Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 12

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 24

Tập 01 - Chương 11: Phụ chương Valentine - Haruto Fuwa và cô em gái khó hiểu

Màn đêm đã buông xuống ngày 14 tháng 2. Haruto, lựa chọn đánh bài chuồn khỏi nhà Itsuki thay vì ở lại đối phó với một Kenjiro Toki say mèm, đã về đến nhà và thấy một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ bếp. Đó là chocolate, giống với mùi hương cậu đã ngửi được ở nhà Itsuki.

“…?”

Cậu nhướng một bên chân mày và quay đầu tìm kiếm, và rồi phát hiện ra em gái cậu đang làm gì đó.

“He he! Quá hoàn hảo! Chỉ cần thêm một ít bột cacao, và – “

“… Em đang làm cái gì đấy?”

“Hyaaa?!”

Nhỏ lập tức xoay người lại về phía cậu, trông bối rối ra mặt. Trên chiếc tạp dề nhỏ đang mặc trên người lộ ra vài vệt sẫm màu. Cũng có ít vệt như thế trên má nhỏ nữa.

“An… an… anh đang làm cái gì vậy hả?!” nhỏ hét lên, đôi gò má ửng đỏ dữ dội. “Sao lại về nhà vào lúc này vậy chứ! Em ghét anhh!”

“Hửm? Anh có quyền tự do về nhà lúc nào anh muốn chứ.”

“Không, anh không có quyền đó, đồ ngốc! Chẳng phải anh đang uống ở nhà bạn anh sao?! Đáng ra anh phải về trễ hơn chứ!”

“Ừm, ừm… Có chuyện gì khiến anh mày không được về nhà lúc này à?”

“Cá-?! Không, không hẳn! Chỉ là em ghét việc có anh lởn vởn xung quanh thôi, chỉ vậy thôi!”

“Ồ, thật không? Chắc là anh nên sớm tìm một căn hộ thôi nhỉ,” Haruto bực bội nói. Điều này chỉ khiến em gái cậu thêm khó chịu.

“Gì hả?! Anh – anh biết là anh không thể làm vậy còn gì, đồ ngốc! Anh không thể sống một mình đâu!”

“Chắc chắc là anh có thể.”

“Anh không thể, đúng không? Thêm nữa, nếu anh dọn ra ở riêng, ai sẽ làm bài tập về nhà giúp em hả? Ai sẽ đi ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt cho em? Hả?!”

“Ít nhất thì em cũng nên tự làm bài tập về nhà đi chứ…”

Từ những kinh nghiệm trước đây, cậu biết việc tranh cãi về chuyện dọn ra ở riêng sẽ chẳng đi đến đâu. Nên lần này cậu quyết định chuyển chủ đề sang việc học của nhỏ.

Cậu hướng mắt về phía quầy bếp sau lưng em gái cậu. Ở đó có vài mẫu bánh chocolate tròn, nhỏ đã được xếp thành hàng, bên cạnh là một túi bột cacao và một bát chocolate nóng chảy.

“… Em đang làm kẹo chocolate à?”

“Ư-ừm. Có vấn đề gì không?!”

“Không, nhưng mà… Sao bây giờ em lại làm chocolate? Hôm nay đã là Valentine rồi mà.”

Cậu nói đúng – đã trễ mất một ngày nếu nhỏ muốn làm điều này.

“Không – không phải là em muốn tặng đống này nhân diệp Valentine đâu! Chỉ là em mới thấy trên TV lúc nãy, mấy đứa bạn của em cũng tặng nhau mấy thứ này nữa nên em tự nhiên muốn ăn một tý chocolate thôi! Chỉ vậy thôi!”

“Ừ-ừm.”

Haruto không thể hiểu nổi cái lý luận này, nếu nhỏ thấy ai đó ăn chocolate và muốn ăn thì cũng đâu cần phải tự tay làm như vậy đâu chứ.

“… Được rồi, hy vọng chúng sẽ ngon. Ít nhất thì nặn những viên kẹo chocolate cũng không hề dễ.”

“Tất nhiên rồi! Không đời nào mấy cái công thức này làm khó được em cả! Đây sẽ là loại chocolate ngon nhất từ trước đến nay!”

Rồi nhỏ hạ mắt xuống một chút.

“Và, ừm, chắc cho anh hai viên cũng được nhỉ.”

“À. Cảm ơn, không cần đâu. Anh có phần của mình rồi.”

Cậu khẽ đưa cái túi chocolate nhận được ở chỗ Itsuki lên như để chứng minh cho lời cậu vừa nói. Đôi mắt của em gái cậu mở to vì bất ngờ.

“A-ai đã tặng anh thứ này?!”

“Fan của anh,” cậu đáp, một chút tự hào. “Họ đã gửi chúng tới nhà xuất bản của anh.”

Nhỏ trợn mắt lên, gầm gừ, để lộ ra cả răng nanh. “Ô-ồ, chocolate của em, chắc chắc ngon hơn!”

Nhỏ đã thật sự hét lên, nắm lấy túi bột ca cao và rắc lên toàn bộ chocolate trên quầy một cách thô bạo.

“N-này – Aa?!”

Sau đó nhỏ cầm lấy một viên và tống thẳng vào miệng Haruto. Không còn lựa chọn nào khác, cậu dùng răng cắn vào viên kẹo, là cảm nhận nó bằng lưỡi của mình.

“Ngon không?!”

“… Khá ổn… Anh nghĩ vậy,” Haruto đáp. Đó là suy nghĩ thật lòng của cậu. Nó cũng khiến em gái cậu giận dỗi và ném tạp dề xuống sàn.

“Không thể tin nổi là anh lại ngốc đến như vậy đấy! Giờ em chả còn hứng để mà ăn nữa! Đây là lỗi của anh, nên anh liệu mà ăn hết mớ này đi!”

“Hể?!”

“Ăn đi! Anh phải ăn từng viên một!”

Haruto còn không có thời gian để phản đối trước cách đối xử tồi tệ này, vì ngay sau khi dứt câu, nhỏ đã nhanh chóng đi khỏi phòng bếp. Tuy còn bực bội, nhưng cậu vẫn nhìn đống chocolate trên bàn và lấy thêm một viên nữa.

Nó… chỉ ở mức ổn. Vẫn còn khoảng mười viên ở đó, tất cả đều đã chìm trong bột ca cao. Có vẻ như quà của người hâm mộ ít nhất là phải chờ đến ngày mai rồi.

Trong lúc im lặng ăn những viên chocolate này, Haruto lại tự nhủ một lần nữa, Tuyệt đối không có gì tốt đẹp khi có một cô em gái cả.

-------------------

Chương hôm nay ngắn thôi, trans bận đi chơi lễ rồi ◤(¬‿¬)◥ ehe

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage