- Cô thấy Noel thế nào, Leisha?
Ngay khi buổi nhậu nhẹt của tổ đội Chớp giật đã kết thúc, các thành viên đã chia tay nhau đường ai nấy đi thì đột nhiên Gareth gọi Leisha ở lại và hỏi như vậy.
- Ý anh là sao?
Khi Leisha đáp lại với vẻ mặt thắc mắc khó hiểu, thì Gareth lấy tay đẩy cặp kính dày cộp lên.
- Tôi nghĩ rằng Chớp giật chúng ta sẽ cần đến một cá nhân tài năng nhường ấy đấy. Đó là lí do tại sao mà nếu có thể, thì tôi muốn chiêu mộ cậu ta về nhóm.
- ...Anh thực sự nghiêm túc về chuyện này thật à?
Leisha tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ, nhưng Gareth không ngần ngại gật đầu rồi lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
- Cô cũng thấy rồi đấy, mặc dù chỉ là một Diễn giả, nhưng lại có thể khiến cho Wolf buộc phải có dự cảm không lành rằng mình sẽ thua trong một trận tay bo với cậu ta. Ấy là họ chưa giao chiến mà đã vậy rồi. Hay nói cách khác, Noel chính là nhân tố với khả năng bù trừ cho khiếm khuyết của Hỗ trợ sư nói chung và Diễn giả nói riêng--yếu kém về chiến đấu cá nhân. Khỏi phải nói gì thêm, cậu ta có thực tài, và thậm chí là còn hơn thế nữa. Nếu Noel có thể trở thành đồng đội của chúng ta, thì giấc mơ về Thất tinh Regalia sẽ không còn là bất khả thi n--.
- K-Khoan, ngừng một chút đã!
Leisha lúng túng xua tay, ra hiệu cho Gareth tạm thời đừng nói tiếp.
- Thất tinh Regalia!? Anh có đang tỉnh táo không đấy!? Sao có thể cơ chứ!?
Thất tinh Regalia--danh hiệu chỉ được trao cho một nhóm nhỏ các Bang hội mạnh mẽ bậc nhất đã đạt được vô số những thành tích đáng nể trọng, và vượt trội hơn hẳn so với các Bang hội khác tại Đế quốc. Quyền lực, sức mạnh, tài chính, địa vị xã hội của Thất tinh Regalia hoàn toàn không thua kém gì giới quý tộc thượng lưu của Đế đô. Chính vì thế nên việc một tổ đội Tầm thủ thường tình và không mấy nổi trội như Chớp giật mà lại liều lĩnh hướng tới danh hiệu này thì đúng là chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
- Nếu là về Noel, thì tôi hoàn toàn có thể hiểu tại sao anh lại muốn biến cậu ấy trở thành đồng đội của chúng ta. Chiêu mộ nhân tài vốn dĩ không phải chuyện gì quá mới mẻ trong giới của chúng ta, đặc biệt là khi Noel lại rất phi thường nữa. Nhưng bỗng dưng vô duyên vô cớ, anh bảo tuyển dụ cậu ấy về để nhắm tới danh hiệu Thất tinh Regalia ư? Chúng ta thậm chí còn chưa thành lập Bang hội đâu đấy!
Leisha nói cứ xa xả, xa xả không ngừng nghỉ, nhưng trông Gareth vẫn giữ được vẻ bình thản trên khuôn mặt.
- Tất nhiên, đó cũng chỉ là giả thuyết thôi. Nhưng nếu sức mạnh của chúng ta có thể tăng tiến tột đỉnh, và tôi phải nhấn mạnh lại là thiếu vắng sự góp sức của người như Noel, sẽ rất khó để làm được vậy, thì chắc chắn một điều rằng: Tất cả những mục tiêu mà đáng lẽ ra là không thể, nhất định rồi sẽ trở thành có thể.
- T-Thì cũng đúng, nhưng dù thế...
- Lại nói, đối với một Trị liệu sư như tôi, gia tăng thêm tỷ lệ sống sót cho đồng đội mình chính là nghĩa vụ và trách nhiệm buộc phải hoàn thành. Và tăng cường chiến lực tổng thể cả tổ đội cũng chính là một phần trong đó...Dù rằng khả năng có hạn nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết có thể.
