Hai ngày trôi qua sau khi Haruto ghé qua căn hộ của Itsuki, và Itsuki lại một lần nữa uống rượu thâu đêm suốt sáng.
Cái lúc nghe tin dự án mới của Haruto được chấp nhận, cậu đã thoáng cảm thấy hoảng sợ - Haruto sẽ lại một lần nữa bước đi trước cậu – nhưng chỉ trong giây lát, mọi chuyện lại chẳng còn ý nghĩa gì cả. Sau khi cậu bạn rời đi, Itsuki phớt lờ lời khuyên của cậu ấy và lập tức đi tới cửa hàng tiện lợi để mua thêm ít rượu sake rẻ tiền.
Mình cần gì mấy câu chuyện tranh đấu nảy lửa với đối thủ và phát triển bản thân nữa chứ. Mình không cần trở thành nhân vật chính nữa rồi. Mình không cần phải leo lên những nấc thang vĩ đại ấy nữa. Tốt hơn hết cứ cuộn mình lại như một con sâu, cúi mặt xuống mà kiếm sống bằng những cuốn tiểu thuyết nhạt nhẽo vô hại này thôi…
Trong lúc ngồi bên kotatsu, cậu thẫn thờ nhìn vào bức tường đối diện và nghĩ về những suy nghĩ chất chứa đầy bi lụy của rượu.
“Anh ăn đi cho nóng, anh hai.”
Aoba Kasamatsu, một tiểu thuyết gia trẻ tuổi, đặt một chiếc bát còn bốc hơi nóng lên trước mặt cậu.
“Em mới nấu vài thứ dễ tiêu cho anh này.”
Bên trong chiếc bát là mì súp trứng với hành lá và gia vị, một mùi thơm dễ chịu phảng phất theo làn hơi nước. Aoba đã dọn sạch đống chai rỗng và vỏ lon nằm rải rác khắp sàn, cả bản in tiểu thuyết giờ cũng đã ngay ngắn yên vị trên bàn làm việc của cậu. Mớ hỗn độn trong căn hộ đã lần nữa trở về dáng vẻ gọn gàng.
Aoba đến đây vào độ một tiếng trước và không khỏi giật mình trước tình trạng của căn phòng. Cô lại nhận thêm một cú sốc nữa khi nghe Itsuki kể về chuyện xảy ra giữa cậu và Nayuta giống như lúc kể Haruto nghe, thậm chí còn có phần tự ti hơn trước. “Cái…gì cơ?” cô lẩm bẩm không thành tiếng – và như thế, giống mọi khi, cô chỉ yên lặng dọn dẹp căn hộ rồi chuyển qua chuẩn bị bữa tối. Cô rõ ràng là đang ép bản thân phải giữ bình tĩnh, và dù cảm thấy thật tồi tệ vì đã khiến cô cảm thấy không thoải mái, Itsuki vẫn tiếp tục uống. Rượu đã làm giảm đi không chỉ cảm giác tội lỗi và lòng đồng cảm mà còn làm giảm luôn cảm giác xấu hổ của cậu.
“Um…nếu anh thích, em có thể thổi mì cho nguội bớt giúp anh.”
Aoba đã để ý thấy Itsuki chỉ bơ phờ nhìn vào bát mì.
“À…không sao.”
Cậu cầm lấy đũa, gắp lấy vài sợi udon và đưa chúng vào miệng. Mì thật nóng…nhưng cũng thật ngon. Ngoài rượu và mì ăn liền ra, cậu đã không ăn gì trong ba ngày nay, nên có thể nói đây là bữa ăn ra hồn đầu tiên của cậu trong nhiều ngày liền. Cậu không nghĩ bản thân đói bụng hay thèm ăn, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã không thể dừng đôi tay đang gắp udon kia lại. Cậu hút lấy những sợi mì, cắn hành và húp cả nước súp. Chúng sưởi ấm cơ thể cậu từ bên trong, cho đến khi mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên da cậu. Từ trán, từ má, từ cổ, thậm chí là từ mắt – mồ hôi không ngừng túa ra. Ngay cả mũi cũng không ngoại lệ.
“…Ngon thật đấy…ngon thật đấy…”
“Cảm ơn anh nhé,” Aoba khẽ mỉm cười khi thấy Itsuki vừa khóc vừa ăn. Bát mì đã nhanh chóng trống không, để lại một Itsuki thở ra một hơi mãn nguyện. Cậu cuối cùng cũng lấy lại sự tỉnh táo, nhưng giờ thứ ập đến là cơn buồn ngủ. Uống thêm một ít nữa rồi đi ngủ thôi nào. Chắc giờ không còn ác mộng nữa đâu.
