I'm The Most Evil Support Class【Talker】And I'll Subdue The Strongest Clan In The World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1809

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 70

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Phần ll - Chương 57: Póng Trúa trở lại

Kể từ khi đêm tiệc đó kết thúc đến nay cũng đã được một tuần.

Đúng như tôi mong đợi, tuy vẫn vấp phải nhiều luồng ý kiến trái chiều nhưng cũng không đáng nghi ngại, vì công chúng đều đang đứng về phía Hugo, còn chính quyền thì vẫn cố chèo kéo dư luận để chống chế lại trong vô vọng. Mới ngày vừa rồi, Hội đồng Nhân dân, đứng đầu là Bá tước Leicester Graham, đã được thành lập và nhanh chóng trở thành đầu tàu trong các cuộc biểu tình đòi quyền tự do cho Hugo Coppelius đang phải chịu án oan trong tù.

À tất nhiên là dưới sự chỉ dẫn của tôi. Dạo gần đây, tôi thường xuyên giữ liên lạc với Leicester để chắc chắn rằng ông ta vẫn tuân theo kịch bản mà tôi đã vạch sẵn ra từ trước, và cũng để ngay lập tức có thể tiếp nhận tất cả các thông tin tình báo mà phe cách của Leicester thu thập được.

Tình hình hiện tại khá có lợi cho tên già gân đó, nên xác suất việc ông ta phản bội tôi xảy ra là rất thấp, gần như không có. Hơn nữa, dù Leicester có ngu ngốc đến cỡ nào thì ông ta vẫn không có gan làm vậy đâu. Dẫu sao thì ngay từ đầu tôi cũng chẳng tin tưởng gì lão này, dù chỉ một chút.

Ngay cả khi ông ta không có ý định tạo phản, thì cũng không thể hạ thấp cảnh giác, bởi vẫn có khả năng y sẽ làm ra mấy trò ngu ngốc ích kỉ có thể gây nguy hại đến tôi. Không thể để bất kỳ vấn đề gì ngoài trái ý muốn nảy sinh được, nếu vậy thì tốt hơn hết là nên theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Leicester, ít nhất là cho đến khi tôi đạt được mục đích ban đầu của mình.

Gốc rễ của vụ huyên náo lần này, Bộ Tư pháp, mới đây đã tổ chức một buổi họp báo để trấn an tinh thần người dân và các tổ chức có liên quan, nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu. Trái lại, Bộ chỉ càng làm tăng thêm xung đột và mâu thuẫn giữa cả hai bên mà thôi. Sự bất công trong xử lí sai phạm là thứ vũ khí vô cùng nguy hiểm có thể phá hủy cả căn nguyên của một xã hội bất kì lúc nào. Bởi suy cho cùng, bộ phận chính quyền mà đáng lẽ phải đứng ra bảo vệ người dân, thi hành và thượng tôn pháp luật, lại là những kẻ đi ngược lại với những quy tắc, chuẩn mực pháp lí trước nhất, thì thử hỏi: "Làm sao không nguy hiểm cho được?"

Mặc dù vẫn chưa có thông cáo chính thức, nhưng phía Bộ cuối cùng cũng đã nhất trí bãi nhiệm Bộ trưởng đương nhiệm trong thời gian tới, và tất lẽ dĩ ngẫu là Leicester sẽ đường hoàng bước lên cái ghế sắp bỏ trống đó rồi.

Còn về phần Hugo, việc trả tự do cho anh sẽ nhanh chóng có quyết định sau khi họ đã giải quyết xong yêu cầu về nhân sự trong bộ máy chính quyền nói trên.

Mặc dù sự thật ẩn giấu đằng sau vụ án năm đó đã được tiết lộ và người dân đang tích cực ủng hộ cho Hugo, nhưng cũng không phải cứ nói thả là thả được. Cơ bản là vì Bộ sợ rằng trong tình hình này mà Hội đồng Nhân dân có được Hugo trong tay, thì tầm ảnh hưởng của Hội đồng sẽ lan rộng đến mức không thể nào kiểm soát được nữa.

Ngay cả khi anh không có ý định tham gia vào đó, thì hành động thả Hugo ra, chủ đề của mọi cuộc bàn luận trên phố hiện tại, sẽ chẳng khác nào tự thừa nhận rằng lỗi lầm trong sự cuộc lần này hoàn toàn thuộc về Bộ Tư pháp cả. Tệ hơn là nếu không có sự giám sát của chính quyền, thì Hugo hoàn toàn có thể bị lợi dụng để kích động người dân hướng mũi giáo dư luận và địch ý về phía họ, và như thế thì mức độ nghiêm trọng của chuyện này sẽ không chỉ còn là biểu tình nữa, mà sẽ là nổi dậy. Nếu tình hình Đế quốc xảy ra nổi chiến thì gián điệp từ các quốc gia sẽ coi đó là cơ hội hoàn hảo để bu vào cắn xé. Chính vì e sợ điều đó nên dù Hugo có hoàn toàn vô tội đi chăng nữa, thì cũng không thể ngay lập tức trả tự do cho anh được.

Hiện giờ Hugo vẫn còn bị giam lỏng trong tù, với cái cớ là chờ quyết định của phiên tòa xét xử tiếp theo. Những hành động sai trái của Bộ Tư pháp đều đã bị đông đảo người dân biết đến, nhưng riêng việc Hugo có vô tội hay không thì không ai dám chắc, vì đến nay thủ phạm thực sự vẫn chưa bị bắt.

