Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Mười, và hôm nay, tại một studio ở Shinjuku, một buổi thử giọng đã được tổ chức để chọn ra dàn diễn viên cho anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi.
Trong dịp đặc biệt này, họ sẽ xác định những cái tên đảm nhận nhân vật chính Kazuma Akatsuki; nữ chính Ichika Akatsuki; bạn của nam chính và là nhân vật chính thứ cấp, Shingo Onizaki; và em gái cậu ấy, Yukiko Onizaki. Nói cách khác chính là dàn diễn viên chính. Đối với những nhân vật phụ, học sẽ tổ chức thử giọng dựa trên băng thu demo thay vì gặp trực tiếp diễn viên, hoặc sẽ được chọn dựa trên yêu cầu của đạo diễn, đạo diễn âm thanh và Itsuski. Itsuki hiện đang có mặt ở đây, căng thẳng đứng trước studio bên cạnh biên tập viên của mình, Kenjiro Toki.
Không cần ai phải nói, việc lựa chọn diễn viên lồng tiếng đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc thổi hồn vào các nhân vật. Dạo trước Itsuki đã được hỏi rằng cậu nghĩ mỗi nhân vật sẽ nói chuyện như thế nào; để trả lời, cậu đã đưa ra vài cái tên hoặc nhân vật trong các anime cậu thích, và theo như cậu hiểu, những diễn viên đó sẽ được ưu tiên trong buổi thử vai này. Tuy nhiên, cậu cũng không biết những ai sẽ xuất hiện cho đến khi buổi thử giọng bắt đầu.
Trước khi bước vào studio, cậu thấy một cánh cửa với tấm biển có ghi TELEVISION ANIMATION – TOÀN THƯ VỀ EM GÁI TÔI – TUYỂN GIỌNG. Bên trong là một phòng điều khiển với đủ loại trang thiết bị ghi âm mà chúng ta có thể nghĩ đến, cùng với một phòng thu âm được trang bị micro, ngăn cách với nơi này bằng kính cách âm. Hai người tiến vào phòng điều khiển, nơi đạo diễn Munenori Tarui, nhà sản xuất Tsutomu Oshima, trợ lý sản xuất Kakeru Yamada và một số nhân viên khác đang đợi họ.
“Chào buổi sáng,” Itsuki đánh tiếng.
“Chào buổi sáng!” họ đáp lại. (Hiện đã là mười giờ sáng, nên câu chào này không mấy ăn nhập, nhưng việc chào hỏi người khác bằng “chào buổi sáng” rõ ràng là một thói quen trong ngành anime, không cần biết đang là ngày hay đêm.)
“Hashima-sensei,” Tarui đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, “hôm nay sẽ là một ngày bận rộn đấy.”
“Vâng, uh, tôi đang rất mong chờ đây ạ.”
“Cứ thong thả thôi,” ông ấy điềm tĩnh đáp. “Đây là một cuộc đua đường dài, không phải chạy nước rút đâu.”
Đến nay họ đã gặp nhau hằng tuần tại cuộc họp bàn kịch bản, nên Itsuki hiểu ông khá rõ.
“Được rồi, đây là danh sách những người đến thử giọng hôm nay.”
Vị đạo diễn cầm lấy xấp giấy trên bàn và đưa chúng cho Itsuki. Khá dày. Những trang đầu tiên là một bảng biểu ghi thời gian và tên của diễn viên lồng tiếng – một bảng lịch trình. Buổi thử giọng diễn ra trong hai ngày (hôm nay và ngày mai), và có khoảng năm mươi cái tên xuất hiện trong bảng lịch trình hôm nay.
Những trang tiếp theo bắt đầu bằng tên của nhân vật ở phía trên, kế tiếp là danh sách các diễn viên, có khoảng ba mươi cái tên cho mỗi nhân vật. Bên cạnh từng diễn viên chính là công ty quản lý của họ. Và phần còn lại của xấp giấy chính là thông tin cụ thể của từng diễn diễn trong danh sách - ảnh chứng minh, tuổi tác, ngày sinh, sở trường và những vai từng đảm nhận (nếu có). Lướt nhanh qua chúng, Itsuki phát hiện ra vài người có tên tuổi cũng đến thử giọng, người mà thậm chí Itsuki cũng biết, dù không mấy chú tâm vào giới lồng tiếng.
“Wow, **** muốn thử giọng cho Ichika ư?! Còn có *** với **** nữa… Woa, không phải đây là người đóng vai *** sao?! Đỉnh thật đấy!”
Vị đạo diễn mỉm cười trước phản ứng vui mừng của Itsuki. “Bắt đầu nóng lên rồi hả?”
“Vâng!” cậu đáp, mỉm cười rạng rỡ.
Tarui trả lời cậu bằng một cái nhìn kỳ lạ, trước khi thì thầm, “chà, hy vọng là cậu có thể tiếp tục duy trì sự phấn khích đó.”
Sau đó, người đàn ông vận hành bảng âm thanh lạ mắt với đủ thứ loại công tắc đứng lên và đối mặt với Itsuki. “Không phiền nếu tôi nói xin chào chứ?”
Anh ta trông đã ngoài bốn mươi, dáng gầy với mái tóc dài, trông hấp dẫn với chiếc jacket đen. Itsuki cảm nhận được máu nghệ sĩ tỏa ra từ người anh ấy.
“Hân hạnh được gặp,” anh nhanh chóng bắt chuyện. “Tôi là Norikura, và tôi đang đảm nhận vai trò đạo diễn âm thanh cho bộ anime này.”
Danh thiếp của anh ấy đã xác minh anh là TAKURO NORIKURA – ĐẠO DIỄN ÂM THANH/THU ÂM.
Itsuki cũng đưa ra danh thiếp của mình. “Tôi là Hashima, người sáng tạo. Hân hạnh làm quen.”
Người tiếp theo chào hỏi cậu là một người đàn ông trông ủ rũ, độ tuổi trung niên với dáng người trung bình, mang kính gọng đen và mái tóc được rẽ sang một bên một cách hoàn hảo.
“Tên tôi là Asakura, quản lý tuyển chọn. Hân hạnh làm quen.”
“Hân hạnh. Um, tôi xin lỗi, nhưng chính xác thì quản lý tuyển chọn là làm gì?”
“Công việc của tôi là sắp xếp lịch trình cho buổi tuyển chọn, thương lượng với công ty quản lý của diễn viên, và đơn giản mà nói là giữ cho mọi thứ liên quan đến buổi tuyển chọn diễn ra một cách trơn tru.”
MASAKI ASAKURA – BỘ PHẬN BÁN HÀNG. #1, WANOUCHI AGENCY, là những gì ghi trên danh thiếp của anh ấy.
Itsuki nhận lấy và chào hỏi thêm vài người nữa – nhân viên phòng thu, những người từ bộ phận sản xuất phim và vân vân. Sau khoảng mười lăm phút trò chuyện với đạo diễn và Toki, xen kẽ với việc xem xét các hồ sơ thử vai, Norikura lên tiếng.
“Okay, đến giờ rồi. Bắt đầu được chứ?”
Asakura bước ra khỏi phòng điều khiển. Lát sau, một thiếu nữ xuất hiện ở lối vào.
“Em là Mika Ichinose từ Nagara Productions. Hân hạnh được gặp.”
Itsuki không biết cái tên này, nhưng cậu thấy giọng cô rất hay. Cô trông cũng khá xinh xắn nữa. Theo thông tin được chuẩn bị sẵn, cô đã ra mắt khoảng năm năm trước và đảm nhận công việc lồng tiếng cho vài tựa game lẫn anime, nhưng chưa bao giờ được nhận những vai quan trọng.
Sau đó, cô mở cánh cửa dẫn đến buồng thu âm và bước vào trong, đứng trước chiếc mic. Trong phòng điều khiển, Norikura bật chiếc mic đặt cạnh thiết bị ghi âm.
“Được rồi, đầu tiên, cho tôi biết tên, công ty quản lý và nhân vật thử giọng.”
“Mika Ichinose, Nagara Productions, vai Ichika Akatsuki.”
Giọng cô như bùng nổ thông qua dàn loa được đặt ở phòng điều khiển. Sau đó, cầm lấy tập giấy in, cô bắt đầu diễn.
“Tôi là Ichika Akatsuki, lớp trưởng. Nếu có vấn đề gì thì cứ bảo tôi, được chứ?”
“Ooh…”
Itsuki vô cùng kinh ngạc. Cùng là chất giọng cô dùng để xưng tên của mình, nhưng ấn tượng nó mang lại hoàn toàn khác. Cô thật sự rất giống một thếu nữ mới lớn, một người năng động và nổi tiếng, và là một người quan tâm đến bạn bè. Vậy ra đây chính là diễn xuất chuyên nghiệp.
“Này! Em đã bảo anh đừng có làm mấy hành động thân mật như vậy với em trước mặt người khác mà!”
“Không thể tin nổi anh là anh hai của em đấy…!”
“Tee hee hee… Nè… Muốn…vui vẻ với em…chút không?”
“Ahhn! Đ-đừng mà, anh hai, anh… Anh đang… Ah! Cảm giác này…”
Theo thứ tự: giọng nói khó chịu mà cô chỉ dùng với anh trai Kazuma; những cảm xúc phức tạp khi cô đấu tranh để chấp nhận tình cảm dành cho anh trai của mình; một âm điệu ngọt ngào khi cô bị cơn khát máu tấn công và rơi vào trạng thái ham muốn tột độ; cuối cùng là những tiếng thở hổn hển đầy dục vọng khi cô hút máu Kazuma và đạt đến khoái cảm.
…Việc nghe một diễn viên lồng tiếng hấp dẫn đọc phân đoạn giới hạn độ tuổi như vậy khiến cậu xấu hổ vô cùng. Hai má Itsuki ửng đỏ. Nhưng dù vậy, diễn xuất của Mika Ichinose quả thật xuất sắc. Cô đã phô diễn nhiều loại sắc cảm khác nhau, nhưng quan trọng hơn, mỗi dòng cô đọc đều thể hiện chính xác nhân vật Ichika Akatsuki. Có lẽ cô đã đọc qua tiểu thuyết để nghiên cứu về vai diễn trước chăng? Thật lòng thì Itsuki thấy ổn khi chọn cô ấy. Cậu đặt một dấu chấm điểm lớn màu đỏ cạnh tên cô trong tập hồ sơ, viết Tốt!! vào bên cạnh.
“Được rồi,” Norikura nói, “tới đây thôi. Cảm ơn em nhé.”
“Cảm ơn ạ,” Ichinose đáp, cúi đầu về phía phòng điều khiển và rời khỏi buồng thu. Sau đó một người phụ nữ khác bước vào qua lối vào phòng điều khiển.
“Azusa Makita từ Nangu Agency! Hân hạnh được làm quen!”
