I'll have sherbet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 1 - Chương 18: Đó là một loại hành vi và khát vọng tự nhiên.

Tàu điện vào ngày nghỉ rất đông đúc, không tìm thấy chỗ để hai chúng tôi ngồi cạnh nhau. Những người trẻ tuổi chỉ còn cách đứng mà thôi. Chúng tôi hướng thẳng ra cửa theo hướng ngược lại.

Saeki đứng tựa lưng vào cánh cửa, giang hai tay ra.

[Cô làm thế là có ý gì?]

[Ở Nhật Bản, không phải trong những tình huống như thế này, chúng ta sẽ bị dính vào nhau sao?]

[Không hề.]

Thỉnh thoảng mới thấy.

[Tôi thì rất muốn nói rằng, đừng có giả vờ là một người Nhật kiều không biết nhiều về đất mẹ như thế. Cô còn chưa rời khỏi Nhật Bản lâu đến vậy.]

[Ưm, hai năm.]

Hệt như một con tiểu quỷ vừa bị bắt quả tang vì trò đùa.

Sau đó chúng tôi không tiếp tục nói chuyện, thuận theo tàu điện mà lắc lư. Saeki tựa vào lan can cạnh cửa, tôi thì cầm lấy vòng treo mà đứng, cả hai nhìn vào cảnh vật liên tục lướt qua ô cửa sổ.

Đường sắt xuyên suốt Thành phố học viên được trải trên đoạn cầu vượt, nên khi nhìn ra bên ngoài, thu trọn trong tầm mắt chính là toàn bộ khung cảnh đường phố phía dưới, ngay cả cảnh vật nơi xa cũng có thể nhìn rõ.

[Mình trước đó có nghĩ rằng --]

Một lúc sau, Saeki mở miệng, mắt vẫn hướng về phong cảnh vụt qua khung cửa kính.

[Chị ấy gọi cậu bằng tên, đúng không?]

[... Đúng vậy.]

Đó là sự thật, nên tôi chỉ có thể trả lời như thế.

[Cơ mà, tôi thậm chí chẳng cần gọi tên của Horyu-san.]

[Ah, đúng nhỉ… Vì sao?]

Saeki chuyển người về hướng tôi. Cả hai đối mặt nhau.

[Vì khá là không thoải mái, dù sao thì cô ấy cũng lớn tuổi hơn tôi.]

[Lớn tuổi? Bộ chị ấy sinh sớm hơn Yumizuki-kun sao?]

[Không, lớn hơn tôi 1 tuổi cơ. Hình như tôi chưa nói với cô chuyện này thì phải. Thực ra thì Horyu-san đã từng bị lưu ban.]

[Vậy hả? Do thành tích học tập không tốt à?]

[Ờm thì, cứ coi là thế đi.]

Tại trường Mizunomori, chỉ có hai nguyên nhân dẫn tới việc lưu ban: Thành tích học tập và số ngày đi học.

Trong kì thi đầu vào, thành tích của Horyu đứng đầu toàn trường, thậm chí còn từng thay mặt toàn bộ học sinh mới lên phát biểu, chẳng thể nào tưởng tượng nổi cô vì thành tích kém mà bị lưu ban. Cơ mà cô ấy lại không tham dự kì thì định kỳ cuối năm nhất, nên cũng đành chịu. Dù trường học đã cho cơ hội để thi lại, nhưng Horyu Miyuki lại hoàn toàn phớt lờ đi, thế là hội đồng giáo viên chỉ đành bất đắc dĩ để cô ấy lưu ban theo quy định.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu tại sao Horyu lại làm vậy.

Tôi nghĩ cô có lý do riêng của mình, tuy nhiên, vì Horyu Miyuki là một thiên tài, nên chẳng biết có ai hiểu được lý do đó không nữa. Cô ấy không muốn lên năm 3, có thể là muốn thí nghiệm gì đó chăng.

[Vậy nên, cô ấy đáng nhẽ ra sẽ lên năm 3 rồi. Đó là lý do tôi không gọi cô ấy bằng tên.]

