Một tuần sau khi Chả giò kết hợp Bắc – Nam ra đời, lịch đã điểm ngày 14 tháng 2 – Lễ Tình Nhân. Haruto Fuwa, người được mệnh danh Chàng tiểu thuyết gia Đốn tim, đang đứng trước cửa nhà Itsuki.
“Này. Tôi có một ít chocolate đây.”
“… Sao tôi phải nhận chocolate từ cậu chứ?”
Haruto lướt qua một Itsuki trông có vẻ bực bội, mở cửa tủ lạnh và để vào đó mấy chai bia sẫm màu.
“Thêm vài chai của Bỉ nữa hả?”
“À, không, mấy chai này là bia Nhật.”
“Ồ… hiếm khi đấy.”
Haruto mọi khi chẳng mua gì ngoài bia nhập khẩu cả (nhất là từ Bỉ), hầu như không bao giờ mua bia trong nước.
“Nó giống kiểu bia dành cho Lễ Tình Nhân ấy, cậu biết không? Dù sao thì ở Nhật cũng có truyền thống tặng chocolate vào Lễ Tình Nhân mà, và tôi đoán là nhà sản xuất này đang thử kết hợp nó vào bia.”
“Hừm,” Itsuki nói, cầm lên một chai vì tò mò. Đó là Imperial Chocolate Stout của nhà máy bia Sankt Gallen, nằm ở phía tây nam Tokyo.
“… Có chocolate bên trong cái này à?”
“Không, bên trong là mạch nha nướng, nó tạo nên hương vị giống chocolate thôi,” Haruto giải thích. “Loại bia này sẫm màu hơn bình thường, và họ chỉ sản xuất chúng vào khoảng thời gian này của năm thôi. Nó rất ngon đó~. Cậu muốn thử tý không?”
“… Ư-ừm,” Itsuki đáp, nuốt nước bọt mong chờ. Haruto ngay lập tức nở một nụ cười nham hiểm.
“He he he… Hôm nay có ai đó đang trở nên tham lam, nhỉ?”
“Phụtt, thôi nào…! Tôi không có vậy…”
“Hử? Vậy sao cậu lại cầm nó chặt thế nhỉ?”
“… ! Ngh, argh, để tôi uống đi!”
“Woa, woa, cậu không biết hỏi xin một cách tử tế sao? Nào. Hãy cầu xin để được uống đi.”
“Tại sao tôi lại phải cầu xin cậu chứ…?”
“Ồ, đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa. Cậu đang rất thèm muốn nó đúng không? Cái chai to lớn màu đen này? Cậu không thể nào đợi để lấp đầy miệng mình bằng cái chất lỏng đặc và sệt bên trong, đúng không?”
“Tôi… Không, tôi…!”
“… Hai người đang làm cái gì vậy?”
Cả hai giật mình, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nayuta đã đứng ngay ở cửa.
“Thực hiện hành vi bạo dâm.” Haruto hào hứng giải thích. “Anh nghĩ là các cô gái sẽ thích một nhân vật kiểu này.”
“Thật ư…?” Itsuki thấy sốc. Cậu chả nghĩ được gì cả.
“… Em không có hứng thú với mấy cái hành động mà anh đang làm đâu, Hoàng Tử Lăng Nhăng, nhưng rõ ràng là Itsuki đã phải thu mình lại trước anh… Có lẽ em cũng nên mạnh bạo hơn với anh ấy.”
“Này, đừng có nghĩ ra mấy cái ý tưởng ngu ngốc nữa, Kanikou…”
Khuôn mặt Nayuta vẫn bình thản khi bước vào trong, hoàn toàn phớt lờ cảnh báo của Itsuki. Sau đó một lúc, cả ba đã ngồi vào kotatsu, Haruto nhanh chóng khui một chai và rót bia vào ly của cậu và Itsuki. Chất lỏng màu nâu chocolate nằm gọn trong ly, lấp đầy không khí nơi đây bằng hương thơm quyết rũ.
“Này, nó thơm quá đi. Em cũng muốn uống một tý.”
