Buổi sáng, tiếng gõ cửa vang lên.
[Good morning!]
Cùng lúc đó, Saeki nhảy vào phòng tôi. Nghe liền biết cô đang rất chi là tràn trề năng lượng.
[Sáng rồi, dậy đi.]
Lò xo dưới giường bị đè lên, gây nên tiếng kêu “kít kít”. Saeki đang chống tay trên giường, chắc hẳn là đang nhìn chăm chú tôi.
Tôi thấy mình chẳng thế nào trả lời được gì, chắc là do ngủ một giấc quá sâu. Mặc dù nhận được kích thích từ bên ngoài, cơ thể tôi lại không thể tự chủ chuyển động, thành ra không có phản ứng gì từ tôi.
[Hửm~~?]
Saeki ngân nga lên một tiếng. Cũng do thường thì tôi đã trả lời lại rồi, nhưng bây giờ chưa thấy bất kì phản ứng nào hết.
[Tiếc thật, mình đang mặc đồ bơi vừa mới mua hôm qua đây.]
[!!!]
Tôi tỉnh dậy.
Tỉnh như sáo trong nháy mắt.
Xong, tôi định trốn đi. Tôi chống nửa người trên dậy, lùi về phía mép giường gần bức tường.
Tôi cố giữ khoảng cách, rồi nhìn về phía Saeki.
Cô vẫn đang mặc đồ ở nhà nhẹ nhàng như mọi khi. Đôi chỗ thì “nhẹ nhàng” quá mức, cũng giống mọi khi. Nói thẳng ra thì tôi mong cô mang tâm lý đề phòng hơn một chút, nhưng chẳng thể nào nói nổi.
[Ah, rốt cuộc dậy rồi nè.]
Saeki nở nụ cười tươi rói như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
[Bữa sáng có rồi đó, nhanh lên nào.]
Nói xong, cô liền rời phòng.
Sau khi ngớ người ra một lúc, tôi lại nằm bịch trên giường.
[Mệt thật…]
Tôi vừa tỉnh dậy qua một giấc ngủ sâu, sau đó cơ thể lại phải nhận hàng tá kích thích thế này, tâm trạng không tồi tệ mới là lạ.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra, Saeki ngó đầu vào trong.
[Cậu mong lắm à?]
Cô hỏi tôi bằng một nụ cười nham hiểm.
[... Không.]
[Gì chứ ~~ nếu cậu muốn, lần sau mình sẽ mặc cho cậu xem ~~]
Giọng điệu của Saeki cứ như đang thăm dò tôi vậy.
[...]
[...]
Tôi không nói gì hết, chỉ đơn thuần chỉ tay ra bên ngoài.
Saeki nhún vai, rồi xoay người rời đi.
________________________________________________
Đến bữa sáng.
[Hôm nay mình có thử làm sandwich.]
Saeki hài lòng nói.
Thật vậy, tại chính giữa bàn ăn, có một cái đĩa to chất một đống sandwich đây này.
[Thật ra thì, bữa trưa cũng là sandwich đó.]
[Không có gì.]
Tôi không định phàn nàn với người đã làm đồ ăn cho mình đâu.
Chúng tôi bắt đầu bằng cốc cà phê đã ủ sẵn. Nhân sandwich có sốt mayonnaise cá ngừ, rau diếp trộn giăm bông, trứng gà… Bánh mì cũng được nướng qua, làm món này đúng là rắc rối.
[Mẹ mình giỏi làm sandwich lắm, mình chỉ học theo thôi.]
[Dù vậy, cô có thể làm được như thế này cũng đã rất tuyệt vời rồi.]
Theo tính cách của cô thì hẳn cô sẽ phụ giúp việc nhà. Nếu thế thì chắc chắn không phải học theo như cô nàng nói, mà là một bên làm, một bên bắt chước.
Saeki nở nụ cười vui vẻ.
[Mình chẳng thích ngày sau của Tuần lễ vàng chút nào cả.]
Cô cắn một miếng, cảm thấy hài lòng với tác phẩm của mình, rồi nói lên đề tài này.
Đúng như Saeki đã nói, hôm nay là ngày kết thúc của Tuần lễ vàng, thậm chí còn là ngày đi học sau kỳ nghỉ lễ nữa, chẳng lạ gì khi cô lười làm bữa trưa cả.
[Dù có nói thế, tinh thần buổi sáng của cô vẫn rất sung sức đấy thôi.]
[Vì mình dễ tỉnh táo vào buổi sáng mà.]