[Hmmm.]

Saeki ậm ừ vài tiếng, tông giọng khá phức tạp, cứ như hiểu gì đó lại như chẳng hiểu gì vậy.

[Mình cũng muốn gọi Yumizuki-kun bằng tên nữa.]

[Hửm, à, tốt nhất không nên làm thế.]

[Lý do?]

[Cứ thử đi rồi khác biết.]

Việc này phải thử rồi mới hiểu hết được.

[Ummm, Yukitsugu-kun… Oa a, khó đọc quá.]

[Thấy không?]

Hai từ “Yukitsugu” với “kun” cộng lại, thành ra “gu” với “ku” xếp liền nhau, rất khó đọc.

[Muu~~, mình còn nghĩ nếu mình có thể cùng với Yumizuki-kun kêu tên nhau, như vầy liền dẫn trước rồi.]

[Rốt cuộc cô muốn tranh đấu với ai thế hả…]

Nhưng tôi không muốn đoán, cũng chẳng có ý định đoán.

[Ah, Yumizuki-kun. Cậu nhìn cảnh sắc đẹp chưa này.]

Saeki lại lần nữa chuyển hướng về phía cánh cửa, ngóng nhìn cảnh quan bên ngoài mà phát ra giọng điệu kinh ngạc.

Ở phía dưới là một thung lũng.

Thành phố học viên tựa như được xây dựng trên mảnh rừng núi đã khai phá, ở đây, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bao la, hùng vĩ này. Ở trên cao nhìn xuống, sẽ thấy một tuyến đường xuyên thẳng qua hốc núi, những chiếc xe chạy trên đó còn nhỏ hơn những món đồ chơi. Qua chỗ đó, khung cảnh thành phố học viện đã hoàn toàn biến mất.

[Saeki-san chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ à?]

[Ừm. Mình còn chưa từng bắt tàu điện đi chơi nữa cơ. Lúc kiểm tra hay dọn nhà thì có đi qua chỗ này mấy lần, nhưng lại chẳng có thời gian ngắm cảnh.]

Ánh mắt của cô hướng bên ngoài.

[Thêm nữa, đây cũng là lần đầu tiên mình đến Ichinomiya. Cậu nhìn kìa, phía trước chẳng phải có một trạm trung chuyển sao? Mình toàn đi từ đó, qua Ichinomiya mà không hề dừng lại.]

[Hiểu rồi.]

Tôi thì khác, cả năm qua tôi đều đi một chuyến đường sắt khác ở Ichinomiya, nên tôi quá quen rồi.

[Nên mình đang rất chờ mong đó.]

Saeki lại chuyển sang bên này, nhìn tôi, hồn nhiên cười.

________________________________________________

Ichinomiya là nơi tổng trạm của hai đường sắt dân doanh nổi tiếng với JR, xung quanh đếm không hết cửa hàng chiếm chỗ trong trung tâm thương mại cùng với cửa hàng bách hóa mọc lên san sát. Cạnh tranh cũng khá khốc liệt.

Trạm đường nhánh chúng tôi ở dưới lòng đất, sau khi xuống khỏi xe, chúng tôi lập tức lên đến mặt đất.

[Giờ thì, cô tính đi nơi nào trước?]

Đứng tại giao lộ chuyên dụng cỡ lớn giành cho người đi đường, tôi hỏi Saeki.

Dù là đi về phía trước, rẽ sang bên hay băng qua vạch chéo, chẳng có gì là không thể mua được cả. Đây là khu vực nổi tiếng nhất trên toàn Ichinomiya này mà.

[Cứ qua cửa hàng tổng hợp ở phía trước cái đã, Yumizuki-kun thấy OK không?]

[Tôi hiện giờ chưa tính đi nơi nào cụ thể cả. Để tôi bồi tiếp cô vậy.]

Nếu có gì đó thu hút sự chú ý của tôi khi đang đi dạo, có lẽ tôi sẽ mua.

