I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1: Rất vui khi được gặp cậu - Chương 1: Mở đầu

trans: Spikie

edit: vẫn là Spikie

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ 

~Học sinh chuyển trường và buổi giới thiệu hỗn loạn~

Tôi tự hỏi tại sao chuyện lại thành ra thế này.

Giữa tháng Tám.

Trong khi ông mặt trời đang tỏa ra cái ánh nắng chói chang, thì bên trong lớp học, rèm cửa sổ được kéo kín lại và điều hòa đang phả ra hơi mát dễ chịu.

Nơi tôi ngồi nằm ngay kế bên cửa sổ phía cuối lớp học. Tôi thầm nghĩ trong lòng rằng đây là vị trí tốt nhất dành cho mình trong cái lớp này.

Hiện tại thì, sự chú ý của mọi người trong lớp đang đổ dồn về phía cô gái xinh đẹp đang đứng trên bục giảng, nơichiếc bảng đen quen thuộc được bố trí .

Ngày học thứ bốn của năm thứ hai cao trung, và là ngày thứ Tư trong tuần. Mọi người trong lớp hiện tại đang nhảy cẫng lên vì sung sướng bởi sự kiện lớn và bất ngờ này.

“Tớ là Christina Kourmikova... Tớ đến từ Nga. Rất vui vì được gặp các cậu… Cám ơn...”

Cô gái xinh đẹp đang đứng trên bục giảng kia đang tự giới thiệu bản thân mình bằng tiếng Nhật.

Phải, có một học sinh mới được chuyển đến vào ngày hôm nay, một cô gái ngoại quốc xinh đẹp. Cô ấy có mái tóc dài màu hạt dẻ, làn da sáng màu điển hình của người da trắng, cùng với đó là đôi mắt màu xanh biếc.

Cô ấy có vẻ ngoài người lớn nhưng ngây thơ, đúng chuẩn gu mà người Nhật thích luôn.

Ngực thì khiêm tốn.

Cả lớp, mà đa phần là lũ đực rựa, thì đương ngây ngất trước vẻ đẹp của cô bạn chuyển trường kia.

“Shiori thì dễ thương đó, cơ mà Christina cũng siêu cấp dễ thương !”

“Nè, tớ có thể gọi cậu là Chris không?”

“Gọi tớ là Onii-chan đi!”

Mặc dù phần tự giới thiệu bản thân vẫn còn đang được tiếp tục, nhưng đám con trai dường như đã mất hết kiên nhẫn và bắt đầu nhặng xị cả lên. Thậm chí có vài tên còn đứng bật dậy.

Hửm? Có gì mà chúng nó phải làm loạn lên thế nhỉ?

Trong khi đó, tôi là tên duy nhất trong cái lớp này cảm thấy không có hứng thú, và dĩ nhiên cái gì cũng có lí do của nó.

Không phải tôi không thích người đẹp, là mẫu người yêu chuộng hòa bình hay là tuýp người chỉ chấp nhận con gái con đứa để tóc đen và đi chuẩn theo hình mẫu của Yamato Nadeshiko. Chuyện không phải như thế.

Tôi cũng thấy Christina dễ thương, nhưng…

Biết rằng chuyện này sẽ chỉ toàn dẫn đến rắc rối, nên tôi không muốn nói ra.

“Chú ý nào, các em! Bạn Kourmikova vẫn chưa thể nói vả hiểu tiếng Nhật một cách rành rọt đâu, nếu mấy em cứ nhanh nhảu tiếp chuyện, thì việc giao tiếp giữa hai bên sẽ trở nên khó khăn đó, đúng không?”

Cô chủ nhiệm trải qua hai mươi mấy mùa đào nở dịu dàng cất tiếng nói để ổn định cái lớp đang lồng lên như ngựa này lại.

Lấp ló phía sau mái tóc ngắn óng ả của mình, gáy cổ của cô giáo thoắt ẩn thoắt hiện.

“Các em, nếu có gì cần trao đổi với bạn Kourmikova, hãy nói bằng tiếng Nga vào... (giờ giải lao). Thánh thần ơi! Làm ơn hãy trật tự đi nào! Em Kourmikova, chỗ ngồi của em ở… phía bên cạnh cửa sổ, đằng đó, kế bên chỗ ngồi của Kagami.”

Cô chủ nhiệm biết rằng cô không thể dẹp yên lũ giặc trong cái lớp này lại nên đưa tay chỉ về hướng tôi để Christina hiểu ý.

Christina sau đó được giải thoát khỏi mớ rắc rối, tự giới thiệu bản thân rồi bước tới chỗ ngồi đã được sắp xếp vừa nãy với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Ngoài chuyện đó ra thì…

Đúng vậy.

Tôi, Iori Kagami, là người ngồi kế bên cô nữ sinh chuyển trường xinh đẹp Christina Kournikova.

Tuy nhiên, cả Christina và tôi đều đã biết nhau từ trước đó rồi.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Để mà nói thì, cuộc đời học sinh của tôi lại chẳng được yên bình như bao học sinh khác.