“Em có thể uống root beer.”
“Em nghĩ là em sẽ làm vậy,” Nayuta trả lời với vẻ bực dọc, cô lấy ra một lon root beer từ ba lô và rót vào ly. Thoạt nhìn nó có vẻ giống với bia chocolate, tỏa ra một hương vị độc lạ giống với dược liệu, điều đó khiến Haruto và Itsuki nhăn mặt.
“Trời, nó có mùi cứ như cái khăn tắm còn ướt vậy…”
“… Em thật sự mang chúng bên mình à?” Itsuki hỏi.
“Ừm. Em đã mua vài thùng trên Amazon.”
Loại root beer như thế này, giống với nước ngọt có ga và được thêm vào hỗn hợp của thảo dược thật sự cùng với hương liệu, không quá phổ biến ở Nhật ngoài Okinawa, nơi chuỗi sản xuất A&W ở địa phương đã biến nó trở thành một món ưa thích trong khu vực.
Bởi vì mùi hương và hương vị độc lạ của mình, mà người uống một là sẽ rất thích nó hoặc là sẽ rất ghét nó, còn có vài người so sánh nó với một miếng dán giảm đau hương bạc hà có thể uống được.
Miyako đã nói giống vậy khi cô chỉ mới uống được một nửa phần đồ uống của mình ở A&W, rằng nó có vị như thể có người đã đổ siro cây phong vào một hộp miếng dán giảm đau.
Itsuki bằng cách nào đó đã uống hết một lon, và nói, “Nó kiểu như Dr Pepper với một đống thuốc trong đó – Tôi không bận tâm lắm, nhưng tôi chỉ thích uống Dr Pepper riêng lẻ thôi.”
Trong khi đó, Nayuta đã tự mình chén sạch bốn lon – “Đây là cái gì vậy! Nó quá tuyệt vời!” – và nó đã hoàn toàn hủy diệt dạ dày cô.
“Ồ, hãy để tôi chụp một bức trước khi uống nào.”
Haruto đặt ly của cậu và Itsuki, cùng chai bia lên cạnh nhau, phía trước mặt người bạn nhậu của mình, tạo ký hiệu chữ V bằng tay phải và điều chỉnh khung hình sao cho khuôn mặt Itsuki không bị lọt vào. Sau đó cậu đăng chúng lên Twitter với dòng trạng thái “Hôm nay là Lễ Tình Nhân, tôi đang uống bia chocolate với Itsuki! (*^_^*) <3”
“… Vẫn còn theo cái hướng gay lọ đó à?” Itsuki bất ngờ hỏi.
“Ừm, nó còn hoạt động tốt hơn những gì tôi nghĩ nữa. Tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục làm điều này cho tới khi phần đầu tiên của anime hoàn thành. Thấy không? Đã có người bình luận rồi này.”
Màn hình điện thoại của cậu hiện lên với dòng thông báo kiểu “Hai người chắc chắn đang yêu nhau, đúng không?” và “Cố lên!” hoặc “┌(┌^○^)┐” – một biểu tượng cảm xúc của Nhật, trong trường hợp này, nó mang nghĩa “GAYYYYYYYYY”.
“… Em thật sự không quan tâm lắm việc Hoàng Tử Lăng Nhăng cố gắng chơi trò LGBT vì lợi ích của riêng mình, nhưng không phải fan của anh sẽ làm mấy trò điên khùng để quấy rối Itsuki khi anh ấy kết hôn với em sao?”
“Ahh, anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tất cả mọi người đều biết mấy việc này chỉ để vui thôi, có lẽ vậy.”
Trong lúc Haruto giải quyết mối nghi ngại của Nayuta, Itsuki nói “Em không cần phải lo về viễn cảnh đó đâu.” Với một tiếng lẩm bẩm và nheo mắt khi hớp một ngụm.
“Vậy à…?”
Mặc dù trên nhãn có ghi “chocolate” nhưng nó không thực sự quá ngọt. Một vị đắng lan tỏa khắp miệng, gợi nên hương vị giống cacao. Làm cậu ngạc nhiên.”