Tuy vậy, cái đó không ở trong phạm trù “dễ tỉnh” nữa rồi, là tăng động thì đúng hơn.
[Nếu không muốn, sao cô không xin nghỉ một ngày đi.]
Giọng điệu của tôi có hơi xung động.
[Dù sao thì chúng ta đều trả tiền để đi học.]
[Nên là xin phép nghỉ cũng là quyền lợi của mình à?]
[Là tự chịu trách nhiệm thì đúng hơn. Xin phép nghỉ ngày nào thì mất kiến thức ngày đó, trường cũng không rảnh để bổ túc cho chúng ta… Nhân tiện thì, tôi cũng từng vì muốn nghỉ học mà xin nghỉ luôn.]
[Wow, ghê vậy.]
Saeki cười, có vẻ như chuyện tôi nói đáng để cười thật.
[Nhưng, kệ đi, đi học thôi. Nói gì thì nói, mình vẫn khá thích trường học mà.]
[Thế mới tốt.]
Tôi cũng không thực sự thích hay ghét trường học. Hẳn là do cái tính thích nghỉ thì nghỉ của tôi.
[Vì nơi đó có một senpai kì lạ đó.]
[Lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này đấy.]
[Cậu nói đi đâu thế? Tất nhiên đấy là Yumizuki-kun rồi.]
… Chậc, tôi cũng nghĩ như thế.
________________________________________________
Chúng tôi ra ngoài đi học.
Khi đi trên quãng đường giao với nhà ga thành phố học viện với trường cao trung Mizunomori, tôi nhìn thấy một thân ảnh còng xuống như con tôm giữa biển người mặc đồng phục như nhau. Đó là Yagami.
[Chào buổi sáng, Yagami.]
[Ah, ừm, Yumizuki-kun!… C-Chào buổi sáng.]
Tôi gọi cậu ta từ đằng sau, chắc do không để ý nên mới ngạc nhiên đến vậy. Mặc dù cậu ta có chào đáp lại, nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại xấu hổ rời mắt sang chỗ khác.
Sau đó, cậu ta cũng chẳng nói thêm lời nào, chỉ liên tục lén nhìn tôi thông qua cặp kính cận.
[Bộ có chuyện gì à?]
[Eh? Không, không có gì đâu. Ưm, tớ đi trước đây.]
Yagami lúng túng nói, từng bước chân trông cứ như đang chạy trốn vậy.
Còn tôi thì bị bỏ lại, chẳng hiểu mô tê gì cả. Bộ có gì đó trên mặt tôi à? Tôi liếc nhìn xung quanh, cũng không có ai đang chú ý tới tôi. Tôi càng ngày càng không hiểu.
Không lâu sau đó bước chân vào trường học, tôi gặp phải Takizawa tại khu để giày.
[Chào buổi sáng, Takizawa.]
[Hửm, Yumizuki đấy à? Cậu tới rồi đó hả, quả nhiên nhà gần thì sẽ khác đi.]
[...]
Có vẻ như cậu ta vẫn nhớ cái lần tôi cúp học năm ngoái.
Tuy cách cậu ta nói có phần ậm ừ, nhưng không có vẻ gì mỉa mai hết, có thể là do tính cách, hay cũng có thể do ngoại hình của cậu ta.
[Phải rồi, Yagami có đi qua chỗ này không thế.]
[Ừm? Có, hình như đang vội việc gì ấy.]
Takizawa thay giày xong, nán lại chờ tôi.
[Cậu ta hình như đang tránh tôi thì phải.]
[Tránh cậu ư? Bộ cậu làm gì cậu ta rồi hả?]
[Tôi có làm gì đâu. Thế mới đang tìm hiểu đây này.]
Tôi cũng thay xong giày, vừa đi về phía phòng học vừa tiếp tục cuộc trò chuyện với Takizawa.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện tương đối quan trọng.
[Em gái tôi có tạt qua chỗ cậu trong mấy ngày nghỉ lễ qua không thế?]
[Đúng là có tạt qua. Tự nhiên em ấy hẹn tớ ra ngoài và bảo tớ mời khách tại quán cà phê nữa chứ.]
[Xin lỗi. Con bé tuy im lặng là thế nhưng lại khá ương ngạnh. Em ấy hẳn là sẽ vô tình nói mấy thứ về tôi rồi.]
Tôi thử thăm dò.
