“Chào mừng, Ucchi.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Tôi một nửa đã bị ép phải tới nhà của Mishi-san.
Cửa vào được trang trí bằng thảm trắng, đồ trang trí và vài chậu cây, đem đến cảm giác khá sang trọng.
Ngoài ra còn có một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu từ máy lạnh.
“Cứ tự nhiên như ở nha.”
Vì tôi chưa từng vào nhà của một người phụ nữ nào ngoài Rina, nên ôi thấy khá hồi hộp.
“Cậu thích ngồi đâu cứ ngồi đi. Để tôi đi pha chút trà.”
“Ừm…”
Mishi-san cười trông có vẻ hạnh phúc rồi tiến tới bếp.
Trong lúc đó, tôi ngồi trên đệm và chờ đợi trong sự hồi hộp.
Nó khá mềm và ngồi cũng thoải mái nữa.
Vẫn chưa thể bình tĩnh, tôi đánh mắt xung quanh căn phòng.
Trông có vẻ giống căn hộ hai phòng ngủ.
Trong căn phòng bao quanh bởi những bức tường trắng, có một cái TV tinh thể lỏng, một chiếc gương thẳng, tủ đồ và sổ ghi chú làm việc trên chiếc bàn thấp. Và còn có rất nhiều thú bông làm căn phòng rạng rỡ hơn.
Đẹp quá. Đúng là phòng con gái ha.
Khi đang nhìn xung quanh và thầm khen căn phòng dễ thương, ánh mắt của tôi va phải ban công. Và tôi đã thấy nó.
Giữa đống quần áo dễ thương. Tôi thấy rất nhiều đồ nội y sặc sỡ treo ở đó.
Tôi biết là tệ rồi đây, nhưng vì là đàn ông. Tôi không thể rời mắt khỏi đó.
“Tôi tự hỏi cậu đang nhìn gì nhỉ ?”
“Â-ấy !?”
Ngay sau đó tôi nghe thấy giọng của Mishi-san đằng sau tôi, và tôi đã kêu lên ngạc nhiên.
Tôi không ngừng đổ mồ hôi. Tôi đoán tôi đã làm cô ấy thấy thất vọng rồi.
Làm gì có người phụ nữ nào thấy vui khi bị nhìn thấy đồ lót chứ.
Tôi thấy hối lỗi nên tôi đã đứng lên và cúi đầu.
“T-tôi xin lỗi..”
Tôi khó chịu và xấu hổ tới mức không thể nhìn vào Mishi-san.
Sau một khoảng lặng. Tôi nghe thấy tiếng Mishi-san khúc khích cười. Và sau đó…
“Fufufu, ahahaha…!”
Tiếng cười của Mishi-san làm rộ lên cả căn phòng.
“Ahahaaha ! Ah, buồn cười ghê ! Cậu nghiệm túc quá rồi đấy…!”
“C-cậu đừng cười thế chứ…”
“Xin lỗi mà. Mặt cậu trông hài quá, tôi không thể nhịn cười được, cứ tưởng cậu quen việc nhìn thấy đồ lót của vợ rồi chứ ?”
“Đó lại là câu chuyện khác đấy.”
“Chắc vậy ha ? Nếu cậu muốn nhìn tới vậy, thì giờ tôi cho cậu xem cái tôi đang mặc nhé ?”
“Ể !? C-chờ đã…”
Mishi-san cười tinh nghịch và vén váy cô ấy lên bằng hai tay.
“Dừng lại…!”
Nghĩ rằng cô ấy đang đi qua xa, tôi nắm lấy tay cô ấy để ngăn cô ấy lại.
Nhờ vậy, tôi đã tránh được việc nhìn thấy nội y của cô ấy.
Tôi xấu hổ và hồi hộp tới mức tim tôi đập liên hồi và không thể nhìn thẳng vào Mishi-san. Cô ấy khẽ lẩm bẩm.
“Châc, suýt được rồi mà.. Chắc phải dùng vũ lực ha.”
“Ể ? Câu vừa nói gì thế..?’
“Không, không có gì đâu~”
Không, tôi nghĩ tôi vừa nghe thấy gì đó, dù có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng.
Cảm thấy hơi khó chịu chút, tôi quyết định uống nhanh cốc trà rồi ra về.
Nghĩ vậy rồi tôi hướng tới cốc trà trên bàn và đồ ăn vặt trên đĩa.
Có vẻ là trà bá tước với bánh quy bơ nhỉ.
“Ồ, trông ngon quá ! Ơ, là bánh quy nhà làm hả ?”
“A, cậu nhận ra hả ? Tôi thích nướng bánh lắm !”
“T-thật hả ? Ừm thì, cảm ơn cậu nhé.”
“Ừm, cứ tận hưởng nhé~”
Tôi ăn thử một miếng bánh quy.
Mặc dù có chút vị đắng, nhưng tôi khá thích vỏ giòn của nó, hương thơm và vị ngọt khá phù hợp.
…Chờ đã ? Tôi đã từng ăn món như này trước đây chưa nhỉ ?
“Sao thế ? Không ngon sao ?”
“A, không đâu… Nó ngon lắm.”
“Thật hả ? Vui quá đi ! Tôi nướng nhiều lắm đấy, hãy ăn hết đi nhé !”
Nghe thấy thế, tôi liền ăn nhiều hơn.
Hmm, hình như mình từng ăn món như này trước đây rồi.
Đang nghĩ vậy thì tôi lại thấy khát nước, nên tôi nhấp một ngụm trà.
….Hửm ? Trà này vị hơi lạ nhỉ ?
“Có ngon không ?”
“À, ừ… ngon lắm.”
“Fufufu, tốt quá~”
À thì, chắc là vì tôi không hay uống trà bá tước lắm lắm nên mới thấy vậy.
Trong khi vẫn tận hưởng hương vị mới lạ này, tôi nhanh chóng ăn hết bánh và trà.
Tôi no luôn rồi nên chắc không cần ăn gì nữa đâu.
“Ể… chờ đã..?”
“Ừm…? Sao thế..?”
Có lẽ vì no quá nên tôi thấy cơ thể mình nặng nề hơn.
Không, tôi thấy mí mắt mình nặng trĩu xuống.
“Tôi thấy hơi… buồn ngủ chút thôi…”
“Thật hả ? Cậu muốn ngủ chút không ?”
“Ừm… xin lỗi..i..”
Bị bao phủ bởi giọng nói ngọt ngào của Mishi-san, tôi không thể nghĩ được thêm gì và chìm vào giấc ngủ.
Vào khoảnh khắc tôi gục xuống sàn như con búp bê, tôi nghĩ tôi đã nghe thấy giọng của Mishi-san.
“Ngủ ngon nhé, Ucchi… Khi anh tỉnh dậy, anh sẽ được hồi sinh thành một người mới. Fufufu, em mong chờ lắm. Sau đó em sẽ biến anh thành của em càng sớm càng tốt…”
Cô ấy đang nói gì vậy ? A, không ổn rồi.
Tôi không thể nghĩ thêm gì cả. Giờ việc đó không quan trọng nữa.
Và sau đó tôi chìm vào giấc ngủ.