I’ll Show You My Cold Wife! ~You Forgot Our Anniversary, So I’ll Have No Mercy on You!~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

46 800

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

(Đang ra)

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Rifujin na Magonote

Để bảo vệ lòng tự hào và danh dự của chủng tộc mình, nhưng chủ yếu là để thỏa mãn mong muốn, anh quyết định lên đường thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là tìm cho mình một người phụ nữ.

37 215

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

50 1065

NTR, NTR, rồi lại NTR

(Hoàn thành)

NTR, NTR, rồi lại NTR

Liệu vòng lặp NTR không bao giờ kết thúc này, với bạn gái của otaku bị một tên dân chơi quyến rũ, rồi bạn gái của tên dân chơi đó lại bị một thằng khác quyến rũ... bao giờ mới tiến đến hồi kết?

1 13

Otokogiraina bijin shimai o namae mo tsugezu ni tasuketara ittai dou naru?

(Đang ra)

Otokogiraina bijin shimai o namae mo tsugezu ni tasuketara ittai dou naru?

みょん

Từ từ, chậm rãi, con đường tình yêu của họ, dần len lỏi vào trái tim tôi――

28 84

Web Novel - Chương 01

“Hmm~Hmm~Hmm~”

Tối hôm sau, Rina vui vẻ trang điểm trước gương.

Cô ấy mặc còn đẹp hơn lúc đi hẹn hò với tôi nữa.

Bộ đồ cô ấy mặc cùng chiếc ví cô ấy đeo đều là những món đồ cô ấy từng mặc khi chúng tôi hẹn hò lúc trước.

Lâu rồi không thấy chúng…

Hẳn là do “senpai” của cô ta cũng đến nhỉ, cô ấy định gây ấn tượng với hắn đây.

“..Hả ?”

Khi tôi nhìn kỹ, Rina không đeo nhẫn cưới. Không thể tin vào mắt mình, tôi hỏi cô ấy bằng giọng lạnh lùng.

“R,Rina… nhẫn của em đâu…”

“Ồ, thứ đó á ? Đi nhậu mà đeo mấy thứ như thế thì sao gây ấn tượng tốt với senpai của tôi được. Anh bị đần à ?”

Tôi nghe thấy tiếng gì đó như vỡ ra.

Âm thanh đó phát ra khiến tôi cảm thấy như mọi thứ tôi dành công xây dựng giờ đã vỡ tan tành.

“Ha,ha… tôi hiểu rồi, ra thế…”

“Hmph… Tởm thật.”

Tôi chỉ có thể gượng gạo cười.

Rina bơ tôi rồi tiếp tục trang điểm.

“Okay ! Xong, tôi đi đây ! À, tôi không ăn tối đâu. Thế nhá !”

Rina trở nên vui vẻ rồi ra khỏi nhà.

Cô ấy vừa cho tôi thấy nụ cười mà tôi hiếm khi được thấy.

Cô ta thấy hứng thú với tiệc nhậu thế à ? Cô ta còn quên ngày kỷ niệm của đôi ta nữa.

“Hầy…”

Tôi lặng lẽ thở dài trong căn phòng trống vắng.

Lẻ loi ở đây như làm cho căn phòng rộng hơn vậy. Chắc chắn là vì cô đơn rồi.

“Kỷ niệm, hả…”

Vào lần kỉ niệm thứ nhất và thứ hai, chúng tôi đã từng ở cùng nhau.

Chúng tôi đã tặng quà cho nhau, cùng nhau ăn bánh và đi du lịch nữa.

Tôi vẫn nhớ rõ chúng tôi đã nói gì.

“Hãy ở bên nhau mãi mãi nhé.”

“Em yêu anh. Yêu anh nhiều lắm.”

“Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta cũng sẽ không rời xa.”

“Năm sau lại cùng nhau dành thời gian như này nhé.”

Đã từng có lúc chúng tôi nói vậy và gần gũi với nhau.

Nhưng giờ thì sao ?

Nhiều tháng rồi tôi không được nghe mấy câu đó, khi tôi cố lại gần, cô ta lại từ chối.

Đây mà là hôn nhân à ?

“...Tệ thật.”

Tôi cắt chiếc bánh trong tủ lạnh ra và ăn nó khi đang hồi tưởng về quá khứ.

Đáng ra nó phải thật ngọt ngào, nhưng không hiểu sao lại chỉ có vị đắng.

Có lẽ vị đắng là gia vị mà cảm xúc của tôi đã thêm vào ư ?

“Phù… Cảm ơn vì bữa ăn.”

Sau khi xong xuôi, tôi lại nhớ về năm xưa.

“Em thích chị ! Xin hãy hẹn hò với em !”

Tôi gặp Rina ở trường cao đẳng.

Tôi đã thổ lộ với Rina, và cô ấy trả lời là cũng thích tôi, nên chúng tôi đã hẹn hò.

Những ngày sau đó rất hạnh phúc.

Mọi thứ làm cùng cô ấy đều rất vui, và ở bên cô ấy cũng đủ làm tôi hạnh phúc.

Kể cả sau khi cưới, việc đó cũng không thay đổi.

Từ bao giờ mà mọi chuyển lại thành thế này nhỉ..?

“...”

Rina đã thay đổi rồi.

Sự dịu dàng của cô ấy không còn nữa, và giờ cô luôn mắng chửi tôi mỗi ngày.

Sự tận tụy cũng không còn, cô ấy để mọi việc nhà cho tôi.

Nhưng tôi có thể chịu được. Vì tôi yêu cô ấy.

Nhưng cảm giác đó giờ không còn nữa.

Lý do duy nhất tôi chưa buông bỏ là vì tôi nghĩ tôi vẫn còn yêu cô ấy.

“Rina…”

Nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu ?

Tôi có nên chấp nhận như này không ?

Tôi yêu Rina. Chắc chắn như vậy.

Nhưng tôi không nghĩ Rina cũng yêu tôi.

Chỉ là tình cảm từ một phía.

Khi tôi còn mải nghĩ ngợi, tiếng chuông cửa reo lên.

“Huh ? Ai thế nhỉ ?”

Nếu là Rina, thì cô ấy có khóa mà, nên cần gì bấm chuông.

Thế thì là ai nhỉ ? Tôi không muốn nói đâu, nhưng tôi không có bạn.

Tôi bối rối. loạng choạng bước đến trước cửa và kiểm tra xem đó là ai.

“Chờ đã…?”

Người xuất hiện ở đó là một người không thể ngờ tới.

“Hana…chan ?”