Một buổi tối đầu tháng Mười Một, Nayuta Kani lần đầu tiên đến thăm căn hộ của Itsuki sau gần một tháng.
“Nya-ha! Xin lỗi vì để anh phải chờ lâu, Itsuki!”
Cô ôm lấy Itsuki ngay khi vừa bước vào, khiến mặt Itsuki đỏ bừng.
“B-Buông ra nào, Kanikou!”
“Weh-heh-heh! Aw, Itsuki, hẳn là cả tháng nay anh cô đơn lắm nhỉ!”
“Pfft. Đừng có ngớ ngẩn. Như vậy giúp anh tập trung hơn vào công việc thì có.” Itsuki đã khá cô đơn, nhưng cậu không có ý định nói điều đó ra.
“Thật không? Anh không nhớ em chút nào luôn?”
“Thì…chắc là có chút chút,” cậu thì thầm khi bị đôi mắt của Nayuta dán chặt vào người. Trước đây cô luôn ghé qua nơi này ít nhất hai lần một tuần, nên khoảng thời gian trải qua cùng Nayuta đã trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày của cậu. “Dù em có là sinh vật độc hại nhất thế giới đi nữa,” cậu nhanh chóng thêm vào, “nếu tự dưng em không xuất hiện nữa thì anh cũng phải cảm thấy lăn tăn chứ! Kiểu như cảm giác sai sai ấy! Với mấy con mèo hoang cũng tương tự!”
“Me-yowww. Mà nhân tiện, em đã cô đơn đến mức phải tự thỏa mãn bản thân tận mấy lần trong một đêm mỗi khi nghĩ đến anh đấy. Hãy để em sạc lại nguồn cung cấp năng lượng Itsuki nào!”
“Anh không phải nguồn sạc!” Itsuki réo lên trong khi cố gắng đẩy Nayuta ra, trước khi cô có thể dụi mặt vào áo phông của cậu để hít lấy mùi hương từ đó.
“Mà này, em có đói không?”
****
Itsuki và Nayuta hâm nóng món cà ri làm từ rau củ và tôm mà Chihiro đã nấu cho vào lúc chiều và bắt đầu ăn. Nayuta thường bỏ thời gian để chọn lựa những thứ mình thích và gạt bỏ những phần cô không muốn ăn, nhưng tối nay cô không kén chọn gì cả.
“Sao hôm nay ăn ngoan ngoãn thế?”
Nayuta thoáng đỏ mặt. “Sáng giờ em chưa có gì bỏ bụng cả.”
Itsuki cau mày. “Em phải đảm bảo ăn đủ ba bữa một ngày đi.”
“Anh đang lo lắng cho em hả, Itsuki?”
“…Ừ,” cậu nói, trông có vẻ khó chịu.
“…Được rồi. Em hứa sẽ ăn uống đầy đủ.” Cô tiếp tục xử lý phần cà ri của mình, má vẫn hơi đỏ. “Mà này, dạo gần đây anh bận chứ?”
“Cũng kha khá.” Itsuki gật đầu. “Anh đang viết kịch bản cho một drama CD.”
“Ồ, anh đảm nhận cả phần đó à?”
“Ờm. Tập 6 của Toàn Thư sẽ ra mắt vào tháng Một, drama CD này sẽ được tặng kèm trong bản đặc biệt.”
Drama CD là những đĩa CD có chứa bản ghi âm của một audio drama. Một số bản hoàn toàn là nguyên tác, nhưng phần lớn chúng đều được sản xuất dưới vai trò một sản phẩm chuyển nhượng của quá trình kết hợp media. Việc làm ra chúng khá rẻ, khả năng hoàn vốn nhanh, và thậm chí nếu bản thân tiểu thuyết không quá nổi tiếng đi nữa, fan của diễn viên lồng tiếng vẫn sẵn sàng mua chúng, làm cho chúng trở thành món hàng dễ sinh lời. Để trở thành siêu phẩm thì rất khó, nhưng rủi ro cũng thấp, và cũng không có yêu cầu quá khắt khe đối với tác giả nguyên tác – thực tế thì cũng có nhiều tác giả ngần ngại với việc làm anime và game dựa trên tác phẩm của mình nhưng lại nhiệt tình tham gia vào các sản phẩm drama CD. Ít rủi ro, lại được mọi người đón nhận – đây chính xác là phần tốt nhất của một dự án kết hợp media thành công! (Chú ý: Tất cả những suy nghĩ trên là của riêng tác giả.)
“Viết kịch bản vậy có khó không anh?”
