“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này vậy trời?”
Tôi cứ ngồi lẩm bẩm như vậy trong khi nhìn số người chờ xem stream đang hiện ra trên màn hình, con số này là đủ để tôi tự gọi bản thân là một Vtuber top đầu luôn đó nha. Tôi cũng chả biết mình đã lẩm bẩm như vậy được bao lâu rồi nữa.
<Một lúc trước>
Sau mớ hỗn độn do việc quên tắt stream gây ra thì tôi đã gọi cho chị quản lí Suzuki-san để xin lỗi. Dù biết mọi việc xảy ra là do dàn PC dở chứng, nhưng cũng là trách nhiệm của tôi khi đã để lộ bộ mặt đáng xấu hổ của mình. Tôi biết bản thân đã gây ra chuyện gì nên nếu công ty nói rằng tôi có thể bị đình chỉ công việc stream thì cũng đành chịu thôi. Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ xem lại những thói quen tệ hại của mình và cố gắng giải quyết nó, và có lẽ tôi cũng phải chấp nhận từ bỏ stozero, thứ thức uống dị giáo đã ngấm vào trong máu, và trở thành một thứ cần thiết cho cuộc sống ảm đạm của tôi. Ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ nhưng…
“Em nè, việc quên tắt stream thì đúng là nên cẩn thận hơn, còn vấn đề nhậu nhẹt thì hoàn toàn ổn nhé.”
“Chị nói sao cơ?”
Thứ tôi nhận được lại là một câu trả lời hoàn toàn ngược lại.
“Hể, sao chị lại cảm thấy ổn với điều đó vậy chứ? Chị hiểu việc mà em đã phạm phải mà!? Nó là cả một thảm họa chứ không đơn thuần là việc sụp đổ hình tượng thôi đâu chị! Nó phải tầm cỡ như việc Ghandi trở thành nhà vô địch của “Vũ điệu xác thịt điên cuồng” trong Street Fighter đó chị!”
“Chả là, chuyện của Yuki-san thì cả công ty đã nhận định rằng nó sẽ xảy ra ở một mức độ nào đó rồi…”
“Dạ?”
Cái công ty này nói gì vậy trời? Ừ thì đúng là có rất nhiều LIVER ở công ty LiveOn, và cũng rất nhiều trong số họ nói rằng họ thích gì thì làm nấy thôi. Mấy con người không được bình thường đó cùng cái thế giới tưng tửng của họ đều tập trung hết lại đây cơ mà. Biết là vậy, nhưng mấy má cho rằng cái thảm họa này chỉ nằm ở một mức độ nào đó thôi hả?
“Chưa là gì đâu em, Yuki-san trong buổi phỏng vấn cho thế hệ thứ ba thậm chí còn tưng bừng khói lửa hơn bây giờ nữa đó, em biết không? Hay là em quên hết trơn rồi?”
“Trời mẹ ơi!? Ý chị là sao!? Em đã làm chuyện điên khùng gì trong buổi phỏng vấn cơ chứ!?”
“Ể? Em thiệt không nhớ gì luôn hả? Ấn tượng mà em để lại khi ấy còn khiến chị cảm thấy có gì đó rất sai ở Yuki-san tao nhã của bây giờ ấy…”
Cái thế lực siêu nhiên gì để khiến chị ấy vẫn nhớ dù đã ba tháng trôi qua từ hôm phỏng vấn cơ chứ!?
“Cơ mà chẳng phải là em cố tình tỏ ra nhã nhặn để chuẩn bị cho một cú quay xe ngoạn mục hả? Thiệt tình là chị đã luôn nghĩ vậy á.”
“Hông có đâu chịiiiiii!!!”
“Trong lòng chị á, em cứ như Han೦೦ Yuujiro hay Edaji೦೦ Heihachi vậy á.”
“Thiệt tình á……”
Tôi đúng là đã bối rối đến mức không còn chút kí ức nào về buổi phỏng vấn hôm ấy cả, nhưng…tôi đã làm cái quái quỷ gì trong một sự kiện quan trọng như vậy cơ chứ~!!!! Cơ mà, cũng nhờ vậy nên tôi đã biết được cái lý do thần thánh cho câu hỏi tại sao mình lại qua được buổi phỏng vấn rồi.
Mấy cha ở LiveOn đó nha, mấy người chắc chắn đã nghĩ mức độ nguy hiểm của tôi ngang tầm với cả chiến hạm Super Dreadnought luôn rồi chứ gì, bởi vậy mấy người mới thấy thú dị mà cho tôi vào đây mà, trời ơi á!!
“Mà chị cũng làm em bất ngờ ghê á, em không tin là chị lại nghĩ em bày mưu tính kế mấy cái trò quay xe bom tấn kiểu như vậy luôn đó…”
“Không hẳn đâu em, tụi chị đã luôn nghĩ đến cái việc đó ngay từ đầu rồi. Em biết đấy, tiêu chuẩn để tuyển chọn Vtuber cho LiveOn là những con người có thể TỎA SÁNG. Và tất nhiên là tụi chị cảm nhận được điều đó rất mãnh liệt từ em đấy, Yuki-san.”
“Giờ thì em thấy là em đang chìm nghỉm dưới vũng bùn hơn là tỏa sáng đó chị.”
“Không có đâu, em đang thực sự tỏa sáng đấy. Kokorone Awayuki bây giờ là tâm điểm của sự chú ý đấy. Chắc chắn là với sức ảnh hưởng này thì em cũng không tránh khỏi những bình luận tiêu cực được, nhưng cũng không đến nỗi phải căng thẳng đâu.”