Cô ấy trẻ hơn Ichinose, khoảng cỡ tuổi Itsuki. Một người phụ nữ chỉn chu, xinh đẹp. Cậu cũng không nhận ra tên cô, nhưng trong hồ sơ có ghi cô đã diễn xuất được năm năm và từng đảm nhận bốn vai chính trong các series anime Itsuki từng xem.
“Oh, cô ấy là kiểu giọng đó à…?”
Makita đi vào buồng thu. Norikura đã hướng dẫn cô giống với lần trước, và sau khi cô báo tên, công ty quản lý và nhân vật thử giọng, Azusa Makita bắt đầu trình diễn dưới tư cách Ichika.
“Này! Em đã bảo anh đừng có làm mấy hành động thân mật như vậy với em trước mặt người khác mà!”
“Không thể tin nổi anh là anh hai của em đấy…!”
“Tee hee hee… Nè… Muốn…vui vẻ với em…chút không?”
“Ahhn! Đ-đừng mà, anh hai, anh… Anh đang… Ah! Cảm giác này…”
…Màn thể hiện cũng rất tốt. Giọng cô có chút sáng và trong hơn so với Ichinose, nhưng điều này lại khá phù hợp với hình tượng của Ichika. Hơn nữa – dù không biết tại sao, nhưng trong mắt Itsuki, cô trông nghiêm chỉnh và tự tin hơn Ichinose. Cậu thêm đánh giá vào phần tên của cô, cùng với kí hiệu mũi tên hướng lên và dòng chữ Sáng hơn. Cũng tốt bên cạnh.
Kế tiếp là một người đàn ông, khoảng hơn ba mươi, thử giọng cho cả Kazuma Akatsuki và Shingo Onizaki. Ông là một diễn viên lồng tiếng có tên tuổi, người đảm nhận nhân vật chính của một bộ anime chuyển thể từ light novel hiện đang phát sóng. Itsuki biết người này. Tất nhiên, diễn xuất của ông không có chỗ nào để chê cả, khiến Itsuki phấn khích một cách kỳ lạ. Giọng nói của *** và *** đang thể hiện Kazuma và Shingo! Lại thêm một điểm đánh giá, và lần này là Tuyệt vời.
Theo sau là một nữ diễn viên rất nổi tiếng, một cái tên mà bất kỳ fan anime nào cũng biết. Cô cũng đang thử vai Ichika, mang hơi hướng của những nhân vật tsundere cô từng đảm nhận trước đây, những cô gái ban đầu rất lạnh nhạt với nam chính nhưng cuối cùng lại trở nên dịu dàng. Có thể cô chưa đọc qua tiểu thuyết Toàn Thư – nhưng dù có hơi khác một chút hình tượng Ichika, khả năng trình diễn của cô lại cao hơn một bậc so với Ichinose và Makita.
“Cậu nghĩ sao?” đạo diễn Tarui hỏi.
“Hmm… Tôi thấy không giống Ichika lắm… Cảm giác như một nhân vật tsundere chuẩn mực ấy.”
“Ừm.” Tarui gật đầu trong lúc quay sang Norikura. “Ừm, tôi nghĩ cô ấy đã đặt khá nhiều năng lượng vào nó rồi. Cách nói có hơi mạnh bạo. Cô ấy có thể thử tạo ra vẻ nghiêm túc hơn không?”
Norikura nghĩ ngợi một lát, sau đó chồm người về phía chiếc mic.
“Cố gắng nói như lúc đang mang kính thử xem.”
Itsuki giật mình, và một số nhân viên khác cũng vậy. Nhưng rõ ràng thông điệp đã thuận lợi đến được chỗ cô, lần thứ hai cô cất giọng đã gần với hình tượng Ichika hơn lần thứ nhất. Điều đó khiến Itsuki không thể không chớp mắt kinh ngạc – cô đã điều chỉnh màn thể hiện của mình một cách hoàn hảo, cả phương pháp khắc phục chính xác lẫn kỹ năng giao tiếp của giám đốc âm thanh nữa. Cảm xúc về việc nhận thức được bản thân đang làm việc với những chuyên gia bắt đầu đến với Itsuki.
Dòng người cứ thế tiếp tục, hết người này đến người khác – diễn viên nổi tiếng, diễn viên thân quen, diễn viên tài năng, diễn viên xinh đẹp, diễn viên điển trai; tất cả đều khắc họa các nhân vật Itsuki đã tạo ra và nhanh chóng rời đi. Dù có tài năng đến đâu, vài người trong số họ chỉ đơn giản là không mang âm sắc phù hợp với vai diễn, nhưng Itsuki hầu hết đều chấm bốn đến năm sao cho những người còn lại.
Sau khi thử giọng qua hai mươi người, cả nhóm tạm giải lao. Itsuki đọc qua tập hồ sơ trong lúc xử lý bữa trưa muộn gồm cơm nắm và sandwich mua ở cửa hàng tiện lợi.
“Cậu nghĩ sao, Hashima-sensei?” Tarui hỏi, tay cầm cốc cà phê.
Itsuki hít vào một hơi thật sâu. “Bọn họ… Tất cả bọn họ đều rất tuyệt vời.”
“Thỉnh thoảng, khi người sáng tạo nguyên tác không quá hứng thú với việc lồng tiếng, việc lặp đi lặp lại cùng một câu thoại lại trở thành cứu cánh đấy. Cậu thì sao?”
“Ồ, tôi thấy rất vui. Việc nghe những diễn viên đó nói anh ơi với cả anh hai đối với tôi là chuyện rất tuyệt.”
