“..........Uuuuuu oaaaaa”
Tôi nheo mắt lại, ánh nắng hắt vào từ khung cửa sổ như muốn thiêu đốt tôi nếu tôi muốn nướng tiếp vậy.
“Ọeeeeeeeeeee…….”
Aaah, tệ thật, mấy cơn buồn nôn như đang muốn giương cờ khởi nghĩa trong cơ thể tôi đây này. Nhậu nhẹt với Stozero sảng khoái thật đấy, nhưng ai đó có thể chỉ tôi cách giải quyết dư âm sau cơn say này được không? Cơ mà, oải thì oải nhưng nhậu thì vẫn nhậu à nha. Mỗi buổi sáng của tôi đều như vậy cả đấy. Cũng vì thế nên việc cơ thể tôi rã rời đã trở thành một thường lệ không thể thiếu rồi. Tấm thân ngọc ngà này của tôi sẽ bị khủng hoảng nếu cố gắng thay đổi nó mất. Và lỡ như tôi mà nhậu trên stream thì mấy dòng bình luận chắc hẳn sẽ đầy rẫy những câu đại loại như “Hả? Gì???”. Có nằm mơ thì việc đó cũng chẳng bao giờ xảy ra đâu nhá. Trong khi làm việc, tôi luôn chắc chắn rằng mình đã tươm tất nhất có thể nên sẽ không có chuyện bản thân sử dụng thức uống tà đạo kia đâu ha.
“A?”
Vào sáng sớm như thế này, khi tôi đang chậm rãi lết xác đi kiếm cốc nước để uống thì bỗng chuông từ điện thoại lại reo lên liên hồi. Người gọi đến là chị quản lý của tôi, Suzuki-san. Cô ấy sẽ chạm mốc hai mươi tư tuổi trong năm nay và hiện đang là nữ quản lý thuộc lớp trẻ nhất trong [LiveOn]. Cô ấy luôn là người tiên phong trong việc xử lý các vấn đề phát sinh, cũng nhờ đó mà cô nàng đã trở thành một trong những quản lý có sự thăng tiến nhanh nhất trong công ty. Cô ấy luôn là người đảm đương cho đời sống cá nhân của tôi, nhờ vậy mà bản thân tôi có thể dành nhiều thời gian cho những hoạt động trong các buổi stream của mình hơn. Cô ấy là một người mà tôi mang ơn nhiều lắm luôn á. Chính cô nàng đã nói với tôi rằng bản thân cô ấy tự nguyện trở thành quản lý của tôi. Và khi tôi hỏi về lý do tại sao thì…
“Thì, chị nghĩ rằng ngoài chị ra thì không ai có thể theo kịp được một Yuki-san khi đã máu lên đâu.”
Nghe chị quản lý nói mà tôi không hiểu gì hết trơn ấy. Ở Suzuki-san toát lên khí chất và dáng vẻ của một người hướng ngoại, nên hẳn cô ấy sẽ không biết được một đứa lúc nào cũng lui cui trong nhà như tôi lại đang ngáo ngơ với những gì cổ nói đâu nhỉ?
“Em…nghe nè chị”
“A! Yuki-san! Tốt quá! Em đây rồi!”
Hửm? Có chuyện gì sao ta? Không giống như tôi, người đang trả lời điện thoại với cái giọng ngái ngủ, thì chỉ cần nghe giọng thôi tôi cũng có thể nhận thấy được là Suzuki-san đang cực kỳ hoảng loạn.
“Vâng, có chuyện gì…”
“Suỵttttttttt! Yên lặng nào! Thông tin cá nhân bị lộ ra là toang đó em. Vậy nên Yuki-san, giờ đừng nói gì hết. Bình tĩnh nghe chị nói này.”
“Hể?”
Suzuki-san cắt ngang, không cho tôi một chút cơ hội để nói tiếp cơ. Ủa mà “thông tin cá nhân”... Cụm từ đầy nguy hiểm đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào gương mặt đang mơ màng của tôi vậy. Hể…lẽ nào, tôi đã vô tình làm điều gì đó kinh khủng lắm sao?
“Rồi, bình tĩnh và nghe chị nói này, được chứ?…Làm ơn tắt stream đi.”
Làm ơn tắt stream đi
Làm ơn tắt stream đi
Làm ơn tắt stream đi
Những lời đó cứ trôi lòng vòng trong đầu tôi
Toang rồi, tôi quên tắt stream mất rồi…Trong trường hợp tệ nhất, những thông tin cá nhân có thể bị lộ ra ngoài, đây là một trong những vấn đề tối kỵ mà các Vtuber luôn phải đề phòng. Và thật ra thì vấn đề này còn có một mặt tối khác nữa. Với một người đã dành cả tuổi thanh xuân để stream thì tôi biết chính xác câu trả lời là gì mà. Trong hầu hết các trường hợp quên tắt stream, dù cho không để lộ những thông tin nguy hiểm thì cũng sẽ để lộ tính cách và con người thật phía sau màn ảnh mà thôi. Đau đớn thay, nhân vật của tôi chỉ là một vai diễn do tôi dựng nên. Có rất ít trường hợp người xem biết đến tính cách thật của các Vtuber. Và khi chúng bị lộ ra thì…
Họ sẽ bị người xem chọc ghẹo cho lên bờ xuống ruộng luôn.