[Huh. Bồi con gái đi mua sắm mệt lắm đó~~]

[Tôi chuẩn bị rồi.]

Chắc không đến mức hai tay bưng một đống túi giấy hay chồng hộp cao ngất như trong TV hay manga đâu. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm khuân vác rồi.

[Vậy, đi thôi.]

Đúng lúc đèn đường danh cho người đi bộ chuyển tín hiệu, chúng tôi hướng thẳng về phía trước.

Bước qua cánh cửa tự động, chúng tôi bước vào trong cửa hàng tổng hợp.

Saeki nhìn qua tấm bảng chỉ dẫn cạnh thang máy.

[Tầng cao nhất hình như đang có sự kiện đặc biệt gì đó.]

Cô liền xác định điểm đến.

[Chỗ đó đang có hoạt động gì à?]

[Không biết nữa.]

Cô trả lời ngắn gọn.

Đi nhìn xem một chút à? Hay là định đi dạo từ tầng cao nhất trở xuống?

Chúng tôi vào trong thang máy.

Trong thang máy còn có khá nhiều người, thành ra cuộc đối thoại của chúng tôi gián đoạn. Tôi yên lặng, hướng con mắt nhìn về bảng số tầng.

Hành vi mà mọi người hay nhìn vào biển số tầng khi đi thang máy này còn được giải thích theo hướng tâm lý học.

Khi vào thang máy, mọi người thường dừng nói chuyện, thứ nhất là vì không muốn để cho người khác nghe thấy, còn nữa, trò chuyện sát nhau như thế thì độ thân mật sẽ tăng lên, để tránh tình huống đó, mọi người mới im lặng.

Nghĩ lại thì, vừa rồi lúc vào trong, Saeki liền dựa vào gần tôi, mục đích có lẽ hoàn toàn trái ngược với ý trên.

Còn một cách giải thích khác nữa, vì đang ở trong một không gian chật hẹp, để tránh xâm phạm không gian riêng của người khác, và cũng để vơi đi sự ngột ngạt, mọi người mới nhìn xem số trên tấm bảng liên tục thay đổi, thấy càng đến gần tầng cần tới càng an tâm.

Sau mỗi lần thang máy dừng lại, cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất.

[...]

Tầng này cực kì tráng lệ.

Ra vậy, chỗ này giống như Saeki từng nói, trước mùa. Mua quần áo hè vào mùa xuân, chỉ nơi đây mới hiện ra không khí ngày hè độc nhất.

-- Túm cái quần lại, là sự kiện đồ tắm đặc biệt.

[Thế nào vậy, Yumizuki-kun.]

Saeki nhìn khuôn mặt ngây như phỗng của tôi, hỏi, nở nụ cười xấu xa. Ah, xem ra cô nàng đã biết trước nơi đây bày bán gì.

[Thật sự muốn đi à?]

[Muốn.]

Quyết tâm phết nhỉ.

[Không phải hôm qua tôi đã nói rồi sao?]

[Đúng thế.]

Tôi không nghĩ thật sẽ ra cơ sự này.

Saeki tự nhiên hướng đến quầy bán hàng, tôi đành bất đắc dĩ theo sau. Cô đứng trước một ma-nơ-canh, quan sát tỉ mỉ.

[Năm nay sẽ lưu hành loại này. Cậu thấy thế nào, Yumizuki-kun?]

[Sao lại hỏi tôi?]

[Xem có đúng khẩu vị của cậu không đó mà.]

[Giờ đừng quan tâm tôi thích cái gì. Tôi không muốn ép buộc người khác chiều theo sở thích của tôi.]

Tôi sẽ cảm kích hơn nếu cô không hỏi gì cả, coi như tôi không ở đây luôn là vừa.

[Cậu thấy cái này sexy không?]

[Hỏi kiểu gì vậy…]

Tôi nhịn không được thở dài, với tay che mặt. Câu hỏi trực tiếp đến nỗi khiến tôi chết lặng.