- Ư-Ừmm...
Khi Leisha vẫn còn đang chần chừ không biết trả lời thế nào, thì Gareth mỉm cười rồi nói.
- Đúng như tôi nghĩ, Leisha, cô phản đối ý kiến tuyển dụ Noel đúng không?
- ....Thực lòng mà nói thì, có lẽ là thế thật.
Noel xuất chúng tới cỡ nào, có khi Leisha còn hiểu rõ hơn cả Gareth nữa là, thế nhưng đấy là nếu xét đến cái tài của cậu ta. Sự thật là Noel không phải kiểu người mà Leisha muốn cùng tham gia trong một tổ đội cho lắm. Tạm không nói về tính cách khó ưa đó, thì Leisha lại càng không thể chịu đựng được bầu không khí u ám và sặc mùi nguy hiểm xung quanh cậu ta. Như thể là bất cứ vấn đề nào có cậu ta nhúng tay vào cũng sẽ trở thành điềm gở vậy.
- Mà, ngay từ đầu thì, liệu chuyện đó có khả thi không? Vì Noel vốn dĩ đang là thành viên đắc lực của Lam Âm rồi mà.
- Theo như quan sát của tôi, tổ đội đó sẽ không trụ được lâu đâu.
- Tại sao chứ?
- Nếu đổi lại là Noel thì mọi chuyện sẽ khác, thế nhưng đội trưởng của bọn họ lại là Lloyd. Anh ta không có khiếu làm lãnh đạo, mặc dù tôi cũng phải công nhận rằng Lloyd là một Tầm thủ xuất sắc. Khả năng dẫn dắt người khác của anh ta cùng lắm thì nhỉnh hơn mức trung bình một chút thôi. Ví như lúc Wolf tới bàn họ gây sự chẳng hạn, hành động của Lloyd đã chứng minh suy luận đó của tôi rồi. Thế nên, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện cho mà xem.
- Vậy ý anh là sẽ chiêu mộ Noel khi mà Lam Âm đã giải thể à....
- Tạm vậy đã. Mặt khác, tôi còn cần sự đồng thuận của các thành viên khác về vấn đề này nữa. Dù rằng vẫn còn ngày rộng tháng dài, nhưng nếu được thì tôi muốn chúng ta tiến xa và tiến nhanh nhất có thể. Không riêng gì Lam Âm, các tổ đội máu mặt khác cũng hoàn toàn có thể vượt mặt chúng ta bất cứ lúc nào nếu chúng ta cứ duy trì tốc độ phát triển chậm chạp như hiện giờ.
Leisha khoanh tay, suy xét lại mọi chuyện thật cẩn thận.
Nếu theo đúng như lời Gareth vừa nói, thì xem ra không có vẻ gì là anh sẽ chiêu mộ Noel về Chớp giật bằng bất cứ giá nào rồi. Tất cả chỉ là "nếu có thể" mà thôi.
Vậy còn những người khác thì sao?
Cô chắc mẩm rằng Wolf nhất định sẽ đồng ý. Mà có lẽ không chỉ là đồng ý thôi đây, anh sẽ cố gắng hết sức để biến Noel thành đồng đội của họ là đằng khác. Cứ nhớ đến chuyện đã xảy ra tối nay là đủ hiểu rồi. Mà, nếu như Wolf đã chấp thuận thì các thành viên còn lại cũng chẳng có lí do gì để phản đối cả. Thực sự thì Leisha không thể nào tưởng tượng ra việc ai đó có ấn tượng xấu về Noel như cô cả.
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là Leisha sẽ trở thành người duy nhất trong đội phản đối việc này. Hay là Gareth đã nhìn thấu suy nghĩ đó của cô nên mới bàn trước với cô chăng? Nghĩ lại thì, tất cả đều đồng ý mà riêng mình lại phản đối thì cũng khó xử nữa. Trường hợp tệ nhất là Leisha có thể rời khỏi Chớp giật. Vì lo lắng viễn cảnh đó sẽ xảy đến nên Gareth mới hành xử như vậy.
