Buổi sáng.
Tôi tỉnh dậy với đôi mắt mở to ra và ngay lập tức thay quần áo.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi mặc cái áo phông không tay phối với quần đùi ngắn.
Trong khi dùng kẹp giữ lấy tóc, tôi bước ra ngoài phòng khách, thấy vẫn còn tối, không có ai. Cậu ta chắc vẫn đang ngủ, tôi kéo màn cửa ra, mở cánh cửa sổ sát đất thông hướng ban công để cho không khí tươi mát buổi sáng tràn vào trong phòng.
Tôi đi đến bồn rửa mặt để dùng nước lạnh rửa mặt, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn vào trong gương… Ưm, hôm nay mình cũng rất dễ thương! Tôi nghĩ thế.
Thế là tôi quay trở lại phòng bếp và chuẩn bị bữa sáng.
Đầu tiên là làm salad với giăm bông và rau dếp. Tiếp đó làm Omurice, lại phối thêm một lát bánh mì và cà phê, vậy là một bữa sáng nhẹ đã hoàn thành. Cơ mà giờ phải dừng một chút đã. Bánh mì thì chờ cậu ta dậy mới nướng sau, cà phê cũng phải nhờ chuyên gia làm.
Nên là, xong rồi.
Tuy nhiên, còn có một việc chưa hoàn thành.
Cậu ta còn chưa tỉnh dậy.
Dù là hôm qua hay hôm kia, khi tôi chuẩn bị bữa sáng xong, cậu ta cũng đã dậy lâu rồi, nhưng giờ lại chẳng thấy cậu ta đâu cả. Cậu ta cho tôi ấn tượng là một con người có đời sống rất quy luật. Chẳng lẽ cậu ta bắt đầu nghỉ xả hơi rồi à?
Làm sao giờ nhỉ? Hoặc là cậu ta sẽ dậy sớm thôi, hoặc là nếu cậu ta thật sự thư giãn tâm thái, không khéo còn lâu mới dậy mất.
[...]
Ở đây nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, tôi bèn đứng trước cửa phòng cậu ta, gõ cửa.
[Yumizuki-kun?]
Tôi gọi qua cánh cửa, nhưng không nhận được câu trả lời.
[Yumizuki-kun ơi, mình vào nhé?]
Tôi gọi một lần nữa, rồi quyết định mở cửa.
Căn phòng vẫn như thường, đèn chưa được bật, chỉ có ánh nắng ban mai ló qua rèm cửa chiếu sáng một góc căn phòng. Cậu ta đang ngủ trên giường, cuộn mình trong chiếc chăn bông, đưa lưng về phía tôi.
[Yumizuki-kun, sáng rồi, dậy đi.]
Vào lúc này, tôi không đắn đo nhiều lắm. Tôi gọi cậu ta đến lần thứ ba, đồng thời kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời ngay lập tức chiếu sáng khắp căn phòng.
Yumizuki Yukitsugu.
Đấy là tên đầy đủ của cậu ta.
Dù đến khi tỉnh dậy, cậu ta vẫn còn hơi ngái ngủ. Tôi không biết tại sao cậu ta luôn dùng kính ngữ và luôn lịch sự khi nói chuyện với tôi, mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn. Có lẽ do chúng tôi quen nhau chưa được bao lâu, nhưng tôi nghĩ cậu ta luôn nói chuyện như thế với bất kì ai khác.
Điều đáng chú ý nhất về cậu ta không phải là ngoại hình hay tính cách, mà là cậu ta đã trở thành bạn cùng phòng của tôi từ ba ngày trước.
Cuối cùng Yumizuki cũng phản ứng lại, cậu ấy xoay người sang hướng tôi.
[... Mẹ?]
Ngoái nhìn tôi với đôi mắt không có tiêu cự, nói.
Mẹ? Ý cậu là sao?
Khi tôi đang nghĩ ngợi thì --
[!!!]
Rốt cuộc cậu ta đã tỉnh dậy, hay nói đúng hơn là nhảy dựng lên. Nửa người trên của cậu ta hệt như bị điện giật, nhanh chóng lùi lại về phía tường cạnh mép giường.
[Cậu sợ đến thế làm gì.]
Thô lỗ quá đó - tôi bất mãn bĩu môi.
[Xin lỗi, tôi chỉ không ngờ rằng cô lại vào đây để đánh thức tôi.]
[Ah, chẳng lẽ Yumizuki-kun là kiểu người không muốn cho ai thấy mặt mình lúc ngủ sao?]
[... Không hẳn.]
Yumizuki-kun vẫn thế, luôn lịch sự khi trả lời tôi, sau đó cậu ta nhìn vào quần áo của tôi mà không rời mắt.
Không biết có phải do tưởng tượng hay không, mà tôi thấy mặt cậu ta hơi đỏ chút, chắc là do bộ đồ này. Hôm qua và hôm kia, tôi vẫn mặc những bộ thường phục có thể mặc để đi ra ngoài mua đồ. Nhưng bây giờ mặc chỉ toàn đồ ở nhà, thứ mà không thể mặc để ra ngoài được, và tôi cũng không mặc áo lót nữa.
Nói là thế, nhưng giờ chúng tôi đã ở cùng nhau, và cậu ta phải quen với mức này mới được. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng cậu ta sẽ dễ dàng được lợi vì chuyện này nữa cơ.
[Mình làm xong bữa sáng rồi, nhanh thay quần áo và ra đây nào.]
[Nói cách khác, hôm nay cô lại làm bữa sáng cho tôi nữa hả?]
Yumizuki thở dài.
Cậu ta ngại làm gì chứ, mấy việc nhỏ này cũng có vất vả mấy đâu.
[Không sao mà, nhiệm vụ pha cà phê vẫn đang chờ cậu hoàn thành đó.]
Đó là công việc của cậu ta.
Cậu ta có vẻ giỏi về phương diện này, cà phê do cậu ta pha đều rất là ngon. Kể từ khi chuyển đến đây, tôi luôn nhờ cậu ta pha cà phê hộ. Mẹ tôi thì thiên về pha hồng trà hơn. Tôi cũng thi thoảng nghĩ đến việc bớt chút thời gian để pha hồng trà, cơ mà cà phê chắc cũng được.
[Tôi hiểu rồi, việc nhỏ này để cho tôi lo đi.]
Yumizuki cười nói.
Tôi thỏa mãn với câu trả lời của cậu ta, quay người rời khỏi gian phòng.
________________________________________________
Buổi sáng, Yumizuki có vẻ như không muốn để tôi phải nấu cơm mỗi ngày, và nói rằng đã đến lúc quyết định chia sẻ công việc nhà.
Bây giờ, chúng tôi ngồi hai bên bàn cà phê ở phòng khách, thảo luận vấn đề này.
[Đá ~~ Kéo ~~…]
Và dùng oẳn tù tì để phân chia.
[Bao!]
Kết quả là --
[Yeah, mình lại thắng rồi ~~… Vậy thì, cũng để mình lo vụ giặt quần áo cho.]
[Xin chờ một lát.]
Nhưng Yumizuki lên tiếng dừng tôi lại.
[Không phải cô vừa mới nhận vụ nấu cơm sao?]
[Thì sao chứ, mình muốn làm mà. Chẳng phải như thế sẽ dễ dàng hơn cho Yumizuki-kun à?]
Cậu phàn nàn cái gì vậy?
[Về cơ bản thì, việc này so với thuê chung phòng mà tôi biết khác nhiều lắm.]
Hmm, tôi có thể hiểu được điều Yumizuki muốn nói. Cái thuê chung phòng hay flat share mà cậu ta hình dung có thể là việc ai người nấy làm. Tôi cũng nhớ cậu ta từng nói phòng khách và nhà bếp được coi là không gian sinh hoạt chung.
[Ít nhất cũng phải thay phiên nhau làm.]
Thật lòng mà nói, thế quái nào người thắng toàn tranh việc để làm vậy? Yumizuki lầm bầm.
[Công việc nhà phải chia sẻ một cách công bằng. Chí ít phải cho tôi giặt quần áo.]
[Oh?]
Ánh mắt tôi sáng lên một cách kì lạ.
[Thế Yumizuki-kun, cậu có dám cầm đồ lót của mình không?]
Trong thoáng chốc, Yumizuki “Wah…” lên một tiếng, cứng họng.
Tuy nhiên, cậu ta chỉ nao núng trong nháy mắt. Mặc dù lời nói hơi vụng về nhưng vẫn đưa ra lời bác lại.
