạt cô, và lừa phỉnh chính trái tim mình…

Thực tại đó sắp đến với tôi thành lời. Tôi phải có ai đó ngoài bản thân nói ra những lời đó với mình, nếu không tôi sẽ tiếp tục mà trốn tránh thực tại cả đời. Đó là một sự thật đầy u sầu và lạnh lẽo.

"Với tình trạng này, Mizuki, anh sẽ không thể trở về thế giới của mình. Anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại những người mà mình trân quý."

Cảm giác như mặt đất bên dưới tôi đã sụp đổ.

Dòng máu trong cơ thể tôi lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đó đáng ra là một điều gì đấy rất hiển nhiên, nhưng tôi đã luôn né tránh ánh mắt mình khỏi sự thật.

Khi tôi quay về thực tại, tôi để ý rằng những lời nói của Mizuki không còn đi vào trong tai tôi… chỉ còn cái câu,《Anh sẽ không bao giờ gặp lại những người mà mình trân quý 》cứ mãi vang vọng trong đầu.