Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 09 - Chương 17: Tôi Có Thể Hiểu Lý Do Các Người Thực Hiện Cắt Giảm Trong Ngành Công Nghiệp Này

Trong lúc Miyako mãi nghĩ ngợi về cuộc sống thông qua những buổi phỏng vấn, quá trình sản xuất anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki vẫn đang tiến triển ổn định. Hoặc ít nhất là Itsuki nghĩ vậy. Cậu không hoàn toàn nắm được tình trạng của anime; đạo diễn và giám đốc sản xuất chỉ cho cậu biết vài thông tin mơ hồ khi gặp nhau tại những buổi lồng tiếng. Tuy nhiên, đến bây giờ đã không còn nhân viên nào bỏ trốn khỏi công ty nữa, và tập một rõ ràng đã hoàn tất được chín mươi chín phần trăm.

Đồng thời, những buổi thu âm cũng đang diễn ra rất tốt đẹp, chỉ duy nhất vướng một lần đột ngột bị hoãn lịch một tuần. Tuy vậy, video mà Itsuki thấy tại các buổi thu âm cũng chỉ là animatics…

Một buổi tối giữa tháng Sáu, vào lúc buổi thu âm cho tập bốn sắp sửa kết thúc:

“Um, Đạo diễn, Hashima-sensei, hai người nghe chuyện này một tý được không?”

Ngay khi Itsuki và Tarui toan rời khỏi phòng điều khiển, giám đốc sản xuất Tsutomu Oshima lên tiếng gọi họ lại.

“…Có chuyện gì à?” Itsuki đáp, cảm thấy lo lắng trước câu hỏi của Oshima.

“…Đúng vậy,” Oshima ngập ngừng trả lời, “cậu đoán ra rồi đó; chúng ta gặp chút vấn đề rồi. Cũng không hẳn là to tát…”

“Chuyện gì đã xảy ra à?” Tarui nói.

“…Bọn tôi vừa nhận phản hồi từ bên đánh giá tiêu chuẩn cộng đồng.”

Trước khi anime được phát sóng, lẽ đương nhiên là đài truyền hình sẽ kiểm tra nội dung, đảm bảo rằng không có thứ gì gây ra vấn đề nếu được đưa lên sóng.

“Thật ra là chúng ta gặp vấn đề với một từ trong tập một.”

“Thế à?” Tarui đáp. “Từ nào vậy?”

“Dương vật.”

“Dương vật à… Cũng phải, thỉnh thoảng từ này lại không qua được kiểm duyệt,” Tarui chỉ ra.

Itsuki nhớ lại nội dung của tập một. Họ nói đúng. Ở một cảnh, Ichika Akatsuki đã có lời thoại:

“Hee hee… Ôi dà, Anh trai à, nhìn xem dương vật của anh đã lớn đến mức nào rồi này…”

Mặc dù bình thường là một học sinh gương mẫu, Ichika phải thường xuyên hút máu anh trai mình vào những lúc đặc biệt, nếu không cô sẽ biến thành một con quái vật cuồng dâm vô độ, khao khát làm những chuyện mười tám cộng với bất kỳ ai ở gần, bất chấp giới tính. Cô cũng sẽ trở nên dâm dục sau khi được nạp máu, và lời thoại trên chính là từ trong những cảnh đó.

“Khoan đã, dương vật không được phép lên sóng à?”

Tarui gật đầu trước vẻ hoang mang của Itsuki. “Đúng vậy. Có lúc nhà đài sẽ yêu cầu chúng ta đè âm thanh lên cả câu – hoặc chỉ một phần của từ đó.”

“Ồ, nghe giống một kiểu che đậy nhỉ…?”

Tarui cau mày. “Nếu đây là một cảnh hài hước thì không nói làm gì, nhưng tự dưng lại chèn tiếng bíp như vậy vào giữa cảnh đó thì…”

“Ừm, đúng nhỉ?!”