Tuy nhiên, Hugo vẫn chưa được thả nên cũng đồng nghĩa với việc chuyện này chưa thể kết thúc trong một sớm một chiều được. Dù vậy, cũng không bất ngờ cho lắm khi chính quyền đang cố hết sức để nghĩ ra cách để thoát khỏi khủng hoảng lần này nhanh nhất có thể. 

Thành ra, đến giờ Bộ Tư pháp vẫn đang gắng gượng để thương lượng với Leicester, đại diện của Hội đồng Nhân dân, và hứa hẹn chức vụ Bộ trưởng trong nhiệm kì tới cho ông ta. Dưới chính quyền mới này, vụ án của Hugo sẽ không còn là bài toán không lời giải đáp nữa. Nói cách khác, bằng cách chứng minh mình trong sạch, Bộ hoàn toàn có thể xóa bỏ hiềm khích và sự bất tín nhiệm của người dân.--Kế hoạch ban đầu thì là vậy.

Xét đến tình hình hiện tại, có lẽ sẽ phải mất đến một tháng sau thì Leicester mới nhậm chức được. Căn bản là bởi Bộ trưởng đương nhiệm cũng là một quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu, nên tất nhiên cũng không dễ đối phó. Bất kể lí do gì, thì Bộ vẫn phải thật cẩn trọng trong khâu chuẩn bị trước khi quyết định thế chỗ ông ta, đặc biệt là khi họ muốn gán cho ông cái

mác tội phạm chính trị. Rất có khả năng là kể từ giờ đến lúc đó, thì Bộ Tư pháp cũng sẽ không có động thái gì quá quyết liệt, tôi cho là vậy.

Tóm lại, Hugo sớm muộn gì cũng được rửa oan, ít nhất là một tháng nữa.

- Đành vậy, cứ kệ cho việc đến đâu thì đến. Mình sẽ can thiệp sau, nếu cần thiết.

Tôi vừa hạ mình xuống cái ghế bành vừa lẩm bẩm. Tất cả các thành viên đều đã tập trung lại Trụ sở Bang hội. Bất chợt nghe được những lời tôi vừa thốt ra, Kouga nghiêng đầu thắc mắc vởi vẻ mặt khó hiểu.

- Chúng ta biết được thủ phạm thực sự là ai rồi mà phải không? Nếu vậy thì sao ta không đi vây bắt luôn rồi mang hắn đến giao nộp cho cảnh binh cho xong chuyện vậy, Noel các hạ? Thì tại chỉ cần thế là mọi người sẽ công nhận rằng Hugo vô tội cả mà. Cớ gì họ lại phải giam giữ anh ấy trong ngục tù nữa làm gì cho khổ?

Đúng như Kouga nói, Hugo vẫn chưa được trả tự do là bởi vì phiên xét xử tiếp theo đã bị hoãn lại, nên chừng nào bắt được thủ phạm thực sự thì anh sẽ được thả.

Nhưng mà--.

- Kouga ơi là Kouga...Đúng là mèo vẫn hoàn mèo, kẻ ngốc thì mãi là kẻ ngốc mà thôi...

Alma đứng dựa vào tường, đưa tay lên trán, nói với một vẻ chế nhạo thấy rõ.

- Việc chúng ta đứng đằng sau mọi chuyện và lợi dụng lão Leicester như con rối đều có nguyên do cả đấy. Đó là bởi vì thân phận và danh tính của tên thủ phạm thực sự phải được giữ kín. Nếu giờ giao y ra cho chính quyền, thì tất nhiên là vụ án sẽ nhanh chóng khép lại, Hugo sẽ được trả tự do với tấm thân trong sạch không tì vết, nhưng còn chúng ta thì sao? Nói cách khác, làm như vậy gần như sẽ chẳng đem lại ích lợi gì nhiều cho chúng ta cả. Vậy thì còn phí công phí sức làm gì chứ?

- Ư-Ừm thì, c-cũng đúng, nhưng...

- Đồ vô tích sự. Đồ trung tình khuyết tật.

- Đ-Đâu cần phải đả kích tôi như thế chứ hả!?

Thấy bầu không khí giữa hai người họ bắt đầu có dấu-hiệu-không-ổn-như-mọi-thường, tôi không kìm được mà thở dài.

- Quả thực, mục đích chính của chúng ta là rửa sạch thanh danh đã bị kẻ gian vấy bẩn của Hugo, từ đó thuận đà biến anh ta thành đồng đội. Nhưng xét tới những chuyện có thể xảy ra trong tương lai thì tôi cho rẵng chúng ta vẫn nên tận dụng tất cả những gì có thể đi là vừa. Cơ hội như thế này không có nhiều đâu.

- Nếu không nhanh chóng giải quyết vụ án oan sai này, nhỡ đâu chính quyền đổi ý và hành hình cậu ấy luôn thì sao?

Leon hỏi đầy lo lắng, nhưng tôi lắc đầu rồi nói.