Ngáp dài một cái, cậu vô thức đưa tay đến chai vodka đang uống lở dở.
Aoba đã cản cậu lại. “Um, anh hai? Em có chuyện muốn báo cáo với anh!”
“…Hửm?”
Rút tay về, cậu nhìn sang Aoba, người vừa đột nhiên có vẻ hơi do dự.
“Chuyện là, trước khi em đến đây, hôm nay biên tập viên đã gọi em đến văn phòng…và có vẻ như họ chuẩn bị chuyển thể Cuộc Chiến Hội Học Sinh thành manga.”
“!”
Đôi lông mày của Itsuki nhướng lên đầy bất ngờ.
Cuộc Chiến Hội Học Sinh của Cặp Anh Em Kém May Mắn, series mới ra mắt của Aoba Kasamatsu đã phát hành tập truyện đầu tiên vào tháng Chín; Tập 2 cũng sẽ ra mắt vào tháng này. Cậu có nghe tin rằng doanh số của chúng khá tốt, nhưng thật hiếm khi một tựa light novel được chuyển thể sang manga ngay sau một tập. Điều này chứng tỏ rằng ban biên tập đang trông chờ rất lớn vào series.
“À… Tuyệt lắm.”
Itsuki thật lòng nghĩ vậy. Cậu đã rơi trở về mặt đất…nhưng trong Aoba, cậu thấy một con người có đủ tiềm lực để tiếp tục bay cao bay xa.
“Vâng ạ! Và em có được tất cả là nhờ có anh, anh hai!”
Hai má cô đỏ lên thấy rõ khi cô bẽn lẽn nói những lời này với cậu.
“…Anh thật sự có làm gì nhiều cho em đâu mà. Tất cả là nhờ có nỗ lực của em.”
“Không đúng!”
“Chắc chắn đúng.”
“Không phải mà!”
“Là vậy đấy. Anh chỉ là một tên–”
“Anh sai rồi!”
Aoba đã thật sự bực mình với cái trò tự giễu cũ rích của Itsuki. “Nếu không có anh bên cạnh, anh hai, em có thể đã dừng sự nghiệp viết lách lại rồi. Em ở đây ngày hôm nay là nhờ có anh.”
“Aoba…”
Itsuki trông có vẻ khó xử, Aoba cố gắng hết sức để xoa dịu cậu.
“Nên nếu chỉ cần anh cảm thấy tốt hơn, anh hai, em sẽ làm mọi thứ anh muốn!”
“Mọi thứ…?”
…Đừng có nói với một tên say rượu rằng em sẽ làm mọi thứ cho cậu ta chứ, đồ ngốc này….
Nhưng trước khi cậu kịp cảnh báo, nụ cười gượng gạo trên mặt cậu đã làm Aoba đỏ bừng mặt mũi.
“Nh-nhưng đừng có hiểu sai đấy!”
“Hửm…?”
“Mọi thứ mà em nói ấy, em đang nói theo đúng nghĩa đen ấy, và tất nhiên là bao gồm cả những chuyện d, ddd, ddddd-dâm dục, kiểu như… Th-thật ra thì em cũng rất tò mò về mấy chuyện đó, nên với anh thì ổn thôi, em nói thật đấy…mấy chuyện kiểu vậy…”
“………Em thật sự nghiêm túc đấy à?”
“T-tất nhiên!”
“Ồ…”
Itsuki ngước mắt lên trần nhà để tránh nhìn vào mặt Aoba. Tầm nhìn của cậu trở nên trống rỗng trong giây lát, những suy nghĩ trong tâm trí dần trở nên mơ hồ. Và khi cậu lần nữa tập trung về phía Aoba, cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt gần như giống một người phát sốt.
“…Vậy để anh dạy em chuyện đó nhé?”
Không lãng phí thời gian, Itsuki đứng dậy nắm lấy hai vai Aoba. Cô khẽ nhắm mắt lại, giống như sợ hãi, một cơn run rẩy chạy dọc theo cơ thể, nhưng không có biểu hiện gì là chống cự.
“Ah, a-anh hai… Mmph!”