Cậu thật sự có ý như vậy. Và điều này khiến Tarui bật cười.
“Ha ha! Đó mới là Hashima-sensei mà tôi biết chứ.”
“Mà này, tôi có thể giữ lại phần dữ liệu âm thanh của buổi thử giọng không?”
“Được chứ.”
“Ngon!” Itsuki thốt lên.
“Ừm, mấy file thử giọng được khá nhiều fan hâm mộ diễn viên lồng tiếng săn tìm mà. Tôi nghe nói file thử giọng của bộ Shimoneta khá khủng đấy. Tất cả nữ diễn viên đều nói những chuyện về tình dục và ***.”
“Thật á?! Wow… Giờ tôi thấy ghen tỵ với tác giả đấy… Nhưng thứ khiến tôi bất ngờ là ở đây có rất nhiều người nổi tiếng, họ cũng đi thử giọng giống như bao người khác thôi nhỉ.”
Tarui gật đầu. “Ừm, đôi lúc họ có thể nhận đề nghị dựa vào tên tuổi của mình, nhưng nhìn chung thì họ cũng cần phải cố gắng để giành được vai với những người khác.”
“Wow… Hẳn là một thế giới của sự cạnh tranh nhỉ. Với một tiểu thuyết gia như tôi, chuyện này cũng giống như nộp bài dự thi đến cuộc thi dành cho những tác giả mới hằng năm nhỉ.”
Suy nghĩ đó khiến Itsuki rùng mình. Thậm chí với Mika Ichinose, người thử giọng đầu tiên, Itsuki hoàn toàn không có vấn đề gì nếu để cô nhận vai Ichika – nhưng cả sự nghiệp của cô chưa bao giờ được nhận những vai lớn cả, và sáng nay cũng có không ít người giỏi hơn cô đến thử giọng. Những tài năng kỳ cựu và những diễn viên siêu nổi tiếng đều xuất hiện tại những buổi thử giọng như thế này, tất cả đều muốn giành được vai diễn duy nhất đó cho riêng mình. Không có chút bằng phẳng nào trên con đường này cả.
“Ừ,” Tarui gật đầu nói. “Đó là một thế giới khá đáng sợ.”
****
Sau hơn chín tiếng miệt mài, gồm cả nghỉ giải lao, ngày thử giọng đầu tiên đã kết thúc vào khoảng đâu đó tám giờ tối cùng ngày. Lịch trình của ngày thứ hai cũng gần giống như vậy.
Vào khoảng thời gian đầu của ngày thứ nhất, cảm giác mới lạ khi nhìn thấy những người nổi tiếng và diễn viên tài năng đến tham gia làm cho Itsuki phấn khích như được tiêm adrenaline. Tuy nhiên, sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của cậu bắt đầu suy yếu theo thời gian, và khi bước vào buổi chiều ngày thứ hai, dù có tên tuổi đình đám hay tài năng cỡ nào xuất hiện thì cậu cũng chỉ ngồi im đó mà viết ra nhận xét cùng đánh giá của bản thân. Dù phản ứng trở nên trầm lặng, không còn hứng khởi như trước, cậu vẫn duy trì sự chú ý, tập trung lắng nghe từng âm tiết từ đoạn hội thoại do chính cậu viết ra. Cậu biết việc ghi nhớ giọng nói của các nhân vật là rất quan trọng – nhưng ngoài ra, đối với những diễn viên có mặt tại nơi này, đây là một cuộc chiến toàn diện. Và người đưa ra quyết định như cậu không được phép tự mãn.
“Cảm ơn mọi người.”
Diễn viên cuối cùng của ngày thứ hai rời khỏi buồng thu. “Đó là người cuối rồi đấy,” Norikura nói, toàn thể nhân viên xung quanh anh ấy thở ra một hơi nhẹ nhõm. Giờ đã hơn chín giờ đêm.
“Lâu hơn mình tưởng,” Itsuki lẩm bẩm với chính mình. Tuy rất lâu, nhưng nó đã kết thúc. Thả lỏng cơ thể, cậu ngồi phịch xuống ghế sofa, Tarui ở bên cạnh nở một nụ cười ranh mãnh.
“Ồ, sao thế. Công việc thật sự giờ mới bắt đầu mà.”
“Là sao?”
“Chúng ta phải chọn ra bốn người trong số hơn một trăm mà.”
“À, phải rồi…”
Chỉ nghĩ đến thôi mà stress đã hiện hết lên mặt Itsuki.
****
Sau bữa cơm muộn, các nhân viên sắp xếp vài cái ghế trong buồng thu lại với nhau để tổ chức họp bàn tuyển chọn. Itsuki và Toki đại diện cho phía GF Bunko; bên cạnh đó là sự tham dự của đạo diễn Tarui, đạo diễn âm nhạc Norikura, nhà sản xuất Oshima và quản lý tuyển chọn Asakura.
“Rồi,” Asakura từ tốn bắt đầu, “trước hết chúng ta sẽ chọn ra nữ chính, Ichika Akatsuki và Yukiko Onizaki.”
“Chúng ta sẽ chọn nữ chính trước các nhân vật chính à?” Itsuki hỏi.
“Chà, hai nữ diễn viên chính sẽ lập thành một nhóm nhỏ để hát ca khúc mở đầu và kết thúc, bọn tôi cũng muốn họ đảm nhận phần quảng bá trên radio nữa, nên tôi nghĩ nên quyết định hai người đó là ai trước.”