- Họ không dám làm thế đây. Chỉ cần Hugo chết vì bất cứ lí do gì kiểu như bệnh tật, bạo hành hay điều kiện sống khắc khổ thôi cũng đã đủ để dư luận dậy sóng rồi, chứ đừng nói là trực tiếp xử tử có chủ đích. Mọi thứ vốn đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chính quyền rồi, chỉ cần sơ suất một khắc là Bộ Tư pháp nói riêng và chính quyền sẽ phải hứng chịu sự bất mãn đã lên tới đỉnh điểm của người dân ngay lập tức. Hơn nữa, hiện giờ từ những kẻ tai to mặt lớn bậc nhất cho đến mấy tên quản giáo, cai ngục nhỏ nhoi trong cái nhà ngục đó đều nhất nhất nghe theo tôi. Nói là bọn chúng thuộc quyền tôi thì cũng được. Chính ra, cuộc sống trong tù của Hugo đã khá lên rất nhiều rồi, anh ta có nhiều tay chân để sai bảo vậy cơ mà. Hehehe, đã phải chịu án oan mà lại còn bị đối xử bất công vô nhân đạo, chuyện này mà đến tai mấy tay nhà báo thì chúng biết sống sao cho nổi. Nên dù có muộn, thì nhân viên trong nhà ngục ít nhất cũng đang cố gắng để chiếm được cảm tình của Hugo để sau này khi anh ta ra tù, bọn chúng mới được sống yên ổn.

- Thì cũng ổn, cơ mà tôi vẫn thấy sao sao....

Leon thả lỏng cơ mặt, nhưng sâu trong ánh mắt thì còn vướng bận một điều gì đó.

- Thôi kệ đi, mà cậu vẫn định thực hiện 『kế hoạch đó』 đấy à?

- Chứ sao. Khâu chuẩn bị về cơ bản là đã hoàn tất rồi.

Thấy tôi gật đầu không chút do dự, Leon hơi nhăn mặt lại.

- ...Dù thế nào cũng phải làm vậy sao?

- Chẳng lẽ bỏ dở. Chúng ta đã thống nhất rồi mà. Đừng lo chuyện không đâu nữa, đằng nào thì cũng sẽ thành công thôi.

- C-Có phải tôi lo lắng về việc nó sẽ thành công hay không đâu, nhưng mà ngay từ đầu, cái chiến thuật này quá ư là......Áuuuu, bụng tôi! Ôi cái bụng đáng thương của tôi!

Leon khuỵu xuống trông đầy đau đớn, quằn quại móc ra từ trong túi đựng vài viên thuốc rồi đút thỏm vào trong miệng nhai rau ráu, bộ dạng vẫn không ngừng lóng ngóng.

- Sao anh cứ tỏ ra nhạy cảm với mấy chuyện này thế...

- ....Tại Noel các hạ vô cảm quá thì có.

Kouga nín cười, lí nhí nói. Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên từ phía đằng xa.

- Noel, cậu có khách.

Alma nhìn ra ngoài cửa sổ, nhoẻn miệng cười gian.

- Đúng như Noel dự đoán trước, Finocchio Bargini đến rồi.

-------------------------------------------------

-------------------------------------------------

Finocchio bước xuống xe ngựa liền giáp mặt ngay với Alma, Kouga và Leon ở ngay cổng chính. Nghe theo chỉ dẫn của tôi, ba người họ đành đợi hết cả ở bên ngoài. Trong phòng này giờ chỉ còn tôi và Finocchio đang ngồi đối diện nhau.

- ...Dạo này mị bận quá không gặp được bé luôn, bóe Noel ạ. Mà thôi, nhìn bé vẫn khỏe mạnh vậy là mừng rồi nè.

Vẫn là bộ quần áo màu tím lòe loẹt đến gai mắt như mọi thường, khóe miệng Finocchio cong lên thành một nụ cười, nhưng ánh mắt của y thì chỉ đặc một màu tối tăm và lạnh lẽo.

- Bé biết tại sao mị lại ở đây mà, phải khum?

- Xem nào...Chắc là để thắt chặt tình bạn của chúng ta thêm phần thân thiết, chăng?

Thấy tôi trả lời bằng giọng không quan tâm cho lắm, Finocchio liền khịt mũi một cái, tỏ rõ sự bất mãn.

- Nói cho mà biết, đừng hòng giả nai với mị nữa. Lại còn 『Xà』 nữa à? Cũng hợp với bé lắm cơ....Phì, nếu đã biết rồi thì chẳng thà bé nói huỵch toẹt ra luôn đi cho rảnh nợ. Về mối quan hệ

gắn bó giữa Gia tộc của mị với thủ phạm đứng đằng sau vụ án của Hugo Coppelius ấy.

Chỉ chờ có thế, tôi cười ngoác đến tận mang tai rồi khinh khỉnh nói.

- Andreas Hoger, Chủ tịch Công ty Hoger.

Công ty Thương mại dịch vụ Hoger vốn là một trong những tập đoàn lớn nhất ở Đế quốc, tuy rằng bề dày lịch sử của nó thì không thể so sánh được với các đối thủ doanh nghiệp khác. Sau khi chủ tịch đương nhiệm lên nhậm chức, công ty này đã phát triển với tốc độ nhanh chóng và sớm trở thành một nhân tố quan trọng trong nền kinh tế của Đế quốc Werunant. Còn non trẻ như vậy mà đã giao thiệp với Gia tộc Luciano, tổ chức thống trị màn đêm của đất nước này, quả thực không thể xem thường được.

Sau khi phát hiện ra rằng chủ mưu thực sự của vụ thảm sát hai năm trước là Andreas, tôi đã yêu cầu Loki điều tra sơ bộ tên này một lần nữa. Kết quả là chúng tôi đã tìm được chứng cứ cho những hành động phi pháp của công ty này mà đại diện tiêu biểu là Andreas Hoger, chẳng hạn như hối lộ, rửa tiền, nhưng đặc biệt nhất phải kể đến buôn lậu trái phép nguyên vật liệu Ma thú sang các nước khác. Hơn nữa, không chỉ là có mỗi nguồn hàng mà ngay cả thông tin về cơ sở sản xuất và chế biến lớn ở Đế quốc mà hắn cũng đem ra giao dịch.