[Được rồi, nếu phải trả lời thật lòng thì, đây chỉ là một ma-nơ-canh thôi, chẳng có cảm giác gì nên tôi không thấy gợi cảm chút nào.]

[Nếu mình mặc thì sao?]

[Miễn bình luận.]

Vì tránh đi đề tài này, tôi nói tiếp.

[Thêm nữa, so với cái ma-nơ-canh này, mấy món đồ tắm treo ở giá đằng kia càng làm cho tôi không biết nên nhìn chỗ nào hơn. Đây quả là một phát hiện mới.]

Có lẽ khi không có người mặc, mới khiến tôi cảm thấy mình nhìn thấy một thứ không nên thấy.

[Hmm, vậy à.]

Saeki đáp lại như thể đã hiểu. Cơ mà cô lại hiểu được ý nghĩ này của tôi khiến tâm tình tôi phức tạp đôi chút.

Sau đó, cô đi sâu vào trong gian hàng. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội chuồn đi, nên đành phải đuổi theo. Bởi vì xung quanh toàn là đồ tắm, tôi phải chú ý không chăm chăm nhìn về một hướng, cũng không thể ngó qua ngó lại - quá khó khăn.

Không nhận thấy phiền não của tôi, Saeki tiếp tục chọn đồ. Hết cầm lên một kiện lại một kiện…

[Này.]

… Rồi đưa cho tôi.

[!!!]

Tôi vô thức nhận lấy, phát ra tiếng kêu thảm không thành tiếng.

[Rồi cái này. Còn có này, này, này nữa.]

Không chỉ có vậy, cô còn liên tục đưa cho tôi hết bộ này đến bộ khác.

[Tại sao tôi phải cầm hả!!?]

[Để dự khuyết.]

[Tôi hỏi tại sao lại muốn tôi cầm chứ!!]

[Ah, nhẽ ra mình phải hỏi ý kiến của Yumizuki-kun ư?]

Hoàn toàn phớt lờ.

Điệu bộ của cô rõ ràng là đang cố ý. Có lẽ tôi nên đáp trả lại.

[Này, tôi có thể nói ra ý kiến của mình được không?]

[Eh, um… Đống này chỉ để tham khảo thôi, không mua nhiều đâu… Mình chỉ thử xem sao.]

Đang nói bậy bạ gì thế.

[Không cần lo việc đó. Để xem nào… Tôi nghĩ cô mặc đồ tắm của trường là đủ rồi.]

[Muu~~]

Nghe tôi nói xong, Saeki lập tức híp mắt lại trừng tôi. Xem ra cô không hài lòng đáp án này. Cơ mà đây đúng là mục đích của tôi. Cô mà hài lòng thì bối rối lắm đây.

[Chẳng quyến rũ chút nào.]

[Thì sao? Đừng bắt chước người lớn.]

[Mình nói này, đừng có coi thường học sinh cấp ba ngày nay… Ah? Nhưng đồ bơi trường học cũng… Không ngờ khẩu vị của Yumizuki-kun nặng đến vậy đấy.]

[...]

Tôi sai rồi, nhẽ ra không nên phản kích.

________________________________________________

Vào khoảng thời gian ăn trưa, chúng tôi vào một cửa tiệm mì tại lầu một của trung tâm thương mại nào đó.

[Không ngờ Yumizuki-kun lại biết cửa hàng này đấy. Bầu ánh sáng hẩm tối này rất tuyệt, đồ ăn cũng ngon nữa.]

Sau khi Saeki cắn một miếng, cô nói ra cảm nghĩ.

Trước bàn chúng tôi là mì Carbonara cùng với mì hải sản, kèm theo một đĩa salad trộn đặt tại trung tâm bàn ăn. Bên cạnh đó, nhân viên nhà hàng thỉnh thoảng sẽ đưa lên bánh mì vừa nướng xong, tha hồ ăn no bụng.

[Cô thích là được.]