Leisha rất vui vì Gareth chu đáo và cầu toàn đến vậy, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy có chút hơi không thoải mái vì như thế chẳng khác nào cô đang kéo cả tổ đội đi xuống.
- ....Vậy được, tôi hiểu rồi. Tới lúc đó, tôi cũng sẽ đồng ý.
Thế nhưng, cô lại nói thêm.
- Nhưng phải đợi Lam Âm tan rã trước rồi mới bàn với mọi người sau nhé. Dù gì thì, rất có thể, tôi sẽ trở thành người duy nhất trong đội phản đối chuyện này, nên cũng rất khó để tôi có thể thay đổi quan điểm trong một sớm một chiều được.
- Đã hiểu. Nếu cô đã muốn thế thì tôi cũng theo.
Leisha bắt đầu căn nhắc xem mình có nên điều tra kĩ càng về Noel hay không. Nếu cậu ta có vấn đề gì thì chuyện này buộc sẽ phải bỏ ngỏ giữa chừng. Chắc hẳn Gareth cũng hiểu rất rõ điều đó.
Hướng tới đỉnh cao không phải là xấu. Nhưng hơn thế nữa, Leisha không muốn cuộc sống tương đối thoải mái hiện tại của mình bị xáo trộn hay gì đâu.
------------------------------------------------------
------------------------------------------------------
- Ồồồ, đây rồi. Hôm nay cũng đúng giờ ghê ta.
Lesha đang đứng trên đỉnh bức tường thành bao bọc lấy Đế đô rộng lớn đến choáng ngợp.
Tại nơi đây hoàn toàn có thể bao quát được từng ngõ ngách, từng cung đường, con phố, và chính quyền cũng mở cửa cho người dân tùy ý tham quan nữa. Vào trường hợp báo động khẩn cấp, thiết bị phòng thủ được lắp đặt bên trong bức tường thành sẽ được kích hoạt và phát động một lớp rào chắn ma thuật dày đặc bảo vệ toàn bộ Đế đô, thế nhưng may mắn thay, kể từ khi Đế đô hiện tại được tu bổ tôn tạo lần cuối, người ta vẫn chưa phải sử dụng đến chức năng này bao giờ.
Hiện tại là 5 giờ sáng. Bầu trời hừng đông đã bắt đầu chuyển sang màu lam nhàn nhạt.
Cổng thành mở ra lúc 5 giờ sáng này và sẽ đóng lại vào 8 giờ tối. Chính vì thế mà dù trời vẫn còn đương tối mờ, nhưng đã có rất nhiều xe thồ, ngựa hàng, đoàn người đang nối đuôi nhau tỏa ra khắp tất cả các cổng thành của Đế đô.
Một cậu trai trẻ tuổi có mái tóc đen, đối tượng theo dõi của Leisha, cũng làm trong số đó.
Noel Stollen.
Cậu ta là thành viên của Lam Âm, tổ đội tân binh đang nhận được rất nhiều tiếng tăm và sự chú ý trong giới Tầm thủ.
Noel xuất hiện gần cổng thành, trên người là bộ quần áo đơn giản và gọn nhẹ, nom rất thuận tiện để di chuyển và vận động được dễ dàng, thế nhưng đừng trông mặt mà bắt hình dong. Chiếc áo gi-lê đó là đồ may, nhưng thực chất lại vô cùng nặng nề. Ấy là còn chưa kể đến bốn cái vòng sắt được đeo trên cổ tay, cổ chân của cậu ta nữa. Sau một hồi quan sát kĩ càng cách di chuyển cơ thể của cậu ta, Leisha ước chừng tổng cộng khối lượng những thứ đó kết hợp lại với nhau cũng phải lên đến gần 200 kg.
Mang vác từng ấy sức nặng là một chuyện, cậu ta thậm chí còn đeo lên mặt một lớp khẩu trang khá dày nữa, có lẽ là để hạn chế và kiểm soát nhịp độ hơi thở của mình hết sức có thể. Bằng cách gây thêm sức ép lên lá phổi vốn dĩ đang phải hoạt động cật lực như vậy, cậu ta sẽ đạt được hiệu quả ngang bằng hoặc có khi là vượt trội so với tập luyện cường độ cao. Đúng là mặc dù phương thức này khắc khổ hơn hẳn chế độ rèn luyện thân thể thông thường, nhưng đổi lại, cậu ta có thể tăng cường khả năng thể chất của mình lên đáng kể trong thời gian ngắn.
