Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 06 - Chương 12: Lễ Trao Giải

Một ngày giữa tháng Mười Một, Miyako Shirakawa hiện đang có mặt tại tầng hầm thứ hai của một khách sạn ở trung tâm thành phố, cách trụ sở của Nhà xuất bản Gift hai mươi phút đi bộ. Có một sự kiện lớn đang diễn ra ở nơi này – nơi được thiết lập để tổ chức lễ trao giải cho cả Cuộc thi dành cho Tác Giả Mới lần thứ 15 của GF Bunko và Cuộc thi dành cho Họa Sĩ Mới lần thứ 10 của Comic Gifted.

Theo đúng như tên gọi, sự kiện lần này là nơi trao cho các tân binh của ngành cơ hội để nhận lấy giải thưởng của bản thân cũng như mở đầu chặng đường sự nghiệp đầy hứa hẹn của họ, một kiểu kết hợp giữa tiệc kỷ niệm và buổi gặp gỡ cho các tân binh. Mỗi thương hiệu khác nhau sẽ có hình thức tổ chức những sự kiện kiểu này khác nhau, nhưng nhìn chung đều là những sự kiện quy mô, thành phần tham dự gồm có những người đã thắng giải, ban giám khảo, những người nhận giải từ năm trước, những nhà văn đang làm việc cho thương hiệu đó và cả những người phụ trách các dự án phụ… Đây là một sự kiện giao lưu đáng giá đối với các tác giả sống ở vùng nông thôn hoặc phải luôn bận rộn với những công việc khác, và dịp này cũng được coi như một cột mốc trong sự nghiệp, một cách để chứng minh cho những người xung quanh biết rằng, đúng vậy, bạn đã sống sót trong ngành công nghiệp này trong nhiều năm. (Không phải tất cả những sự kiện này đều được tổ chức theo một chu kỳ nhất định hằng năm. Tùy thuộc vào lịch trình, chúng thường được lên kế hoạch vào đầu mùa thu hoặc cuối năm.)

Bữa tiệc trao giải của GF Bunko được tổ chức song song với Tạp Chí Gifted, và có nghĩa là có thể dễ dàng bắt gặp những người giống như trợ lý họa sĩ manga ở đây. Danh sách khách mời tổng cộng có năm trăm người, và với số lượng công việc hậu cần liên quan, có thêm người giúp đỡ cũng chưa chắc đã đủ. Đó là lý do tại sao ban biên tập đã liên hệ với Miyako để hỗ trợ như một nỗ lực để chuẩn bị tốt nhất cho buổi lễ. Miyako đã bắt đầu bày trí phòng tiệc từ sáng, và bây giờ, vào lúc năm giờ chiều, cô đang bắt đầu hướng dẫn những người thắng giải tiến vào sảnh chính buổi lễ từ lối vào khách sạn.

“Những bạn đoạt giải vui lòng mang ruy băng này ạ!”

 Trong bộ đồ công sở tự tin nhất của mình, Miyako phát cho từng người thắng giải một dải ruy băng màu đỏ có ghi tên của họ để ghim vào ngực áo. Miyako đã mua bộ quần áo này khi bắt đầu học đại học, với suy nghĩ rằng cô sẽ cần nó khi tìm việc, nhưng kể từ sau lễ nhập học, cô chẳng mặc nó thêm lần nào nữa. Một dải băng có ghi tên màu trắng, thứ cho biết vai trò nhân viên của cô, được đặt trên ngực trái.

GF Bunko sẽ trao sáu giải thưởng cho những tác giả mới, ở nhiều độ tuổi và giới tính khác nhau. Vài người mặc trang phục cho những buổi họp mặt trang trọng, nhưng ngoài ra còn có đồng phục học sinh cổ đứng, blazer, kimono, đầm váy sexy, thậm chí là cả áo hoodie và đồ thể thao. Ở đây với tư cách là người từng tham dự vào buổi đánh giá của ban giám khảo, Miyako vô cùng tò mò về những tác giả này. Rõ ràng là “muôn hình vạn trạng”.

“Được rồi, em cần đợi ở đó cho đến khi buổi lễ bắt đầu.”

Rời khỏi phòng tổ chức, Miyako tiến về phía sảnh đợi, trò chuyện với những biên tập viên và người làm bán thời gian khác. Đám đông bắt đầu tiến vào – việc đón khách bắt đầu từ năm giờ ba mươi, còn sự kiện chính sẽ bắt đầu lúc sáu giờ. Sau khi dừng lại để kiểm tra sơ bộ, khách tham dự sẽ đi đến bàn để nhận thẻ tên. Về những người đoạt giải, họ đến từ đủ mọi độ tuổi, với ngoại hình đa dạng, và trong lúc đám đông tham dự ngày càng chỉnh tề hơn trong cách ăn mặc, vẫn có một số xuất hiện với ngoại hình bắt mắt, xen lẫn số ít những người rõ ràng chỉ ăn mặc qua loa.

Thì ra đây là lễ trao giải…

Miyako cảm thấy bị ấn tượng, cô chưa bao giờ dự một thứ gì đó giống thế này.

“A! Miyako?!”

Người cất lời chào chính là Haruto Fuwa, cùng với Itsuki ở bên cạnh. Cậu hiện đang mặc một chiếc áo khoác như thường ngày – không quá cứng nhắc, cũng không quá bất lịch sự - còn Itsuki diện nguyên bộ vest đen thẳng thóm. Với tư cách là ban giám khảo, Haruto cũng được nhận một chiếc ruy băng đỏ, chỉ là không có tên được in trên đó; mà thay vào đó là một thẻ tên được in riêng. Phần Itsuki là một thẻ tên bình thường.

“Em vẫn đang làm việc ở đây hả Miyako?”

“À không, em chỉ phụ giúp hôm nay thôi.”

“Ồ, ra vậy.” Haruto gật đầu, sau đó nhìn kỹ hơn vào phục trang của Miyako. “Đồ công sở hợp với em lắm đấy.”

Itsuki gật đầu đồng ý. “Đúng đấy, hoàn toàn toát lên vẻ ‘Tôi không phải dân ăn chơi!’”

“Tớ không có ăn chơi!” Miyako chống chế, bắn viên đạn mắt vào người Itsuki. “Còn cậu mặc vest trông chẳng hợp chút nào cả. Có mua đúng size không đấy?”

Itsuki đỏ mặt. “Ah, im đi… Tôi đã mua nhỉnh hơn một size để có thể mặc vừa cho đến khi tốt nghiệp, nhưng từ năm nhất đến giờ tôi chẳng lớn hơn được chút nào cả.”

“Ồ, ra là cậu cũng mua bộ này hồi lễ nhập học à?”

“…Ừm. Té ra chỉ là phí tiền,” cậu càu nhàu.

“Tớ thì không nghĩ vậy đâu.”

“Không?”

