Trong lúc Itsuki, Aoba, và Nadeshiko tận hưởng bữa tiệc board game sôi nổi, Yoshihiro Kiso đang đối diện với biên tập viên của mình là Kenjiro Toki trong một phòng họp tại Nhà xuất bản Gift.
Tham dự cùng họ là Miyako, ngồi bên cạnh Toki. Đội ngũ biên tập của GF Bunko thường để cô có mặt trong những cuộc họp hay hội nghị ngoài luồng như thế này để giúp cô có thể chuẩn bị tốt hơn cho công việc mới sắp tới. Tổng biên tập Satoshi Godo không muốn những người làm ở Branch Hill nghĩ rằng “GF Bunko không dạy cô ta cái gì à? Thật thất vọng,” nên ông đã đề nghị ban biên tập rèn luyện cho Miyako, nhằm giúp cô thể hiện xuất sắc tại nơi làm việc mới.
Về tiểu thuyết đầu tay của Kiso, Tsurugi: Thanh Gươm của Sengoku, đã kết thúc quá trình phát hành tại Tập 3, được xuất bản vào tháng Tám. Họ đã gắn kết cốt truyện một cách ổn thỏa, nhưng chắc chắn tiềm năng nội dung vẫn còn có thể khai thác, và không ít độc giả muốn nó tiếp tục. Series vừa nhận được phản hồi tích cực từ người đọc vừa duy trì được tỷ lệ cao số lượng người đọc tập trước tiếp tục mua tập mới. Series chắc chắn sở hữu tiềm năng trở thành một bộ truyện nổi tiếng, nhưng Tsurugi đã dừng chân ở Tập 3 vì lý do đơn giản là doanh số không đủ. Tập 1 nhận được khởi đầu không thuận lợi, và dù những đánh giá tốt giúp series có thêm vài bước tiến nhưng vẫn không đủ để được tái bản, thế là bộ phận bán hàng đã quyết định rằng họ không thể đi xa hơn Tập 3.
…Nghe này, KenKen. Nếu Tập 1 của một series vấp ngã ngay từ lần phát hành đầu tiên – đặc biệt là tác phẩm đến từ một tác giả vô danh – thì đó 100 phần trăm là lỗi của biên tập viên.
Đó là những lời Godo từng một lần nói với Toki, khi anh vẫn còn làm công việc bán thời gian ở đây, và Toki vẫn tin rằng điều đó là sự thật. Đối với một series hoàn toàn mới được ra mắt, thành công bước đầu của việc phát hành Tập 1 hầu hết đều phụ thuộc vào bao bìa và quảng cáo – và đó chính xác là trách nhiệm của biên tập viên. Tất nhiên, biên tập viên có thể tìm ra lý do bào chữa – chẳng hạn như mất quá nhiều thời gian để hoàn thành bản thảo nên họ không đủ thời gian để cân nhắc chuyện bìa sách; hoặc do bên thiết kế và họa sĩ minh họa không thống nhất quan điểm; hoặc do ngân sách quảng cáo quá thấp.
Trong trường hợp của Tsugumi, Tập 1 là thành quả có được sau khi chỉnh sửa lại bản thảo đoạt giải từ cuộc thi tác giả mới, sự thay đổi về cơ bản có thể nói đã biến nó thành một cuốn tiểu thuyết vô cùng khác biệt, vì vậy họ đã không có nhiều thời gian để thật sự đầu tư vào phần bìa. Đây còn là một câu chuyện mang nặng tính samurai, một câu chuyện có bối cảnh rõ ràng…nhưng đồng thời cũng là một cuốn light novel kinh điển với một nhân vật nữ xinh đẹp chiếm vị trí trung tâm, thứ đã khiến công cuộc tìm kiếm họa sĩ minh họa phù hợp trở thành thành một thách thức. Họ cần một người có thể vẽ những cô gái dễ thương – vâng, chắc chắn – nhưng còn phải thêm cả katana, kimono, bối cảnh thời xưa, và một lịch biểu dày đặc, điều đó đã hạn chế số lượng họa sĩ. Chưa kể, giành được giải “đề cử danh dự” trong một cuộc thi tác giả mới không hẳn là một giải thưởng quá hấp dẫn, nên cuốn sách cũng không nhận được quá nhiều quảng cáo rầm rộ trên các tờ rơi và poster ở hiệu sách.