“*Âm thanh của sự tuyệt vọng*!?!?!?!?!?!?!?!!?”
Ngay lập tức, trong đầu tôi liền hiện lên những gì đã xảy ra với cái PC cùi bắp của mình khi tôi đang cố kết thúc buổi stream ngày hôm qua. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tôi mò đến và bật màn hình stream lên. Trời đất mẹ ơi…
Bình luận
:Chào buổi sáng! Bà thấy gì chưa nè~?
:Nhậu nhẹt vui quá xá hen.
:Buổi stream này đã lên tầm cao mới về độ moe luôn rồi á, đỉnh của chóp luôn nha.
:LOL, đây chẳng còn là Awayuki nữa rồi, chắc chắn đây là Fubuki cơ www
:Okay, giờ là thời điểm chín muồi để bà làm Mama của Hikari-chan rồi đó.
:Đây là người phụ nữ đã so sánh buổi stream ASMR của đồng nghiệp với Stozero đó mọi người.
:Ngay khoảnh khắc này, không sai vào đâu được, tui đã được chứng kiến sự ra đời của một huyền thoại.
:Buổi stream này sẽ được lưu lại trong sử sách Vtuber cho xem.
:Sao những Vtuber tự nhận mình là seiso lại toàn những người yabai vậy nhở.
:Tui được trận cười chết đi sống lại luôn đó bà. Nhìn bà xõa mà không giữ hình tượng gì thật khiến người ta khó ghét mà.
:Dìa dia, muốn uống Stozero với tui hem?
“Cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy trời!!!!!!??????” - tôi hét lên trong sự hoang mang tột độ.
Mới sáng sớm thôi mà mấy cái bình luận đã nhảy như điên rồi, tôi đọc muốn lé con mắt luôn ấy. Thêm nữa, số lượt xem lại tăng cao đột biến, cao hơn nhiều so với con số trung bình của tôi luôn. Và khi nhìn kỹ thì, số lượt đăng ký trên kênh của tôi đã gần bằng với những đồng nghiệp khác rồi…à không, chính xác là, nó vẫn đang tăng phi mã và sẽ sớm vượt mặt họ thôi.
Aayy daaaa, toang thật rồi, đau đầu quá.
Bình luận
:Chúc mừng bà với top 1 trending Thế giới luôn nha~
:Má này này đã xâm chiếm cả thế giới chỉ với việc ngồi uống Stozero trước màn hình stream.
“Top 1 thế giới ư!?”
Trong cơn hoảng loạn, tôi lọ mọ ngó qua bảng xếp hạng trending trên NSN.
……Thiệt luôn hả, không thể tin được, không những ở Nhật Bản mà thậm chí là top 1 trending trên toàn thế giới đang là cái tên “Kokorone Awayuki”, và bên dưới đó là dòng chữ “quên tắt stream” cũng đang thuộc top trending.
Aaaaaah….Cha mẹ ơi…cứu con.
“Không hổ danh là Yuki-san. Từ những ngày đầu gặp em ở buổi phỏng vấn, chị đã tin rằng một ngày nào đó em sẽ bùng nổ, nhưng chị thực sự không ngờ lại là do quên tắt stream. Cái này thì ngoài dự đoán của chị rồi, nhưng rất đúng với phong cách của em đó nha. Từ giờ chị cũng sẽ cố gắng hơn nữa để hỗ trợ nhiều hơn cho em nha!”
Quá nhiều thứ đã xảy ra khiến tôi hoang mang đến mức không một chữ nào của Suzuki-san lọt được vào đầu cả. Aaa, mà đúng hơn là, dư âm của cơn say tối qua cộng thêm cảm giác khó chịu cùng lượng thông tin khổng lồ khiến dàn CPU chạy bằng cơm của tôi trở nên quá tải rồi, cơ thể tôi đang quéo đi rồi nè.
“uu…….uuuuguu…..”
Aaaa…Tệ rồi…Tệ thật rồi…
“*Âm thanh nhạy cảm cần được che lại*”
Trong lúc đang tha thiết “gọi chị Huệ” thì bằng một cách vi diệu nào đó, tôi cũng bấm được nút tắt stream. Nhân tiện thì, bên cạnh việc quên tắt stream, thì kiểu tắt stream nghệ thuật không đụng hàng của tôi cũng đã trở thành một huyền thoại khác với cái tên [tắt stream phong cách nôn mửa].
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy cơ chứ?
bão tuyết thuần khiết điên khùng ứng dụng mạng xã hội Kattata ở Nhật