“Cái này… Tôi nghĩ vài món đồ ngọt dùng chung sẽ rất tuyệt đấy.”
“Cậu nói đúng. Tôi cảm thấy nó giống một kiểu cà phê, nên tôi nghĩ làm vậy sẽ tốt đấy.” Haruto nói sau khi tự mình uống một ngụm.
“Tôi đã đem về ít kẹo chocolate từ Hokkaido. Để tôi đi lấy.” Itsuki nói, toan đứng dậy nhưng bị Nayuta ngăn lại.
“Ch-chờ đã, Itsuki! Tại sao anh lại có chocolate cho riêng mình vào thời điểm này?”
“… Có vấn đề gì à? Có chocolate đâu phải điều gì tồi tệ đâu nhỉ.”
Viết nên một cuốn tiểu thuyết quả thật là một thử thách lớn đối với trí não. Đảm bảo lượng đường cung cấp cho não duy trì ở mức thích hợp là rất quan trọng, và một cái dạ dày rỗng tuếch không khác gì một kẻ thù tàn bạo đối với những người cần tập trung. Chocolate là giải pháp hiệu quả cho cả hai vấn đề trên. Itsuki luôn có sẵn một ít trong nhà.
“Em có mang một ít cho cậu ấy không Nayu?”
“Tất nhiên… Em đã luôn chờ cơ hội này để tặng chúng. Thật sự rất nhiều,” Nayuta sụt sịt.
“Được rồi. Sao cậu không nhận của cô ấy đi Itsuki? Tớ sẽ lấy đống kẹo kia.”
“… Chocolate của Kanikou…?” Một vẻ quan ngại thực sự hiện diện trên khuôn mặt cậu. “Hy vọng em không làm bất cứ điều kỳ lạ gì với chúng.”
“Em đã mua nó từ một cửa hàng đấy,” Nayuta cáu kỉnh, lấy ra hai gói quà và đưa chúng cho Itsuki.
“…Hai?”
“Myaa cũng tặng anh một ít, chỉ là lòng tốt thôi.”
“Ồ.”
“… Em thật sự muốn tự làm rồi tẩm nó trong ‘mật ngọt tình yêu’ của mình cơ, nhưng Myaa bảo đó là một ý kiến không hay nên em đành phải ra cửa hàng mua.”
“… Làm tốt lắm, Miyako.” Itsuki cảm thấy biết ơn cô từ tận đáy lòng.
Cả hai gói quà đều là của Godia – của Nayuta là bản đặc biệt dành cho Lễ Tình Nhân với một cái hộp hình trái tim, của Miyako chỉ là một thanh chocolate bình thường.
Itsuki cắn thử một miếng sau khi uống một ngụm bia chocolate. Một hương vị ngọt ngào dễ chịu lan tỏa khắp miệng cậu, được làm nổi bật nhờ vị đắng còn sót lại nơi đầu lưỡi. Nó không làm mất đi vị của bia mà thậm chí còn làm nó trở nên ngon hơn. Một sự kết hợp hoàn hảo. Haruto cũng làm vậy với phần của mình, không quên đăng trước một dòng tweet “Tôi nhận chocolate từ Itsuki >///>”
Chai đầu tiên đã bay màu không lâu sau đó. Chai thứ hai cũng là một sản phẩm đặc biệt khác của Sankt Gallen, một loại bia ngọt hương Vani. Hương vani khiến loại bia này ngọt hơn đáng kể, nhưng nó vẫn ngon khi ăn kèm chocolate.
Cả ba người đã chơi xong một vòng trò Dominion khi Itsuki và Haruto xử lý chai bia; sau đó họ lại quay về với loại bia quen thuộc từ Bỉ để có thêm cảm hứng – Gouden Carolus Christmas và Winterkoninkske, cả hai loại bia đều rất ngọt – và buổi uống rượu chính thức bắt đầu.
Sắp đến giờ ăn tối và họ quyết định tiếp tục thưởng thức nó cùng với món gratin phô mai-và-macaron, và cả thịt bò hầm Chihiro nấu ngày hôm qua. Đã qua một ngày nhưng món thịt hầm vẫn rất ngon và mềm, mang lại một hương vị đậm đà.
“Woa! Em trai cậu nấu ăn đỉnh thật, đúng không? Cậu nhóc thậm chí có thể mở một nhà hàng đấy.” Lời khen ngợi của Haruto là 100% thật lòng.
“Hmm… Em thích nó,” Nayuta thêm vào khi cô thử một tý súp. “Đúng như những gì em mong đợi từ một cậu em rể.”
Itsuki phớt lờ ảo tưởng của Nayuta. “… Hai người biết đấy, tôi nghĩ là em ấy đã sử dụng một ít chocolate làm gia vị. Chihiro đã nói gì đó về cách polyphenol ảnh hưởng đến hương vị của thịt, tôi nghĩ vậy.”
Và tôi khá chắc kèo là nhóc ấy đang nhận hàng tấn chocolate từ các bạn nữ hôm nay, cậu lặng lẽ thêm vào.
Chuông cửa vang lên khi họ đang dùng bữa. Itsuki cáu kỉnh đứng dậy, nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa. Bên ngoài là Kenjiro Toki, biên tập viên của cậu.
“A, chết tiệt! Là biên tập viên! Chạy ngay đi!” Itsuki gọi với vào trong.
Haruto tiếp tục uống phần bia của mình, không chút ảnh hưởng. Nayuta lập tức chui xuống gầm bàn. Ngay khi Itsuki định đưa tay ra để khóa cửa lại, nó đã mở ra.
“… Ồ. Hình như có người đang rất vui vẻ nhỉ.”
Khuôn mặt Toki lạnh tanh, hai má hõm vào. Bọng mắt sâu hoắm, hoàn toàn che lấp đi vẻ ngoài nóng nảy thường ngày của anh ấy.
“A-anh cần gì à…? Tôi vẫn chưa có đề xuất nào mới cả,” Itsuki đánh tiếng.
Toki mệt mỏi thở dài. “… Tôi không muốn nói chuyện công việc vào lúc đêm hôm thế này.”
“… Không à? Vậy ngọn gió nào mang anh tới đây?”
“Tôi nhận được chocolata cho Lễ Tình Nhân của cậu. Haruto có đăng tweet bảo là đang ở chỗ cậu, nên tôi cũng mang tới cho cậu ấy.”
“Ooh! Tôi đã mong chờ điều này đấy!” Mặt Itsuki khởi sắc hơn một chút.
“… Chào, tôi tới rồi,” Toki lên tiếng khi anh bước vào.
“Rất vui được gặp anh!” Haruto nói với một nụ cười.
“Ừm, cảm ơn… Và anh biết em ở đây, Nayuta – anh đã thấy giày của em ở ngoài cửa rồi.”
“Anh hẳn là đã nhận nhầm người rồi,” Nayuta nói, vặn vẹo chui ra từ dưới kotatsu. “Tên em là Kanikou Hashima. Em là vợ của Itsuki. Cảm ơn vì đã quan tâm tới chồng em suốt thời gian qua.”
Toki đảo mắt. “Anh không tới đây để càm ràm về em. Anh thậm chí đâu phải biên tập viên của em.”
“Ồ, tuyệt vời! Anh vẫn luôn rất hiểu chuyện!” Nayuta cầm cái ly mới cạn của Haruto lên, rót đầy bia và đưa nó cho Toki. “Đây!”
“… Được rồi. Nhưng chỉ một ly thôi đấy.” Toki uống cạn một hơi cứ như nước ngọt.
“Hàaaaa!”
“… Loại bia đó không có rẻ đâu…,” Haruto phàn nàn, quá nhỏ để Toki có thể nghe thấy.
“Rồi. Chocolate của cậu đây. Phần này là của Haruto.”
Cậu đưa hai cái hộp được bọc trong túi cho họ. Phần của Itsuki to hơn và nặng hơn so với người bạn của cậu.