Trong ngày nghỉ lễ đầu tiên, em gái tôi - Yumi tự nhiên đến chơi và nhìn thấy Saeki. Sau đó, em ấy chắc là đã đến thăm Takizawa, vấn đề ở đây là liệu con bé có nói cho cậu ta chuyện về Saeki hay không. Nếu như có, vậy nội dung sẽ là gì đây?
[Hình như cậu có bạn gái.]
[...]
Có vẻ như nói rồi.
[Cụ thể con bé nói gì?]
[Năm nhất, Saeki-kun?]
[Nói cả cái đấy luôn hả!!?]
Chết rồi.
[Không, em ấy không nói, tớ lừa cậu đấy.]
[...]
… Chết rồi.
[Biết ngay giữa hai người có gì đó mà, quả nhiên…]
Cậu ta gật gù, cứ như hiểu rõ gì đó vậy.
[Takizawa…]
[Yên tâm đi. Tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu, không thể để cho uy tín của cậu bị trừ thêm điểm nào nữa.]
[Không, ý tôi không phải thế, cậu hiểu lầm hơi bị lớn rồi đấy…]
Thật lòng mà nói, chuyện này sai ngay từ ban đầu rồi. Chúng tôi không hề có quan hệ trai gái nào cả.
Tôi suy nghĩ một lát, mở miệng nói.
[Do là trước khi bắt đầu năm học, tôi và Saeki đã quen biết nhau rồi, nên mới gần gũi như thế.]
[Ra thế, haizz, tớ cũng nghĩ vậy.]
Takizawa không hiện ra biểu cảm kinh ngạc nào cả, như đã biết trước từ lâu, chỉ nở một nụ cười mỉm. Mà cũng do cậu ta đã chứng kiến vài khung cảnh đáng ngờ giữa tôi và Saeki, nên phản ứng này cũng chẳng bất ngờ là bao.
[Nhưng còn giấu diếm cả tớ nữa hả? Tớ thân với cậu đến vậy mà.]
[Xin lỗi, lúc đó tôi có hơi luống cuống.]
Nếu như tôi nói chuyện này tôi chỉ nói cho Horyu biết, không khéo Takizawa sẽ không vui mất.
Không lâu sau đó, cửa lớp xuất hiện trước mắt chúng tôi, tôi cùng với Takizawa đi vào trong phòng.
Tiết chủ nhiệm phải đợi một lúc nữa mới bắt đầu, với thời gian lên lớp thì bây giờ không sớm cũng chả muộn, nên giờ trong lớp học mới chỉ có gần nửa số học sinh. Đáng chú ý hơn cả là ở chỗ ngồi của Horyu, cô đang cùng với Suzume và những bạn gái khác trò chuyện với nhau.
Tôi nhìn cô, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Horyu cũng thấy tôi vào phòng học, chỉ nhìn tôi một chút, rồi chuyển tầm mắt về vị trí cũ.
Tôi với Takizawa tách ra, đi đến chỗ ngồi của mình, đặt cặp sách trên mặt đất bên cạnh bàn.
[Chào buổi sáng, Yukitsugu.]
Là Horyu Miyuki.
[Ah, chào buổi sáng.]
Tôi không nghĩ tới việc Horyu vừa mới tại chỗ chuyện trò lại bỏ dở cuộc đối thoại mà đi đến chỗ tôi. Có đôi chút ngạc nhiên.
[Thế nào rồi?]
Cô ngồi xuống bàn trống ở ngay phía trước tôi, hỏi.
[Thế nào là thế nào?]
[Hẹn hò với em ấy.]
Chắc do nội dung có hơi nhạy cảm, nên cô mới hơi hạ giọng xuống.
[Cũng không có gì, bình thường thôi. Vả lại, đó không phải là hẹn hò.]
[Hửmmm, thế à.]
Cô mỉm cười đáp lại.
[Cậu có giúp em ấy chọn những món đồ con bé muốn mua không?]
[Không thể nào, nhìn là biết rồi.]
Tôi thở dài.
Không phải cô đã từng nói cô không nghiêm túc sao?
[Vậy à, đáng tiếc thật. Chỉ tưởng tượng ra cảnh Yukitsugu trong trường hợp đó, cậu sẽ chăm chú chọn đồ hay là hoảng hốt lo sợ thôi đã thấy rất thú vị rồi.]
[Xin cậu đừng lấy chuyện này ra làm trò cười được không?]
Nhân tiện thì, tôi thuộc cái sau.
[À phải rồi, cậu có nhận thấy điều gì khác không?]
