I’ll Show You My Cold Wife! ~You Forgot Our Anniversary, So I’ll Have No Mercy on You!~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

(Đang ra)

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

PIZZAPINEAPPLE

Tôi không thể yêu chính bản thân mình

4 6

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

(Đang ra)

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

鶴城東

Cuộc sống quá khó khăn đối với Mamoru, cậu bị bủa vây bởi những cô gái mang nặng tình yêu với mình! Và vòng vây đó đang dần thu hẹp lại ở mức báo động!! Đây là một câu chuyện về cuộc chiến tình yêu kh

11 1856

Romcom dưới màn đêm

(Đang ra)

Romcom dưới màn đêm

Suzuki Daisuke (鈴木大輔)

Câu hỏi được đặt ra, là khi bình minh đến… cậu sẽ tiếp tục mơ, hay là sẽ thức dậy?

1 2

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

7 70

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

245 4594

Web Novel - Chương 01

“Hmm~Hmm~Hmm~”

Tối hôm sau, Rina vui vẻ trang điểm trước gương.

Cô ấy mặc còn đẹp hơn lúc đi hẹn hò với tôi nữa.

Bộ đồ cô ấy mặc cùng chiếc ví cô ấy đeo đều là những món đồ cô ấy từng mặc khi chúng tôi hẹn hò lúc trước.

Lâu rồi không thấy chúng…

Hẳn là do “senpai” của cô ta cũng đến nhỉ, cô ấy định gây ấn tượng với hắn đây.

“..Hả ?”

Khi tôi nhìn kỹ, Rina không đeo nhẫn cưới. Không thể tin vào mắt mình, tôi hỏi cô ấy bằng giọng lạnh lùng.

“R,Rina… nhẫn của em đâu…”

“Ồ, thứ đó á ? Đi nhậu mà đeo mấy thứ như thế thì sao gây ấn tượng tốt với senpai của tôi được. Anh bị đần à ?”

Tôi nghe thấy tiếng gì đó như vỡ ra.

Âm thanh đó phát ra khiến tôi cảm thấy như mọi thứ tôi dành công xây dựng giờ đã vỡ tan tành.

“Ha,ha… tôi hiểu rồi, ra thế…”

“Hmph… Tởm thật.”

Tôi chỉ có thể gượng gạo cười.

Rina bơ tôi rồi tiếp tục trang điểm.

“Okay ! Xong, tôi đi đây ! À, tôi không ăn tối đâu. Thế nhá !”

Rina trở nên vui vẻ rồi ra khỏi nhà.

Cô ấy vừa cho tôi thấy nụ cười mà tôi hiếm khi được thấy.

Cô ta thấy hứng thú với tiệc nhậu thế à ? Cô ta còn quên ngày kỷ niệm của đôi ta nữa.

“Hầy…”

Tôi lặng lẽ thở dài trong căn phòng trống vắng.

Lẻ loi ở đây như làm cho căn phòng rộng hơn vậy. Chắc chắn là vì cô đơn rồi.

“Kỷ niệm, hả…”

Vào lần kỉ niệm thứ nhất và thứ hai, chúng tôi đã từng ở cùng nhau.

Chúng tôi đã tặng quà cho nhau, cùng nhau ăn bánh và đi du lịch nữa.

Tôi vẫn nhớ rõ chúng tôi đã nói gì.

“Hãy ở bên nhau mãi mãi nhé.”

“Em yêu anh. Yêu anh nhiều lắm.”

“Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta cũng sẽ không rời xa.”

“Năm sau lại cùng nhau dành thời gian như này nhé.”

Đã từng có lúc chúng tôi nói vậy và gần gũi với nhau.

Nhưng giờ thì sao ?

Nhiều tháng rồi tôi không được nghe mấy câu đó, khi tôi cố lại gần, cô ta lại từ chối.

Đây mà là hôn nhân à ?

“...Tệ thật.”

Tôi cắt chiếc bánh trong tủ lạnh ra và ăn nó khi đang hồi tưởng về quá khứ.

Đáng ra nó phải thật ngọt ngào, nhưng không hiểu sao lại chỉ có vị đắng.

Có lẽ vị đắng là gia vị mà cảm xúc của tôi đã thêm vào ư ?

“Phù… Cảm ơn vì bữa ăn.”

Sau khi xong xuôi, tôi lại nhớ về năm xưa.

“Em thích chị ! Xin hãy hẹn hò với em !”

Tôi gặp Rina ở trường cao đẳng.

Tôi đã thổ lộ với Rina, và cô ấy trả lời là cũng thích tôi, nên chúng tôi đã hẹn hò.

Những ngày sau đó rất hạnh phúc.

Mọi thứ làm cùng cô ấy đều rất vui, và ở bên cô ấy cũng đủ làm tôi hạnh phúc.

Kể cả sau khi cưới, việc đó cũng không thay đổi.

Từ bao giờ mà mọi chuyển lại thành thế này nhỉ..?

“...”

Rina đã thay đổi rồi.

Sự dịu dàng của cô ấy không còn nữa, và giờ cô luôn mắng chửi tôi mỗi ngày.

Sự tận tụy cũng không còn, cô ấy để mọi việc nhà cho tôi.

Nhưng tôi có thể chịu được. Vì tôi yêu cô ấy.

Nhưng cảm giác đó giờ không còn nữa.

Lý do duy nhất tôi chưa buông bỏ là vì tôi nghĩ tôi vẫn còn yêu cô ấy.

“Rina…”

Nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu ?

Tôi có nên chấp nhận như này không ?

Tôi yêu Rina. Chắc chắn như vậy.

Nhưng tôi không nghĩ Rina cũng yêu tôi.

Chỉ là tình cảm từ một phía.

Khi tôi còn mải nghĩ ngợi, tiếng chuông cửa reo lên.

“Huh ? Ai thế nhỉ ?”

Nếu là Rina, thì cô ấy có khóa mà, nên cần gì bấm chuông.

Thế thì là ai nhỉ ? Tôi không muốn nói đâu, nhưng tôi không có bạn.

Tôi bối rối. loạng choạng bước đến trước cửa và kiểm tra xem đó là ai.

“Chờ đã…?”

Người xuất hiện ở đó là một người không thể ngờ tới.

“Hana…chan ?”