“Chị về rồi đây…”
Một buổi tối đầu tháng Sáu, Miyako vừa trở về căn hộ mà cô đang ở chung với Nayuta và Kaiko, trên người là chiếc váy công sở lịch sự cùng bộ dạng nhìn chung là chán đời.
“A, chị về rồi, Myaa!”
Nayuta (khỏa thân) đang chơi game trên chiếc TV màn ảnh rộng trong phòng khách, bỏ tay cầm điều khiển và chạy đến chỗ Miyako. Cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Miyako, không chừa lại dù là đồ lót, như thể đây là một lẽ hiển nhiên. Bị lột sạch như vậy, Miyako nằm sụp xuống ghế sofa thở dài thườn thượt.
“Chị mệt hả Myaa?”
“Không hẳn là mệt…nhưng có hơi nản.”
“Buổi phỏng vấn không thuận lợi hả chị?”
“…Ừ,” cô đáp lại cụt lủn.
Tháng Sáu là thời điểm các công ty lớn trên khắp Nhật Bản bắt đầu chiêu mộ những sinh viên năm cuối đại học để tìm thêm nhân lực cho năm sau. Cũng giống như các bạn cùng lớp, Miyako đã bắt đầu “rải hồ sơ” hồi tháng Ba; hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc phỏng vấn “vòng một” đầu tiên mà cô trúng tuyển.
Buổi phỏng vấn hôm nay được tổ chức bởi một ngân hàng trong khu vực. Là sinh viên khoa Kinh tế tại trường đại học của mình, Miyako đã gửi đi hàng chục hồ sơ xin việc tới các công ty tài chính, công ty bảo hiểm, công ty chứng khoán, và vân vân. Tất cả những ngân hàng lớn đều từ chối cô ngay từ vòng hồ sơ, cũng như hầu hết các công ty lớn ở mức độ quốc gia khác, ngoại trừ những công ty tài chính.
Khoa kinh tế Miyako theo học được xếp vào loại “trên mức trung bình” so với tiêu chuẩn chung. Theo những công việc mà các sinh viên khóa trước kiếm được, Miyako biết rằng bản thân đừng nên mong chờ việc được những công ty nổi tiếng, có thương hiệu tranh giành nhau để có được cô. Nhưng có tới hơn một nửa đơn xin việc bị từ chối như vậy vẫn là một thất bại ê chề.
Buổi phỏng vấn hôm nay diễn ra dưới hình thức phỏng vấn nhóm, các câu hỏi đều là những câu hỏi quen thuộc mà các hướng dẫn viên phỏng vấn đã đề xuất từ trước – Tại sao bạn lại muốn gia nhập công ty của chúng tôi? Bạn đã từng làm gì khi còn đi học? Thế mạnh của bạn là gì? – và vân vân. Nhưng trong khi những ứng cử viên còn lại đưa ra câu trả lời của mình mà không chút do dự, Miyako lại đơ ra mất vài lần. Khi nhìn lại, tất cả mọi người có mặt ai cũng đều rất lo lắng, nhưng trong mắt cô, họ đều những ứng cử viên tiêu biểu.
“Em nghĩ sao về thế mạnh của mình?”
“V-vâng! Um… Có thể đó là sự lạc quan của bản thân, cũng như cách em không rụt rè trước bất cứ điều gì. Em nghĩ vậy.”
Miyako nhớ lại cách người phỏng vấn mỉm cười với cô. Cô đã rụt rè với quá nhiều thứ ngay trước đó. Mọi thứ khiến cô như muốn hét lên.
“Chị phỏng vấn cho công ty nào vậy?” Nayuta hỏi, ngồi xuống sofa.
“Ngân hàng ______”
“Ồ.” Cô nhướng một bên mày. “Chưa nghe bao giờ.”
“…Chà, đó là ngân hàng trong khu vực thôi. Chỉ có đúng một chi nhánh ở Tokyo.”
“Chị muốn làm nhân viên ngân hàng hả Myaa? Giống như Naoki Hanzawa trong phim hôm bữa ấy?”