Noel bước ra ngoài cổng, khởi động một chút cho nóng người, rồi bắt đầu chạy dọc theo tường thành.
Nếu xét tới mấy thứ đồ trên người cậu ta, thì nhịp chạy như vậy cũng là khá nhanh rồi. Tính toán qua loa thì chu vi Đế đô sẽ vào khoảng 25 km. Như thường ngày thì Noel có lẽ sẽ quay trở lại xuất phát điểm ban đầu sau khi cậu ta đã hoàn thành xong vòng thứ nhất, khoảng một tiếng gì đó. Tiếp đó, cậu ta sẽ lại tiếp tục chạy thêm một vòng nhưng với tốc độ còn nhanh hơn vòng thứ nhất, luôn là như vậy. Đó chính là chế độ tập luyện buổi sáng của Noel--Chạy tổng cộng 50 km trong vòng chưa đầy hai tiếng.
- Ngày nào cũng như ngày nào, cậu kiên trì quá đấy nhỉ....
Leisha bất giác thốt lên, mắt vẫn đăm đăm dõi theo Noel với vẻ thán phục.
Từ khi cô bắt đầu công cuộc điều tra của mình đến giờ cũng đã được hai tháng rồi. Vậy mà suốt hai tháng qua, theo như Leisha quan sát được thì, bất kể một ngày nào, dù thậm chí là hôm đó tổ đội của cậu có nhận yêu cầu độ khó khăn chừng nào đi chăng nữa, Noel cũng tuyệt nhiên không bỏ lỡ một buổi tập luyện nào, không nề hà nắng mưa bão gió.
Leisha cũng công nhận rằng, đối với Tầm thủ thì rèn luyện cơ thể mình là nhiệm vụ bất ly thân. Nhưng, rất hiếm có ai có thể khắt khe với bản thân được như Noel, ngay cả ở Đế đô, vùng đất thánh của Tầm thủ này.
Đằng này, chạy bộ thôi là chưa đủ, trở về quán trọ rồi, cậu ta còn dành ra thêm hai tiếng nữa để tập luyện trong nhà nữa. Như thế mới hoàn thành một séc trong ngày đó thôi. Quan trọng hơn hết, Noel sẽ lặp lại chế độ như vậy vào buổi tối, sau khi đã xử lí xong tất cả yêu cầu mà tổ đội nhận được. Ngay cả Leisha cũng không ít lần nghĩ rằng Noel bị điên, mặc dù cô cũng là Tầm thủ đề cao rèn luyện giống cậu. Khối lượng những bài tập đó cũng quá ư là kinh khủng rồi.
Nhìn từ một góc độ khác, suy cho cùng, một Diễn giả chỉ có thể hoạt động thật sự tích cực và đóng vai trò chủ chốt trong trận chiến chừng nào họ đã trải qua những gì mà Noel đang làm ngay lúc này đây một cách hoàn hảo mà thôi. Đó là lí do tại sao Hỗ trợ sư thông thường luôn bị khinh miệt và đối xử tàn tệ như thể đó là lẽ tự nhiên vậy.
Họ vốn dĩ không cần phải đi xa tới mức trở thành Tầm thủ chuyên nghiệp rồi đem mạng sống ra đặc cược, nên cũng chẳng mấy ai đủ tài năng hay kiên trì để có thể xóa nhòa đi thứ định kiến đã thâm căn cố đế trong tâm trí của nhiều người rằng Chức nghiệp chiến đấu phân lớp Hỗ trợ chẳng qua chỉ là lũ kém cỏi bậc nhất cả.
- Không phải cứ sở hữu Chức nghiệp chiến đấu thì cả đời sẽ phải chiến đấu, nên là chuyện mới thành ra như vậy....