“Oh, được rồi…”
Itsuki không phiền gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe về những việc thế này. Asakura, không nhận ra sự bối rối của Itsuki, cứ thế tiếp tục.
“Vậy, Hashima-sensei, cậu đã chú ý đến những người nào?”
Itsuki lấy ra danh sách diễn viên đã thử giọng cho Ichika, nhớ lại phần thể hiện của họ. Cậu đã đánh dấu chấp thuận hoàn hảo cho mười người trong số họ; giờ là lúc tìm ra ai là mới thật sự là người tốt nhất. Itsuki đưa ra ba cái tên mà cậu đặc biệt ấn tượng.
“Tôi hiểu rồi.” Vị đạo diễn gật đầu, hướng về phía phòng điều khiển. “Các cậu phát lại ba đoạn thu âm đó được chứ?”
Cậu có thể thấy một nhân viên âm thanh gật đầu từ bên kia tấm kính cách âm; rõ ràng là cậu nhân viên đó có thể nghe mọi thứ bên trong buồng thu. Một lúc sau, bản ghi âm của ba diễn viên Itsuki đề cập được phát qua loa trong buồng thu.
…Mmm. Itsuki khẽ gật đầu với bản thân trong lúc âm thanh vẫn được phát. Tóm lại là tuyệt vời.
Một trong số những ứng cử viên Itsuki chọn ra là một diễn viên nổi tiếng đã làm việc ở tuyến đầu của ngành công nghiệp này trong hơn mười lăm năm, và kinh nghiệm đã được thể hiện rõ ràng thông qua phong độ ổn định của cô. Người thứ hai đã làm việc bảy năm, từng thủ vai nữ chính của hàng loạt anime, có cả vài bộ Itsuki từng xem. Người thứ ba không giàu kinh nghiệm như hai người trước, cô chỉ mới hoạt động khoảng ba năm, nhưng dù chỉ mới đầu tuổi hai mươi, cô đã chứng tỏ được bản thân thông qua các vai chính trong nhiều series.
“…Ừm, rất tốt,” Tarui gật đầu, nhắm nghiền mắt trong lúc lắng nghe.
Trong khi đó, Oshima trông có chút căng thẳng. “Hmm, họ đều là những người có thành tích đáng kể nhỉ…?” Câu nói khiến Itsuki có chút khó chịu. Kinh nghiệm và tài năng đã được khẳng định bằng cách nào đó lại trở thành vấn đề à?
“Okay,” Asakura nói, “đến với ý kiến của đạo diễn nào.”
“Đây…”
Tarui kể tên ba lựa chọn của bản thân. Một người chính là lựa chọn thứ hai của Itsuki, và hai người còn lại cũng đạt được đánh giá cao trong ghi chú của Itsuki. Khi nghe lại bản thu của hai người Itsuki không chọn, Tarui đã đúng – họ không hề kém cạnh so với ba bản thu đầu.
“Tất cả bọn đều rất tuyệt,” Itsuki ấn tượng nói. Đạo diễn cảm nhận tốt thật. Cậu có thể tin tưởng Tarui.
“Tôi không nghĩ chúng ta có vấn đề gì với năm người này cả,” Norikura bình luận. “Tôi đề cử Midori Yokoya ở vị trí đầu, cả hai người đều đã chọn cô ấy.”
Như vậy là xong một người…hoặc đó là Itsuki nghĩ vậy, cho đến khi cậu chú ý đến nụ cười khỏ xử trên gương mặt nhà sản xuất Oshima.
“Hmm, cô Yokoya, à…? Tôi biết là cô ấy thật sự rất tuyệt, nhưng mà, ừm, tôi nghĩ những sự kiện có hơi khó khăn với cô ấy.”
“Khó khăn?” Itsuki nhấn lại.
“Midori Yokoya không thể hát ở những sự kiện công cộng,” Asakura thẳng thừng giải thích. “Cô ấy thiên về kiểu thuần ‘diễn viên’; coi trọng việc lồng tiếng hơn là ca hát và hoạt động tại các sự kiện. Cô ấy vẫn ổn với việc thu âm bài hát của nhân vật hoặc mấy thứ khác, nhưng tôi chắc chắn một trăm phần trăm cô ấy sẽ từ chối tất cả hợp đồng ca hát tại các sự kiện. Dạo gần đây cô ấy cũng không nhận các công việc tại đài truyền hình và đài phát thanh nữa.”
“……”
Một diễn viên coi trọng diễn xuất, đối với Itsuki đây có lẽ là chuyện tốt, nhưng đến cả cậu cũng biết rằng, một diễn viên trong ngành công nghiệp anime hiện đại không thể dành toàn bộ sự nghiệp của mình chỉ để đọc kịch thoại trong phòng thu được. Nếu cô ấy không thể tham gia việc ca hát, sự kiện cùng những hoạt động quảng bá khác, thì khó mà xếp cô vào vị trí diễn viên chính.
“Hmm… Chà, tạm gác cô ấy lại vậy,” vị đạo diễn kết luận. “Bốn người kia thì sao?”
Nụ cười khó xử của Oshima lại xuất hiện. Hóa ra ông có vấn đề với cả bốn người còn lại. Một trong số họ đã ký hợp đồng với một công ty âm nhạc tách biệt hoàn toàn với công ty chủ quản liên quan đến anime lần này, và việc này sẽ gây ra những phức tạp trong việc hát ca khúc mở đầu cũng như các sự kiện.