[Em gái tôi cùng tuổi cô, nên tôi không hẳn là không thể.]
Ah, cậu ta có em gái, lần đầu tiên nghe thấy đấy.
Mặc kệ cái đó đã - ơ kìa ~~ So sánh mình với em gái cậu à? Quá đáng.
[Ồ, thế thôi vậy. Nhưng với mình thì, ở trường có tiết giáo dục thể chất, nên đồ lót của mình khá bình thường, cơ mà, về cơ bản thì mình thích mấy cái trưởng thành hơn ~~]
[...]
Yumizuki im lặng.
Có hiệu quả rồi sao? Vậy liền thêm một đòn nữa.
[Nói nhỏ cho cậu nghe nè, thật ra thì --]
Tôi cố tình hạ giọng xuống như thể đang nói thầm, vươn người qua chiếc bàn cà phê, đưa mặt mình tới gần cậu ta.
Ánh mắt của Yumizuki hướng xuống dưới, sau đó lướt sang bên. Chắc do cơ thể tôi đang nghiêng về phía trước, và phần ngực của cái áo không tay của tôi hơi chùng xuống. Không sao hết, coi như là special service cũng được -- tôi nói vào vấn đề chính.
[Để kỷ niệm ngày bước vào cao trung, mình có mua một cái khá sexy.]
[Tôi xin lỗi, cô có thể giặt đống quần áo được không?]
[...]
Bộ cậu không biểu lộ một chút hứng thú thì không được chắc?
Nhưng -- cứ như thế, tôi giành được thắng lợi.
________________________________________________
Tôi chính thức trở thành ủy viên phụ trách đồ ăn, bữa trưa cũng do tôi làm. Buổi chiều, tôi đi ra ngoài mua sắm.
Tất nhiên, mua đồ cũng là công việc của tôi, nhưng tôi cũng lôi Yumizuki theo giúp. Vì nếu không cho cậu ta giúp việc này nữa, cậu ta sẽ chẳng có việc gì để làm và cảm thấy như không tồn tại trong ngôi nhà mất.
Đích đến là trung tâm thương mại ngay trước nhà ga. Có một khu siêu thị ở lầu một, sau này nếu muốn mua đồ ăn thì sẽ tới đây. Còn giờ thì đi lên lầu trên chơi cái đã.
[Yumizuki-kun, cậu định ăn uống thế nào sau khi khai giảng xong?]
Sau khi vào trong thang máy, tôi hỏi.
[Chắc là đồ ăn ở trường. Mãi cho tới năm ngoái, làm bento ở nhà có hơi phiền phức đối với tôi.]
[Ra vậy.]
Tôi đáp lại, cùng lúc đó lại thấy cách nói của Yumizuki-kun có hơi kì quặc. Thông thường thì sẽ nói là “mẹ”, hay là bất kì ai khác làm cái đó chứ? Chẳng lẽ cậu ta không có mẹ?
Có vẻ như tôi vừa chạm vào đề tài nhạy cảm nào đó, nên mặc dù vẫn để ý, giờ nên bỏ qua cái đã.
[Còn Saeki-san thì sao?]
[Ừm, mình cũng ăn đồ ăn của trường.]
Đó là dự định ban đầu.
[Ahh, cậu có muốn mình làm bento cho cậu không?]
[Cô làm giúp tôi à?]
Hình như đề nghị này của tôi làm cậu ta bất ngờ, và cậu ta hỏi lại bằng một câu hỏi không thể rõ ràng hơn.
[Phải đó, bởi vì giờ có hai người, nên mình nghĩ tốt nhất là tự làm bento, vả lại cũng tiết kiệm tiền nữa.]
[Chắc thế.]
Yumizuki suy tư một lúc.
Trong khi cậu ta đang nghĩ ngợi, chúng tôi đã lên đến tầng hai.
[Vậy thì, miễn là cô không ngại, xin nhờ cô được không?]
[Cứ để cho mình ~~]
Cậu ta thẳng thắn nhờ tôi như vậy khiến tâm trạng tôi cảm thấy thoải mái một chút. Cứ như vậy, ban đầu dù là giặt quần áo hay nấu cơm cứ giao lại cho tôi đi. Cần gì phải đắn đó thế chứ?
Nói chuyện một lúc, chúng tôi đến cửa hàng tạp hóa và đi thẳng đến hàng đồ gia dụng.
[Thế thì phải mua một cái hộp bento mới được… kích thước thế này thì sao?]
[Cái này to quá.]
Tôi chọn một cái khá lớn và đưa cho cậu ta xem, xong liền bị chối bỏ. Nếu quá lớn thì… tôi cầm lấy hộp khác.
[Cái này?]
[Cũng được, tạo hình cũng tốt.]
[Oh, thế hả?]
Quyết định nhanh thật đấy. Kệ đi, Yumizuki thích là được, cơ mà thấy một cậu con trai đắn đo lựa chọn hộp bento cứ thấy quái quái sao ấy.
[Vậy mình chọn cái này.]
Vô ý thay, cạnh đó còn có hộp có tạo hình tương ứng, chẳng qua là nhỏ hơn một chút. Kích thước như này phù hợp với tôi. Tôi đưa cho Yumizuki xem, ý hỏi là cậu cảm thấy thế nào.
[... Được đấy.]
Ah, biểu cảm của cậu ta cứng đờ trong thoáng chốc kìa… ừm ừm, nó giống như là “đồ đôi” vậy. Nhưng mà, kệ cậu ta đi, dù sao bọn tôi cũng không ăn cùng nhau.
Khi nghĩ đến điều đó, trong đầu tôi hiện ra một câu hỏi - Yumizuki học trường nào vậy?
[...]
Tuy có chút hiếu kì, nhưng đây là Thành phố học viện, nơi các trường tụ tập. Tôi cũng chẳng biết có những trường nào ở đây. Ngoại trừ trường tôi ra, tôi chỉ biết còn có một trường điều dưỡng, còn đâu thì tôi chịu. Coi như có hỏi, chắc tôi cũng chỉ nghe được tên trường nào đó mà tôi chưa từng nghe qua.
Thế nên, tôi liền vứt câu hỏi đó sang một bên, và cầm trên tay hai hộp bento khác kích thước đi đến quầy tính tiền.
________________________________________________
Mua xong hai hộp bento cả lớn cả nhỏ và thức ăn, chúng tôi quay trở lại căn trọ.
Khi tôi đang xem TV tại phòng khách vào ban đêm, một tiếng rung là lạ bỗng nhiên truyền vào tai tôi.
Tôi tự hỏi đó là gì, hóa ra là điện thoại của Yumizuki đặt trên bàn cà phê.
Tôi không có loại điện thoại này. Nghe nói rằng ở Nhật Bản, điện thoại là thứ cực kì thiết yếu với mỗi nữ sinh cao trung. Chắc là tôi cũng nên mua một cái.
Yumizuki nói rằng cậu ấy vẫn còn đang đọc sách và pha cà phê trong phòng bếp. Cậu ta hẳn là đã nghe thấy, nhưng cũng không vội vã cho lắm.
[Mình nghe hộ cậu được không?]
[Tất nhiên là không.]
Bị cự tuyệt không thương tiếc.
Rồi Yumizuki trở về phòng khách với cái cốc cà phê và nhìn thấy hình ảnh hiện ra trên màn hình LCD, lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
[Alo?… Ờ, xin đợi lát.]
Cậu ta cầm lấy điện thoại và nói vậy, tạm thời để điện thoại xuống khay đựng cà phê, rồi dùng tay còn lại mở cánh cửa phòng mình ra và đi vào.
[...]
Tôi nhìn cánh cửa đóng kín, suy nghĩ - ai ở đầu dây bên kia? Cái tên hiện ra qua màn hình LCD có cả chữ Hán và Hiragana. Hình như còn có chữ “Mi” nữa. Chắc là tên con gái.
Bạn gái?
Nhưng nếu thế thì cậu ta sẽ không ở với tôi.
[Kệ đi, không liên quan gì đến mình.]
Tôi nói thầm, đứng dậy.
Đi tắm thôi.
Tôi gõ cửa phòng Yumizuki, không thấy tiếng trả lời, bèn dừng lại một lát xong mở cửa ra.
[Mình đi tắm trước đây.]
Trong thoáng chốc, Yumizuki dùng tốc độ nhanh đến mức không tưởng đóng chiếc điện thoại nắp gập lại. Mặc dù khuôn mặt trông vẫn còn ngái ngủ, thế mà động tác của cậu ta vẫn nhanh đến vậy.