Horyu nói, chống hai khuỷu tay lên bàn, đặt cằm lên trên những ngón tay được đan vào nhau, nhìn chăm chăm tôi từ phía đối diện.
[Bộ cậu đổi kiểu tóc hả?]
Cô vuốt mái tóc búi nửa đầu, tựa như bước ra từ tạp chí thời trang. Tôi không nghĩ có một học sinh cấp 3 nào có thời thượng như cô đâu.
[Nếu đã nhận ra rồi, sao cậu không nói ra cảm nghĩ đi?… Thế, cậu cảm thấy thế nào?]
[Rất hợp với cậu.]
[Tôi vui lắm, nhưng mà, bài cũ quá rồi đó.]
Horyu trừng mắt nhìn tôi. Cơ mà cô hẳn không có ý đó, mà là ánh mắt bén nhọn tự nhiên của cô chỉ giống như đang trừng người khác thì đúng hơn.
[Còn nữa, tôi muốn từ từ tham gia hoạt động câu lạc bộ.]
[Hoạt động câu lạc bộ? Câu lạc bộ văn học à?]
Nhắc mới nhớ, trong danh sách thành viên của câu lạc bộ văn học có tên của cô ấy, nhưng cô hầu như chưa từng tham gia bất cứ hoạt động nào cả.
[Việc đó tốt đấy.]
[Cậu cảm thấy người con gái như thế thế nào?]
[Thế nào là thế nào?]
Tôi không hiểu câu hỏi của cô, bèn hỏi lại.
[Trông dễ nhìn, không lơ là trong cách ăn mặc, thành tích học tập tốt và giống như bao nữ sinh trung học khác tham gia câu lạc bộ. Ý của tôi là, Yukitsugu nghĩ thế nào về người con gái như này?]
[...]
Lời nói của cô đúng là hàm xúc. Một “nữ hoàng băng giá” mà tất cả học sinh trường Mizunomori đều biết đang ở ngay trước mặt tôi đây. Vả lại thành tích của cô luôn dẫn đầu khối, Takizawa còn luôn than vãn rằng cậu ta suốt đời cũng chỉ đứng số hai.
Tạm thời mặc kệ đống đó đã.
[... Cũng được.]
[Ơ kìa? Cậu bình tĩnh thật đấy. Rốt cuộc còn thiếu cái gì nhỉ?]
Không, tôi chẳng cảm thấy còn thiếu gì cả, chỉ là tôi cảm thấy bàng hoàng sau khi nghe được đống tiêu chí trên mà thôi.
[Thời gian ở chung với nhau sao? Dù sao thì bọn mình cũng là bạn cùng lớp, chắc cũng không khác biệt nhiều với con bé cùng phòng của cậu kia --]
[Chờ đã nào.]
Horyu dùng ngón tay khẽ xoa chiếc cằm duyên dáng của mình, đôi mắt cụp xuống suy tư. Cảm thấy cô đang suy nghĩ điều gì đó bất lợi cho tôi, tôi bèn chen miệng vào.
[Để tớ xác nhận cái đã… Cậu chưa từng có hứng thú với tớ.]
Kể cả tôi, cũng chưa từng hứng thú với cô.
[Đúng thế, nhưng giờ đó đã là chuyện của quá khứ rồi.]
Horyu nói một cách sâu xa.
Nghe không giống đùa cho lắm - nhưng với gương mặt lạnh như băng của cô, ngay cả khi đang nói đùa, cũng chẳng ai có thể hiểu được - tôi tự nhủ với bản thân mình, bây giờ không cần phải phán đoán làm gì.
[Thế nếu tôi cũng muốn nhờ Yukitsugu chọn giùm đồ bơi hay nội y thì sao?]
[!!!]
Tôi bị dọa gần chết.
[Đừng đùa nữa, tha cho tớ đi mà.]
Tôi vừa có một trải nghiệm kinh hoàng với Saeki mấy ngày trước xong, lại phải trải qua việc đó một lần nữa thì tôi chịu thua. Vả lại, đây chính là Horyu đấy. Khéo tôi mất máu mà chết mất.
Tiếng cầu xin của tôi hệt như tiếng hét thảm thương.
Horyu đột nhiên cười rộ lên.
[Giờ tôi đã hiểu rồi. Chính vì thiếu mất tính cách này nên tôi mới không thể làm cho Yukitsugu rung động được.]
Nói xong, cô lại phá lên cười.
Mặt khác, tôi thì đang lúng túng chống tay lên mặt, uể oải mà nhìn cô.