Tất nhiên, tiệm do tôi chọn mà lại.

[Cậu cùng với chị ấy tới qua đây à?]

[... Vào mấy việc không đâu này, cô nhạy cảm này thật đấy.]

Đúng vậy, lần trước đó đi vào đây, trước mặt tôi chính là Horyu. Đó vào khoảng thứ bảy tháng mười một, sau khi tan học. Cơ mà tôi chẳng nhớ lúc đó chúng tôi trò chuyện cái gì nữa.

Chủ đề dần chuyển theo hướng tệ đi. Đổi thôi.

[Cô mua loại gì thế?]

[Cậu muốn biết sao?]

Saeki hỏi, nở nụ cười đắc chí.

[Vì cô ầm ĩ nãy giờ rồi, cuối cùng lại mua lúc tôi không để ý đến. Chính vì thế, tôi khá hiếu kì.]

Đúng thế. Sau khi đưa tôi hết đông tới tây, cô liền thả tôi, sau đó thừa lúc tôi ra ngoài đợi, cô liền mua một bộ. Thế là tôi chẳng biết cô chọn loại nào.

[Nếu muốn biết, cậu có thể mở túi ra xem.]

[Đừng mơ tôi nghía đồ tắm ở chỗ này.]

Lá gan của tôi chưa lớn đến mức đó.

[Về nhà rồi nhìn?]

[... Vẫn không thích hợp.]

[Vậy chờ đến mùa hè đi.]

[...]

Cũng chỉ đến lúc đó thôi.

Chẳng biết cơ hội này có đến không nữa. Tôi không biết cô muốn đi biển hay bể bơi, nhưng nếu định đi, hi vọng cô nên rủ bạn đi cùng.

[Thực ra mình muốn tậu thêm một bộ nữa.]

Saeki vừa nói, vừa dùng nĩa cuốn lấy mỳ.

[Một bộ nữa? Một mùa hè mua tận hai bộ làm gì?]

[Mình muốn mua cái bộ sexy đến mức không thể mặc ở bên ngoài cơ.]

[...]

Lại nói nhảm rồi.

[Không thể mặc ở ngoài thì mua làm gì?]

[Không thể mặc ở ngoài, nhưng có thể mặc ở nhà mà.]

Cô bắt chước câu nói “Nếu không có bánh mì để ăn, hãy để họ ăn bánh kem” của nữ hoàng Marie Antoinette phỏng? Cơ mà vị hoàng hậu này có thật nói câu đó không thì còn phải nghiên cứu thêm.

Tôi vừa dùng chiếc thìa gỗ và nĩa gắp lấy salad trộn, vừa nói.

[Trong nhà mặc cũng chẳng ra sao cả.]

[Ừm thì… có thể cosplay đồ tắm?]

[Ptfftff!!]

May mắn chưa cho thức ăn vào miệng.

[Ở trong nhà có một người con gái mặc tạp dề cộng với đồ bơi, cậu không cảm thấy phấn khích sao!]

[... Không liên quan đến tôi.]

Thật là, nếu bị bàn bên nghe thấy thì làm sao bây giờ?

[Mình không thấy ý nghĩ của mình kì quái đến thế đâu~~]

Saeki đặt đầu thìa ở chống lấy môi dưới, ngước nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm suy tư.

[Cũng giống như với Yumizuki-kun vậy.]

[Tôi không có suy nghĩ mấy cái chuyện kì lạ như vậy.]

[Thật không? Tiếp xúc thân thể để thỏa mãn như cầu nội tâm, có gì đặc biệt đâu chứ?]

Thần sắc của Saeki không giống như đang đùa giỡn, mà là đang nói chuyện nghiêm túc.

[... Ờm, tôi cũng đồng ý điểm đấy. Thân là một con người, đó có thể coi đó là một loại hành vi và khát vọng tự nhiên.]

Kể cả người đề xướng ra mối quan hệ Platonic - Plato, cũng không phủ định điều này

[Dù là thế, đối với tôi mà nói, có nghĩ xa đến thế hay không, lại là một vấn đề khác.]