[Saeki-san, tôi đang nghe điện thoại, cô cứ đi trước đi!]
[Ừm, mình xin lỗi ~~]
Tôi vội quay người chạy vào nhà tắm như thể đang chạy trốn. Đang nói chuyện với con gái mà lại nghe thấy tiếng của một cô gái khác thì không được hay cho lắm, vả lại, tôi còn nói là đi tắm nữa chứ.
Hmm hmm, tôi đúng là thiếu chú ý quá đi mất.
________________________________________________
Yumizuki đã vào trong phòng khách sau khi tôi tắm xong.
[Yumizuki-kun, đến lượt cậu --]
Tôi lớn tiếng gọi cậu ta, nhưng dừng lại giữa chừng.
Yumizuki đặt lưng trên chiếc ghế dựa được hơi chỉnh ra đằng sau, đặt hai tay trước ngực, không hề di chuyển. Ban đầu tôi tưởng là cậu ta đã ngủ thiếp đi, nhưng mắt cậu ta lại mở ra, nhìn vào không trung vô định.
Ánh mắt tựa như nhìn vào nơi sâu xa nào đó.
Những thứ đằng trước ánh vào mắt cậu ta, nhưng cứ như ánh mắt đó không ở đây, mà là ở một nơi khác.
Cậu ấy đang nghĩ gì? Về người con gái qua điện thoại đó sao? Hay là có chuyện gì đó với người mẹ bí ẩn kia? Cả hai? Hay còn có nhiều chuyện khác hơn nữa?
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, thi thoảng Yumizuki sẽ hiện ra ánh nhìn này.
--- Tôi cảm thấy rằng.
--- Không thể để cho cậu ta hiện ra ánh mắt đó nữa.
[Yumizuki-kun, đến lượt cậu tắm rồi đó.]
Tôi hồi thần lại, gọi cậu ta bằng âm thanh to và vui tươi nhất có thể.
[Oh, đã muộn đến thế rồi à.]
Yumizuki cuối cùng cũng chống chiếc ghế dựa đứng lên.
[... Cô ăn mặc kiểu gì vậy hả…]
Cậu ta vừa lo lắng vừa chết lặng khi nhìn thấy tôi.
Phản ứng của cậu ta là tự nhiên thôi, vì lúc này đây tôi chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn tắm. Khăn tắm cũng chỉ che được những phần cơ thể tối thiểu, và cũng do độ ẩm khiến nó dán chặt vào tôi, khiến cho đường cong cơ thể hiện rõ.
[Chẳng phải tôi đã bảo cô mang quần áo để thay đến phòng thay đồ hay sao?]
[Không có ~~ Mình quên mất…]
Thật ra là do bị Yumizuki quát nạt, tôi vội vàng chạy vào phòng tắm, nên quên mất mang theo quần áo để thay.
Yumizuki nâng tay lên trán như thể đang đau đầu, và thở dài một tiếng.
[Mình trước đó nghĩ rằng - Yumizuki sẽ không cảm thấy may mắn khi gặp tình cảnh này, mà sẽ là lo lắng, đúng không?]
[Haizz, ít nhất thì tôi không to gan như cô nghĩ đâu.]
[Thì đó.]
Thì ra là thế, không ngoài dự đoán của tôi.
[Vậy ha ~~]
Tôi đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay. Hay đến mức không thể không nở một nụ cười tà ác.
Bọc trên người một cái khăn tắm, tôi quỳ gối xuống, đặt tay chống trên sàn nhà, từ từ bò về phía Yumizuki.
[... Saeki-san? Phòng của cô ở đằng kia chứ.]
[Ừm, mình biết.]
Tôi cũng biết là tôi đang tiếp cận Yumizuki với bộ dạng này, cố ý đấy.
[Ahh!]
Tôi đột nhiên kêu lên.
[S-sao thế…]
[Khăn tắm sắp rơi rồi.]
Tôi vội vã đè lại khăn tắm bằng tay - giả vờ là thế, và cũng rất tự nhiên nhấn mạnh bộ ngực.
[!!!]
Biểu cảm của Yumizuki cứng lại trong sợ hãi.
[Lừa cậu đấy.]
Đối mặt với biểu cảm vẫn còn đông cứng của cậu ta, tôi le lưỡi.