Đối với một đất nước đi lên nhờ vào tiến bộ của cuộc Cách mạng Ma pháp cụ như Đế quốc, thì những lợi ích mà nguyên vật liệu Ma thú đem lại là không gì có thể đánh đổi được. Chính bởi được xem như là quốc bảo vô giá, nên hình phạt cho hành động buôn lậu và làm rò rỉ thông tin cực kì tàn khốc và không nhân nhượng với bất kì một ai. Đương nhiên là phần thưởng cho ai phát giác và tố cáo tội ác đó cũng rất hậu.

Ngay từ đầu, gia đình bị thảm sát trong vụ án mà Hugo vướng vào đó vốn dĩ là đối thủ cạnh tranh với công ty của Andreas. Khi một doanh nghiệp bắt đầu mở rộng quy mô hoạt động thì cũng sẽ đồng nghĩa với việc ngày càng có thêm nhiều công ty, tập đoàn khác nhau cùng tranh giành thị trường, đó vẫn luôn là sự thật bất biến rồi. Thực chất, người đã bị giết đó thậm chí còn có rất nhiều đối thủ kinh doanh khác nữa chứ không riêng gì Andreas.

Thế nhưng, điều đáng nói ở đây là ông ta đã nắm thóp được những tội ác của Andreas và sau đó sử dụng đó làm cái cớ để đe dọa y. Loki và tôi đã thu thập được một vài chứng cớ khá đáng tin cậy cho giả thuyết này kể từ khi xác định được Andreas là thủ phạm thực sự trong vụ án năm đó.

- Andreas đã ra tay giết đối thủ cạnh tranh của mình, và rồi sau đó biến Hugo trở thành con rối thế tội cho mình. Và sự thật khuất nấp trong bóng đêm đó, hiện giờ đang nằm trong tay của tôi đấy. Đối với Gia tộc Luciano khá thân thiết với Công ty Hoger thì chẳng phải thứ ung nhọt mà mấy người muốn loại bỏ ngay lập tức sao?

Quan sát vẻ mặt của Finocchio một hồi, tôi nói tiếp.

- Chính vì thế nên tôi vốn đã biết rằng kiểu gì bà chị cũng sẽ tới đây mà. Chắc bởi bà chị đang hối hận vì lần đó không giết tôi luôn mà nhỉ.

Finocchio cười phá lên bằng giọng chua lè.

- Ngoại trừ cái khuôn mặt xinh xẻo đó ra thì chẳng có thứ gì dính được trên người bé mà mị thấy dễ thương cả. Ây chà chà, mọi thứ đều nằm trong lòng màn tay của bé ấy hả? Hừmm... Mà bé nói cũng đâu có sai. Mị đã để yên cho bé sống dù đã biết rằng một ngày nào đó bé có thể đem đến tai ương cho Gia tộc mình không biết chừng. Cũng đến lúc để mị chịu trách nhiệm cho chuyện đó rồi ha?

Finocchi hững hờ nhún vai, rồi bỗng nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt trang điểm dày cả tấc đó của hắn thay đổi ngay tức thì, ánh mắt lóe lên sát ý kinh người.

- Thế đấy, bé muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng sự thực rằng Andreas là đối tác quan trọng của Gia tộc mị thì nó vẫn cứ vậy. Nếu thằng cha đó gặp vấn đề thì mị cũng không cho qua được đâu, đau lòng thế không biết. Chọn đi, Noel dấu yêu. Một là từ bỏ vụ này đi, hai là để mị tiễn bé về với người ông yêu quý của mình. Không có ngoại lệ nào đâu, quyết định sao cho khôn ngoan vào nhé.

Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức, tôi cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu có gì đó không ổn. Một thứ Ma lực lạ hoắc và cực kì ghê tởm đột nhiên tràn vào người tôi mà không hề báo trước. Cảnh tượng Finocchio cầm trên tay tim của mình bỗng vụt qua tâm trí tôi một cách đầy chớp nhoáng, nhưng những dư âm mà nó để lại thì vẫn còn đọng mãi.

Trừng phạt Kỹ năng: Phán quyết (Thần Phạt Địch Diện)

Đây chính là Kỹ năng bất đắc kỳ tử vô cùng đặc biệt mà Finocchio, người sở hữu Chức nghiệp Hạng A Kẻ Trừng phạt (Đoạn Tội giả) đã từng sử dụng lên tôi hồi trước. Nếu tôi liên tục từ chối yêu cầu của Finocchio hai lần liên tiếp, thì hắn sẽ có thể lấy được tim của tôi ra, và thần kỳ là bằng cách nào đó thì tôi vẫn không chưa thể chết ngay trừ khi hắn phát động Kĩ năng lần thứ hai. Biến thái thật.

Có lẽ điều kiện kích hoạt Kĩ năng này là rót một lượng lớn Ma lực của mình vào trong cơ thể của đối phương, nhưng khi trước tôi lại không nhận thấy có gì khác thường như lần này, chắc là do khi đó tôi vẫn chưa thăng Hạng thành Chiến thuật gia như bây giờ. Cơ mà, xem ra tôi vẫn chưa đạt tới tầm cỡ có thể kháng hoàn toàn Kĩ năng này rồi. Vẫn còn cả chặng đường dài để đi đây.

- Lộn xộn thật. Tôi nghĩ mình sợ đến đ*i cả ra quần rồi đây này.