Itsuki nghiêm túc gật đầu. “…Anh cứ nghĩ nó sẽ dễ hơn nhiều so với việc viết tiểu thuyết, tại em chỉ cần viết hội thoại thôi mà, nhưng hóa ra thực sự rất khó để mô tả khung cảnh, tình huống khi chỉ dùng lời trò chuyện và hiệu ứng âm thanh đấy.”
“Nghe thật sự khó khăn nhỉ.” Nayuta mỉm cười. “Nhưng chỉ cần đó là kịch bản gốc của anh, em sẽ luôn mong chờ chúng.”
“Tất nhiên.” Cậu nở một nụ cười tự tin. “Anh đang viết một loại kịch bản vô cùng tuyệt vời, thứ chỉ có tác giả nguyên tác mới có thể nghĩ ra thôi!”
“Anh đã chọn dàn diễn viên lồng tiếng chưa?”
“Rồi. Tháng trước bọn anh đã tuyển chọn bốn diễn viên chính, còn những nhân vật phụ khác gần như cũng chốt xong cả rồi.”
“Anh dùng diễn viên giống với anime luôn hả?”
Thường thì những drama CD sẽ sử dụng diễn viên lồng tiếng khác với bản anime, vì nhiều lý do. Drama CD thường trả lương hậu hĩnh hơn so với anime, trong khi lịch trình thu âm cũng ít bận rộn hơn, nên thường sẽ bắt gặp những cái tên khá ấn tượng tham gia.
“Tất nhiên.” Itsuki gật đầu. “Bọn anh sẽ thông báo phiên bản anime trong phần quảng cáo của Tập 6, nên cái drama CD này thuộc kiểu sơ lược về toản thể series ấy.”
“Wow, trách nhiệm lớn thật đấy. Vậy còn Tập 6 sẽ diễn biến như thế nào vậy anh?”
Itsuki đảo mắt. “…Anh sẽ cố gắng hoàn thành đúng hạn.”
Khi phát hành bản đặc biệt như thế này, kèm với drama CD và có thể là cả một cuốn tiểu thuyết khổ nhỏ tặng thêm, việc gói hàng sẽ phải được làm một cách đặc biệt để chứa đủ tất cả sản phẩm bán đi. Điều này có nghĩa là deadline – vâng, cái deadline ‘thật sự’ mà không một tác giả nổi tiếng nào được quyền trễ, sẽ đến sớm hơn bình thường. Vì có nhiều người hơn tham gia vào khâu hoàn thiện sản phẩm nên việc nới dài thời gian deadline là không thể. Đối với một tác giả như Itsuki, người đã có máu mặt trong làng trễ deadline, việc làm thêm các phiên bản tặng kèm thế này là một rủi ro cực kỳ nguy hiểm.
“Wow… Anh thật sự đang làm việc rất chăm chỉ nhỉ, Itsuki. Em nghĩ em cũng nên chăm chỉ hơn thôi.”
Có điều gì đó thật sự tha thiết trong lời ngưỡng mộ của Nayuta. Khiến Itsuki buông lỏng cảnh giác.
“Hiếm khi thấy em tỏ ra thích thú với công việc của mình nhỉ, Kanikou.”
“Mm? Xấu tính quá nha. Em lúc nào mà chẳng làm việc siêu chăm chỉ chứ.”
“Xạo ke,” Itsuki bật lại, nheo mắt nhìn Nayuta. Nayuta có thể là tác giả có doanh số bán chạy nhất, nhưng tốc độ viết của cô khá chậm. Nayuta có khuynh hướng viết nhanh ngay khi tìm thấy cảm hứng, nhưng việc bật được công tắc của cô lại tốn rất nhiều thời gian, và dù có bật lên thì gần như lại bị tắt đi ngay lập tức. Đến nay Nayuta đã sống ở khách sạn được chừng nửa năm rồi, với cái mác là để cô tập trung vào tiểu thuyết, nhưng xét đến thời gian Nayuta bỏ ra ở chỗ Itsuki và thời gian chơi game, thời gian làm việc của cô chắc chắn phải bị thu hẹp lại.
Nayuta phồng má. “Aw, bây giờ thì thật sự là như vậy mà.”
…Chà, Nayuta đã không đến đây gần cả tháng mà, chẳng phải sao? Có thể cô đang nói thật.
“Mấy công việc chuyển thể đó khiến em bận lắm hả.”
“Vâng, có thể nói là vậy đấy. Có rất nhiều cuộc họp liên quan đến anime và phim live action, em cũng cần phải kiểm tra qua bản phác thảo của manga nữa.”
“…Nghe còn cực hơn của anh nữa nhỉ.”
“Oh, nhưng mấy cuộc họp cũng không đến nỗi nào. Đội ngũ nhân viên ai cũng tài năng cả.”
“Ai vậy? Em đang làm việc với những ai vậy?”
“Chà…”
Sau đó cô nêu ra cái tên của họa sĩ phụ trách chuyển thể manga, những vị đạo diễn của anime và phim live action, bộ dôi viết kịch bản cho anime và người đảm nhận kịch bản phim. Itsuki choáng ngợp.
“……Cái này, cứ như tổ hợp những người giỏi nhất mà anh có thể nghĩ đến ấy…”
Người họa sĩ manga đó nổi tiếng đến mức đáng kinh ngạc, ăn đứt cả Nayuta vào thời điểm này. Đạo diễn anime cũng là tài năng ở mức độ thiên tài với hàng loạt các siêu phẩm đã được chứng minh. Đối tác live-action cũng là một cái tên đình đám đủ để khiến một người không xem phim như Itsuki cũng biết đến. Cả hai vị biên kịch của anime cũng vô cùng đáng tin, sở hữu trong tay nhiều series nổi tiếng; thậm chí Itsuki cũng đã mơ tưởng đến chuyện được họ chắp bút cho bộ anime chuyển thể từ tiểu thuyết của cậu. Còn người viết kịch bản cho live action vừa hoàn thành một serie phim đã nhận được 40 lượt chia sẻ trên bảng xếp hạng truyền hình. Một đội hình hoàn hảo, đặc biệt phù hợp với vị tác giả thiên tài, người vừa có những bước đi đầu tiên trên con đường chuyển thể.
“Vâng, họ rất giỏi. Tất cả bọn họ còn hiểu về tiểu thuyết của em hơn chính em nữa. Em nghĩ là họ đã đọc chúng cẩn thận lắm. Hai biên kịch anime đã tranh luận rất nhiều về các phần trong sách, họ có hỏi ý kiến em nhưng mấy thứ họ nói cao xa quá, em chẳng theo kịp. Kiểu như, họ nghĩ rằng em đang tinh tế tạo nên những điểm khác biệt trong của cảm xúc của một người chỉ vì cách họ dùng bữa khác với người bình thường ấy? U là trời.”
Trông Nayuta có vẻ như đang rất tận hưởng.
Itsuki nhớ lại cách cư xử giữa cậu và đội ngũ anime Toàn Thư. Cậu đã nổi trận lôi đình với họ sau khi bị dí vào tay một bản bố cục phác thảo coi câu chuyện của cậu như rác, rồi còn bị biên kịch Hirugano nói thẳng vào mặt là tác phẩm của cậu “chán vãi ra.” Nayuta đang làm việc trong một thế giới hoàn toàn khác, điều đó khiến cậu có chút chạnh lòng.
“Em cũng đã gặp nam diễn viên chính của live action, cậu ấy cũng hiểu series hơn cả em luôn cơ. Tuyệt thật đấy. Dù bận cỡ đó mà cậu ấy không chỉ đọc mỗi kịch bản thôi đâu, còn dành thời gian để đọc tiểu thuyết của em nữa.”
“…Um, ai đấy?” Itsuki hỏi, cố gắng xua tan cảm giác ậm ực nơi dạ dày.
“Cậu đó tên Yuma Takashina.”
“Em nói thật á…?”
Yuma Takashina là một siêu sao, một trong những cái tên nổi trội nhất trong thế hệ trẻ, người đã dễ dàng vào vai những bộ phim hài, phim hành động và cả những bộ phim truyền hình dài tập. Cậu chỉ mới mười chín, cùng tuổi với Nayuta, nhưng đã bước chân vào nghề từ khi còn nhỏ, có mặt trong vài series mà Itsuki từng xem. Yuma Takashina nổi tiếng vì mức độ chuyên nghiệp của mình – tuy đẹp trai nhưng vẫn sẵn sàng tăng bốn mươi cân để nhận vai, sau đó lại bỏ ra ba tháng để lấy lại vóc dáng cho dự án tiếp theo. Tiểu sử đó thật sự làm Itsuki ấn tượng. Những người đó thật sự tuyệt vời.
“Hơn nữa, cậu ấy nói bản thân đã dành khá nhiều thời gian riêng tư của bản thân để mài dũa vai diễn và cải thiện khả năng diễn xuất đấy. Em cứ nghĩ một người bảnh trai như cậu ấy sẽ chịch cả ngày lẫn đêm chứ, nhưng chắc không phải ai cũng vậy nhỉ? Cậu ấy cứ như tỏa ra hào quang vậy; tuyệt lắm cơ.”
“…Thế à?”
Itsuki có thể cảm thấy ngực mình hơi đau khi nghe Nayuta ca ngợi một chàng trai bảnh bao nào đó không phải cậu.
“Tiếp xúc những người như vậy làm em muốn tiếp tục trau dồi tác phẩm của mình ấy, anh biết không? Em không thể thua Takashina hay những nhân viên khác được. Giờ em cảm thấy rất vui vẻ khi làm việc. Không còn giống như hồi mới debut nữa.”
Cô thoáng đỏ mặt, hành xử bẽn lẽn một cách đáng yêu. Nhưng đó là sự thật. Nayuta Kani, một tiểu thuyết gia đã sử dụng thiên phú vượt trội để duy trì cuộc sống theo đúng nhịp độ của bản thân, đang dần nghiêm túc với công việc. Và sự thật rằng người truyền cảm hứng cho cô không phải Itsuki mà là toàn thể những nhà sáng tạo và diễn viên khác khiến cậu thất vọng không chịu nổi. Itsuki đột nhiên cảm thấy thôi thúc muốn đáp trả.
“Chà, mấy chuyện chỗ anh cũng khá căng đấy. Tuần nào họp kịch bản bọn anh cũng cãi nhau, nhưng cả đạo diễn và biên kịch đều đọc không sót chữ nào trong tiểu thuyết của anh nên những cuộc tranh cãi đó là vô cùng đáng giá. Anh phải chú ý tới nhiều chi tiết mà anh đã không để ý khi viết, nên cứ mỗi tuần trôi qua, mọi chuyện lại khả quan hơn. Giống như một kiểu phản ứng hóa học ấy, mọi người phủ định lẫn nhau để cùng tạo ra một thứ gì đó.”
“Ooh. Nghe có vẻ vui nhỉ.” Nayuta trông rất ấn tượng.
“Ừm… Khi nhận được đề nghị chuyển thể, anh đã thật sự lo lắng hơn bất cứ thứ gì nhưng giờ anh cảm giác mọi chuyện thật sự sẽ ổn thôi.”
Không chút giả dối trong lời nói của Itsuki. Ít nhất là về phần mạch truyện, cậu tự tin rằng nó sẽ không tan tành như Vô Giới Hiệp Sĩ.
“Em sẽ chờ,” Nayuta mỉm cười nói. “Còn diễn viên lồng tiếng thì sao anh?”
“Người đóng vai Kazuma là Seiji Higashitani… Cậu ấy là nhân vật chính trong ****** đấy.”
“Ohhh…”
Đó là tiêu đề của một series mới phát sóng gần đây. Có vẻ như Nayuta không nhận ra cái tên đó.
“…Ichika thì do Mai Tomoe đảm nhận. Um…cô ấy có nhận vài vai nữ chính trong một số tựa game rồi.”
“Mai Tomoe… Em nhớ là em từng thấy cái tên này rồi…” Cô móc điện thoại ra và tìm kiếm cái tên Mai Tomoe trên trang Wikipedia. “A! Quả nhiên! Chị ấy là **** trong trò ******!”
Giờ tới lượt Itsuki không hiểu được Nayuta đang nói gì. Cậu khá chắc đó là một trò RPG dành cho điện thoại di động, ít nhất là vậy. Còn phía bên kia thì ít nhất là Nayuta có cũng có biết.
“Hmm… Chị ấy nhận vai Ichika hả anh…?”
“Ờm.”
Nayuta đóng trang Wikipedia và chuyển sang tìm kiếm hình ảnh.
“……………Hmmmmm……”
Nayuta trông có vẻ lo lắng. Điều đó khiến Itsuki cảm thấy khó hiểu.
“Này… Kanikou?”
“……Chị ấy xinh nhỉ,” cô thốt ra, rõ ràng là khó chịu.
“Thì?”
“Nhìn đi nè. Chị ấy đẹp kinh hồn luôn. Có phong cách; ngực thì bự… Sao một nữ diễn viên lồng tiếng như chị ấy lại có ngoại hình ngon lành vậy chứ?”
Itsuki nghiêng người nhìn sang. Trên màn hình điện thoại là bức ảnh chụp Tomoe đang phát biểu tại một sự kiện nào đó. Cậu so sánh với hình ảnh trong trí nhớ mình.
“……Anh nghĩ là ngoài đời trông đẹp hơn cơ.” Đúng vậy, Tomoe trong hình trông rất xinh, nhưng cậu nghĩ cô để lại một ấn tượng còn tốt hơn thế khi ở trong buồng thu. “Có thể nói xung quanh cô ấy tỏa ra một kiểu khí chất ấy. Như kiểu, đang tỏa sáng?”
“Mmmm,” Nayuta ủ rũ trả lời. “…Đây có phải kiểu con gái anh thích không?”
“Kh-không phải!” cậu vội vàng hét lên. “Ý anh là, ừ, anh thấy cô ấy đẹp, nhưng ở buổi thử giọng còn có nhiều diễn viên đẹp hơn nữa kìa. Nếu anh chọn họ chỉ vì ngoại hình thì anh đã chọn…”
Khuôn mặt Nayuta ngày càng trở nên ảm đạm hơn theo từng giây, Itsuki dừng ngay câu nói còn dở lại.
“……Còn nhiều cô thậm chí còn xinh hơn ư?”
“À, ừm, trong số những người đến thử giọng thì đúng là vậy! Rất nhiều người trong số họ là idol nhạc pop khá nổi tiếng, ít nhất thì cũng có vài người trông giống người mẫu tạp chí hơn diễn viên, vân vân… Ừm. Tất nhiên là bọn họ đều rất xinh đẹp.”
“……Được rồi, vậy ai đảm nhận vai Yukiko?”
“Một cô gái tên Miho Akaike.” Nayuta nhanh chóng gõ cái tên đó vào điện thoại.
“……Xinh nhỉ.”
“……Ừ.” Itsuki gật đầu, dù cho mơ hồ gặp phải sự lúng túng. Đó là sự thật không thể chối bỏ.
“…Vậy là khi bắt đầu thu âm,” Nayuta nói cùng với đôi môi cụp xuống thấy rõ, “anh sẽ được gặp những chị gái xinh đẹp này hằng tuần đúng không? Rồi họ sẽ nói mấy thứ như ‘Ooh, Itsuki, Itsukiiiii’ và bắt đầu bám lấy anh, đúng chứ?”
“Um… Thì, đúng, anh đoán là anh sẽ gặp họ, nhưng anh không chắc cái vụ họ sẽ ‘bám’ lấy anh đâu…”
“…Và sau khi thu âm hoàn tất, mấy người các anh sẽ đi ăn tối, uống bia, anh sẽ vờ như đang chỉ bảo họ những thứ liên quan đến diễn xuất để có thể khiến họ nói những lời dâm dục với anh, rồi sau đó anh sẽ kiểu ‘Ee hee hee, hãy thử mô phỏng cám xúc của Ichika trong cảnh này đi, Mai’ đồng thời bàn tay không ngừng chơi đùa với ngực chị ấy…?”
“T-từ khi nào mà anh lại sống trong thế giới dating sims thế hả?!” Itsuki thở dài ngao ngán, còn Nayuta vừa đỏ mặt vừa để trí tưởng tượng của mình chạy hết công suất. Cậu nhìn qua chỗ Nayuta, vẻ mặt nghiêm nghị. “…Nghe này, Kanikou. Việc diễn viên đẹp hay xấu với anh chẳng có gì quan trọng cả. Anh chọn những người này vì anh có thấy an tâm khi để họ đảm nhận Ichika và Yukiko, hai trong số những đứa con quý giá của anh. Còn nữa… đúng là khi gặp diễn viên lồng tiếng ở đời thật, anh thấy họ như có hào quang tỏa ra xung quanh vậy, anh sẽ không nói dối về chuyện đó. Nhưng anh không nghĩ đó là vì hình thức bên ngoài của họ. Mà đó là vì họ đã đưa tất cả những gì mình có vào vai diễn. Họ hoàn toàn chân thành. Cho nên việc dò xét và đánh giá người khác chỉ dựa vào khuôn mặt của họ… Ừm, đừng làm vậy.”
Nayuta lắng nghe những lời Itsuki nói bằng vẻ mặt khiêm tốn. Cậu nhìn lảng sang chỗ khác, không muốn phải luyên thuyên như vậy.
“…Vâng,” Nayuta thì thầm, có hơi ủ rũ.
“…Tốt lắm,” Itsuki đáp, khẽ gật đầu với cô trước khi quay lại phần cà ri của mình.
“…………Mình cũng cần phải tỏa sáng…”
Tiếng thì thầm quá nhỏ để Itsuki có thể nghe thấy.
----------------------
Nhân tiện đây thì các bác đã xem Movie Conan hết chưa nè ~~~
Bộ này hài cốt thì nhiều mà romcom thì ít, nhưng chỗ nào romcom thì chỗ đó cực ngọt nha Kiểu như kể chuyện ấy, chỉ có âm thanh thôi. Vd: Chuyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn :V Game giả lập hẹn hò