Không chỉ trong lớp học, mà hầu như cả khối học cộng thêm vài người khác nữa đều không ưa gì tôi.

Lí do cho chuyện này thì khá vô lý.

Sau giờ sinh hoạt chủ nhiệm, trong khi đang trở về từ nhà vệ sinh, tôi lướt ngang qua một cô gái tại hành lang - là nguồn cội của mọi chuyện.

Mái tóc nâu để theo kiểu Bob. Khuôn mặt xinh xắn. Một người con gái xinh đẹp chẳng khác gì mấy cô thần tượng.

Cô gái đó… là chị gái song sinh của tôi. Tên chị ấy là Shiori Kagami, chị ta liếc nhìn tôi khi đi lướt qua nhau.

Tuy nhiên, mấy cô gái đang hành xử như thể là vệ sĩ của Shiori thì lại nhìn theo tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Tôi bị kinh ngạc với việc làm thế nào mà bà chị đó, chỉ trong một năm, lại có thể tạo ra được một sự chú ý đến như thế. Cơ mà, nói thế không có nghĩa là tôi không thể tha thứ cho chị ấy vì việc chị kinh tởm tôi.

Tôi bước về lớp trong khi đang luẩn quẩn những suy nghĩ đó trong đầu.

Mở cánh cửa trượt ra, tôi để luồng khí mát rười rượi của điều hòa phả vào mình.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi vừa bước vào lớp là một đám đông đang tụ năm tụ bảy xung quanh chỗ ngồi của tôi. Không, chính xác là chỗ của Christina - kế bên chỗ của tôi.

“Nè Chris, hiện tại cậu đang sống ở đâu thế?”

“Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?”

“Taa…Taakoi, Myuu?”

Christina bị tấn công bởi hàng tá những câu hỏi từ lũ con trai hám gái và đám con gái có vẻ như tò mò về cậu ấy.

Vài đứa thậm chí còn khoe ra khả năng nói mấy thứ tiếng na-ná-tiếng-Nga của mình, với một tay cầm điện thoại mở mấy cái ứng dụng hỗ trợ dịch thuật.

Christina, người đang phải tiếp thu mấy thứ ngôn ngữ không thể hiểu được (bao gồm cả mấy thứ tiếng Nga pha tiếng Tây tiếng Tàu gì đó không biết), trông như kiểu sắp khóc đến nơi mặc dù cậu ấy không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc của mình ra khuôn mặt.

Cậu ấy lúng túng, mân mê các ngón tay của mình một cách lúng túng, vụng về.

“Tiếng Nhật… Tớ vẫn chưa biết nhiều. Tớ xin lỗi."

Cảnh cậu ấy lí nhí nói lời xin lỗi trong tuyệt vọng nhìn hệt như cảnh chú nai đang sợ hãi cầu xin sự giúp đỡ trước mặt với bầy sói dữ vậy.

Tuy nhiên, những người đứng xung quanh lại chẳng hề nhận thức được rằng cậu ấy đang thực sự gặp rắc rối, và còn bắt đầu la hét loạn cả lên.

Đã vậy, tôi còn thậm chí không thể trở về chỗ ngồi của mình. Và trong khi tôi đang đứng ở phía sau lớp học nhìn về phía Christina, cậu ấy đảo mắt nhìn quanh.

Vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt sắp chực khóc của cậu ấy thay đổi và gọi tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Bằng tiếng Nga:

“Yori! Yori! Mấy người này đáng sợ quá.”

Oia! Oia! Tất cả mọi người đang xung quanh bị bất ngờ khi Christina đột nhiên nói gì đó không thể hiểu được.

Ờ thì, chuyện đã đến nước này rồi, thật đúng là không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa mà.

Hmm…Tôi thở dài và ngay lập tức mở lời trấn an cậu ấy.

Bằng tiếng Nga.

“Cheena nè, tớ biết dù gì thì họ cũng không hiểu được tiếng Nga đâu, nhưng nói như thế là quá đáng lắm đấy.”

Ngay lập tức, một làn sóng sát khí ập vào tôi từ khắp mọi hướng.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Lời tác giả:

Xin cảm ơn vì đã đọc phần 1!

Tôi sẽ viết trong chính truyện sau.

‘Cheena’ là biệt danh của Christina trong tiếng Nga.

Tiếng Anh thì nó là ‘Chris’. Cái tên này thông dụng hơn, nên cũng không bất ngờ gì khi các thành viên trong lớp lại bị nhầm lẫn như thế.

Người Nhật cho rằng gáy của phụ nữ là điểm đặc biệt và "hút mắt" bạn khác giới nhất. Một cô gái với phần gáy thon thả, cuốn hút được coi là cực kì duyên dáng và quyết rũ. Kiểu nghĩ này có từ trước cả thời kì Edo. Kiếp trước chắc nghiệp chướng ông main cao như Landmark nên giờ bị dân chúng ghét, đang ngồi trong lớp mà hớ miệng khen chị nhà thì chắc dễ bị bế đi nhét hành vào mồm:3