“…Nhờ việc nhập học vào ngôi trường đại học đó mà chúng ta mới có cơ hội gặp nhau mà, nên tớ nghĩ nó không toàn toàn là thừa thải.” Giờ đến Miyako có chút đỏ mặt.

“Ừ-ừm… Thì, cậu nói có lý,” Itsuki nói với chút hối lỗi.

“Rồi, rồi,” Haruto xen vào cùng với nụ cười căng thẳng, “nhiêu đó kỷ niệm trước mặt tôi là đủ rồi đấy, cảm ơn.”

“Uh, oh, em không có ý gì đâu…!” Miyako càng đỏ mặt hơn nữa khi đảo mắt xung quanh, tìm cách thay đổi chủ đề. “À, mọi người có thấy Nayu đâu không?”

“Kanikou không đến,” Itsuki đáp.

“Không ư? Sao lại không đến?”

“Có vẻ con bé không thích đám đông cho lắm.”

“Cả năm trước em ấy cũng không đến,” Haruto thêm vào. “Anh nghĩ là Nayu thật sự không thích đám đông, nhưng ngoài ra còn có một chấn thương nữa…”

“Chấn thương…?”

“Sự cố nôn mửa,” Haruto lập tức đáp lại.

“Ohhh…”

“Đừng có khiến tôi nhớ lại nữa,” Itsuki cau mày nói.

Hai năm trước, tại lễ trao giải, nơi Nayuta nhận được giải thưởng của mình, nỗi sợ hãi trước sân khấu to lớn đã khiến cô tạo ra “cầu vồng” lên người Itsuki. Miyako từng nghe về chuyện đó.

“Nhắc mới nhớ,” Haruto tiếp tục, “một trong số những người thắng giải năm nay là đại fan của Nayuta đấy, em biết đó là ai không?”

“Em có hướng dẫn người thắng giải đến phòng tiệc, nhưng cũng chẳng trao đổi quá nhiều, nên em cũng không biết ai đã viết nó nữa. Anh có biết tuổi hay giới tính của người đó không?”

“Mmm, từ bút danh của họ anh chẳng suy luận ra được gì hết…”

Những tựa đề, cốt truyện thắng giải và bút danh của tác giả đều được công bố trên web và những tờ rơi nhỏ đính kèm trong các tập tiểu thuyết, nhưng tuổi tác hay giới tính của họ đều là bí mật.

“Uầy. Sớm muộn gì chúng ta cũng tìm ra thôi.”

****

Itsuki và Haruto trò chuyện với Miyako thêm một lúc. Đến khi những biên tập viên gọi cô quay lại làm việc cả hai mới đi vào hội trường tổ chức sự kiện. Mỗi người nhận lấy một ly rượu vang sủi ở cửa ra vào trước khi đi đến chỗ bàn tiệc.

Bữa tiệc trao giải hôm nay tổ chức theo kiểu tiệc đứng, với nhiều những chiếc bàn tròn được đặt xung quanh phòng và một chiếc lớn hơn ở ngay chính giữa – nơi bày biện các món tự chọn. Phía trước là sân khấu với tấm băng rôn dài ghi dòng chữ LỄ TRAO GIẢI – CUỘC THI TÁC GIẢ MỚI GF BUNKO LẦN THỨ 15 – CUỘC THI HỌA SĨ MỚI COMIC GIFTED LẦN THỨ 10 được treo trên tường. Phía dưới tấm băng rôn là một màn hình lớn, được dùng để giới thiệu những tác giả đoạt giải và chiếu những tác phẩm tiêu biểu đã được chuyển thể thành anime trong năm vừa qua của GF Bunko lẫn Comic Gifted. Ngay lúc này, thứ đang chiếu trên đó chính là ca khúc mở đầu của Vô Giới Hiệp Sĩ, bộ anime đã phát sóng vào tháng Tư vừa rồi.

“…Có lẽ tôi cũng không nên đến đâu nhỉ,” Haruto chết lặng, đôi mắt kính nhìn chằm chằm về phía màn hình.

“Tôi biết cái này là thông lệ rồi, nhưng đúng là tra tấn thật đấy.”

Itsuki cảm thấy thương cảm thay Haruto. Sau đó cậu nhận ra chính chiếc màn hình này sẽ chiếu những hình ảnh của anime Toàn Thư vào năm tới, khiến lồng ngực cậu đột nhiên siết chặt.

Một người đàn ông tiến lại chỗ hai người, một thân hình gầy gò, dáng gù mang lại cảm giác không mấy khỏe khoắn cùng hai bọng mắt rõ to – đó là Makina Kaizu. Kaizu đang mặc cùng một chiếc áo khoác với hôm khảo thí, đi kèm là chiếc ruy băng đỏ và một ly trà ô long trên tay.

“Chào…hai cậu tới rồi à…”

“Ồ, xin chào, Kaizu-sensei.”

“Chào.”

“Lâu rồi không gặp nhỉ, Hashima. Vẫn ổn chứ?”

“Vâng, cũng tàm tạm…”

“Thế cậu đã đi khám sức khỏe chưa?”

“…Chưa.”

Kaizu cau mày. “Thế là không tốt đâu. Còn cậu từ hôm đó đã đi khám chưa, Fuwa?”

“Vẫn chưa…”

“Hai cậu nên đi cùng nhau đi. Tôi có biết một phòng khám chất lượng đây.”

“Oh, uh, ừm…cảm ơn…”

Itsuki ngượng ngùng gật đầu trong khi Kaizu gửi tin nhắn cho họ địa chỉ nơi ông đã đề xuất. Nơi đó có vẻ chuyên về chẩn đoán sức khỏe, với những trang thiết bị hiện đại cùng tốc độ xử lý kết quả vô cùng nhanh chóng.

“Các cậu có thể đặt lịch hẹn trên mạng, nhưng liên lạc bằng điện thoại sẽ dễ dàng hơn đấy, cứ làm vậy đi. Ngày mai gọi luôn đi, được chứ?”

“Um, được rồi,” Itsuki nói, gật đầu dù vẫn còn lơ mơ. Kaizu luôn có thói quen quấy rầy những tác giả khác về vấn đề sức khỏe của họ, nhưng ông đặc biệt chú ý tới Itsuki. Ít nhất là Itsuki đánh giá cao suy nghĩ đó. Nhưng tệ là không phải ai được Kaizu hỏi thăm cũng đều như vậy.

“Nhớ đó,” Kaizu thêm vào trước khi quay sang Haruto và nhếch môi. “Mà này, Fuwa, từ dạo đó cơm cháo với Miyako sao rồi?”

“………………………………………Em ấy từ chối tôi rồi.”

“……”

Câu trả lời đến nhanh tới mức cả Kaizu cũng phải liếc mắt sang chỗ khác.

“…Ahh……Tôi sẽ đãi cậu gì đó, được chứ?”