“Cảm ơn anh!”
“He he he… Fan của tôi tặng nhiều hơn nhỉ?”
Cả hai người mở hộp và lấy những món đồ bên trong ra, đặt chúng lên bàn. Haruto nhận được khoảng mười gói khác nhau, nhưng Itsuki nhận quá nhiều để đặt vừa lên một khoảng nhỏ.
“Ha ha ha! Thấy không Haruto? Đây chính là bằng chứng cho sức mạnh thật sự của tôi! Tôi quá nổi tiếng, tôi cảm thấy như bản thân có thể giải cứu thế giới ngay lập tức! Hê hê hê… A ha ha ha ha, khụ, khụ!”
Haruto vẫn giữ nụ cười mọi khi trên mặt khi Itsuki bị ngạt thở bởi chính tiếng cười của mình. Một chút bối rối, cậu nhận xét, “… Nó không chính xác là dành cho cậu. Đó là chocolate dành cho các nhân vật trong tiểu thuyết của cậu.”
“Chính xác! Không phải là do bản thân anh nổi tiếng đâu Itsuki. Em là người duy nhất yêu anh thật lòng.”
“Ha ha ha! Cứ nói những gì hai người muốn đi, losers! Cảm giác đó thể nào?! Cảm giác khi thua kém một người như tôi nó như thế nào hả, Chàng Tiểu thuyết gia Đốn tim?!”
“Ugh,” Haruto trả lời, bắt đầu bực bội với điều này.
Mỗi năm vào dịp Lễ Tình Nhân, độc giả sẽ gửi rất nhiều chocolate và các món ăn nhẹ khác nhau đến nhà xuất bản. Trong số đó, một số lượng rất ít là gửi tặng cho chính bản thân tác giả, mà hầu hết đều là tên của các nhân vật hư cấu được viết trên thẻ quà tặng.
Bất ngờ hơn nữa, mặc dù khác biệt về doanh số bán hàng, nhưng những nhận vật của Itsuki luôn nhận được nhiều sự ái mộ lẫn quà tặng hơn so với Nayuta hay Haruto.
Điều này có thể được dễ dàng giải thích trong trường hợp của Haruto, Vô Giới Hiệp Sĩ của cậu có khoảng 95% khán giả là nam giới. Còn với series Phong Cảnh của Nayuta, truyện của cô bao gồm rất nhiều nhân vật nam nữ chân thực, mang trong mình những khiếm khuyết, và hầu hết họ đều đang yêu một người khác, và vì bản thân Nayuta là con gái, nên cô có nhiều fan là nữ giới. Tuy nhiên, tác phẩm của cô không phải loại sẽ khiến người đọc tặng chocolate ngoài đời thật cho nhân vật yêu thích của họ.
Trong khi đó, Itsuki – mặc dù có đi quá đà và mất đi sự tỉnh táo trong việc tôn sùng hình mẫu em gái – vẫn có một lượng đáng kể độc giả là nữ, nhờ có số lượng đông đảo những nhân vật nam hư cấu trong những tác phẩm của cậu. Nó giúp cho Em gái Khởi nguyên của Tân Thế giới, series thứ hai của Itsuki, đã có một ít sự điều chỉnh về cái sở thích cuồng em gái của cậu – điều này xảy ra vì Itsuki đã chịu lắng nghe những gì biên tập viên của cậu nói. Tác phẩm được điều chỉnh đã kết hợp rất tốt với những bức tranh của Puriketsu; hóa ra Puriketsu cũng có khả năng vẽ các nhân vật nam rất tốt, giống như cách cậu vẽ những cô gái dễ thương cũng như mông của họ. Đúng vậy, tuy series đã kết thúc nhưng các nhân vật vẫn luôn có cho mình một lượng fan cứng hùng hậu.
Những điều này có nghĩa là, trong khi Itsuki vẫn thường nuôi dưỡng mặc cảm tự ti trước một Haruto đẹp trai hay một Chihiro vô cùng hoàn hảo, Valentine lại là một ngày trong năm, thời điểm mà cậu giành được chiến thắng áp đảo, bỏ xa hai người còn lại.