Ngay khi cô định nói gì đó, đôi môi của Aoba đã bị Itsuki khóa chặt. Lưỡi họ quấn lấy nhau, và không dừng lại ở đó, cậu vừa tiếp tục quấn lấy cô vừa đẩy cô xuống giường. Tạm tách môi nhau ra, cậu nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Aoba, trong khi đôi mắt ươn ướt đầy khêu gợi của cô vẫn không rời khỏi cậu.
“Um… Anh có thể tắt đèn đi, được không…”
“Không.”
Bằng lời từ chối thẳng thừng đó, cậu mạnh bạo lột bỏ áo ngực và quần lót của Aoba. Cô cố gắng che đi những phần nhạy cảm trên cơ thể bằng đôi tay nhỏ bé của mình, nhưng trong đêm nay, hành động này là không được phép.
“Aaaah… Em xấu hổ quá đi mất…”
Dù không được trời phú, nhưng ngực và hông cô vẫn phát triển thành một hình dáng nữ tính không thể lẫn vào đâu được. Đôi tay và chân của một thiếu nữ mười bảy, không phải trẻ con cũng chẳng phải người lớn, và chúng khiến đầu óc Itsuki quay cuồng.
Sau khi đã ngắm nhìn cơ thể trần trụi của Aoba một lúc, cậu bắt đầu lướt đầu lưỡi dọc theo những chỗ nhạy cảm hơn của cô, hết lần này đến lần khác, tận hưởng từng chút phản ứng của Aoba. Sau đó, cậu tự cởi quần áo của mình.
“Xin… Xin hãy nhẹ nhàng với em…”
Lời yêu cầu mang theo hương vị pha trộn giữa sợ hãi và phấn khích. Sau đó, chầm chậm, bằng khao khát cháy bỏng, Itsuki lao mình vào trong cô.
“Aaaaaah, ah…! Ahhh…! Nnnngh…! Cảm-cảm…giác…tuyệt thật…! Nữa đi… S-sâu hơn nữa đi, anh hai…!”
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Aoba. Rõ ràng là cô đã hoàn toàn nhập tâm, nhưng những lời mời gọi của cô chỉ khiến Itsuki thêm phần thú tính.
“Aoba… Aoba…!”
Với mỗi nhịp nhấp, tiếng rên rỉ và thở dốc phát ra từ Aoba. Dần dà biến thành những tiếng thở hổn hển ngọt ngào.
“Ahhh, oniisan… oniisan…!”
Cả hai tiếp tục tiếp tục tìm kiếm hơi ấm từ cơ thể đối phương trong vài giờ tiếp theo, và theo thời gian, họ dần chìm vào giấc ngủ, cuộn người vào nhau…
Và buổi trưa ngày hôm sau, cảnh sát đã đến căn hộ của Itsuki và bắt giữ cậu vì có nghi ngờ vi phạm Luật về sự phát triển lành mạnh của thanh thiếu niên ở Tokyo, với lý do đã có những hành vi vượt quá mức cho phép với một cô gái chưa đủ mười tám tuổi.
…Có vẻ như, lúc Aoba về nhà vào buổi sáng, gia đình cô đã tra hỏi cho đến khi cô chịu khai ra những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm trước. Họ lập tức báo cảnh sát. Aoba đã cố gắng bảo vệ cậu, đứng ra làm chứng rằng những chuyện này đều xuất phát từ hai phía, cô và Itsuki có quan hệ tình cảm với ý định đi đến hôn nhân, nhưng Itsuki đã phủ nhận tất cả. “Chẳng có quan hệ tình yêu nào ở đây cả,” cậu nói với cảnh sát. “Tôi ép buộc con bé làm vậy để thỏa mãn ham muốn của bản thân.”
Thế là cậu bị kết tội và lãnh án tù.