“Không hẳn…”
Tất cả bạn cùng lớp đại học của cô đều gửi hồ sơ đến các ngân hàng, nên Miyako cũng làm theo. Toàn bộ lý do khiến cô chọn theo học ngành kinh tế là vì ngoài chuyện chương trình học không quá căng thẳng, ngành này dường như đem lại cho cô lợi thế tốt nhất trong quá trình tìm việc – nhưng lúc này, cô lại tự hỏi liệu bản thân có trưởng thành hơn chút nào so với lúc đưa ra lựa chọn đó hay không.
Cô chỉ đơn giản là đi học đại học; cũng chỉ đang đơn giản là đi tìm việc. Nhưng ngay lúc này đây, chẳng có gì khiến cô thấy thích thú cả.
“Thật buồn cười khi tưởng tượng ra cảnh chị ‘trả lại gấp đôi’ cho ông sếp keo kiệt ở ngân hàng,” Nayuta thoải mái nói, “nhưng em thật sự nghĩ chị thích hợp với công việc biên tập hơn.”
“Chị không có làm mấy thứ như trong bộ phim đấy đâu,” Miyako đáp lại. “Nhưng mà…chị cũng gửi đơn đến vài nhà xuất bản nữa.”
“Thật á?!” Nayuta thốt lên, hai mắt phát sáng. “Chị có thể trở thành biên tập viên của em không?!”
“Không đâu. Chị không có gửi hồ sơ đến Nhà xuất bản Gift.”
“Hả?”
Miyako mỉm cười trước biểu cảm u ám của một Nayuta trông có chút thất vọng.
Khi bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm công việc, Miyako đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng về chính mình, và kết quả cho thấy rằng biên tập viên là thứ cô muốn làm nhất lúc này. Làm việc tại ban biên tập của GF Bunko rất vui, và khi nhìn vào Toki cùng những biên tập viên khác, cô biết rằng dù cái nghề này gian khổ đến mức nào, họ vẫn vượt qua được.
Nhưng cô vẫn chọn không đăng ký vào Nhà xuất bản Gift. Những biên tập viên ở đây đối xử với cô rất tốt, và Godo, tổng biên tập, đã vài lần đề nghị cô đến đây làm việc toàn thời gian. Đó cũng chính là lý do cô không thể nhận lời mời của họ. Cô làm việc bán thời gian tại GF Bunko chỉ vì cô tình cờ quen biết Itsuki ở đại học, dẫn đến quen biết Toki. Thực tế, Godo muốn cô đến làm chỉ vì cô gần gũi với Nayuta, chứ không phải vì ông ấy đánh giá cao khả năng của cô.
Miyako biết chắc rằng, trong số những người ứng tuyển vào Nhà xuất bản Gift, hầu hết bọn họ đều giỏi giang hơn cô. Số sách họ đọc nhiều hơn cô, họ yêu light novel nhiều hơn cô, và họ có nhiều nhiệt huyết với ngành xuất bản hơn cô. Việc vượt qua họ và được nhận vào làm chỉ vì bản thân là bạn bè với tác giả nổi tiếng khiến cô cảm thấy thật sai trái.
Mình muốn đạt được gì đó bằng chính sức mạnh của mình.
“…Mà dù sao mai chị cũng phải đi phỏng vấn tiếp rồi, tốt hơn hết là giờ phải chuẩn bị sẵn thôi…”
“Chúc may mắn, Myaa,” Nayuta gọi theo khi Miyako đứng dậy.
****
Nhiều ngày sau, Miyako có buổi phỏng vấn đầu tiên với một nhà xuất bản.
Đây là một công ty tầm trung, ở đây họ cũng xuất bản light novel và manga, bao gồm nhiều series cô đã mượn đọc từ Itsuki. Cô đã xem qua những tác phẩm tiêu biểu của họ trước đây, lẫn những series họ đang đẩy mạnh. Trong mắt Miyako, cô tự thấy bản thân đã chuẩn bị rất chu toàn.