Nói đi cũng phải nói lại, cũng hiếm có ai lại lựa chọn một con đường đầy rẫy chông gai, thử thách như vậy. Ngay cả khi họ không nhập ngũ, hay trở thành Tầm thủ đi chăng nữa, thì về cơ bản, Chức nghiệp chiến đấu ban tặng cho họ một thân thể cường tráng và dẻo dai khác hẳn Chức nghiệp sản xuất. Ấy là còn chưa kể có vô số Kĩ năng Chức nghiệp rất hữu dụng trong đời sống thường ngày nữa, chỉ cần biết tận dụng đặc ân đó hết công suất thì họ hoàn toàn có thể tự tay chọn lựa những con đường nhẹ nhàng và dễ dàng hơn, những lĩnh vực mà họ biết chắc mình sẽ tỏa sáng.
Nếu vậy, thì tại sao Noel phải cố gắng đến tuyệt vọng như vậy cơ chứ? Sao cậu lại phải dấn bước vào khó khăn gian khổ như vậy?
Leisha đã hiểu rõ lí do tại sao sau một lần tình cờ nghe được cuộc hội thoại giữa các thành viên Lam Âm.
- Tôi sẽ trở thành Tầm thủ tuyệt vời hơn bất cứ ai...Đó là lời hứa của tôi đối với người ông quá cố của tôi...
Giọng nói của Noel khi ấy nghe nghiêm túc và đa cảm tới nỗi nó khiến cho cô cảm thấy thật tội lỗi vì đôi tai Tiên tộc thính nhạy của mình, và Leisha nghĩ như thế thì chẳng khác nào nghe lén cả. Mặc dù rằng sau đó, cậu lại quay trở về thái độ lạnh lùng vốn có của mình ngay tắp lự, nhưng điều đó chỉ khiến cho những lời mà cậu thốt ra càng thêm chân thực hơn mà thôi.
Hay nói cách khác Noel đã tự nguyện lựa chọn con đường này là để giữ lời hứa với người ông đáng kính đã mất của mình.
Khi biết được sự thật động trời ấy, Leisha đã bị sốc nặng. Nếu nói rằng đó là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời dài 34 năm kể từ khi cô được sinh ra đến giờ cũng không ngoa.
Nhưng như thế thì không có nghĩa Noel là một người tài đức vẹn toàn. Thay vào đó, xuyên suốt công cuộc điều tra của mình, Leisha thậm chí còn phát hiện ra Noel có quan hệ mật thiết với Gia tộc Bargini, một tổ chức Yakuza máu mặt ở Đế đô. Nhưng kì quái ở chỗ, giờ đây cô không còn có nhiều ác cảm với cậu giống như trước đây nữa.
Có lẽ là bởi vì Noel sở hữu một thứ Leisha không tài nào có được chăng? Ngọn lửa nhiệt huyệt cháy bỏng luôn rực hồng trong trái tim cậu chính là 『Đam mê』 mãnh liệt luôn sẵn sàng dốc hết sức ra để ngấu nghiến tất cả và tiến lên phía trước.
Nói đoạn, Leisha thở dài, rút ra một cuốn tiểu thuyết trinh thám vừa mang theo ra đọc trong lúc đợi Noel quay trở lại.
Một tiếng trôi qua nhanh như thoi đưa, chẳng mấy chốc bóng dáng Noel đã xuất hiện từ đằng xa kia. Tuy vẻ mặt không biểu lộ ra, nhưng chắc hẳn cậu đã thấm mệt rồi. Tuy nhiên, như vậy vẫn là chưa đủ, vì Noel vẫn còn thêm một vòng chạy nữa thì mới kết thúc một phần của các bài tập rèn luyện thân thể trong ngày hôm nay.
Cứ khi rảnh rỗi là Leisha lại ngồi quan sát Noel tập luyện từ đằng xa, gần như là ngày nào cũng như ngày nào. Ban đầu, cô chỉ coi đó là nghĩa vụ của mình để có thể thu thập thông tin về đối thủ cạnh tranh của Chớp giật mà thôi, nhưng dần dà, nó đã trở thành thói quen hàng ngày của cô tự bao giờ không hay. Vốn dĩ Leisha có một nét tính cách mà không được khuyến khích cho lắm. Đó là cô thường không hay đếm xỉa tới chuyện bản thân phải cố gắng để hoàn thành xuất sắc một công việc nào đó đã đề ra từ trước. Nhưng những lúc như thế này, được tận mắt chứng kiến cảnh ai đó đang dồn hết sức lực vì mục tiêu mà mình theo đuổi như vậy, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bên trong mình dâng trào lên một nguồn động lực mãnh liệt đến khó tả.