Itsuki thể hiện sự đồng tính. Cảnh này rất quan trọng. Cho đến đoạn này, Ichika vẫn là một cô gái nghiêm túc đứng đầu trong lớp học, bề ngoài luôn tỏ ra cáu kỉnh với anh trai mình, Kazuma – nhưng ngay khi được nếm máu của cậu, cô lại biến thành một con thú hứng tình. Đây chính là điểm cốt lõi trong cách thu hút người đọc theo thiết lập nội dung của Toàn Thư, đây chính là cảnh giúp người xem tiếp nhận nó lần đầu. Cảnh này cực kỳ thiết yếu, đầy mê hoặc (hoặc theo kế hoạch là vậy). Nếu bị chuyển thành “Hee hee… Ôi dà, Anh trai à, nhìn xem BÍÍÍÍÍP của anh đã lớn đến mức nào rồi này…” hoặc “Hee hee… Ôi dà, Anh trai à, nhìn xem [âm thanh xoong chảo rơi loảng xoảng] của anh đã lớn đến mức nào rồi này…”, toàn bộ bầu không khí sẽ bị phá vỡ.

“Chúng ta không có cách nào thuyết phục họ phát sóng chúng sao?”

“…Đáng tiếc là không,” Oshima lắc đầu nói.

“Nhưng hồi trước tôi nhớ chắc chắn là đã có xem một bộ anime được nói dương vật trên TV mà,” Tarui nhấn mạnh.

“À phải, đúng rồi! Khoảng nửa năm trước, tôi chắc chắn cũng đã thấy một nhân vật nữ nói dương vật mà không chị che gì hết mà!” Itsuki đang nhắc tới chuyển thể anime của một bộ light novel khác được phát sóng vào mùa thu năm ngoái, trên cùng một kênh dự kiến phát sóng Toàn Thư. Đoạn ký ức này đã thúc đẩy cậu nói thật to. “Không thể nào mà bộ đó lại được, còn Toàn Thư lại không cả!”

“Các quy tắc tiêu chuẩn cộng đồng đã thay đổi so với nửa năm trước rồi,” Oshima thẳng thừng trả lời.

“…Hả?” Itsuki nhướng mày, ra chiều chưa thông.

“Các mạng lưới truyền hình không thực sự có một hướng dẫn cụ thể nào về những thứ được phép lên sóng và thứ gì không. Việc đó phụ thuộc vào chính người được giao quyền kiểm duyệt. Hơn nữa, nhà đài nào cũng trở nên khắt khe hơn một chút với những yếu tố tình dục so với nửa năm trước.”

“Chuyện đó…” Itsuki mặt nhăn mày nhó, giọng khàn khàn. “Tôi không thể để tác phẩm của chúng ta trở thành đồ bỏ chỉ vì một thứ vô lý và mơ hồ như vậy được! Lại còn đúng đoạn cao trào nữa! Nếu không phát sóng được thì nói từ đầu luôn đi chứ, chết tiệt!”

“…Giám đốc nghĩ có thể thương lượng với nhà đài thêm một lần nữa về chuyện này không, giám đốc Oshima?”

Oshima lắc đầu với Tarui. “Rất tiếc, theo kinh nghiệm của tôi thì họ sẽ không bao giờ rút lại quyết định của mình đâu. Thực tế mà nói, nếu chúng ta cứ gắng gượng cò cưa, không chừng họ sẽ càng để mắt đến chúng ta và gắt gao hơn với những tập sau.”

“Mấy tên não tàn đó,” Itsuki quát lên.

“…Chà, phía đài truyền hình cũng cần giấy phép từ chính phủ để giữ chén cơm mà. Nếu họ chiếu một yếu tố gây tranh cãi thì có thể dẫn đến việc họ bị tước giấy phép. Cậu không nên đổ lỗi cho họ vì đã nhạy cảm hơn những phương thức media khác đâu.”

Giọng nói đều đều của Oshima càng khiến Itsuki cay cú.

“Nhưng mà giám đốc Oshima này, sao ông bình tĩnh thế hả? Cảnh phim quan trọng của chúng ta đang có nguy cơ bị hủy hoại hoàn toàn đấy, vậy mà ông lại hành xử như thể chẳng có chuyện gì lớn lao! Hình như vì không phải là một creator nên ông không hiểu được nỗi đau khi chứng kiến tác phẩm của mình bị người khác dẫm lên nhỉ!”