Cô cứ thế bước vào khu vực phỏng vấn với tinh thần dâng cao. Trong e-mail đã thông báo cô đến trong “trang phục thường ngày,” nên Miyako đã chọn một chiếc váy bình thường thay vì đồ công sở. Nhưng khi cô đến nơi, hầu hết những ứng viên khác đều mặc trang phục vô cùng chỉnh tề.
…Họ đã nói “thường ngày” mà, nhỉ…?
Do đó, mối lo lắng cứ chờ chực trong lòng cho đến khi số thứ tự của cô được gọi. Thời điểm đã đến, và một lần nữa, đây lại là phỏng vấn nhóm, ngoài Miyako ra còn có sáu sinh viên đại học sắp tốt nghiệp khác trong phòng. Ngay khi ngồi xuống, Miyako chạm mắt với người phỏng vấn, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề.
Anh ta nhìn Miyako bằng ánh mắt mà cô cho là khinh bỉ, sau đó lên tiếng.
“…Vì vậy, với những tác phẩm truyền hình và manga chúng tôi đã làm trong quá khứ, một nhà xuất bản như chúng tôi đây thường có thể có vài người làm khá lập dị. Một số người nghĩ rằng điều này có nghĩa là họ không cần phải có thường thức chung giống như những người khác, nhưng đó không phải vấn đề. Nếu muốn tạo ra những sản phẩm được đông đảo độc giả đón nhận, có thể nói rằng những người ở đây – nhân viên của chúng tôi – thậm chí là nên có thường thức chung hơn cả bình thường. Và một điều cốt lõi đó chính là cách một người trang phục của họ.”
…Người phỏng vấn không nhìn Miyako, nhưng cô biết chắc rằng ông ta đang nhắm thẳng vào mình.
****
Vài ngày sau.
Nhà xuất bản tiếp theo mà Miyako ứng tuyển là nơi đã phát hành một số lượng tạp chí nhất định, nhưng hoạt động kinh doanh chính của họ là tự xuất bản - các tác giả chi tiền ra để sách của mình được xuất bản. Theo như website của công ty, họ có rất nhiều mối quan hệ với các nhà phân phối, cho phép sách của họ được bày bán ở các cửa hàng trên toàn quốc và có tiềm năng trở thành một tựa ăn khách.
Phòng phỏng vấn khá nhỏ và chật chội, và lần này, Miyako được phỏng vấn một đối một với người phỏng vấn. Đó là một người đàn ông trung niên, trông tinh tường trong bộ vest phẳng phiu, mỉm cười thân thiện với cô.
“Tên tôi là Miyako Shirakawa. Hân hạnh được gặp.”
“Cảm ơn cô vì đã đến đây hôm nay,” ông ấy nhẹ nhàng trả lời.
Buổi phỏng vấn bắt đầu với những câu hỏi thông thường – cô đã làm gì ở trường, cô nghĩ đâu là điểm mạnh của bản thân. Sau đó, người phỏng vấn lấy ra ba xấp giấy từ bìa đựng hồ sơ và đặt chúng lên bàn. Cái nào cũng chứa đầy văn bản trên đó, rõ ràng là một phần của cuốn một cuốn tiểu thuyết.
“Cô Shirakawa, nếu cô làm việc cho công ty chúng tôi, thì cô sẽ đề nghị chúng tôi xuất bản cuốn sách nào trong ba cuốn này?”
“Ồ?”
Câu hỏi ngoài mong đợi khiến Miyako bất ngờ. Cô suy nghĩ một lúc.
“…Tôi có thể đọc qua chứ ạ?”
Người phỏng vấn mỉm cười. “Chà, tôi cũng rất muốn nói ‘cứ tự nhiên’ nhưng không may là chúng ta không có quá nhiều thời gian, nên hãy để tôi tóm tắt sơ bộ. Đây là những đoạn trích từ ba cuốn sách được gửi đến công ty chúng tôi gần đây. Cái này là tác phẩm lọt vào vòng chung kết từ cuộc thi dành cho tác giả mới thuộc thể loại mystery. Đây là cuốn tiểu thuyết theo kiểu lịch sử đã vượt qua vòng một của cuộc thi. Còn đây là một cuốn tự truyện.”