Một người nữa thì đã hợp tác với một số series khác sẽ phát sóng cùng lúc với Toàn Thư Về Em Gái Tôi vào tháng Bảy (hai trong số đó là chuyển thể từ light novel); có nghĩa là lịch trình sẽ vô cùng phức tạp, chưa kể đến việc cùng một người đảm nhận quá nhiều vai chính trong cùng một thời điểm chưa bao giờ là ý tưởng tốt.
Một người thì đã ở tuổi trung niên và thẳng thắng mà nói thì ngoại hình là một điểm trừ.
Người cuối cùng từng đảm nhận nhân vật chính và hát ca khúc mở đầu cho một bộ anime khác được sản xuất bởi cùng công ty đứng sau Toàn Thư, nhưng bản DVD/BD phát hành mùa xuân vừa rồi (gồm cả vé dự sự kiện công khai vào lần đầu công chiếu) đã trở thành bom xịt trên thị trường, khiến mọi người trong công ty gán cho cô cái danh diễn viên không thể thu hút khách hàng.
……………
Ô-N-G G-I-Ỡ-N M-Ặ-T V-Ớ-I T-Ô-I Đ-Ấ-Y À?!
Itsuki đã phải rất cố gắng để không hét vào cái giọng điệu rõ ràng là khó chịu kia của Oshima. Ông ấy đã gạch bỏ cả bốn ứng viên vì những lý do không phải lỗi của họ. Itsuki lý luận, nếu hát OP quá khó với họ, thì sao phải ép họ hát? Nếu cô ấy có một lịch trình bận rộn, chẳng phải đồng nghĩa với việc cô ấy rất tài năng sao? Còn cái ý nghĩ nữ diễn viên lồng tiếng cần có tuổi tác cùng ngoại hình phù hợp nữa, kiểu nào cũng thấy thật nực cười. Rồi cả việc cô ấy “không thể thu hút khách hàng”? Đừng có mà gắp lửa bỏ tay người thế chứ! Bằng cách nào ông lại đổ lỗi cho diễn viên lồng tiếng khi doanh số bán đĩa không được tốt chứ hả?
Oshima, có lẽ đã nhận ra con thịnh nộ sôi sục của Itsuki, bèn bắt đầu xoa dịu cậu.
“Thì, tôi hoàn toàn hiểu rõ lý do tại sao người sáng tạo và đạo diễn lại muốn sử dụng những tài năng đã qua kiểm chứng, nhưng chuyện đó sẽ phát sinh vài trở ngại với việc tổ chức sự kiện và thành lập nhóm hát. Với cả cũng hơi thiếu độc đáo nữa. Tôi đề nghị…nên lựa chọn vài cái tên mới mẻ, được chứ?”
Itsuki cau có thấy rõ. Đây rồi! Chính nó! Cái từ mới mẻ!!
Vài ngày trước khi buổi thử giọng diễn ra, Itsuki đã tham khảo ý kiến Haruto về việc lựa chọn diễn viên. Những từ đầu tiên bật ra khỏi miệng Haruto, đi cùng với sự thành thật, nghiêm túc tột độ, chính là:
“Trên hết, hãy cẩn thận với từ mới mẻ.”
“Mới mẻ?”
“Ừ,” Haruto gầm gừ. “Ý tôi là, việc thuê một diễn viên không phù hợp với hình tượng của nhân vật có thể khiến người xem cảm thấy mới mẻ hơn. Có lẽ chuyện đó cũng giúp phía nhà sản xuất thuận lợi hơn trong việc lập nhóm và tổ chức sự kiện trực tiếp, cả sự kiện xuất hiện trên TV và podcast này kia nữa. Cách này mang lại nhiều lợi thế. Tôi biết rõ chuyện âm nhạc và các sự kiện cũng quan trọng không kém gì việc lồng tiếng đối với các diễn viên hiện đại. Nhưng nếu cậu quá tập trung vào ‘mới mẻ’ để rồi chọn người không có chút tài năng nào, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”
Anime Vô Giới Hiệp Sĩ của Haruto đã tập hợp được dàn diễn viên gồm bốn nhân vật nữ chủ chốt, tất cả đều là tân binh và không ai trong số họ từng có bất kỳ vai diễn nào đáng để nhắc đến. Bốn người đã lập thành một nhóm hát, đảm nhận ca khúc kết thúc, chương trình được đưa lên cả radio và TV, tổ chức một chuỗi những sự kiện trực tiếp. Nhưng cả diễn xuất lẫn khả năng ca hát của họ đều không xứng tầm. Kết quả thì không cần phải nhắc lại.
“…Họ đã bảo tôi việc trao cho người mới nhiều cơ hội hơn sẽ giúp họ tích lũy thêm kinh nghiệm, đây là một việc quan trọng và cần thiết đối với ngành công nghiệp. Và tôi đã tin vào điều đó. Nhưng đến khi thật sự nghĩ lại…kiểu như Nhất thiết phải làm vậy với series của tôi à? Tại sao đứa con quý giá của tôi lại phải trở thành lò đào tạo cho những người muốn trở thành diễn viên lồng tiếng chứ hả? Có thể các người có hàng loạt dự án đang được tiến hành cùng lúc, nhưng đây rất có thể là lần duy nhất trong đời tôi…!”
Haruto cắn chặt môi, vẻ hối hận thể hiện rõ trên khuôn mặt.