[... Saeki-san.]
[Gì thế?]
[Đứng dậy, đằng sau quay… trở về phòng ngay lập tức.]
[Được rồi ~~]
Hết cách rồi, hôm nay tôi bỏ qua cho cậu ta vậy.
Tôi ngoan ngoãn đứng lên, trả lời hệt như một đứa trẻ tinh nghịch, liền trở về phòng.
Nửa đêm, tôi tỉnh lại vì khát nước.
Nhìn vào đồng hồ, vừa mới qua 12 giờ.
Tôi xuống giường, đeo đôi dép lê ra khỏi phòng.
[Sáng quá…]
Đèn phòng khách đang mở.
[Ah, Yumizuki-kun kìa ~~]
Và cậu ta cũng đang ở đấy.
Yumizuki chắc cũng khát nước. Cậu ta đang ở phòng bếp, hình như đang rót nước từ bình trà ô long vào trong cốc. Nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy tôi, cậu ấy lại đờ người ra… Quên đi, kệ cậu.
[Mình nữa.]
[Ah, được thôi…]
Tôi uống cạn sạch, trả ly pha lê cho cậu ta.
[Ngủ ngon…]
[N-ngủ ngon…]
Hết khát xong, tôi vô phòng chui mình vào trong chăn, ngủ một giấc thật say.
Ngày hôm sau…
Yumizuki có vẻ muốn nói gì đó từ sáng đến giờ.
Từ lúc bắt đầu bữa sáng, cậu ta cứ nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, mãi cho đến khi chúng tôi ăn xong. Lúc đó tôi đang giặt quần áo, đang định mang theo rổ quần áo ra ban công.
[Saeki-san, tôi nghĩ cô mặc đồ khi ngủ thế nào là quyền của cô, nhưng… phiền cô đừng mặc như thế ra khỏi phòng được không?]
Giọng điệu của Yumizuki nghe hơi khó xử.
[Huh??]
Là sao?
Mặc đồ khi ngủ á? Tôi đi ngủ thì không mặc nhiều đồ, chỉ mặc mỗi cái áo ngủ, không áo lót, không quần, chỉ có quần lót.
Tôi mặc như thế ra khỏi phòng ư? Nói cách khác…
[Cậu, cậu thấy rồi à?]
[Um, tại cô tự nhiên mặc thế ra ngoài, tôi còn có thể làm sao nữa?]
Yumizuki tiếp tục nói như đang giải oan cho bản thân.
Chân tôi đột nhiên mềm nhũn ra, từ từ ngồi xuống đất.
[Thấy cô thế này… Bộ cô không nhớ sao?]
[Không nhớ…?]
Cơ mà, tôi mơ hồ nhớ một chút.
Hai nút áo trên cùng chưa được đóng, quần lót trắng lờ mờ hiện ra dưới tà áo ngủ. Một cảnh tượng quá đỗi khiêu gợi!
[Mình thật sự muốn thấy biểu cảm của Yumizuki lúc đó ra sao…]
[Vấn đề ở chỗ đó chắc…]
Phải đấy, vấn đề là ở chỗ đó, nhưng tôi lại không thể nhớ nổi.
Phản ứng của Yumizuki là gì? Cậu ta có hét lên trong tâm trí như thường lệ, rồi giảng đạo trong khi tôi vẫn còn đang buồn ngủ? Hay là phóng đại hơn, làm cậu ta sợ đến chết máy? Có thể cậu ta cũng sẽ liếc trộm bộ ngực hay đôi chân trần của tôi? Muốn thấy quá đi…
Tuy nói là thế, nhưng giờ hối hận cũng vô ích, phải hướng tới tương lai - Tôi đột ngột đứng dậy.
[Đ-đêm nay.]
Tôi tuyên bố với cậu ta.
[Làm sao?]
[Hãy đợi đấy, tối nay mình sẽ mặc sexy hơn cho mà -]
[Từ nay về sau, khi cô ngủ, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi phòng một lần nào nữa.]
Yumizuki cắt ngang lời nói của tôi, kiên định nói.
Ít nhất cậu cũng phải để ý một chút chứ.
Thế quái nào cậu lại phản ứng như thế khi đối mặt một cô gái hả?
Tôi hơi giận một chút.
Trans: đm, ảnh minh họa đâu rồi, không thấy đâu cả :v