“Một cuốn tự truyện? Của ai ạ?”
“Tất nhiên là của tác giả.”
“Đó là người nổi tiếng ạ?”
“Không phải. Đó là một người đàn ông ở độ tuổi năm mươi và đang có một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Cuốn sách chỉ liệt kê những trải nghiệm nhàm chán của ông ấy một cách rời rạc thôi, cả ngữ pháp cũng không được trau chuốt cho lắm.”
“Hể…?”
Cho dù có phần nghi hoặc, Miyako vẫn chỉ tay vào bản trích thể loại mystery.
“…Cái này ạ?”
Trong số ba đề xuất, cuốn sách này rõ ràng hơn hẳn hai cuốn còn lại. Nhưng người phỏng vấn lại lắc đầu. “Rất tiếc. Không phải nó.”
“Hả?!”
Người đàn ông nở một cười kỳ quái trước vẻ ngạc nhiên của Miyako. “Câu trả lời chính xác là: Chúng tôi xuất bản tất cả.”
“Hể? Nhưng mà…”
Xuất bản những tác phẩm chất lượng thấp như vậy thì làm được gì cơ chứ...?
“Công việc của chúng tôi,” vị phóng viên mỉm cười nói tiếp, “chính là sắp xếp lại tác phẩm của khách hàng để kết nối từng phần trong chúng lại với nhau và thiết kế sao cho chúng nhìn giống một cuốn sách. Chúng tôi đang giúp họ tạo nên kỷ niệm cho bản thân.”
“T-tạo nên kỷ niệm…?” cô lặp lại.
“Đúng lậy. Những kỷ niệm đẹp đẽ. ‘Tôi là một nhà văn thực thụ.’ ‘Tôi đã xuất bản một cuốn sách thực sự từ một nhà xuất bản thực sự.’”
Nếu một khách hàng trả tiền để tạo nên (thứ trông như) một cuốn sách ổn áp và thỏa mãn với điều đó, thì chẳng có vấn đề gì là quá đáng cả…nhưng Miyako vẫn còn hoài nghi.
“…Vậy, mọi người cũng làm việc với tác giả để biên tập lại nội dung, đúng không?”
“Công ty chúng tôi trân trọng và ưu tiên phong cách cá nhân của nhà văn,” người phỏng vấn trả lời, thân thiện và điềm tĩnh. “Theo quy định, chúng tôi xuất bản các tác phẩm của mình theo đúng mong muốn của khách hàng.”
Việc một cuốn sách thiếu sót các nguyên tắc cơ bản về ngữ pháp lại được xem là “phong cách” khiến Miyako chẳng thể tiếp thu nổi.
“Miễn sao khách hàng của chúng tôi có thể sử dụng các phần mềm chế bản điện tử thì chúng tôi có thể biến ước mơ của họ thành sự thật. Đó thật sự là một công việc tràn ngập niềm vui. Liệu cô có muốn làm việc với chúng tôi không, cô Shirakawa?”
Miyako thở gấp. Có vẻ như họ đã cho cô biết khá nhiều thông tin về công ty thông qua buổi phỏng vấn này, và rõ ràng là họ cũng đã sẵn sàng nhận cô vào làm. Trong hồ sơ của mình, cô không viết bất cứ thứ gì liên quan đến việc có quen biết Nayuta hay những tác giả chuyên nghiệp khác, nhưng cô có đề cập đến chuyện làm bán thời gian công việc liên quan đến biên tập và thành thạo phần mềm chế bản điện tử – điều mà cô đã học hỏi được từ các biên tập viên ở GF Bunko vào những lúc công việc thư thả.