“I-Itsuki, cậu hơi quá rồi đấy…”

Cuối cùng Toki cũng nhảy vào can, đưa ra lời cảnh báo với vị tác giả đang bị cảm xúc chi phối trước khi cậu nói gì đó quá quắt.

“Nếu cậu thấy vậy thì cứ thử giáo dục công chúng về chuyện đó đi.”

Bằng giọng trầm đầy tức giận, Oshima lên tiếng, nghe hơi giống Char Aznable khi ngồi vào ghế lái.

“C-cái gì?” Itsuki hỏi, ấp úng trước áp lực khó hiểu của Oshima.

“…Nghe này,” Oshima hắng giọng đáp. “So với những kiểu media như sách và trò chơi điện tử, rào cản để khán giả tiếp cận với TV ít hơn rất nhiều, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc số lượng những tên não tàn theo dõi chương trình của cậu tăng lên. Nếu chúng bật TV lên và có cảnh gì đó nhạy cảm xuất hiện trên màn hình, đám người đó sẽ không màng đến nội dung phía trước hay diễn biến đằng sau. Chúng cũng chẳng quan tâm xem liệu tác giả có thật sự mang hàm ý vô đạo đức hay phân biệt đối xử hay không. Cái não tàn đó của họ sẽ chỉ tập trung vào điểm tiêu cực, và bắt đầu than phiền với cả thế giới về chuyện đó. Và có hàng ngàn ‘chúng’ như vậy. Vì hầu hết các kênh truyền hình đều kiếm tiền nhờ vào nhà tài trợ, nên họ cực kỳ bất lực trước những phàn nàn của người xem… Mấy tên hề vô công rỗi nghề đó, chỉ lướt xem TV, tìm kiếm thứ gì đó để càu nhàu với mục đích giết thời gian… Đó là loại điều kiện làm việc vô lý mà nhà đài nào cũng phải đối mặt, lúc nào cũng vậy. Tôi được biết những chuyện này từ một người bạn làm trong ban truyền hình…nhưng nếu TV đã là vua của media, thì nó cũng đồng thời là nô lệ của bộ phận công chúng nhàn rỗi. Tôi chắc chắn các cậu đều hiểu rằng đài truyền hình không phải kiểu vạch lá tìm sâu. Ai lại cố ý muốn hạ thấp chất lượng sản phẩm phát sóng trên kênh của chính mình chứ?”

Những lời của Oshima mang sức nặng của một người làm nghề thâm niên, người đã đứng giữa ranh giới của truyền hình TV và các creator nhiều năm liền. Khi làm việc trực tiếp với họ, Oshima biết rằng tất cả nhân viên đài truyền hình, cũng giống như ông ấy, có niềm tự hào của một dân chuyên lẫn những mâu thuẫn của riêng họ, thứ mà họ phải đối mặt khi thực hiện công việc của mình. Đó là lý do tại sao ông ấy không thể gắn cho tất cả bọn họ cái mác phản diện.

“Vua của media, đồng thời là nô lệ của công chúng à…”

Itsuki nghĩ về những lời của Oshima, sau đó bộc lộ băn khoăn của mình.

“…Nhưng ngoài dương vật ra thì những từ khác đều ổn đúng không? Kiểu như, ông đã nhắc đến từ nô lệ làm tôi nhớ ra có một cảnh Ichika nói rằng ‘Biến em thành con đĩ nô lệ của anh đi, anh hai.’ Cụm từ đó mang lại ảnh hưởng rất xấu đến phụ nữ còn gì, và theo quan điểm lịch sử, từ nô lệ không phải thứ nên được phát ngôn rộng rãi.”

“Họ không ý kiến gì về con đĩ nô lệ cả.”

Itsuki cảm thấy chán ngán. “…Nhưng dương vật cũng chỉ là bộ phận trên cơ thể thôi mà? Họ nghĩ gì mà lại thông qua con đĩ nô lệ rồi lại không chấp nhận thứ mà nửa dân số thế giới sở hữu chứ…?”