“He he he… Đã đến lúc ăn bớt những món quà từ hàng triệu người hâm mộ tôi rồi!”
Bất chấp giọng điệu kiêu ngạo của mình, cậu vẫn chịu khó mở từng gói quà một cách gọn gàng rồi cắn thử một miếng từ tất cả, rõ ràng là thưởng thức chúng nhiều hơn cả loại chocolate cao cấp mà Nayuta và Miyako đã tặng. Nayuta cố gắng giết cậu bằng năng lượng từ đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu trong khi cậu cứ thoải mái đánh chén.
****
Đúng lúc đó, Toki đã ngà ngà say, hoàn toàn quên mất lời hứa “chỉ một” ly của mình, và bắt đầu lè nhè với Haruto và Nayuta.
“Harutoooo, làm cách nào mà cậu luôn mượt màaaaa với công việc một cách đáng ghét vậy chứ hả? Lúc nào cũng đúng hạnnnn?”
“Ể, vâng, ừm… Cảm ơn anh.”
“Tôi ước gì mấy tên tác giả lẫn họa sĩ minh họa chết tiệt nào đó sẽ học tập cậu!”
“Vâng, điều đó…”
“Nayuuuuuu!!”
“V-vâng?”
“Em cần phải làm việc đầy đủ hơn đấy, cô gái! Em phải tuân thủ deadline của mình đi! Bởi vì em, kiểu như, là một trong những tác giả hàng đầu của chúng tôi! Cả em lẫn Puriketsu… Sao vậy hả? Mấy đứa càng sáng tạo thì càng lười làm việc à?!”
“… Chắc chắn em sẽ suy nghĩ về điều đó,” Nayuta trầm ngâm, “và cố gắng hết sức để xem xét những gì em có thể và không thể làm về những lời góp ý này.”
“Ừm, có lẽ bọn tôi nên về thôi, Itsuki…”
“… Ừm. Làm việc tốt nhé.”
“A, chờ đã! Đừng bỏ rơi tôi chứ!”
Vì Nayuta và Haruto đã rời đi, Itsuki trở thành mục tiêu càm ràm còn lại duy nhất của Toki.
Một tuần trước, khi Toki cuối cùng cũng phát hiện ra Setsuna “Puriketsu” Ena đang ở Hokkaido, anh đã ngay lập tức đến đó, cùng với máy tính và tablet trong tay. Anh đã thành công tóm cổ được Setsuna ngay giữa Lễ Hội Tuyết Sapporo và nhốt cậu vào một căn phòng khách sạn ở Sapporo cho đến khi cậu hoàn thành bức tranh được yêu cầu. Cuối cùng Toki cũng về tới Tokyo sáng nay, anh trông cực kỳ bờ phờ, cả thể xác lẫn tâm hồn.
“Vậy cậu có thích điều đó không? Tôi đã đi đến tận Hokkaido rồi đấy, rồi phải ở lỳ trong cái khách sạn chết tiệt trong suốt thời gian đó. Không ngắm cảnh, không gì ngon để ăn, không đến khu phố đèn đỏ… Không gì cả! Vâng… đ*t m* cuộc đờiiiiii…”
“… Ừm, nghe có vẻ khổ sở nhỉ. Anh biết đấy, tôi có một ít chocolate Royce ở đây. Anh có muốn lấy không?”
“Ồ… Cảm ơn cậu… Nó thật sự rất tuyệt… Mmm, chocolate…”
Toki đã khóc khi thưởng thức món ăn đó, ngã người về phía sau và nằm ngáy khò khò trên sàn. Anh ấy nằm im như thế cho đến sáng, khi anh loạng choạng đi đến văn phòng với một cơn đau đầu inh ỏi. Sếp của anh không yêu cầu anh ấy trình bày gì thêm. Những việc thế này vẫn luôn xảy đến với những biên tập viên.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage