“Cảm ơn mọi người đã theo dõi ngày hôm nay. Hãy gặp lại nhau khi những bông tuyết nhẹ nhàng rơi.”
Bình luận
:Otsu
:Hôm nay cũng tuyệt lắm nha!
:Dù bà nói là khi tuyết rơi, cơ mà gần đây bà stream mỗi ngày luôn ấy. Bà chăm ghê á…
:Ngày nào cũng có tuyết rơi mà mọi người, đọc bầu không khí đi!
:Tuyết rơi mỗi ngày … thật kỳ lạ nhưng cũng thật dễ chịu.
Khi những dòng bình luận dừng lại thì tôi cũng kết thúc buổi stream của mình.
“Hmm?”
Có vẻ dàn PC của tôi lại dở chứng rồi, nó cứ giật giật mãi.
“Mồ…”
Tôi nhấn loạn xạ các nút nhưng chả nhận lại được phản hồi gì. Tôi cũng không phải là người rành về máy tính nên cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
“Ồ!”
Dù không hiểu cho lắm nhưng có vẻ màn hình stream đã đóng lại rồi, tốt lắm tốt lắm.
“Haizzz”
Tôi thở dài đầy bất lực rồi rời khỏi ghế, đi lòng vòng trong căn hộ một người của mình rồi tiến đến mở tủ lạnh. Đây cũng chính là lúc tôi rời bỏ thân phận Kokorone Awayuki và trở về thành một con nhỏ 20 tuổi vô công rồi nghề tầm thường, Tanaka Yuki.
….Đúng vậy đó, tôi thất nghiệp. Tôi cũng không học đại học hay làm bất cứ công việc bán thời gian nào cả, một Neet thuần túy luôn… Đừng có nhìn tôi với ánh mắt thất vọng như thế, tôi có lý do chính đáng mà, được chứ? Sau khi tốt nghiệp cao trung, tôi đã làm cho một công ty đen 100%. Những tháng ngày ở đó, tôi chẳng khác gì một cái giẻ lau bị bóc lột, trở thành một người chỉ tồn tại trong xã hội với đôi mắt vô hồn. Trong khoảng thời gian tăm tối đó, thứ duy nhất nâng đỡ trái tim tôi chính là một công ty quản lý Vtuber mới nổi, và giờ thì nó đã trở thành một trong những công ty hàng đầu trong nước, [LiveOn]. Ở đó có rất nhiều Vtuber, với những tính cách sôi nổi của mình, họ đã tạo nên một thế giới vô cùng hỗn loạn đầy mê hoặc, và tôi đã ngay lập tức bị nó hấp dẫn. Dù mỗi ngày tôi không có quá nhiều thời gian rảnh nhưng vẫn dành hết mớ thời gian đó chỉ để theo dõi họ thôi ấy. Tôi đã hoàn toàn chìm đắm đến mức xem đó như lẽ sống của mình vậy.
Làm việc cật lực nhưng chỉ nhận lại những đồng lương ít ỏi cùng sức khỏe tinh thần đang ngày càng kiệt quệ, tôi thật sự đã đi vào một đường hầm không lối thoát. Bỗng đến một ngày, một thông báo xuất hiện mang đến cho tôi một tia sáng của hy vọng.
<<Buổi thử giọng tuyển dụng LIVER thế hệ thứ ba!!!>>
Thật lòng thì, tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ không thành đâu. Và trên thực tế, tôi đã rối đến mức chẳng nhớ mình đã nói những gì trong buổi phỏng vấn ấy nữa. Nhưng rồi, số trời đã định, tôi đã đậu bằng một cách thần kỳ nào đó. Và thứ được trao cho tôi là một thân phận hoàn toàn mới cùng cái tên Kokorone Awayuki.
Đó là một cô nàng khá cao với mái tóc đen trải dài tới ngang lưng. Người con gái ấy còn sở hữu làn da trắng tinh khôi tựa màu tuyết cùng với đôi mắt màu tím nhạt chất chứa nhiều tâm tình, một cảm giác thật sự khó tả khi nhìn về phía đôi mắt ấy.
Chị quản lý đã nói với tôi như vậy nè “người vẽ minh họa cho nhân vật này đã lấy em làm mẫu đó, Tanaka-san”. Tôi thật sự không nghĩ rằng mình xinh xắn dữ vậy đâu… Nhân tiện thì, sau khi qua được buổi thử giọng cho thế hệ thứ ba thì tôi bái bai cái công ty mà tôi đang làm việc liền tức thì luôn. Chắc là sẽ có người nói mấy câu kiểu “sao bà lại…” thế này thế nọ, nhưng mà nha, làm vtuber cũng cực lắm đó mấy người biết không? À há, bởi vậy nên tôi cũng đành chịu thôi.
…Nói xạo đó, tôi xin lỗi nhưng một cô gái với cái tinh thần mỏng manh yếu đuối như tôi thì việc tiếp tục công việc ở đó là hoàn toàn không thể…
Nhưng mà từ giờ trở đi, tôi sẽ dùng thân phận Vtuber của mình để stream và trở nên nổi tiếng! Không bao lâu nữa, tôi sẽ hái ra tiền và sẽ trở thành Uhahahahaah và Hyaaahahaa~~~~!!!!!! Đó là khoảng thời gian mà tôi đã nghĩ rằng mình có thể biến cái giấc mơ đầy tham vọng tựa thần tiên ấy thành sự thực. Nhưng hiện thực tàn khốc, tôi đã không nổi tiếng. Tôi còn chẳng có một chút gì nổi bật. Đó luôn là một vấn đề nan giải trước khi tôi tính đến việc kiếm ra tiền. Ba tháng đã trôi qua kể từ khi tôi debut, nhưng khi so sánh với các LIVER khác trong gen 3 thì số người theo dõi cũng như số người xem của tôi đều thấp hơn họ một nửa. Nó không những không tăng lên theo thời gian mà thậm chí còn thụt lùi nữa chứ. Như đã nói trước đó, tôi là một đứa vô công rồi nghề, nhưng mà trong ngành công nghiệp này thì người ta đâu có nghĩ các Vtuber nhàn rỗi như vậy đâu. Cơ mà thật sự chả có đồng nào chảy vào túi của tôi cả. Tôi hiện đang cố gắng sống sót với số tiền tiết kiệm ít ỏi mà tôi có được khi còn làm ở công ty đen ngày xưa, và nó cũng đang dần cạn kiệt mất rồi.
“Đúng như mình nghĩ, mình không đủ thú vị mà…”
Chị quản lý nói với tôi rằng “Yuki-san à, em chỉ cần là chính mình thôi!” Tôi cũng đã được khuyên như vậy rất nhiều, cơ mà, họ có thể mong chờ thứ quái gì từ một người như tôi chứ…? Hơn nữa, “là chính mình” là thế nào cơ chứ? Họ biết gì về con người thật của tôi sao? Không đâu, hẳn là mình đã làm gì đó điên khùng ở buổi phỏng vấn rồi nhỉ? Càng nghĩ tôi chỉ càng cảm thấy đau đầu mà thôi, lại còn vụ khoản tiết kiệm của tôi sắp cạn nữa chứ, vừa đau đầu vừa đau lòng mà. Đối với tôi thì ngoài Vtuber ra thì vẫn còn một thứ khác có thể khiến tôi cảm thấy tốt hơn, và nó đang được cất giấu phía sau chiếc tủ lạnh này đây.
“Mồ, mình không thể sống nếu thiếu thứ này mất…”
Thứ thức uống tà ma chẳng có hại gì ngoài việc khiến bạn say bí tỉ…Khi tôi uống thứ này thì mọi phiền muộn sẽ ngay lập tức tan biến cho xem…
Đúng vậy đó, nó là Strong Zero!