Nếu tất cả những gì họ làm là nhận bản thảo và xuất bản như hiện tại, thì phần mềm đó sẽ hỗ trợ rất nhiều cho công việc của cô. Trên thực tế, lương tâm nghề nghiệp của một biên tập viên chính là trở ngại duy nhất. Đúng vậy, thứ họ muốn chỉ là một người có thể nhận lấy bản thảo từ người khác, đánh bóng chúng và đem đi bán – và một cô gái trẻ trung lại càng đặc biệt phù hợp với vai trò này.
“……”
Người đàn ông cười nhạt trước ánh mắt kiên quyết của Miyako.
“Được rồi. Tôi nghĩ nhiêu đó là đủ rồi. Cảm ơn cô vì đã đến đây.”
“…Cảm ơn.”
Miyako theo đó mà rời khỏi phòng phỏng vấn, đi thẳng về nhà, lòng đầy chán nản.
****
Ngày hôm sau, Miyako hỏi Kirara Yamagata ở GF Bunko về nhà xuất bản mà cô đã phỏng vấn. Chỉ nhắc đến thôi mà Yamagata đã cau mày.
“À đúng rồi, họ khá có tiếng trong giới xuất bản đấy… Chà, đúng hơn là ‘khét’ tiếng.”
“Thật ạ?”
“Đúng vậy. Họ thường khuyến khích người khác hợp tác để tự xuất bản, cam kết rằng sách của những người đó sẽ có mặt trên khắp các hiệu sách ở Nhật Bản và biến họ thành một nhà văn nổi tiếng. Nhưng tất cả những gì họ thật sự làm đó là bày bán một hai bản in tại vài cửa hàng được dàn xếp đặc biệt từ trước, nên cơ hội để kiếm tiền từ chúng dưới tư cách một nhà văn thường là bằng không. Hơn nữa, có không ít doujinshi được xuất bản có chất lượng cao hơn cả sách thương mại, nên nếu thật sự muốn có một cuốn sách của riêng bản thân thì cứ làm theo cách đó, vừa trực tiếp vừa bớt tốn kém. Thử nghĩ một chút đi. Nếu tác phẩm của em thật sự xứng đáng để phát hành trên toàn quốc, thì nó chắc chắn có thể giành được giải thưởng tại một cuộc thi dành cho tác giả mới nào đó. Và thậm chí dù không thể đi nữa, em vẫn có thể tự xuất bản chúng trên Amazon dưới dạng sách điện tử hay gì đó kiểu vậy mà. Nếu em không làm vậy vì tiền, em thậm chí có thể đăng tải chúng dưới dạng web novel. Nói một cách đơn giản, việc mà cái nhà xuất bản đó đang làm chỉ đơn giản là bán cho em niềm vinh quang giả tạo khi có được một tác phẩm được xuất bản dưới dạng sách giấy. Chị có nghe đồn bên đó đang phải đối mặt với không ít vụ kiện tụng, chị dám cá là sớm muộn gì công ty đó cũng đi tong thôi.” Giọng của Yamagata vừa lạnh lùng vừa dứt khoát. “…Nhưng sao em lại đề cập đến chuyện này vậy Shirakawa? Đừng có nói là em đang nghĩ đến chuyện vào đó làm nha?”
“A, làm gì có chuyện đó chứ. Em chỉ tình cờ thấy quảng cáo trên mạng rồi có chút tò mò thôi.” Mặt Miyako đanh lại trước vẻ lo lắng của chị đồng nghiệp.
"À… Vậy thì tốt. Chị thực sự không muốn bêu rếu công ty người khác, nhưng chị nghe nói rằng các nhân viên ở đó sẽ bị ‘phạt’ nếu không thực hiện đủ chỉ tiêu đấy. Một chỗ làm tận cùng của tệ hại. Phải tránh chỗ đó ra bằng mọi giá đó, biết chưa?”
“V-vvvvâng… Em sẽ chú ý,” Miyako nói, túa mồ hôi như thể hồn sắp lìa khỏi xác.
Desktop Publishing Software