- Khi nào cũng được, đúng không?
Leisha nhìn thấy Noel đang quay trở lại sau khi đã hoàn thành xong vòng chạy thứ hai. Tổng thời gian của ngày hôm nay là một giờ và 52 phút. Cậu không đột ngột dừng lại ngay lập tức khi vừa về tới đích, mà từ từ giảm tốc để cơ thể của cậu bắt đầu làm quen với nó. Một lúc sau, Noel đứng lại, hít thở thật sâu, và cứ lặp đi lặp lại như thế, còn khẩu trang thì vẫn đeo trên mặt chứ chưa gỡ ra vội.
- Phư phư, hôm nay cậu cũng làm tốt lắm.
Khi Leisha dịu dàng thì thầm từ trên cao kia, thì bỗng có bóng dáng một ai đó đang bước tới chỗ Noel. Đó là Tania, đồng đội của cậu, một cô nàng xinh đẹp với mái tóc dài óng mượt cùng đôi gò bồng đào tuyệt vời tới nỗi khiến cho ai cũng phải ngoái lại nhìn.
Tania mỉm cười, đem cho Noel một chiếc khăn và cả đồ uống nữa, còn Noel thì đón lấy chúng sau khi đã cởi bỏ khẩu trang của mình ra. Vẫn là khung cảnh quen thuộc hàng ngày. Tuy Tania không bao giờ tập luyện cùng Noel, nhưng cứ mỗi khi buổi chạy kết thúc thì cô luôn luôn mang đủ thứ đồ tới cho cậu.
Nhìn thôi là biết Tania quan tâm Noel cỡ nào rồi. Thế nhưng mà, Tania thì lại đang hẹn hò lãng mạn cùng với Lloyd. Hai người họ đã bắt đầu công khai từ tầm khoảng một tháng trước rồi kia. Thế nên, dù rằng cô luôn tỏ ra quan tâm tới Noel, thì hẳn đó phải là cảm tình mến mộ giữa đồng đội với đồng đội mà thôi. Leisha đoán vậy, chứ cũng không dám chắc. Cũng có khả năng rằng cô chỉ đang cố trở thành một người chị gái đối với Noel thậm chí còn trẻ tuổi hơn cô nữa kia.
Nói thì nói thế, chứ Leisha cũng đắn đo không biết rằng có phải là Tania thực sự đem lòng thương thầm Noel chứ chẳng phải Lloyd hay không nữa.
Mọi chuyện sẽ khác nếu cô thu thập được thêm bằng chứng. Nhưng rốt cuộc, đó chỉ là trực giác phụ nữ mách bảo cô vậy thôi.
Cơ mà, con người ta vốn là những sinh vật cứ thỉnh thoảng là lại hành động trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của mình để có thể từ bỏ thứ mà mình nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể đạt được, nhưng bởi vì không thể đưa ra một quyết định rõ ràng và tách bạch, nên họ sẽ lại tiếp tục gắn bó và níu kéo dông dài thêm nữa. Leisha không rõ liệu có phải rằng Tania cũng đang như thế hay không, nhưng cô cho rằng có khi lại đúng như vậy thật.
Còn về phần Noel Stollen, thì cậu hoàn toàn khắc kỷ tuyệt đối. Cậu không ngần ngại để biến giấc mộng đẹp của mình trở thành sự thực bằng bất cứ giá nào, và tất nhiên là cậu cũng luôn sẵn sàng gạt bỏ những thứ ngáng đường mình không hề thương tiếc. Lịch sự mà nói, thì Noel đơn thuần, còn đâu nói thẳng ra là cậu ta hoàn toàn không có nhã hứng để tâm tới cảm nhận của người khác.
Trên hết, bởi vì lúc nào cậu ấy cũng tự nhủ rằng mình cần phải chủ tâm cẩn trọng trong mọi việc, nên ắt hẳn cậu sẽ không đời nào để mình vướng vào một thứ nhập nhằng và rối rắm như tình cảm yêu đương đâu.
