trans: Spikie
edit: vẫn là Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Bốn ngày trước, sau khi về đến nhà, tôi cất đồ đạc của mình vào phòng, thay vào một bộ đồ rộng rãi thoải mái, rồi rảo chân tới nhà của cô Angie.
Nghe thế thôi, chứ thực chất nhà của cô Angie nằm ở ngay sát bên, còn mất chưa tới năm giây để đi bộ nữa.
Ding~!
Tôi nhấn chuông cửa nhà cô ấy.
Là ai muốn gặp tôi nhỉ... Tôi không nghĩ ra được đó là ai.
Cô Angie cũng có thể nói được nhiều thứ tiếng như tôi vậy, nên khó mà nghĩ được tới trường hợp cô ấy sẽ phải cần tới tôi làm thông dịch viên cho.
Đang mông lung trong đầu, tiếng chốt cửa kêu lên và cánh cửa được mở ra.
Dĩ nhiên người mở cửa là Angie, một bà cô ngoài ba mươi tuổi.
Mái tóc ngắn màu vàng kim được cột lên phía sau, và mặc một chiếc áo phông rộng cùng với chiếc quần lính, giống với kiểu mà mấy người lính bình thường hay mặc.
"Chào nhóc, Iori! Cũng được một thời gian rồi nhỉ!"
Khuôn mặt cô Angie vẽ ra một nụ cười khi cổ nhìn thấy tôi. Kĩ năng nói tiếng Nhật lưu loát của cô ấy khá ấn tượng đó chứ.
"Lâu rồi không gặp cô, Angie. Cô trở lại Nhật hồi nào thế?"
Khuôn mặt tôi tự giãn ra trong khi đáp lại.
Cô ấy đã luôn là một người giúp đỡ tôi rất nhiều, và tôi khi còn nhỏ cũng đã từng chơi đùa với cô ấy khá nhiều.
Dạo gần đây cô ấy đi nước ngoài khá nhiều, nên dù muốn nhưng tôi cũng không thể gặp cô ấy thường xuyên được như lúc trước. Nhưng vẫn mong chờ để có thể được thấy mặt cô ấy.
Có thể do tôi coi cô ấy như là mẹ của mình cũng nên.
Một phần có lẽ vì tôi không thích người mẹ ruột của mình.
"Mới khoảng trưa hôm qua thôi. Cô sẽ lên đường đi công tác sau ba ngày nữa."
"Cô vẫn bận rộn như thế nhỉ. Tại sao cô không nghỉ phép một thời gian để nghỉ ngơi?"
"Cô quen rồi. Cô hợp với việc đi lại như thế này hơn."
Angie và tôi đã nói chuyện tầm phào một lúc.
Sau đó tôi chợt nhớ ra mục đích của mình khi tới đây.
"Dù sao thì, cháu nghe nói rằng có người mà cô muốn cháu gặp mặt à?"
Dù có chút bỗ bã, nhưng mà tôi vào thẳng vấn đề luôn.
Tôi đã từng phải làm việc trong suốt mùa hè dưới cái nắng như đổ lửa, nên tôi không chú ý đến nhiệt độ khi đứng nói chuyện ngoài cửa, tôi cũng khá tò mò và thiếu kiên nhẫn không biết là ai muốn gặp mình.
Angie nhìn tôi rồi nói:"Phải, đúng thế", rồi dừng cuộc nói chuyện lại.
"Cô..."
Với vẻ bí ẩn kì lạ, tôi vô thức nín thở chờ đợi từng câu chữ của cô ấy.
"Cô có con rồi!"
"Háaaaaaaaa!!!!!?"
Nấu nầu nâu!
Dù không nghiêm trọng như tôi nghĩ, nhưng đó vẫn là tin gì đó bất ngờ đó!? Cháu biết chắc rằng cô đã muốn có con cũng được một thời gian rồi, nhưng!
Ý cháu là, không phải cô muốn cháu gặp ai đó sao?
À, ý cô là đứa bé trong bụng chứ gì?
Nhưng theo như tôi biết thì, cô Angie làm quái gì có chồng hay người yêu!
----------Có thể là của mình chăng?
Cô ấy đã sắp xếp cả buổi gặp như thế này cơ mà. Không lý nào con của cổ cũng là con của mình được? Khồng không, mình vẫn còn zin cơ mà.
Buỳnh tuỹnh!
Bất kể thế nào, tôi cũng phải... Tôi phải xác nhận xem ba đứa bé là ai.
Giờ tôi như kẻ nửa tỉnh nửa hâm, nhưng dù gì thì cũng vẫn phải hỏi! Chờ đó, tôi ơi! Giữ cái đầu lạnh xem nào!
"Cháu xin lỗi. Cháu đang hơi bối rối một chút. Dù sao thì cũng chúc mừng cô, vậy, cô đang hẹn hò với kiểu người như nào thế?
Vẻ mặt tôi vẫn ngệch ra, nhưng tôi vẫn gắng nặn ra được câu hỏi.
Ờ thì, tôi cũng đã chúc mừng cô ấy mà, vậy nên cô ấy chắc cũng không thấy có gì lạ đâu.