“…Cho nên hãy cẩn thận với cái từ mới mẻ đó, Itsuki. Nếu họ cố gắng sắp đặt một diễn viên vô danh nhưng có tài năng hoặc năng lực thực thụ thì đáng để xem xét, còn nếu họ chỉ đơn giản là cố gắng nhồi nhét một cô gái nào đó để vừa với ngân sách, thì đừng để họ làm vậy. Nếu cần thì đừng nhân nhượng. Đó là kinh nghiệm của tôi.”
Nhớ lại lời khuyên đó, Itsuki hít vào một hơi thật sâu, cố gắng không để cảm xúc chi phối giọng nói của mình.
“Ông Oshima này… Ông đã nói mới mẻ nhỉ, thế ông muốn đề nghị ai khi nói vậy?”
“Chà…” Oshima đưa một tay lên cằm. “Saori Fukujima hay Yui Kiyomizu thì sao?”
Những cái tên không gây ấn tượng gì với Itsuki. Cậu nhìn vào bảng đánh giá của mình. Bên cạnh cái tên Saori Fukujima có một dấu chấm hỏi, cùng với cụm từ giọng đơ, trong khi đó Yui Kiyomizu chẳng có đánh giá nào cả. Liếc nhanh qua hồ sơ của từng người, Fukujima mười chín tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp khoa lồng tiếng của một trường cao đẳng nghề và chỉ mới gia nhập vào công ty quản lý, đảm nhận những vai mờ nhạt trong hai series. Kiyomizu hiện mười bảy tuổi, và theo như lý lịch thì cô giống một người mẫu tạp chí hơn là một diễn viên lồng tiếng. Chưa từng làm việc liên quan đến anime. Tuy nhiên, cả hai đều rất dễ thương.
Tarui khẽ nhướng mày. “…Bọn tôi nghe bản thu của họ được chứ?”
Cậu nhân viên đứng ở bảng điều khiển âm thanh phát phần thử giọng của Fukujima, sau đó đến Kiyomizu. Đúng như những gì Itsuki đã viết, Ichika dưới sự thể hiện của Fukujima…đơ như khúc gỗ. Phong cách trong chất giọng của cô không hợp với nhân vật, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng. Còn những cố gắng của Kiyomizu, nói thẳng ra là rất tệ. Nếu việc cô làm không phải là cố gắng đọc những thứ đã in sẵn trong tập giấy, có lẽ Itsuki đã chẳng nghe được gì. Cô có một giọng khàn khàn kỳ lạ, hoàn toàn không khớp với Ichika.
…Đếch bao giờ có chuyện đó đâu.
Trước khi Itsuki có thể mở miệng, Oshima đã lập tức chặn cậu lại. “Thì, ừm, cả hai người họ chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào ngành này mà, nên tôi nghĩ phần thể hiện trong lúc thử giọng của họ có hơi lúng túng là chuyện dễ hiểu thôi, chúng ta sẽ có thể định hướng tốt hơn cho họ. Cả hai đều còn trẻ, đều mới mẻ, trông dễ thương và tôi nghĩ họ sẽ trông rất nổi bật trên sân khấu.”
“…Vậy à,” Norikura nửa lẩm bẩm, “vâng, tôi nghĩ họ có thể tạo ra một ấn tượng khá mới mẻ đấy.”
“Vâng, đúng là vậy đấy,” Oshima hào hứng đồng ý.
Nếu họ cố gắng sắp đặt một diễn viên vô danh nhưng có tài năng hoặc năng lực thực thụ thì đáng để xem xét, còn nếu họ chỉ đơn giản là cố gắng nhồi nhét một cô gái nào đó để vừa với ngân sách, thì đừng để họ làm vậy. Nếu cần thì đừng nhân nhượng.
Tsutomu Oshima chắc chắn đã rơi vào vế thứ hai theo suy nghĩ của Itsuki. Itsuki lên tiếng, cố gắng nói to hết cỡ để Oshima không thể cắt ngang lần nữa.
“Tôi nghĩ không có ai trong hai người đó có thể đảm nhận Ichika đâu. Chắc chắc là không.”
Mặt Oshima đanh lại. “Um, chắc chắn là không?”
“Chắc chắn là không. Họ lồng tiếng có khác gì robot đâu chứ, chẳng phải sao?”
“Chà, không phải, ý tôi là, họ cần có chỗ để phát triển và trưởng thành–”
“Xin lỗi,” Tarui nói trước khi Oshima có thể thanh minh, “nhưng tôi phải đồng ý với Hashima-sensei đây.”
“Tôi hiểu rồi… Nếu đã vậy…”
Sau đó Oshima đưa ra ba cái tên còn “mới mẻ” hơn. Khi phát lại phần thu âm của họ, có thể nói là ổn hơn Saori Fukujima, nhưng vẫn vậy. Itsuki và Tarui lập tức từ chối, nhưng Oshima vẫn chưa dừng lại. Cứ mỗi lần nhận ra bản thân chẳng thể đi đến đâu với một đề nghị nào đó, ông ấy lại mang đến một làn sóng “mới mẻ” khác.
“Xem xét những sự kiện cần thực hiện, tôi vẫn nghĩ chúng ta cần chọn một người nào đó mới mẻ.”
“Và tôi nghĩ chúng ta cần ưu tiên việc làm ra một anime chất lượng trước khi nghĩ đến mấy cái sự kiện đó,” Itsuki phản bác.
“Hơn nữa,” Tarui thêm vào, “Trường Đào Tạo Nghề ****** cũng góp một phần ngân sách cho dự án lần này, đúng không? Đó là lý ông chọn khá nhiều ứng cử viên xuất thân từ đó nhỉ, ông Oshima?”