- Ngừng ngay mấy trò mèo đó đi. Mị không có hứng hùa theo đâu.

Tôi nhún vai, nhìn Finocchio với vẻ mặt lạnh như băng.

- Có chuyện gì với Gã hề Điên loạn của mọi ngày thế nhỉ? Xem kìa, trông bà chị có khác gì mấy mụ già đến tháng đâu cơ chứ? Thật là...Chắc thấy chán lắm phải không?

- Xấc xược như thế là quá đủ rồi. Dù rằng mị đây là cái rốn của vũ trụ, thì cái rốn của vụ trụ đó vẫn có những trọng trách nặng nề cần phải thực hiện đấy...Đó là thứ mà người ta gọi là bản tánh nam nhi, khí đại trượng phu đấy nhóe.

Finocchio nhìn tôi bằng nửa con mắt, gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tực.

- Cũng có lí. Đúng như mong đợi từ Finocchio Bargini của chúng ta. Khác hẳn so với loại phế vật cặn bã như tên Albert đó. Đúng là đàn ông đích thực.

Đến cuối cùng thì tôi vẫn không thể ép buộc bản thân mình ghét bỏ bà mụ póng chúa này được. Nói thật thì y khá là dễ mến đấy chứ, chắc vậy.

- Finocchio ạ, tôi không còn là tôi của ngày đó nữa đâu. Muốn giết tôi ư? Cũng chưa biết là ai sẽ chết trước đâu. Chỉ cần tôi hắng giọng một cái thôi là ba người đang đợi ở ngoài kia sẽ đồng loạt xộc thẳng vào đây ngay. 

- À rồi rồi, chắc là vậy ha. Vài người bạn đó thì cũng gì và này nọ đấy, không hề tồi chút nào đâu. Ngay cả Hạng A như mị cũng đâu phải muốn nói đối phó với bốn người các bé là đối phó được cho dễ dàng đâu. Nhưng mà ấy, rồi sao? Bé nghĩ là Finocchio này sợ chết lắm đấy phỏng? Hảảảảả!?

- Ồ không! Finocchio Bargini của chúng ta là một người đàn ông đích thực cơ mà. Tôi biết rất rõ rằng bà chị sẽ không ngần ngại mà từ bỏ cả mạng sống của mình nếu cần thiết đâu. Nhưng cứ tương tàn thế này, chẳng phải ngu ngốc lắm sao? Lão Andreas đó có đáng để bà chị làm vậy không? Thực lòng đấy à!?

Nghe tôi nói vậy, Finocchio thở dài thườn thượt, lắc đầu chán nản.

- Mị không làm thế vì Andreas. Mà là vì Gia tộc. Tệ quá, Noel ạ. Mấy mánh khóe rẻ mạt đó không chạm được tới choái chym cồm cộm của mị đâu à nha. Mà đấy, dài dòng lê thê vậy là cũng được rồi chứ gì. Trả lời đi, bé chọn cái nào? Có, hay là không.

- Vì Gia tộc cơ đấy? Trung thành quá thể. Nhưng bà chị nhầm rồi. Nếu bà chị thực lòng nghĩ cho Gia tộc của mình, thì bà chị đáng lẽ ra phải loại bỏ Andreas chứ nhỉ?

- Đã nói rồi mà, khổ lắm cơ. Bé nói thế, chứ có nói mãi thì cũng--.

Finocchio đang càm ràm thì tôi giơ tay lên chen ngang, rồi lấy ra từ trong hộc bàn một xấp tài liệu. Nói đoạn, tôi thảy chúng cho Finocchio.

- Gì zậy trời? ....Hởởở!!?? Giải đấu dành cho Tầm thủ!? Khoan khoan khoan khoan, quỷ thần bóng chúa ơi, thứ quái quỷ gì thế này!?

Nhìn trân trân vào đống giấy tờ, Finocchio kêu lên như gà chọc tiết, môi mấp ma mấp máy mãi không thôi.

- Lời sao, ý vậy. Bà chị đọc rồi đấy, tôi sẽ tổ chức một giải thi đấu chuyên nghiệp ở Đế đô này. Tất nhiên là không phải chỉ dành cho lũ gà mờ hạng bét ở thế giới ngầm tham gia rồi. Đây sẽ là giải đấu Tầm thủ chính thức đầu tiên ở Đế quốc. Chắc hẳn bà chị cũng hiểu sự cuộc này có giá trị đến mức nào chứ hả?

- Ư-Ừm thì... Ờ, đ-đư-được rồi. Vốn dĩ mục đích chính của Tầm thủ là lùng giết Ma thú và xử lí Vực thẳm, và gần như được coi là anh hùng của người dân. Riêng với Hoàng gia cũng đã luôn lợi dụng Tầm thủ làm bình phong cho nâng cao danh tiếng và độ tín nhiệm dành cho mình. Vậy nên nếu thực sự tổ chức được một sự kiện như này, thì mị không dám tưởng tượng đến việc sẽ thu về tay được bao nhiêu lợi tức kinh tế nữa. Khốn thật, nghĩ thôi đã thấy tê người rồi. N-Nhưng mà hồi trước cũng có kẻ từng có ý tưởng giống vậy rồi nhưng lại không có ai hưởng ứng. Lũ Tầm thủ khi ấy phát biểu rằng không muốn tự tay làm tổn hại tấm thân ngọc ngà của mình vào một giải đấu vô nghĩa chẳng để làm gì như thế. Vô ích thôi, quá là bất khả thi rồi! Không ai tham gia đâu, Noel!