Cũng do sự cố lần này, tất cả tiểu thuyết của Itsuki, cũng như truyện tranh và đĩa Blu-rays của anime mà cậu có tham dự, đều bị thu hồi và cấm xuất bản. Cậu bị đuổi khỏi Nhà xuất bản Gift, đồng thời phải đền bù một số tiền khổng lồ vì thiệt hại đã gây ra. Haruto, Miyako, Setsuna, và tất cả những người bạn lẫn người thân khác của cậu đều từ bỏ cậu, thậm chí cả Chihiro và Keisuke cũng từ mặt cậu, nói rằng một tên tội phạm tình dục như cậu không phải thành viên trong gia đình họ. Không còn nơi nào để đi, một đêm nọ, trong lúc lang thang rảo bước giữa phố đêm lạnh lẽo, cậu bỗng nghe thấy còi xe vang lên chói tai. Cậu quay người lại, ánh đèn pha chói lòa lấp đầy tầm nhìn, và chiếc xe tải xuất hiện đằng sau ánh đèn đã biến cậu thành bãi thịt băm không chút đau đớn. Sau khi có thể nhận biết xung quanh, cậu nhận ra bản thân đang đứng trong một vùng không gian trống rỗng xa lạ, chỉ có cậu và một thiếu nữ xinh đẹp ở đó. “Ta là nữ thần Aqua(rius), và ta sẽ ban cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Điều gì ư? Ta sẽ cho người những kỹ năng hack game? Rất tiếc, ở đây chúng tôi không làm thế. Đúng vậy, ngươi sẽ được hồi sinh thành một đống phân ngựa trong một thế giới diệt vong, bị tàn phá bởi những trận chiến đẫm máu, kinh hoàng giữa con người và ác quỷ.” Một tia sáng màu nâu bắn ra từ bàn tay nữ thần, và giống như một cục phân xoay vòng trong bồn cầu sau khi xả nước, Itsuki bị hút vào một khoảng không tối tăm–
“Aaaagggghhhh?!”
Giật mình một cái, Itsuki mở mắt ra, trước mắt là hình ảnh Aoba đang lo lắng nhìn cậu.
“A-anh có ổn không vậy, anh hai?”
Cậu khẩn trương chống người ngồi dậy, đầu vẫn còn quay mòng mòng. Vẫn là căn hộ quen thuộc, bát mì trống vẫn đang nằm trên kotatsu trước mặt cậu.
“Haah…haah… Anh suýt nữa thì chuyển sinh rồi đấy… Thực tại kết thúc và giấc mơ bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ…?”
“Um, em nhớ là anh đang hỏi em, Em thật sự nghiêm túc đấy à? Rồi em bảo là vâng…”
Phản ứng bất ngờ của Itsuki khiến Aoba mất tự tin.
“À…”
Rõ ràng là tâm trí cậu đã trôi đi xa sau khi hỏi vậy. Nhìn lên đồng hồ, cậu nhận ra thời gian vẫn chưa trôi qua là bao kể từ khi cậu ăn xong bát mì. Đó là một giấc mơ…hay có thể là một giấc mơ khai sáng…? Hay biết đâu là điềm báo. Có điều gì đó đang cảnh bảo với cậu rằng, nếu bây giờ mà cậu đưa ra phán đoán sai lầm, kết quả cậu nhận được chẳng có gì ngoài hủy diệt.
“Anh đổ mồ hôi nhiều quá… Có ổn không vậy?”
“K-không sao…”
Aoba đưa cho cậu một chiếc khăn ẩm. Cậu vui vẻ nhận lấy là lau đi mồ hôi trên mặt. Aoba rón rén hỏi tiếp.
“Ư-ừm… Vậy, anh hai… Chúng ta nên, uh, làm gì đây?”
“Hử? Chuyện gì?”
“Anh có muốn…làm chuyện đó với em không? Sex ấy?”
“Không! Tuyệt đối là không!!”
“Anh không cần phải hét lên như vậy đâu…”
Khuôn mặt Aoba trở nên u ám khi nghe câu trả lời mà Itsuki đã dùng hết sức bình sinh để thốt lên.
“À, ừm, nói chung là không! Không phải do anh ghét em hay do em không hấp dẫn đâu! Chỉ là…anh sẽ bị gông cổ mất…”
“Chúng ta không nói ai biết là được mà?”
“Không phải cứ yếm đi là được đâu, biết chưa?! Em cần phải đối xử với bản thân tốt hơn đi.”
“Nhưng chuyện này là vì em mà. Em cũng biết nó quý giá thế nào chứ, cũng vì vậy nên em mới muốn dành nó cho anh, anh hai.”
Giọng điệu quyến rũ một cách kỳ lạ của cô khiến Itsuki đỏ mặt.
“W-wao, em dần biết nói đùa hơn rồi đấy…nhưng vẫn là không! Chuyện này dừng lại ở đây thôi!”
“Vậy thôiiiiii…”
Aoba bĩu môi, rồi nghiêm nghị nhìn Itsuki.