Tuy nhiên, đó là vấn đề của ban biên tập. Không phải thứ mà tác giả cần phải bận tâm đến. Đối với một tác giả, một cuốn tiểu thuyết cũng như một đứa con mà họ đã mạo hiểm mạng sống để sinh ra. Nói với họ rằng “Đứa trẻ quý giá mà bạn giao cho chúng tôi đã bay màu ngay sau khi debut, nhưng mà chịu, ban biên tập cũng có vấn đề riêng mà” sẽ chẳng bao giờ thuyết phục cả.
Do đó, làm hỏng đi một sản phẩm luôn mang lại một dư vị tồi tệ, một trách nhiệm đè nặng tinh thần biên tập viên. Nhưng Toki tin rằng những ai không ý thức được gánh nặng này thì không có quyền làm người đỡ đầu cho một series. Toki không thể hồi sinh đứa con đã hoàn toàn bị hạ sát của ai đó, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ quên đi chúng, và sẽ tiếp tục suy xét xem bản thân có thể làm gì để không lặp lại sai lầm tương tự. Sẽ có nhiều đứa trẻ hơn nữa, và Toki muốn hướng chúng đến một tương lai hạnh phúc nhất có thể.
Đó chính là thứ quyết tâm kiên định mà Kenjiro Toki đã mang đến cuộc họp lần này.
“Được rồi. Đó sẽ là hướng đi cho Tập 2. Còn về deadline…cuối năm có ổn không?”
“Được thôi,” Kiso đáp bằng giọng nói trầm khàn, “không có vấn đề gì cả.”
Series mới nhất của Yoshihiro Kiso mang tên Chinh Phục Quỷ Bạc, dự kiến sẽ phát hành vào tháng Một năm sau. Nội dung văn bản của Tập 1 đã được tác giả chỉnh sửa lần cuối, hình minh họa bìa đã được hoàn thành (cùng với ba hình minh họa màu đầu sách), và bản thô của mười hình minh họa trắng đen cũng đã hoàn thành – và nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ nhanh, thì họ đã vừa hoàn tất cuộc họp cốt truyện cho Tập 2.
Trong suốt sự nghiệp của Toki, anh hầu như chưa bao giờ trải qua một dự án thuận buồm xuôi gió đến vậy. Nhưng đây không phải một công việc vội vàng – Toki cũng rất tự tin về phần nội dung. Thể loại lần này vẫn là hành động samurai, đảm bảo rằng họ không để mất đi bất cứ độc giả nào trước đó, và dàn nhân vật nhìn chung đều còn trẻ, tập trung thêm vào những cô gái xinh đẹp (và những thiếu nữ xinh đẹp), làm tăng thêm sự hào nhoáng cho tuyến nhân vật. Khả năng biểu đạt tự nhiên của Kiso đã được trau chuốt hơn trước, những cảnh chiến đấu không thể lẫn đi đâu và các món ăn kích thích vị giác mang lại hơi hướng của một nhà văn dày dặn kinh nghiệm. Và đứng đầu trong tất cả, phần minh họa đã được đảm nhận bởi Kantoku – người không chỉ được coi là họa sĩ vĩ đại nhất thế hệ trong lĩnh vực vẽ những cô gái dễ thương, mà còn nổi tiếng vì khả năng khắc họa quần áo và phụ kiện lạ mắt, phông nền đẹp, khung cảnh yên tĩnh và năng động, đảm bảo chất lượng những bức tranh ở cả dạng màu và trắng đen.
Toki hoàn toàn khẳng định rằng cuốn sách này sẽ bán rất chạy. Nhưng anh ấy không thể buông lỏng cảnh giác. Anh ấy cần phải làm mọi thứ phải làm, và họ phải xuất bản cuốn sách này trong trạng thái tốt nhất có thể. Bìa và lời giới thiệu của Tập 1 đã xong xuôi, cả hai đều đạt theo tiêu chuẩn của Toki – và khi nhắc đến bìa sách, chỉ còn một khía cạnh cần giải quyết.
“Bác Kiso, chúng ta nên làm sao với đai lưng đây ạ?”
Đai lưng – dải giấy bao xung quanh bìa của nhiều cuốn sách Nhật Bản, đóng vai trò bổ sung cho quảng cáo – là một phần cực kỳ quan trọng trong khâu chào hàng tiểu thuyết đến với người đọc. Cả thiết kế và bản sao quảng cáo đều có thể tạo nên sự khác biệt trong quyết định chọn mua hay đặt sách trở lại kệ của một khách hàng. Nhưng đối với Chinh Phục Quỷ Bạc, Toki không chắc đâu mới là cách tiếp cận tốt nhất cho đai lưng. Thế là anh quyết định hỏi ý kiến của Kiso.
“Đai lưng…?” Kiso hỏi, chân mày cụp xuống.
“Đ-đúng vậy…”
Kiso vốn đã trông như một samurai bằng xương bằng thịt, cái cay mày với đôi lông mày nhíu lại của ông lập tức làm tăng sự căng thẳng trong phòng họp.
“Tôi phải xin lỗi, nhưng tôi vẫn chỉ là một tay gà mờ khi nhắc đến chuyện bao bìa của light novel. Tôi chỉ mới bắt đầu khai phá thế giới này dưới tư cách một độc giả cách đây vài tháng, nên tôi không chắc ý kiến của tôi có thể cung cấp nhiều thông tin cho cậu tham khảo. Đó là lý do tại sao tôi cho rằng tôi có thể để vấn đề này lại cho cậu, cậu Toki.”
Bằng tất cả sự khiêm tốn và lịch sự, vị tác giả đã đặt trọn niềm tin vào người biên tập viên kém mình nửa tuổi đời, dù đã một lần thất bại trong quá khứ. Toki xem đó như một danh dự cao quý, sự tôn trọng anh ấy dành cho Kiso thậm chí còn to lớn hơn. Một lần nữa, Toki tự nhắc nhở bản thân rằng anh ấy muốn cuốn sách này thành công đến mức nào.
“Ah, vâng, bác Kiso, không cần nghĩ ngợi quá nhiều về chuyện đó đâu ạ. Cháu chỉ muốn tham khảo quan điểm của bác về vấn đề này thôi, nên bác thấy đấy, bác đừng ngại mà bày tỏ suy nghĩ của mình ạ.”
“Mmm…” Kiso nghiêm nghị nhìn Toki.
“Theo ý kiến cá nhân của cháu, với chất lượng cốt truyện mà chúng ta đang có, cũng như phần bìa, cháu không nghĩ chúng ta cần phải làm gì đó quá phô trương. Đai lưng chỉ cần tiếp cận người đọc một cách thẳng thắn, giới thiệu câu chuyện hoặc sử dụng một khẩu hiệu hấp dẫn nào đó.” Vừa nói, Toki vừa mở ra vài hình ảnh trong máy tính bảng của mình. Anh ấy đã tải sẵn một số mẫu được thiết kế bởi các chuyên gia trong tổ đồ họa, chỉ cần thêm vào những vùng còn trống là đã có thể tạo nên một chiếc đai lưng ngon lành trong một cái chớp mắt.
…Đúng vậy. Chẳng có vấn đề gì cả. Tuy nhiên:
“Nhưng nếu phải nói, cháu muốn thử thách thức bản thân thêm một chút nữa. Nếu có ai đó cầm lấy quyển sách vì cảm thấy bìa và lời giới thiệu hấp dẫn, cháu muốn đai lưng trở thành thứ cho họ cú huých cuối cùng để tiến đến mua hàng… À, Shirakawa, nếu em có bất cứ ý tưởng nào thì đừng ngại mà nói ra nhé.”
“Vâng,” Miyako nói, “có lẽ hơi thừa thãi nhưng chúng ta có thể xin đánh giá từ ai đó nổi tiếng không?”
“Ừm, thật ra ban đầu anh cũng nghĩ đến chuyện đó rồi. Nhưng với một cuốn sách thế này, anh không biết chính xác hình thức quảng cáo với celeb nào mới là tốt nhất nữa.”
“Nếu đã là một tác phẩm về samurai, chắc là chúng ta có thể nhờ một tiểu thuyết gia nổi tiếng trong thể loại đó?”
Lời đề xuất nhanh chóng đã thôi thúc Toki sáng tạo ra một hình ảnh mới.
“…Chắc chắn rồi,” Kiso nói trong lúc nhìn vào máy tính bảng của Toki. “Nếu Ikenami viết một lời giới thiệu, tôi sẽ không có gì để phàn nàn cả. Tôi chắc chắn sẽ mua nó, bằng mọi giá.”
Giọng ông ấy vẫn đều đều và lãnh đạm như mọi khi, nhưng phần môi dường như có hơi căng ra hơn một chút.
“…Ah, vâng, nhưng có lẽ không nên đưa tên một tác giả đã mất vào đây…mà dù sao bác cũng đã hiểu ý cháu rồi. Hãy thêm ý tưởng này vào danh sách các ứng cử viên.”
“Được rồi,” Miyako đáp. “Hơn thế nữa, ừm… Những tên tuổi lớn trong làng phim samurai thì sao? Kiểu như, một người mà ai cũng biết ấy?”
“Một ngôi sao dòng phim samurai mà ai cũng biết à…” Toki quay sang Kiso. “Đó có thể là ai?”
“Với tư cách là fan của thể loại này, tôi có thể nghĩ ra vài cái tên…nhưng mặt khác, tôi không chắc có cái tên nào đang thuộc dạng đình đám ngay lúc này cả.”
“Chà, như Ken Matsudaira chẳng hạn? Thậm chí không cần xem phim samurai thì người ta cũng biết ông ấy mà.”
“Ahhh, đã hiểu!”
Toki gật đầu và tạo nên một hình ảnh mới nữa.
“…Hmm. Cái này rõ ràng cũng rất bắt mắt,” Kiso nói bằng giọng đều đều. “Ngoài việc nó hầu như không thể xảy ra trong đời thực, tôi nghĩ nó rất xuất sắc.”
“Thật sự là bất khả thi ạ?” Miyako hỏi.
“…Thì, anh nghĩ ít nhất chúng ta cũng có thể đề cập chuyện này với công ty quản lý của ông ấy. Cũng đáng để thử.” Toki cố tỏ ra lạc quan. Nhưng anh ấy cũng nhận ra họ chẳng có bao nhiêu cơ hội. “Nhận được lời giới thiệu từ một tác giả light novel có lẽ sẽ thực tế hơn đấy, vậy thì…”
Toki lại hí hoáy làm thêm vài mẫu. Kết quả có vẻ như không làm anh ấy hài lòng.
“Hmm… Nhờ cậy những người trong ngành chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, nhưng như vậy lại chẳng có gì mới mẻ. Độc giả dường như cũng đã quá quen với việc này rồi. Đặc biệt là Hirasaka – từ trước tới giờ ông ấy đã viết lời giới thiệu cho gần hai chục cuốn sách rồi. Cái tên của ông ấy giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Vâng, em nhớ là em đã thấy tên của ông ấy trên đai lưng của vài cuốn sách khác nhau. Anh nghĩ ông ấy có thật sự đọc những cuốn sách mà mình giới thiệu không?” (Chú thích của tác giả: Vâng, tôi chỉ viết lời giới thiệu cho những cuốn sách tôi đã đọc và cảm thấy thích thôi. Hứa đấy.)
“Ai mà biết chứ?” Toki thở dài. “Nhưng dù sao đi nữa, cứ gác lại cái ý tưởng dùng lời giới thiệu qua một bên đi đã. Hãy thử đặt vị trí là em xem. Nếu em đến một hiệu sách, thì loại đai lưng nào sẽ thu hút được sự chú ý của em và khiến em cầm cuốn sách lên?”
“Mmm, nói thật thì em không chú ý đến đai lưng mỗi khi mua sách cho lắm… A, nhưng nếu họ quảng cáo về chuyển thể anime, em chắc chắn sẽ ngó qua.”
Đó là một thứ rất đỗi “biên tập viên tương lai” đối với Miyako. Cách tiếp cận này cũng khá nhàm chán, nhưng các thông báo như “Anime sắp ra mắt!!” hoặc “Hãy đọc cả phiên bản Manga nữa!!” chính là một cách trực tiếp nói với người mua rằng “Này, con hàng này nổi tiếng lắm đấy.” Đây quả thực là phương pháp quảng cáo cực mạnh mẽ - nhưng không đời nào có thể dùng nó cho Tập 1 của một series mới ra mắt cả.
“Chúng ta cũng có thể dùng kiểu này …”
“Ahh, em hiểu rồi… Đúng vậy, đây không nói dối. Em nghĩ nhiều người sẽ thấy tức giận, nhưng mà…” phản ứng của Miyako trước bức ảnh Toki vừa làm ra là nửa kinh ngạc, nửa kinh tởm.