- Đó là bởi vì khi ấy các người chỉ biết nói mà không biết làm đó thôi. Thể lệ, cách thức, hạng mục... Tôi đều xử lí sao cho hợp lí nhất rồi. Chi tiết đều được viết cả ở trong đó, nên cứ thoải mái mang về mà đọc cho cẩn thận vào. Hơn nữa, tôi đang nắm giữ trong tay một quân cờ khá đặc biệt đấy. Sieg Feinstein, Phó hội của Supreme Dragon Squad, một trong số ít những Hạng Ex ở Đế đô đã nhận lời tham gia giải đấu này rồi.

Tôi lại đưa ra một lá thư có chữ kí của Sieg ở trên đó cho Finocchio xem.

- S-Si-Sieg Fenstein!? Đ-Điên hả!? Rồ hả!? K-Khoan, bé đang cố chơi khăm mị hay gì!? Không không không... N-Nghiêm túc sao? Đừng đùa thế chứ, không vui đâu!! Khoan, thế quái nào... Ểểểể!? S-Sao mà bé có thể thuyết phục được thằng khốn điên cao ngạo đó hay vậy!? C-Chết mất thôi....

Tôi mỉm cười trước Finocchi đang điêu đứng như không thể tin vào mắt mình nữa vậy.

- Thế nào? Kết hoạch này liệu có tương lai gì không?

- Ớ...thì mị cũng...Nhưng mà, chuyện thế này sao có thể...

- Nếu bà chị muốn, thì cùng hợp tác vui vẻ đi. Chúng ta sẽ--. À không, bà chị sẽ được toàn quyền quản lí tất cả mọi thứ. Hãy biến giải đấu này thành sự kiện mang tầm cỡ quốc gia có thể làm chấn động bất kỳ ai chỉ vừa nghe đến nó đi. Tiền bạc ấy hả? Thử nghĩ mà xem, nếu được vậy thì bao nhiêu mà đếm cho đủ? Mối quan hệ mật thiết với Andreas? Chỗ đó còn không bù đắp nổi hay sao? Những gì mà bà chị kiếm được từ trước tới nay có xếp thành núi đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể nào cân xứng được với những gì mà bà chị sắp kiếm được đâu.

- Ư-Ừm, chuyện đó có h-hơi....

Hắn ta dao động rồi, chốt hạ luôn thôi nào.

- Finocchio, trở thành Người đứng đầu của Gia tộc Luciano đi. Bà chị sẽ thống trị màn đêm của Đế quốc này đấy.

- Hảảảả!? C-C-Cái quỷ gì cơ!?

- Ấy, gì mà phải ngạc nhiên thế. Suy cho cùng thì Nhà Bargini vẫn là một phân gia trực tiếp của Tông gia Luciano mà. Có lẽ là bà chị không sánh nổi với Số 2 của Gia tộc Luciano thật, nhưng nói thế chẳng phải khập khiễng lắm sao? Bà chị là một trong những ứng viên cho chức vị thừa kế cơ mà. Làm Người đứng đầu thì cũng đâu có sai đâu nào, tôi nói có phải không?

- K-Không, không sai, nhưng mà ấy...mị cũng có hoàn cảnh riêng của mình nữa chứ....

- Sao phải tỏ ra ủy mị thế....

Tôi chậm rãi đứng dậy, bước tới chỗ Finocchio, nhìn thẳng vào mắt hắn ta. 

- Đế vương của ta là chính Ta. Ta sẽ không bao giờ bị trói buộc bởi bất kì kẻ nào khác.

- C-Cái gì....

- Finocchio, đã đến lúc để thâu tóm thế giới ngầm của Đế quốc Werunant rồi. Đó là việc của bà chị. Còn về phần tôi, sớm thôi, Lam Dực Xà sẽ trở thành Đệ nhất Tinh tú Regalia, khi đó, tôi sẽ trở thành biểu tượng ánh sáng của Etorai này. Nói cách khác, Đế quốc sẽ là của hai chúng ta.

Mặt Finocchio cắt không còn giọt máu, y bước giật lùi về sau.

- ....Chẳng lẽ nào bé định tiếm ngôi sao? Ngai vương không phải thứ để--.

- Đừng hiểu sai ý tôi. Tôi chẳng thèm đoái hoài tới cái ghế của lão già phì nộn đó chút nào đâu. Tất cả những gì Noel Stollen này khao khát, chính là danh hiệu 『Mạnh nhất』. Mà chẳng phải hồi trước bà chị cũng nói rồi sao? -- "Lời đã nói ra thì không thể vãn hồi lại. Nếu kẻ đã chiến thắng mị trong một cuộc thi gan mà lại chết yểu trước khi đạt tới được đỉnh cao tham vọng của hắn thì mị sẽ lôi tên đó từ mồ mả của y lên mà vả cho lệch mặt." Thế đấy, đây chính là cung đường hướng tới đỉnh cao mà tôi đã chọn.

Finocchio lại lùi về phía sau một bước nữa khi tôi đáp trả chính y đích xác những lời y đã nói, không thừa không thiếu một từ.

- Nhưng dù thế, thì cũng ngộng nghệnh quá rồi... Đầu bé đúng là không bình thường mà.

- Finocchio ạ, hai bước rồi đấy.

- H-Hởởởở!?

- Khi nãy, bà chị đã lùi lại một bước. Và bây giờ lại thêm một bước nữa. Không biết lần tới bà sẽ còn định lùi lại bao nhiêu bước nữa nhỉ? Chân đã lạnh toát rồi đấy à?