“Tôi không cần lòng thương hại của anh đâu!” Haruto uống một ngụm rượu vang. “Hơn nữa, tôi vẫn chưa có từ bỏ đâu.”

Kaizu mỉm cười trước tuyên bố đó. “Hee hee hee… Tinh thần tốt đấy. Đừng từ bỏ, cơ hội không bỏ rơi một ai.”

“Đúng vậy! Tôi sẽ làm tốt nhất những gì có thể.”

Cả ba lại bàn tán thêm một lúc nữa cho đến khi buổi lễ bắt đầu khai mạc. Một chàng trai và một cô gái trẻ tuổi hiện đã đứng trên sân khấu, bên cạnh bục bên trái – rõ ràng đó là những diễn viên lồng tiếng của một anime được chuyển thể từ tiểu thuyết của GF Bunko năm nay.

“Vâng, đã đến lúc bắt đầu rồi ạ. Kính chào toàn thể quý khách, chào mừng đến với lễ trao giải và lễ kỷ niệm Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko Lần Thứ Mười Lăm và Cuộc Thi Họa Sĩ Mới Comic Gifted Lần Thứ Mười!”

Đại diện ban tổ chức tiếp theo phát biểu là Satoshi Godo, tổng biên tập của GF Bunko.

“Cảm ơn mọi người vì đã đến đây hôm nay. Tôi là Satoshi Godo đến từ GF Bunko.”

Những tiếng xôn xao của khách mời tắt hẳn trước giọng nói trầm khàn đó của Godo.

Bài phát biểu sau đó của Godo đề cập đến sự phấn khích của ông về việc Cuộc Thi Tác Giả Mới đã đi đến năm thứ mười lăm, sau đó đi sâu vào đánh giá bối cảnh light novel, manga và anime hiện tại. Godo bày tỏ niềm tự hào của bản thân khi đã đưa thêm nhiều cái tên mới vào ngành công nghiệp light novel trong năm nay, cũng như gửi lời cảm ơn đến những tác giả đang có mặt trong phòng. Những điều trên không khác là bao những bài phát biểu của các MC tại mấy buổi lễ trao giải kiểu này. Về chi tiết, tôi khuyên các bạn nên thử thắng giải một lần rồi tới dự lễ cho biết.

Giờ đã đến lúc trao giải. Đầu tiên, toàn bộ những người thắng giải sẽ đồng thời tiến lên, ngồi vào sáu chiếc ghế được xếp thẳng hàng. Người chào đón họ là Yoshifumi Gizan, chủ tịch của Nhà xuất bản Gift – một người đàn ông có vóc dáng trung bình ở độ tuổi ngoài năm mươi với bộ ria mép dài chẳng hòa hợp gì với vẻ ngoài.

“Người giành được Giải Đặc Biệt của GF Bunko, xin được xướng danh… Ui Aioi!”

Khi được nam MC xướng tên, người thắng giải đứng dậy và đi về phía Gizan.

“Ooh…” “Whoa…” “Này này…”

Đám đông, đặc biệt là cánh đàn ông, không ngừng bàn tán xôn xao. Đó là một người phụ nữ, có lẽ khoảng chừng hai mươi tuổi, sở hữu cả vẻ đẹp không chê vào đâu cùng đôi gò bông đảo căng tròn, và chiếc đầm dạ hội quyến rũ cô đang mặc trên người đã cường hóa chúng đến mức tối đa.

“Bất ngờ thật đấy, tác giả vậy mà lại là phụ nữ à,” Haruto thì thầm. Đó là lẽ đương nhiên. Tiểu thuyết thắng giải của cô kể về một nam chính cùng với dàn harem gồm những cô gái nóng bỏng luôn vây quanh nam chính và rất nhiều cảnh làm tình – chắc chắn được viết ra để hướng tới nam giới.

“Heh heh heh… Mắt nhìn của mình lúc nào cũng tốt mà… Tốt hơn hết nên kể cho em ấy nghe cách mình đã nỗ lực giúp tác phẩm của em ấy thắng giải mới được…!”

“Anh đang định làm cái gì đấy hả?” Haruto trừng mắt nhìn Kaizu, người đang trưng ra nụ cười gian manh nhất có thể. “Tôi nhớ kết quả đó là từ một quá trình loại trừ rất miễn cưỡng mà nhỉ…?”

Chủ tịch, người rõ ràng là bị thu hút bởi cặp ngực vĩ đại trước mặt, đọc to chứng nhận giải thưởng. “Giải đặc biệt Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko Lần Thứ Mười Lăm, trao cho Ui Aioi. Đây chính là bằng chứng cho việc tiểu thuyết của bạn, Khi Thức Dậy, Tôi Trở Thành Ma Vương của Thế Giới Khác, và thế là Tôi Bắt Đầu Lập Harem, được trao thưởng nhờ vào những phẩm chất mẫu mực của nó.”

…Khi Aioi nhận lấy giấy chứng nhận và cúi đầu, đôi mắt của Gizan hướng thẳng vào thung lũng chạy giữa ngực cô.

Aioi quay lại chỗ ngồi, và người thắng giải tiếp theo được gọi tên.

“Người giành giải nhất của cuộc thi… Aoba Kasamatsu!”

Lại một làn sóng xì xào nổi lên.

“Aha,” Kaizu thán phục nói. “Biết ngay là con bé còn trẻ mà.”

Cô mặc một chiếc áo blazer màu đỏ đô, đi kèm chân váy kẻ sọc, rõ ràng đây là đồng phục chính thức của một ngôi trường nào đó. Độ tuổi vào khoảng mười sáu, cùng với mái tóc đen dài đã được buộc lại. Vẻ ngoài của cô rất ấn tượng, nhưng những đường nét trên khuôn mặt lại thể hiện rõ sự sợ hãi khi đứng trên sân khấu và có lẽ là không được thoải mái cho lắm.

“…Đó là người hâm mộ Kanikou à?” Itsuki hỏi nhỏ.

“Ừ.” Haruto gật đầu.

“Giải nhất Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko Lần Thứ Mười Lăm, trao cho Aoba Kasamatsu. Đây chính là bằng chứng cho việc tiểu thuyết của bạn, Những Kỷ Niệm của Bầu Trời, được trao thưởng nhờ vào những phẩm chất mẫu mực của nó.”

Kasamatsu nhận lấy tờ giấy được trao, cùng lúc đó người đoạt giải nhất thứ hai đứng dậy ngay sau cô – một người đàn ông với dáng vẻ nghiêm túc, khoảng ba mươi tuổi, mang kính và vận đồ công sở.

“Giải nhất Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko Lần Thứ Mười Lăm, trao cho Makoto Yanagase. Đây chính là bằng chứn– Bppphhhh!

Vị chủ tịch bất ngờ bị sặc ngay khi đang đọc dở chứng nhận, làm cho chiếc mic ré lên.

“Tôi xin lỗi… Um, đây chính là bằng chứng cho việc tiểu thuyết của bạn, Nữ Thần Cần Bị Đánh! Tôi Sẽ Thay Người Giải Cứu Thế Giới, Chỉ Cần Cho Tôi Thấy Mông Thôi!, được trao thưởng nhờ vào những phẩm chất mẫu mực của nó.”

Bất chấp đôi môi run lên không ngừng, bằng cách nào đó Gaizu đã cố gắng vượt qua và đọc một mạch không bị vấp. Phần Chỉ Cần Cho Tôi Thấy Mông Thôi của tiêu đề đã khiến người nghe phải bật cười. Thỉnh thoảng chuyện này lại xảy ra khi gặp phải những tựa đề mang lại vài ảnh hưởng nhất định. Chuyện tương tự đã xảy ra trong lễ trao giải của J Light Novel MF Bunko lần thứ 6, khi họ trao giải đặc biệt. Chủ tịch nhà xuất bản đôi khi cũng gặp khó khăn nhỉ, Itsuki nghĩ bụng.

Yanagase không mấy quan tâm, im lặng nhận lấy chứng nhận và trang trọng quay lại chỗ ngồi.

Theo sát từng bước chân của anh ấy, là Soma Misaka tiến lên để nhận giải nhì cho tác phẩm Maken Wars. Cậu là một thiếu niên với vẻ ngoài lãnh đạm trong bộ đồng phục học sinh, đâu đó chừng mười lăm tuổi. Trong khi đó, Yoshihiro Kiso, tác giả của tác phẩm đoạt giải nhì thứ hai – Sengoku Kenpuden, lại là một người đàn ông tráng kiện đã sắp bước vào tuổi thất tuần, với vẻ mặt và bộ kimono dành cho kiếm sĩ bước ra từ câu chuyện của chính mình.

Người nhận giải cuối cùng là Tadashi Kamo, với tác phẩm Thử Nghiệm Bất Hợp Pháp giành được giải Lựa Chọn Đặc Biệt của ban giám khảo. Anh ta hóa ra lại là người mặc hoodie và quần vải ban nãy, một người đàn ông còn khá trẻ, lởm chởm râu vì không cạo, mang vẻ ngoài như thể bị thiếu dinh dưỡng. Anh ta gặp vấn đề trong việc đứng yên trên sân khấu, luôn trong trạng thái lắc lư hoặc là nghịch tay, thậm chí còn bị vấp mấy lần trong lúc lên nhận giải.

Ngay khi hoàn tất trao giải, tất cả sáu người cùng tập trung lại trung tâm sân khấu.

“Hãy dành một tràng pháo tay đến sáu người thắng giải đây, những tác giả sẽ tạo nên tương lai của GF Bunko!”

Khách mời làm theo chỉ dẫn của vị MC, và toàn thể những người thắng giải cùng cúi đầu trước đám đông trước khi lui vào sau cánh gà.

Itsuki nhướng người về phía họ trong lúc vỗ tay. “Heh heh heh… Để xem được mấy người trong số đó có thể sống sót đây…”

“Này, này,” Haruto khiển trách cậu với một nụ cười.

Cơ hội cho những người thắng giải thế này xuất bản thêm một cuốn tiểu thuyết khác, chưa kể đến việc gầy dựng con đường chuyên nghiệp rộng lớn phía trước, là điều không mấy khả quan. Cuộc Thi tác Giả Mới của GF Bunko lần thứ mười đã có năm người thắng giải, nhưng đến nay chỉ còn Itsuki và Haruto trụ lại được trong ngành.

“Tốt hơn hết là nên đảm bảo rằng chúng ta sẽ không bị họ vượt mặt,” Haruto nhún vai nói.

“Heh.” Nụ cười trơ trẽn của Itsuki lại xuất hiện. “Để xem họ cố gắng được tới đâu…!”

Itsuki và Haruto có thể là những bậc tiền bối đi trước, nhưng vai trò của cả hai với nhóm những người vừa thắng giải lúc nãy là như nhau, chiến đấu ngang hàng – đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau trong cùng một ngành công nghiệp.

Kaizu thở dài chán nản. “Tuyệt đấy, chưa gì mà măng mới lại mọc rồi… Giờ thì cái thân tre già cằn cỗi này sẽ đi về đâu đây… Hy vọng là sách của họ đừng có bán chạy.”

“Nhưng không phải lúc nào anh cũng mua sách của những người thắng giải khi chúng được xuất bản sao, Kaizu-sensei?” Haruto nói, chọc nguấy Kaizu. “Cả sách của bọn tôi nữa đúng không? Kiểu như, tận ba cuốn cho bản phát hành đầu tiên ấy?”

Kaizu mỉm cười kỳ lạ. “Nếu bất kỳ ai trong số họ có tài năng thực sự, sách của người đó chắc chắn phải có mặt trên kệ sách nhà tôi càng sớm càng tốt…”

“Đằng nào chúng cũng sẽ tái bản mà…”

Nói cách khác, chỉ đơn giản là do Kaizu vô cơ ích kỷ thôi.

Sau khi người thắng giải của GF Bunko rời khỏi sân khấu, giờ là lúc để Comic Gifted trao giải đến những họa sĩ manga mới của họ. Bốn người bước lên, chủ tịch Gizan lần nữa lặp lại công việc của mình. Kaiko Mikuniyama, tác giả của phiên bản manga Toàn Thư, không có trong số họ, lý do là vì cô trực tiếp được giao cho biên tập viên hiện tại phụ trách nhờ tác phẩm của mình chứ không phải tham gia vào cuộc thi. (Trong khi đó, GF Bunko không nhận thêm bất cứ bản thảo nào ngoài cuộc thi tân binh, chủ yếu là vì tiểu thuyết phải mất khá nhiều thời gian để đọc.)

“Xin dành thêm một tràng pháo tay nữa cho tương lai của tạp chí Comic Gifted!”

Sau khi mọi người rời khỏi sân khấu, nữ MC lên tiếng. “Thưa toàn thể quan khách, bây giờ chúng tôi xin phép bắt đầu buổi gặp gỡ và giao lưu tại sảnh sự kiện. Chuẩn tôi đã chuẩn bị sẵn một bữa tối tuyệt vời dành cho các bạn, hãy cứ thoải mái tận hưởng đi ạ!”

Các thủ tục đến đây là kết thúc. Giờ là lúc để ăn uống, trò chuyện và trao đổi danh thiếp. Đối với phần lớn đám đông, buổi lễ trao giải thật ra chẳng có ý nghĩa gì cả - mà đây mới chính là sự kiện chính.

“Được rồi, ăn tý thôi nhỉ…” Haruto nhìn xung quanh. “Này, Kaizu đâu rồi?”

“Hử? A.” Itsuki ngó nghiêng, tìm kiếm Kaizu. “Kìa!”

Cậu phát hiện ra Kaizu đang đứng xếp hàng tại quầy buffet, trên tay là một cái đĩa cực lớn và tay kia đang lia lịa dùng kẹp gắp những miếng thịt bò nướng.

“Trời ạ, nhanh thật đấy…”

Haruto và Itsuki trố mắt nhìn Kaizu, sau đó lại quyết định chờ đến khi hàng dài kia giảm bớt. Cả hai đứng đó, uống rượu và kiểm tra mọi thứ xung quanh bữa tiệc buffet, cho đến khi Kaizu quay trở lại. Không một milimet nào nào trên chiếc đĩa của Kaizu chưa được lấp đầy cả, đủ loại nước sốt chảy ra từ đồ ăn hòa lẫn vào nhau và thậm chí còn thấm vào cả sushi.

“Heh heh heh… Năm nay tôi lại là người đầu tiên hốt hàng rồi…”

Cả Itsuki lẫn Haruto nhìn một Kaizu đang tỏ vẻ hài lòng bằng sự chán ngán.

“…Đống này là của tôi. Không có phần các cậu đâu.”

“Anh cứ giữ đống đó đi.” Haruto thở dài. “Tôi với cậu cũng nên đi xếp hàng thôi, Itsuki.”

“Ừm.”

Hầu hết các món tự chọn như thịt bò nướng, bít tết, sushi, trứng cá muối, gan ngỗng, cua, tôm hùm… đều đã bị càn quét. Vừa thở dài, cả hai vừa gắp những món còn lại (chủ yếu là thức ăn tinh bột như mì ống, cơm thập cẩm và paella) sau đó quay trở lại bàn. Kaizu đã tỏ ra rất hả hê khi họ quay về.

“Hee hee hee… Một bữa tiệc đứng kiểu này chính là chiến trường đấy.”

Bằng cách nào đó Kaizu lại lấy được thêm hai đĩa nữa cho bản thân. Một đĩa tập trung vào các món tráng miệng như bánh ngọt và dâu tây; đĩa còn lại là giăm bông, canapé, chả giò, gà tandoori và những món không-quá-ngon-nhưng-vẫn-ổn khác.

“Tôi hiểu rồi,” Itsuki ngạc nhiên nói. “Đầu tiên, anh chạy thẳng đến chỗ những món phổ biến, sau đó lại bỏ thời gian chọn những món ít được ưa chuộng hơn. Làm như vậy sẽ đảm bảo rằng anh có thể lấy đi những món tráng miệng trước cả khi mọi người chú ý đến chúng. Đúng là chuyên nghiệp…”

Cái đó cũng được gọi là chuyên nghiệp á?” Haruto than thở.

“Heh heh heh… Tôi được mệnh danh là Con Sói của những Bữa Tiệc đã mười lăm năm rồi đấy… Đó là cách khiến tôi sống sót trong ngành công nghiệp này lâu đến vậy…”

“Um… Fuwa-sensei?”

“Oh! …Hả?!”

Nghe thấy tên mình được gọi, Haruto quay người lại và bắt gặp một cặp ngực siêu to khổng lồ choán hết cả tầm nhìn của cậu. Đó là Ui Aioi, người đẹp trong chiếc đầm dạ hội quyến rũ, và cũng là người giành được giải đặc biệt.

“Ummm, Aioi đúng không? Hân hạnh được gặp!”

Haruto gặp khó khăn trong việc tìm ra nơi để đặt mắt khi nói lời chào, nhưng Aioi chẳng bận tâm là mấy. Cô thoạt trông có chút thất vọng nhưng sau đó liền nở một nụ cười mềm mỏng, như thể đã chấp nhận.

“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chọn tiểu thuyết của em cho giải đặc biệt.”

Kaizu đến đứng cạnh Haruto. “A-hem! Um, tôi là Kaizu; một trong số ban giám khảo, và nghe tôi nói này, tôi chính là người đã rất cố gắng vì em trong lúc chọn giải–”

“Em sẽ không bao giờ tiến xa được như vậy nếu không có anh, Fuwa-sensei.”

Aioi hoàn toàn phớt lờ Kaizu. Mắt cô dán chặt vào Haruto, cùng đôi má có phần ửng hồng.

“Hể?”

“Chắc là anh không nhớ em nhỉ?”

“Um…ummm… Anh xin lỗi, chúng ta từng gặp nhau à…?”

Haruto lục tung trí nhớ của mình nhưng cuối cùng vẫn ra về tay không. Nếu cậu từng nói chuyện với một có gái sexy thế này thì cậu khá chắc rằng cậu sẽ nhớ.

“Ah, thì, anh từng một lần đến trường của em để tư vấn.”

“Trường của em…?”

Cậu từng một lần đến tư vấn cho một lớp tiểu thuyết gia tiềm năng của một trường dạy nghề, đó là khoảng nửa năm sau khi cuốn sách đầu tiên của cậu xuất bản. Một trong những tiểu thuyết gia tại GF Bunko là cựu học sinh ở đó đã nhờ cậu. Nhưng có người hấp dẫn cỡ này trong lớp đó ư…? Chờ đã! Haruto không thể nhớ khuôn mặt, nhưng cậu nghĩ bộ ngực này có chút quen quen!

Đúng thế, chẳng phải có một cô gái giống vậy sao? Một cô gái với dáng vẻ lôi thôi, cùng mái tóc đen dài và cặp kính trên mặt, mặc nguyên cây đen (thứ khiến cho phần ngực càng thêm nổi bật hơn nữa). Cô đã hoàn toàn phớt lờ Haruto, chỉ ngồi yên đọc tiểu thuyết Boogiepop. Haruto đã nhắc cô phải chú ý, và cô đã đáp trả “Tôi không muốn viết loại tiểu thuyết giống anh, chỉ đơn giản là đi theo xu thế và tạo ra thêm một ‘nam chính isekai toàn năng’ mà chẳng có chút cá tính nào cả. Tôi muốn viết ra một thứ hay hơn, độc đáo và hấp dẫn hơn thế kìa, giống như Boogiepop và những tiểu thuyết khác ở thời đỉnh cao của light novel ấy.” Điều đó đã chọc điên Haruto, khiến cậu phải bắt đầu một màn thả bom hoành tráng về mức độ nông cạn của cô, việc cô thiếu những kỹ nghệ cần thiết để trở thành một tác giả chuyên nghiệp đến thế nào, cũng như lý do tại sao cô không thật sự muốn nắm bắt các xu thế quá nhiều, vì cô quá chậm để có thể đọc ra xu thế rồi từ đó tận dụng chúng, đồng thời tiểu thuyết Boogiepop vẫn đang ra mắt, nên chỉ có đồ ngốc mới đi gọi chúng là những tác phẩm “ở thời đỉnh cao” thôi. Những lập luận của cậu hoàn toàn thẳng tay và đầy tính logic, nhưng cuối cùng chúng vẫn làm cho cô gái đó bật khóc, sau đó tiếng chuông vang lên, giờ học kết thúc với câu tổng kết của cậu “Light novel không phải trò chơi dành cho con nít, hiểu chưa?” Các giảng viên và vị tiểu thuyết gia mời cậu đến tư vấn, đã vô cùng “ấn tượng”.