“Tôi đã mua tiểu thuyết lịch sử về samurai trong một thời gian dài,” Kiso lên tiếng, “nhưng tôi thường có xu hướng chọn mua những cuốn sách có nhân vật nào đó xuất hiện trong ‘phim truyền hình Taiga’ do NHK phát sóng cùng năm. Ngành công nghiệp này cũng nhận thức được chuyện đó, nên hằng năm, họ sản xuất hàng loạt các tiểu thuyết viết về nhân vật chính trong phim truyền hình của NHK. Nhiều không đếm xuể.”
“Vâng, cháu khá chắc là bộ phim truyền hình Taiga của năm mang lại ảnh hưởng rất lớn đối với ngành tiểu thuyết cổ trang.”
“Đúng vậy. Thực tế thì tôi còn nhìn thấy vài cuốn sách in dòng chữ ‘Hiện là Phim Truyền Hình Taiga!’ trên đai lưng dù thậm chí mấy cuốn sách đó chẳng liên quan gì đến phim của NHK. Đây là chuyện tương đối thường gặp ở thể loại này, nhưng vâng, nó cũng dễ gây hiểu lầm như đai lưng này vậy.”
“Cháu hiểu rồi…”
Miyako gật đầu với lời giải thích của Kiso, tò mò về cách mà ngành công nghiệp này vận hành ứng với mỗi thể loại khác nhau. Sau đó một ý tưởng ập tới.
“A! Phải rồi! Sao chúng ta không viết ‘Hãy xem phim truyền hình Taiga!!’ lên đai lưng?!”
“Hả?”
“Cô nói vậy là sao…?”
Toki và Kiso nhìn Miyako bằng ánh mắt khó hiểu.
“Vâng, thưa bác Kiso, cuốn sách này tập trung vào lực lượng Shinsengumi ở thế kỷ mười chín đúng không ạ? Và cháu nhớ NHK cũng đã phát hành một bộ phim truyền hình Taiga về họ. Nên việc nói ‘lực lượng Shinsengumi, như đã thấy trong phim truyền hình Taiga!’ sẽ không phải là nói dối! Tuy không phải là tiểu thuyết chuyển thể chính xác của phim, nhưng vẫn vậy…!”
“Anh… Anh hiểu rồi…!”
Toki đã hiểu được ý tưởng của Miyako, mở to mắt đầy phấn khích. Anh ấy ngay lập tức làm ra thêm một bản mẫu.
Một sự thật đơn giản – lực lượng Shinsengumi [là] một bộ Phim truyền hình Taiga [trong quá khứ]. Cũng không ai bảo rằng NHK đã chọn chính xác cuốn sách này để chuyển thể thành phim truyền hình.
“…Không chỉ riêng lực lượng Shinsengumi đâu,” Kiso nhẹ nhàng chỉ ra. “Tuyến nhân vật chính còn có cả Ryoma Sakamoto và nhiều nhà hoạt động ishin shishi khác ở cuối thời kỳ Edo nữa.”
“…! Bác Kiso, ý bác là…?”
“…chúng ta có thể viết mọi thứ chúng ta muốn lên đó?!”
Toki lập tức gõ gõ vào màn hình máy tính bảng, không lấy một động tác thừa.
Lại một lần nữa, không có gì sai trái ở đây cả. Những thứ được viết lên đai lưng này 100 phần trăm đều là sự thật. Chỉ là những bộ phim truyền hình Taiga, Masaharu Fukuyama, và Yusuke Iseya không liên quan quá nhiều đến chính cuốn sách này.
“…Hmm.” Kiso xem xét những bức ảnh. “Nếu có thể thoát khỏi ràng buộc của riêng dòng phim này thì sao nhỉ…”
“…vậy tại sao chúng ta lại dừng lại ở phim truyền hình Taiga? Cô cậu nghĩ sao nếu viết ‘Bộ phim Hollywood hiện đang công chiếu!’?”
““…!!””
Toki và Miyako như được khai sáng.
“B-bác nói đúng… Thực sự có phim Hollywood đang được chiếu rạp ngay lúc này…!”
“Chắc chắn rồi,” Miyako đồng tình. “Tuy không phải phim có liên quan gì đến cuốn sách, nhưng chắc chắn có vài bộ movie của Hollywood đang được chiếu rạp!”
“Tốt lắm, bác Kiso! Đúng là một ý tưởng thiên tài!”