- Đ-Đ-Đồ oắt con ngu ngốc! Thích xỉa xói thì cứ việc!!!

Finocchio ngượng chín mặt, kích phát ra một luồng khí thế kinh người. Nếu giờ y có bẻ cổ tôi ngay tại đây thì cũng có gì bất ngờ cho lắm. Nhưng tôi không hề lay chuyển, vẫn cương quyết như thường.

- Chọn đi, Finocchio Bargini. À không, Gã hề Điên loạn chứ. Chết tức tưởi vì Andreas, hay dấn bước tới đỉnh cao cùng với Noel này? Câu trả lời chỉ còn một.--Nhanh nào, chọn đi! Trả lời ta như một người đàn ông thực thụ đi!!!!

- Gư-Gưưưưư.....

Finocchio nhăn mặt lại, chắc hẳn nội tâm hắn đang đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt.

Nhưng tôi biết chứ.--Rằng y đã thua rồi.

---------------------------------------------------------------------

---------------------------------------------------------------------

Ngồi trên xe ngựa đi về nhà, Finocchio bùng nổ như thể vừa có người bấm vào công tắc tự hủy được gắn trên người mình vậy.

- Bực, bực, mị bực quá đi hààà~~~!!!

Một tên thuộc hạ không kìm được mà thở dài thườn thượt khi phải chứng kiến cảnh Finocchio hậm hực giậm chân giậm tay không ngừng nghỉ.

- Tiểu thư à, đừng làm như vậy. Nhìn bất nhã lắm.

- Im đi! Biết thừa rồi, khổ lắm nói mãi!! Nhưng mà cục tức này khiến cổ họng mị nghẹn ứ cả lại rồi đây nài! Bố đời cha tổ sư mẽ đị nó chứ! Tên oắt vắt chưa sạch mũi đó, làm như là dắt mũi được mị không bằng ấy!! Ai mà biết được ngày mai nó có lật mặt phản bội mình không cơ chứ!? Xííí, muốn gây mị hả? "Trả lời ta như một người đàn ông thực thụ đi!!!!" (*giọng èo uột) Đi mà chết một mình đi, đồ dở hơi cám lợn!!!!

- Ơ nhưng cuối cùng người vẫn đồng ý chấp nhận đấy thôi. Đừng có đổ thừa như thế nữa chứ, Tiểu thư.

- I-Im, im ngay cho mị!!! Bakaa~!!! Cái khuôn mặt đó đúng là ăn gian mà~~ Khoan, Noel nó đã nói đến thế rồi thì sao mị còn từ chối được nữa cơ chứ, đúng không!? Đúng quá còn gì! Mà đấy! Mị đã đồng ý đấy được chưa!? Mị đã nói là sẽ hợp tác đấy, vừa lòng chưa!? Ơ, như thế có tệ quá không? Tệ quá còn gì, mị biết lắm lắm chứ!! Tất cả là lỗi của mị!!! Úhuhuhuhu~~ Đồ chết bằm!!!!

Finocchio vò đầu bứt tai, rồi đưa cái cái khăn tay lên miệng mà cắn mà xé lúc nào chẳng hay.

- Gyaaa~~!!! Tại sao mị, bóng hồng Finocchio Bargini từng khiến bao kẻ si tình nguyện hiến dâng mình để mị giẫm đạp, lại bị đối xử như một con đàn bà dễ dãi để cho người ta thích lợi dụng lúc nào thì lợi dụng, thích vứt bỏ lúc nào thì vứt bỏ thế này cơ chứ~~~!!!???

- Tiểu thư à, tôi nói là--.

- Mi! Mi còn hó hé gì nữa thì ta sẽ cắt lương, cắt lưỡi, cắt "ciu" ngươi đấy!!!!

Finocchio nhìn lũ thuộc cấp bằng ánh mắt tràn ngập sát khí, rồi lại thở dài như để trút hết nỗi lòng còn nặng trĩu tâm can.

- ....Giải thích với Papa thế nào bây giờ....

- Nếu chúng ta cứ giữ im lặng thì chắc không sao đâu Tiểu thư. Với cả làm sao Trưởng tộc biết hôm nay chúng ta đến đây được. Dù sao cũng là do Tiểu thư đột nhiên nổi hứng muốn tạt qua một lúc đấy chứ.

- N-Nhưng làm vậy thì ổn thế quái nào được. Papa cũng đã biết mối quan hệ sâu thẳm mặn nồng của mị với bé Noel rồi mà, nhỡ bị triệu gọi đến thì mần gì ăn. Nghĩ thôi đã mệt rồi, không chịu đâuuu~!

Giải đấu Tầm thủ mà Noel đề cập tới quả thực có sức hút không tưởng, nhưng hiện giờ nó chẳng khác gì một mớ bòng bong dính trên mặt giấy, không hề mảy may có chút giá trị nào cả. Hơn nữa, dù nói lý đến thế nào thì cũng chưa chắc để đủ thuyết phục Trưởng tộc dễ dàng như vậy. Nói thì hay lắm cơ, làm mới là vấn đề đáng lưu tâm đây.

- Nếu thế thì Tiểu thư chỉ cần trốn trong nhà và không trở ra một thời gian là lại ổn ngay ấy mà, không phải sao? Cứ nói dối là người vẫn chưa can hệ gì đến vụ việc của Noel Stollen vì hiện tại người thấy không được khỏe là được.