Chính vì thế, Leisha hoàn toàn có thể hiểu được Tania cảm thấy thế nào khi kiên trì theo đuổi một người dẫu biết điều đó thật sự vô vọng. Đó là tâm lý chung của bất kỳ ai.
- Chắc cũng đến lúc phải về rồi nhi?
Leisha đứng dậy, vươn vai một chốc, rồi mới đặt lại cuốn tiểu thuyết nọ vào túi xách của mình.
Bình minh đã ló rạng, nên cũng có thể nói rằng ngày mới đã chính thức bắt đầu, chắc phố xá lại sắp nhộn nhịp đông vui như mọi thường rồi đây. Hơn nữa, hôm nay Leisha còn được nghỉ và không phải hoạt động Tầm thủ nữa, nên vẫn còn rất nhiều việc mà cô cần làm cho xong.
Cô không thể theo dõi Noel mọi lúc mọi nơi được. Mặt khác, Leisha đã điều tra được thông tin mà mình cần rồi, nên có lẽ sau ngày hôm nay, cô cũng nên kết thúc thói quen quan sát Noel tập luyện từ trên tường thành này đi thôi.
- Mình không thể~ lúc nào cũng lo lắng~ về người khác đâu~, thế đó hả~?
Leisha thích chí ngân nga, đoạn, cô lấy đà rồi nhảy thẳng từ trên tường thành xuống dưới thật lẹ làng. Cao thì có cao, nhưng đối với cơ thể dẻo dai và khéo léo của cô thì đó hoàn toàn không thành vấn đề.
Thế nhưng, muốn nói gì thì nói, điều cô vừa làm thực sự vô cùng nguy hiểm....
- Êi này--!! Tên nào đấy hả!? Đừng có mà nhảy từ tường thành xuống như thế chứ!!!
...Tới nỗi đã nhiều lần cô khiến cho mấy cảnh binh đứng canh gác gần đó phải nổi đóa lên.
- T-Tôi xin lỗi mà~~!
Leisha bất giác kêu lên một tiếng rồi phóng như tên bay. Nếu bị cảnh binh bắt được, có khi ngày nghỉ quý giá hôm nay của cô sẽ tan thành mây khói mất. Thế nên tốt nhất là nên cao chạy xa bay ngay lập tức đi thì hơn.
Cô tăng tốc, rồi lẩn vào trong đám đông đang chen chúc trên phố, bỏ xa mấy tên cảnh binh đang vô vọng đuổi theo đằng sau. Hồi lâu, Leisha thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên--.
- Hả? Hình như kia là Ophelia mà?
Vừa ngước lên thì ánh mắt cô bắt gặp mái tóc vàng dâu quen thuộc đang đứng ở đằng xa.
- Chị Ophelia~!
Khi Leisha vừa chạy tới vừa gọi giật lại, thì Ophelia giật mình, quay sang nhìn cô. Thế nhưng, Leisha một thoáng ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đang đẫm nước mắt, hai má đỏ bừng, còn mắt thì sưng lên.
- C-Có chuyện gì thế!?
Leisha lo lắng hỏi, nhưng Ophelia không trả lời ngay mà lấy tay gạt nước mắt đang lăn trên gò má mình rồi nói.
- À, ừm, là em hả, Leisha...Chỉ là, chỉ là, một cô bạn đã gặp chuyện không may, em thấy đấy, nên...
- Ơ, l-liệu em có quen người đó không?
Vậy là có ai đó vừa mới chết sao? Khi đang cố điểm qua một lượt những người bạn mà cả hai cùng quen biết trong trí nhớ mình thì trái tim Leisha bất chợt nhói lên đau đớn, như thể nó đã ngừng đập trong thoáng chốc vậy.
- Ừm, trước đây em gặp cô ấy một lần rồi. Irene, đồng tộc của chúng ta, là ca kĩ làm việc tại một quán bar khá lớn. C-Chị vừa nhận được tin báo bằng thư cú từ cảnh binh nói, nói rằng cô ấy đã mất tại nhà riêng hồi qua...
- Irene ư...
Cô ấy không sống cùng làng với hai chị em Leisha, nhưng cô và Ophelia qua lại cũng rất thân thiết. Cô là một nữ Tiên cực kỳ xinh đẹp sở hữu giọng hát thánh thót tựa chim rừng. Leisha vẫn còn nhớ Irene là một người kiệm lời, nhưng cô luôn mỉm cười dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nếu Ophelia hoạt bát và năng động được sánh với mặt trời, thì có lẽ Irene chính là mặt trăng nhẹ nhàng, trầm lắng giữa trời đêm ngàn sao. Ngay bây giờ đây, Leisha thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười đoan trang đó đang đứng ở ngay trước mắt mình vậy.
- Bọn chị rất thân, em biết mà, nên là, hai đứa đã đăng kí trở thành người bảo lãnh cho nhau, nê-nên...
Ophelia không thể nói hết câu mà khóc nấc lên, nước mắt lại ứa ra không ngừng. Leisha nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Ophelia.
- Ophelia à, gắng gượng lên nào. Irene vẫn đang đợi chị đấy, nên ít nhất, cho đến lúc tới được nơi chị ấy đang nằm, chị cũng phải mạnh mẽ lên mới được. Em cũng sẽ giúp đỡ hết mức có thể. Nên đừng khóc nữa, nhé.
- ....Cảm ơn em. Đúng nhỉ, lúc nào cũng khóc lóc như vậy thì thật chẳng hay chút nào. Irene mà nhìn thấy chắc sẽ cười chị mất.
Ophelia đứng thẳng, rồi hít một hơi thật sâu.
- Rồi, ổn rồi. Đi thôi nào.
Nói thì nói vậy, nhưng với Ophelia thì cô trông chẳng có vẻ gì là ổn cả. Đây là lần đầu Leisha thấy Ophelia suy sụp tới vậy.
Khi đang dìu Ophelia đã bắt đầu tự mình bước đi kia, thì đột nhiên trong đầu Ophelia bật ra một câu hỏi.
- Chị Ophelia, tại sao Irene lại mất đột ngột như vậy?
- ...Họ nói là cô ấy bị suy tim cấp.
Suy tim cấp--Đúng như cái tên, căn bệnh xảy ra khi chức năng tim mạch dần dần suy giảm theo thời gian. Nguyên do chủ yếu là áp lực hoặc lối sống không lành mạnh.
- ...Nhưng lạ lắm.
- Hả, cái gì lạ cơ?
- Tiên tộc cũng có khả năng bị suy tim cấp, nhưng không giống với con người, căn bệnh này chỉ giới hạn ở những người đã tuổi cao sức yếu mà thôi. Còn Irene thì vẫn còn trẻ, cậu ấy bằng tuổi chị mà. Nên chuyện này, ừm, chị thấy chuyện này hơi khó tin....
- Cũng...cũng đúng.
Tiên tộc sở hữu hình thể dẻo dai và săn chắc hơn so với đại đa số các chủng tộc có trí khôn khác. Tạm không nhắc tới những Tiên gần đất xa trời đã đến tuổi xưa nay hiếm ra thì Tiên tộc ít khi ốm đau. Đúng như Ophelia, một nữ Tiên còn trẻ như vậy mà lại đột tử vì suy tim cấp thì đúng là quái lạ.
Tuy nhiên, Irene cũng giống như Ophelia và Leisha, cô sống tại Đế đô, một thành phố tấp nập và ồn ã. Khả năng thích nghi khi môi trường sống quen thuộc bỗng dưng thay đổi của Tiên tộc vốn đã rất kém, nay lại phải gồng gánh thêm nhiều áp lực, lo toan bộn bề, thì sẽ rất dễ gây ra stress, một trong hai nguyên nhân chủ yếu của suy tim cấp, nên tính ra cũng không phải là không có khả năng đó.
Khi Leisha đang định nói vậy thì Ophelia đã mở lời trước tiên, khuôn mặt cô ánh lên vẻ nghiêm túc khác thường.
- Nếu đúng như chị lo lắng...thì có lẽ, Irene đã bị kẻ khác giết hại.