Chị ấy nói đúng, tôi cũng không nghĩ là mình có thể thoát khỏi chuyện này được. Mà thật ra một lúc trước đó, tôi có tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại của mình rồi. Theo tôi thấy thì ngoài những cái bình luận chọc ghẹo thì những bình luận có thể cho là tiêu cực lại thật sự rất ít. Đúng hơn thì phần đông, có lẽ không chỉ cho vui thôi đâu mà họ thật lòng trông chờ vào buổi stream tiếp theo của tôi đấy.
“Mà dù sao đi nữa thì Yuki-san à, mọi người đang bắt đầu dành nhiều sự chú ý cho em hơn rồi á, khán giả cũng đang dần cảm nhận được sự thú vị và hấp dẫn của em nữa.”
“Dạ…mà thiệt vậy luôn hả chị?”
“Nếu không thì họ sẽ chẳng trông chờ vào buổi stream tiếp theo đâu em. Từ giờ, chị sẽ dõi theo tất tần tật các buổi stream của Yuki-san, nếu có gì không ổn thì chị sẽ dừng ngay lập tức, em đừng lo. Chẳng có lý do gì mà em lại không cho bản thân một cơ hội để ra khỏi lớp vỏ bọc đó đúng không?”
“Ra khỏi vỏ bọc ấy ạ…”
“Chị tin mọi chuyện sẽ ổn thôi em. Mà quan trọng hơn là giờ em cũng đâu còn đường lui nữa đâu đúng không? Nếu em lại trở về con người tao nhã trước đó thì mọi người nhất định sẽ cảm thấy hụt hẫng và mọi chuyện sẽ kết thúc đó, em hiểu hông?”
“Hic!”
Chị ấy nằm thóp tui rồi… Nói rồi chị quản lí cúp máy để trở lại với công việc của mình.
“Waaa!?”
Vừa mới kết thúc cuộc gọi với Suzuki-san, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng chuông lại reo inh ỏi. Người đang gọi đến là…bé Hikari-chan. Uwaaaaa thiệt là khó xử quá mà. Nhưng mà cũng không thể không nghe máy được… Được rồi, nhắm mắt đánh liều thôi.
“C-chị nghe nè?”
“Aaa! Buổi sáng tốt lành nha, chị Awayuki-chan! Và cũng chúc mừng chị nữa nè~! Thật quá bùng nổ luôn chị ha! Là top 1 thế giới đó chị! Hóa ra Awayuki-chan thường ngày là một người vui tính dữ vậy luôn á! Cảm giác chân thật đến mức em được một trận cười đã đời luôn đó chị!”
“À…ừ…ahahaa…”
Bé Hikari chúc mừng tôi với thái độ cực kì hào hứng luôn. Tôi không nghĩ đó là một cách mới để nhỏ mỉa mai tôi đâu, chắc chắn bé ấy đang thực sự chúc mừng tôi từ tận đáy lòng đó. Tôi biết chứ, tại tôi đã quen nhỏ từ ngày hai đứa debut mà. Nhỏ là kiểu người dù là trên mạng hay ngoài đời đều y như nhau á, đều hoạt bát năng nổ và luôn luôn tỏa sáng mà hướng về phía trước như vậy đấy. Mà từ từ đã? Nếu nhỏ đã như vậy thì tôi hẳn là không còn gì để lo lắng nữa đâu nhỉ?
“À, chị nè, có một vài thứ em rất tò mò chị ạ!”
“Ể? Là gì vậy?”
“Em có xem một đoạn cắt trong stream của chị á.”
“À… ừ”
Hic, nó được cắt ra thiệt luôn kìa.
“Cái lúc mà Awayuki-chan xem stream của Hikari á, em thật sự rất tò mò về cái từ dochashiko nên em đã bay qua hỏi chị quản lý của em đó!”
“Ể…”
“Và chị ấy nói rằng “Nó nghĩa là Hikari-chan trông rất quyến rũ á”, em cũng nghĩ như vậy nữa hihi!”
Trời ạ, bà chị quản lý của bé Hikari ơi, bà đã làm gì con bé vậy nè!!?? Tôi chắc chắn là có chuyện gì đó đằng sau việc này đây nè! Hẳn người đó đã cười toe toét khi nói như vậy cho xem.
“Mồ! Ngại chết đi được á ~ fuhehehe! Hôm nào mình lại tổ chức một buổi collab chị nha, bai bai chị!!”
Tự dưng nhỏ xuất hiện làm tâm trí tôi rối hết cả lên xong lại cúp máy cái rụp. Aaaa, chết mất thôi, giờ thì mọi người ở công ty đều biết bộ mặt thật của mình rồi, tim tôi đau quá man. Nối tiếp sau đó là Chami-chan, cô đồng nghiệp cũng cùng thế hệ với tôi, rồi thậm chí đến các senpai khác, họ đều gọi hoặc nhắn tin cho tôi và đều có chung lời nhắn đại loại như con người thật của tôi thật sự rất hấp dẫn, hài hước…vậy đó. Nghĩ lại thì, kể từ ngày vào công ty, tôi đã luôn giấu đi bản chất thật của mình, rồi luôn tạo khoảng cách với mọi người xung quanh nữa. Aaaa, tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Mong là từ giờ mọi chuyện sẽ ổn khi tôi là chính mình trên stream.
<Trở lại với hiện tại>
“Bắt đầu buổi stream hôm nay thôi nào…”
*Pushu!* Càng nghĩ thì lại càng đau đầu, thôi thì chỉ cần vượt lên chính mình là được!
âm thanh mở tab mới