- Nửa vời thì sao mà được hả, tên não này....

- Chỉ là kéo dài thời gian là chút thôi mà Tiểu thư. Chúng ta đang nói tới Xà đấy, cậu ta sẽ sớm hành động thôi. Tiểu thư cũng biết chắc là lão Andreas làm sao có thể làm gì được trong hoàn cảnh này nếu thiếu sự trợ đỡ của chúng ta mà. Một khi mọi chuyện xong xuôi, dù Tiểu thư không thuyết phục được Trưởng tộc đi chăng nữa, thì ngài ấy cũng chẳng thể nhúng tay vào thêm nữa vì đã quá muộn rồi. Và nếu vụ việc lần này được giải quyết êm thấm mà không cần sử dụng đến lá bài tẩy mang tên Giải đấu Tầm thủ khi nãy đó, chẳng phải người được lợi nhất là Tiểu thư sao?

- N-Nhưng nếu giờ mị cứ ngồi chảy thây ở đây và không làm nên trò trống gì thì các phân gia khác sẽ nhắm tới Noel ngay đấy. Mị không muốn bé ấy có mệnh hệ gì đâu.

Nghe thấy vậy, lũ thuộc hạ của Finocchio nở một nụ cười xảo quyệt.

- Cùng lắm là bọn chúng cũng chỉ gửi sát thủ tới thôi chứ không trực tiệp động tay vào đâu. Riêng cái này thì chúng ta sẽ bí mật "dọn dẹp" đàng hoàng chút rồi sau đó cứ phao tin rằng Xà đã giết tất mà không chừa một tên nào là sẽ không có chuyện gì đâu, Tiểu thư.

- Hừừừ.

Finocchio đặt tay lên cằm mình rồi hồi lâu sau mới nhăn mặt lại, la toáng lên với cái giọng ngay đơ như nghiệp dư đi đóng kịch.

- Úi trùi ui! Gì đéi, gì đéi!? Đáng sợ quá đi à? Tự tay hạ sát những thành viên trong cùng một tổ chức với mình ư...Kinh tởm! Mạt hạng! Vô nhân tính! Không còn miếng đạo đức nào hết hả!? Nổi da gà hết mình hết mẩy rồi đây này. Mị phải làm thế nào mới phải phép đây? Thật không thể nào tha thứ được cho thể loại tội ác đáng phỉ báng, phỉ báng, phỉ bánggg này mà~!

Nói là vậy, chứ sâu thẳm tận đáy lòng thì y còn chẳng có một chút gì gọi là bận tâm với việc đó. Vậy mà, y vẫn nheo mắt lại nhìn lũ thuộc hạ như đang coi khinh một đám rác rưởi vừa thốt ra những lời không thể chấp nhận được.

- Tiểu thư của tôi à, miễn là không ai biết thì sẽ ổn thôi. Miễn-Là-Không-Một-Ai-Biết-Cả.

- Chết dở! Đồ hư đốn! Cha mẹ mi không dạy mi cách ăn nói đấy hử!? Ứ biết đâu! Dù ai chết thì đó cũng chỉ là tai nạn thôi! Là vô tình thôi biết chưa! Không phải lỗi của mị đâu mà!!

Cố nín cho khỏi cười phì ra vì những lời mà mình vừa nói, Finocchio nhìn ra ngoài khung cửa sổ viền tím của chiếc xe ngựa hạng sang. Ngoài đường phố thì vẫn vậy, suốt bao ngày vẫn chẳng hề đổi thay, nhưng chẳng hiểu sao mà hôm nay, mọi thứ lại rực rỡ đến thể, như thể Đấng tạo hóa vừa tô điểm thêm cho cuộc đời này một vài ánh sắc thật đáng yêu biết chừng nào.

- "Của chúng ta" nữa cơ đấy...Bé cũng gan lắm mới dám nói ra câu đó đấy nhỉ?

Chỉ cần rời mắt một chút thôi mà đã thành ra thế này, thì thật không biết sau này sẽ còn như nào nữa đây. Noel đang ngày càng lớn mạnh với một tốc độ chóng mặt mà không ai có thể lường trước, thậm chí là còn vượt quá kì vọng của Finocchio. Thế rồi, dưới màu nắng của buổi hoàng hôn, tất cả đã chứng kiến sự khai sinh của một Tân Vương.

- ...Thế mới đúng là Noel Stollen của mị chứ. Đành vậy, cứ nhảy múa trong lòng bàn tay của bé thêm một chút nữa đối với mị cũng chẳng hề gì.

Thế nhưng, trận chiến của Noel vẫn chưa kết thúc ngay được. Bởi không chỉ có mỗi Gia tộc Luciano là đang chống lưng cho Andreas.

Một con quỷ dữ đáng sợ và bí ẩn hơn gấp nhiều lần vẫn còn trốn chui trốn nhủi trong màn đêm đen đặc một màu tối.

- Thật không biết kẻ đã bước trên con đường tà đạo như ngươi sẽ chiến đấu thế nào đây? Với gã 『Chúa Ruồi』(King of Flies) đó...

-------------------------------------

Tiêu đề của chương 55 vốn dĩ là tên của một vở kịch bên Nhật với nguyên tác là Đại gia Gatsby. Còn tiêu đề của chương này chắc là giống với Tập ba của Chúa nhẫn chăng? Do là dịch từ bản Eng, vả lại không có bản Jap (vì tác xóa mất rồi) nên tôi không dám chắc nguyên văn của cụm này có phải King of Flies - Vua ruồi hay không