“Ugh, mệt quá đi…”
Tan làm, tôi liền trở về nhà.
Tôi lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn.
[Hôm nay tôi muốn ăn hamburger, làm đi]
“Được rồi, thế là xong…”
Tôi về đến nhà sau một giờ đồng hồ.
Nếu anh ta có nhiều thời gian như này thì chắc phải làm xong rồi nhỉ.
Anh ta luôn như vậy mà.
“...eh ?”
Ngay lúc đó tiếng chuông thông báo phát ra từ điện thoại tôi, và khi tôi xem, thì hóa ra đó là tin nhắn của tiền bối.
Là lời mời ăn tối ở một nhà hàng sang trọng.
Tôi không thể kiềm được mà cười trước tin nhắn đó.
“Fufufu… nổi tiếng quá cũng khổ ghê.”
Là lời mời của tiền bối đẹp trai mà.
Sao từ chối được chứ.
Không do dự, tôi ngay lập tức phản hồi lại tin nhắn.
[Được mà, việc đặt chỗ nhờ anh đó.]
Tôi nhận được phản hồi ngay sau khi tôi gửi tin nhắn, [Thế thì, hẹn em ở trước ga nhé.]. Việc anh ấy phản hồi nhanh như thế tuyệt thật.
“A, phải rồi…. mình còn phải nhắn cho anh ta nữa.”
Tôi không thể không nhắn lại cho anh ta, nên tôi trả lời lại tin nhắn mình gửi cho anh ấy lúc nãy.
[ Thật ra thì, không cần bữa tối đâu, tôi sẽ ra ngoài ăn với tiền bối.]
Anh ấy vẫn chưa xem tin nhắn, nhưng anh ta sẽ xem thôi.
Và tôi hiểu anh ta mà, anh ta không dám phàn nàn đâu.
Cho dù anh ta có đi nữa thì, anh ta cũng không dám chống lại tôi.
Hơn hết, vì anh ta hoàn toàn yêu tôi. Nên anh ta sẽ tha thứ hết thôi. Vẫn luôn là như vậy mà. Nên tôi chắc chắn lần này cũng thế.
“À phải rồi… mình phải trang điểm lại đã.”
Tôi nhanh chóng tới phòng nghỉ và lấy hộp trang điểm ra.
Tôi phải nhanh lên. Vì chính tiền bối đã mời tôi đi ăn tối mà.
“...Được rồi, chắc thế này là ổn rồi nhỉ ?”
Sau khi trang điểm xong, tôi ra khỏi phòng nghỉ và ra khỏi công ty, cảm thấy rất vui vẻ trên đường tới điểm hẹn với tiền bối.
“Xin lỗi nha, tiền bối ! Đã để anh phải đợi rồi !”
“A, Rina-chan. Không sao, anh cũng vừa mới tới thôi. Thật ra, anh mới phải xin lỗi vì đột ngột hẹn em ra như vậy.”
“Không ! Em cũng mong đợi lắm đó.”
Khi tôi tới, tiền bối đang đứng một chỗ và nghịch điện thoại.
A, nhìn bao lần tôi vẫn thấy anh ấy đẹp trai quá đi. Khác hẳn với tên chồng mình.
“Có gì sao ?”
“K-không ạ…! Tiền bối đẹp trai quá, em không thể không nhìn được…”
“Haha, cảm ơn em. Rina-chan cũng đáng yêu lắm.”
“E-em đâu có…”
Lần cuối tim mình đập nhanh như này là khi nào nhỉ ?
Anh ấy vừa đẹp trai vừa tốt tính. Đúng là mẫu người lý tưởng.
Cố gắng làm anh ấy thích tôi, tôi nói bằng giọng ngọt ngào và tình tứ nhất có thể.
“Ta đi nhé ?”
“Vâng~”
Tiền bối đưa tay ra khi đi bên cạnh tôi. Tôi nắm lấy nó ngay mà không do dự.
Trong khi tim vẫn đang đập thình thịch khi đi cạnh tiền bối thì một chuyện đã xảy ra.
“...Chị đang làm gì vậy ?”
“...?”
Đột nhiên có người gọi tôi từ đằng sau, tôi quay lại và nghĩ rằng giọng nói này đã từng nghe qua ở đâu rồi thì phải.
Và ở đó, người đang mang một vẻ mặt cực kỳ tức giận, chính là em gái tôi.
“H-Hana…!? S-sao em lại ở đây… !?”
Mồ hôi lạnh ngay lập tức túa ra.
Bằng cách nào mà người đang đi học đại học gần nhà bố mẹ, lại ở đây cơ chứ !
Vì chỗ này cách khá xa nhà bố mẹ tôi mà.
Tất nhiên là trường đại học Hana đang học cũng không gần đây tí nào.
Thế thì tại sao em gái tôi lại ở đây ? Và với biểu cảm tức giận mà tôi chưa từng thấy.
“Trả lời em đi, chị hai, chị đang làm gì ở đây ? Và sao chị lại nắm tay người đàn ông khác mà không phải anh rể hả !?”
“C-chuyện này…! C-chuyện này là…!”
Tôi cố gắng thanh minh, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Em gái tôi rất thông mình, nói dối không có hiệu quả với nó.
Dù biết vậy, nhưng tôi vẫn cố lấp liếm tình hình hiện tại, tâm trí rối bời đang cố nghĩ câu trả lời.
Không như tôi, gương mặt tiền bối vẫn bình tĩnh.
Đúng hơn thì, anh ấy nghiêng đầu như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ờm, chị hai á..? À, em là em gái của Rina-chan nhỉ ? Rất vui được gặp em, anh là—”
“Xin lỗi, khỏi giới thiệu bản thân đi. Tôi không hứng thú với anh.”
“C-cái…!”
Hana cắt ngang lời tiền bối và lạnh lùng nhìn anh ấy.
Trước tâm trạng của em ấy, tiền bối cũng cứng họng.
Tôi quá khó chịu với thái độ đó của em ấy nên đã lườm Hana và quát.
“H-Hana ! Đủ rồi đó ! Em đang tỏ ra bất lịch sự với tiền bối đấy ! Xin lỗi đi !”
“Hả..? Xin lỗi à ? Xin lỗi vì cái gì ? Em không biết người này là ai, và em cũng không quan tâm, thế nên sao em phải xin lỗi ? Em nghĩ chị mới là người phải xin lỗi đấy.”
“Hả !?”
Xin lỗi cái gì ? Với ai ? Tôi không hiểu.
Tôi không làm gì sai , nên sao tôi phải xin lỗi chứ.
“Chị chẳng biết gì nhỉ ? Đúng như mong đợi. Chị quá ích kỷ, chị cứ nghĩ thế giới chỉ xoay quanh chị. Làm ơn đừng cư xử như công chúa nữa.”
“C-cái gì cơ !?”
“Không phải đó là sự thật à ? Có biện minh gì không ?”
“Được rồi… nói thẳng ra đi…”
Sao tôi lại bị em gái mắng chứ ?
Ý là, tôi đâu làm gì sai. Việc muốn làm điều mình thích có gì sai chứ ? Tôi thực sự không hiểu.
Khi tôi vẫn đang đứng đực một chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hana lạnh lùng nhìn tôi và giáng xuống một quả bom.
“Chị hai… chị không nhận thức được rằng mình đang ngoại tình à ?”