Tôi suýt bật khóc vài lần lúc kể chuyện nhưng tôi vẫn kìm được.
Rina, bắt đầu đối xử lạnh nhạt với tôi.
Những câu từ lạnh giá đó phát ra từ miệng cô ấy.
Sự thật là cô ấy đã bắt tôi làm hết việc nhà.
Sự thật rằng cô ấy chọn đi tiệc thay vì kỉ niệm ngày cưới với tôi.
Sau khi nói ra tất cả, tôi uống một ngụm trà tôi rót sẵn để làm mát cái họng của tôi.
Sau khi nói ra, tôi nhìn Hana-chan, nhưng em ấy lại nhìn xuống, không cho tôi xem biểu cảm của em.
“Hana-chan…?”
Tôi cất tiếng gọi em ấy vì lo lắng, và Hana-chan bất ngờ nhìn lên. Gương mặt em ấy tràn đầy sự tức giận.
“Ôi trời…!?”
Tôi ngạc nhiên đến mức kêu thành tiếng.
Cảm giác lâu lắm rồi tôi mới kêu to vậy.
“Anh rể, sao trước giờ anh không nói cho em ? Không, anh phải nói cho em, bố mẹ hay ai khác chứ !”
“Uh,um….”
“Anh nghĩ nó phiền phức quá hả !? Chúng ta là gia đình mà !? Đừng giấu chuyện quan trọng như vậy với gia đình của anh chứ !”
Em ấy không chỉ đang mắng tôi.
Cứ như em ấy đang khuyên nhủ tôi vậy.
Hả ? Gì vậy ?
Tôi cảm thấy lồng ngực tôi nóng lên như đang tức giận vậy.
“Anh rể tốt bụng quá rồi đó ! Anh phải phản bác lại chị hai chứ ! Vợ chồng bình đẳng mà ! Bên kia có kiêu ngạo cũng không sao hết ! Nếu chị hai là người như vậy, anh cứ nói bất cứ thứ gì anh muốn hay thứ gì anh muốn làm ! Không có lý do gì để chị hai phàn nàn anh cả !”
“Ugh…”
Nghe những lời đó, tôi nhớ lại.
Những ngày tháng ở bên Rina.
Đúng là dù có chuyện buồn gì đi nữa, chúng tôi vẫn hỗ trợ nhau, vui cười cùng nhau lúc hạnh phúc.
Tôi đã nghĩ rằng đó là hạnh phúc và chúng tôi sẽ không bao giờ bị chia cắt, dù có chuyện gì đi nữa.
Nhưng giờ tôi còn tin được điều đó nữa không ? Cả tôi và Rina.
Ít nhất thì RIna sẽ không nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy thế.
“Anh rể ! Em sẽ đứng về phía anh mà ! Nếu ba mẹ biết được thái độ của chị hai, em chắc chắn họ cũng sẽ đứng về phía anh ! Không, không chỉ bọn em đâu ! Mọi người sẽ đều đứng về phía anh…”
Tôi cảm thấy có gì đó trỗi dậy từ lồng ngực tôi.
Đây là… phải rồi…. đây là cảm xúc đó.
Tôi lẽ ra nên chia sẻ với người khác thay vì cứ chịu đựng như vậy…
“Anh xin lỗi, Hana-chan…”
“Thật đấy, anh lúc nào cũng ân cần với mọi người hết. Tin vào bọn em…. gia đình đi chứ ?”
Hana-chan gõ nhẹ vào cái đầu đang cúi xuống của tôi, cười.
Nhưng chỉ cười được một chút thì gương mặt em ấy lại đanh lại.
“Chị hai… bị điên à ? Sau tất cả mọi chuyện… Từ khi nào mà chị trở thành một con ngốc vậy…!”
Khi tôi đang nghĩ lung tung, Hana-chan đang thô bạo vò đầu ẻm và trưng ra biểu cảm thất vọng.
Có vẻ tông giọng của em ấy cũng thay đổi luôn.
“Ugh, bực chị hai quá ! Cái tiệc nhậu đó quan trọng thế à ?! Chị quên mất ngày kỷ niệm quan trọng của chị, tin nổi không cơ chứ ?! Chị nghĩ chồng chị chỉ là một cái ATM thôi hả !? Đúng là đồ tệ bạc ! Chị từng khoe khoang về anh ấy nhiều lắm mà !”
Thành thật thì, giọng của em ấy ngày càng giống Rina.
Nhưng chỉ khác đối tượng bị nhắm tới thôi.
Tôi tưởng hai người họ là chị em thân thiết, nhưng Hana-chan thì lại hướng hết sự tức giận tới chị của em ấy.
Chắc là do mắt tôi thôi, nhưng tôi cảm thấy có luồn aura đen tối đang tỏa ra từ người em ấy.
“Cái thứ chị hai rác rưởi đó đáng bị trừng phạt… nhưng trước hết…”
Sau khi tự lẩm bẩm với chính mình, Hana-chan quay sang tôi.
“Anh rể, anh định chị ấy đối xử với anh như này mãi à ?”
“A, không… nhưng mà…”
Những lời Hana-chan nói làm từ ‘ly hôn’ thoáng hiện ra trong tâm trí tôi.
Nhưng sâu thẳm ở một nơi nào đó, tôi vẫn tin Rina.
Như thể nhìn thấu tâm can tôi, Hana-chan tuyệt vọng thở dài.
“Hầy… Anh rể à, anh tốt bụng quá đó. Vẫn còn tình cảm với đồ chị hai rác rưởi đó. Bình thường như này là phải li hôn rồi cơ. Đây hẳn là do rối loạn cảm xúc ha.”
“Chờ chút, gọi chị hai mình là rác rưởi thì có hơi…”
“Rác là rác mà, đúng không ?”
Em ấy coi chị mình như rác luôn, nhưng tôi không thể phản đối.
Nếu bạn thực sự yêu vợ mình, thì chắc chắn bạn sẽ bực mình với Hana-chan, nhưng lí do tôi do dự hẳn là do tình cảm dành cho Rina đã phai dần rồi.
“Vậy thế này thì sao ?”
Gương mặt đầy sự tức giận vừa nãy của Hana-chan đã biến mất.
Thay vào đó, em ấy nở nụ cười tinh nghịch.
Không biết em ấy định nói gì nhỉ….
yan juan