[Vậy thì trước mùa hè.]

[...]

Cô muốn tôi làm gì trước ngày hè?

Lời nói của Saeki làm tôi không thể không liên tưởng tới những ý nghĩ không thuần khiết.

Tí nữa qua tiệm sách mua một quyển sách của Plato xem sao. Hi vọng có thể nhảy luôn sang giai đoạn Platonic.

________________________________________________

Sau khi uống trà sữa sau bữa ăn, hiệp buổi chiều bắt đầu.

[Giờ đi nơi nào đây?]

Chúng tôi lại tiến vào trong cửa hàng tổng hợp, theo thang cuốn lên trên tầng. Tôi trò chuyện với Saeki, tiếp tục bồi cô đến đây, cũng không biết cô đã quyết định địa điểm tiếp theo hay chưa.

[Ừm, nơi này.]

Saeki nói, leo lên thang cuốn, nhưng không lên tiếp, mà đi thêm vài bước rồi dừng lại.

Lúc này, cô kéo lấy cánh tay tôi.

[Cô làm gì thế?]

Tôi nhìn hai tay cô quấn quanh tay tôi, hỏi.

[Mình đang khoác tay với cậu.]

[Nhìn là biết rồi.]

Tôi chỉ đang nghĩ, tại sao lại là bây giờ? Kệ đi, dù sao thì cũng không thể cứ thế này mà mua đồ, chẳng mấy chốc sẽ buông ra thôi.

Tôi nghĩ thế, ngẩng đầu lên, rốt cuộc biết được đây là chỗ nào.

Tôi nghĩ chúng tôi đang ở trên tầng thuộc về nữ giới, nhưng nơi này bày ra toàn những trang phục cơ bản của phái nữ.

-- Tóm lại, chính là cửa hàng bán nội y.

[Thật sự muốn đi sao?]

[Muốn.]

Quyết tâm phết nhỉ.

Hình như buổi sáng chúng tôi cũng nói chuyện với nhau như thế này rồi.

[Không phải ban nãy tôi đã nói rồi sao?]

[Đúng thế, nhưng mình không nhịn được.]

Tôi định co cẳng chạy đi, nhưng không may thay, tôi đang bị khoác tay. Vả lại Saeki còn quấn tay chặt hơn, tránh cho tôi chuồn đi. Mãi đến lúc này, tôi mới hiểu tại sao cô lại kéo lấy tay tôi.

[Thả tôi ra, tôi sẽ qua tiệm sách chờ cô.]

Tôi cảm thấy Plato-sensei đang vẫy tay chào tôi… gặp quỷ rồi.

[Không được~~ Mình sẽ chiều theo sở thích của Yumizuki-kun mà. Cậu muốn loại nào? T-back? G-string?]

[Tôi làm thế quái nào hiểu được mấy cái danh từ riêng này chứ!?]

Kể cả trong nhà có em gái, tôi cũng chẳng biết nhiều từ riêng đến vậy.

[Xem nào, T-back là loại lọt khe, G-string thì có dây buộc bên hông.]

[Ai cần cô giải thích!]

[Nhân tiện thì, cả hai loại mình đều có.]

Cứ thế, tôi la lên, bị cô kéo vào trong cửa hàng, lại náo loạn thêm một lúc. Nhân viên nữ nhìn thấy chúng tôi kiểu này, tuyệt vọng nín cười.

Quả nhiên, dẫn con gái đi dạo phố rất tốn khí lực.

Đặc biệt là tâm lực.

Không khéo là do đó là Saeki nên mới mệt như vậy.

Tiếp sau đó cũng vậy, cứ thế đến hết ngày thứ hai của tuần lễ vàng.

Lúc về đến nhà, tôi uể oải gần chết.

Không biết là do bồi tội xong xuôi, hay do tâm trạng cô thoải mái không nữa, mà bữa tối hôm đó phong phú hơn thường ngày một chút.