"Bạn trai á? Không, cô làm gì có mống nào?"
Gì? Không bạn trai hay gì luôn!?
Bộ việc muốn có con tệ tới mức mang thai bằng sức mạnh của niềm tin và tưởng tượng à, thưa quý cô?
Tôi thực sự không biết phải làm thế nào với...nó...?
Ngay lúc đó, Angie dường như đã biết được sự "sang chấn tâm lý" của tôi và cũng nhận ra được lí do của điều đó chui từ đâu mà ra.
Nhưng đấy là Angie cơ mà. Làm gì có chuyện cổ thèm giải thích, cổ cứ thế mà kết thúc cuộc nói chuyện mà không có lấy một lời giải thích.
"Cứ vào nhà đi. Con bé đang ở trong phòng và cô muốn cháu gặp con bé."
Ôi không, Angie mất trí mất tiêu rồi.
"Angie nè, cô không thể coi búp bê là con của cô được đâu..."
"Rồi rồi! Con bé dễ thương như búp bê vậy đó! Iori, nhóc sẽ thân thiết với con bé ngay và luôn đó!"
Thế là Angie dẫn tôi vào phòng, chẳng còn có thể hỏi cái gì nữa, tôi ngoan ngoãn bước theo.
Cổ là người Mĩ, nhưng lúc nào cũng đi chân trần ở nhà cả.
Có lần cô ấy nói là thích thế này hơn vì sạch hơn.
Tôi xếp đôi giày lên cái kệ được đặt gần đó , rồi đi dọc theo hành lang bước về phía phòng khách.
Căn hộ này rộng, có trần nhà cao, và có sàn gỗ tối màu hơn kiểubình thường ở Nhật, cũng giống hệt như căn hộ của tôi.
Trong phòng khách chẳng có lấy mấy con thú nhồi bông hay áp phích nào trông có vẻ như là con của cô ấy.
Nếu đã thế thì...
"Lối này. Cô biến căn phòng không sử dụng tới ấy thành phòng của con bé."
Angie sau đó chỉ cho tôi một cánh cửa dẫn tới căn phòng khác.
Tôi chẳng thể làm gì được.
Chúng tôi đã đi xa thế rồi, tôi buộc phải chấp nhận thôi.
Câu hỏi là, tôi phải coi con búp bê của cô ấy như một con người, rồi hùa theo Angie, hay đối mặt với sự thật?
Ồ, Angie đã giục tôi nhanh lên.
Rồi, ổn thôi! Thánh thần thiên địa ơi!
Tôi hét như thế trong lòng rồi đứa mắt ngó vào trong căn phòng mà Angie vừa mở cửa.
Đó là...
Một con figure trông như một cô gái có tỉ lệ như người thật, với khuôn mặt cúi vùi vào trong lòng của mình đang ở trên giường.
Mặc một chiếc quần ngắn Denim, và một chiếc áo phông tay ngắn màu xám.
Dáng vẻ khỏe mạnh, sống động, cặp chân để trần.
Mái tóc màu hạt dẻ phản chiếu ánh sáng trong phòng tỏa ánh lung linh cứ như thể mấy sợi tóc đó trong suốt vậy.
Thân hình mảnh khảnh, đường nét cơ thể cứ như một cơn sóng lượn tuyệt mĩ, êm dịu nhẹ nhàng nơi vòng hai nhỏ nhắn và cuộn trào dữ dội nơi vòng một.
Và khi chúng tôi bước vào, khuôn mặt của cô ấy ngẩng lên...
Không, tôi dám chắc cô ấy là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Tôi không thể không chú ý vào cô ấy.
Cô ấy trông giống người thật quá. Dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa, cô ấy nhìn giống như một cô gái xinh đẹp thực sự.
Không lẽ tôi cũng mất trí rồi sao?
Angie đặt tay lên vai tôi trong khi tôi vẫn đứng như trời trồng vì sốc, cất tiếng nói:
"Con bé tên là Christina Kourmikova, cùng tuổi với nhóc đấy. Con bé dễ thương quá nên cô đã mang con bé về từ bên Nga!"
Teehee~ Đó là những gì mà Angie nói.
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Phải, tôi cũng đã nghĩ về khả năng đó.
"Nếu cậu ấy là con nuôi, thì cô phải nói ngay từ đầu chứ!"
Và thế là tôi vừa mới bắn ra một câu tsukkomi đỉnh nhất đời tôi ngay trước mặt người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Lời tác giả:
Vẻ đẹp của phụ nữ Nga thường được nói là hợp gu của người Nhật.
Họ thực sự rất dễ thương.
Để dễ tưởng tượng ra vẻ bề ngoài của Christina, các bạn cứ nghĩ tới người nào mà mấy bạn nghĩ là xinh đẹp nhất, rồi nhân lên gấp đôi là ra.
Trong hài kịch Manzai, giữa 2 người, sẽ có một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke. Tương tự như “boke” có nghĩa là gây cười thì “tsukkomi” là cách chỉ là nói ra điều thú vị nào đó sau câu nói của ai đó để gây cười.