Chà… Kể ra mình cũng khá trẻ con, chẳng phải sao?

Lúc đó cậu chỉ vừa bước những bước đầu tiên trên con đường chuyên nghiệp, đang còn vật lộn với tiền bạc và sự nghiệp, và cậu cũng chưa dựng lên được bức tường đủ dày để chống lại những lời chỉ trích. Kể cả hiện tại, cậu không nghĩ cậu đã nói gì sai, nhưng đó không phải vấn đề chính.

“À… Vậy, em là học sinh trong lớp đó à…?”

Khuôn mặt của Aioi rạng rỡ. “Vâng ạ! Em chính là học sinh đã bật khóc sau khi chúng ta cãi nhau đó ạ. Giáo viên của em đã khuyên em nhượng bộ nhưng mà em lại không thể đơn thuần chấp nhận như vậy được… Đến tận một lúc lâu sau khi anh đi em mới có thể nói chuyện bình thường lại được. Hee hee… Lúc đó em khá thiếu hiểu biết nhỉ, anh thật sự đã biến em thành phụ nữ trưởng thành, Fuwa-sensei.”

“Um, mọi người sẽ hiểu nhầm nếu em nói kiểu đó đấy…!”

Đôi má đỏ bừng của cô khiến Haruto bối rối. Itsuki và Kaizu lạnh lùng đưa đôi mắt về phía cậu.

“Hà, quả nhiên cậu là Hoàng Tử Lăng Nhăng…,” Itsuki lẩm bẩm.

“Fuwaaaa…,” Kaizu phàn nàn. “Chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi chứ… Đây là lần đầu tiên…tôi thật lòng tức giận với cậu như vậy…”

“Không, không phải như vậy–”

Itsuki và Kaizu không phải hai người duy nhất nhìn chằm chằm vào Haruto. Miyako, trong bộ đồ công sở, không biết từ đâu đã có mặt.

“M-Miyako?!”

“…Có vẻ như em đã hiểu sai về anh rồi nhỉ, Fuwa.”

“Không, không có! Em không hiểu sai gì cả! Em chỉ hiểu sai về cái hiểu nhầm của mình thôi!”

Miyako đã quay người lại và nhanh chóng rời đi, khiến Haruto phải tuyệt vọng đuổi theo.

“Chỉ đùa tý thôi mà. Không ngờ mọi việc lại thế này…,” Aioi thì thầm, nhìn họ rời đi cùng đôi mắt bùng lên ngọn lửa cạnh tranh cao độ.

****

“Em phải tin anh, Miyako! Anh là trai tân! Anh thật sự là trai tân!”

“Đ-được rồi, được rồi! Đừng có hét toáng cả lên như vậy nữa!”

Sau khi bằng cách nào đó thuyết phục được Miyako rằng cô đã hiểu nhầm, Haruto quay lại cuộc trò chuyện với những nhà văn khác và trao đổi thông tin liên lạc. Sau đó một lúc, nam MC lần nữa nói vào chiếc mic của mình.

“Kính thưa các vị quan khách, xin lỗi vì sự gián đoạn, nhưng sau đây chúng ta có đôi lời phát biểu từ Haruto Fuwa, một trong những giám khảo của Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko, về đánh giá tổng quan của anh ấy đối với bài dự thi năm nay.”

…Đến lúc rồi. Haruto khẽ thở dài và tiến về phía sân khấu. Đây là việc mà một trong ba giám khảo phải làm hằng năm, và tổng biên tập Godo luôn giao chúng cho hai người còn lại. Kaizu đã chiến thắng trò oẳn tù tì, nên gánh nặng này được giao lại cho Haruto.

“Fuwa đã ra mắt giới chuyên nghiệp tại Cuộc Thi Tác Giả Mới lần thứ mười của GF Bunko với tác phẩm Vô Giới Hiệp Sĩ, và series ăn khách này đã được chuyển thể thành anime trong năm nay. Quả thật, anh ấy chính là người tiêu biểu đại diện cho toàn thể GF Bunko!”

Daahhahhh! Đừng có nói nữaaaaa!!

 GF Bunko có hàng tấn những series nổi tiếng, đó là chưa kể đến cái tên Nayuta Kani. Nói cậu chính là “người tiêu biểu đại diện cho toàn thể GF Bunko” là vượt qua cả hai chữ tự phụ.

Cố gắng kìm nén sự xấu hổ, Haruto lấy ra vài tờ ghi chú nhanh trong túi. “Xin chào. Tôi là Haruto Fuwa, và như mọi người vừa được nghe, tôi là một trong số ban giám khảo của Cuộc Thi Tác Giả Mới GF Bunko năm nay. Đây là vinh dự đối với một người còn trẻ như tôi khi được giao công việc này, chưa kể là còn có chút nản lòng, nhưng vì không còn tác giả nào đứng ra đảm nhận vai trò này nên tôi đành phải nhận thôi.”

 Những người bên dưới khẽ cười khúc khích.

Phần còn lại của bài phát biểu có hơi khác so với phàn đánh giá tổng quan mà GF Bunko đã đăng tải trên trang kết quả, nhưng nhìn chung vẫn vậy. Mặt bằng chung là rất tốt, nhưng nhiều bài dự thi đã bị “ảnh hưởng mạnh mẽ” bởi các tác phẩm trước đó. Một vài tác phẩm có thể độc đáo hơn, nhưng đa phần đều bị sa vào sự tự mãn cũng như thiếu sáng suốt của chính tác giả. Việc tìm ra một món vũ khí của riêng mình và luôn mang suy nghĩ hướng đến người đọc trong lúc chắp bút là vô cùng quan trọng. Cùng những điều tương tự.

“Cho nên… Vâng. Xin lỗi nhé, nghe chẳng khác gì mấy bản tổng kết đại trà mà bất kỳ giám khảo nào tại bất kỳ lễ trao giải nào cũng đọc nhỉ.”

Lại thêm một tràng cười. Đây chính là điều cậu mong đợi.

“Xin được lần nữa chúc mừng những người thắng giải năm nay. Sự nghiệp tiểu thuyết gia của các bạn sẽ bắt đầu từ lúc này. Tôi muốn các bạn xem những tác giả khác trong căn phòng này là đối thủ của mình, và tôi muốn các bạn cố gắng vượt qua họ nếu có thể…vì như vậy sẽ giúp tạo nên một GF Bunko hùng mạnh hơn nữa – và nhìn chung là toàn thể ngành công nghiệp. Tôi xin hết”

Cậu gật đầu với những người thắng giải, sau đó là cúi đầu trước toàn thể khách mời. Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay trong lúc cậu lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Haruto đã cố tỏ ra thật thông thái và dí dỏm trong suốt quá trình phát biểu mà không vấp phải một lỗi nào, nhưng trước giờ cậu chưa từng phát biểu trước một đám đông lớn thế này, nên tâm trí cậu trở nên hỗn độn vô cùng. Tuy không nói với ai, nhưng cậu đã luyện tập bài phát biểu này rất nhiều lần tại nhà.

Haruto chạm mắt với Aioi lúc bước xuống sân khấu. Aioi ngọt ngào mỉm cười với cậu. Haruto vờ như không chú ý.

Itsuki, người đã cố tình phục sẵn ngay phía trước bài phát biểu, nhếch môi với Haruto. “Heh heh heh… Ngầu quá ta.”

“…Mệt vãi chưởng. Để tôi lượn ra khỏi đây đi…” Haruto thật sự có ý như vậy.

“Tiếp theo là đôi lời cảm xúc từ những người thắng giải của chúng ta. Xin mời các bạn vui lòng bước lên!”

Theo hướng dẫn của MC, sáu người đoạt giải quay lại sân khấu. Đầu tiên là Ui Aioi. Cô kể về chuyện lúc còn đi học, rằng có một người đã dạy cô biết con đường chuyên nghiệp khó khăn đến mức nào. Người đó đã thay đổi toàn bộ thế giới quan của cô. Tôi đã học hành vô cùng chăm chỉ…và giờ tôi có mặt ở đây, với tư cách người giành giải đặc biệt. Haruto liên tục đổ mồ hôi khi lắng nghe, lo ngại việc Aioi sẽ gọi thẳng tên cậu ra (dựa vào việc cô luôn liếc nhìn cậu khi phát biểu), nhưng cô đã không làm vậy.

Người tiếp theo là Makoto Yanagase, người không chỉ mang dáng vẻ của một người làm công ăn lương mà còn thật sự một người như vậy. Những cảm nhận của anh ấy khá chiếu lệ, lịch sự và không có gì đáng chú ý, đặc biệt là khi so sánh với tác động mà cụm từ Chỉ Cần Cho Tôi Thấy Mông Thôi mang lại.

Sau Yanagase là người thứ hai giành giải nhất, Aoba Kasamatsu, người vẫn trông khá khó chịu. “Cảm ơn vì đã trao cho tôi giải nhất trong cuộc thi này,” cô bắt đầu trước hạ thấp giọng.

“…Nhưng tôi không chấp nhận.”

Câu nói thu hút sự chú ý của đám đông đang tỏ vẻ chán chường, kể cả Itsuki. Kasamatsu nhướng đôi chân mày được kẻ hoàn hảo của mình và hướng mắt về phía Aioi, người đang ngồi ở bên phải sân khấu.

“Thay vì một tiểu thuyết về người nào đó trở thành ma vương của thế giới khác rồi bắt đầu xây dựng harem – một kiểu tiểu thuyết rập khuôn – tôi tin chắc tiểu thuyết của mình xứng đáng với giải đặc biệt hơn!”

Bỗng nhiên tên mình bị đưa ra để suy xét khiến Aioi có phần hoang mang. Cô cố gắng mỉm cười khi Aioi tiếp tục.

“Nếu thật lòng thì tôi phải nói rằng toàn thể ban giám khảo chẳng biết họ đang làm cái gì cả! Họ chọn một cuốn tiểu thuyết rập khuôn như vậy chỉ vì thứ được viết theo xu hướng đó thỏa mãn được sở thích họ đúng không? Dù là nó chẳng có một tý độc đáo nào cả?! Và tôi cũng rất ghét người giành giải nhất kia nữa, thứ ông ta viết ra hoàn toàn là một đống rác rưởi biến thái quanh đi quẩn lại toàn mông với mông! Nếu để mấy cái người vô năng đó làm giám khảo của cuộc thi này thì light novel sẽ chỉ ngày càng trở nên tệ hại và bị chỉ trích hơn thôi!”

“Wow, có khoảng mười triệu người giống con bé trên Twitter và 2ch nhỉ?” Itsuki lẩm bẩm. Không phải cậu không vui hay giận dữ gì – chỉ đơn giản là đã chán ngán với chuyện này.

Trong khi đó, Haruto cười khúc khích khi hướng mắt về phía Ui Aioi trên sân khấu. Mặt cô đã đỏ đến tận mang tai, nhìn chằm chằm xuống sàn và hơi run run. Có thể cô đang nhớ lại chính mình trước khi gặp Haruto, và giờ mũi giáo đó lại đang chĩa về phía cô.

“Giờ không phải thời của mấy thứ đó nữa! Giờ là lúc để những tác phẩm như của tôi…hoặc như series Phong Cảnh của Nayuta Kani tỏa sáng. Những tác phẩm thực sự, những tác phẩm đòi hỏi trí óc. Chúng ta cần phải mạnh dạn thúc đẩy những cuốn sách này, và giải cứu ngành công nghiệp light novel khỏi con đường thương mại hóa, thứ đang đẩy nó vào vòng xoáy của sự suy đồi! Khi tôi chính thức ra mắt giới chuyên nghiệp, tôi sẽ kề vai sát cánh cùng Nayuta Kani trên tiền tuyến. Và cái kỷ nguyên bị đầu độc bởi thứ được gọi là moe, khiêu dâm, chuyển sinh isekai, harem, em gái, quỷ vương, nam chính vô đối, và cả những thứ nực cười khác nữa, chúng tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho chúng và dựng lên một thời đại mới của những cuốn sách có chủ đề sâu sắc. Những cuốn sách xứng đáng với đánh giá của độc giả. Những cuốn sách thật sự! Xin cảm ơn!”

Haruto, chưa kể đến lượng lớn những người sáng tạo tiểu thuyết, manga và anime khác có mặt trong phòng, đã gầy dựng sự nghiệp của mình dựa trên sự moe, khiêu dâm, chuyển sinh isekai, harem, em gái, quỷ vương, nam chính vô đối. Bài phát biểu đầy tính lăng mạ của Aoba Kasamatsu về cơ bản là ngay lập tức vùi dập toàn thể những thứ đó. Nhưng trong khi vài người vẫn còn đang bối rối, phần lớn lại chào đón cô bằng nụ cười và những tiếng vỗ tay.

Tại sao ư? Vì hầu như ai trong số họ cũng từng cảm thấy như vậy, từ rất lâu về trước. Họ thật sự tin rằng giá trị mà họ mang lại đều là những thứ phổ cập, và cái kiểu “thích hay không thích” hoặc ý niệm về cái gì là đúng, cái gì là sai của từng cá nhân đều chỉ mang tính tương đối – với một người, thứ mà bản thân người đó thích sẽ có giá trị hơn những thứ khác. Họ từng ngây thơ, và thật đau đớn khi phải nhìn lại, nhưng chính sự ngây thơ đó đã dạy họ rằng không có động lực sáng tạo chân chính nào là xấu cả. Họ biết rằng nếu không thích những xu thế hiện tại, chỉ cần tạo nên xu thế bằng chính tác phẩm của mình thôi – và biết đâu, chỉ là biết đâu thôi, sự ngây thơ cháy rực trong tâm trí đó sẽ tạo nên một tuyệt tác thật sự làm thay đổi thế giới.

