Năm 794 theo lịch Godstar, ngày thứ mười chín của tháng Kelnunnus the Ruinbeast. Một lực lượng gồm 32000 người của Đế Chế Varandian, dẫn đầu bởi Tướng Quân Valmadeth, còn được biết đến với cái tên “Thủ Vệ Hắc Ám,” hiện đang đóng quân trên Sườn Núi Great, đối đầu với 22000 quân của Cộng Hòa Granvarea do “Nanh Thần Sấm” Vaxido chỉ huy.
Sau nhiều ngày án binh theo dõi tình hình lẫn nhau, cuối cùng thì Quân Đoàn 4 của Granvarea, dẫn đầu bởi dũng tướng “Tia Chớp Đen” Honda [SẼ NGHĨ TÊN SAU] tiến lên châm ngòi trận chiến.
“Quân địch có lẽ mạnh hơn chúng ta, nhưng nếu chiến đấu bằng phong cách riêng của mình, chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng.”
Bỏ qua kế hoạch tập trung phòng thủ cho đến khi quân tiếp viện từ các vùng lân cận khác đến của Chỉ Huy Vaxido, Honda đã dẫn lực lượng của riêng mình mở con đường máu vào ngày thứ hai mươi bốn, phát động một cuộc tập kích bất ngờ vào lực lượng Varandian bằng đội hình tấn công 3-2-5.
“Yaksashiiiin! (Tiến lên!)”
Những người bạn đáng tin cậy của Honda, Chỉ huy A [SẼ NGHĨ TÊN SAU] dẫn theo Quân Đoàn 2 và Chỉ huy B [SẼ NGHĨ TÊN SAU] của Quân Đoàn 5, đã nhanh chóng đi theo cậu. Đòn tấn công bất ngờ khiến Đế Chế Varandian tạm thời rơi vào hỗn loạn, nhưng Sĩ quan Tham Mưu Hoàng Gia Yasushi [TÊN TẠM THỜI] đã nhanh chóng chấm dứt tình trạng trên, tái tổ chức và chống lại cuộc tiến công của Granvarean bằng những dự liệu chính xác.
Sau một hồi giao tranh gay cấn, cán cân chiến trường đã nghiêng về phía Đế Chế với quân số vượt trội. Nhưng sĩ khí của Granvarean vẫn chưa dứt, binh lính và chỉ huy động viên nhau đấu tranh để tiếp tục chiến đấu. “Đừng dừng lại!” “Giữ vững tinh thần!” “Bên kia, bên kia! Phía bên kia của đội hình chữ V mở ra rồi!” “Mở ra rồi! Là cánh phải!” “Tiến lên, tiến lên!” “Dẫn dụ tốt lắm! Kéo bọn chúng ra khỏi hang thôi!” “Giữ đúng vị trí!”
Cuộc chiến kéo dài trong vài giờ. Ban đầu Vaxido đã lựa chọn đứng ngoài cuộc, “Không cần phải cứu những kẻ đã chống lại mệnh lệnh,” là những gì ông ấy nói – nhưng cuối cùng Vaxido cũng quyết định triển khai lực lượng hỗ trợ, chính là Quân Đoàn 12.
“Ohhh, oh, OH-OH-OH, ohhhh, ohhhhhh!!” [CÓ CHÚT THAY ĐỔI ĐỂ KHÔNG DÍNH BẢN QUYỀN LYRICS]
Sự xuất hiện của quân tiếp viện đã nâng cao tinh thần của người Granvarean lên cao ngất ngưỡng, những người lính của họ biến thành những samurai màu xanh với sức mạnh sánh ngang nghìn người. Chẳng mấy chốc, họ đã quét sách đội hình của Đế Chế Varandian. “Mấy tên đó điên thật rồi!” Tướng quân Valmadeth không ngừng lặp đi lặp lại những lời ấy với chính mình trong lúc tháo chạy về nước.
Thế là trận quyết chiến tại Sườn Núi Great đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Cộng Hòa Granvarea – và Chỉ huy Honda, người đã dẫn dắt và lập nên chiến công vĩ đại này đã được người dân tôn vinh, xem như cứu tinh của đất nước. Nhưng điều này chỉ đơn thuần trở thành tiền đề cho một cuộc xung đột mới sắp xảy ra…
Một ngày cuối tháng Mười tại căn hộ của Itsuki:
“Mmmmnnnnnngnggggghhh…”
Kenjiro Toki đặt bản in lên bàn kotatsu và rên rỉ một cách đáng ngại. Đối diện với Toki, Itsuki cau mày đánh giá biểu hiện của anh ấy.
Mười ngày trước, sau khi nghe thấy ý tưởng sáng suốt của Miyako, Toki đã lập tức gọi cho Itsuki và bảo, “Cái gì cũng được, chỉ cần viết một thứ gì đó không phải tiểu thuyết về em gái là được.” Itsuki chẳng mấy hào hứng với yêu cầu này (“Rảnh đâu mà đi viết một thứ mới trong khi Tập 7 Toàn Thư đang bị hoãn hả!”), nhưng sau khi xem xét lại, cậu nhận ra viết gì đó vẫn tốt hơn là không viết gì. Itsuki không có đủ thời gian hay chất liệu để viết ra một đề xuất hoặc một cốt truyện hoàn chỉnh, nên cậu đã tái sử dụng cốt truyện fantasy battle đã bị xếp xó cùng thời điểm với Jagers Đỏ Thẫm.
Đây là thứ cậu đã từng viết qua – nhưng đã gần bốn tháng kể từ lúc cậu biết chuyện em trai mình thật ra lại là em gái, và cậu đã không viết gì trong ngần ấy thời gian. Khả năng chắp nối các con chữ của cậu đã phần nào giảm sút, hoặc ít nhất cảm giác là vậy. Thực tế cậu đã mất tổng cộng mười ngày để viết ra hai mươi bốn trang dành cho phần mở đầu.
Còn về nội dung…
“…Tôi nên nói sao nhỉ…? Nó hơi dị.”
Thông thường Toki sẽ thẳng tay dập tắt hy vọng của Itsuki bằng một lời từ chối, nhưng vì tác giả của anh ấy đang rơi vào tình trạng sa sút, Toki đã lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn.
“…Tôi bật TV lên đúng lúc đang chiếu một trận bóng đá, nên là…”
Itsuki ngập ngừng thừa nhận, biết rằng những lời cậu nói ra ngu ngốc đến mức nào. Rõ ràng đó chính là lý do khiến phần mô tả trận chiến mang hơi hướng của Premier League.
Nhưng đó không phải phần duy nhất kỳ lạ. Khi hai chiến binh đánh tay đôi với nhau, vì một lý do nào đó, nó đã diễn ra dưới hình thức của một trận quyền anh – và cảnh cha của nhân vật chính, Johann, phải lòng mẹ của anh ta, Rosaria, là được bê thẳng từ một drama truyền hình gần đây. Cũng có chỗ, Rosaria (một nữ quý tộc trong thế giới fantasy theo phong cách châu Âu) thậm chí còn vô tình gọi Johann (một chỉ huy trưởng cơ bắp) là “Hiramasa”.
Có quá nhiều sạn chỉ trong hai mươi trang giấy ngắn ngủi – và căn cứ vào mức độ “truyền cảm hứng” rõ ràng mà TV đã đưa vào văn bản của Itsuki, ai cũng có thể thấy được cậu đã phải khổ sở như thế nào khi lạc ra khỏi sở trường của mình. Điều này vẫn tốt hơn tình trạng không thể viết nổi một chữ trước đó của cậu ấy…nhưng khó để gọi đây là “đã trở về trạng thái chuyên nghiệp”.
“Haahh…”
Toki không định thở dài, nhưng Itsuki đã nhăn mặt và gục đầu xuống.
“A, ừm, không phải,” Toki nói, cố gắng bù đắp sơ suất bằng sự vui vẻ quá mức. “Nh-nhưng mà này, ít nhất cậu cũng có thể viết tiểu thuyết lại rồi! Lúc này thì như vậy đã là ổn rồi, cứ tiếp tục cho đến khi lấy lại những gì đã có, nhé?”
“……………Anh nói đúng, ừm…” Itsuki gật đầu, mỉm cười yếu ớt.
Toki cảm thấy nên cho cậu thêm một cú huých nữa. “Tôi biết rồi! Giờ chúng ta đã đạt được một bước tiến rõ rệt, tôi sẽ đưa cậu tới một sex shop nhé? Không có gì bằng một nháy tàu nhanh giúp cậu đả thông kinh mạch đâu!”
“Tôi không cần thêm chuyện đó nữa đâu, cảm ơn,” Itsuki thẳng thừng đáp.
“Aww, đừng nói vậy chứ. Ở đó, tôi sẽ giới thiệu cho cậu cô gái ngon nhất mà tôi biết! Chính là cô gái đã ‘chữa lành’ cho Hoshiimo khi thông tin về dự án anime bị rò rỉ khiến cậu ấy sụp đổ ấy.”
“A, có cái đầu b*ồi! Tôi không muốn giã chung cối với Hoshiimo đâu!” Itsuki hét lên.
“Được rồi,” Toki trả lời, che giấu sự lo lắng bằng một nụ cười, “nếu cậu muốn thì cứ hú tôi nhé.”