“Nếu đã vậy, anh cũng nên đối xử tốt hơn với bản thân mình đi. Em không muốn nhìn thấy người anh mình tôn kính bước trên con đường tự hủy hoại bản thân như vậy.”
“Ừm…,” Itsuki yếu ớt đáp, ngoan ngoãn gật đầu trước lời khuyên chân thành kia.
****
Ngay khi Aoba rời đi, Itsuki ngồi vào chiếc ghế làm việc và thở ra một hơi thật dài.
Có thể đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nhận ra bản thân đã làm đủ trò bẩn thỉu với cơ thể của cô bé này, dù chỉ trong suy nghĩ, khiến cậu cảm thấy ghê tởm chính mình. Cậu nghĩ rằng sẽ ổn thôi dù cậu không phải nhân vật chính. Cậu hạnh phúc khi trở thành một chàng trai bình thường. Nhưng không phải một thứ như vậy. Đây không phải bình thường… Mà chỉ đơn giản là rác rưởi. Một con goblin level 1 đang động dục. Ngay cả một chàng trai bình thường chưa từng trúng xổ số cũng không muốn hạ mình xuống ngang cấp độ với một con goblin tầm thường.
“…Đắm mình trong tủi thân vậy là đủ rồi,” cậu thì thầm với bản thân, lấy sức đứng dậy. Vẫn còn đâu đó hơn một chục lon bia trong tủ lạnh, nhưng cậu đã đổ sạch chúng xuống bồn rửa tay và ném đống vỏ vào thùng rác.
Nhưng nhiêu đó thôi là chưa đủ. Cậu cần trở thành một cỗ máy – một cỗ máy chỉ viết tiểu thuyết, tránh xa ham muốn, không bị phân tâm hay cám dỗ bởi những thứ khác. Và để đạt được điều đó…
****
Chiều hôm sau, biên tập viên của Itsuki, Kenjiro Toki, đến thăm căn hộ của cậu với bản xem trước của Toàn Thư tập 7.
“Itsu- Woa…?!”
Nhìn thấy Itsuki ở trước cửa, Toki bất ngờ đến câm nín.
“Ch-chuyện gì xảy ra với đầu cậu vậy, Itsuki…?”
“Giờ tôi với anh hợp nhau phết nhỉ,” chàng tác giả bình tĩnh đáp lại, thẫn thờ nhìn người biên tập viên đang khiếp đảm của mình.
Itsuki đã cạo sạch đầu, và thực sự thì cậu và Toki giờ đã đồng bộ với nhau theo cái cách đó. Nhưng tóc thôi chưa phải là thứ kỳ quái nhất. Cậu đang bận hẳn một bộ kasaya, quần áo của nhà sư theo đạo Phật. Vải trông có vẻ lạ lùng, nên có khả năng đây chỉ là đồ để cosplay, không phải hàng thật.
“…Cậu mua bộ kasaya này ở đâu đấy?”
“Akihabara.”
“À… Vãi thật, người ta thật sự bán mọi thứ ở Akiba ấy nhỉ?” Toki túa mồ hôi lạnh. “…Vậy tại sao chiều nay cậu là cosplay Phật sĩ?”
Itsuki chắp hai tay lại với nhau và cúi đầu trước Toki. “Tôi…,” cậu bắt đầu, giọng điệu nghiêm túc đến rợn người, “…à không, phải là bần tăng…đã vứt bỏ ham muốn trần tục để có thể tập trung hoàn toàn vào việc viết tiểu thuyết. Bần tăng ăn mặc như thể này để có thể nhắc nhở bản thân, ít nhất là vậy.”
“Th-thật…luôn…?”
Toki có vài lời muốn nói về trò hề bất ngờ và kỳ lạ này, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, nên lại quyết định thôi không nói nữa. Thay vào đó, anh lấy ra tập giấy từ trong chiếc túi trên tay.
“…Đây là bản in cho tác giả. Lịch trình tương đối dày, nên cậu mang cái này trở lại văn phòng vào sáng mai được không?”
“Đã hiểu. Đầu tôi bây giờ lạnh kinh khủng, xin phép cáo lui.”
Cầm lấy bản in, Itsuki cúi đầu và đóng cửa. Toki không đi ngay, vẫn ngây người đứng đó.
Mình có cảm giác rằng có chuyện kinh khủng khiếp không thể diễn tả bằng lời nào đó đã xảy ra…
Nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần trong lòng Toki.
-------------------
Chiến thôi.