“Vâng, đúng là có chuyện đó,” Oshima thoải mái thừa nhận. “Thậm chí nếu họ không có trong dàn diễn viên chính, việc để người tốt nghiệp từ trường của họ đảm nhận một vai xuất hiện thường xuyên là chuyện bắt buộc. Nhưng dù không phải vậy đi nữa, tôi thật sự muốn chúng ta chọn ai đó mới mẻ.”
Itsuki và Tarui đưa ra vài ứng cử viên tài năng khác ngoài năm cái tên ban đầu. Oshima đáp lại bằng cách mang đến nhiều sự mới mẻ hơn. Norikura, giám đốc âm thanh, đứng ở giữa hai bên – “Chọn ai cũng được,” anh ấy nói, “tôi chỉ làm công việc mình được giao thôi.” Asakura, quản lý tuyển chọn, cố gắng đưa ra lời khuyên thực tế - “**** không thể hát live,” “**** đã nhận một vai thường trực cho bộ nào đó mùa này rồi,” “công ty quản lý của xxxx phiền lắm đấy,” – nhưng hầu hết những góp ý của Asakura đều triệt hạ những đề nghị của Itsuki và Tarui.
“Tôi biết là có hơi phóng đại,” Oshima nói, “nhưng trong ngành công nghiệp này, một ‘anime hay’ là một anime phải làm ra tiền. Không cần biết series có chất lượng cao đến đâu đi nữa, nếu không thu được lời, thì đó không phải là một anime hay.”
“Nhưng đại đa số khán giả còn chẳng quan tâm gì đến sự kiện trực tiếp đấy! Cố gắng gượng ép anime chỉ vì bận tâm đến những sự kiện là hoàn toàn cổ hủ!”
“Hashima-sensei, thứ chúng ta cần ưu tiên hàng đầu không phải là chín mươi chín phần trăm người xem chương trình phát sóng trên TV. Mà là một phần trăm những người thực sự có khả năng mua DVDs và Blu-ray, và đến tham dự sự kiện nữa.”
“Nhưng ngay từ đầu, người hâm mộ bỏ tiền ra mua bản phát hành vì họ thích series chính mà,” Tarui bình tĩnh nhưng vẫn tranh luận một cách nhiệt huyết.
“Nếu bộ anime này dựa trên một nguyên tác có doanh số hàng triệu bản in, hay có đủ ngân sách như mong muốn, và được chào đón nồng nhiệt dù chúng ta có làm gì đi nữa – nếu đây là loại dự án ngon lành như vậy, thì, vâng, có lẽ chỉ cần chất lượng cao thôi cũng đã đủ để tạo ra lợi nhuận. Nhưng đây không phải loại dự án đó. Chúng ta cần tối đa hóa giá trị cộng thêm từ những thứ khác, cũng như cần phải quảng cáo hết mức có thể, càng ít tốn kém càng tốt, nếu không nó sẽ bị chôn vùi mà không ai nhận ra.”
Itsuki và Tarui là những nhà sáng tạo, họ muốn cho ra một series tốt nhất có thể. Oshima là doanh nhân, ưu tiên tổng lợi nhuận hơn bất cứ thứ gì. Không ai trong họ sai cả; cả ba đều hiểu sự khác biệt trong ý kiến của họ là xuất phát từ sự khác biệt trong vai trò đối với dự án. Nhưng thấu hiểu không có nghĩa là tuân theo.
Cuộc tranh luận cứ thế diễn ra, hầu như tất cả những người thử giọng cho Ichika đều được phát lại. Và cuối cùng, họ đã đưa ra một thỏa hiệp.
Cô ấy hai mươi lăm tuổi, có bốn năm kinh nghiệm trong ngành. Cô đã từng phụ trách nhiều nhân vật chính trong anime và game, tuy nhiên chưa lần nào gây được tiếng vang lớn, nên cô cũng không quá nổi tiếng. Vẻ ngoài ở mức vừa phải, giọng hát hay; cô cũng từng thành lập nhóm hát với những người khác, nên cô ổn với việc hoạt động sự kiện. Một lựa chọn nằm-giữa-bàn-cân. Itsuki đã đánh giá kèm theo một dấu ? vào sau tên cô, cùng với dòng chữ nghe hơi trẻ.
Với Yukiko Onizaki, họ đã chọn ra một người có kinh nghiệm tương tự, nên cả hai có thể lập nhóm sau khi gặp nhau. Kazuma Akatsuki và Shingo Onizaki được đảm nhận bởi hai thanh niên đầu tuổi hai mươi, cả hai đều đã nhận được nhiều vai chính hơn vào cuối năm nay. Họ không “mới mẻ” nhưng đồng thời không phải không mới mẻ. Tên của họ sẽ không khiến bất kỳ ai phải trầm trồ, nhưng một fan đủ tận tâm sẽ có thể nhận ra họ. Phần tuyển chọn của họ không quá xuất sắc nhưng vẫn chấp nhận được. Người lồng tiếng cho Yukiko thuộc Wanouchi Agency, nơi Asakura làm việc, tuy nhiên, không rõ có chủ đích gì đằng sau hay không.
Liệu đây có phải những lựa chọn phù hợp? Không ai có thể biết được. Nhưng ít nhất thì hai ngày chạy đua với thời gian này, một trong những bước tiến quan trọng đối với quá trình sản xuất anime, đã chính thức khép lại.
pu**y Hormon làm tăng nhịp tim, giãn đồng tử, hít thở mạnh hơn bình thường. Nhìn là chung là phấn khích.