“Uh…?”

Kasamatsu, người đã chờ sẵn việc bị ném đá, rõ ràng không lường trước được diễn biến này. Cô bối rối nhìn đám đông bên dưới, cùng với một cái cúi đầu dễ thương, sau đó nhanh chóng quay trở lại ghế của mình.

“Tôi muốn đứa trẻ đó được gặp Kanikou đấy,” Itsuki gian xảo nhận xét. “Tôi không nghĩ trong cuộc đời Kanikou có được một lần mà em ấy nghĩ về những chuyện thế này đâu.”

“Ừ, tôi đồng ý,” Haruto đáp lại cùng một nụ cười đen tối.

Không có một chủ đề cao cả, không có một cái nhìn sâu sắc nào được Nayuta cố gắng bày tỏ trong tác phẩm của mình cả. Cô chỉ đơn giản là một thiên tài, nên tiểu thuyết cô viết ra cũng ở cấp độ thiên tài. Đối mặt với một người như vậy, cô gái này – một người với lý tưởng cứng nhắc nhưng lại chẳng thể làm gì khác ngoài sao chép thần tượng của mình, sẽ phản ứng ra sao?

****

Phát biểu của hai người nhận giải nhì và người nhận giải danh dự kết thúc mà không có vấn đề gì cả (trừ việc có vài chuyện cười được chêm vào nhưng lại chẳng nhận được phản ứng nào của khán giả). Những họa sĩ manga của Gifted sau đó cũng nhanh chóng hoàn thành bài phát biểu của mình, và chẳng mấy chốc đã đến sự kiện cuối cùng – một phần quà ngẫu nhiên, được quyết định bằng số thứ tự họ đã nhận được lúc đến tham dự.

Phần thưởng bao gồm một chiếc TV màn hình lớn, một dàn máy chơi game thế hệ mới, một chiếc xe đạp đường dài, một robot hút bụi, một lò hấp, một đêm ở khách sạn sang trọng và vài thứ ngon lành khác. Nhưng chỉ có tổng cộng mười lăm giải, tỷ lệ thắng khá thấp, nên Itsuki đã chú ý tới việc ăn uống hơn là thứ này. Nhưng sau một lúc rút thăm:

“Số 126! Chúng ta có số 126 ở đây không ạ?” Vị MC nhìn ngó xung quanh.

Haruto chọc chọc Itsuki. “Ê, tôi là 125 này. Cậu ngay sau tôi mà đúng không?”

Itsuki nhìn vào số của mình. “Woa! Ở đây, ở đây, là tôi! Tôi là số 126!”

Cậu đưa tay lên cao, không ngừng vung vẫy. “Xin chúc mừng,” vị MC đáp. “Mời anh lên đây!”

Itsuki rạng rỡ bước lên vị trí. Đây hẳn là điềm lành cho anime của cậu rồi.

Phần thưởng cậu nhận được là con robot hút bụi, mẫu mới nhất, có khả năng dọn dẹp những ngóc ngách nhỏ mà loại cũ không thể làm được. Cái này sẽ giúp ích được cho Chihiro đây, cậu nghĩ, hài lòng với phần thưởng phù hợp với cuộc sống của mình thay vì một chiếc xe đạp hay TV chỉ tổ chiếm diện tích.

“Được rồi,” MC nói, đưa micro về phía Itsuki, “anh có thể giới thiệu bản thân không ạ?”

“Tôi là Itsuki Hashima, đã ra mắt giới chuyên nghiệp tại Cuộc Thi Tác Giả Mới lần thứ mười của GF Bunko! Hiện tôi đang xuất bản hai tựa sách Trận Chiến Em GáiToàn Thư Về Em Gái Tôi! Tôi sẽ tạo nên một kỷ nguyên toàn mới! Và tôi sẽ không để những người mới ở đây vượt mặt mình đâu!”

Chào đón Itsuki là những lời hoan hô và tiếng vỗ tay. Cậu không định khoa trương như vậy, nhưng mà cũng lỡ rồi.

****

Sau khi màn rút thăm kết thúc, bữa tiệc cũng đi đến hồi kết cùng với bài phát biểu của tổng biên tập Nhà xuất bản Gifted. Và còn một truyền thống cần phải thực hiện – icchojime, tất cả khách mời có mặt tại buổi tiệc sẽ đồng loạt vỗ tay để cầu chúc những điều tốt lành đến với GF Bunko và Comic Gifted vào năm tới. Và với đó, buổi tiệc chính thức khép lại. Những người tham dự giờ sẽ về nhà hoặc đi uống rượu hay hát karaoke gì đó với bạn của họ, nhưng ngoài ra cũng có người không có dự định gì cả.

“Itsuki,” Haruto gọi, “tôi sẽ đi uống với Kaizu và mấy người khác. Cậu cũng đi chứ?”

Itsuki lắc đầu. “Không, tôi định về nhà.”

“Thật à? Có chuyện gì sao?”

“Tôi đang gặp chút ức chế với Tập 6.”

…Và Nayuta chắc hẳn cũng đang viết tiểu thuyết mới của mình ngay lúc này. Cậu không thể để cô vượt mặt.

“Ah. Rồi, chúc may mắn.”

“Cảm ơn nhé.”

Haruto đi tới chỗ Kaizu. Hiện đã có khoảng hơn mười người nữa đi cùng, gồm cả Ui Aioi và vài tác giả mới khác.

“Ừm, Itsuki Hashima?” một giọng nói sắc sảo vang lên từ đằng sau cậu. Đó là Aoba Kasamatsu, vẫn còn đang mặc bộ đồng phục. Cô trừng mắt nhìn Itsuki, đôi mắt đong đầy năng lượng.

“Tôi sẽ tạo nên kỷ nguyên mới đó! …Xin phép!”

Cô vội cúi đầu rồi lon ton chạy đi. Itsuki ngớ người nhìn theo mất một lúc. Sau đó mỉm cười.

“…Vậy thì chứng minh đi, con nhóc ranh này.”

Tôi là người duy nhất được phép sánh vai với Nayuta Kani. Dù là Aoba Kasamatsu, hay những người thắng giải khác, cả những tác giả ngoài kia cũng không thể đánh bại tôi đâu. Con nhóc xấc xược này châm được mồi lửa tốt đấy. Tôi sẽ nhận lấy chúng và gửi tất cả nhiệt huyết này vào tác phẩm sắp tới.

Hừng hực khí thế viết lách, Itsuki rời khỏi nơi chỗ tức sự kiện.