“Heh…”
Ngay cả Kiso cũng phải nhếch mép cười với Toki.
Đây không phải nói dối. Movie số một ở Mỹ (dù là gì đi nữa) có lẽ không liên quan đến cuốn sách này, nhưng nó chắc chắn đang lấp kín chỗ ngồi ở khắp các rạp chiếu phim trên toàn đất Nhật.
“Đây, có vẻ chúng ta đang đi đúng hướng rồi đó…!” Toki trông vô cùng hài lòng. “Như này thì sao?!”
Đây không phải một lời nói dối!
Dù không liên quan gì đến cuốn sách này, nhưng series ăn khách Sword Art Online đang được Hollywood chuyển thể thành phim live action, và siêu bom tấn One Piece chắc chắn vừa phát hành tập mới nhất vào dạo gần đây! Tất cả đều hoàn toàn đúng!
“Whoaaaaa!” Miyako rơm rớm. “Cái này thật sự quá đỉnh rồi! Đỉnh của của chóp luôn! Chúng ta đã tạo nên chiếc đai lưng sở hữu tác động có một không hai!”
“Cậu làm được mà, Toki!”
“Heh… Thật mong chờ kết quả cuối cùng mà!”
Bộ ba tiếp tục động não, sáng tạo ra những mẫu đai lưng độc lạ nhất mà họ có thể nghĩ ra.
“Đúng rồi, Kinh thánh được bán ra với số lượng khoảng bốn trăm tỷ bản nhỉ? Đó chính là sản phẩm bán chạy nhất trong lịch sử. Hãy thử làm gì đó với nó nào…”
“…Whoa, KenKen.”
Thực tế là họ đã gây nên quá nhiều tiếng ồn, đến mức tổng biên tập Satoshi Godo phải chường mặt vào trong phòng xem thử chuyện gì đang diễn ra. Ông ấy vỗ vào vai một Toki đang hết sức phấn khích.
“Ah, chào sếp! Nhìn đống đai lưng tuyệt cú mèo mà bọn tôi vừa nghĩ ra này! Chúng ta nhất định sẽ thành công với những thứ này!” Toki tự mãn khoe ra những bức ảnh.
“Đây là thứ người ta gọi là ‘xuyên tạc’ đấy, cái đồ ngốc này.”
Bằng lời nhận xét thản nhiên đó, Godo ngay lập tức chấm dứt màn ảo tưởng của Toki.
Xuyên tạc chính là một kiểu tuyên bố sự thật làm sao cho người đọc hiểu nhâm và tin rằng sản phẩm có chất lượng tốt hơn thực trạng của nó. Đây là điều bị cấm bởi Đạo Luật Dán Nhãn Chất Lượng Đồ Gia Dụng của Nhật Bản. Bạn có thể lách luật bởi những trò đùa như “Anime Sắp Ra Mắt! Hy vọng vậy!” và đối với thể loại tiểu thuyết về samurai, “chuộc lợi” từ những bộ phim lịch sử được chiếu trên NHK đã là một truyền thống lâu đời – nhưng vui thôi đừng vui quá, táy máy là vào lòng đất ngay.
Thế là cả ba quay về nghiên cứu ý tưởng vẽ đai lưng.
“Xin lỗi bác Kiso, cháu có hơi mất kiểm soát…”
Kiso nở nụ cười nhẹ nhàng trước dáng vẻ thành tâm hối lỗi của Toki. “Không sao, không sao, dù gì giữa chừng tôi cũng đã nhận ra chuyện này có lẽ sẽ phạm luật rồi.”
“Bác nhận ra ạ?! Vậy sao bác lại không nói gì ạ?!”
“Vì đôi lúc, nếu chúng ta mắc phải vấn đề nào đó, việc liều mình một cách hoang dã sẽ mở ra con đường hướng tới giải pháp.”
Với bề dày tuổi tác của mình, tuyên bố của Kiso mang một tầm quan trọng nhất định, và Kenjiro Toki nhận ra bản thân vẫn còn non nớt đến mức nào.
Miyako nhìn vẻ thất vọng của Toki và nghiêm túc nói, “Anh thật sự là biên tập của Itsuki mà, chẳng phải sao?”
Họa sĩ minh họa của ImouSae Tác giả của ImouSae Taiga Drama - tên của các series truyền hình hư cấu lịch sử được phát sóng xuyên suốt trong năm ở Nhật Bản.