“Thì vậy tôi mới bảo là chẳng có tý logic nào đó,” Oshima thất thần trả lời. “Vấn đề ở đây là người xem có cảm thấy chúng có vấn đề hay không. Nhiều trường hợp còn gặp vấn đề với mấy cảnh tạo ra em bé hơn là cảnh máu me chém giết mà…hoặc ít nhất như vậy còn tốt hơn. Chuyện là vậy đấy… Nếu có thể dùng logic để dự đoán phản ứng của người khác khi bật TV thì đã không cần đến mấy tiêu chuẩn cộng đồng như này…”

“Được rồi,” Tarui xen vào, “nếu đã không thể sử dụng dương vật, vậy thử nghĩ đến những gì chúng ta có thể làm xem?”

“Những gì chúng ta có thể làm?” Itsuki đáp lời.

“Thứ nhất, chúng ta có thể tuân theo hướng dẫn của nhà đài, đè hiệu ứng âm thanh lên từ đó và xóa hiệu ứng đó đi ở bản phát hành đĩa. Làm vậy sẽ hủy đi một cảnh quan trọng trên sóng truyền hình, nhưng bù lại những người hâm mộ mua đĩa sẽ có thể xem phân cảnh đó một cách chỉn chu đúng ý của creator.”

Tarui ngưng lại một thoáng trước khi nói tiếp.

“Cách thứ hai, chúng ta có thể thu âm một câu khác và thay từ dương vật bằng một từ lóng khác. Chẳng hạn như ‘Hee hee… Ôi dà, Anh trai à, nhìn xem bên dưới anh đã lớn đến mức nào rồi này,’ hoặc ‘nhìn xem con hàng của anh đã lớn đến mức nào rồi này.’ Như vậy sẽ giúp cảnh phim tránh khỏi việc bị thay đổi hoàn toàn, nhưng mức độ ảnh hưởng vẫn sẽ giảm đi đôi chút.”

“Vậy chúng ta phải lựa chọn giữa việc rút lui trên bản truyền hình hoặc chuyển sang một từ không bị kiểm duyệt à?”

“Đúng vậy,” Tarui gật đầu. “Tôi muốn cậu là người lựa chọn, Hashima-sensei. Tôi biết ‘nhìn xem dương vật của anh đã lớn đến mức nào rồi này.’ là một trong những câu thoại quan trọng nhất của series gốc, nên tôi nghĩ cậu phải là người đưa ra quyết định.”

Itsuki im lặng xem xét hai khả năng. Cậu trong trạng thái như vậy suốt mười lăm phút và cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

“…Hãy thay đổi câu thoại đi.”

Trên lý thuyết, đâu mới là lựa chọn khiến cậu thỏa mãn mất? Câu trả lời chắc rõ ràng là phương án thứ nhất. Tuy nhiên:

“…Có nhiều độc giả Toàn Thư còn khá trẻ, nên tôi nghĩ có một số lượng khá lớn trong bọn họ không đủ tiền để mua Blu-rays. Thêm vào đó…tôi không thể để một cảnh bị che bằng hiệu ứng âm thanh như vậy đến với những độc giả đang mong chờ anime của tôi.”

Cậu đã chọn con đường cho phép phần lớn những người theo dõi cậu có thể tận hưởng nhiều nhất có thể.

Nói thẳng ra, cậu không biết đâu mới là quyết định đúng đắn. Những fan lâu năm có thể đăng những dòng bình luận như “Nếu như làm chất lượng nội dung kém đi thì thà đừng làm anime!” Đó cũng chính là cảm giác của những người bỏ tiền ra mua box set.

“…Được rồi.” Tarui gật đầu. “Quyết vậy đi.”

Oshima cũng không lên tiếng phản đối.

Chuyện này khác xa với lần đầu tiên quá trình sản xuất anime Toàn Thư bị cản trở bởi kiểm duyệt, vì những vấn đề liên quan đến tình dục và bạo lực – nhưng đáng buồn thay, đây không phải chuyện hiếm gặp trong truyền hình.